Kể từ ngày chia tay, Vương Diệc Thần lao vào với công việc không ngừng nghỉ ngơi và tạo nên độ phủ sóng nhất định khiến quản lý Hùng phải khuyên bảo …

“Thần, cậu hãy nghĩ tới sức khỏe. Đừng làm việc quá sức.!”

“Không sao đâu anh. Em sẽ chú ý…//”

Vương Diệc Thần dù bận rộn nhưng vẫn nắm chặt trong tay sợi dây chuyền của Giản Tuyết Ngưng, cẩn thận xem nó như bùa hộ mệnh. Mặt khác, Giản Tuyết Ngưng đang chuẩn bị một ít đồ dùng đến nhà của Tiểu Lam thì lại bị Quan Kính Khải chặn trước cửa nhà …

“Yo, Giản tiểu thư?”

“Quan thiếu gia, sao anh lại tới đây?”

Quan Kính Khải nhìn người con gái lủng củng xách trên tay rât nhiều đồ …

“Cô đi đâu mà xách nhiều đồ thế?”

“Tôi đến nhà một người bạn, anh tìm tôi có việc gì không?”

Quan Kính Khải liền giành vài túi đồ để trên ga-ra sau xe không khỏi khiến Giản Tuyết Ngưng khó hiểu …

“Tôi đưa cô đi, lên xe thôi.”

“Không cần phiền anh đâu. Tôi tự đi được rồi.//”

Không đợi Giản Tuyết Ngưng từ chối, Quan Kính Khải nhanh chóng nắm tay dẫn cô vào ghế trước kế bên ghế tài lái …

“Không sao. Tôi tình nguyện …”

Hành động vừa lái xe vừa cười nham hiểu của Vương Diệc Thần lại khiến Giản Tuyết Ngưng lắc đầu chịu thua. Khi đến trước hẻm nhỏ thì xe lớn không vào được, nên cô yêu cầu anh đi bộ vào …

“Tiểu Lam, bà ơi…”

Vừa nghe tiếng người quen nên Tiểu Lam nhanh chóng chạy ra ngoài khóc inh ỏi …

“Chị ơi … huhu.”

“Tiểu Lam, sao vậy?”

Tiểu Lam khóc thút thít mà hồi đáp, trong khi đó Quan Kính Khải đã nhìn sơ toàn bộ ngôi nhà như vừa bị ai đó khám xét …

“Lúc nãy có một nhóm người đến lục soát nhà cửa, xong lại đánh em và bà ngoại rồi bỏ đi. Bây giờ bà ngoại em không cử động nữa …”

Giản Tuyết Ngưng vào bên phòng trong thì đã thấy bà ngoại Tiểu Lam nằm một chỗ với hơi thở thoi thóp nên liền gọi cấp cứu ngay nhưng tiếng í o từ xe cứu thương đã đến từ bao giờ …

“Tôi gọi rồi. Cô lo cho Tiểu Lam đi, con bé đang rất hoảng sợ đấy.”

“Cảm ơn anh.”

Mọi người cùng nhau vào bệnh viện chờ kết quả cấp cứu, Tiểu Lam bên ngoài không ngừng lo lắng …

“Tiểu Lam ngoan, bà ngoại nhất định sẽ không sao đâu.”

“Tuyết Ngưng, tôi nhờ người điều tra rồi. Trước mắt nhà của hai bà cháu họ tạm thời không ở được nữa, vậy nên …”

Giản Tuyết Ngưng vừa kết thúc suy nghĩ thì trả lời dứt khoát …

“Không sao. Tôi sẽ đưa Tiểu Lam về nhà tôi, việc điều tra thì tôi nghĩ không cần đâu … vì tôi biết ai đã làm chuyện này.”

“Cô có chắc là không cần tôi giúp không?”

Giản Tuyết Ngưng gật đầu xác nhận, thì đúng lúc đèn cấp cứu báo tắt và bác sĩ xuất hiện sau chiếc khẩu trang …

“Bác sĩ, bà ngoại cháu thế nào rồi ạ?”

“May mắn là đã đưa bệnh nhân đến kịp lúc nếu không e là … nhưng bệnh nhân đã lớn tuổi nên hãy cố gắng chú ý sức khỏe nhiều hơn nhé.!”

Cả hai và Tiểu Lam cùng đồng lòng cảm ơn bác sĩ. Để tiện hơn, Quan Kính Khải đã sắp xếp cho bà ngoại Tiểu Lam ở phòng hồi sức riêng …

“Hôm nay cảm ơn anh. Tôi ở lại với hai bà cháu là được, anh cứ về trước đi.!”

“Thật sự không sao?”

Ngay từ ban đầu gặp Quan Kính Khải thì Giản Tuyết Ngưng đã nhìn một vết hơi giống dấu hôn mờ mờ ở cổ nên cô cũng không muốn dây dưa nhiều.

“Thật sự không sao. Vả lại nếu anh còn đi với tôi thì có lẽ [người nào đó] của anh sẽ không vui đâu.!”

“Người nào đó?”

Giản Tuyết Ngưng liên hệ đến trợ lý Doãn một lần nữa, nhưng Quan Kính Khải khi nhìn cô lại có cảm giác không muốn để cô tự gánh vác hết tất cả …

“Làm sao thế? Anh không định về à?”

“Để tôi giúp cô.”

Bất giác, tính kiên quyết của Quan Kính Khải chợt khiến Giản Tuyết Ngưng thấy lạ lẫm …

“Tại sao anh lại muốn giúp tôi?”

“Tôi từng nói rồi mà, tôi muốn theo đuổi cô. Cho nên khi cô gặp khó khăn thì tôi không thể trơ mắt đứng nhìn, đúng không?”

Giản Tuyết Ngưng rất đang muốn giữ khoảng cách với Quan Kính Khải để không bị ai đó chụp lén hay ghi hình thì chợt Tiểu Lam xuất hiện than đói nên cô mặc kệ anh trước và dẫn Tiểu Lam đi ăn …

“Chị ơi, có phải Tiểu Lam sau này sẽ phải sống một mình không?”

“Không đâu. Tại sao em lại hỏi vậy?”

Tiểu Lam ủ rủ mà không lên tiếng thì Quan Kính Khải cười đùa hồi đáp …

“Em yên tâm. Bà ngoại của em nhất định sẽ sống lâu đến trăm tuổi.”

“Thật không ạ?”

Chỉ một câu nói khích lệ từ Quan Kính Khải đã khiến Tiểu Lam vui vẻ trở lại, sau khi ăn uống đầy đủ thì cô bé ngoan ngoãn ngủ sớm.

“Tôi đã điều tra được những người tới nhà Tiểu Lam gây chuyện đều xuất thân ở công ty Racass JSC, nhưng mà công ty này dường như là chi nhánh của tập đoàn của gia đình cô?”

“Đúng vậy. Tôi đoán có lẽ liên quan đến việc ba mẹ của Tiểu Lam mất tích vì biết được bí mật nào đó, tuy nhiên tôi cũng đã hỏi lại. Công ty này vốn chỉ là một công ty nhỏ lẻ nên thường tập đoàn không chú ý nhiều nhưng một hai năm gần đây lại có sự phát triển vượt trội hơn các công ty con khác, tôi không thể không nghi ngờ đằng sau có sự sắp đặt mờ ám nào đó.”

Giản Tuyết Ngưng từ nhỏ không được ba Giản lo chuyện của tập đoàn nhưng với thân phận là người thừa kế tương lai duy nhất thì cô không học không được, cho dù không chính tay điều hành nhưng mọi hoạt động tại các công ty cô đều nắm thông tin.

“Tôi nghe nói trước giờ cô không muốn đến công ty, vậy bây giờ đổi ý à?”

“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con.”

Giản Tuyết Ngưng vẫn lạnh lùng chốt hạ một câu đơn giản khiến Quan Kính Khải cười thầm, dường như quyết định theo đuổi cô của anh vẫn không thể lung lay mà có lẽ vì vậy mà càng kiên định hơn…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện