Đôi bàn tay của Giản Tuyết Ngưng không ngừng đan chặt vào nhau mà cầu nguyện, các bác sĩ trong phòng cấp cứu vẫn đang cố gắng hết sức từng giây từng phút.

“[Thần, anh nhất định không được có chuyện gì …]”

Đổng Linh bên ngoài chung rất lo lắng, ba mẹ của Vương Diệc Thần không ở Bắc Kinh nên bà chỉ có thể báo qua cuộc gọi. Một hồi sau, phía cảnh sát đã được trợ lý Doãn dẫn đến …

“Tiểu thư. Cô không sao chứ?”

“Tôi không sao.”

Hai người cảnh sát ghi lại lời khai từ Giản Tuyết Ngưng và tiến hành điều tra. Cùng lúc, bác sĩ đã ra ngoài sau khi đèn cấp cứu tắt hẳn …

“Hiện bệnh nhân đã qua tình trạng nguy hiểm, tuy nhiên cần theo dõi trong đêm nay có dấu hiệu nào khác xảy ra không. Có phải cậu ấy là người nổi tiếng không?”

“Vâng.”

“Vậy hãy cho cậu ấy nghỉ ngơi một thời gian đi, nếu gượng ép hoạt động sẽ có thể gây ra các ảnh hưởng khác.”

Giản Tuyết Ngưng và Đổng Linh như thở phào nhẹ nhõm khi được bác sĩ thông báo tình trạng không còn hiểm nguy của Vương Diệc Thần, và nhìn anh được các y tá đẩy sang phòng hồi sức …

“Chị Linh, xin lỗi. Chuyện tối nay vốn là do tôi, vì tôi mà Thần …”

“Tiểu thư. Cô đừng nói vậy, nếu có việc gì liên quan đến cô thì bản thân của Thần không thể đứng im nhìn được đâu.//”

Khuya hôm đó, Đổng Linh về công ty xử lý việc trước nên chỉ còn một mình Giản Tuyết Ngưng ở lại trông nom Vương Diệc Thần.

“[…]”

Vương Diệc Thần hôn mê tận hai ngày, cho đến khi anh tỉnh lại thì lại nhìn thấy Tôn Ý Phương đầu tiên mà có phần thất vọng …

“Anh tỉnh rồi? Còn thấy chỗ nào không ổn nữa không?”

Tôn Ý Phương cố gắng đỡ Vương Diệc Thần ngồi dựa vào thành giường bệnh …

“Chị Linh đâu?”

“Chị ấy đi ra ngoài một chút, sẽ về ngay. Anh có cần tôi gọi bác sĩ kiểm tra lại không?”

Vương Diệc Thần lắc đầu rồi lặng thinh thầm nghĩ về Giản Tuyết Ngưng khiến Tôn Ý Phương có thể nhìn ra anh đang nhớ về ai …

“Thần tỉnh rồi à?”

Đổng Linh từ ngoài trở về có phần vui mừng khi Vương Diệc Thần đã tỉnh lại …

“Anh Hùng đâu ạ? Để anh ấy chăm sóc em là được, chị không cần đích thân ở lại đâu.”

“Chị nhờ anh ấy về lấy đồ giúp em rồi.”

Sau khi trao đổi với Vương Diệc Thần thì Đổng Linh mới quay sang Tôn Ý Phương hỏi chuyện …

“Tôn tiểu thư. Làm phiền cô trực tiếp đến chăm sóc cho Thần thế này, thật ngại quá.!”

“Không sao. Anh ấy bị thương ở trước bữa tiệc của nhà tôi tổ chức, tôi cũng có lỗi một phần mà.”

Vương Diệc Thần không quá để tâm đến cả hai, liền bắt lấy điện thoại nhắn tin cho một ai đó mà chúng ta đều biết đó là ai. Tin nhắn wechat được chuyển đến Giản Tuyết Ngưng đang ở nhà xử lý việc qua laptop cá nhân …

“[Em nỡ bỏ mặc người bị thương vì cứu em sao?]

Giản Tuyết Ngưng hồi tưởng lại vào hôm trước khi Vương Diệc Thần còn hôn mê, tình cờ Tôn Ý Phương cố ý đến thăm …

“Xin chào. Cô chắc hẳn là Giản nữ thần – Giản Tuyết Ngưng?”

“Vâng. Chào Tôn tiểu thư.”

Hai người con gái cùng yêu Vương Diệc Thần chạm mặt nhau mà thời gian như ngừng lại …

“Nếu cô đã ở đây thì tôi vào thẳng vấn đề. Hãy rời xa Diệc Thần, anh ấy không phù hợp với cô đâu. Một người thừa kế luôn luôn có nguy hiểm bên mình, lỡ như xảy ra trường hợp như hôm nay thì như thế nào?”

“Tôi không hợp vậy lẽ nào cô hợp?”

“Tôi sẽ thay cô chăm sóc anh ấy thật tốt, có khi sẽ tốt hơn cô đấy.”

Kết thúc hồi tưởng khiến Giản Tuyết Ngưng suy nghĩ rất nhiều. Những người gây chuyện hôm đó mục đích nhắm vào cô mà lại để Vương Diệc Thần chịu thay, nên cô không thể để chuyện này lặp lại lần nữa.

“Thần à, chị để em nghỉ ngơi một thời gian nên lịch trình công việc em không cần lo đâu. Khi nào sức khỏe đã ổn định rồi thì hãy quay lại.”

“Vâng. Cảm ơn chị.//”

Một hồi sau, wechat của Vương Diệc Thần báo tin nhắn trả lời từ Giản Tuyết Ngưng liền vui vẻ bấm đọc.

“[Em đang chuẩn bị xuất ngoại thi đấu, có lẽ sẽ tầm một tuần. Sau khi em về nếu anh sắp xếp được thì chúng ta đi chơi với nhau, được chứ?”]”

Chỉ một câu đi chơi với nhau như trao hy vọng cho Vương Diệc Thần, anh không ngần ngại mà xác nhận đồng ý nhưng một bên còn lại thì trăm ngàn tâm sự …

“Tin nhắn như thế nào mà khiến anh cười tươi thế?”

Tôn Ý Phương nhã nhặn hỏi chuyện thì Vương Diệc Thần lập tức lạnh lùng trở lại …

“Không có. Tôn tiểu thư không cần ở lại với tôi đâu, cô cứ về đi. Cảm ơn cô đã dành thời gian chăm sóc, về sau tôi khỏe sẽ trả ơn.”

“Thật chứ? Vậy tôi có thể nói điều ước trước không?”

Vương Diệc Thần có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn giữ nét điềm tĩnh mà hồi đáp …

“Cô nói đi.”

“Đợi anh khỏe hẳn thì đi chơi với tôi đi, một ngày cũng được.”

Tôn Ý Phương với đôi mắt lấp lánh không e dè mà đề nghị trực tiếp …

“Chuyện này hơi khó nên tôi không hứa trước, có gì tôi sẽ báo lại cô sau.”

“Được. Tôi chờ tin của anh đấy.//”

Tôn Ý Phương với vẻ mặt tươi tắn ra về trước thì đúng lúc quản lý Hùng tay xách túi đồ trở lại…

“Tôn tiểu thư đó tới tận đây à? Haiz, anh đoán cô ấy có ý với em rồi đó.”

“Có thì đã sao. Anh cũng biết ngoài Tiểu Ngưng, em sẽ không chú ý đến ai mà?”

Quản lý Hùng làm sao không biết tấm lòng của Vương Diệc Thần nhưng mà chỉ sợ đằng sau Tôn Ý Phương có thế lực sẽ phải khiến cậu phục tùng thôi …

“Anh. Giúp em một chuyện được không?”

Thì ra Vương Diệc Thần nhờ quản lý Hùng tra lịch thi đấu của Giản Tuyết Ngưng để bản thân âm thầm đến cho cô một sự ủng hộ bất ngờ. Hôm sau ở sân bay quốc tế Bắc Kinh, cô và Trình Khiết vừa làm thủ tục check-in xong thì chuẩn bị vào máy bay đi thi đấu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện