Vân Ngọc Ly nhân lúc không có Đinh Nhất Hoằng thì đã tranh thủ đến phòng của Giản Hân Hân để hỏi chuyện. …
“Chị tìm em có việc gì?”
“Hân Hân, chị muốn hỏi em về quan hệ của Nhất Hoằng và Tuyết Ngưng. Chị cảm giác hai người đó có gì đó, em có biết chuyện gì không?”
Giản Hân Hân với vẻ mặt điềm tĩnh nhìn Vân Ngọc Ly lo lắng …
“Sao chị không hỏi anh Hoằng?”
“…”
Trông thấy Vân Ngọc Ly im lặng thì Giản Hân Hân đã hiểu nên liền lên tiếng.
“Tuyết Ngưng vốn là mối tình đầu của anh Hoằng và cho đến hiện tại vẫn như vậy. Kể từ khi chị ấy dọn ra riêng để bắt đầu trở thành một tuyển thủ trượt băng nghệ thuật, thì anh Hoằng đã luôn theo dõi và ủng hộ.”
“Hai người họ không phải là quan hệ huyết thống sao? Vậy sao Nhất Hoằng lại có thể yêu em gái của mình được?”
Giản Hân Hân thoang thoáng nét buồn mà đáp lại …
“Anh ấy là con riêng của mẹ mình nên không thể mang họ Giản.”
“Sao?”
“Mọi chuyện còn lại chị nên hỏi trực tiếp anh ấy thì hơn.”
Giản Hân Hân đã nói hết những chuyện cần nói, để lại một Vân Ngọc Ly không thể tin được là cô gả cho con riêng.
“Hả? Anh muốn quay lại công việc?”
Bên ngoài, Giản Tuyết Ngưng đang bất ngờ trước quyết định của Vương Diệc Thần …
“Đúng vậy. Đã gần một tháng rồi, không thể để các lịch trình sắp tới trì hoãn vì anh.”
“Nếu là vậy thì em tôn trọng quyết định của anh, khi nào thì anh bắt đầu đi?”
Vương Diệc Thần xem lại tin nhắn từ điện thoại được gửi đến từ Đổng Linh …
“Có lẽ là sáng mai anh Hùng sẽ đến đón anh sớm.”
Một người làm được cử đến tìm Giản Tuyết Ngưng để thông báo …
“Tiểu thư. Lão gia cho mời cô ạ.”
Giản Tuyết Ngưng gật đầu rồi quay sang Vương Diệc Thần dặn dò …
“Vậy anh mau về phòng nghỉ ngơi trước đi, em vào gặp ông cố.”
“Anh biết rồi.//”
Giản Tuyết Ngưng rời đi đến phòng sách của ông cố Giản, sau đó Vương Diệc Thần trở về thì gặp Đinh Nhất Hoằng …
“Chưa chính thức giới thiệu, tôi tên Đinh Nhất Hoằng.”
“Tôi là Vương Diệc Thần.”
Màn chào hỏi bề ngoài như không có gì nhưng bên trong lại chứa đầy thuốc súng của hai người đàn ông, lúc này Giản Tuyết Ngưng cũng vừa lên phòng gặp ông cố Giản …
“Ông cố, ông gọi cháu?”
“Ngồi đi.”
Giản Tuyết Ngưng bình thản ngồi vào ghế sô pha chờ ông cố Giản nói chuyện …
“Tháng sau là ngày tụ họp của gia tộc chúng ta, con thân là người thừa kế tương lai thì đừng nên vắng mặt.”
“Ông cố à, cháu đã nói …”
“Ta biết là cháu không muốn, nhưng mà cháu cũng nên nghĩ cho ba của cháu chứ?”
Giản Tuyết Ngưng không thể bình tĩnh được khi có chuyện liên quan đến ba Giản …
“Ba cháu làm sao?”
“Sức khỏe của ba cháu gần đây không tốt, ta thì cũng sắp gần đất xa trời nên cùng thương lượng sẽ để cháu từ từ tiếp quản công việc của gia tộc. Việc thi đấu của cháu chúng ta không ngăn cản, chỉ là thêm một phần thời gian thôi.”
Sắc mặt không vui của Giản Tuyết Ngưng hiện rõ mà cất tiếng …
“Ông cố à, ngoài cháu ra thì vẫn còn nhiều anh chị em cô dì chú bác khác có năng lực xuất sắc hơn. Ông có thể lựa chọn trong những người đó, nên bỏ qua cháu thì tốt hơn.”
Ông cố Giản nhìn trời cao mà thở dài …
“Bởi vì ta không còn tin tưởng ai nữa ngoài cháu, Tiểu Ngưng à.”
Đinh Nhất Hoằng và Vương Diệc Thần vẫn đứng đối mặt nhau mà tâm sự mỏng …
“Theo như tôi biết, anh Vương đây có rất nhiều bóng hồng truy đuổi. Vậy anh chọn Tiểu Ngưng là vì điều gì thế? Tiền bạc? Danh vọng? Hay vị thế?”
“Chuyện tình cảm của chúng tôi không nhất thiết phải nói rõ với một người ngoài như anh đâu nhỉ, anh Đinh?”
Chỉ hồi đáp vỏn vẹn một câu rồi rời đi với hàm ý chính là người ngoại tộc như anh không xứng để hỏi chuyện của chúng tôi từ Vương Diệc Thần khiến Đinh Nhất Hoằng tức giận trong lòng.
“Tiểu Ngưng. Ông biết vì chuyện của mẹ cháu năm xưa nên cháu mới bài xích cả nhà, nhưng mà mẹ cháu vẫn là dâu của nhà này, cháu vẫn là con cháu của dòng họ chúng ta. Nếu gia đình có chuyện thì cháu cũng nên ra tay giúp đỡ, có phải không?”
Giản Tuyết Ngưng không biết phải nói gì trong khi mới vài phút trước cô còn khẳng định với Vương Diệc Thần sẽ không nhận là người thừa kế, vậy mà chưa gì đã ứng nghiệm rồi. Đinh Nhất Hoằng trở về phòng thì đã thấy Vân Ngọc Ly ngồi trên bàn cùng một tờ đơn …
“Em làm gì vậy?”
“Chúng ta ly hôn đi. Vân gia chúng tôi sao có thể lấy con riêng được chứ?”
Đinh Nhất Hoằng xác định rằng Vân Ngọc Ly đã biết chuyện, mặt khác Giản Tuyết Ngưng thẫn thờ quay về phòng khiến Vương Diệc Thần chú ý …
“Em sao vậy? Cãi nhau với ông cố à?”
Giản Tuyết Ngưng từng bước tiến đến ôm Vương Diệc Thần vào lòng và anh cũng dịu dàng đáp lại cái ôm trong sự im lặng …
“Em xin lỗi. Có lẽ những gì em vừa kiên định nói với anh sẽ phải rút lại rồi.”
“Anh biết. Anh tin vào năng lực của em, cho dù em là ai thì tình cảm và quan hệ của chúng ta sẽ không thay đổi.”
Trái ngược với khung cảnh hạnh phúc thì bên phòng của Đinh Nhất Hoằng lại trùng trùng căng thẳng…
“Anh không có gì để giải thích với em sao?”
“Nếu như em đã quyết định thì anh có nói gì em nghe cũng không lọt tai, không phải sao?”
Vân Ngọc Ly khó chịu giật lấy tờ đơn Đinh Nhất Hoằng đang ký tên mà xé đi …
“Em là vợ của anh, vợ chồng thì không nên có bí mật với nhau. Vậy tại sao chuyện như vậy anh không nói với em, kể cả việc Tuyết Ngưng đó là mối tình đầu của anh?”
Đinh Nhất Hoằng im lặng không lên tiếng chỉ càng khiến Vân Ngọc Ly bực bội bỏ lên giường, còn anh thì nằm riêng ở ghế dựa trong phòng. Sáng sớm tinh mơ của ngày hôm sau, xe của quản lý Hùng đã đến trước dinh thự nên Vương Diệc Thần lẳng lặng đặt lên trán của Giản Tuyết Ngưng còn say ngủ một nụ hôn tạm biệt rồi rời đi theo lịch trình.
“Chị tìm em có việc gì?”
“Hân Hân, chị muốn hỏi em về quan hệ của Nhất Hoằng và Tuyết Ngưng. Chị cảm giác hai người đó có gì đó, em có biết chuyện gì không?”
Giản Hân Hân với vẻ mặt điềm tĩnh nhìn Vân Ngọc Ly lo lắng …
“Sao chị không hỏi anh Hoằng?”
“…”
Trông thấy Vân Ngọc Ly im lặng thì Giản Hân Hân đã hiểu nên liền lên tiếng.
“Tuyết Ngưng vốn là mối tình đầu của anh Hoằng và cho đến hiện tại vẫn như vậy. Kể từ khi chị ấy dọn ra riêng để bắt đầu trở thành một tuyển thủ trượt băng nghệ thuật, thì anh Hoằng đã luôn theo dõi và ủng hộ.”
“Hai người họ không phải là quan hệ huyết thống sao? Vậy sao Nhất Hoằng lại có thể yêu em gái của mình được?”
Giản Hân Hân thoang thoáng nét buồn mà đáp lại …
“Anh ấy là con riêng của mẹ mình nên không thể mang họ Giản.”
“Sao?”
“Mọi chuyện còn lại chị nên hỏi trực tiếp anh ấy thì hơn.”
Giản Hân Hân đã nói hết những chuyện cần nói, để lại một Vân Ngọc Ly không thể tin được là cô gả cho con riêng.
“Hả? Anh muốn quay lại công việc?”
Bên ngoài, Giản Tuyết Ngưng đang bất ngờ trước quyết định của Vương Diệc Thần …
“Đúng vậy. Đã gần một tháng rồi, không thể để các lịch trình sắp tới trì hoãn vì anh.”
“Nếu là vậy thì em tôn trọng quyết định của anh, khi nào thì anh bắt đầu đi?”
Vương Diệc Thần xem lại tin nhắn từ điện thoại được gửi đến từ Đổng Linh …
“Có lẽ là sáng mai anh Hùng sẽ đến đón anh sớm.”
Một người làm được cử đến tìm Giản Tuyết Ngưng để thông báo …
“Tiểu thư. Lão gia cho mời cô ạ.”
Giản Tuyết Ngưng gật đầu rồi quay sang Vương Diệc Thần dặn dò …
“Vậy anh mau về phòng nghỉ ngơi trước đi, em vào gặp ông cố.”
“Anh biết rồi.//”
Giản Tuyết Ngưng rời đi đến phòng sách của ông cố Giản, sau đó Vương Diệc Thần trở về thì gặp Đinh Nhất Hoằng …
“Chưa chính thức giới thiệu, tôi tên Đinh Nhất Hoằng.”
“Tôi là Vương Diệc Thần.”
Màn chào hỏi bề ngoài như không có gì nhưng bên trong lại chứa đầy thuốc súng của hai người đàn ông, lúc này Giản Tuyết Ngưng cũng vừa lên phòng gặp ông cố Giản …
“Ông cố, ông gọi cháu?”
“Ngồi đi.”
Giản Tuyết Ngưng bình thản ngồi vào ghế sô pha chờ ông cố Giản nói chuyện …
“Tháng sau là ngày tụ họp của gia tộc chúng ta, con thân là người thừa kế tương lai thì đừng nên vắng mặt.”
“Ông cố à, cháu đã nói …”
“Ta biết là cháu không muốn, nhưng mà cháu cũng nên nghĩ cho ba của cháu chứ?”
Giản Tuyết Ngưng không thể bình tĩnh được khi có chuyện liên quan đến ba Giản …
“Ba cháu làm sao?”
“Sức khỏe của ba cháu gần đây không tốt, ta thì cũng sắp gần đất xa trời nên cùng thương lượng sẽ để cháu từ từ tiếp quản công việc của gia tộc. Việc thi đấu của cháu chúng ta không ngăn cản, chỉ là thêm một phần thời gian thôi.”
Sắc mặt không vui của Giản Tuyết Ngưng hiện rõ mà cất tiếng …
“Ông cố à, ngoài cháu ra thì vẫn còn nhiều anh chị em cô dì chú bác khác có năng lực xuất sắc hơn. Ông có thể lựa chọn trong những người đó, nên bỏ qua cháu thì tốt hơn.”
Ông cố Giản nhìn trời cao mà thở dài …
“Bởi vì ta không còn tin tưởng ai nữa ngoài cháu, Tiểu Ngưng à.”
Đinh Nhất Hoằng và Vương Diệc Thần vẫn đứng đối mặt nhau mà tâm sự mỏng …
“Theo như tôi biết, anh Vương đây có rất nhiều bóng hồng truy đuổi. Vậy anh chọn Tiểu Ngưng là vì điều gì thế? Tiền bạc? Danh vọng? Hay vị thế?”
“Chuyện tình cảm của chúng tôi không nhất thiết phải nói rõ với một người ngoài như anh đâu nhỉ, anh Đinh?”
Chỉ hồi đáp vỏn vẹn một câu rồi rời đi với hàm ý chính là người ngoại tộc như anh không xứng để hỏi chuyện của chúng tôi từ Vương Diệc Thần khiến Đinh Nhất Hoằng tức giận trong lòng.
“Tiểu Ngưng. Ông biết vì chuyện của mẹ cháu năm xưa nên cháu mới bài xích cả nhà, nhưng mà mẹ cháu vẫn là dâu của nhà này, cháu vẫn là con cháu của dòng họ chúng ta. Nếu gia đình có chuyện thì cháu cũng nên ra tay giúp đỡ, có phải không?”
Giản Tuyết Ngưng không biết phải nói gì trong khi mới vài phút trước cô còn khẳng định với Vương Diệc Thần sẽ không nhận là người thừa kế, vậy mà chưa gì đã ứng nghiệm rồi. Đinh Nhất Hoằng trở về phòng thì đã thấy Vân Ngọc Ly ngồi trên bàn cùng một tờ đơn …
“Em làm gì vậy?”
“Chúng ta ly hôn đi. Vân gia chúng tôi sao có thể lấy con riêng được chứ?”
Đinh Nhất Hoằng xác định rằng Vân Ngọc Ly đã biết chuyện, mặt khác Giản Tuyết Ngưng thẫn thờ quay về phòng khiến Vương Diệc Thần chú ý …
“Em sao vậy? Cãi nhau với ông cố à?”
Giản Tuyết Ngưng từng bước tiến đến ôm Vương Diệc Thần vào lòng và anh cũng dịu dàng đáp lại cái ôm trong sự im lặng …
“Em xin lỗi. Có lẽ những gì em vừa kiên định nói với anh sẽ phải rút lại rồi.”
“Anh biết. Anh tin vào năng lực của em, cho dù em là ai thì tình cảm và quan hệ của chúng ta sẽ không thay đổi.”
Trái ngược với khung cảnh hạnh phúc thì bên phòng của Đinh Nhất Hoằng lại trùng trùng căng thẳng…
“Anh không có gì để giải thích với em sao?”
“Nếu như em đã quyết định thì anh có nói gì em nghe cũng không lọt tai, không phải sao?”
Vân Ngọc Ly khó chịu giật lấy tờ đơn Đinh Nhất Hoằng đang ký tên mà xé đi …
“Em là vợ của anh, vợ chồng thì không nên có bí mật với nhau. Vậy tại sao chuyện như vậy anh không nói với em, kể cả việc Tuyết Ngưng đó là mối tình đầu của anh?”
Đinh Nhất Hoằng im lặng không lên tiếng chỉ càng khiến Vân Ngọc Ly bực bội bỏ lên giường, còn anh thì nằm riêng ở ghế dựa trong phòng. Sáng sớm tinh mơ của ngày hôm sau, xe của quản lý Hùng đã đến trước dinh thự nên Vương Diệc Thần lẳng lặng đặt lên trán của Giản Tuyết Ngưng còn say ngủ một nụ hôn tạm biệt rồi rời đi theo lịch trình.
Danh sách chương