Tại khách sạn nghỉ ngơi, Vương Diệc Thần đang nói chuyện facetime với Giản Tuyết Ngưng …
“Vậy hôm nay là ngày tụ họp của toàn gia tộc em à? … Tiếc là anh không tham gia được, xin lỗi nhé.!”
“Anh nói gì vậy? Anh không tham gia là tốt nhất đấy, lần gặp mặt này áp lực hơn nhiều. Em không muốn anh phải hoảng hốt đâu.”
Giữa cuộc hội thoại, Giản Tuyết Ngưng chợt nhớ lại đoạn video quảng cáo gần đây của Vương Diệc Thần và Tôn Ý Phương đang được ủng hộ nhiệt liệt …
“Cô Tôn đó dường như không gặp anh là không được nhỉ?”
“Đừng hiểu lầm mà. Việc quay quảng cáo đó là đột xuất vì nữ diễn viên ban đầu gặp tai nạn, trùng hợp đạo diễn nhìn trúng nên …”
Giản Tuyết Ngưng giả vờ gật đầu như đã hiểu nhưng vẫn khiến Vương Diệc Thần lo lắng …
“Em đùa đấy, anh đừng nghĩ nhiều. Em tin tưởng anh mà.!”
Vương Diệc Thần có lịch trình tiếp theo nên cuộc hội thoại buộc phải dừng lại, sau đó Giản Tuyết Ngưng cũng chuẩn bị cho tiệc ra mắt tối nay.
“Mọi chuyện đã chuẩn bị tới đâu rồi?”
Giản Bính đang ở nhà riêng mà trao đổi với một người lạ qua điện thoại …
“OK.//”
Tại Bắc Kinh, ba Giản đã chuẩn bị lên phi cơ riêng để về cho kịp nhưng gần tới địa phận Thượng Hải thì đường bay lại gặp tai nạn…
“Sao? Ba tôi gặp tai nạn?”
Trợ lý Doãn may mắn đi chuyến sau nên thoát nạn và nhanh chóng liên hệ ngay cho Giản Tuyết Ngưng nhận được tin liền đến bệnh viện. Phía Giản Bính đang tại nhà chính cũng nhận được tin nhắn báo đến, khiến Giản Trữ Luân tò mò …
“Ba, tin nhắn của ai vậy?”
“Không có gì.”
Giản Tuyết Ngưng vừa tới bệnh viện đã tìm đến phòng cấp cứu, bên ngoài đã có trợ lý Doãn chờ đợi.
“Ba tôi thế nào rồi?”
“Vẫn đang được phẫu thuật.”
Giản Tuyết Ngưng bình tĩnh chờ đợi trong khi điện thoại từ ông cố Giản gọi nhiều lần nhưng cô chọn không nghe máy, vì nếu ba Giản có chuyện gì thì có lẽ cô sẽ mất kiểm soát …
“Anh giúp tôi điều tra chuyện tai nạn này là như thế nào? Tôi nghĩ rằng mình đoán được là ai nhưng vẫn nên cần chứng cứ thì hơn.”
“Vâng.”
Giản Tuyết Ngưng cứ thế ở lại bệnh viện nhiều tiếng đồng hồ nhưng đèn ở phòng cấp cứu vẫn chưa tắt, song song đó trang viên nhà họ Giản gần như đã có mặt đầy đủ …
“Anh à, em không thấy Giản tiểu thư đó. Chẳng phải hôm nay cô ta là nhân vật chính sao?”
Đinh Nhất Hoằng cũng có chung thắc mắc liền tìm Giản Trữ Luân hỏi thăm …
“Anh có biết chuyện gì không?”
Giản Trữ Luân lắc đầu mà hoài nghi về người ba của mình, riêng ông cố Giản vẫn liên lạc với Giản Tuyết Ngưng và Giản Tuấn đều không ai nghe máy.
“Lão gia, có cảnh sát đến tìm ngài Bính.”
Vị thanh tra có dáng người cao lớn cỡ Giản Trữ Luân bước vào dinh thự với thần thái lạnh lùng …
“Xin chào các vị, tôi là thanh tra cao cấp Aiden. Làm phiền rồi.//”
“Anh đến tìm ai?”
Aiden nhìn sơ một lượt và dừng lại Giản Bính, anh tiến đến chỗ của ông mà cất tiếng…
“Giản Bính đúng không? Có người báo án rằng ông có liên quan đến vụ tai nạn máy bay vài tiếng trước, mời ông về đồn phối hợp điều tra.”
Giản Trữ Luân nhanh chóng bật dậy muốn ngụy biện cho Giản Bính, thì Giản Tuyết Ngưng từ sau chầm chậm tiến vào …
“Có gan làm nhưng lại không có gan nhận à? Bác hai?”
“Tiểu Ngưng …?!”
Vài phút trước, khi đã nhận được bằng chứng từ trợ lý Doãn thì Giản Tuyết Ngưng đã liên hệ cho một người bạn thần bí – Aiden. Anh đang là thanh tra cao cấp của tổ hình sự, và cũng là người từng được cô giúp đỡ rất lâu về trước. Khi cô đang gặp khó khăn thì anh không thể không giúp, có được bằng chứng đầy đủ nên đã cùng cô đến nhà tìm người.
“Tiểu Ngưng. Có chuyện gì vậy?”
“Xin lỗi ông cố vì đã không nghe máy, ba của cháu gặp tai nạn khi trên đường đến Thượng Hải. Vốn cháu đã dự liệu trước sẽ có chuyện không tốt nhắm vào cháu, nào ngờ người bị hại lại là ba của cháu.”
Ông cố Giản như gục ngã khi không tin rằng Giản Bính lại vì tham vọng bản thân, ngay cả em trai của mình mà cũng làm hại. Giản Bính vốn không cam tâm nhưng vẫn theo Aiden về đồn hỗ trợ điều tra, trước khi đi không quên dặn Giản Trữ Luân …
“Mong là con sẽ hoàn thành tâm nguyện dang dở của ba, Trữ Luân.”
“Ba …”
Sau khi Aiden dẫn người rời đi thì ông cố Giản vẫn chưa điều chỉnh được trạng thái của mình …
“Ba của cháu đã qua khỏi nguy hiểm rồi, ông yên tâm.”
“Thật sao?”
Giản Tuyết Ngưng chầm chậm gật đầu rồi mới quay sang cả bàn gia tộc mà cất giọng.
“Chào các vị, tôi tên Giản Tuyết Ngưng và cũng chính là con gái của người đã bị quy tắc trọng nam khinh nữ của các vị dẫn đến cái chết. Chắc các vị không quên?”
Toàn gia tộc xôn xao trước lời nói mạnh mẽ của Giản Tuyết Ngưng khiến sự lo lắng lại kéo đến dồn dập…
“Tránh để mất thời gian của các vị, ai muốn nói gì thì cứ nói đi. Tôi xin lắng nghe …”
Chỉ còn vọng lại những tiếng xôn xao mà không ai chịu cất lời khi nhìn thấy Giản Bính bị điều tra, hầu hết những người còn lại đều bị ông thao túng không biết ứng xử thế nào …
“Tôi đoán người chủ trì không còn ở đây nên các vị không biết mở lời như thế nào phải không? Hay để tôi gợi ý, các vị muốn đề xuất Trữ Luân làm người thừa kế tiếp theo?”
Không khí ảm đạm đến đáng sợ khiến người nhà đều không biết nói gì nhưng cũng đủ để Giản Tuyết Ngưng biết nên làm gì …
“Trữ Luân, anh nói đi. Anh muốn trở thành người quyền lực nhất hay là người con trai vĩnh viễn không gặp được ba ruột của mình?”
“Em …”
Lời được nói ra chứng tỏ sự quyền lực của một người khiến Giản Trữ Luân không thể làm gì với cô em họ này của mình …
“Nếu các vị không nói gì thì buổi họp này nên dời lại một thời gian, con cháu Giản thị còn đang nằm viện mà chúng ta còn ở đây thì cũng thêm khó xử đấy. Một tuần sau, chúng ta sẽ gặp lại.”
Sau khi mọi người giải tán và cùng dìu ông cố Giản về phòng thì Giản Trữ Luân đã tìm gặp Giản Tuyết Ngưng nhằm trao đổi về việc của Giản Bính.
“Tiểu Ngưng. Anh muốn nói chuyện với em, có được không?”
“…”
Vương Diệc Thần vừa ghi hình xong cho chương trình đã hay tin ba của Giản Tuyết Ngưng gặp tai nạn, liền không ngừng liên lạc cho cô nhưng đều bị mất kết nối. Còn cô thì lại đang im lặng trước lời đề nghị của Giản Trữ Luân, nhưng vẫn chấp nhận dành thời gian với anh.
“Vậy hôm nay là ngày tụ họp của toàn gia tộc em à? … Tiếc là anh không tham gia được, xin lỗi nhé.!”
“Anh nói gì vậy? Anh không tham gia là tốt nhất đấy, lần gặp mặt này áp lực hơn nhiều. Em không muốn anh phải hoảng hốt đâu.”
Giữa cuộc hội thoại, Giản Tuyết Ngưng chợt nhớ lại đoạn video quảng cáo gần đây của Vương Diệc Thần và Tôn Ý Phương đang được ủng hộ nhiệt liệt …
“Cô Tôn đó dường như không gặp anh là không được nhỉ?”
“Đừng hiểu lầm mà. Việc quay quảng cáo đó là đột xuất vì nữ diễn viên ban đầu gặp tai nạn, trùng hợp đạo diễn nhìn trúng nên …”
Giản Tuyết Ngưng giả vờ gật đầu như đã hiểu nhưng vẫn khiến Vương Diệc Thần lo lắng …
“Em đùa đấy, anh đừng nghĩ nhiều. Em tin tưởng anh mà.!”
Vương Diệc Thần có lịch trình tiếp theo nên cuộc hội thoại buộc phải dừng lại, sau đó Giản Tuyết Ngưng cũng chuẩn bị cho tiệc ra mắt tối nay.
“Mọi chuyện đã chuẩn bị tới đâu rồi?”
Giản Bính đang ở nhà riêng mà trao đổi với một người lạ qua điện thoại …
“OK.//”
Tại Bắc Kinh, ba Giản đã chuẩn bị lên phi cơ riêng để về cho kịp nhưng gần tới địa phận Thượng Hải thì đường bay lại gặp tai nạn…
“Sao? Ba tôi gặp tai nạn?”
Trợ lý Doãn may mắn đi chuyến sau nên thoát nạn và nhanh chóng liên hệ ngay cho Giản Tuyết Ngưng nhận được tin liền đến bệnh viện. Phía Giản Bính đang tại nhà chính cũng nhận được tin nhắn báo đến, khiến Giản Trữ Luân tò mò …
“Ba, tin nhắn của ai vậy?”
“Không có gì.”
Giản Tuyết Ngưng vừa tới bệnh viện đã tìm đến phòng cấp cứu, bên ngoài đã có trợ lý Doãn chờ đợi.
“Ba tôi thế nào rồi?”
“Vẫn đang được phẫu thuật.”
Giản Tuyết Ngưng bình tĩnh chờ đợi trong khi điện thoại từ ông cố Giản gọi nhiều lần nhưng cô chọn không nghe máy, vì nếu ba Giản có chuyện gì thì có lẽ cô sẽ mất kiểm soát …
“Anh giúp tôi điều tra chuyện tai nạn này là như thế nào? Tôi nghĩ rằng mình đoán được là ai nhưng vẫn nên cần chứng cứ thì hơn.”
“Vâng.”
Giản Tuyết Ngưng cứ thế ở lại bệnh viện nhiều tiếng đồng hồ nhưng đèn ở phòng cấp cứu vẫn chưa tắt, song song đó trang viên nhà họ Giản gần như đã có mặt đầy đủ …
“Anh à, em không thấy Giản tiểu thư đó. Chẳng phải hôm nay cô ta là nhân vật chính sao?”
Đinh Nhất Hoằng cũng có chung thắc mắc liền tìm Giản Trữ Luân hỏi thăm …
“Anh có biết chuyện gì không?”
Giản Trữ Luân lắc đầu mà hoài nghi về người ba của mình, riêng ông cố Giản vẫn liên lạc với Giản Tuyết Ngưng và Giản Tuấn đều không ai nghe máy.
“Lão gia, có cảnh sát đến tìm ngài Bính.”
Vị thanh tra có dáng người cao lớn cỡ Giản Trữ Luân bước vào dinh thự với thần thái lạnh lùng …
“Xin chào các vị, tôi là thanh tra cao cấp Aiden. Làm phiền rồi.//”
“Anh đến tìm ai?”
Aiden nhìn sơ một lượt và dừng lại Giản Bính, anh tiến đến chỗ của ông mà cất tiếng…
“Giản Bính đúng không? Có người báo án rằng ông có liên quan đến vụ tai nạn máy bay vài tiếng trước, mời ông về đồn phối hợp điều tra.”
Giản Trữ Luân nhanh chóng bật dậy muốn ngụy biện cho Giản Bính, thì Giản Tuyết Ngưng từ sau chầm chậm tiến vào …
“Có gan làm nhưng lại không có gan nhận à? Bác hai?”
“Tiểu Ngưng …?!”
Vài phút trước, khi đã nhận được bằng chứng từ trợ lý Doãn thì Giản Tuyết Ngưng đã liên hệ cho một người bạn thần bí – Aiden. Anh đang là thanh tra cao cấp của tổ hình sự, và cũng là người từng được cô giúp đỡ rất lâu về trước. Khi cô đang gặp khó khăn thì anh không thể không giúp, có được bằng chứng đầy đủ nên đã cùng cô đến nhà tìm người.
“Tiểu Ngưng. Có chuyện gì vậy?”
“Xin lỗi ông cố vì đã không nghe máy, ba của cháu gặp tai nạn khi trên đường đến Thượng Hải. Vốn cháu đã dự liệu trước sẽ có chuyện không tốt nhắm vào cháu, nào ngờ người bị hại lại là ba của cháu.”
Ông cố Giản như gục ngã khi không tin rằng Giản Bính lại vì tham vọng bản thân, ngay cả em trai của mình mà cũng làm hại. Giản Bính vốn không cam tâm nhưng vẫn theo Aiden về đồn hỗ trợ điều tra, trước khi đi không quên dặn Giản Trữ Luân …
“Mong là con sẽ hoàn thành tâm nguyện dang dở của ba, Trữ Luân.”
“Ba …”
Sau khi Aiden dẫn người rời đi thì ông cố Giản vẫn chưa điều chỉnh được trạng thái của mình …
“Ba của cháu đã qua khỏi nguy hiểm rồi, ông yên tâm.”
“Thật sao?”
Giản Tuyết Ngưng chầm chậm gật đầu rồi mới quay sang cả bàn gia tộc mà cất giọng.
“Chào các vị, tôi tên Giản Tuyết Ngưng và cũng chính là con gái của người đã bị quy tắc trọng nam khinh nữ của các vị dẫn đến cái chết. Chắc các vị không quên?”
Toàn gia tộc xôn xao trước lời nói mạnh mẽ của Giản Tuyết Ngưng khiến sự lo lắng lại kéo đến dồn dập…
“Tránh để mất thời gian của các vị, ai muốn nói gì thì cứ nói đi. Tôi xin lắng nghe …”
Chỉ còn vọng lại những tiếng xôn xao mà không ai chịu cất lời khi nhìn thấy Giản Bính bị điều tra, hầu hết những người còn lại đều bị ông thao túng không biết ứng xử thế nào …
“Tôi đoán người chủ trì không còn ở đây nên các vị không biết mở lời như thế nào phải không? Hay để tôi gợi ý, các vị muốn đề xuất Trữ Luân làm người thừa kế tiếp theo?”
Không khí ảm đạm đến đáng sợ khiến người nhà đều không biết nói gì nhưng cũng đủ để Giản Tuyết Ngưng biết nên làm gì …
“Trữ Luân, anh nói đi. Anh muốn trở thành người quyền lực nhất hay là người con trai vĩnh viễn không gặp được ba ruột của mình?”
“Em …”
Lời được nói ra chứng tỏ sự quyền lực của một người khiến Giản Trữ Luân không thể làm gì với cô em họ này của mình …
“Nếu các vị không nói gì thì buổi họp này nên dời lại một thời gian, con cháu Giản thị còn đang nằm viện mà chúng ta còn ở đây thì cũng thêm khó xử đấy. Một tuần sau, chúng ta sẽ gặp lại.”
Sau khi mọi người giải tán và cùng dìu ông cố Giản về phòng thì Giản Trữ Luân đã tìm gặp Giản Tuyết Ngưng nhằm trao đổi về việc của Giản Bính.
“Tiểu Ngưng. Anh muốn nói chuyện với em, có được không?”
“…”
Vương Diệc Thần vừa ghi hình xong cho chương trình đã hay tin ba của Giản Tuyết Ngưng gặp tai nạn, liền không ngừng liên lạc cho cô nhưng đều bị mất kết nối. Còn cô thì lại đang im lặng trước lời đề nghị của Giản Trữ Luân, nhưng vẫn chấp nhận dành thời gian với anh.
Danh sách chương