Như tâm linh tương thông thì điện thoại video từ Vương Diệc Thần gọi đến, Giản Tuyết Ngưng thầm mỉm cười rồi bấm nghe máy …

“Em đi đâu thế?”

“Hôm nay em về trường đại học hoàn thành thủ tục, nên đang về nhà đây.”

Vương Diệc Thần chợt nhớ ra một điều liền lên tiếng ngay …

“Đúng lúc, anh vừa tới Thượng Hải để ghi hình cho một cảnh quay. Hình như địa chỉ cũng gần với nhà của em, em có tiện đến không?”

“Em? Có phải không thích hợp không? Lỡ ảnh hưởng đến công việc của anh thì sao?”

Vương Diệc Thần trên màn hình điện thoại thì lắc đầu phủ nhận …

“Không đâu. Em đến là anh càng có tinh thần nhiều hơn đấy.”

Giản Tuyết Ngưng không khỏi mỉm cười và nhẹ nhàng gật đầu đồng ý, sau đó Vương Diệc Thần gửi địa chỉ cụ thể nên cô nhờ tài xế thay đổi điểm đến.

“Anh, lát anh ra cổng sau đón Tiểu Ngưng giúp em nhé.!”

“Nữ thần hả?”

Vương Diệc Thần vui mừng gật đầu chờ đợi, một lúc sau tài xế đã đưa Giản Tuyết Ngưng đến cổng sau của trường quay và trông thấy quản lý Hùng đứng đón …

“Nữ thần, chào cô.”

“Quản lý Hùng, anh có thể gọi tôi là Tuyết Ngưng hoặc Tiểu Ngưng là được rồi.”

Quản lý Hùng đồng ý và đưa cho Giản Tuyết Ngưng một cái khẩu trang đen để đeo vào. Cô cùng quản lý Hùng đi vào bên trong phim trường trông rất chuyên nghiệp, tuy đã đeo khẩu trang nhưng dường như không giấu đi được nét thu hút khiến nhiều nhân viên chú ý …

“Nữ … Tiểu Ngưng, cô muốn đến chỗ Thần đang quay không?”

“Được ạ?”

Giản Tuyết Ngưng tỏ ra hứng thú và đi theo quản lý Hùng đến chỗ ghi hình, khi đến nơi thì liền thấy một Vương Diệc Thần chuyên nghiệp ra sao …

“Tiểu Ngưng, ở đây đợi nhé. Tôi đi xử lý công việc, lát sẽ quay lại.”

“Vâng.”

Giản Tuyết Ngưng ngoan ngoãn đứng một bên xem quá trình và dùng điện thoại ghi lại khoảnh khắc trên, vô tình nữ diễn viên mới Lữ Giao Di trông thấy cô không giống nhân viên nên liền tới hỏi chuyện …

“Này cô, cô bên bộ phận nào vậy? Sao tôi chưa từng gặp?”

“À tôi là … nhân viên của bên quản lý Hùng, đến thực tập.”

Lữ Giao Di cảm thấy Giản Tuyết Ngưng có phần khả nghi, cộng thêm cô cứ lấy điện thoại chụp này kia thì vội lầm tưởng cô là paparazzi nên đã gọi bảo an tới …

“Cô gái, mời cô đi theo tôi.”

“Có việc gì sao?”

Mấy bảo an cố gắng lôi kéo Giản Tuyết Ngưng đã gây ra một trận xung đột nhỏ khiến đạo diễn và các diễn viên cùng chú ý …

“Tôi không phải người xấu, hai vị đừng hiểu lầm …”

“Cô còn nói không phải? Rõ ràng tôi chính mắt thấy cô lấy điện thoại quay chụp này kia, không phải chó săn thì là gì?”

Lữ Giao Di kiên quyết lời nói nên những bảo an quyết định kéo Giản Tuyết Ngưng ra ngoài, trong lúc kháng cự thì khẩu trang bị rơi xuống để lộ thân phận …

“Cô gái đó … không phải là nữ thần sân băng Giản Tuyết Ngưng sao?”

“Đúng đó đúng đó. Cô ấy đến tận đây không lẽ là thăm Vương Diệc Thần?”

Nhiều nhân viên biết được Giản Tuyết Ngưng thì không ngừng la hét, ngay cả Lữ Giao Di không ngờ được cô là nữ thần nọ. Tại phía đối diện, đạo diễn vừa hô cắt thì Vương Diệc Thần liền đến bên cạnh giải thích với bảo an …

“Cô ấy là bạn gái của tôi, lần đầu đến nên có gì không phải thì mong mọi người bỏ qua…”

“Không không. Là chúng tôi hiểu lầm, không xem xét rõ mọi chuyện. Mong Giản nữ thần bỏ qua.”

Giản Tuyết Ngưng vội vàng lắc tay như biểu thị không sao, sau khi giải thích rõ ràng thì các bảo an cùng nhau rời đi …

“Em không sao chứ?”

“Không sao.”

Vương Diệc Thần nhẹ nhàng hỏi thăm Giản Tuyết Ngưng khiến Lữ Giao Di đang đứng một bên có phần gượng gạo và mất mặt, nhưng đối với các nhân viên khác lại như được dịp vui mừng vì khoảnh khắc của cặp đôi …

“Xin lỗi, tôi … hiểu lầm. Mong cô bỏ qua.”

“Không sao đâu. Cô cũng vì lo lắng thôi, tôi cũng không nói rõ trước. Xin lỗi.!”

Sau một hồi giảng hòa, Vương Diệc Thần đưa Giản Tuyết Ngưng ra khuôn viên ít người bên ngoài nhằm đi dạo cho thoải mái.

“Ba mẹ anh nhờ hỏi thăm sức khỏe của em, họ lo lắng hơn anh nữa đấy.”

“Thay em báo với họ bình an nhé.”

Khung cảnh cả hai cùng nhau vừa đi dạo vừa nắm tay với nhau còn đẹp hơn tranh vẽ …

“Tiểu Ngưng, có phải tháng sau là ngày giỗ của mẹ em không?”

“Đúng rồi.”

Vương Diệc Thần chợt dừng lại suy nghĩ khiến Giản Tuyết Ngưng tò mò …

“Tiểu Ngưng. Chúng ta bên nhau cũng gần hai năm rồi, có phải đến lúc để hai bên gia đình gặp mặt nhau rồi không?”

“Anh muốn … chọn ngày giỗ của mẹ em để hai gia đình gặp nhau?”

Vương Diệc Thần gật đầu xác nhận, rồi nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt của Giản Tuyết Ngưng mà nuông chiều …

“Thần, cảm ơn anh. Vẫn còn nghĩ đến mẹ em, hai gia đình gặp nhau vào ngày đó cũng xem như có mẹ em chúc phúc cùng rồi.”

Phút giây lãng mạn không thể bỏ qua nên cả hai liền trao nhau một nụ hôn ngọt ngào, một lúc sau cô trợ lý nhỏ trở lại với hai ly trà sữa trên tay đưa cho Vương Diệc Thần và Giản Tuyết Ngưng rồi ngập ngừng …

“Giản nữ thần, em là … fan hâm mộ trung thành của chị đấy. Chị có thể cho em xin chữ ký được không?”

“Được chứ…”

Cô trợ lý nhỏ nhanh chóng lấy ra một quyển sổ tay và hạnh phúc khi được Giản Tuyết Ngưng ký tên …

“Nữ thần, em nhất định sẽ chờ chị quay lại sân băng. Chị cố lên nhé.!”

“Cảm ơn em…”

Vương Diệc Thần lạnh lùng ra hiệu khiến cô trợ lý hiểu ý liền vui vẻ chạy đi …

“Trợ lý mới này của anh dễ thương nhỉ?”

“Không bằng em.”

Vương Diệc Thần đối với Giản Tuyết Ngưng thật đúng với câu lạnh lùng với cả thế giới nhưng chỉ dịu dàng mỗi em, rất nhiều người hâm mộ đã chụp lại hình ảnh đăng lên weibo và lập tức leo lên hotsearch. Tại một diễn biến khác, Giản Hân Hân đang làm việc ở văn phòng thì một cô gái lạ đến tìm Dịch Trọng Khiêm nhưng không hẳn là lạ, cô sớm nhận ra cô gái đó là người được đính hôn với anh – Hạ tiểu thư.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện