Hình Lẫm nhắm mắt hít một hơi thật sâu, hai tay đút túi quần thông thả đi vào.
“Anh kia phải đến số của mình mới được vào chứ?” Một người đàn ông ngồi ở băng ghế chờ đứng dậy chỉ tay vào Hình Lẫm nói.
“Đúng đó, phải có trước có sau.”
Hình Lẫm liền khựng bước ném về phía họ một ánh mắt dao găm, làm ai cũng sợ xanh mặt, tên đàn ông đang đứng giật mình ngã ngồi xuống ghế nuốt một ngụm nước bọt.
“Cút, hết.” Hình Lẫm không mặn không nhạt nói đúng hai chữ.
Cả đám sợ hãi liền tức tốc bỏ ra về, không dám ngoảnh đầu lại, người đàn ông này có một loại khí chất rất đáng sợ. Tốt nhất nên bỏ của chạy lấy người.
Giản Ninh ngó mắt ra cửa thấy Hình Lẫm, cô không nói không rằng khóe môi khẽ cong lên liền bước qua chỉnh chu chiếc áo sơ mi của anh trai đang ngồi trên chiếc ghế đợi nghe phỏng vấn. Trước hành động của cô anh ta có hơi đỏ mặt, vì lúc này chỉ có hai người.
“Quần áo gọn gàng là một điều rất quan trọng khi đi nhận phỏng vấn.” Giản Ninh ghé tai anh ta nói. Với một tư thế rất dễ gây hiểu lầm.
Hình Lẫm bước vào giận xanh cả mặt. “Giản Ninh, em làm gì đó?”
Giản Ninh quay đầu lại nhìn, trên môi là một nụ cười đắc chí.
“Như anh đã thấy..” cô nhún vai tùy ý nói cũng không rõ ràng.
Tống Chí Kình đứng sau Hình Lẫm mà cảm nhận được mùi sát khí, hai chân cứ run lẫy bẫy không thể tự chủ. Sợ quá đi mất.
Hình Lẫm cố giữ bình tĩnh, hít một hơi thật sâu chỉ tay ra cửa. “Cút ra ngoài hết.”
Không biết anh đang nói ai, nhưng chỉ trừ Giản Ninh ai cũng đều bỏ chạy thụt mạng.
Giản Ninh cúi đầu mím môi cười, khi thấy mùi giấm chua. Cô biết bản tính kiêu ngạo của anh sẽ không bao giờ chịu khuất phục, đây rõ là đang ghen. Cô nhanh chóng lấy lại thái độ bình thường. “Hôm nay Hình nhị gia cũng đến phỏng vấn làm thư ký cho em sao?”
Hình Lẫm không nói không rằng bước tới bá đạo ấn cô xuống bàn. “Em muốn chết hả?”
Giản Ninh có chút giật mình níu chặt bâu áo anh. “Tất nhiên là không rồi. Hình nhị gia đây là đang giận hay là đang ghen ra mặt vậy ta?” Cô nói khóe môi khẽ cong lên, bàn tay nhỏ không an phận tha tới tha lui trước ngực anh, rõ là đang dụ dỗ.
Hình Lẫm liền ngơ ra không biết mình bị gì mà lại như vậy nhưng cảm giác này không dễ chịu một chút nào, anh liền đứng thẳng người ngó lơ nhất định không được để con tiểu hồ ly này đắc chí. “Hình Lẫm tôi mà thèm ghen với tên đó sao, em bớt giở trò đi. Cấm tuyển thư ký nam nghe chưa, nếu không em chết với tôi đó.”
Anh nói rồi quay người đi cũng không thèm nhìn lại.
..
Xem lời Hình Lẫm như gió thoảng ngoài tai, hôm nay Giản Ninh vẫn lệnh cho trở lý liên lạc với một người trong số những chàng trai cao ráo hôm qua được phỏng vấn đến thử việc.
“Giản tổng, cám ơn cô đã trọng dụng. Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
“Trợ lý Thư, sắp xếp công việc cho anh ta đi.”
“Rõ!” Trợ lý Thư chưa kịp dứt lời đã giật bắn người, cúi gầm mặt xuống. “Chào Hình nhị gia!”
Hình Lẫm không đáp lời thông thả bước vào đặt tập tài liệu xuống bàn, vòng ra sau chiếc ghế Giản Ninh đang ngồi, ghé sát tai cô thì thào. “Em cố tình chọc tức tôi có đúng không?”
Làn môi mơn trớn như có như không làm Giản Ninh rợn tóc gáy. “Ông xã, em đâu có.”
Anh thư ký mới liền trừng mắt, đây là tình hình gì. Còn chưa kịp hiểu vấn đề đã bị trợ lý Thư kéo ra ngoài.
Tống Chí Kình đang đứng bên ngoài liền với tay đóng cửa lại. Bà chủ đúng thiệt là can đảm. Anh ta nghĩ mà nuốt một ngụm nước bọt.
Hình Lẫm xoay ghế lại, hai tay chống lên thành ghế. “Một lần cuối cùng, em khôn hồn thì tuyển một thư ký nữ. Nếu không thì đừng tuyển nữa.”
“Anh nhận mình ghen đi, em không tuyển nữa.” Giản Ninh nói niết tay lên chiếc mũi cao vút của anh.
Hình Lẫm nhíu mày cốc tay lên trán cô đứng thẳng người hừ lạnh. “Hừ. Em mơ đi, Hình Lẫm này sẽ không bao giờ ghen.”
Anh nói một mạch bước ra ngoài.
Giản Ninh nhìn vẻ mặt tối đen của anh mà không nhịn được cười, trông dáng vẻ yêu nghiệt của anh khi ghen, cũng dễ thương ra phết. Cô chạy nhanh ra cửa nói với theo. “Em thích thư ký nam, xong việc mới có nhiều chuyện để nói.”
“Em thử đi, tôi chóng mắt lên xem thằng nào dám.” Hình Lẫm nói cũng không nhìn lại.
..
Quán bar mr.Lay
Hình Lẫm ngồi suốt cả buổi chỉ uống rượu không nói năng gì, ai cũng không dám lại gần.
Lý Hiểu với Tống Chí Kình chỉ biết nhìn nhau cũng không dám nói gì.
Lý Hiểu suy nghĩ một lúc thì bước qua phía Hình Lẫm nhỏ giọng. “Hình nhị gia hay để tôi sắp xếp cho ngài một em..”
“Cút..” Hình Lẫm không mặn không nhạt nói đúng một chữ cắt ngang lời anh ta, mặt cũng không chút biểu cảm dư thừa nào, nhưng đủ khiến người khác cảm thấy sợ.
Lý Hiểu liền nuốt một ngụm nước bọt, lui người cúi gầm mặt xuống không dám nói thêm gì. Hình nhị gia từ khi kết hôn đến giờ đổi tánh hẳn luôn, càng lúc càng khó hầu. Sợ chết tôi rồi. Anh ta nghĩ mà tay lau mồ hôi lả chả trên trán.
Boss ơi ghen thì nhận đi, đã ra mặt luôn rồi mà còn cứng miệng. Tui khổ quá mà. Tống Chí Kình nghĩ mà thở dài, cũng không dám ngước mặt lên.
“Anh kia phải đến số của mình mới được vào chứ?” Một người đàn ông ngồi ở băng ghế chờ đứng dậy chỉ tay vào Hình Lẫm nói.
“Đúng đó, phải có trước có sau.”
Hình Lẫm liền khựng bước ném về phía họ một ánh mắt dao găm, làm ai cũng sợ xanh mặt, tên đàn ông đang đứng giật mình ngã ngồi xuống ghế nuốt một ngụm nước bọt.
“Cút, hết.” Hình Lẫm không mặn không nhạt nói đúng hai chữ.
Cả đám sợ hãi liền tức tốc bỏ ra về, không dám ngoảnh đầu lại, người đàn ông này có một loại khí chất rất đáng sợ. Tốt nhất nên bỏ của chạy lấy người.
Giản Ninh ngó mắt ra cửa thấy Hình Lẫm, cô không nói không rằng khóe môi khẽ cong lên liền bước qua chỉnh chu chiếc áo sơ mi của anh trai đang ngồi trên chiếc ghế đợi nghe phỏng vấn. Trước hành động của cô anh ta có hơi đỏ mặt, vì lúc này chỉ có hai người.
“Quần áo gọn gàng là một điều rất quan trọng khi đi nhận phỏng vấn.” Giản Ninh ghé tai anh ta nói. Với một tư thế rất dễ gây hiểu lầm.
Hình Lẫm bước vào giận xanh cả mặt. “Giản Ninh, em làm gì đó?”
Giản Ninh quay đầu lại nhìn, trên môi là một nụ cười đắc chí.
“Như anh đã thấy..” cô nhún vai tùy ý nói cũng không rõ ràng.
Tống Chí Kình đứng sau Hình Lẫm mà cảm nhận được mùi sát khí, hai chân cứ run lẫy bẫy không thể tự chủ. Sợ quá đi mất.
Hình Lẫm cố giữ bình tĩnh, hít một hơi thật sâu chỉ tay ra cửa. “Cút ra ngoài hết.”
Không biết anh đang nói ai, nhưng chỉ trừ Giản Ninh ai cũng đều bỏ chạy thụt mạng.
Giản Ninh cúi đầu mím môi cười, khi thấy mùi giấm chua. Cô biết bản tính kiêu ngạo của anh sẽ không bao giờ chịu khuất phục, đây rõ là đang ghen. Cô nhanh chóng lấy lại thái độ bình thường. “Hôm nay Hình nhị gia cũng đến phỏng vấn làm thư ký cho em sao?”
Hình Lẫm không nói không rằng bước tới bá đạo ấn cô xuống bàn. “Em muốn chết hả?”
Giản Ninh có chút giật mình níu chặt bâu áo anh. “Tất nhiên là không rồi. Hình nhị gia đây là đang giận hay là đang ghen ra mặt vậy ta?” Cô nói khóe môi khẽ cong lên, bàn tay nhỏ không an phận tha tới tha lui trước ngực anh, rõ là đang dụ dỗ.
Hình Lẫm liền ngơ ra không biết mình bị gì mà lại như vậy nhưng cảm giác này không dễ chịu một chút nào, anh liền đứng thẳng người ngó lơ nhất định không được để con tiểu hồ ly này đắc chí. “Hình Lẫm tôi mà thèm ghen với tên đó sao, em bớt giở trò đi. Cấm tuyển thư ký nam nghe chưa, nếu không em chết với tôi đó.”
Anh nói rồi quay người đi cũng không thèm nhìn lại.
..
Xem lời Hình Lẫm như gió thoảng ngoài tai, hôm nay Giản Ninh vẫn lệnh cho trở lý liên lạc với một người trong số những chàng trai cao ráo hôm qua được phỏng vấn đến thử việc.
“Giản tổng, cám ơn cô đã trọng dụng. Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
“Trợ lý Thư, sắp xếp công việc cho anh ta đi.”
“Rõ!” Trợ lý Thư chưa kịp dứt lời đã giật bắn người, cúi gầm mặt xuống. “Chào Hình nhị gia!”
Hình Lẫm không đáp lời thông thả bước vào đặt tập tài liệu xuống bàn, vòng ra sau chiếc ghế Giản Ninh đang ngồi, ghé sát tai cô thì thào. “Em cố tình chọc tức tôi có đúng không?”
Làn môi mơn trớn như có như không làm Giản Ninh rợn tóc gáy. “Ông xã, em đâu có.”
Anh thư ký mới liền trừng mắt, đây là tình hình gì. Còn chưa kịp hiểu vấn đề đã bị trợ lý Thư kéo ra ngoài.
Tống Chí Kình đang đứng bên ngoài liền với tay đóng cửa lại. Bà chủ đúng thiệt là can đảm. Anh ta nghĩ mà nuốt một ngụm nước bọt.
Hình Lẫm xoay ghế lại, hai tay chống lên thành ghế. “Một lần cuối cùng, em khôn hồn thì tuyển một thư ký nữ. Nếu không thì đừng tuyển nữa.”
“Anh nhận mình ghen đi, em không tuyển nữa.” Giản Ninh nói niết tay lên chiếc mũi cao vút của anh.
Hình Lẫm nhíu mày cốc tay lên trán cô đứng thẳng người hừ lạnh. “Hừ. Em mơ đi, Hình Lẫm này sẽ không bao giờ ghen.”
Anh nói một mạch bước ra ngoài.
Giản Ninh nhìn vẻ mặt tối đen của anh mà không nhịn được cười, trông dáng vẻ yêu nghiệt của anh khi ghen, cũng dễ thương ra phết. Cô chạy nhanh ra cửa nói với theo. “Em thích thư ký nam, xong việc mới có nhiều chuyện để nói.”
“Em thử đi, tôi chóng mắt lên xem thằng nào dám.” Hình Lẫm nói cũng không nhìn lại.
..
Quán bar mr.Lay
Hình Lẫm ngồi suốt cả buổi chỉ uống rượu không nói năng gì, ai cũng không dám lại gần.
Lý Hiểu với Tống Chí Kình chỉ biết nhìn nhau cũng không dám nói gì.
Lý Hiểu suy nghĩ một lúc thì bước qua phía Hình Lẫm nhỏ giọng. “Hình nhị gia hay để tôi sắp xếp cho ngài một em..”
“Cút..” Hình Lẫm không mặn không nhạt nói đúng một chữ cắt ngang lời anh ta, mặt cũng không chút biểu cảm dư thừa nào, nhưng đủ khiến người khác cảm thấy sợ.
Lý Hiểu liền nuốt một ngụm nước bọt, lui người cúi gầm mặt xuống không dám nói thêm gì. Hình nhị gia từ khi kết hôn đến giờ đổi tánh hẳn luôn, càng lúc càng khó hầu. Sợ chết tôi rồi. Anh ta nghĩ mà tay lau mồ hôi lả chả trên trán.
Boss ơi ghen thì nhận đi, đã ra mặt luôn rồi mà còn cứng miệng. Tui khổ quá mà. Tống Chí Kình nghĩ mà thở dài, cũng không dám ngước mặt lên.
Danh sách chương