Mình lành rất nhanh, hơn một tuần đã có thể ra trông quán.
Việc đầu tiên là tìm bọn đàn em, bàn tính việc trả thù. Tiếc là, mình không có cơ hội, nghe thằng Tùng bảo, là thằng An bị què rồi, kiểu này nằm viện một tháng là ít.
-“Tai nạn à chú, trời giúp chị, cho chết!”
-“Không chị ạ, bị đánh chị ạ…”
-“Bọn tôi cũng ngứa chân ngứa tay lắm, định liều với nó, cái hôm từ viện thăm bà về cả lũ kéo tới Quốc Trung thì nhận được tin mừng, đờ mờ, vui vcl…”
-“Ai mà dám đánh con rể của Quốc mặt ngựa vậy? Máu vãi?”
-“Cũng thắc mắc đấy!”
Mình tò mò, hỏi.
-“Thế nào, chắc thằng cha ấy bị Quốc mặt ngựa dần cho nhừ tử cũng nên nhỉ, một tuần rồi mà, tao không tin lão không tìm được, thôi thì chó mèo đánh nhau, ruồi muỗi hưởng…”
-“Đời không như chị tưởng đâu!”
-“Sao?”
-“Ông Đức bỏ ra năm củ mới mua được tin từ người bên đấy, sự thực là, Quốc mặt ngựa có cho người điều tra, chưa tới chập tối đã biết kết quả. Tiếc là…”
-“Tiếc là gì?”
-“Lão giận thâm tím mặt mày, nhưng cũng không lệnh cho đứa nào đi chém giết cả!”
-“Ai thế, mày biết không?”
-“Không biết, chỉ lão biết và thằng điều tra biết thôi, cái thằng em mua tin thì không biết…mà hình như lão dặn giữ kín danh tính người đánh thằng An hay sao ấy!”
Cũng hơi tội lỗi, nhưng sự thật là, hôm ấy toàn thể anh em nhân viên quán mình cùng mấy đứa mở tiệc, đánh chén linh đình.
Thấy người ta gặp nạn mà mình lại ăn mừng, đúng là có chút khốn nạn, nhưng biết làm sao, mình đâu có nhận mình là người cao thượng đâu!
Quên mất một việc, là dạo này, việc đi và về của mình, do người nào đó phụ trách.
Hắn mấy ngày nay bận lắm, cũng chẳng vào quán như trước, mình và hắn chỉ gặp nhau buổi sáng sớm và chiều tối lúc về thôi. Hắn bảo mình miễn phí bánh cho hắn nhiều hắn ngại, đèo đi đèo về coi như trả ơn.
Mình ban đầu không đồng ý, nhưng dần dà, cả ngày chẳng gặp hắn chút nào, trong người bứt rứt khó chịu, ngóng ra ngóng vào, nên sau thì kệ.
Mình có cái bệnh là cứ ở cạnh những người thân quen là luôn mồm, ngày xưa yêu tên kia, có nhiều lúc nói nhiều khiến nó kêu, để yên anh làm bài tập lớn.
Với bọn đàn em, sẽ là, có cần bọn tôi đi mua thuốc đau họng cho bà không? Với bà Nga, còn thâm hơn, kiểu, Nguyệt, nếu mày không dừng lại tao chỉ còn cách nhét giẻ lau vô miệng mày thôi!
Riêng với bốn mắt thì lại không thế. Có lẽ do hắn là người kiệm lời chăng? Phải nói hắn rất biết lắng nghe, là lắng nghe thực sự chứ không phải ừ ừ lấy lệ đâu, thi thoảng hắn cười cười, làm cho mình cảm thấy câu chuyện của mình rất thú vị, càng thích chia sẻ với hắn hơn.
-“Tôi kể anh nghe chuyện này nhé, dạo này trên youtube có một chương trình rất máu chó, một ngày đẹp trời ba host của nó làm hẳn clip đá đểu một bạn, chẳng bao lâu thì bị dừng, người yêu bạn này khá là có thế lực, theo anh thì có liên quan không?”
-“Anh không biết.”
-“Thế nếu người yêu anh bị bắt nạt, anh có quyền hành thì anh có đứng ra bảo vệ không?”
Mình hào hứng buôn dưa bán lê, hắn quay sang nhìn rất chi ám muội, sau đó hững hờ nói.
-“Anh chưa có người yêu Nguyệt ạ!”
Còn búng tai trêu mình nữa, làm nó đỏ ửng, rất là đáng ghét!
….
-“Anh đoán xem, ai là người đánh thằng An, ai khiến cho Quốc mặt ngựa giận tím mặt mày vậy?”
-“Anh không biết.”
-“Uầy, tôi ngưỡng mộ lắm ý, nếu có cơ hội, muốn gặp xin chữ kí…”
…
-“Hôm nay về muộn vậy?”
-“Sáng sớm mai có cái đơn hàng hai trăm bánh giò, ba trăm bánh răng bừa, một trăm bánh mì trứng, một trăm bánh mì thịt nướng,…phải chuẩn bị bột và lá chuối từ hôm nay không có không kịp, sáng mai chắc anh không phải đưa đâu, bốn giờ tôi phải ra quán rồi…”
-“Sao không làm từ hôm nay?”
-“Không được, không ngon, chỉ ủ bột từ hôm nay thôi, mai mới làm!”
-“Mai anh cũng phải đi làm sớm, không vấn đề gì!”
-“Trùng hợp vậy hả?”
-“Ừ!”
-“Thế thì tốt quá…”
…
-“Sao phờ phạc thế, ngủ không ngon à?”
-“Không, đêm qua cày phim, anh nói đúng, Nhi không chết, anh thông minh, tôi kể cho anh nghe nhá, hôm qua hai người ấy tình cảm kinh khủng…bla…bla…hoá ra Nhi cũng là con nhà giàu đó…”
-“Em hư lắm!”
Hắn mắng, mình chẳng thèm để ý, cứ thế kể chuyện.
-“Xong lúc cuối đám cưới hai người ấy bắn pháo hoa, đẹp lung linh luôn, tôi xem mà mừng cho họ…”
-“…”
…
Một bận, lúc đưa mình về, thấy mặt hắn lạ lắm, trán ứa mồ hôi.
-“Sao đấy?”
-“Không sao, em lên đi!”
-“Không sao là thế nào? Bệnh à?”
-“Không có gì, hơi đau bụng thôi…”
-“Hả, trưa ăn gì thế?”
Hắn yên lặng không nói gì, mình bực.
-“Không ăn gì à? Sao ngu thế…”
-“Hơi bận, có hai trường mời tới nói chuyện, sát giờ, lại còn vài việc khác, đâm ra ngại!”
-“Anh có số của tôi mà, chỉ cần gọi nhân viên của tôi sẽ mang đồ ra trong vòng hai mươi phút, không hiểu nổi anh luôn!”
Chính mình cũng không phát hiện ra là mình lại khẩn trương sốt sắng tới vậy. Bắt hắn lên nhà nghỉ, lại còn vội vàng xuống siêu thị.
Mình nấu cơm, làm chút nộm sứa hoa chuối, sườn ram, ngọn susu xào, kim chi thì muối sẵn trong tủ lạnh rồi.
May mắn là hắn ăn xong, uống cốc trà gừng ấm cũng thấy khá hơn, mình thở phào.
-“Lâu lắm mới được ăn cơm em nấu…”
Hắn chỉ nói vậy, rồi bỏ lửng, lặng yên luôn. Mình dọn dẹp xong cũng ngồi xuống sofa hỏi han.
-“Ổn thật rồi chứ?”
-“Ừ!”
-“Vậy thì tốt!”
-“Nguyệt này!”
-“Sao?”
-“Anh, chắc phải sang Pháp một chuyến…”
Nghe hắn nói vậy, lòng mình có chút gì đó gờn gợn, mặt không được tự nhiên như trước, cố lắm mới thản nhiên được.
-“Ừ! Mấy năm?”
-“Không, chắc tầm ba tuần, nhưng anh sẽ cố gắng sắp xếp. Cái đề tài anh đang nghiên cứu, đã có kết quả, paper cũng được accept rồi.”
-“Có kết quả rồi thì đi làm gì?”
Chưa kịp suy nghĩ thì lời đã thốt ra rồi, hối hận không kịp luôn.
-“Ngành của bọn anh ấy, đơn giản em hiểu là, khi có kết quả, sẽ có hội nghị, để mình công bố…”
Rách việc, có kết quả thì cứ gửi lên mạng là được rồi, công với chả bố, lại còn bắt người ta sang tận Châu Âu, mấy ông làm Toán này thật vẽ chuyện, vẽ vời. Chẳng hiểu sao mà mình bực tức thế không biết.
-“Anh thực ra còn có đề tài làm cùng bên đó, vài việc hành chính nữa, lần này sang giải quyết một thể!”
-“Bao giờ đi?”
-“Mai!”
Vãi cả thông báo! Mai đi tối nay nói!
-“Rồi, biết rồi, không còn sớm nữa, về đi!”
Mình chịu mình luôn, nhưng cảm xúc lúc đó, cứ hục hặc như vậy, không thể điều khiển nổi!
Hắn ngồi sát mình hơn, vỗ nhẹ lên má, cúi xuống hỏi.
-“Giận à?”
-“Giận gì, liên quan gì mà giận?”
Tay mình đẹp quá hay sao mà cái người này lúc nào cũng thích chạm. Mân mê, nhìn ngắm, xoa hết từ ngón út tới ngón trỏ, không chán à?
Cả mình nữa, như con dở ấy, có chạm tay thôi cũng run, người ta tình cảm anh trai em gái vô tư trong sáng, mình thì lại cứ nghĩ ngợi linh tinh, mệt hết cả người.
Đột nhiên, đầu hắn gục lên vai mình, tâm sự rất ảm đạm.
-“Trước kia, anh học ở đó, thân thiết như đất nước thứ hai của anh vậy, chưa bao giờ có cảm giác không muốn đi như lần này!”
Trời, chả nhẽ mình lại bảo thẳng hắn, về kêu mẹ đẻ thêm em gái cho mà chơi. Hoặc mỗi lần gặp nhau, thì mua thuốc trợ tim trước cho mình đi, cứ như này, mình không chết vì đột quỵ mới là lạ đấy.
Tức hết cả người, mình đẩy ra, quát.
-“Rồi, anh giỏi, anh đi du học, khoe khoang làm gì?”
Chắc cảm thấy tự ái, đen mặt không nói nữa.
Ngồi một lúc, có người thơm vội lên trán mình, thì thầm: “Đợi anh nhé! Ăn uống cẩn thận!”, rồi mới về.
Tiếng bước chân xa dần, mình tự dưng hụt hẫng kinh khủng luôn, tý nữa là ứa nước mắt.