“Reng, reng, reng…” Hoàng Sa đang ngủ thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo liên tục, cô khó chịu trùm gối lên đầu, mắt không chịu nhúc nhích.

Đợi cho tiếng chuông reo lên lần thứ năm, cô mới chịu không nổi mà mở mắt, tay loạn xạ tìm điện thoại.

[ Alo? ] đầu giây bên kia rõ ràng đang lo lắng, thấy cô chịu nghe máy thì thở phào nói: [ Là tôi. ]

“Tống Vô?” Hoàng Sa lờ mờ ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở hỏi, cũng chưa phát hiện mình đang ở nơi xa lạ.

[ Ừ, sáng tôi có tìm cô, nhưng chú bảo cô chưa trở về. ] Tống Vô lưng dựa tường, mím môi nhìn về phía cổng lớn.

“Hử?” Hoàng Sa nghe xong thì tỉnh hẳn, cảnh giác nhìn xung quanh, thấy mình đang ở nơi xa lạ thì luống cuống bước xuống khỏi giường.

Vừa đặt chân xuống đất, trêи người liền có cảm giác, cô cúi đầu nhìn chiếc đầm ngủ hai dây đỏ thẫm, mắt trợn trừng, tay thử đặt lên ngực, bên trong hoàn toàn trống rỗng.

“Tống Vô….” Hoàng Sa muốn khóc, không lẽ nào cô…

[ Đang ở đâu! ] Tống Vô nghe thấy giọng nói hoảng loạn của cô, mặt trầm xuống.

“Tôi không biết, tôi…” Cô vừa định nói sẽ gửi định vị sang cho hắn thì bỗng cửa phòng kèn kẹt mở ra, một lão nhân mặt hoa cúc lạnh lùng đi tới.

Ông ta giựt lấy điện thoại trêи tay cô, nghiêm túc tắt đi cuộc trò chuyện, sẵn tiện tắt luôn định vị trêи điện thoại.

Xong xui ông ta mới lạnh nhạt liếc xéo cô nói.

“Hoàng tiểu thư, đây là biệt thự bí mật của Hoắc gia, cô là khách do thiếu gia cứu về, không cần gây thêm phiền phức cho cậu ấy.” Lão nhân trả điện thoại lại cho Hoàng Sa, kêu người hầu mang quần áo đặt lên giường xong mới lạnh lùng hừ một tiếng đi mất.

Hoàng Sa tròn mắt nhìn ông ta, lại liếc nhìn quần áo trêи giường, trong lòng hoài nghi hai chữ Hoắc gia này, phải nói Hoắc gia con cháu đầy đàn, thế lực đông đảo, nhưng trong năm năm đổ lại đây chết không ít người, hiện tại dòng chính chỉ còn lại ba người, đó là Hoắc Tông và cặp song sinh quái lạ.

Vậy hai chữ thiếu gia trong miệng lão nhân là Hoắc Tông? Cô bị chính suy nghĩ của mình hù dọa cho câm nín, ủ rũ thay quần áo rồi e dè đi ra ngoài.

Ngoài cửa không có một ai, không khí lạnh ngắt âm u, Hoàng Sa hít sâu, cảm thấy sau lưng mình lành lạnh, chân chậm dãi đi theo lối mòn hành lang.

Bỗng sau lưng vang lên tiếng ken két, như cửa sắt lâu năm không được sử dụng, thân người cô cứng đờ, nghiên đầu nhìn về phía sau.

Ở cuối hành lang có một căn phòng lớn được khóa đầy xích sắt, cửa phòng đen kịt hiện ra chút u ám, mà âm thanh cô nghe được chính là do căn phòng ấy gây ra.

Đèn trong hành lang đang sáng đột nhiên chớp tắt liên hồi, tiếng ken két càng lúc càng lớn, cô còn lờ mờ nghe thấy tiếng khóc da diết tuyệt vọng của nữ nhân.

Hoàng Sa nuốt nước bọt, tay chân lạnh lẽo khôn cùng, trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi trong suốt, hàm răng trắng tinh cắn chặt.

Cho lão nương về đi mà!!!

“Cô đang làm gì.” Đằng sau, tiếng nói khàn khàn của lão nhân vang lên.

Trái tim yếu ớt của Hoàng Sa thình thịch một cái, nghiên đầu nhìn lão nhân mặt mũi trắng bệch đang để lộ hàm răng đỏ chót của mình ra.



“Ááá———” Hoàng Sa ngã ngồi xuống đất, tái mặt hét ầm lên.

“Làm gì?” Lão nhân cau mày, định đưa tay đỡ cô đứng dậy thì trong chớp mắt đó, cô như tia chớp phóng vèo một cái chạy mất xác.

Lão nhân nhìn cô chạy như ma đuổi, thầm kêu một tiếng nữ nhân kỳ lạ, cầm khăn nhổ ra miếng trầu nhai nát trong miệng.

….

Tống Vô đen mặt nhìn điện thoại không còn kết nối, kiên nhẫn gọi lại vài lần nhưng không thấy ai nghe máy, hắn nhíu chặt mày, bấm coi định vị được đặt trêи xe cô, nhưng khiến hắn thất vọng, cô để xe ở nhà.

Tống Vô ngoài mặt lạnh nhạt, nhưng trong lòng lo lắng không thôi, lại nhìn xuống bịch đồ ăn sáng đã sớm nguội lạnh, nhíu mày quăng vào thùng rác ở gần đó.

Điện thoại reo lên, Tống Vô gấp gáp lấy ra coi, nhưng lại khiến hắn thất vọng, là một dãy số không tên.

[ Đồng chí Tống, báo cáo của cậu tôi đã xem… ]

Tống Vô nói một tiếng đã rõ, cất điện thoại rồi đi bộ về ɖu͙ƈ gia.

Bóng lưng quạnh quẽ và tủi thân của hắn rất nhanh chìm vào dòng người đông đảo.

Hôm nay là sinh nhật của hắn…

….

“Ai dô, đây không phải là ɖu͙ƈ nhị thiếu gia sao, ngài tới chỗ bọn em có việc gì cần sai khiến?” Một bóng dáng thướt tha đi tới, cặp иɦũ ɦσα căng tròn và vòng ʍôиɠ cong vút đung đưa theo từng bước chân, cô ta mỉm cười quyến rũ, ôm chầm lấy cánh tay của nam nhân.

“Hồng Điệp thật thông minh.” ɖu͙ƈ Cẩm Ly ngoài cười nhưng trong không cười, khẽ rút tay ra rồi làm như không có việc gì mà lấy chiếc khăn tay trong túi áo, chậm rãi lau đi nơi mà nữ nhân vừa chạm.

“Ha hả ɖu͙ƈ nhị thiếu gia thích làm ngụy quân tử còn chê kỹ nữ lầu xanh?” Hồng Điệp biết hắn không thích, liền xua tay châm chọc một câu, vểnh  ʍôиɠ ngồi xuống ghế, không thèm nể mặt nhếch môi.

“Đừng tưởng cô dưới trướng anh tôi, tôi liền không thể giết cô.” ɖu͙ƈ Cẩm Ly mỉm cười, quăng cái khăn xuống đất rồi ngồi xuống bên cạnh cô ta.

“Nào dám nào dám, vậy nhị thiếu gia có gì phân phó?” Hồng Điệp cau mày xong liền đổi thành bộ mặt chân chó.

“Bảo vệ cô ta.” ɖu͙ƈ Cẩm Ly chìa tấm ảnh của một nữ nhân ra, mỉm cười.

“Rất xinh đẹp, nhưng loại cứng ngắt này không phải loại nhị thiếu gia ghét nhất sao?” Hồng Điệp cầm tấm ảnh lên, nhìn ngắm xong thì cười hìhì hỏi.

“Cô không cần biết.” ɖu͙ƈ Cẩm Ly đứng dậy, quăng sấp tiền xuống đất xong thì bỏ đi.

Ánh đèn neon đỏ tím ánh lên khuôn mặt tức giận của Hồng Điệp, cô ta đè nén bạo ngược, thấp giọng nói một tiếng “Vâng.”, quỳ xuống lụm từng tờ tiền rơi trêи mặt đất.

….

“Cứu tôi, cứu tôi——” Hoàng Sa lật đật chạy xuống cầu thang, vấp phải bậc thang mà ngã lăn lóc xuống, cũng hên là không quá cao nếu không đầu cô nát như tương rồi.

Tiếng cười trầm thấp vang lên, nam nhân như dẫm trêи thảm đỏ đi tới, khuôn mặt góc cạnh tuấn dật khiến bao thiếu nữ xao xuyến, Hoắc Tông đứng trước mặt cô, cúi đầu xuống nhìn, hàng lông mi dày rậm như vuốt ve lòng người.

Hoàng Sa ngơ ngác nhìn hắn, thầm than, suất! Quá suất!! Lão nương sẽ bị nhan sắc cấp cao này làm cho mang thai mắt mất!

Phải nói Hoàng Sa lúc nào gặp nam chủ luôn sẽ có biểu hiện chán ghét hoặc lạnh nhạt là vì bọn hắn hành hạ cô tới mất cảm giác, nhìn bọn hắn luôn sẽ như thấy ác quỷ, trốn còn không kịp nói chi thưởng thức, nhưng chỉ riêng nam nhân trước mặt này, cô quả thật mém bị mê hoặc cho mất đi lí trí.

Hoắc Tông nhìn yêu tinh của mình mê muội, khẽ cong môi, ngồi xổm xuống ẳm cô lên.

Lúc nãy, hắn đang xem thời sự trong phòng khách thì nghe cô la hét, còn chưa kịp quay đầu đã nghe một tiếng ‘bịch’ rõ to, khi hắn đi ra thì đã thấy cô nằm úp mặt xuống đất như tối qua.

Nha đầu hậu đậu của hắn cần được trông chừng kỹ càng.

________________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện