Đôi mắt Hoàng Sa chăm chú quan sát căn phòng, từ dụng cụ thí nghiệm tới màn hình lập lòe ánh sáng, hầu như một chi tiết cô cũng không bỏ qua, liếc tới trêи bàn có một ít tài liệu và một cây bút máy tinh xảo, được đồ họa vô cùng công phu, Hoàng Sa chậm rãi dời mắt.

Không biết qua bao lâu, máu trêи đùi đã khô lại, thoang thoảng trong không khí là mùi máu tanh và thuốc sát trùng hòa hợp, rất khiến người buồn nôn, hai mắt Hoàng Sa khép hờ nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng bước chân cũng không muốn mở mắt.

Nam nhân đứng trước mặt cô, bàn tay to lớn hạ xuống, trong chớp mắt đó Hoàng Sa như cảm thấy bên má ê ẩm, khoang miệng tanh nồng.

“Tỉnh?”

Như có như không cười, khuôn mặt được mặt nạ che chắn càng tô thêm vẻ quỷ dị, hắn nhìn cô run run mở mắt, đôi môi mọng đẫm máu, má phải đỏ ửng năm dấu tay.

Thấy cô thật lâu không mở miệng, hắn cũng không muốn nhiều lời nữa, giơ kim tiêm với lọ chất lỏng màu xanh nhạt lên trước mặt cô, lắc nhẹ, thấy cô nghi hoặc chớp mắt, mới trầm trầm cười khẽ.

“Anh muốn làm gì?”

Một luồng ớn lạnh từ gáy truyền xuống chân, Hoàng Sa hoảng hốt cựa quậy làm cho dây xích xung quanh vang tiếng leng keng.

Hắn nhìn cô như nhìn một con thú đang vùng vẫy trước khi chết, thế này cũng có chút lạc thú đi, nam nhân ung dung đâm kim tiêm vào lọ thủy tinh, rút ra chất lỏng màu xanh, trước ánh mắt kinh hoàng của cô, không chút do dự đâm vào mạch máu trêи cổ tay.

Hoàng Sa trơ mắt nhìn chất lỏng không rõ tên tiến vào cơ thể cô, lúc đầu cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ có chút buồn nôn, nhưng không quá ba phút sao, toàn cơ thể cô như bị ngàn con giòi gặm cắn, từng tất da thịt đều run lên đau đớn, tới nỗi hiện tại cô còn không biết bản thân đang lên cơn co giật.

Lại qua thêm mười phút, hai mắt Hoàng Sa bỗng nhiên trợn lên, hiện rõ từng tia máu rợn người bên trong, cơ thể càng thêm co giật dữ dội, vết thương trêи đùi lại một lần nữa chảy máu, nhưng cô không cảm thấy gì cả, không, phải nói là chút vết thương đó không bằng một phần mười mà hiện tại cô phải chịu đựng.

Trêи trán Hoàng Sa đã ướt đẫm mồi hôi, hàm răng cắn chặt vang lên tiếng kẽo kẹt, nam nhân đứng một bên nhìn cô đau đớn, lại quan sát hàm răng trắng tinh, vươn tay cầm một miếng vải chùi bàn nhét vào miệng cô, quá trình diễn ra không tới hai giây.

Lại qua không biết bao lâu, Hoàng Sa chậm rãi trở lại bình thường, cơ thể cũng không còn phản ứng kịch liệt, đôi mắt đỏ máu mệt mỏi rũ xuống, thờ thẫn gục đầu qua một bên, mái tóc đen dài đã tán loạn tứ tung.

“Tỉnh?” Lại một câu hỏi vang lên, thân thể Hoàng Sa run một chút, mới nhấp bờ môi rách nát: “Tỉnh.”

Nam nhân hài lòng gật đầu, cúi người tháo dây xích trêи tay và cổ chân cô, nơi dó hầu như đã bầm tím, Hoàng Sa cũng không quan tâm, đôi con người như búp bê mặc người lôi kéo.

Nam nhân cong lưng bế cô lên, cũng không tốn chút sức lực nào đã ẳm cô tiến vào phòng nhỏ, đầu cô gục ở bên vai hắn, hai mắt đờ đẫn không ánh sáng.

….

Bên trong phòng nhỏ được bài bố vô số lọ thủy tinh lớn, Hoàng Sa khi nãy đã được chứng kiến những tác phẩm kinh dị đó cũng không có phản ứng lại nữa, đầu vẫn chưa một lần nhấc lên.

Nam nhân ẳm cô tới trước một lọ thủy tinh, xoay mặt cô tới đối diện, âm thanh trầm trầm vang lên: “Xinh đẹp?”

“Không đẹp.” Hoàng Sa nhìn cái đầu cá có hàm răng bén nhọn, ở giữa trán lại mọc thêm một con mắt người, liền lắc đầu phủ nhận.

“Không sao? Tôi lại thấy rất đẹp.” Thấy thái độ cô không tồi, hắn cũng không tức giận khi bị phản bác, còn xoay mặt cô tới trước mình, sâu thẳm nhìn cô.

Hoàng Sa chớp mắt, đầu óc dần dà trống rỗng, chỉ biết nên nghe theo người trước mặt này, liền nhu nhu nói: “Xinh đẹp, xinh đẹp.”

“Ngoan ngoãn.” Nam nhân hài lòng gật đầu, chân chuyển hướng cô tới lần lượt các bình thủy tinh, cho cô chiêm ngưỡng một lần những gì hắn sưu tầm.

Hoàng Sa nhìn nhìn một lượt, miệng nhỏ hơi ngáp, dựa vào vai nam nhân thϊế͙p͙ đi, thấy vậy hắn liền ẳm cô tới giường ngủ trong phòng, đặt thân thể cô xuống.

Hoàng Sa cảm nhận được mềm mại, khuôn mặt tái nhợt im ắm vùi vào trong chăn mềm.

Vừa định rời đi, nam nhân nghĩ nghĩ, chân đi tới bên bàn lấy ra lọ chất lỏng màu hồng nhạt, đi tới tiêm cho cô.

Lại một lần nữa trong phòng thí nghiệm của boss vang lên tiếng gào thét của nữ nhân, hai người nghiên cứu sinh đi ngang qua không khỏi rùng mình, chân bất giác đi nhanh hơn.

….

Ba ngày trôi qua, hầu như không một ngày Hoàng Sa được yên giấc, từng loại tra tấn đều được nam nhân thử qua một lượt trêи người cô, mỗi lần nhìn thấy hắn cầm kim tiêm, cơ thể cô luôn theo bản năng muốn bỏ trốn.

Hôm nay Hoàng Sa ngồi trêи giường, khuôn mặt đờ đẫn nhìn chằm chằm cây bút máy tinh xảo, một lần lại một lần, cho tới khi nam nhân cảm thấy phiền chán, liền quăng cây bút máy qua cho cô chơi.

Có bút máy Hoàng Sa nhu nhu nói cám ơn, mặt lộ ra vui vẻ nho nhỏ chơi với bút máy, hai mắt không ánh sáng lộ ra chút thâm trầm rồi biến mất.

“Tới giờ rồi.” Nam nhân đi tới trước mặt cô, mở miệng nói một câu không rõ ràng, Hoàng Sa đang chơi vui liền dừng một chút, ngước mặt lên nhìn hắn đờ đẫn nói.

“Dạ Dạ làm đau Tiểu Sa.” Hiện tại thần trí của Hoàng Sa bắt đầu không rõ, như một đứa trẻ năm tuổi làm nũng.

Nam nhân nhìn cô nắm lấy tay mình, ngọt ngào cầu xin, có lẽ là bị sốc thuốc làm cho dây thần kinh của cô tạm thời không hoạt động, nên bây giờ người cô thân cận nhất là hắn, nhưng sợ hãi nhất cũng là hắn.

“Tới đây.” Nam nhân mở rộng hai tay, Hoàng Sa nhìn nhìn, ủy khuất chép chép miệng, bỏ xuống bút máy, để nam nhân ẳm lên.

Mặt cô đối diện hắn, Hoàng Sa nghiên đầu cười, vươn tay đặt trêи mặt hắn, tháo xuống mặt nạ quỷ dị, để lộ gương mặt với vết sẹo dài.

Hoàng Sa khanh khách cười, hôn bẹp lên khuôn mặt dữ tợn của nam nhân, miệng nhu nhu la lên.

“Dạ Dạ…”

______________________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện