Tôn Trác Phi.
Lại là một cái tên có thể khiến rất nhiều người ở Thục Xuyên khiếp sợ.
Tôn Trác Phi là người Dung Thành gốc và sống ở đây từ nhỏ. Khi còn bé, Tôn Trác Phi không biết đã vào trại giáo dưỡng bao nhiêu lần, cuối cùng lão ta vào tù vì tội cướp giật và cố ý đả thương người khác. Chính lần vào tù này, Tôn Trác Phi đã quen một lão đại, và cũng chính lão đại này đã thay đổi cả cuộc đời của Tôn Trác Phi.
Nhờ có người móc nối quan hệ nên Tôn Trác Phi được ra tù sớm. Sau khi ra ngoài, chẳng mấy chốc, lão ta đã nổi lên ở Dung Thành. Chỉ trong một năm ngắn ngủi, lão ta đã gây dựng được chút tiếng tăm ở đây, sau đó qua mười năm phát triển, lão ta đã hoàn toàn trở thành nhân vật có máu mặt nhất ở Thục Xuyên.
Nhưng Tôn Trác Phi không có con cái, lão ta đã nhận mấy người con trai và con gái nuôi, nhưng cuối cùng chỉ có Tôn Bân ở Miên Thành là phát triển được nhờ vào nguồn vốn mà lão ta cũng cấp. Lúc đó, Tôn Bân đã có thực lực rất mạnh ở Miên Thành, sau này nhờ có sự giúp đỡ của Tôn Trác Phi, y lại càng nhanh chóng trở thành vua của thế giới ngầm tại đây.
Vì thế Tôn Trác Phi vô cùng xem trọng Tôn Bân, cái tên Tôn Bân này cũng được thay đổi về sau, chính là lúc Tôn Trác Phi coi Tôn Bân như con trai ruột của mình, và sau này y sẽ thừa kế gia sản khổng lồ của lão ta.
Cũng chính vì thế nên Tôn Bân làm gì cũng không phải lo ngại, bởi việc kinh doanh mấy năm gần đây của Tôn Trác Phi đã có thế lực khổng lồ, tiền bạc thì nhiều vô số kể. Cho nên dù có gặp phải chuyện rắc rối đến mấy, Tôn Bân cũng có thể giải quyết một cách êm xuôi.
Cũng chính vì biết được mối quan hệ này của Tôn Bân, nên Đoàn Phi mới vạch rõ ranh giới với Tôn Bân ngay từ đầu, hơn nữa còn thỏa thuận rõ ràng là sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau.
Nhưng Tôn Bân lại chẳng coi những thứ này ra gì. Mấy năm qua, y ngông cuồng hống hách mở rộng địa bàn. Ngoài mấy lão đại thật sự ở Dung Thành ra, có thể nói Tôn Bân chẳng thèm đếm xỉa gì tới các đại ca khác ở Thục Xuyên.
“Chậc, thế à?”
Trần Minh Triết chậm rãi nhìn Tôn Bân.
Sau đó anh ung dung bước lại gần y, rồi cứ thế nhìn từ trên cao xuống.
Tôn Bân cực kỳ ghét người khác nhìn mình như thế này, đến Tôn Trác Phi cũng không nhìn xuống y như thế.
Nhưng bây giờ, đùi y đã bị trúng một viên đạn nên y không thể đứng dậy được.
“Anh bạn trẻ, tôi khuyên cậu làm người thì phải thức thời một chút, đừng triệt đường sống sau này của mình”.
“Bố nuôi của tôi chính là Tôn Trác Phi, đừng nói là tôi chưa nhắc cậu. Không chỉ cậu, mà kể cả nhà họ Bạch đứng sau lưng cậu cũng chẳng là gì khi đứng trước mặt bố tôi đâu”.
Vừa nhắc tới người chống lưng cho mình, Tôn Bân lập tức lại bùng nổ tự tin.
“Dù cậu không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho nhà họ Bạch sau lưng cậu. Nếu hôm nay cậu giết tôi, tôi đảm bảo cả nhà cậu và Đoàn Phi cũng không thoát được đâu, nhà họ Bạch các người sẽ chôn cùng tôi đấy!”
Trần Minh Triết mỉm cười lạnh lùng nhìn Tôn Bân vẫn có vẻ ngang ngược.
“Lần trước, Trương Ca lái xe đâm Bạch Dũng Quang, cũng là do anh sai khiến đúng không?”
Trần Minh Triết chậm rãi giơ khẩu súng trong tay lên.
“Là… Cậu, cậu…”
“Thế anh có biết Bạch Dũng Quang là bố vợ của tôi không?”
“Tôi…”
Tôn Bân đã cảm nhận được họng súng lạnh băng trên đỉnh đầu mình, hơn nữa đôi mắt của Trần Minh Triết cho y một cảm giác bị coi thường.
Y thật sự cảm thấy run rẩy từ trong tâm hồn.
“Tôi nói cho cậu biết, bố nuôi của tôi là Tôn Trác Phi. Nếu cậu dám giết tôi, ông ấy chắc chắn sẽ không tha cho cậu”.
Trần Minh Triết mỉm cười thản nhiên, sau đó nói: “Thế anh mau gọi cho Tôn Trác Phi đi, bảo ông ta đến đây cứu anh! Tôi không ngại chờ đâu…”
Nghe thấy câu này, mặt Đoàn Phi lập tức sầm xuống.
Dù hắn biết Trần Minh Triết có thân phận không hề tầm thường, hơn nữa thân thủ còn nhanh đến mức đáng nể, đến Bùi lão đại còn phải khách sáo với anh. Nhưng nếu để Tôn Trác Phi biết được chuyện này, hắn sợ là cả Tân Thành sẽ đại loạn mất.
Nhưng bây giờ, hắn lại không dám tiến lên ngăn cản.
“Cậu… thật sự dám cho tôi gọi điện thoại?”
Lúc này, Tôn Bân như nhìn thấy một tia hi vọng mới, dẫu sao trước đó, y luôn nghĩ nếu mình gọi điện thoại thì sẽ bị ăn đạn ngay, thế thì y quả là ngu ngốc. Vì từ nhỏ, y đã phải lăn lộn ngoài xã hội, nên hơn ai hết, y hiểu khí phách hay thể diện gì đó đều chỉ là phù du, chỉ có mạng sống mới là quan trọng nhất.
Tôn Bân lập tức gào lên với cô gái mặc sườn xám: “Mau lấy điện thoại đưa cho tao…”
Người đẹp mặc sườn xám vốn đã bị dọa cho sợ run lẩy bẩy, lúc này nghe thấy giọng nói của Tôn Bân, cô ta càng co rụt người lại hơn, sau đó ngồi im trong góc phòng không dám cử động.
Trần Minh Triết mỉm cười, sau đó nói với Đoàn Phi: “A Phi, điện thoại…”
Đoàn Phi lập tức hiểu ý, vội vàng lấy điện thoại của mình ra đưa cho Trần Minh Triết.
Tôn Bân có vẻ hơi kinh ngạc cầm lấy chiếc điện thoại mà Trần Minh Triết đưa cho, y lập tức ấn số điện thoại cá nhân của Tôn Trác Phi.
Rất ít người biết được số điện thoại này, vì bất kể là bận rộn hay đêm muộn đến mấy, Tôn Trác Phi đều sẽ nghe máy.
“Alo…”
Điện thoại rất nhanh đã kết nối, đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói hơi trầm khàn, nhưng lại mang một vẻ uy nghiêm ăn trên ngồi trước.
“Bố, con là A Bân đây”.
“A Bân…”
“Bố, bố mau cho người đến Tân Thành cứu con, có người định giết con!”
“Cái gì!”
Đầu dây bên kia lập tức nâng cao giọng.
Lúc này, Trần Minh Triết thản nhiên ngoắc tay với Tôn Bân, ra hiệu bảo y đưa điện thoại cho mình.
Tôn Bân thấy đầy hoài nghi, nhưng bây giờ, y không dám làm trái ý của Trần Minh Triết.
“Ông là Tôn Trác Phi à?”
Trần Minh Triết hỏi thẳng.
“Mày là ai?”
Lúc này, một người đàn ông năm mươi tuổi đứng bật dậy trong căn biệt thự sang trọng sát núi ở Dung Thành, mấy người đàn ông trung tuổi đang bàn chuyện với lão ta đều giật nảy mình, ai nấy đều dừng động tác và nhìn sang Tôn Trác Phi.
“Ha ha, chuyện này thì ông không cần biết. Ông chỉ cần biết là Tôn Bân sai người đi giết cả nhà tôi, nên bây giờ tôi cũng muốn lấy mạng anh ta”.
“Mày dám…”
Tôn Trác Phi lập tức quát lên.
Sau đó, lão ta lạnh giọng hỏi: “Mày muốn gì?”
Một người đã đạt được thành tựu như Tôn Trác Phi, vừa nghe, lão ta đã biết đối phương nhất định muốn gì đó, tiền hoặc thứ gì đó, nếu không thì đã chẳng gọi cho mình.
“Ha ha, mạng của Tôn Bân thôi!”
“Mày…”
“Tôi gọi chỉ để thông báo cho ông một tiếng, tốt nhất là đừng chọc vào tôi, không là tôi sẽ diệt ông luôn đấy!”
Dứt lời, Trần Minh Triết ném thẳng chiếc điện thoại cho Tôn Bân. Bây giờ, mặt Tôn Bân đã nghệt ra.
Nhưng ngay sau đó, Trần Minh Triết gần như đã không chút do dự nổ súng vào đầu của Tôn Bân.
Sau đó là phát súng thứ hai…
Thứ ba…
Thứ tư…
Phát súng cuối cùng, anh bắn vào chiếc điện thoại, nó lập tức vỡ tan tành.
Cả phòng tổng thống im lặng như tờ.
Thùng thùng…
Lúc này, đầu Tôn Bân bê bết máu, đôi mắt y trợn trừng, cả người ngã xuống với vẻ khó tin và mất hết sức sống.
Mùi máu tanh thoáng cái đã lan ra khắp phòng.
Trần Minh Triết chẳng thèm nhìn cái xác dưới sàn đến một cái, mà ném khẩu súng sang một bên, rồi đảo mắt nhìn đám đàn em vừa bừng bừng khí thế xông vào của Tôn Bân. Bây giờ, tất cả bọn chúng đều đang run rẩy, sợ cậu thanh niên thần bí không rõ lai lịch ở phía trước cũng sẽ nổ súng vào đầu mình.
Phải biết rằng bọn chúng đã tận mắt chứng kiến đại ca hàng ngày luôn hống hách và ngang ngược của mình cứ thế bị người ta bắn từng phát súng vào đầu và chết một cách triệt để! Đây có lẽ sẽ trở thành cơn ác mộng cả đời này của bọn chúng!
Lúc Trần Minh Triết đi lướt qua người bọn chúng, ai nấy đều vội vàng tránh sang một bên nhường đường.
“Anh Trần…”
Lúc này, Trần Minh Triết cũng mau chóng đi theo.
Lúc bọn họ đi ra khỏi phòng, tới chỗ cầu thang thì thấy Mặt Sẹo đã dẫn một đám đàn em đến.
Trông thấy Trần Minh Triết và Đoàn Phi đi ra ngoài, bọn họ vội vàng cúi người xuống.
“Kiểm soát hiện trường, không cho bất kỳ ai ra vào!”
Dặn dò một câu xong, Đoàn Phi vội vàng đi vào thang máy.
Mãi đến khi leo lên chiếc xe điện của mình rồi, Trần Minh Triết mới ngoảnh sang nhìn Đoàn Phi, nói: “Dọn dẹp cho sạch sẽ!”
“Tôi biết rồi anh Trần, có cần tôi lái xe đưa anh về không!”
Đoàn Phi liếc nhìn về phía chiếc xe việt dã sang trọng đang đỗ cách đó không xa.
Trần Minh Triết lắc đầu, bình thản cười đáp: “Tôi tự đi xe của mình thấy thoải mái hơn…”
Dứt lời, anh vặn tay ga, rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhìn Trần Minh Triết lái xe điện biến mất trong đêm tối, Đoàn Phi đứng đó mà hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được. Đó là Tôn Bân đấy, thế mà anh Trần lại thẳng tay giết y, đã vậy còn gọi cho Tôn Trác Phi, thông báo rõ ràng cho lão ta biết, sau đó nổ từng phát súng bắn chết Tôn Bân…
Bá đạo quá, đúng là không kiêng nể gì cả!
Điều này khiến Đoàn Phi nghĩ rằng có lẽ nếu trước đó, hắn không nhắc đến Tôn Trác Phi, chắc anh Trần đã nổ súng bắn chết Tôn Bân một cách nhanh gọn nhẹ rồi.
“Không được, mình phải mau chóng báo cho Bùi lão đại biết chuyện này ngay thôi”.
Đoàn Phi vừa đi về phía thang máy của khách sạn, vừa vội vã lấy một chiếc điện thoại khác ra, lập tức ấn gọi cho Bùi lão đại của Dung Thành.
Lúc này, Tôn Trác Phi đang cầm chiếc điện thoại trong tay, hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại trong ngôi biệt thự sát núi ở Dung Thành, trong mắt lão ta đã ngập tràn sát ý.
“Tôn lão đại, có chuyện gì vậy?”
Một người đàn ông mặc vest lịch lãm khẽ cất tiếng hỏi.
Lúc này, Tôn Trác Phi mới quay phắt người lại, lật tay tát cho người đàn ông đó một phát bay luôn cả người, sau đó lạnh giọng nói: “A Kim, mau đi điều tra số điện thoại này, tra ra rồi thì báo cho tôi ngay!”
“Đã bao nhiêu năm rồi, để tôi xem rốt cuộc ở Tân Thành có nhân vật nào, mà dám không coi Tôn Trác Phi tôi đây ra gì…”
Nhìn màn đêm tối tăm trước mắt, trong đôi mắt của Tôn Trác Phi hiện lên đầy tia sát ý bén nhọn…
Lại là một cái tên có thể khiến rất nhiều người ở Thục Xuyên khiếp sợ.
Tôn Trác Phi là người Dung Thành gốc và sống ở đây từ nhỏ. Khi còn bé, Tôn Trác Phi không biết đã vào trại giáo dưỡng bao nhiêu lần, cuối cùng lão ta vào tù vì tội cướp giật và cố ý đả thương người khác. Chính lần vào tù này, Tôn Trác Phi đã quen một lão đại, và cũng chính lão đại này đã thay đổi cả cuộc đời của Tôn Trác Phi.
Nhờ có người móc nối quan hệ nên Tôn Trác Phi được ra tù sớm. Sau khi ra ngoài, chẳng mấy chốc, lão ta đã nổi lên ở Dung Thành. Chỉ trong một năm ngắn ngủi, lão ta đã gây dựng được chút tiếng tăm ở đây, sau đó qua mười năm phát triển, lão ta đã hoàn toàn trở thành nhân vật có máu mặt nhất ở Thục Xuyên.
Nhưng Tôn Trác Phi không có con cái, lão ta đã nhận mấy người con trai và con gái nuôi, nhưng cuối cùng chỉ có Tôn Bân ở Miên Thành là phát triển được nhờ vào nguồn vốn mà lão ta cũng cấp. Lúc đó, Tôn Bân đã có thực lực rất mạnh ở Miên Thành, sau này nhờ có sự giúp đỡ của Tôn Trác Phi, y lại càng nhanh chóng trở thành vua của thế giới ngầm tại đây.
Vì thế Tôn Trác Phi vô cùng xem trọng Tôn Bân, cái tên Tôn Bân này cũng được thay đổi về sau, chính là lúc Tôn Trác Phi coi Tôn Bân như con trai ruột của mình, và sau này y sẽ thừa kế gia sản khổng lồ của lão ta.
Cũng chính vì thế nên Tôn Bân làm gì cũng không phải lo ngại, bởi việc kinh doanh mấy năm gần đây của Tôn Trác Phi đã có thế lực khổng lồ, tiền bạc thì nhiều vô số kể. Cho nên dù có gặp phải chuyện rắc rối đến mấy, Tôn Bân cũng có thể giải quyết một cách êm xuôi.
Cũng chính vì biết được mối quan hệ này của Tôn Bân, nên Đoàn Phi mới vạch rõ ranh giới với Tôn Bân ngay từ đầu, hơn nữa còn thỏa thuận rõ ràng là sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau.
Nhưng Tôn Bân lại chẳng coi những thứ này ra gì. Mấy năm qua, y ngông cuồng hống hách mở rộng địa bàn. Ngoài mấy lão đại thật sự ở Dung Thành ra, có thể nói Tôn Bân chẳng thèm đếm xỉa gì tới các đại ca khác ở Thục Xuyên.
“Chậc, thế à?”
Trần Minh Triết chậm rãi nhìn Tôn Bân.
Sau đó anh ung dung bước lại gần y, rồi cứ thế nhìn từ trên cao xuống.
Tôn Bân cực kỳ ghét người khác nhìn mình như thế này, đến Tôn Trác Phi cũng không nhìn xuống y như thế.
Nhưng bây giờ, đùi y đã bị trúng một viên đạn nên y không thể đứng dậy được.
“Anh bạn trẻ, tôi khuyên cậu làm người thì phải thức thời một chút, đừng triệt đường sống sau này của mình”.
“Bố nuôi của tôi chính là Tôn Trác Phi, đừng nói là tôi chưa nhắc cậu. Không chỉ cậu, mà kể cả nhà họ Bạch đứng sau lưng cậu cũng chẳng là gì khi đứng trước mặt bố tôi đâu”.
Vừa nhắc tới người chống lưng cho mình, Tôn Bân lập tức lại bùng nổ tự tin.
“Dù cậu không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho nhà họ Bạch sau lưng cậu. Nếu hôm nay cậu giết tôi, tôi đảm bảo cả nhà cậu và Đoàn Phi cũng không thoát được đâu, nhà họ Bạch các người sẽ chôn cùng tôi đấy!”
Trần Minh Triết mỉm cười lạnh lùng nhìn Tôn Bân vẫn có vẻ ngang ngược.
“Lần trước, Trương Ca lái xe đâm Bạch Dũng Quang, cũng là do anh sai khiến đúng không?”
Trần Minh Triết chậm rãi giơ khẩu súng trong tay lên.
“Là… Cậu, cậu…”
“Thế anh có biết Bạch Dũng Quang là bố vợ của tôi không?”
“Tôi…”
Tôn Bân đã cảm nhận được họng súng lạnh băng trên đỉnh đầu mình, hơn nữa đôi mắt của Trần Minh Triết cho y một cảm giác bị coi thường.
Y thật sự cảm thấy run rẩy từ trong tâm hồn.
“Tôi nói cho cậu biết, bố nuôi của tôi là Tôn Trác Phi. Nếu cậu dám giết tôi, ông ấy chắc chắn sẽ không tha cho cậu”.
Trần Minh Triết mỉm cười thản nhiên, sau đó nói: “Thế anh mau gọi cho Tôn Trác Phi đi, bảo ông ta đến đây cứu anh! Tôi không ngại chờ đâu…”
Nghe thấy câu này, mặt Đoàn Phi lập tức sầm xuống.
Dù hắn biết Trần Minh Triết có thân phận không hề tầm thường, hơn nữa thân thủ còn nhanh đến mức đáng nể, đến Bùi lão đại còn phải khách sáo với anh. Nhưng nếu để Tôn Trác Phi biết được chuyện này, hắn sợ là cả Tân Thành sẽ đại loạn mất.
Nhưng bây giờ, hắn lại không dám tiến lên ngăn cản.
“Cậu… thật sự dám cho tôi gọi điện thoại?”
Lúc này, Tôn Bân như nhìn thấy một tia hi vọng mới, dẫu sao trước đó, y luôn nghĩ nếu mình gọi điện thoại thì sẽ bị ăn đạn ngay, thế thì y quả là ngu ngốc. Vì từ nhỏ, y đã phải lăn lộn ngoài xã hội, nên hơn ai hết, y hiểu khí phách hay thể diện gì đó đều chỉ là phù du, chỉ có mạng sống mới là quan trọng nhất.
Tôn Bân lập tức gào lên với cô gái mặc sườn xám: “Mau lấy điện thoại đưa cho tao…”
Người đẹp mặc sườn xám vốn đã bị dọa cho sợ run lẩy bẩy, lúc này nghe thấy giọng nói của Tôn Bân, cô ta càng co rụt người lại hơn, sau đó ngồi im trong góc phòng không dám cử động.
Trần Minh Triết mỉm cười, sau đó nói với Đoàn Phi: “A Phi, điện thoại…”
Đoàn Phi lập tức hiểu ý, vội vàng lấy điện thoại của mình ra đưa cho Trần Minh Triết.
Tôn Bân có vẻ hơi kinh ngạc cầm lấy chiếc điện thoại mà Trần Minh Triết đưa cho, y lập tức ấn số điện thoại cá nhân của Tôn Trác Phi.
Rất ít người biết được số điện thoại này, vì bất kể là bận rộn hay đêm muộn đến mấy, Tôn Trác Phi đều sẽ nghe máy.
“Alo…”
Điện thoại rất nhanh đã kết nối, đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói hơi trầm khàn, nhưng lại mang một vẻ uy nghiêm ăn trên ngồi trước.
“Bố, con là A Bân đây”.
“A Bân…”
“Bố, bố mau cho người đến Tân Thành cứu con, có người định giết con!”
“Cái gì!”
Đầu dây bên kia lập tức nâng cao giọng.
Lúc này, Trần Minh Triết thản nhiên ngoắc tay với Tôn Bân, ra hiệu bảo y đưa điện thoại cho mình.
Tôn Bân thấy đầy hoài nghi, nhưng bây giờ, y không dám làm trái ý của Trần Minh Triết.
“Ông là Tôn Trác Phi à?”
Trần Minh Triết hỏi thẳng.
“Mày là ai?”
Lúc này, một người đàn ông năm mươi tuổi đứng bật dậy trong căn biệt thự sang trọng sát núi ở Dung Thành, mấy người đàn ông trung tuổi đang bàn chuyện với lão ta đều giật nảy mình, ai nấy đều dừng động tác và nhìn sang Tôn Trác Phi.
“Ha ha, chuyện này thì ông không cần biết. Ông chỉ cần biết là Tôn Bân sai người đi giết cả nhà tôi, nên bây giờ tôi cũng muốn lấy mạng anh ta”.
“Mày dám…”
Tôn Trác Phi lập tức quát lên.
Sau đó, lão ta lạnh giọng hỏi: “Mày muốn gì?”
Một người đã đạt được thành tựu như Tôn Trác Phi, vừa nghe, lão ta đã biết đối phương nhất định muốn gì đó, tiền hoặc thứ gì đó, nếu không thì đã chẳng gọi cho mình.
“Ha ha, mạng của Tôn Bân thôi!”
“Mày…”
“Tôi gọi chỉ để thông báo cho ông một tiếng, tốt nhất là đừng chọc vào tôi, không là tôi sẽ diệt ông luôn đấy!”
Dứt lời, Trần Minh Triết ném thẳng chiếc điện thoại cho Tôn Bân. Bây giờ, mặt Tôn Bân đã nghệt ra.
Nhưng ngay sau đó, Trần Minh Triết gần như đã không chút do dự nổ súng vào đầu của Tôn Bân.
Sau đó là phát súng thứ hai…
Thứ ba…
Thứ tư…
Phát súng cuối cùng, anh bắn vào chiếc điện thoại, nó lập tức vỡ tan tành.
Cả phòng tổng thống im lặng như tờ.
Thùng thùng…
Lúc này, đầu Tôn Bân bê bết máu, đôi mắt y trợn trừng, cả người ngã xuống với vẻ khó tin và mất hết sức sống.
Mùi máu tanh thoáng cái đã lan ra khắp phòng.
Trần Minh Triết chẳng thèm nhìn cái xác dưới sàn đến một cái, mà ném khẩu súng sang một bên, rồi đảo mắt nhìn đám đàn em vừa bừng bừng khí thế xông vào của Tôn Bân. Bây giờ, tất cả bọn chúng đều đang run rẩy, sợ cậu thanh niên thần bí không rõ lai lịch ở phía trước cũng sẽ nổ súng vào đầu mình.
Phải biết rằng bọn chúng đã tận mắt chứng kiến đại ca hàng ngày luôn hống hách và ngang ngược của mình cứ thế bị người ta bắn từng phát súng vào đầu và chết một cách triệt để! Đây có lẽ sẽ trở thành cơn ác mộng cả đời này của bọn chúng!
Lúc Trần Minh Triết đi lướt qua người bọn chúng, ai nấy đều vội vàng tránh sang một bên nhường đường.
“Anh Trần…”
Lúc này, Trần Minh Triết cũng mau chóng đi theo.
Lúc bọn họ đi ra khỏi phòng, tới chỗ cầu thang thì thấy Mặt Sẹo đã dẫn một đám đàn em đến.
Trông thấy Trần Minh Triết và Đoàn Phi đi ra ngoài, bọn họ vội vàng cúi người xuống.
“Kiểm soát hiện trường, không cho bất kỳ ai ra vào!”
Dặn dò một câu xong, Đoàn Phi vội vàng đi vào thang máy.
Mãi đến khi leo lên chiếc xe điện của mình rồi, Trần Minh Triết mới ngoảnh sang nhìn Đoàn Phi, nói: “Dọn dẹp cho sạch sẽ!”
“Tôi biết rồi anh Trần, có cần tôi lái xe đưa anh về không!”
Đoàn Phi liếc nhìn về phía chiếc xe việt dã sang trọng đang đỗ cách đó không xa.
Trần Minh Triết lắc đầu, bình thản cười đáp: “Tôi tự đi xe của mình thấy thoải mái hơn…”
Dứt lời, anh vặn tay ga, rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhìn Trần Minh Triết lái xe điện biến mất trong đêm tối, Đoàn Phi đứng đó mà hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được. Đó là Tôn Bân đấy, thế mà anh Trần lại thẳng tay giết y, đã vậy còn gọi cho Tôn Trác Phi, thông báo rõ ràng cho lão ta biết, sau đó nổ từng phát súng bắn chết Tôn Bân…
Bá đạo quá, đúng là không kiêng nể gì cả!
Điều này khiến Đoàn Phi nghĩ rằng có lẽ nếu trước đó, hắn không nhắc đến Tôn Trác Phi, chắc anh Trần đã nổ súng bắn chết Tôn Bân một cách nhanh gọn nhẹ rồi.
“Không được, mình phải mau chóng báo cho Bùi lão đại biết chuyện này ngay thôi”.
Đoàn Phi vừa đi về phía thang máy của khách sạn, vừa vội vã lấy một chiếc điện thoại khác ra, lập tức ấn gọi cho Bùi lão đại của Dung Thành.
Lúc này, Tôn Trác Phi đang cầm chiếc điện thoại trong tay, hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại trong ngôi biệt thự sát núi ở Dung Thành, trong mắt lão ta đã ngập tràn sát ý.
“Tôn lão đại, có chuyện gì vậy?”
Một người đàn ông mặc vest lịch lãm khẽ cất tiếng hỏi.
Lúc này, Tôn Trác Phi mới quay phắt người lại, lật tay tát cho người đàn ông đó một phát bay luôn cả người, sau đó lạnh giọng nói: “A Kim, mau đi điều tra số điện thoại này, tra ra rồi thì báo cho tôi ngay!”
“Đã bao nhiêu năm rồi, để tôi xem rốt cuộc ở Tân Thành có nhân vật nào, mà dám không coi Tôn Trác Phi tôi đây ra gì…”
Nhìn màn đêm tối tăm trước mắt, trong đôi mắt của Tôn Trác Phi hiện lên đầy tia sát ý bén nhọn…
Danh sách chương