“Đừng thế, cô ơi, nhỡ đâu người ta mua được biệt thự có vườn hoa thật thì sao?”
Cô nhân viên bán hàng tên Tiểu Mẫn vội vã nở một nụ cười chuyên nghiệp, có điều giọng điệu ăn nói nghe có vẻ khó chịu.
“Đúng thế, A Phượng à, Tiểu Mẫn nói đúng đó! Nếu như con rể bà muốn đi xem nhà có vườn thì cứ để, bà nói đúng chứ. Hơn nữa, nếu như con rể bà thực sự mua được nhà có vườn, đến lúc đó chúng ta phải tham quan một chút... Đúng rồi, cô nói này chàng trai, hay là cháu mua cho mẹ vợ một căn nhà có view đẹp nhất đi, là căn dinh thự luôn đó. Cô nghe nói hầm rượu rộng tới bốn, năm mươi mét vuông lận”.
Trần Minh Triết nhìn từng bộ mặt đang cười giễu cợt mình, anh chỉ bình tĩnh nở nụ cười: “Được thôi, cháu cũng cảm thấy căn dinh thự có góc nhìn đẹp nằm ở trung tâm cũng không tồi. Thật không giấu gì mấy cô, cháu đã mua mấy căn biệt thự có góc nhìn đẹp ở trung tâm cả rồi, đang trong quá trình lắp đặt trang thiết bị. Có lẽ lâu nhất là khoảng một tháng nữa. Đến khi ấy, nếu như mọi người muốn tới tham quan, cháu rất hoan nghênh...”
Nghe thấy lời của Trần Minh Triết, mấy người có mặt ở đó đều mắt chữ A mồm chữ O. Bọn họ đều kinh ngạc, ai nấy đều nhìn cậu con rể của Chu Minh Phượng đang đứng trước mặt, đồng thời quay qua nhìn nhau, sau đó người nào cũng phì cười một tiếng.
“Cậu ngậm miệng lại cho tôi!”
“Trần Minh Triết, cậu cút về ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ gọi điện thoại cho Diệp Chi”.
Chu Minh Phượng đứng một chỗ, bà ta bỗng cảm thấy mình giống như một con ngốc vậy.
“Mẹ... Con nói....”
“Cậu nói cái quái gì nữa, cút về nhanh...”
Trần Minh Triết cười khổ, sau đó cũng chỉ đành nghe lời mẹ vợ. Dù sao đám người kia cười nhạo anh thì mẹ vợ cũng rất mất mặt, hơn nữa anh nói rồi nhưng đám người ấy lại chẳng thèm tin.
Ngay lúc Trần Minh Triết quay người, Tiểu Mẫn nhanh chóng chặn Trần Minh Triết lại, nói: “Sao lại không đi xem nhà nữa, hay là đi xem một chút căn hộ ưu đãi ở đây. Chưa biết chừng có căn anh thích cũng nên”.
“Ha ha ha...”
“Tiểu Mẫn, cháu đừng làm khó người ta nữa. Cháu nhìn cách ăn mặc của cậu ta đi, đừng nói là mua nhà, đến ăn khéo còn phải lần từng bữa ý chứ!”
“Đúng là chả hiểu kiểu gì....”
“Minh Phượng...”
“Hừ! Có giỏi thì tối cậu đừng có vác mặt về nhà!”
Lúc này, Chu Minh Phượng giận đến mức giậm mạnh chân một cái, lạnh lùng nhìn Trần Minh Triết, trong đôi mắt bà ta tràn ngập sự tức giận, sau đó lập tức quay người, không thèm chào tạm biệt “nhóm chị em” của mình, tức giận bỏ đi.
Nhìn thấy Chu Minh Phượng hằm hằm bỏ đi, đám người kia ngay lập tức dời ánh mắt nhìn về phía Trần Minh Triết.
Trong mắt của bọn họ, Trần Minh Triết là một kẻ nghèo kiết xác.
“Đi thôi, không phải nói muốn đưa tôi đi xem nhà có vườn có góc nhìn đẹp sao?”
Mẹ vợ đi rồi, Trần Minh Triết lên tiếng, nói rồi, cậu quay người đi về phía bộ phận bán hàng.
“Xem, xem cái đầu nhà cậu ấy, loại người như cậu chẳng mua nổi lại lãng phí thời gian của tôi”.
Người tên Tiểu Mẫn kia vừa dứt lời thì nhìn thấy một người phụ nữ dáng người cao cao đi tới, người phụ nữ này không phải ai khác mà là giám đốc Hàn Mai Mai, người đã dẫn Trần Minh Triết tới xem nhà có vị trí đẹp lúc trước.
Bởi vì Trần Minh Triết chạy đi nghe điện thoại mất hút rồi, sau khi cô ấy để Bạch Diệp Chi nghỉ ngơi ở phòng VIP xong thì chạy ra ngoài tìm, thấy một đám người đang bàn tán gì đó nên đi lại. Cô ấy nhìn thấy Trần Minh Triết nổi bật giữa đám người.
Hết cách, Trần Minh Triết ăn mặc rất giản dị, đứng chung với đám người kia, vừa nhìn đã có thể nhận ra ngay.
Trong lòng Hàn Mai Mai cảm thán, bây giờ người có tiền đều khiêm tốn như vậy sao? “Thôi cậu lượn đi cho khuất mắt tôi!”
Tiểu Mẫn trông thấy Hàn Mai Mai đi tới thì nhanh chóng gắt lên với Trần Minh Triết.
Sau đó cô ấy nhanh chân đi về phía Hàn Mai Mai. Cô ấy biết rằng Hàn Mai Mai là giám đốc nắm quyền lớn nhất trong đợt bán Kim Vực Hương Giang lần 5 này. Đến cả bạn trai của cô ta là Hồ Thắng cũng do Hàn Mai Mai quản lý.
Cho nên cô ta không thể nào đắc tội được.
“Chị Mai...”
Vậy nhưng Hàn Mai Mai chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái mà đi thẳng tới chỗ Trần Minh Triết.
Lúc này, Trần Minh Triết chỉ cười nhạt, không hề lên tiếng.
“Chị Mai, không phải em dắt anh ta tới xem nhà đâu, mấy cô này mới là do em dắt tới”.
Tiểu Mẫn trông thấy Hàn Mai Mai nở nụ cười đi về phía Trần Minh Triết thì trong lòng bỗng nóng vội. Nếu như cậu con rể nhà Chu Minh Phượng cứ xà quần ở đây rồi chọc giận giám đốc Hàn, vậy thì cô ta đúng là bị oan quá, vậy nên mới vội vã giải thích.
“Đúng vậy, chúng tôi đều do Tiểu Mẫn đưa tới, hơn nữa tôi cảm thấy nhà ở đây rất tốt, đang tính mua một căn để làm nhà tân hôn cho con trai”.
Thấy thái độ của Tiểu Mẫn, người phụ nữ trung niên trang điểm đậm lập tức biết ngay người phụ nữ kia chính là cấp trên nên cười nói vui vẻ.
Nhưng Hàn Mai Mai chẳng thèm nhìn mấy người này một cái. Trong mắt cô ấy có lẽ đã đoán được việc gì đó, càng cảm thấy sốt ruột. Nếu như chẳng may đắc tội với người thần bí như anh Trần, cho dù là cô ấy cũng khó mà giữ được bát cơm của mình.
“Trần...”
“Chị Mai, người này đến đây để gây rối, vừa nãy còn làm cho một khách hàng của em tức giận bỏ đi mất. Đúng là chẳng ra làm sao!”
Lúc nói chuyện, Tiểu Mẫn trông thấy sắc mặt của giám đốc Hàn ngày một khó coi, cô ta cho rằng Hàn Mai Mai bị chọc tức nên cứ thế nói tiếp, muốn khoe khoang tài năng của mình trước mặt mẹ chồng và mấy cô đang đứng đó, dạy dỗ tên nghèo kiết xác, không có gia thế kia một trận.
Ai bảo ngay từ đầu anh ta không xem cô ta ra gì
Lúc này, sắc mặt của Hàn Mai Mai tối sầm lại nhưng cô ấy cố gắng kiềm chế, đi đến trước mặt Trần Minh Triết, kính cẩn nói: “Xin lỗi anh Trần, đây là sơ suất của chúng tôi khi làm việc, đã khiến cho anh cảm thấy không vui”.
Á?
Những người có mặt đều đần mặt ra.
Nhất là Tiểu Mẫn, bao nhiêu lời chưa nói chứa đầy một bụng vừa chạy tới cổ họng đều phải nuốt quay lại, mở to mắt nhìn cảnh trước mặt.
“Chị Mai… chị....”
Hàn Mai Mai quay người nhìn Tiểu Mẫn và mấy người phụ nữ trung niên trước mắt, sau đó cô ấy nói với Tiểu Mẫn: “Cô bị đuổi việc!”
Á?
Cái gì!
Đầu Tiểu Mẫn như muốn nổ tung.
Đến cả mấy người phụ nữ trung niên đứng một bên cũng không kịp phản ứng.
“Chị Mai, em không làm gì sai, sao chị lại đuổi việc em. Em...”
“Không làm sai gì à! Anh Trần đây là khách quý của Kim Vực Hương Giang chúng ta. Bây giờ cô có thể đến phòng kế toán nhận lương và đi về được rồi đấy!”
Hàn Mai Mai hừ lạnh một tiếng, sau đó quay người, nhanh chóng mỉm cười với Trần Minh Triết: “Anh Trần, mời qua bên này!”
Trần Minh Triết gật đầu.
“Dựa vào đâu, chị dựa vào cái gì mà đuổi việc em. Anh ta đến để gây rối, mấy cô đây đều có thể làm chứng. Em không phục, em muốn đến chỗ anh Thắng, em được anh Thắng tuyển vào làm, chị không có quyền đuổi việc em!”
Lúc này, Tiểu Mẫn bỗng nổi cơn điên. Nhân viên bán hàng của Kim Vực Hương Giang là công việc mà nhiều người ước ao, dù sao bất động sản ở đây rất tốt, khả năng bán được nhà rất cao, vốn chẳng cần giới thiệu gì nhiều, khách cứ đến là mua. Vậy nên, mỗi nhân viên bán hàng ở đây đều kiếm được cả mười mấy nghìn tệ mỗi tháng một cách dễ dàng. Vậy nhưng giờ, Hàn Mai Mai lại đuổi việc cô ta dễ dàng như vậy.
Lại còn bị đuổi vì thằng con rể ngờ nghệch, nghèo rớt của nhà Chu Minh Phượng nữa, đương nhiên là cô ta không phục rồi.
“Đúng rồi, cô Hàn! Bà ấy vừa nói để con trai bà ấy sắp xếp cho tôi một chân bán hàng, hình như người đó tên là Hồ Thắng gì đấy, có vẻ cũng là giám đốc ở đây. Cô cảm thấy tôi có thể đi làm ở đây không? Hay là cô châm chước cho tôi, sáng mai tôi tới đây để bán nhà?”
Nghe thấy lời này, cả người Hàn Mai Mai lập tức run lên.
Sắc mặt thay đổi hoàn toàn.
“Anh Trần, anh gọi tôi là Tiểu Hàn được rồi. Anh đùa như vậy thì tội tôi quá! Anh Trần, anh yên tâm, tôi biết nên làm thế nào, cô Diệp Chi đang ở phòng VIP để đợi anh rồi, nói rằng muốn bàn bạc với anh về vấn đề lắp đặt trang thiết bị một chút”.
Trần Minh Triết nghe thấy vậy vội gật đầu nói: “Ở đây giao cho cô vậy”.
Dứt lời, Trần Minh Triết cũng không ở lại thêm nữa, đám người này không đáng để anh so đo, dạy dỗ một chút là được rồi.
Sau khi nhìn Trần Minh Triết đi về phía phòng VIP, Hàn Mai Mai mới quay người lại, mặt mũi đanh lại.
“Sao cô còn chưa đi...”
“Tôi nói này người đẹp, cô làm vậy là không đúng. Sao cô lại tự tiện đuổi việc người ta chứ. Hơn nữa Tiểu Mẫn có làm gì sai đâu?”
Lập tức, người phụ nữ trung niên trang điểm đậm cũng có chút bực mình.
Bà ta không ngờ rằng, người giám đốc này vừa xuất hiện chẳng những đối xử với tên vô dụng kia đầy khách sáo mà còn thẳng tay đuổi việc Tiểu Mẫn.
“Bà chính là mẹ của Hồ Thắng - Dương Ngọc Lan đúng không?”
Hàn Mai Mai gọi thẳng tên mụ ta.
Dương Ngọc Lan lập tức tỏ vẻ đắc ý nói: “Đúng thế, sao nào? Cô và Hồ Thắng nhà tôi đều là giám đốc, chưa có được sự gật đầu đồng ý của Hồ Thắng nhà chúng tôi, cô dựa vào đâu đòi đuổi việc Tiểu Mẫn. Vả lại, chúng tôi đều là khách hàng, thái độ của cô như vậy thì bảo chúng tôi làm sao mua nhà ở đây nữa?”
Hàn Mai Mai nghe thấy mấy lời này chỉ cười nhạt một tiếng.
“Vậy bà gọi điện cho con mình đi, gọi anh ta đến đây một chuyến!”
Vừa nghe thấy vậy, Dương Ngọc Lan sa sầm mặt mày, nói với Tiểu Mẫn: “Tiểu Mẫn, gọi điện cho Hồ Thắng, mẹ không tin, đều là giám đốc như nhau, Hồ Thắng nhà chúng ta còn sợ con mụ này!”
Mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao, dù sao cũng là hóng chuyện, ai cũng bảo Tiểu Mẫn gọi điện.
Hồ Thắng đang dẫn khách mua nhà có vườn, nhận được cuộc điện thoại thì nhanh chóng chạy tới.
“Chuyện gì vậy, anh sắp bán được một căn nhà có vườn rồi...”
“Chị Mai, chị cũng ở đây à…”
“Hồ Thắng, con đến đúng lúc lắm, người phụ nữ này định đuổi việc Tiểu Mẫn ngay lúc này, con nói sao đây?”
Dương Ngọc Lan vào thẳng vấn đề.
Mà Hàn Mai Mai cũng không còn thời gian dây dưa với đám người này, cô ta còn phải đi tiếp đón cậu Trần, đây mới là khách VIP thực sự, không thể nào đắc tội được.
“Hồ Thắng, bây giờ tôi thông báo cho cậu biết, cậu bị đuổi việc rồi, đến phòng kế toán nhận lương tháng này rồi rời khỏi chỗ này đi!”
Dứt lời, Hàn Mai Mai nói với một nhân viên bán hàng khác: “Ghi tên của mấy người họ lại, xếp vào danh sách đen của Tập đoàn Thẩm Thị”.
Hả?
Lần này, mấy người Dương Ngọc Lan đều ngây người.
Còn Hàn Mai Mai cũng không nấn ná ở lại thêm, quay người đi thẳng tới phòng dành cho khách VIP.
Hồ Thắng đứng chôn chân ở một chỗ vẫn chưa kịp phản ứng.
“Dựa vào đâu... Hồ Thắng, không phải con và cô ta đều là giám đốc sao?”
“Con mẹ nó, chuyện gì vậy? Mẹ, sao mẹ đắc tội với giám đốc Hàn rồi. Còn em nữa Tiểu Mẫn, mẹ kiếp, đúng là hết biết, em không thể yên phận chút được sao?”
“Em...”
Tiểu Mẫn đột nhiên bật khóc...
“Mẹ nói chứ, Hồ Thắng, con nổi nóng với bọn mẹ làm gì… có giỏi thì con nổi nóng với đứa con gái kia kìa...”
Hồ Thắng cạn lời, vội vã xin lỗi, sau đó hỏi qua tình hình một chút.
“Mấy người, mấy người thật là... có thể khiến chị Hàn kính cẩn như vậy thì chắc chắn là người có máu mặt, lần này mấy người đúng là hại chết con rồi!”
Sau đó Hồ Thắng quay đầu đi về phía phòng khách VIP...
“Hừ, cái tên vô dụng đó, dựa vào đâu chứ… còn chẳng phải là nhờ Bạch Diệp Chi sao!”
“Đúng vậy. Tôi nghe nói Bạch Diệp Chi là tổng giám đốc của công ty Rượu Thanh Tuyền, không lâu trước đây đã ký được hợp đồng vài trăm triệu!”
“Thật không ngờ, Chu Minh Phượng còn chơi tôi một vố… còn giả bộ rất giống!”
Dương Lan Ngọc đứng một chỗ, mặt mày u ám.
Cô nhân viên bán hàng tên Tiểu Mẫn vội vã nở một nụ cười chuyên nghiệp, có điều giọng điệu ăn nói nghe có vẻ khó chịu.
“Đúng thế, A Phượng à, Tiểu Mẫn nói đúng đó! Nếu như con rể bà muốn đi xem nhà có vườn thì cứ để, bà nói đúng chứ. Hơn nữa, nếu như con rể bà thực sự mua được nhà có vườn, đến lúc đó chúng ta phải tham quan một chút... Đúng rồi, cô nói này chàng trai, hay là cháu mua cho mẹ vợ một căn nhà có view đẹp nhất đi, là căn dinh thự luôn đó. Cô nghe nói hầm rượu rộng tới bốn, năm mươi mét vuông lận”.
Trần Minh Triết nhìn từng bộ mặt đang cười giễu cợt mình, anh chỉ bình tĩnh nở nụ cười: “Được thôi, cháu cũng cảm thấy căn dinh thự có góc nhìn đẹp nằm ở trung tâm cũng không tồi. Thật không giấu gì mấy cô, cháu đã mua mấy căn biệt thự có góc nhìn đẹp ở trung tâm cả rồi, đang trong quá trình lắp đặt trang thiết bị. Có lẽ lâu nhất là khoảng một tháng nữa. Đến khi ấy, nếu như mọi người muốn tới tham quan, cháu rất hoan nghênh...”
Nghe thấy lời của Trần Minh Triết, mấy người có mặt ở đó đều mắt chữ A mồm chữ O. Bọn họ đều kinh ngạc, ai nấy đều nhìn cậu con rể của Chu Minh Phượng đang đứng trước mặt, đồng thời quay qua nhìn nhau, sau đó người nào cũng phì cười một tiếng.
“Cậu ngậm miệng lại cho tôi!”
“Trần Minh Triết, cậu cút về ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ gọi điện thoại cho Diệp Chi”.
Chu Minh Phượng đứng một chỗ, bà ta bỗng cảm thấy mình giống như một con ngốc vậy.
“Mẹ... Con nói....”
“Cậu nói cái quái gì nữa, cút về nhanh...”
Trần Minh Triết cười khổ, sau đó cũng chỉ đành nghe lời mẹ vợ. Dù sao đám người kia cười nhạo anh thì mẹ vợ cũng rất mất mặt, hơn nữa anh nói rồi nhưng đám người ấy lại chẳng thèm tin.
Ngay lúc Trần Minh Triết quay người, Tiểu Mẫn nhanh chóng chặn Trần Minh Triết lại, nói: “Sao lại không đi xem nhà nữa, hay là đi xem một chút căn hộ ưu đãi ở đây. Chưa biết chừng có căn anh thích cũng nên”.
“Ha ha ha...”
“Tiểu Mẫn, cháu đừng làm khó người ta nữa. Cháu nhìn cách ăn mặc của cậu ta đi, đừng nói là mua nhà, đến ăn khéo còn phải lần từng bữa ý chứ!”
“Đúng là chả hiểu kiểu gì....”
“Minh Phượng...”
“Hừ! Có giỏi thì tối cậu đừng có vác mặt về nhà!”
Lúc này, Chu Minh Phượng giận đến mức giậm mạnh chân một cái, lạnh lùng nhìn Trần Minh Triết, trong đôi mắt bà ta tràn ngập sự tức giận, sau đó lập tức quay người, không thèm chào tạm biệt “nhóm chị em” của mình, tức giận bỏ đi.
Nhìn thấy Chu Minh Phượng hằm hằm bỏ đi, đám người kia ngay lập tức dời ánh mắt nhìn về phía Trần Minh Triết.
Trong mắt của bọn họ, Trần Minh Triết là một kẻ nghèo kiết xác.
“Đi thôi, không phải nói muốn đưa tôi đi xem nhà có vườn có góc nhìn đẹp sao?”
Mẹ vợ đi rồi, Trần Minh Triết lên tiếng, nói rồi, cậu quay người đi về phía bộ phận bán hàng.
“Xem, xem cái đầu nhà cậu ấy, loại người như cậu chẳng mua nổi lại lãng phí thời gian của tôi”.
Người tên Tiểu Mẫn kia vừa dứt lời thì nhìn thấy một người phụ nữ dáng người cao cao đi tới, người phụ nữ này không phải ai khác mà là giám đốc Hàn Mai Mai, người đã dẫn Trần Minh Triết tới xem nhà có vị trí đẹp lúc trước.
Bởi vì Trần Minh Triết chạy đi nghe điện thoại mất hút rồi, sau khi cô ấy để Bạch Diệp Chi nghỉ ngơi ở phòng VIP xong thì chạy ra ngoài tìm, thấy một đám người đang bàn tán gì đó nên đi lại. Cô ấy nhìn thấy Trần Minh Triết nổi bật giữa đám người.
Hết cách, Trần Minh Triết ăn mặc rất giản dị, đứng chung với đám người kia, vừa nhìn đã có thể nhận ra ngay.
Trong lòng Hàn Mai Mai cảm thán, bây giờ người có tiền đều khiêm tốn như vậy sao? “Thôi cậu lượn đi cho khuất mắt tôi!”
Tiểu Mẫn trông thấy Hàn Mai Mai đi tới thì nhanh chóng gắt lên với Trần Minh Triết.
Sau đó cô ấy nhanh chân đi về phía Hàn Mai Mai. Cô ấy biết rằng Hàn Mai Mai là giám đốc nắm quyền lớn nhất trong đợt bán Kim Vực Hương Giang lần 5 này. Đến cả bạn trai của cô ta là Hồ Thắng cũng do Hàn Mai Mai quản lý.
Cho nên cô ta không thể nào đắc tội được.
“Chị Mai...”
Vậy nhưng Hàn Mai Mai chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái mà đi thẳng tới chỗ Trần Minh Triết.
Lúc này, Trần Minh Triết chỉ cười nhạt, không hề lên tiếng.
“Chị Mai, không phải em dắt anh ta tới xem nhà đâu, mấy cô này mới là do em dắt tới”.
Tiểu Mẫn trông thấy Hàn Mai Mai nở nụ cười đi về phía Trần Minh Triết thì trong lòng bỗng nóng vội. Nếu như cậu con rể nhà Chu Minh Phượng cứ xà quần ở đây rồi chọc giận giám đốc Hàn, vậy thì cô ta đúng là bị oan quá, vậy nên mới vội vã giải thích.
“Đúng vậy, chúng tôi đều do Tiểu Mẫn đưa tới, hơn nữa tôi cảm thấy nhà ở đây rất tốt, đang tính mua một căn để làm nhà tân hôn cho con trai”.
Thấy thái độ của Tiểu Mẫn, người phụ nữ trung niên trang điểm đậm lập tức biết ngay người phụ nữ kia chính là cấp trên nên cười nói vui vẻ.
Nhưng Hàn Mai Mai chẳng thèm nhìn mấy người này một cái. Trong mắt cô ấy có lẽ đã đoán được việc gì đó, càng cảm thấy sốt ruột. Nếu như chẳng may đắc tội với người thần bí như anh Trần, cho dù là cô ấy cũng khó mà giữ được bát cơm của mình.
“Trần...”
“Chị Mai, người này đến đây để gây rối, vừa nãy còn làm cho một khách hàng của em tức giận bỏ đi mất. Đúng là chẳng ra làm sao!”
Lúc nói chuyện, Tiểu Mẫn trông thấy sắc mặt của giám đốc Hàn ngày một khó coi, cô ta cho rằng Hàn Mai Mai bị chọc tức nên cứ thế nói tiếp, muốn khoe khoang tài năng của mình trước mặt mẹ chồng và mấy cô đang đứng đó, dạy dỗ tên nghèo kiết xác, không có gia thế kia một trận.
Ai bảo ngay từ đầu anh ta không xem cô ta ra gì
Lúc này, sắc mặt của Hàn Mai Mai tối sầm lại nhưng cô ấy cố gắng kiềm chế, đi đến trước mặt Trần Minh Triết, kính cẩn nói: “Xin lỗi anh Trần, đây là sơ suất của chúng tôi khi làm việc, đã khiến cho anh cảm thấy không vui”.
Á?
Những người có mặt đều đần mặt ra.
Nhất là Tiểu Mẫn, bao nhiêu lời chưa nói chứa đầy một bụng vừa chạy tới cổ họng đều phải nuốt quay lại, mở to mắt nhìn cảnh trước mặt.
“Chị Mai… chị....”
Hàn Mai Mai quay người nhìn Tiểu Mẫn và mấy người phụ nữ trung niên trước mắt, sau đó cô ấy nói với Tiểu Mẫn: “Cô bị đuổi việc!”
Á?
Cái gì!
Đầu Tiểu Mẫn như muốn nổ tung.
Đến cả mấy người phụ nữ trung niên đứng một bên cũng không kịp phản ứng.
“Chị Mai, em không làm gì sai, sao chị lại đuổi việc em. Em...”
“Không làm sai gì à! Anh Trần đây là khách quý của Kim Vực Hương Giang chúng ta. Bây giờ cô có thể đến phòng kế toán nhận lương và đi về được rồi đấy!”
Hàn Mai Mai hừ lạnh một tiếng, sau đó quay người, nhanh chóng mỉm cười với Trần Minh Triết: “Anh Trần, mời qua bên này!”
Trần Minh Triết gật đầu.
“Dựa vào đâu, chị dựa vào cái gì mà đuổi việc em. Anh ta đến để gây rối, mấy cô đây đều có thể làm chứng. Em không phục, em muốn đến chỗ anh Thắng, em được anh Thắng tuyển vào làm, chị không có quyền đuổi việc em!”
Lúc này, Tiểu Mẫn bỗng nổi cơn điên. Nhân viên bán hàng của Kim Vực Hương Giang là công việc mà nhiều người ước ao, dù sao bất động sản ở đây rất tốt, khả năng bán được nhà rất cao, vốn chẳng cần giới thiệu gì nhiều, khách cứ đến là mua. Vậy nên, mỗi nhân viên bán hàng ở đây đều kiếm được cả mười mấy nghìn tệ mỗi tháng một cách dễ dàng. Vậy nhưng giờ, Hàn Mai Mai lại đuổi việc cô ta dễ dàng như vậy.
Lại còn bị đuổi vì thằng con rể ngờ nghệch, nghèo rớt của nhà Chu Minh Phượng nữa, đương nhiên là cô ta không phục rồi.
“Đúng rồi, cô Hàn! Bà ấy vừa nói để con trai bà ấy sắp xếp cho tôi một chân bán hàng, hình như người đó tên là Hồ Thắng gì đấy, có vẻ cũng là giám đốc ở đây. Cô cảm thấy tôi có thể đi làm ở đây không? Hay là cô châm chước cho tôi, sáng mai tôi tới đây để bán nhà?”
Nghe thấy lời này, cả người Hàn Mai Mai lập tức run lên.
Sắc mặt thay đổi hoàn toàn.
“Anh Trần, anh gọi tôi là Tiểu Hàn được rồi. Anh đùa như vậy thì tội tôi quá! Anh Trần, anh yên tâm, tôi biết nên làm thế nào, cô Diệp Chi đang ở phòng VIP để đợi anh rồi, nói rằng muốn bàn bạc với anh về vấn đề lắp đặt trang thiết bị một chút”.
Trần Minh Triết nghe thấy vậy vội gật đầu nói: “Ở đây giao cho cô vậy”.
Dứt lời, Trần Minh Triết cũng không ở lại thêm nữa, đám người này không đáng để anh so đo, dạy dỗ một chút là được rồi.
Sau khi nhìn Trần Minh Triết đi về phía phòng VIP, Hàn Mai Mai mới quay người lại, mặt mũi đanh lại.
“Sao cô còn chưa đi...”
“Tôi nói này người đẹp, cô làm vậy là không đúng. Sao cô lại tự tiện đuổi việc người ta chứ. Hơn nữa Tiểu Mẫn có làm gì sai đâu?”
Lập tức, người phụ nữ trung niên trang điểm đậm cũng có chút bực mình.
Bà ta không ngờ rằng, người giám đốc này vừa xuất hiện chẳng những đối xử với tên vô dụng kia đầy khách sáo mà còn thẳng tay đuổi việc Tiểu Mẫn.
“Bà chính là mẹ của Hồ Thắng - Dương Ngọc Lan đúng không?”
Hàn Mai Mai gọi thẳng tên mụ ta.
Dương Ngọc Lan lập tức tỏ vẻ đắc ý nói: “Đúng thế, sao nào? Cô và Hồ Thắng nhà tôi đều là giám đốc, chưa có được sự gật đầu đồng ý của Hồ Thắng nhà chúng tôi, cô dựa vào đâu đòi đuổi việc Tiểu Mẫn. Vả lại, chúng tôi đều là khách hàng, thái độ của cô như vậy thì bảo chúng tôi làm sao mua nhà ở đây nữa?”
Hàn Mai Mai nghe thấy mấy lời này chỉ cười nhạt một tiếng.
“Vậy bà gọi điện cho con mình đi, gọi anh ta đến đây một chuyến!”
Vừa nghe thấy vậy, Dương Ngọc Lan sa sầm mặt mày, nói với Tiểu Mẫn: “Tiểu Mẫn, gọi điện cho Hồ Thắng, mẹ không tin, đều là giám đốc như nhau, Hồ Thắng nhà chúng ta còn sợ con mụ này!”
Mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao, dù sao cũng là hóng chuyện, ai cũng bảo Tiểu Mẫn gọi điện.
Hồ Thắng đang dẫn khách mua nhà có vườn, nhận được cuộc điện thoại thì nhanh chóng chạy tới.
“Chuyện gì vậy, anh sắp bán được một căn nhà có vườn rồi...”
“Chị Mai, chị cũng ở đây à…”
“Hồ Thắng, con đến đúng lúc lắm, người phụ nữ này định đuổi việc Tiểu Mẫn ngay lúc này, con nói sao đây?”
Dương Ngọc Lan vào thẳng vấn đề.
Mà Hàn Mai Mai cũng không còn thời gian dây dưa với đám người này, cô ta còn phải đi tiếp đón cậu Trần, đây mới là khách VIP thực sự, không thể nào đắc tội được.
“Hồ Thắng, bây giờ tôi thông báo cho cậu biết, cậu bị đuổi việc rồi, đến phòng kế toán nhận lương tháng này rồi rời khỏi chỗ này đi!”
Dứt lời, Hàn Mai Mai nói với một nhân viên bán hàng khác: “Ghi tên của mấy người họ lại, xếp vào danh sách đen của Tập đoàn Thẩm Thị”.
Hả?
Lần này, mấy người Dương Ngọc Lan đều ngây người.
Còn Hàn Mai Mai cũng không nấn ná ở lại thêm, quay người đi thẳng tới phòng dành cho khách VIP.
Hồ Thắng đứng chôn chân ở một chỗ vẫn chưa kịp phản ứng.
“Dựa vào đâu... Hồ Thắng, không phải con và cô ta đều là giám đốc sao?”
“Con mẹ nó, chuyện gì vậy? Mẹ, sao mẹ đắc tội với giám đốc Hàn rồi. Còn em nữa Tiểu Mẫn, mẹ kiếp, đúng là hết biết, em không thể yên phận chút được sao?”
“Em...”
Tiểu Mẫn đột nhiên bật khóc...
“Mẹ nói chứ, Hồ Thắng, con nổi nóng với bọn mẹ làm gì… có giỏi thì con nổi nóng với đứa con gái kia kìa...”
Hồ Thắng cạn lời, vội vã xin lỗi, sau đó hỏi qua tình hình một chút.
“Mấy người, mấy người thật là... có thể khiến chị Hàn kính cẩn như vậy thì chắc chắn là người có máu mặt, lần này mấy người đúng là hại chết con rồi!”
Sau đó Hồ Thắng quay đầu đi về phía phòng khách VIP...
“Hừ, cái tên vô dụng đó, dựa vào đâu chứ… còn chẳng phải là nhờ Bạch Diệp Chi sao!”
“Đúng vậy. Tôi nghe nói Bạch Diệp Chi là tổng giám đốc của công ty Rượu Thanh Tuyền, không lâu trước đây đã ký được hợp đồng vài trăm triệu!”
“Thật không ngờ, Chu Minh Phượng còn chơi tôi một vố… còn giả bộ rất giống!”
Dương Lan Ngọc đứng một chỗ, mặt mày u ám.
Danh sách chương