Quảng trường Đồ Đằng là trung tâm mua sắm khổng lồ, sảnh tầng một cực kỳ rộng lớn. Vì nơi đây thường xuyên tổ chức các sự kiện, nên luôn rất đông người.
Vả lại, bên ngoài tòa nhà trung tâm mua sắm Đồ Đằng cũng là một quảng trường rất rộng rãi và náo nhiệt, vì ở đây thường hay có nhiều các thương nghiệp tổ chức sự kiện.
Bây giờ đang có rất nhiều người tụ tập trong sảnh tầng một của quảng trường Đồ Đằng, không chỉ vậy, còn có tiếng huýt sáo và tiếng bàn tán không ngớt kéo dài ra tới tận quảng trường ở bên ngoài.
Bây giờ, Bạch Diệp Chi và Bạch Tuyết cũng đang đi xuống sảnh tầng một.
Đúng lúc này, vô số các quả bóng bay hình trái tim màu đỏ đã bay lên trong đại sảnh, khiến mọi người lập tức hò reo.
Không chỉ thế, giữa vòng vây của đám người, có một nhà ảo thuật gia đang biểu diễn các trò ảo thuật.
Tiếng reo hò và huýt sáo vang lên không ngớt.
“Oa, náo nhiệt quá chị nhỉ…”
Bạch Tuyết hào hứng nói.
Bây giờ, Bạch Diệp Chi đang có tâm trạng rất tốt. Dẫu sao từ nhỏ, cô đã biết em gái mình luôn thích náo nhiệt, hơn nữa hôm nay còn là sinh nhật của cô. Thật ra hiện giờ, trong lòng Bạch Diệp Chi rất mong Trần Minh Triết có thể ở bên cạnh mình, dường như các quả bóng bay hình trái tim ở bên cạnh đều đang mỉm cười với cô và nói, hôm nay là sinh nhật của cô, chúc cô luôn vui vẻ.
“Chị, chúng ta đi sang kia đi…”
Bạch Tuyết kéo Bạch Diệp Chi đi nhanh tới sân khấu biểu diễn ảo thuật.
Ảo thuật gia là một thanh niên đẹp trai, trong bàn tay mềm như nước của anh ta đang bắt đầu có một bông hoa hồng nhô lên, hệt như nó mọc từ lòng bàn tay anh ta ra vậy.
“Mỗi bông hồng đều rất xinh đẹp, nhưng hoa hồng lại có gai nên nó sinh trưởng rất đau đớn. Điều này giống như yêu một cô gái, hàng ngày, ta đều ở bên cạnh cô ấy, nhìn cô ấy trưởng thành, khôn lớn và trở thành một cô gái xinh đẹp. Nhưng dù thế, ta cũng chỉ có thể ở bên cạnh cô ấy… vì ta không dám bày tỏ, sợ điều đó sẽ khiến đóa hoa hồng lập tức bể nát…”
Chàng ảo thuật gia trẻ tuổi đẹp trai vừa nói vừa bóp nát cánh hoa hồng trong tay.
Mọi người ở xung quanh lập tức ngạc nhiên hô lên, nhiều người thậm chí còn rơi nước mắt.
Nhưng ngay sau đó.
“Nhưng cuối cùng thì hôm nay, tôi đã lấy hết can đảm để bày tỏ với cô gái ấy. Bao năm trôi qua, cuối cùng tôi đã chờ được em…”
Bông hoa hồng dập nát trong tay chàng ảo thuật gia trẻ tuổi đẹp trai lại dần khôi phục lại nguyên trạng, dường như bông hoa dập nát ban nãy chỉ là một ảo giác.
Khi đóa hồng đó dần tươi thắm trở lại, nó nhô từ trong lòng bàn tay của anh ta lên, sau đó đã hoàn toàn nở rộ, khoe sắc xinh tươi.
Giống hệt như người đang yêu.
“Oa…”
“Kỳ diệu quá…”
Các thanh niên nam nữ ở đây đều vô cùng kích động, vài cặp đôi còn ôm nhau, nước mắt sắp tuôn rơi.
Vì khi đóa hoa hồng ấy dần nở rộ trong lòng bàn tay của chàng ảo thuật gia trẻ tuổi, các quả bóng bay hình trái tim trong đại sảnh đã bay lên, trông vô cùng lãng mạn và xinh đẹp.
“Lãng mạn quá đi mất chị nhỉ!”
Bây giờ, Bạch Tuyết đã phấn kích hệt như một đứa trẻ.
Ngưu Đào đứng bên cạnh Bạch Tuyết thì trầm mặc.
Đúng là người giàu có khác, cách tỏ tình thế này thì dù là người đẹp lạnh lùng đến mấy cũng sẽ bị bầu không khí lãng mạn này làm cho rung động thôi.
Bạch Diệp Chi gật đầu.
Nhưng cô không thích những lời nói đường mật như thế này lắm. Bây giờ, trong đầu cô chỉ nghĩ tới người đàn ông đã xuất hiện và lặng lẽ đi bên cạnh cô vào lúc cô lẻ loi và không có ai giúp đỡ.
Đó là người đàn ông mà khi cô gặp nguy hiểm, chỉ cần gọi tên anh một lần trong đầu là anh sẽ chạy tới bên cạnh cô ngay.
Có lẽ anh chẳng chói lòa trong mắt những người khác, thậm chí còn là hòn đá cục mịc xám xịt, nhưng trong mắt cô, anh là vì sao chói sáng nhất.
Lúc này, đôi mắt của Bạch Diệp Chi không khỏi nhòe đi.
“Chị sao thế?”
Bạch Tuyết chợt thấy Bạch Diệp Chi ở bên cạnh mình đang khụt khịt mũi.
Bạch Diệp Chi vội vàng lau mắt.
“Chị không sao… thấy hơi cảm động thôi…”
“Lãng mạn thế này chắc hôm nay có ai đi tỏ tình đây, lãng mạn quá chị nhỉ?”
Bạch Diệp Chi gật đầu.
“Nếu một ngày nào đó có ai tỏ tình với em lãng mạn như thế này, kiểu gì em cũng sẽ đồng ý lấy anh ấy!”
Ngưu Đào ở một bên lập tức hào hứng ra mặt, bắt đầu lên kế hoạch trong đầu.
Lúc này, chàng ảo thuật gia đẹp trai đó đang đi về phía Bạch Diệp Chi và Bạch Tuyết, và đưa đóa hồng trên tay mình tới trước mặt Bạch Diệp Chi.
“Chào người đẹp, tôi có thể mời cô cùng hoàn thành màn ảo thuật tiếp theo được không?”
“Oa…”
Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức đồ dồn về phía Bạch Diệp Chi.
“Chị, mau… mau lên đi…”
Hiện giờ, Bạch Tuyết cũng sắp rơi nước mắt đến nơi.
Gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Diệp Chi chợt đỏ lên. Dù cô cũng đã từng trải sự đời, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên, cô tham gia vào một hoạt động thế này. Tuy nhiên cô còn chưa từ chối, Bạch Tuyết ở bên cạnh đã đẩy thẳng cô lên sân khấu.
“Thật là vinh hạnh quá! Cho tôi mạo muội hỏi họ của cô được không?”
Ảo thuật gia rất lịch sự và nho nhã.
Bây giờ Bạch Diệp Chi lại thấy hơi ngại ngùng.
“Bạch…”
“Cô Bạch, tôi rất lấy làm vinh dự khi cô đồng ý tham gia vào màn ảo thuật này của mình”.
Sau đó không chờ Bạch Diệp Chi lên tiếng, cô lập tức đã cảm thấy có rất nhiều hoa hồng đang mọc lên ở dưới chân mình. Dù cô biết ảo thuật là trò lừa đảo, nhưng những đóa hồng ở dưới chân cô đang bắt đầu nở rộ, điều này khiến cô cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Oa…”
Ngay sau đó có không ít người huýt sáo.
Tiếng reo hò hòa lẫn với tiếng vỗ tay.
“Cô Bạch vừa lên sân khấu một cái là hoa hồng của nhà tôi đều phải nở rộ vì cô…”
Vừa nói, ảo thuật gia vừa đưa bông hoa hồng mọc lên từ lòng bàn tay mình cho Bạch Diệp Chi.
Bạch Diệp Chi giơ tay nhận lấy đóa hoa hồng đó.
Cô thầm nghĩ ảo thuật đúng là thần kỳ.
Cả đại sảnh đã vô cùng náo nhiệt, rất nhiều thanh niên nam nữ đều cực kỳ kích động, thậm chí có nhiều người còn rơi nước mắt.
“Vâng, thưa quý vị! Thật ra hôm nay, tôi chỉ biểu diễn thay cho một anh chàng đẹp trai đã vất vả chờ đợi người bạn gái gả cho mình thôi. Lát nữa, mọi người hãy nhiệt tình chúc phúc cho họ, chúc mừng cho nhân vật mới của chúng ta, được không ạ?”
“Được!”
Mọi người có mặt ở đây đều bùng nổ cảm xúc.
Vì lúc này, sân khấu đang bắt đầu dần lùi ra ngoài.
Từ giữa đại sảnh ra đến tận quảng trường bên ngoài.
Những người vây xem đều đi theo.
“Lãng mạn quá… lãng mạn chết mất… Anh yêu, anh coi người ta kìa…”
“Nếu có người tỏ tình với mình thế này, mình sẽ gả cho anh ấy ngay lập tức!”
“Hu hu hu…”
“Hu hu hu… thế này thì bà cô già ba mươi tuổi như tôi phải làm sao đây…”
“Hic, tôi già thế này rồi mà trông thấy cảnh này vẫn không kìm được nước mắt…”
“Không biết con gái nhà ai mà có phúc thế cơ chứ…”
Lập tức có cả tràng tiếng bàn tán vang lên.
Còn Bạch Diệp Chi đang đứng trên sân khấu lúc này thì thấy vô cùng mơ hồ.
Cô nhìn sang ảo thuật gia trẻ tuổi.
“Cô Bạch, cô đừng cử động vội, chờ lát nữa khi nhân vật mới ấy xuất hiện, cô có thể tặng bông hồng trong tay mình cho người đó được không?”
Nói rồi, ảo thuật gia thổi vào bông hồng trong tay Bạch Diệp Chi, nụ hoa đó lập tức nở rộ, biến thành một đóa hồng rực rỡ, vừa hay có chín cánh hoa.
Điều này có nghĩa là tình yêu vĩnh cửu! Vốn Bạch Diệp Chi đã cảm thấy rất mất tự nhiên, nhưng bây giờ vừa nghe thấy ảo thuật gia nói vậy, lòng cô đã bình tĩnh lại. Xem ra hôm nay là sinh nhật của cô, được chứng kiến một màn tỏ tình lãng mạn thế này cũng là một chuyện không tệ.
Nhưng Bạch Diệp Chi lại hơi dị ứng với kiểu tỏ tình phô trương này, vì cô là một người không thích náo nhiệt và ầm ĩ.
Khi sân khấu lùi ra ngoài quảng trường Đồ Đằng lập tức đã có một sân khấu hình trái tim khổng lồ ở bên ngoài. Lúc này, đã có rất nhiều người vây xung quanh. Một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn đẹp trai đang cầm một bó hồng đứng ở giữa sân khấu hình trái tim ấy, còn sân khấu lùi từ trong đại sảnh ra đang dần khép lại vào một góc của sân khấu này.
Ngay lúc này, dường như tất cả mọi người đều ngừng thở…
Vì khi Bạch Diệp Chi mặc chiếc váy trắng cùng với muôn vàn đóa hoa hồng dưới chân đang cùng sân khấu của mình dần tiến về phía trung tâm sân khấu hình trái tim, đột nhiên có hai băng chữ màu đỏ khổng lồ rơi từ trên tòa nhà lớn Đồ Đằng xuống.
“Diệp Chi, anh yêu em!”
“I Love You, Diệp Chi!”
Bấy giờ, mọi người mới hiểu thì ra cô gái đẹp được ảo thuật gia mời lên diễn cùng trên sân khấu chính là nhân vật nữ chính của ngày hôm nay.
Mọi người vây xung quanh lập tức bàn tán sôi nổi, nhiều cô gái còn xúc động đến mức rơi lệ, như thể người được bày tỏ là bọn họ…
Nhưng Bạch Diệp Chi đã hoàn toàn kinh hãi, cô nhìn trái ngó phải thì thấy ảo thuật gia kia đã lặn mất tăm, đóa hồng trong tay cô cũng không thấy đâu nữa, thay vào đó là một đôi găng tay ren màu trắng.
Người đàn ông cao lớn đẹp trai ở phía trước đang mỉm cười với cô.
“Chúc mừng sinh nhật Diệp Chi!”
Người đàn ông quỳ một chân xuống, sau đó hai tay dâng một bó hồng tươi thắm lên.
Mà giữa bó hoa hồng đó còn có một chiếc nhẫn kim cương cỡ lớn sáng chói…
Vả lại, bên ngoài tòa nhà trung tâm mua sắm Đồ Đằng cũng là một quảng trường rất rộng rãi và náo nhiệt, vì ở đây thường hay có nhiều các thương nghiệp tổ chức sự kiện.
Bây giờ đang có rất nhiều người tụ tập trong sảnh tầng một của quảng trường Đồ Đằng, không chỉ vậy, còn có tiếng huýt sáo và tiếng bàn tán không ngớt kéo dài ra tới tận quảng trường ở bên ngoài.
Bây giờ, Bạch Diệp Chi và Bạch Tuyết cũng đang đi xuống sảnh tầng một.
Đúng lúc này, vô số các quả bóng bay hình trái tim màu đỏ đã bay lên trong đại sảnh, khiến mọi người lập tức hò reo.
Không chỉ thế, giữa vòng vây của đám người, có một nhà ảo thuật gia đang biểu diễn các trò ảo thuật.
Tiếng reo hò và huýt sáo vang lên không ngớt.
“Oa, náo nhiệt quá chị nhỉ…”
Bạch Tuyết hào hứng nói.
Bây giờ, Bạch Diệp Chi đang có tâm trạng rất tốt. Dẫu sao từ nhỏ, cô đã biết em gái mình luôn thích náo nhiệt, hơn nữa hôm nay còn là sinh nhật của cô. Thật ra hiện giờ, trong lòng Bạch Diệp Chi rất mong Trần Minh Triết có thể ở bên cạnh mình, dường như các quả bóng bay hình trái tim ở bên cạnh đều đang mỉm cười với cô và nói, hôm nay là sinh nhật của cô, chúc cô luôn vui vẻ.
“Chị, chúng ta đi sang kia đi…”
Bạch Tuyết kéo Bạch Diệp Chi đi nhanh tới sân khấu biểu diễn ảo thuật.
Ảo thuật gia là một thanh niên đẹp trai, trong bàn tay mềm như nước của anh ta đang bắt đầu có một bông hoa hồng nhô lên, hệt như nó mọc từ lòng bàn tay anh ta ra vậy.
“Mỗi bông hồng đều rất xinh đẹp, nhưng hoa hồng lại có gai nên nó sinh trưởng rất đau đớn. Điều này giống như yêu một cô gái, hàng ngày, ta đều ở bên cạnh cô ấy, nhìn cô ấy trưởng thành, khôn lớn và trở thành một cô gái xinh đẹp. Nhưng dù thế, ta cũng chỉ có thể ở bên cạnh cô ấy… vì ta không dám bày tỏ, sợ điều đó sẽ khiến đóa hoa hồng lập tức bể nát…”
Chàng ảo thuật gia trẻ tuổi đẹp trai vừa nói vừa bóp nát cánh hoa hồng trong tay.
Mọi người ở xung quanh lập tức ngạc nhiên hô lên, nhiều người thậm chí còn rơi nước mắt.
Nhưng ngay sau đó.
“Nhưng cuối cùng thì hôm nay, tôi đã lấy hết can đảm để bày tỏ với cô gái ấy. Bao năm trôi qua, cuối cùng tôi đã chờ được em…”
Bông hoa hồng dập nát trong tay chàng ảo thuật gia trẻ tuổi đẹp trai lại dần khôi phục lại nguyên trạng, dường như bông hoa dập nát ban nãy chỉ là một ảo giác.
Khi đóa hồng đó dần tươi thắm trở lại, nó nhô từ trong lòng bàn tay của anh ta lên, sau đó đã hoàn toàn nở rộ, khoe sắc xinh tươi.
Giống hệt như người đang yêu.
“Oa…”
“Kỳ diệu quá…”
Các thanh niên nam nữ ở đây đều vô cùng kích động, vài cặp đôi còn ôm nhau, nước mắt sắp tuôn rơi.
Vì khi đóa hoa hồng ấy dần nở rộ trong lòng bàn tay của chàng ảo thuật gia trẻ tuổi, các quả bóng bay hình trái tim trong đại sảnh đã bay lên, trông vô cùng lãng mạn và xinh đẹp.
“Lãng mạn quá đi mất chị nhỉ!”
Bây giờ, Bạch Tuyết đã phấn kích hệt như một đứa trẻ.
Ngưu Đào đứng bên cạnh Bạch Tuyết thì trầm mặc.
Đúng là người giàu có khác, cách tỏ tình thế này thì dù là người đẹp lạnh lùng đến mấy cũng sẽ bị bầu không khí lãng mạn này làm cho rung động thôi.
Bạch Diệp Chi gật đầu.
Nhưng cô không thích những lời nói đường mật như thế này lắm. Bây giờ, trong đầu cô chỉ nghĩ tới người đàn ông đã xuất hiện và lặng lẽ đi bên cạnh cô vào lúc cô lẻ loi và không có ai giúp đỡ.
Đó là người đàn ông mà khi cô gặp nguy hiểm, chỉ cần gọi tên anh một lần trong đầu là anh sẽ chạy tới bên cạnh cô ngay.
Có lẽ anh chẳng chói lòa trong mắt những người khác, thậm chí còn là hòn đá cục mịc xám xịt, nhưng trong mắt cô, anh là vì sao chói sáng nhất.
Lúc này, đôi mắt của Bạch Diệp Chi không khỏi nhòe đi.
“Chị sao thế?”
Bạch Tuyết chợt thấy Bạch Diệp Chi ở bên cạnh mình đang khụt khịt mũi.
Bạch Diệp Chi vội vàng lau mắt.
“Chị không sao… thấy hơi cảm động thôi…”
“Lãng mạn thế này chắc hôm nay có ai đi tỏ tình đây, lãng mạn quá chị nhỉ?”
Bạch Diệp Chi gật đầu.
“Nếu một ngày nào đó có ai tỏ tình với em lãng mạn như thế này, kiểu gì em cũng sẽ đồng ý lấy anh ấy!”
Ngưu Đào ở một bên lập tức hào hứng ra mặt, bắt đầu lên kế hoạch trong đầu.
Lúc này, chàng ảo thuật gia đẹp trai đó đang đi về phía Bạch Diệp Chi và Bạch Tuyết, và đưa đóa hồng trên tay mình tới trước mặt Bạch Diệp Chi.
“Chào người đẹp, tôi có thể mời cô cùng hoàn thành màn ảo thuật tiếp theo được không?”
“Oa…”
Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức đồ dồn về phía Bạch Diệp Chi.
“Chị, mau… mau lên đi…”
Hiện giờ, Bạch Tuyết cũng sắp rơi nước mắt đến nơi.
Gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Diệp Chi chợt đỏ lên. Dù cô cũng đã từng trải sự đời, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên, cô tham gia vào một hoạt động thế này. Tuy nhiên cô còn chưa từ chối, Bạch Tuyết ở bên cạnh đã đẩy thẳng cô lên sân khấu.
“Thật là vinh hạnh quá! Cho tôi mạo muội hỏi họ của cô được không?”
Ảo thuật gia rất lịch sự và nho nhã.
Bây giờ Bạch Diệp Chi lại thấy hơi ngại ngùng.
“Bạch…”
“Cô Bạch, tôi rất lấy làm vinh dự khi cô đồng ý tham gia vào màn ảo thuật này của mình”.
Sau đó không chờ Bạch Diệp Chi lên tiếng, cô lập tức đã cảm thấy có rất nhiều hoa hồng đang mọc lên ở dưới chân mình. Dù cô biết ảo thuật là trò lừa đảo, nhưng những đóa hồng ở dưới chân cô đang bắt đầu nở rộ, điều này khiến cô cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Oa…”
Ngay sau đó có không ít người huýt sáo.
Tiếng reo hò hòa lẫn với tiếng vỗ tay.
“Cô Bạch vừa lên sân khấu một cái là hoa hồng của nhà tôi đều phải nở rộ vì cô…”
Vừa nói, ảo thuật gia vừa đưa bông hoa hồng mọc lên từ lòng bàn tay mình cho Bạch Diệp Chi.
Bạch Diệp Chi giơ tay nhận lấy đóa hoa hồng đó.
Cô thầm nghĩ ảo thuật đúng là thần kỳ.
Cả đại sảnh đã vô cùng náo nhiệt, rất nhiều thanh niên nam nữ đều cực kỳ kích động, thậm chí có nhiều người còn rơi nước mắt.
“Vâng, thưa quý vị! Thật ra hôm nay, tôi chỉ biểu diễn thay cho một anh chàng đẹp trai đã vất vả chờ đợi người bạn gái gả cho mình thôi. Lát nữa, mọi người hãy nhiệt tình chúc phúc cho họ, chúc mừng cho nhân vật mới của chúng ta, được không ạ?”
“Được!”
Mọi người có mặt ở đây đều bùng nổ cảm xúc.
Vì lúc này, sân khấu đang bắt đầu dần lùi ra ngoài.
Từ giữa đại sảnh ra đến tận quảng trường bên ngoài.
Những người vây xem đều đi theo.
“Lãng mạn quá… lãng mạn chết mất… Anh yêu, anh coi người ta kìa…”
“Nếu có người tỏ tình với mình thế này, mình sẽ gả cho anh ấy ngay lập tức!”
“Hu hu hu…”
“Hu hu hu… thế này thì bà cô già ba mươi tuổi như tôi phải làm sao đây…”
“Hic, tôi già thế này rồi mà trông thấy cảnh này vẫn không kìm được nước mắt…”
“Không biết con gái nhà ai mà có phúc thế cơ chứ…”
Lập tức có cả tràng tiếng bàn tán vang lên.
Còn Bạch Diệp Chi đang đứng trên sân khấu lúc này thì thấy vô cùng mơ hồ.
Cô nhìn sang ảo thuật gia trẻ tuổi.
“Cô Bạch, cô đừng cử động vội, chờ lát nữa khi nhân vật mới ấy xuất hiện, cô có thể tặng bông hồng trong tay mình cho người đó được không?”
Nói rồi, ảo thuật gia thổi vào bông hồng trong tay Bạch Diệp Chi, nụ hoa đó lập tức nở rộ, biến thành một đóa hồng rực rỡ, vừa hay có chín cánh hoa.
Điều này có nghĩa là tình yêu vĩnh cửu! Vốn Bạch Diệp Chi đã cảm thấy rất mất tự nhiên, nhưng bây giờ vừa nghe thấy ảo thuật gia nói vậy, lòng cô đã bình tĩnh lại. Xem ra hôm nay là sinh nhật của cô, được chứng kiến một màn tỏ tình lãng mạn thế này cũng là một chuyện không tệ.
Nhưng Bạch Diệp Chi lại hơi dị ứng với kiểu tỏ tình phô trương này, vì cô là một người không thích náo nhiệt và ầm ĩ.
Khi sân khấu lùi ra ngoài quảng trường Đồ Đằng lập tức đã có một sân khấu hình trái tim khổng lồ ở bên ngoài. Lúc này, đã có rất nhiều người vây xung quanh. Một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn đẹp trai đang cầm một bó hồng đứng ở giữa sân khấu hình trái tim ấy, còn sân khấu lùi từ trong đại sảnh ra đang dần khép lại vào một góc của sân khấu này.
Ngay lúc này, dường như tất cả mọi người đều ngừng thở…
Vì khi Bạch Diệp Chi mặc chiếc váy trắng cùng với muôn vàn đóa hoa hồng dưới chân đang cùng sân khấu của mình dần tiến về phía trung tâm sân khấu hình trái tim, đột nhiên có hai băng chữ màu đỏ khổng lồ rơi từ trên tòa nhà lớn Đồ Đằng xuống.
“Diệp Chi, anh yêu em!”
“I Love You, Diệp Chi!”
Bấy giờ, mọi người mới hiểu thì ra cô gái đẹp được ảo thuật gia mời lên diễn cùng trên sân khấu chính là nhân vật nữ chính của ngày hôm nay.
Mọi người vây xung quanh lập tức bàn tán sôi nổi, nhiều cô gái còn xúc động đến mức rơi lệ, như thể người được bày tỏ là bọn họ…
Nhưng Bạch Diệp Chi đã hoàn toàn kinh hãi, cô nhìn trái ngó phải thì thấy ảo thuật gia kia đã lặn mất tăm, đóa hồng trong tay cô cũng không thấy đâu nữa, thay vào đó là một đôi găng tay ren màu trắng.
Người đàn ông cao lớn đẹp trai ở phía trước đang mỉm cười với cô.
“Chúc mừng sinh nhật Diệp Chi!”
Người đàn ông quỳ một chân xuống, sau đó hai tay dâng một bó hồng tươi thắm lên.
Mà giữa bó hoa hồng đó còn có một chiếc nhẫn kim cương cỡ lớn sáng chói…
Danh sách chương