Lúc Vương Tú Vân tỉnh lại thì đã tới bệnh viện.

"Mẹ tỉnh rồi à..."

Không phải ai khác mà chính là người mà Vương Tú Vân không muốn nhìn thấy nhất.

"Sao lại là con, sao con lại ở đây?"

Bạch Dũng Quang vội vàng đưa tay đỡ Vương Tú Vân lên. Nhìn người mẹ đã bạc cả đầu chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, thực ra Bạch Dũng Quang vô cùng đau lòng.

"Mẹ, mẹ đã hôn mê cả một ngày rồi, đám Dũng Thắng đưa mẹ đến rồi trở về giải quyết các chuyện của công ty rồi".

"Mẹ đói chưa? Con đi mua cháo cho mẹ nhé".

Vương Tú Vân còn chưa kịp nói gì, Bạch Dũng Quang vừa nói xong đã đi ra khỏi bệnh viện, trước khi đi còn gọi bác sĩ.

Vương Tú Vân ngồi đó nhìn Bạch Dũng Quang rời đi. Bà ta thấy hơi buồn bực, nhưng quả thực bà ta rất đói, nhìn đồng hồ thì đã là tám giờ tối rồi.

Ngay sau đó bà ta lấy điện thoại gọi cho nhà họ Tiết ở Du Thành, nhưng không ai nghe máy.

Vương Tú Vân biết nếu hôm nay mà không tìm được vốn để bù vào lỗ hổng của tập đoàn Thiên Bách thì nó sẽ bị chôn vùi hoàn toàn trong tay bà ta.

Nhưng giờ bà ta biết đi đâu mà tìm nguồn vốn chứ, những người có thể nghĩ ra thì mấy ngày nay bà ta đã gọi hết rồi, nhưng không bị từ chối trực tiếp thì bị người ta giậu đổ bìm leo. Tuy bà ta vô cùng tức giận, nhưng đây là thương trường, thương trường chính là như vậy, từ trước tới giờ chỉ có chuyện dệt hoa trên gấm, nào có cái gì gọi là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đâu.

Vừa nghĩ đến năm đó ông cụ Bạch giao cho mình tập đoàn Thiên Bách to lớn như thế, vậy mà mới có mười mấy năm đã phải đối mặt với nguy cơ phá sản.

Lúc đó tập đoàn Thiên Bách như mặt trời ban trưa, công ty thuốc Thiên Bách mà năm đó nhờ nó để phát tài giờ đã chẳng còn nữa, công ty bất động sản Thiên Bách bây giờ cũng... Vương Tú Vân đột nhiên nhận ra từ khi được mình tiếp quản, tập đoàn Thiên Bách liên tục xuống dốc.

Bà ta lại nhớ đến công ty rượu Thanh Tuyền gần đây.

Đột nhiên, Vương Tú Vân không khỏi nhớ đến khuôn mặt mệt mỏi tiều tụy của đứa con trai cả Bạch Dũng Quang mà mình nhìn thấy lúc vừa tỉnh dậy. Nói thật lòng, bà ta không thích Bạch Dũng Quang ngay từ khi còn nhỏ. Năm đó cái chết của ông nội Bạch có liên quan rất lớn đến đứa con trai cả này, lúc đó nếu không phải Bạch Dũng Quang đang nhập ngũ bị cho ra quân thì ông nội Bạch cũng không tức đến nỗi đổ bệnh, nếu không như vậy thì cũng sẽ không mất sớm đến thế.

Thế nên cho dù sau đó Bạch Dũng Quang ngoan ngoãn trở về Tân Thành, Vương Tú Vân cũng hoàn toàn không muốn gặp ông ấy.

Thậm chí bà ta còn dành hết tài nguyên của công ty cho đứa con trai thứ, chỉ để cho đứa con trai cả của mình làm chức đội trưởng đội bảo vệ quèn, bị tất cả mọi người trong công ty cười nhạo.

Lúc đó, Vương Tú Vân hoàn toàn không muốn nhìn thấy đứa con trai cả này, thậm chí bà ta hoàn toàn đổ lỗi cái chết của chồng mình lên đầu Bạch Dũng Quang. Sau đó khi Bạch Dũng Quang tức giận rời khỏi công ty thì tự mở một công ty nhỏ, dần dần xây dựng thành công ty rượu Thanh Tuyền như ngày hôm nay.

Khi bình tĩnh lại rồi suy nghĩ, Vương Tú Vân cũng biết, quả thực đứa con trai cả này thành tài hơn đứa con trai thứ.

Nhưng mà...

Giờ kết cục đã sắp ập tới, Vương Tú Vân không khỏi nhớ tới món nợ nặng như núi đang đè trên vai, khoản vay ngân hàng, giấy gọi của tòa án...

Nghĩ vậy là bà ta lại thấy đầu choáng mắt hoa.

"Mẹ, mẹ không sao chứ..."

Ngay lúc này, Chu Minh Phượng sải bước trên đôi giày cao gót nhanh chóng đi tới cạnh Vương Tú Vân.

Mấy ngày nay tâm trạng bà ta khá tốt, ngày nào cũng rảnh rỗi đi xem các biệt thự ở khu biệt thự Kim Vực Hương Giang, càng xem bà ta càng thích biệt thự chỗ đó, tối nào nằm mơ cũng thấy cảnh mình đang sống trong căn dinh thự đó...

Còn việc mẹ chồng nằm viện thì bà ta cũng vừa mới biết không lâu, mà lúc Bạch Dũng Quang gọi điện thì bà ta còn đang ở biệt thự ngồi trên ghế sô pha lướt điện thoại, xem những điều cần chú ý khi ở biệt thự.

Nghe tin mẹ chồng nằm viện, mà Bạch Dũng Quang thì nói trong điện thoại với vẻ rất nghiêm khắc bảo bà ta tới, vốn Chu Minh Phượng đang định nổi điên, nhưng mấy ngày nay tâm trạng bà ta lại khá tốt, thế là cũng chiều theo ý chồng.

"Mẹ không sao..."

"Nào, mẹ ăn chút cháo đi!"

Lúc này Bạch Dũng Quang vừa xách cháo đi vào đã cầm muỗng lên, chuẩn bị đút cho Vương Tú Vân ăn...

"Ôi trời, Dũng Quang, sao ông lại cho mẹ ăn cháo trắng chứ. Mẹ, con mua táo cho mẹ đấy, mẹ ăn táo trước đã nhé!"

Nói rồi bà ta lau quả táo mình mua rồi đưa cho Vương Tú Vân.

"Có phải bà không biết răng mẹ không tốt đâu, bà cứ ngồi đó là được rồi..."

"Ông..."

Chu Minh Phượng bực tức lườm Bạch Dũng Quang.

Bà ta cảm thấy Bạch Dũng Quang không chừa mặt mũi cho bà ta trước mặt mẹ chồng gì cả, đang chuẩn bị bùng nổ.

"Được rồi, được rồi... Bà ngồi xuống nghỉ ngơi đi, buổi tối chăm sóc mẹ không tiện lắm nên tôi mới gọi bà đến. Bà cứ ngồi nghỉ trước đi, lát nữa tôi đi với bà xuống dưới ăn cơm".

"Hả? Buổi tối cũng phải ở đây để chăm mẹ à?"

Nghe vậy, Chu Minh Phượng lập tức nhíu mày.

"Đúng vậy, giờ tập đoàn đã xảy ra chuyện, đám Dũng Thắng phải đi lo liệu chuyện của công ty..."

Vốn Chu Minh Phượng đang hơi khó chịu, nghe vậy liền cảm thấy tâm trạng hơi mâu thuẫn.

"Tập đoàn xảy ra chuyện à, không phải tập đoàn đó đã sa thải ông rồi sao? Thế thì tập đoàn xảy ra chuyện có liên quan gì đến ông chứ?"

"Bà..."

Bạch Dũng Quang nghe vậy sắp nổi giận đến nơi, nhưng ông ấy kìm lại.

"Buổi tối mẹ ở đây, đi vệ sinh không được tiện lắm. Bà ở đây chăm sóc mẹ..."

"Có cái gì mà không tiện chứ, vừa nãy bác sĩ nói là huyết áp mẹ hơi cao chút thôi, vì mấy ngày nay không nghỉ ngơi điều độ nên mệt mỏi quá, thế nên mới bị vậy thôi".

"Khụ khụ..."

Lúc này, sắc mặt Vương Tú Vân đã nặng như chì, liền ho khan.

"Hơn nữa sao Quách Thái Phượng lại không tới đây chăm mẹ, bình thường đều chỉ có nhà họ chiếm lợi ở công ty thôi, nhà chúng ta chả được cái gì hết, giờ mẹ nằm viện sao chẳng thấy ma nào thế!"

"A Phượng... bà đang nói cái gì thế!"

Lúc này Bạch Dũng Quang thực sự hết cách với vợ mình, liền quay người lại đút cháo cho mẹ.

"Mẹ..."

Lúc này trong lòng Vương Tú Vân cảm xúc ngổn ngang, bà ta liền vung tay hất bát cháo đầy đổ ụp xuống đất.

"Tôi không ăn, cũng không cần các người chăm sóc, các người cút hết cho tôi, bà già này vẫn chưa đến lúc cần những đứa con bất hiếu như các người chăm sóc đâu", nghe vậy, Bạch Dũng Quang vội vàng đứng dậy định giải thích, nhưng Chu Minh Phượng cũng đang tức giận liền đi lên trước rồi nói:

"Chẳng lẽ con nói sai sao? Mẹ, đừng tưởng con không biết, từ trước tới giờ, tất cả tài nguyên của công ty, cứ thứ gì tốt mẹ đều đưa hết cho nhà chú hai. Nhà con thì có gì chứ, công ty rượu Thanh Tuyền vốn là do chồng con tay trắng xây dựng nên, mẹ muốn thu về, chồng con chẳng đòi hỏi thứ gì, dâng hết lên cho mẹ. Mẹ thì hay lắm, ngay cả một vị trí nhỏ trong công ty thôi mẹ cũng chẳng cho con trai và cháu gái của mẹ, cứ chăm chăm giao vị trí chủ tịch cho đứa con trai thứ của mẹ để quản lý công ty".

"Giờ mẹ nằm viện rồi, ừ thì Bạch Dũng Thắng đang lo chuyện công ty đấy, vậy Quách Thái Phượng thì sao, Bạch Kim Liên thì sao... Vì sao gặp chuyện này liền tìm đến nhà bọn con..."

"Con không muốn ở đây chăm sóc mẹ đây, con còn có việc của con!"

"Cô...cô..."

Nói xong Chu Minh Phượng liền quay người, đi thẳng.

"A Phượng..."

Bạch Dũng Quang tức tới nỗi giậm chân, nhưng ông ấy phải xoa dịu cảm xúc của mẹ.

Vì lúc này Vương Tú Vân tức tới nỗi suýt nữa ngất đi, Bạch Dũng Quang sợ hãi, liền vội vàng ấn chuông gọi bác sĩ...

Khó khăn lắm mới ổn định được cảm xúc của Vương Tú Vân.

Bạch Dũng Quang ngồi trước mặt mẹ, nói với giọng đầy tự trách: "Mẹ, mẹ đừng tức giận, Minh Phượng là người như thế, bà ấy không có ý gì đâu, hôm nay bà ấy có việc thật..."

"Con không cần giải thích gì cả...Con cũng về đi, mẹ không sao đâu, nghỉ ngơi một buổi tối rồi mẹ xuất viện, giờ công ty không thể thiếu mẹ được".

Bạch Dũng Quang còn định nói gì đó, nhưng Vương Tú Vân đã gọi cho Bạch Dũng Thắng.

Nhưng lại không có ai nghe máy.

Vương Tú Vân gọi lại mấy lần đều như vậy, bà ta rất tức giận.

"Mẹ, mẹ đừng giận, Dũng Thắng đang giải quyết chuyện của công ty mà, dù sao thì giờ tình hình cũng loạn lắm".

"Mẹ, con đã bảo Diệp Chi đi đàm phán với phó tổng giám đốc Lục rồi, phó tổng giám đốc Lục đồng ý tạm thời không khởi tố. Hơn nữa mẹ à, con định bán công ty rượu Thanh Tuyền cho phó tổng giám đốc Lục, giá cả thì con vừa nghe ý của Diệp Chi, có thể bán với giá hai trăm đến ba trăm triệu tệ. Dù sao thì mẹ cũng biết tình hình của công ty con mà...đây đã là giá cao nhất rồi..."

Lúc nói, Bạch Dũng Quang rất đau lòng. Cho dù thế nào thì công ty rượu Thanh Tuyền cũng là tâm huyết của ông ấy, không ai có thể quan tâm nó hơn ông ấy, nó giống như con của ông ấy vậy.

"Phải bán công ty rượu Thanh Tuyền, con có trách mẹ không?"

Vương Tú Vân nhìn Bạch Dũng Quang đang ngồi trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy xúc động.

"Chỉ cần có thể giúp chút gì đó cho tập đoàn, con sẽ cố gắng hết sức!"

Nghe vậy, Vương Tú Vân chợt cảm khái. Lúc bà ta đang định nói thì chuông điện thoại reo lên, bà ta lập tức ấn nghe, nhưng bà ta còn chưa kịp nói gì thì bên kia đã vang lên một giọng nam trung niên trầm thấp.

"Bà Bạch đúng không?"

"Ai vậy..."

"Con trai bà nợ còn nợ chúng tôi năm mươi triệu tệ, tôi cho bà ba ngày để chuẩn bị tiền, nếu không thì đến lúc đó thứ bà nhận được sẽ là xác của Bạch Dũng Thắng đấy!"

......
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện