"Mẹ nó... Mau lên, quỳ xuống cho tao..."

Tên tóc vàng vừa giơ tay dúi cổ Trần Minh Triết xuống, vừa phách lối khinh thường nói.

Nhưng cậu ta còn chưa kịp nói xong, ngón tay còn chưa kịp chạm vào Trần Minh Triết thì đã bị một người thanh niên từ ngoài cửa tức tốc xông tới một cước đá bay ra ngoài.

A!

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, những người ở xung quanh mới dần dần bừng tỉnh.

"Mẹ kiếp... Ai đá tao..."

Tên côn đồ bị đá văng sang một bên, gần như cả người không thể đứng lên nổi, lớn tiếng kêu la... Nhưng một lần nữa, cậu ta chưa kịp nói hết thì đã bị nam thanh niên đạp thêm một cú lên mặt, đến lúc đó thì không thể mở miệng nói chuyện được nữa.

Mọi người trông thấy cảnh này thì lập tức khiếp hãi.

Ngay cả Cao Đại Mãng đang ngồi trên ghế ngông nghênh hút thuốc cũng thiếu điều phụt hết khói thuốc ra ngoài, nam thanh niên không biết từ đâu chui ra này thực sự quá mạnh mẽ.

"Mày là ai!"

Cao Đại Mãng trông thấy đàn em của mình bị người ta đạp ngã gục trên nền đất, trong nháy mắt gã đã nổi giận, kẹp điếu thuốc lá trong tay, gã lạnh lùng nhìn nam thanh niên đứng cách đó không xa.

Lúc này, nam thanh niên vẫn không noai năng gì, đột nhiên một người đàn ông trung niên rảo bước tiến vào.

"Cao Đại Mãng, mẹ kiếp mày lại làm loạn ở trong quán của tao, nói mau, hôm nay có chuyện gì?"

Mà lúc này Cao Đại Mãng còn chưa đáp lời, nam thanh niên kia đã bước tới bên cạnh Trần Minh Triết, cung kính cúi người.

"Anh Trần... Đã để anh phải sợ hãi rồi!"

Cái gì? Câu nói có sức nặng như xuyên thủng qua đầu của những người xung quanh, điều này có nghĩa gì vậy.

Cảm tưởng như nam thanh niên mạnh mẽ vô song này lại chính là đàn em của Trần Minh Triết đang đứng trước mặt?

Mấy người bảo vệ, đặc biệt là Tôn Đại Dũng đều sốc vô cùng, gương mặt ai nấy tràn ngập sự kinh ngạc nhìn Trần Minh Triết đang đứng trước mặt mình, nét mặt còn chứa đựng vẻ nghi ngờ.

Còn Trần Minh Triết thì cũng đang nhìn nam thanh niên đang cúi đầu với mình bằng ánh mắt nghi ngờ y hệt.

"Cậu là ai? Hình như tôi không quen cậu..."

Oa...

Gương mặt của vài người có mặt ở đó chợt biến sắc.

Nhất là Cao Đại Mãng, lúc này, gã nhìn Trần Minh Triết và nam thanh niên bằng ánh mặt lạnh như băng, cười lạnh một tiếng mà nói: "Mẹ kiếp, trước mặt Cao Đại Mãng đây mà vẫn còn làm bộ làm tịch, anh em đâu, bao vây bọn chúng lại, hôm nay ông đây không tin..."

Cao Đại Mãng lại đưa điếu thuốc lên miệng hút, sau đó thuận tay đón lấy thanh mã tấu được bọc trong báo mà một tên đàn em đưa cho, gã tháo lớp báo bọc bên ngoài thanh mã tấu ra, chỉ vào Trần Minh Triết và nam thanh niên và quát lớn: "Hôm nay tao kệ mẹ mày là ai, dám đánh anh em của Cao Đại Mãng tao đây, hôm nay tao không cho mày đổ máu thì coi như tao thua!"

Nghe vậy, đám đàn em xung quanh Cao Đại Mãng cũng lập tức xé bỏ lớp báo bọc bên ngoài thanh mã tấu của mình, khí thế mạnh mẽ.

"Anh Trần, anh lùi lại phía sau một chút, những kẻ tép riu hèn mọn này cứ để em xử lý là được”.

Trần Minh Triết gật đầu, anh cũng chẳng có hứng ra tay với hạng người như Cao Đại Mãng.

Bây giờ có người đứng ra xử lý hộ, đương nhiên anh sẽ vui vẻ mà đứng xem.

Lúc này, người đàn ông trung niên tên Hứa Đại Khả vừa bước vào đã nhanh chóng đi đến bên cạnh Trần Minh Triết mà nói: "Cao Đại Mãng, hôm nay mày thật sự muốn gây chuyện trong quán của tao à... Tao nói cho mày biết... Mày chắc chắn sẽ phải hối hận!"

"Hối hận? Mẹ nhà mày..."

Mặc dù trong lòng Cao Đại Mãng cũng có chút kiêng dè Hứa Đại Khả, nhưng dù sao gã cũng tự nhận là côn đồ máu mặt nhất con đường này, vậy mà những người này lại đòi đè đầu cưỡi cổ gã, dám ra tay đánh đàn em của gã ngay trước mặt gã.

Đến giờ phút này mà còn không đứng ra phản kháng thì sau này đám đàn em này sẽ không thèm đi theo gã nữa!

"Á à, vậy sao?"

"Ở Tân Thành mà lại có người dám động đến cậu Trần, chẳng lẽ thật sự không sợ chết à?"

Đúng lúc Cao Đại Mãng định một cước đá bay Hứa Đại Khả ra ngoài, một giọng nói vang lên từ ngoài cửa, sau đó hai người bước vào, mặc dù chỉ có hai người thôi nhưng đã khiến đám côn đồ tay lăm le vũ khí phải khiếp sợ mất mật.

Mẹ kiếp, rốt cuộc hôm nay đã đụng vào người như thế nào vậy.

"Cậu Trần, Trần mẹ nó... Mặt... Mặt..."

Những tên côn đồ này có thể không biết chủ tịch thành phố Tân Thành là ai, tên gì, nhưng bọn họ chắc chắn phải biết rất rõ những đại ca xã hội đen đường phố ở Tân Thành, và đây chính là người mà có thể quyết định mạng sống của một tên côn đồ bé nhỏ chỉ bằng một câu nói ở Tân Thành, Mặt Sẹo.

Gần như không một ai biết tên thật của Mặt Sẹo là gì, chỉ biết rằng trên mặt hắn ta có một vết sẹo rất dễ thấy.

Cao Đại Mãng vẫn còn ngậm thuốc lá trong miệng, gã chuẩn bị ra lệnh cho đám đàn em ra tay nhưng mới chỉ nói được nửa câu đã trông thấy dáng người đang từ cửa bước vào.

Thuốc lá trên miệng gã lập tức rơi ngay xuống đất, sau đó thanh mã tấu trên tay gã cũng rơi theo.

"Anh Mặt Sẹo... Anh, sao anh lại đến đây..."

Lúc này Cao Đại Mãng đã kinh hồn bạt vía, gã vội vã bước tới muốn chìa tay ra để bắt tay với Mặt Sẹo.

Nhưng Mặt Sẹo chẳng cho gã bất kỳ cơ hội nào, hắn ta đi thẳng đến trước mặt Trần Minh Triết.

"Cậu Trần..."

Khi đứng trước mặt Trần Minh Triết, Mặt Sẹo lại không dám vênh váo ra vẻ gì, hắn ta vội vàng khom mình cúi đầu, bộ dạng trông như thể Trần Minh Triết là đại ca của hắn ta vậy.

Mọi người ở đó đều kinh ngạc đến há hốc mồm, không ai nói được một lời nào, với lối suy nghĩ bình thường của họ thì không tài nào hiểu nổi chuyện này.

Đặc biệt là mấy người bảo vệ vừa tới ăn cơm uống rượu cùng Trần Minh Triết.

Tôn Đại Dũng gần như quên mất việc phải đứng dậy, hắn vẫn nằm nguyên dưới đất, nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao lớn vạm vỡ đang cung kính cúi đầu trước Trần Minh Triết, người đàn ông với một vết sẹo lớn trên mặt, đây chính là anh Mặt Sẹo, người ngang tàng nhất trong giới xã hội đen của Tân Thành đó.

Nhưng hắn ta lại cẩn thận khép mình như vậy trước mặt Trần Minh Triết, đây mẹ nó chính là dáng vẻ của người bề dưới dành cho người bề trên...

"Trần Minh Triết rốt cuộc có thân phận như thế nào?"

Nhớ lại ngày trước có người uy hiếp phòng bảo vệ của đại học Tân Thành, nói là sẽ gây bất lợi cho cậu Trần, thế là người đó liền bị giết, mà phòng bảo vệ đó thì lại được chủ nhân một chiếc xe sang trọng kính cẩn đón đi, còn sắp xếp cho nhóm bảo vệ bọn họ vào làm việc ở tập đoàn Thẩm Thị, hơn nữa tiền lương cũng cao hơn những nhân viên bảo vệ khác.

Bây giờ đến cả tên côn đồ khét tiếng nhất Tân Thành là Mặt Sẹo cũng phải kiêng nể.

Điều này hoàn toàn vượt xa khỏi sức tưởng tượng của hắn.

"Mặt Sẹo, thật là trùng hợp, sao ông lại tới đây?"

Tới lúc này Trần Minh Triết cuối cùng cũng hiểu tại sao nam thanh niên bên cạnh anh khi nãy lại ra tay mạnh bạo đến vậy, xem ra cậu ta là người của Mặt Sẹo.

“Tôi đang ăn cơm cùng với ông chủ Hứa thì biết được xảy ra chuyện này… Do đó mới cùng tới đây xem xem, không ngờ là cậu Trần cũng đang ở đây.”

Trần Minh Triết gật đầu rồi nhìn về phía ông chủ Hứa Đại Khả đang ôm bụng nhíu chặt mày.

"Ông chủ Hứa, rất vui được làm quen với ông”.

Hứa Đại Khả vội vàng chìa hai tay ra bắt tay với Trần Minh Triết, mặc dù ông ấy không biết chàng trai ăn vận bình thường đang đứng trước mặt mình này là ai, nhưng người có thể khiến hạng người như Mặt Sẹo phải đối xử khách sáo nể nang như vậy, chắc hẳn không phải là một người đơn giản.

"Cậu Trần, chào cậu..."

Hứa Đại Khả không hổ danh là dân làm ăn, đầu óc suy nghĩ rất nhanh nhạy.

Trần Minh Triết chậm rãi cười một tiếng: "Ông chủ Hứa, cảm ơn ông đã giúp đỡ bạn tôi”.

Trong lúc nói chuyện, Trần Minh Triết nhìn về phía Tiểu Hoa.

Lúc này Tiểu Hoa vẫn cúi đầu, còn Lưu Trường Thanh đang được Tiểu Hoa đỡ lấy thì nhìn Trần Minh Triết với nét mặt đầy vẻ biết ơn, đồng thời cũng gửi một ánh mắt cảm kích tới Hứa Đại Khả.

Tất nhiên Hứa Đại Khả không quen Lưu Trường Thanh, nhưng vừa nhìn thấy Tiểu Hoa là ông ấy liền hiểu ngay.

Ông ấy vội vàng cười nói: "Tiểu Hoa rất chăm chỉ, hơn nữa làm việc cũng không hề chậm chạp, cô ấy có thể tới đây làm việc là vinh dự của tôi, trước đây tôi không biết cô ấy là bạn của cậu Trần, nếu biết thì tôi đã không để cô ấy dọn dẹp ngoài phòng ăn rồi, dù sao thì ở ngoài phòng ăn cũng có một số người tố chất vô cùng kém cỏi!"

Hứa Đại Khả vừa nói vừa liếc nhìn Cao Đại Mãng đang đứng một bên mà không dám cất nên lời.

"Tốt lắm, anh Dũng, anh đưa Trường Thanh ra ngoài trước đi. Phải rồi, Mặt Sẹo, phiền ông sắp xếp giúp tôi một chiếc xe đưa bạn tôi tới bệnh viện trước”.

Mặt Sẹo lập tức nói với người bên cạnh: "Tiểu Hắc, mau đưa người anh em này tới bệnh viện, sắp xếp cho cậu ấy phòng bệnh đặc biệt..."

"Minh Triết..."

Tôn Đại Dũng trông như thể vừa mới hoàn hồn, vội vàng đứng dậy phun giấy vệ sinh trong miệng ra rồi bước tới trước mặt Trần Minh Triết.

"Không sao đâu, mọi người cứ ra ngoài trước đi, tôi ở lại xử lý một số chuyện, xong rồi sẽ ra ngay..."

"Vậy..."

Tôn Đại Dũng muốn nói gì đó nhưng lại lập tức ngậm miệng, rồi lặng lẽ đỡ Lưu Trường Thanh đi ra ngoài.

Sau khi đám người Tôn Đại Dũng đã rời khỏi quán cơm, Trần Minh Triết lúc này mới thở hắt ra một hơi rồi xoay người nhìn về phía Cao Đại Mãng đã sớm đổ mồ hôi đầm đìa trên trán.

Người phụ nữ lúc đầu còn ra vẻ giễu cợt xem trò vui, đến bây giờ có thể nhìn thấy rõ ràng dưới mặt đất chỗ cô ta đang đứng đã ướt nhẹp một bãi.

Soạt!

Cao Đại Mãng nhìn thấy ánh mắt của Trần Minh Triết, gã không nói câu nòi mà lập tức quỳ sạp xuống đất.

"Anh Trần, là Cao Đại Mãng em có mắt như mù, đã đắc tội anh..."

Nhưng Trần Minh Triết chỉ cười nhạt, rồi nhìn người phụ nữ đang run bần bật đứng một bên mà nói: "Anh vừa mới định bắt tôi làm gì vậy, trông dáng vẻ của anh lúc này không giống với cái vẻ oai phong ban nãy tí nào..."

Nghe vậy, Cao Đại Mãng liền bắt đầu dập đầu.

Còn người phụ nữ khi nãy còn câu nào câu nấy gọi "anh Mãng" ngọt xớt, giờ lại đang run lẩy bẩy, dường như mắt thường có thể trông thấy một dòng nước màu vàng nhanh chóng chảy xuống từ giữa hai chân trắng nõn...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện