Nhìn thấy Bạch Diệp Chi nước mắt rơi lã chã, Trần Minh Triết bật cười.
Sau đó anh đứng dậy đóng cửa văn phòng. Anh không muốn biến bầu không khí trở nên buồn bã, với anh, thời gian ở bên cạnh Bạch Diệp Chi là thời gian hạnh phúc nhất.
“Sao vậy? Diệp Chi, cảm động rồi sao? Nhanh đến ăn cơm đi, từ nay em là trụ cột của gia đình, mọi người đều trông cậy vào em hết đó. Em phải giữ gìn sức khỏe mới có sức mà vực dậy nhà máy rượu”.
Trần Minh Triết vừa nói vừa tới trước bàn làm việc rút một tờ khăn giấy đưa cho Bạch Diệp Chi.
“Đừng khóc nữa, khóc trông không đẹp đâu!”
Bạch Diệp Chi nhìn Trần Minh Triết người quấn băng nham nhở, đột nhiên phá lên cười.
“Em có khóc đâu, bụi bay vào mắt đó chứ”.
Nói rồi rút khăn giấy lau nước mắt.
“Được, được, không khóc, không khóc, Diệp Chi nhà này sao mà khóc được chứ”.
Vừa nói anh vừa gắp thức ăn cho Bạch Diệp Chi.
Buổi sáng Bạch Diệp Chi chưa ăn gì, lại chạy đôn chạy đáo cả buổi, lúc này mới được thả lỏng một chút, bụng dạ đói cồn cào.
Cô nhìn Trần Minh Triết.
Người đàn ông trước mặt chỉ là không cầu tiến và không thể san sẻ áp lực công việc với cô, còn lại cái gì cũng được.
Lại còn không hề phàn nàn.
Hai người yên bình ăn xong bữa cơm, sau đó Trần Minh Triết thuần thục dọn dẹp.
Nhiều lần Bạch Diệp Chi muốn mở miệng, nhưng lại không biết mở miệng làm sao.
Cuối cùng Trần Minh Triết cũng dọn dẹp xong.
“Minh Triết…”
“Ừ”.
Bạch Diệp Chi đi đến trước mặt Trần Minh Triết, vươn tay chạm nhẹ miếng gạc trên trán anh.
"Có nghiêm trọng không? Có đau không?"
Trần Minh Triết lắc đầu nguầy nguậy.
“Con người mẹ là như vậy, anh cũng đừng oán trách bà ấy”.
Trần Minh Triết khẽ gật đầu.
“Còn nữa, Minh Triết, em…”
“Không sao, Diệp Chi, đều là người một nhà cả, đâu có giận hờn gì lâu được. Đúng sai gì cũng là mẹ chúng ta”.
Trần Minh Triết cười cười nói: “Diệp Chi, đừng cố quá, sau cơn mưa trời lại sáng mà”.
“Anh về nấu cơm trước, bố và Bạch Tuyết đều nằm viện hết, một mình mẹ lo không xuể”.
Bạch Diệp Chi gật đầu.
Nhìn bóng dáng mộc mạc ấy khuất sau hành lang.
“Minh Triết, anh cực khổ rồi!”
Trở lại văn phòng, Bạch Diệp Chi gấp gáp mở hệ thống công ty, tìm kiếm càng nhiều nhà đầu tư tiềm năng càng tốt.
Nếu để bà nội tìm người đến tiếp quản công ty, Bạch Diệp Chi thà bán công ty đi còn hơn.
Mặc dù Rượu Thanh Tuyền là một mớ hỗn độn, nhưng Bạch Diệp Chi tin rằng nếu cô rao bán chắc chắn sẽ có người mua.
Nhưng mà nếu chưa đến đường cùng cô cũng sẽ không chọn con đường đó.
Lúc này, không hiểu sao những lời Trần Minh Triết nói lại lóe lên trong đầu cô.
Ngày mai trời lại sáng.
Nói không chừng kì tích sẽ xuất hiện? Cũng có khi!
Nhưng mà ít nhất lúc này Bạch Diệp Chi cũng thấy tâm trạng ổn hơn nhiều rồi. Chuyện vướng bận trong lòng cô đã được giải quyết triệt để.
Mặc dù bữa trưa đơn giản như đồ ăn gọi order, nhưng Bạch Diệp Chi ăn thấy ngon miệng hơn cả đồ ăn ở khách sạn hạng sang ở Tân Thành.
Có lẽ đó mới là cuộc sống đúng nghĩa.
Buổi chiều, đang ở nhà nấu cơm thì Trần Minh Triết nhận được điện thoại của Đoàn Phi.
"Anh Trần, bây giờ anh có thời gian không? Tôi có chuyện rất quan trọng cần báo cáo với anh".
Trần Minh Triết đảo đảo rau trong nồi.
“Bây giờ tôi… hay anh đến nhà tôi đi”.
“Có tiện không?”
Dù sao thì Đoàn Phi cũng đã nghe nói về thân phận của Trần Minh Triết ở trong nhà, mặc dù không biết tại sao một người ngầu lòi như Trần Minh Triết lại bị đối xử tệ bạc như vậy, nhưng hắn không bao giờ dám hỏi.
“Có mình tôi ở nhà thôi, anh đến đi!”
“Được, tôi tới liền!”
Cúp điện thoại rồi, Trần Minh Triết vẫn băn khoăn. Không biết mấy ngày này Tân Thành xảy ra chuyện gì mà Đoàn Phi phải vội vã đến tìm anh như vậy.
Lúc Trần Minh Triết gói thức ăn xong cũng là lúc chuông cửa reo lên.
“Anh Trần, anh ở đây sao?”
Bước vào căn nhà, Đoàn Phi cau mày.
“Điều kiện có hơi tệ nhưng thôi quen rồi. Trước đây ông Thẩm có tặng tôi một căn biệt thự, tôi có đến xem nhưng thấy sống không quen nên tôi không lấy. Sau này thấy được tôi sẽ qua ở”.
Đoàn Phi nghe xong hết sức sửng sốt.
Biệt thự Thẩm Vinh Hoa tặng có lẽ là biệt thự sang nhất ở Kim Vực Hương Giang.
Sống không quen? Nơi đó mà sống không quen sao?
Đoàn Phi không khỏi âm thầm tán thưởng Trần Minh Triết.
“Anh đến tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Vừa ngồi xuống, Trần Minh Triết đã hỏi thẳng.
“À, là như vậy. Lúc sáng không phải anh nói bố vợ anh, ông Bạch Dũng Quang gặp tai nạn xe sao? Tôi đi điều tra…”
“Không lẽ đây không phải là một tai nạn giao thông đơn thuần?”
Lúc sáng khi được báo tin, Trần Minh Triết đã nghi ngờ nhưng không làm rõ.
Đoàn Phi gật đầu.
“Tài xế lái xe tải tên Trương Ca. Hắn không phải người địa phương. Trước đây tôi có gặp hắn một lần, cũng là một kẻ trọng nghĩa khí, nhưng chuyện lần này đúng là hắn đã làm quá tay!”
“Tôi mới từ đồn cảnh sát về, Trương Ca nói với tôi chuyện này do người nhà họ Bạch xúi giục, cụ thể là ai thì hắn không nói. Còn nói hắn làm vậy là đã vi phạm nguyên tắc rồi. Lúc đó thiếu chút nữa tôi bắn chết hắn rồi!”
“Người nhà họ Bạch?”
Trần Minh Triết hơi chùng xuống.
“Sao họ lại làm vậy chứ?”
Đoàn Phi lắc đầu rồi nói tiếp: “Hơn nữa lúc điều tra việc này tôi còn phát hiện bên Rượu Bá Vương đã hút hết quản lý tầm trung và cao cấp của Rượu Thanh Tuyền rồi, thậm chí bọn họ cũng lấy luôn những người nắm trong tay công nghệ cốt lõi ở nhà máy rượu Thanh Tuyền”.
Trần Minh Triết gật đầu.
Bây giờ đối với việc Rượu Bá Vương cướp người của Thanh Tuyền anh không quan tâm lắm, vì anh đã có cách đối phó rồi.
Nhưng nếu người nào nhà họ Bạch cố tình sắp xếp một vụ tai nạn như vậy, e rằng sự việc đã không còn đơn giản.
Cho nên Trần Minh Triết nhất quyết phải lôi được kẻ đó trong nhà họ Bạch ra!
Chỉ có như vậy mới đảm bảo an toàn cho cả nhà Bạch Diệp Chi.
“Anh kể về tên Trương Ca đó tôi nghe thử”.
Đoạn Phi nhanh chóng tuôn một tràng: “Trương Ca là tài xế xe tải sống ở Miên Thành. Người này lăn lộn trong giang hồ cũng có chút tiếng tăm, là người trọng nghĩa khí, có khả năng chiến đấu. Nói thật, nếu không có chuyện này, tôi còn định lôi kéo hắn về Tân Thành phát triển. Tôi nghe thuộc hạ nói lại, Trương Ca biết quyền anh, ra tay cũng rất tàn nhẫn. Nhưng sau khi kết hôn thì hắn rút lui, vợ hắn hình như mất sớm, hắn chỉ còn đứa con gái, mà mắc bệnh gì đó thì phải, ở bệnh viện suốt”.
“Được, anh điều tra chi tiết về con gái Trương Ca, hôm nào đó tôi sẽ đi gặp cô bé. Anh sắp xếp cho tôi gặp Trương Ca tối nay”.
Đoàn Phi hơi mơ hồ.
“Anh Trần, tên Trương Ca này rất lợi hại, nếu mà hắn có ý định chạy trốn, tôi e… Tôi không cản nổi con thú hoang đó!”
Đoàn Phi hơi hổ thẹn khi nói ra những lời này.
Hắn cũng là vua thế giới ngầm ở Tân Thành, hắn cũng phải lăn lộn sứt đầu mẻ trán mới đạt được vị trí ngày hôm nay.
Người khiến hắn e dè không nhiều.
Điều này càng củng cố thêm suy nghĩ trong lòng Trần Minh Triết.
“Anh cứ đi sắp xếp đi. Trong tay tôi, Trương Ca cũng không giở được trò gì đâu!”
Lúc nói câu này, mắt Trần Minh Triết lộ ra sát khí nồng nặc.
Khoảnh khắc đó, Đoàn Phi càng thêm chắc chắn Trần Minh Triết không phải chỉ đơn giản là cậu chủ nhà họ Trần ở Yên Kinh.
“Vậy được, tôi nhanh chóng sắp xếp!”
Trong khi Đoàn Phi suy tính sắp xếp, Trần Minh Triết đã đứng lên.
“Mải mê nói chuyện với anh mà quên mất giờ giấc, tới giờ cơm tối rồi tôi phải đưa đồ ăn đến bệnh viện!”
Nói xong, Trần Minh Triết cầm túi đồ ăn đi ra cửa.
Đoàn Phi sững lại.
Nếu mà anh em giang hồ Tân Thành biết Đoàn Phi cung kính một kẻ ở rể chắc ngạc nhiên đến rớt cả hàm.
“A Phi, đưa tôi đến bệnh viện trước, xong việc bên đó tôi sẽ gọi điện cho anh…”
Đoàn Phi vội gật đầu, cun cút chạy đi mở cửa chiếc xe Hummer…
Sau đó anh đứng dậy đóng cửa văn phòng. Anh không muốn biến bầu không khí trở nên buồn bã, với anh, thời gian ở bên cạnh Bạch Diệp Chi là thời gian hạnh phúc nhất.
“Sao vậy? Diệp Chi, cảm động rồi sao? Nhanh đến ăn cơm đi, từ nay em là trụ cột của gia đình, mọi người đều trông cậy vào em hết đó. Em phải giữ gìn sức khỏe mới có sức mà vực dậy nhà máy rượu”.
Trần Minh Triết vừa nói vừa tới trước bàn làm việc rút một tờ khăn giấy đưa cho Bạch Diệp Chi.
“Đừng khóc nữa, khóc trông không đẹp đâu!”
Bạch Diệp Chi nhìn Trần Minh Triết người quấn băng nham nhở, đột nhiên phá lên cười.
“Em có khóc đâu, bụi bay vào mắt đó chứ”.
Nói rồi rút khăn giấy lau nước mắt.
“Được, được, không khóc, không khóc, Diệp Chi nhà này sao mà khóc được chứ”.
Vừa nói anh vừa gắp thức ăn cho Bạch Diệp Chi.
Buổi sáng Bạch Diệp Chi chưa ăn gì, lại chạy đôn chạy đáo cả buổi, lúc này mới được thả lỏng một chút, bụng dạ đói cồn cào.
Cô nhìn Trần Minh Triết.
Người đàn ông trước mặt chỉ là không cầu tiến và không thể san sẻ áp lực công việc với cô, còn lại cái gì cũng được.
Lại còn không hề phàn nàn.
Hai người yên bình ăn xong bữa cơm, sau đó Trần Minh Triết thuần thục dọn dẹp.
Nhiều lần Bạch Diệp Chi muốn mở miệng, nhưng lại không biết mở miệng làm sao.
Cuối cùng Trần Minh Triết cũng dọn dẹp xong.
“Minh Triết…”
“Ừ”.
Bạch Diệp Chi đi đến trước mặt Trần Minh Triết, vươn tay chạm nhẹ miếng gạc trên trán anh.
"Có nghiêm trọng không? Có đau không?"
Trần Minh Triết lắc đầu nguầy nguậy.
“Con người mẹ là như vậy, anh cũng đừng oán trách bà ấy”.
Trần Minh Triết khẽ gật đầu.
“Còn nữa, Minh Triết, em…”
“Không sao, Diệp Chi, đều là người một nhà cả, đâu có giận hờn gì lâu được. Đúng sai gì cũng là mẹ chúng ta”.
Trần Minh Triết cười cười nói: “Diệp Chi, đừng cố quá, sau cơn mưa trời lại sáng mà”.
“Anh về nấu cơm trước, bố và Bạch Tuyết đều nằm viện hết, một mình mẹ lo không xuể”.
Bạch Diệp Chi gật đầu.
Nhìn bóng dáng mộc mạc ấy khuất sau hành lang.
“Minh Triết, anh cực khổ rồi!”
Trở lại văn phòng, Bạch Diệp Chi gấp gáp mở hệ thống công ty, tìm kiếm càng nhiều nhà đầu tư tiềm năng càng tốt.
Nếu để bà nội tìm người đến tiếp quản công ty, Bạch Diệp Chi thà bán công ty đi còn hơn.
Mặc dù Rượu Thanh Tuyền là một mớ hỗn độn, nhưng Bạch Diệp Chi tin rằng nếu cô rao bán chắc chắn sẽ có người mua.
Nhưng mà nếu chưa đến đường cùng cô cũng sẽ không chọn con đường đó.
Lúc này, không hiểu sao những lời Trần Minh Triết nói lại lóe lên trong đầu cô.
Ngày mai trời lại sáng.
Nói không chừng kì tích sẽ xuất hiện? Cũng có khi!
Nhưng mà ít nhất lúc này Bạch Diệp Chi cũng thấy tâm trạng ổn hơn nhiều rồi. Chuyện vướng bận trong lòng cô đã được giải quyết triệt để.
Mặc dù bữa trưa đơn giản như đồ ăn gọi order, nhưng Bạch Diệp Chi ăn thấy ngon miệng hơn cả đồ ăn ở khách sạn hạng sang ở Tân Thành.
Có lẽ đó mới là cuộc sống đúng nghĩa.
Buổi chiều, đang ở nhà nấu cơm thì Trần Minh Triết nhận được điện thoại của Đoàn Phi.
"Anh Trần, bây giờ anh có thời gian không? Tôi có chuyện rất quan trọng cần báo cáo với anh".
Trần Minh Triết đảo đảo rau trong nồi.
“Bây giờ tôi… hay anh đến nhà tôi đi”.
“Có tiện không?”
Dù sao thì Đoàn Phi cũng đã nghe nói về thân phận của Trần Minh Triết ở trong nhà, mặc dù không biết tại sao một người ngầu lòi như Trần Minh Triết lại bị đối xử tệ bạc như vậy, nhưng hắn không bao giờ dám hỏi.
“Có mình tôi ở nhà thôi, anh đến đi!”
“Được, tôi tới liền!”
Cúp điện thoại rồi, Trần Minh Triết vẫn băn khoăn. Không biết mấy ngày này Tân Thành xảy ra chuyện gì mà Đoàn Phi phải vội vã đến tìm anh như vậy.
Lúc Trần Minh Triết gói thức ăn xong cũng là lúc chuông cửa reo lên.
“Anh Trần, anh ở đây sao?”
Bước vào căn nhà, Đoàn Phi cau mày.
“Điều kiện có hơi tệ nhưng thôi quen rồi. Trước đây ông Thẩm có tặng tôi một căn biệt thự, tôi có đến xem nhưng thấy sống không quen nên tôi không lấy. Sau này thấy được tôi sẽ qua ở”.
Đoàn Phi nghe xong hết sức sửng sốt.
Biệt thự Thẩm Vinh Hoa tặng có lẽ là biệt thự sang nhất ở Kim Vực Hương Giang.
Sống không quen? Nơi đó mà sống không quen sao?
Đoàn Phi không khỏi âm thầm tán thưởng Trần Minh Triết.
“Anh đến tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Vừa ngồi xuống, Trần Minh Triết đã hỏi thẳng.
“À, là như vậy. Lúc sáng không phải anh nói bố vợ anh, ông Bạch Dũng Quang gặp tai nạn xe sao? Tôi đi điều tra…”
“Không lẽ đây không phải là một tai nạn giao thông đơn thuần?”
Lúc sáng khi được báo tin, Trần Minh Triết đã nghi ngờ nhưng không làm rõ.
Đoàn Phi gật đầu.
“Tài xế lái xe tải tên Trương Ca. Hắn không phải người địa phương. Trước đây tôi có gặp hắn một lần, cũng là một kẻ trọng nghĩa khí, nhưng chuyện lần này đúng là hắn đã làm quá tay!”
“Tôi mới từ đồn cảnh sát về, Trương Ca nói với tôi chuyện này do người nhà họ Bạch xúi giục, cụ thể là ai thì hắn không nói. Còn nói hắn làm vậy là đã vi phạm nguyên tắc rồi. Lúc đó thiếu chút nữa tôi bắn chết hắn rồi!”
“Người nhà họ Bạch?”
Trần Minh Triết hơi chùng xuống.
“Sao họ lại làm vậy chứ?”
Đoàn Phi lắc đầu rồi nói tiếp: “Hơn nữa lúc điều tra việc này tôi còn phát hiện bên Rượu Bá Vương đã hút hết quản lý tầm trung và cao cấp của Rượu Thanh Tuyền rồi, thậm chí bọn họ cũng lấy luôn những người nắm trong tay công nghệ cốt lõi ở nhà máy rượu Thanh Tuyền”.
Trần Minh Triết gật đầu.
Bây giờ đối với việc Rượu Bá Vương cướp người của Thanh Tuyền anh không quan tâm lắm, vì anh đã có cách đối phó rồi.
Nhưng nếu người nào nhà họ Bạch cố tình sắp xếp một vụ tai nạn như vậy, e rằng sự việc đã không còn đơn giản.
Cho nên Trần Minh Triết nhất quyết phải lôi được kẻ đó trong nhà họ Bạch ra!
Chỉ có như vậy mới đảm bảo an toàn cho cả nhà Bạch Diệp Chi.
“Anh kể về tên Trương Ca đó tôi nghe thử”.
Đoạn Phi nhanh chóng tuôn một tràng: “Trương Ca là tài xế xe tải sống ở Miên Thành. Người này lăn lộn trong giang hồ cũng có chút tiếng tăm, là người trọng nghĩa khí, có khả năng chiến đấu. Nói thật, nếu không có chuyện này, tôi còn định lôi kéo hắn về Tân Thành phát triển. Tôi nghe thuộc hạ nói lại, Trương Ca biết quyền anh, ra tay cũng rất tàn nhẫn. Nhưng sau khi kết hôn thì hắn rút lui, vợ hắn hình như mất sớm, hắn chỉ còn đứa con gái, mà mắc bệnh gì đó thì phải, ở bệnh viện suốt”.
“Được, anh điều tra chi tiết về con gái Trương Ca, hôm nào đó tôi sẽ đi gặp cô bé. Anh sắp xếp cho tôi gặp Trương Ca tối nay”.
Đoàn Phi hơi mơ hồ.
“Anh Trần, tên Trương Ca này rất lợi hại, nếu mà hắn có ý định chạy trốn, tôi e… Tôi không cản nổi con thú hoang đó!”
Đoàn Phi hơi hổ thẹn khi nói ra những lời này.
Hắn cũng là vua thế giới ngầm ở Tân Thành, hắn cũng phải lăn lộn sứt đầu mẻ trán mới đạt được vị trí ngày hôm nay.
Người khiến hắn e dè không nhiều.
Điều này càng củng cố thêm suy nghĩ trong lòng Trần Minh Triết.
“Anh cứ đi sắp xếp đi. Trong tay tôi, Trương Ca cũng không giở được trò gì đâu!”
Lúc nói câu này, mắt Trần Minh Triết lộ ra sát khí nồng nặc.
Khoảnh khắc đó, Đoàn Phi càng thêm chắc chắn Trần Minh Triết không phải chỉ đơn giản là cậu chủ nhà họ Trần ở Yên Kinh.
“Vậy được, tôi nhanh chóng sắp xếp!”
Trong khi Đoàn Phi suy tính sắp xếp, Trần Minh Triết đã đứng lên.
“Mải mê nói chuyện với anh mà quên mất giờ giấc, tới giờ cơm tối rồi tôi phải đưa đồ ăn đến bệnh viện!”
Nói xong, Trần Minh Triết cầm túi đồ ăn đi ra cửa.
Đoàn Phi sững lại.
Nếu mà anh em giang hồ Tân Thành biết Đoàn Phi cung kính một kẻ ở rể chắc ngạc nhiên đến rớt cả hàm.
“A Phi, đưa tôi đến bệnh viện trước, xong việc bên đó tôi sẽ gọi điện cho anh…”
Đoàn Phi vội gật đầu, cun cút chạy đi mở cửa chiếc xe Hummer…
Danh sách chương