Tập đoàn Thiên Bách, trong văn phòng chủ tịch.

Vương Tú Vân quay lưng về phía Bạch Dũng Thắng, trong ánh mắt của bà ta có vài nét phức tạp, nhưng đồng thời cũng mang theo ý cười.

Con người này, chẳng ai biết được bà ta đang nghĩ gì.

"Mẹ, bản hợp đồng kia... là thật ạ? Lẽ nào thật sự con bé Diệp Chi chỉ mất thời gian một buổi chiều đã có thể thỏa thuận xong mục đích hợp tác lần này rồi sao?"

Bạch Dũng Thắng vẫn luôn không dám tin chuyện này là sự thật mãi cho đến khi mẹ ông ta gọi ông ta lên phòng chủ tịch.

"Hợp đồng đang ở trên bàn, con tự xem đi... Diệp Chi đúng là giỏi giang hơn Dũng Quang rất nhiều, mặc dù đã giao Rượu Thanh Tuyền lại cho công ty, nhưng vẫn đúng như lời con bé đó nói, nếu như hợp đồng được thương lượng xong xuôi thì con bé sẽ trở lại làm người phụ trách Rượu Thanh Tuyền".

Cái gì? Bạch Dũng Thắng nghe thấy vậy thì lập tức cầm bản hợp đồng đang đặt trên bàn kia lên, nhanh chóng lật ra xem sơ qua một lượt.

"Mẹ, bản... bản hợp đồng này... không thể được đâu, lẽ nào người phụ trách Rượu Thục Xuyên là kẻ ngốc sao? Hơn nữa, chẳng lẽ ban lãnh đạo Rượu Thục Xuyên sẽ đồng ý thông qua một hợp đồng như này sao?"

Sau khi xem xong bản hợp đồng, Bạch Dũng Thắng kinh ngạc không thôi.

Bản hợp đồng này, chắc chắn có những đối đãi với Rượu Thanh Tuyền như đối với "con ruột".

Nhưng duy chỉ có mấy điểm mà ngay cả Bạch Dũng Thắng có vò đầu bứt óc cũng chẳng thể ngờ được, một chính là tất cả quyền lợi của công ty toàn bộ đều do một mình Bạch Diệp Chi quản lý, những người khác đều không được can dự vào, thứ hai chính là số tiền đầu tư đã nói trong bản hợp đồng.

Đầu tư đợt một là tròn 600 triệu, hơn nữa chia làm ba lần, lần đầu tiên chính là 80 triệu.

Nếu món tiền này thật sự được chuyển đến Rượu Thanh Tuyền như vậy cũng có thể nói đến lúc đó món tiền này sẽ được chuyển thẳng đến tập đoàn, đây chính là vàng thật bạc thật.

Thế nên chức vụ người phụ trách Rượu Thanh Tuyền này, Bạch Dũng Thắng nhất định phải nắm được bằng bất cứ giá nào.

"Điều này thì mẹ cũng không biết, có điều bản hợp đồng này tuyệt đối là thật, chỉ là có một vài điều kiện trên đó chúng ta cần phải cân nhắc một chút".

"Mẹ, chuyện này quả thật cần phải cân nhắc một chút!"

Vương Tú Vân xoay người lại nhìn người con trai chẳng làm nên trò trống gì trước mặt mình.

"Nếu như anh có một nửa bản lĩnh kinh doanh như anh trai anh thì mẹ cũng không cần ở cái tuổi này rồi mà vẫn phải nhọc lòng lo nghĩ vì việc của anh. Chưa tới vài năm nữa, mẹ cũng phải rời cái ghế chủ tịch tập đoàn, nếu như bây giờ anh không làm ra chút công trạng thật sự gì, sợ là đến lúc đó mẹ trao lại vị trí chủ tịch này vào tay anh, có thể nhiều người trong gia đình sẽ không phục".

Trong căn phòng làm việc này, chỉ có bà ta và con trai mình, Vương Tú Vân cũng chẳng cần giả bộ nữa làm gì.

"Mẹ, con biết rồi, con nhất định sẽ cố gắng!"

"Vậy thử nói ý kiến của con xem nào?"

Vương Tú Vân thong thả ngồi xuống ghế, lúc này, Bạch Dũng Thắng liền vội vàng chạy lên đấm lưng cho Vương Tú Vân, sau đó vẻ mặt đầy suy tư nói: "Mẹ, con thấy Diệp Chi chỉ là một đứa con gái, mẹ cũng biết đấy, có một vài chuyện làm ăn trên thương trường không phải là chuyện mà đứa con gái có thể ứng phó được, hơn nữa còn có một vấn đề quan trọng hơn, cả nhà anh cả căn bản từ xưa đã có thành kiến với mẹ của con đây, điểm này đã có thể nhìn ra được khi năm đó anh cả muốn rời khỏi gia đình tự mình đứng lên lập nghiệp. Mẹ nghĩ xem, dưới tình hình như vậy con bé Diệp Chi chắc chắn cũng có thành kiến đối với cả nhà chúng ta".

"Đừng nói là có thành kiến đối với gia đình chúng ta, mà chính là có thành kiến đối với mẹ đó!"

Vương Tú Vân vừa nghe xong thì hừ lạnh rồi nói một tiếng: "Nó dám!"

Lúc này, Bạch Dũng Thắng thấy chiêu của mình sắp công hiệu rồi lại vội nói: "Mẹ à, người trẻ bây giờ ấy à, quan niệm về gia tộc cũng nhạt đi nhiều. Không nói những thứ khác, mẹ thử nhìn cái thái độ trong mấy lần họp của nó xem, có coi chúng ta ra gì không? Bây giờ nó lại thương lượng xong bản hợp đồng này, hơn nữa hợp đồng này rõ ràng hoàn toàn có lợi với nó, chẳng thấy thật lòng thật dạ với quan hệ gia tộc gì cả".

"Huống chi, mẹ à, mẹ nghĩ xem, mặc dù tên Trần Minh Triết kia là một kẻ bỏ đi, dẫu sao cũng là con rể nhà họ Bạch, hơn nữa nói không chừng tên Trần Minh Triết này đang giả bộ cũng nên, hôm đó con có quan sát một chút thì thấy rằng cậu ta không đơn giản. Mẹ nghĩ kỹ xem, sau này nếu như Rượu Thanh Tuyền kia làm lớn lên, há chẳng phải trở thành của người ta rồi sao, không chừng còn lấy luôn cả Tập đoàn Thiên Bách của chúng ta...."

Vương Tú Vân nghe đến đây thì lập tức hừ lạnh một tiếng, bất thình lình đứng dậy.

"Hừ, nó dám chắc! Nhưng những điều anh nói cũng là một vấn đề, Diệp Chi quả thật có chút cao ngạo, giống như hôm nay, bản hợp đồng lớn như vậy cũng được nó đàm phán xong xuôi, trong buổi họp sáng sớm ngày hôm nay, quả thật nó cũng có vẻ không xem chúng ta ra gì, đến lúc phải diệt đi cái nhuệ khí đó của nó rồi".

Bạch Dũng Thắng vội vàng gật đầu.

"Mẹ, thật ra, trước đây con đã từng gặp phó tổng giám đốc Lục của Rượu Thục Xuyên, cũng khá dễ gần, hơn nữa, bây giờ hợp đồng cũng đã được ký rồi, hay là..."

Bạch Dũng Thắng còn chưa nói hết câu sau mà Vương Tú Vân đã biết được con trai mình muốn nói gì.

"Mẹ, thật ra không phải có ý đó, con chỉ đang nghĩ là, vụ làm ăn lớn như vậy, đơn hàng mấy trăm triệu, một mình con bé Diệp Chi có thể sẽ không xử lý nổi, nó cũng không có kinh nghiệm về mặt này. Lần này không chỉ có thể khiến Rượu Thanh Tuyền được hồi sinh trở lại, nói không chừng có thể khiến tập đoàn Thiên Bách chúng ta lại khởi sắc hơn hẳn, suy cho cùng tình hình hiện giờ của công ty chúng ta chắc mẹ cũng hiểu rõ hơn con!"

Vương Tú Vân thở một hơi thật dài, sau đó gật đầu.

"Lần này anh làm hẳn hoi tử tế cho mẹ, đây cũng là cơ hội của anh, nếu không anh lấy đâu ra tư cách để ngồi lên chức vị chủ tịch. Anh cũng biết đám người nhà ăn không ngồi rồi ở trong công ty, có thể làm được gì đâu, nhưng cổ phần của họ cũng đã được ghi rõ ràng giấy trắng mực đen trên hợp đồng, sau mấy năm nữa mẹ từ chức, đến lúc đó chức vị chủ tịch sẽ phải được bỏ phiếu bầu ra. Nhưng trong mắt đám người đó đang nhìn thấy cái gì, mẹ tin là anh biết rõ hơn mẹ, nếu như không kiếm được tiền, bọn họ sẽ bỏ phiếu cho anh chắc?"

Vương Tú Vân nhìn con trai mình, có phần tức giận vì nó chưa thành đạt lên người, rồi nói.

"Được rồi, việc lần này anh sắp xếp đi, bắt tay vào chuẩn bị luôn đi, mẹ sẽ gọi điện cho Diệp Chi, dự án lần này anh phụ trách tiếp đãi phó tổng giám đốc Lục!"

"Con biết rồi thưa mẹ!"

Bạch Dũng Thắng nghe thấy vậy thì lập tức đáp lại một tiếng vô cùng hưng phấn.

Trong lòng thì lại cười khẩy liên tục, Bạch Diệp Chi muốn dựa vào một bản hợp đồng để trở mình ư, sao có thể được chứ? Ở nhà họ Bạch, nó vẫn chẳng có tiếng nói gì.

Bạch Diệp Chi đang ngồi trên ghế sô pha chẳng nói chẳng rằng.

Chu Minh Phượng vẫn tưởng rằng Trần Minh Triết ức hiếp con gái mình, vừa về đến nhà đã liên mồm quở trách một trận, Trần Minh Triết cũng không biết nói cái gì cho phải, sau đó Bạch Diệp Chi có chút giận dữ, Chu Minh Phượng mới không nói gì nữa, định tới dìu Bạch Dũng đang tĩnh dưỡng tại nhà đi ra hỏi thăm xem rốt cuộc con gái mình đã xảy ra chuyện gì.

Trần Minh Triết biết vợ mình đã phải chịu ấm ức, nhưng vào lúc này anh cũng không biết phải an ủi Bạch Diệp Chi như thế nào nữa, vừa hay đến giờ cơm, Trần Minh Triết đành một mình bận bịu lọ mọ trong nhà bếp.

Cũng ngay lúc này Bạch Diệp Chi nhận được điện thoại của bà nộI - Vương Tú Vân.

Sau khi cuộc gọi này kết thúc, Bạch Diệp Chi nắm chặt điện thoại.

A!

Cô hét lớn một tiếng sau đó gục xuống giữa hai chân bắt đầu khóc lớn.

"Diệp Chi, con sao thế?"

Chu Minh Phượng nghe thấy tiếng hét này thì vội vàng chạy từ trong phòng ra.

Bà ta đi tới trước mặt Diệp Chi, hỏi với vẻ lo lắng.

"Diệp Chi, con sao thế? Con nói cho mẹ nghe đi chứ, mẹ đang rất sốt ruột!"

Ai mà không thương con mình chứ, Chu Minh Phượng nhìn thấy con gái mình như thế này, biết ngay là nhất định con mình đã phải chịu nỗi ấm ức vô cùng lớn.

Lúc này Trần Minh Triết từ phòng bếp đi ra, nhìn Bạch Diệp Chi mà thấy đau lòng.

"Trần Minh Triết có phải là anh, là anh đã ức hiếp Diệp Chi con tôi không hả?"

"Mẹ..."

"Sáng nay, sau khi anh và Diệp Chi đi ra ngoài về đã như thế này, anh..."

Lúc này Bạch Diệp Chi vội ngẩng đầu lên, ôm lấy Chu Minh Phượng vừa khóc vừa nói: "Mẹ, không phải là Minh Triết, là bà nội và chú hai".

Hả?

Lúc này, Bạch Dũng Quang cũng đang đứng ở cửa, tay chống chiếc gậy ba - toong đi tới bên cạnh sô pha nói: "Mẹ và Dũng Thắng?"

Bạch Diệp Chi cầm khăn giấy lau nước mắt rồi nói: "Ban đầu con không muốn đi đàm phán vụ hợp đồng lần này nhưng mấy người nhà chú hai, Kim Liên nói, nếu con đàm phán thành công thì cô ta sẽ quỳ xuống trước mặt con, còn nói rất nhiều lời khó nghe, con kích động quá nên mới đồng ý. Nhưng khi con đàm phán ký kết hợp đồng xong, bọn họ lại nói đó chỉ là những lời nói bông đùa thôi, quá đáng hơn nữa là, bà nội vừa gọi điện nói chuyện hợp tác lần này con không cần tham gia nữa, để cho chú tiếp đón phó tổng giám đốc Lục của Rượu Thục Xuyên. Mẹ, sao bọn họ có thể ức hiếp người khác đến như vậy chứ!"

Nghe thấy vậy, Chu Minh Phượng tức mình mắng chửi.

"Bạch Dũng Thắng này đúng là đồ không biết xấu hổ, còn mẹ nữa, sao có thể như thế được chứ, tôi nhất định phải tìm bà ấy nói cho ra lẽ!"

"Chuyện này mẹ xử lý quả thật có hơi quá rồi!"

Lúc này Bạch Dũng Quang nhìn con cái mình mà đau lòng, nhưng bây giờ ông ấy có thể làm được gì chứ.

"Hơi quá? Bạch Dũng Quang, ông chỉ vậy thôi sao, con gái mình bị người ta ức hiếp mà ông chỉ nói được một câu "mẹ làm hơi quá rồi" vậy là xong rồi sao? Ông gọi điện thoại hỏi mẹ ngay lập tức cho tôi, hỏi xem rốt cuộc có xem đứa cháu gái Diệp Chi này là cháu nữa hay không, có còn xem ông là con trai nữa hay không? Ông bị tai nạn, một chuyện lớn như vậy, mà đám người trong gia tộc có chịu thăm ông lấy một lần không?"

"Từng người một chỉ nôn nóng muốn chiếm lấy công ty của chúng ta, bây giờ công ty giao cho họ rồi, Diệp Chi cũng ký kết xong hợp đồng rồi, thì lại muốn đá cả nhà chúng ta ra ngoài. Có nhiều khi tôi thật sự nghi ngờ người đứng sau gây chuyện với công ty chúng ta chính là người trong nhà mình, còn vụ xe đụng của ông..."

"Được rồi, đừng nói mấy lời không có chứng cứ!"

Sắc mặt Bạch Dũng Quang cũng chẳng dễ coi chút nào.

"Tôi cứ nói đó thì sao? Lẽ nào không phải sao? Hồi đó không biết sao tôi lại nhìn trúng ông nữa, đến cả con gái mình cũng không bảo vệ được... Ông nhìn ông xem, nếu như khi ấy nghe lời tôi theo tôi đến Dung Thành phát triển sự nghiệp, nói không chừng bây giờ đã khác rồi, cứng đầu ở lại cái nơi nhỏ bé này. Thật vô dụng... Giống y như thằng Trần Minh Triết, các người khiến tôi tức chết đi được..."

"Bà..."

Bạch Dũng Quang lập tức bị tức nghẹn không nói lên lời.

Trần Minh Triết lúc này cũng im lặng không nói câu gì.

"Mẹ, con đi nấu ăn tiếp đây".

"Hừ, đúng là đồ vô dụng, vợ mình bị người ta bắt nạt thành ra thế này, mà chẳng dám hé răng nửa lời, vậy cũng xứng làm đàn ông sao?..."

Bạch Diệp Chi nhìn bóng người đang bước vào nhà bếp, lập tức nói với Chu Minh Phượng: "Mẹ, sao mẹ lại nói thế với Minh Triết, chuyện này căn bản không liên quan đến chuyện của Minh Triết".

"Sao lại không liên quan đến nó, nó là chồng của con, con xem chồng người ta, khi vợ mình bị người khác ức hiếp, chắc chắn họ sẽ trả lại gấp mười lần, con nhìn lại nó xem..."

"Thật sự vô dụng... Mẹ vẫn phải nói, Diệp Chi, con ly hôn với nó đi, mẹ sẽ tìm cho con người khác tốt hơn!"

"Mẹ, sao mẹ lại nữa rồi..."

Còn về phần Trần Minh Triết, sau khi bước vào nhà bếp, sắc mặt anh lập tức trở nên u ám.

Trực tiếp gọi điện thoại cho Thẩm Vinh Hoa.

"Trong vòng ba ngày, làm xong việc này, nếu không được tôi sẽ tìm người khác làm".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện