Edit: V.O

"Cố Nan Vong, em thích anh..."

"Cố Nan Vong, làm bạn trai em được không?"

"Cố Nan Vong, em tên là Tô Ý Niệm, thích anh đã rất lâu rồi..."

Cô gái đứng mãi trước gương, cầm thư tình, từ vẻ mặt cô có thể thấy được lúc này cô vừa hồi hộp lại hưng phấn.

Cô cố gắng tập cười, nhưng làm sao cũng không có được cảm giác cô mong muốn.

Năm nay là năm thứ bảy cô thích Cố Nan Vong, sinh nhật hai mươi tuổi năm nay của cô, cô đưa ra một quyết định vĩ đại, chính là tỏ tình với Cố Nan Vong.

Cho dù tất cả mọi người nói với cô: "Cố Nan Vong không bao giờ nhận thư tình và quà, càng sẽ không nhận nữ sinh tỏ tình." Nhưng, cô vẫn muốn thử xem, cô không muốn để tình yêu bảy năm này thành uổng phí.

Vì thế, cô chọn đứng dưới tòa nhà dạy học vào lúc sáng sớm, cô nghĩ, như vậy, sẽ không bị anh từ chối, cũng sẽ nể mặt cô.

Dường như cô đã tính toán tốt thời gian, bóng dáng Cố Nan Vong trong đám người, cô chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra, anh đang đi về phía cô, mà lòng cô, cũng bị bước chân anh tác động đến.

Từng bước một...

Rốt cuộc, anh đi đến trước mặt cô, Tô Ý Niệm điều chỉnh tâm tình, học sinh lui tới tòa nhà dạy học vốn nhiều, mà lúc này, cô lại đối mặt với Cố Nan Vong, càng hồi hộp hơn.

Từ tiểu học đến sơ trung rồi đến trung học, quả thật thư tình nhận được có thể làm thành sách, nhưng cách tỏ tình của bạn học nữ này là lần đầu tiên anh nhìn thấy.

Không phải người khác đều nhờ người đưa, hoặc là đặt ở phòng học anh sao.

Mà cô, lựa chọn đứng ở dưới tòa nhà dạy học, hơn nữa còn có nhiều người như vậy...

"Bạn, bạn học Cố Nan Vong." Tô Ý Niệm căng thẳng đến mức cà lăm.

"Em thích anh, xin anh nhận bức thư tình này..." Không biết Tô Ý Niệm lấy can đảm ở đâu ra, đưa thư tình đến trước mặt anh.

Câu "Em thích anh" này, cô đã nhịn vẻn vẹn bảy năm, rốt cuộc, ở ngày sinh nhật tuổi hai mươi, chính miệng nói với anh, cho dù anh có chấp nhận cô không, cô vẫn muốn tiếp tục thích.

Có thể, trong suy nghĩ của Tô Ý Niệm, thích Cố Nan Vong, là quyết định đời này cô mãi mãi không thể từ bỏ.

Mặt Cố Nan Vong vô cảm nhìn Tô Ý Niệm, anh thật sự không hiểu, mỗi ngày mấy nữ sinh này đều nghĩ cái gì...

Bây giờ đã học Đại học, còn có người gửi thư tình cho anh, chẳng lẽ trong thế giới của cô, ngoại trừ thích anh, thì không có gì để làm sao? Thấy Cố Nan Vong không nói chuyện, mà học sinh lui tới cũng càng ngày càng nhiều, bởi vì đều vội vàng lên lớp, cho nên đều tới giành vị trí.

"Em biết, có thể anh không nhận, nhưng chúng ta có thể làm bạn học, bạn thân được không, anh không cần phải vội từ chối em, anh yên tâm, em sẽ không khóc sướt mướt giống các bạn nữ khác, em sẽ tiếp tục thích anh." Cô cố lấy can đảm nở nụ cười.

Đây là lần đầu tiên Cố Nan Vong gặp được cô gái cố chấp như vậy.

"Trong thế giới của cô, ngoại trừ tôi, thì không có gì có thể làm sao?"

Cô lại nghe được đáp án cô không muốn nghe, Cố Nan Vong không nể mặt cô đi thẳng vào tòa nhà dạy học, thư tình trong tay cô bay trong không trung, rớt xuống đất, đột nhiên cô xoay người, nói một câu với bóng lưng anh: "Trong thế giới của em, mãi mãi chỉ có anh..."

Tất cả học sinh trong tòa nhà dạy học đều nghe được câu nói đó của Tô Ý Niệm, người người đều nhô đầu ra.

"Wow, cô gái này thật dũng cảm."

"Đây không phải là hoa khôi của khoa chúng ta sao? Cậu ấy cũng thích Cố Nan Vong?"

"Aiz? Xem ra, Cố Nan Vong này thật có phúc, thủ phạm gây họa cho nữ sinh Đại học B."

Nháy mắt, chuyện hoa khôi khoa Luật tỏ tình với Cố Nan Vong thất bại được truyền khắp Đại học B, mỗi người cứ một truyền mười mười truyền trăm, đủ loại cách nói.

Tô Ý Niệm cầm thư tình buồn rầu đi về ký túc xá, mấy người trong ký túc xá đã sớm biết đáp án.

"Ý Niệm, đừng đau lòng, chuyện anh ta từ chối nữ sinh cũng không phải lần một lần hai..." Thu Hỉ cầm một miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng, mà Cố Giai Giai bên cạnh lại đánh Thu Hỉ một cái...

Thu Hỉ bị Cố Giai Giai đánh như vậy, biết mình đã nói sai, nhưng vốn là sự thật, lần trước hoa khôi kia tỏ tình với Cố Nan Vong, còn không phải không có hy vọng sao, huống chi, Ý Niệm còn là hoa khôi khoa Luật, càng không cần phải nói...

Cố Giai Giai nhìn Tô Ý Niệm: "Ý Niệm, cậu đừng lo, người như anh mình, không có người yêu được..." Giống như nhắn nhủ với Tô Ý Niệm.

Đúng rồi, sao cô không nghĩ tới chứ, Cố Giai Giai và Cố Nan Vong là anh em ruột, cái gọi là gần quan được ban lộc, chính là đạo lý này.

Nghĩ vậy, Tô Ý Niệm lập tức có tinh thần, nhìn Cố Giai Giai, Cố Giai Giai nhìn Tô Ý Niệm nảy ra ý xấu, cô biết đáng lẽ mình không nên nói tới chuyện này.

Đều do cái miệng của cô...

"Giai Giai, chúng ta có phải bạn thân, chị em tốt của nhau không?" Cố Giai Giai né tránh, cô biết, Tô Ý Niệm nhìn cô bằng ánh mắt đó, đảm bảo không có chuyện tốt, giống như lúc học trung học.

Cố Giai Giai vội vàng lắc đầu: "Không phải, mình với cậu, không phải chị em tốt."

"Giai Giai, cậu nhẫn tâm nhìn chị dâu tương lai của cậu theo đuổi anh cậu tới chân trời góc biển, đầu rơi máu chảy sao?"

Cô cần phải ra đòn sát thủ, thích Cố Nan Vong bảy năm, từ lúc sơ trung, bởi vì Cố Giai Giai nói anh cô thích con gái có thành tích môn Toán tốt, vì thế Tô Ý Niệm bắt đầu liều mạng học Toán, từ hạng cuối cho đến đứng đầu cả lớp.

Lúc đến trung học, Cố Giai Giai nói, anh cô thích con gái học Luật, cho nên, cô không hề do dự, tình nguyện điền khoa Luật Đại học B, nhưng thực tế, không phải như vậy...

Rốt cuộc là sai ở đâu vậy?

Cho nên, bốn năm đại học, cô nhất định phải theo đuổi được Cố Nan Vong.

"Giai Giai, cậu nói cho mình biết anh cậu thích ăn gì? Thích làm gì? Bình thường thích đi đâu? Hoặc là anh ấy thích loại con gái nào?" Niềm hy vọng trên mặt Tô Ý Niệm hiện rõ hơn rất nhiều.

Bảy năm, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn...

Người ta thường nói ngứa ngáy bảy năm(*), nhưng cô thích Cố Nan Vong, một chút ngứa cũng không có...

(*)Ngứa ngáy bảy năm: là một thuật ngữ tâm lý cho thấy rằng hạnh phúc trong một mối quan hệ sẽ giảm sau khoảng năm bảy của một cuộc hôn nhân.

Thật ra từ sơ trung đến đại học, Cố Giai Giai biết Tô Ý Niệm thật lòng thích anh cô, không giống những cô gái khác, dễ dàng thay lòng.

Chỉ là...

"Niệm Niệm, những gì anh mình thích, mình đã từng nói tất cả những điều về anh mình cho cậu biết lúc sơ trung và trung học rồi, không phải đều có đủ trong cuốn sổ của cậu rồi sao?"

Chỉ là, anh cô từng nói với cô, cô gái như Tô Ý Niệm, anh không thể thích, cũng sẽ không thích...

Về phần tại sao, anh cô không nói, cô cũng không hỏi.

"Mình biết, nhưng lúc đó là sơ trung, bây giờ đã học đại học, nói không chừng anh ấy đã thay đổi những gì mình thích, hoặc là thích thêm gì đó..."

Cô không thể không bội phục chuyện Tô Ý Niệm cố chấp thích anh cô.

"Biết rồi, Chủ Nhật mình về nhà hỏi giúp cậu." Cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp, vì anh cô và tình cảm của Tô Ý Niệm, cô giúp được một chút nào thì được một chút ấy.

Tô Ý Niệm vui vẻ kéo cánh tay Cố Giai Giai: "Vẫn là Giai Giai tốt nhất, hôm nào mời cậu ăn cơm."

Thu Hỉ nhìn hai người đó, lắc lắc đầu, không hiểu thế giới của bọn họ, tiếp tục ăn khoai tây chiên, xem Anime.

Thời gian trôi qua cực kỳ nhanh, lại sắp đến Chủ Nhật.

Nhà Tô Ý Niệm khá xa Đại học B, cho nên không về nhà, mà nhà Cố Giai Giai rất gần Đại học B, cho dù xa, cũng không sao, bởi vì trong nhà có xe tới đón.

Cô nhìn thấy anh cô vác ba lô đi cùng nam sinh nói cười với anh ở cửa trường học, đi về phía cô.

Vẻ mặt Cố Nan Vong luôn rất lạnh lùng, cô thật sự không hiểu, rốt cuộc Tô Ý Niệm thích anh cô chỗ nào mà luôn khăng khăng một lòng với anh như vậy.

Vì vẻ ngoài anh cô đẹp trai sao?

Vì anh cô giỏi sao?

Có lẽ chỉ có mình Tô Ý Niệm biết.

"Anh." Cố Giai Giai kêu một tiếng.

Cố Nan Vong nhìn về phía cửa, thấy là Giai Giai, lại bước nhanh hơn.

"Cố Nan Vong, anh đợi em với, đi nhanh như vậy làm gì?" Lục Vũ Phong vừa đi cùng hàng với Cố Nan Vong đã bị Cố Nan Vong bỏ lại phía sau.

Cố Nan Vong không hề để ý tới cậu, tiếp tục đi tới cửa.

"Lên xe đi." Anh mở cửa xe cho Cố Giai Giai.

Rốt cuộc Lục Vũ Phong cũng biết cái gì gọi là người so với người càng tức chết người. Cố Nan Vong chỉ có gương mặt thối, lại có nhiều người thích như vậy, mấu chốt là, hoa khôi cậu thích cũng thích anh, sáng sớm còn tỏ tình với anh, đúng là mắt mấy nữ sinh này bị mù rồi.

"Ơ, nhưng, anh, người phía sau kia?" Cố Giai Giai chỉ chỉ Lục Vũ Phong thở hổn hển phía sau Cố Nan Vong.

"Mặc kệ cậu ta, về nhà."

Bỏ lại mấy chữ, kêu tài xế lái xe, sau đó để lại một mình Lục Vũ Phong ở cửa trường học.

Sớm biết vậy, cậu sẽ không đi cùng với Cố Nan Vong, người này đúng là cực kỳ phúc hắc.

Chỉ là, đây cũng không phải là ngày đầu tiên cậu quen biết Cố Nan Vong, cũng không nói nhiều, nếu đổi lại là người khác, sớm đã không để ý đến anh rồi.

...

Xe một đường tiến tới, dọc theo đường đi, không khí bên trong xe tương đối trầm trọng.

Nếu không biết bọn họ là anh em ruột, thì sẽ tưởng là cặp đôi đang cãi nhau.

"Anh, cuộc sống đại học thế nào?"

Cuối cùng, Cố Giai Giai phải mở miệng.

"Vẫn ổn."

Ít nhất sẽ không khiến anh cảm thấy quá nhàm chán.

"Này, anh, anh có chuyện gì vui không?"

Chuyện vui thì không có, đột nhiên anh nghĩ tới cảnh Tô Ý Niệm tỏ tình với anh vào buổi sáng, không biết chuyện này có được coi là chuyện vui không, ít nhất từ lúc anh đi học cho tới nay, chuyện Tô Ý Niệm tỏ tình là chuyện thú vị nhất anh từng gặp.

Đột nhiên anh nở nụ cười...

Anh cũng không biết mình bị gì?

Nhưng một giây sau, lại nghĩ tới câu nói Lục Vũ Phong nói lúc trung học: "Nan Vong, anh có thích ai không? Hôm nay, lần đầu tiên em nhìn thấy cô ấy, em đã thích cô ấy, em nói cho anh biết cô ấy là ai, cô ấy tên là Tô Ý Niệm, là lớp 11/1."

Tô Ý Niệm, lớp 11/1.

Anh lục tìm trong trí nhớ, Lục Vũ Phong từng cho anh coi hình của Tô Ý Niệm, nhưng đã bị một câu của anh đuổi đi mất: "Dù cho xem, cũng không phải của cậu."

Đột nhiên anh phát hiện, Tô Ý Niệm không phải là nữ sinh sáng nay tỏ tình với anh sao?

Thì ra, cô ấy tên là Tô Ý Niệm.

Là người Lục Vũ Phong thích ba năm.

Nghĩ vậy, anh lập tức ngưng cười, không khí bên trong xe lại trở nên trầm trọng.

Tốc độ thay đổi sắc mặt của anh cô, có thể nói là nhanh hơn cả lật sách, Cố Giai Giai không biết anh cô nghĩ cái gì, nhưng cô có thể chắc chắn tâm tình lúc này của anh cô vô cùng không tốt.

Nên không mở miệng nói chuyện.

Cô chỉ sợ không hoàn thành nhiệm vụ Tô Ý Niệm giao cho cô, cô cũng không muốn bị anh cô mắng.

Lúc về đến nhà, mặt trời đã lặn...

Từ lúc Cố Nan Vong đi vào phòng sách thì chưa từng đi ra.

Cố Giai Giai nhìn cửa phòng sách, cô biết, anh cô lại một mình trốn vào phòng sách, lúc nào thì anh mới có thể nói chuyện bình thường với ba đây.

Lúc nhỏ, bởi vì ba mẹ luôn cãi nhau ầm ĩ trong không vui, mỗi lần cãi nhau, mẹ đều sẽ hỏi Cố Nan Vong và Cố Giai Giai: "Nếu ba mẹ ly hôn, các con định ở với ai?"

Bọn họ đứng bên cạnh không trả lời, Cố Nan Vong vẫn mãi không hiểu, vì sao hai người không yêu nhau, lại còn sinh anh và Giai Giai ra để chịu tội?

Anh vốn không nghĩ nhiều, bởi vì mẹ luôn ầm ĩ, nhưng vẫn không đi.

Nhưng một ngày nọ, anh tận mắt nhìn thấy ba dẫn người phụ nữ khác về nhà.

Lúc nhỏ, nói anh không hiểu, nhưng cũng biết.

Anh nhìn một đôi nam nữ thân thiết ở phòng khách qua khe cửa, anh biết, cái nhà này, không còn đảm bảo nữa...

Lúc đó Cố Giai Giai còn nhỏ, anh không cho cô biết chuyện này, anh cho rằng, người phụ nữ này sẽ không trở lại, không nghĩ tới, chưa được vài ngày lại được ba anh dẫn về.

Anh đứng ở khe cửa, nhìn mẹ anh nổi giận đùng đùng kéo va li, ba chỉ vào bà mắng to, mà người phụ nữ bên cạnh lại như đang xem diễn: "Cô cút, muốn cút bao xa thì cút xa bấy nhiêu, tốt nhất là vĩnh viễn đừng về nữa."

Hồi ức kéo anh vào tấm hình này, nhiều năm như vậy, anh luôn luôn tìm bà.

"Mẹ, rốt cuộc mẹ ở đâu? Con rất nhớ mẹ." Lúc này Cố Nan Vong ôm tấm hình vào lòng giống như một bạn nhỏ ở nhà trẻ, rời khỏi ba mẹ, muốn một mình đến trường.

Mẹ, là từ sâu trong nội tâm anh không dám đụng chạm.

Rất sợ chạm vào, nó sẽ nát.

Lúc trước, lúc Cố Giai Giai hỏi anh thích cô gái như thế nào, điều kiện của anh chỉ có hai điều, một là thành tích môn Toán tốt, mà một điều khác, nhất định phải biết Luật.

Bởi vì mẹ anh là một thiên tài Toán học, nhưng sau khi quen ba anh, một lòng muốn gả cho ba anh, lại không nghĩ tới ba đối xử với mẹ không tốt như vậy, lại khiến mẹ bỏ phí Toán học.

Nếu lúc đó, bà không quen biết một nam sinh đẹp trai tên là Cố Ấn Quốc trong lớp Toán, có thể bây giờ mẹ anh đã là một nhà Toán học vĩ đại, nhưng cũng không thể có anh.

Toán học...

Nghĩ đến đây, anh mở máy tính ra xem thời khóa biểu môn Tự chọn ở trường, tìm được môn Toán ở một cột trong khoa, tìm được giáo viên nhận lớp tương ứng là "Hồ Lam Hỉ".

Vốn cho là, lần này có thể tìm được chút tư liệu về mẹ thông qua môn Toán, xem ra không có, vậy là mẹ quyết tâm không muốn để cho bọn họ tìm được bà.

Nhưng lớp Toán thứ Sáu hôm đó, vẫn có thể đi nghe, lỡ như cô Hồ biết một chút tin về mẹ thì sao?

Mẹ đã từng nói với anh, bạn thân nhất của mẹ làm giáo viên dạy Toán ở Đại học B, cho nên kêu anh phải học giỏi Toán, hơn nữa anh còn nhớ rất kỹ, bạn thân của bà tên là "Hồ Lam Hỉ".

Nhưng không biết Hồ Lam Hỉ này và Hồ Lam Hỉ mẹ nói có phải là cùng một người không.

Nghĩ vậy, tâm tình vốn nặng nề của anh, đã đỡ hơn rất nhiều.

Anh nghĩ đến mẹ, lại nghĩ đến câu nói buổi sáng của Cố Niệm: "Trong thế giới của em, chỉ có anh."

Anh không thể không thừa nhận, vừa nhìn thấy Tô Ý Niệm, đã cảm thấy cô rất giống mẹ lúc còn trẻ, anh chưa bao giờ biết, người trên thế giới này cũng có thể giống nhau.

Anh rất muốn tiếp cận cô, nhưng anh không làm, có thể là anh quá nhớ mẹ, cho nên ngay cả nữ sinh tỏ tình với anh cũng nhìn thành bà.

Chủ Nhật, Tô Ý Niệm không về nhà, nhưng dù sao cũng phải gọi về nhà một cuộc.

Một tay vòng tay, đứng bên ngoài cửa sổ, một tay kia nghe điện thoại: "Dì, Chủ Nhật con không về."

Đàm Đường ở đầu kia điện thoại nghe được Tô Ý Niệm không về, hơi thất vọng: "Được, dì biết rồi, Niệm Niệm, dì đã chuẩn bị rất nhiều đồ con thích ăn, nhiều như vậy, thật lãng phí..."

Người dì trong miệng Tô Ý Niệm, cũng không phải dì ruột của cô.

Là sau khi mẹ cô chết vì bệnh, ba cô cưới một người phụ nữ khác, Đàm Đường sau khi ly hôn có thể tìm được người hàm hậu giản dị giống như ba Tô Ý Niệm, đúng là phúc tu tám đời, bà coi Tô Ý Niệm như con gái ruột.

Tô Ý Niệm cười cười: "Không có gì đâu dì, chờ lần sau con về nhà lại ăn, đúng rồi, ba con đâu? Thân thể ông ấy thế nào?"

Điều cô lo lắng nhất vẫn là thân thể của ba, từ lúc cô rời nhà đi học, ba đã hơi ho khan, cũng may luôn có dì Đàm Đường chăm sóc: "Ba con rất khỏe, đừng lo, nhưng chính con phải chăm sóc tốt cho mình."

Đàm Đường nhìn lão Tô đeo mắt kính đọc báo bên cạnh, nghĩ đến Tô Ý Niệm, bà lại nhớ tới hai đứa con.

Bà mãi mãi thiếu bọn họ, cho nên bà bù lại tất cả những phần thiếu sót này lên người Tô Ý Niệm, như vậy bản thân cũng sẽ không áy náy nữa.

Nói xong, Tô Ý Niệm cúp điện thoại.

Từ nhỏ, cô chưa từng nhận được tình thương của mẹ, nhưng từ khi dì Đàm xuất hiện, khiến cô biết, thì ra, cô cũng có thể có được sự ấm áp như tình thương của mẹ.

Cho nên, cô luôn luôn quý trọng hạnh phúc không dễ có được này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện