Edit: V.O
Nghe thấy Cố Nan Vong nói muốn ném cô xuống khỏi người anh.
Cuối cùng cô cũng thành thật yên tĩnh.
Tuy trong phòng tối, nhưng người đàn ông đeo dây chuyền vàng đứng ở trước cửa có thể nhìn thấy hai người bọn họ đang làm gì.
Ở ngoài cửa, ngược đãi anh ta còn chưa đủ.
Lại tiếp tục ngược ở trong này? Người đàn ông đeo dây chuyên vàng dứt khoát: "Tôi cho các cậu thời gian, có chuyện gì thì gọi tôi."
Sau đó, bọn họ chỉ thấy người đàn ông đeo dây chuyền vàng đen mặt, đi ra cửa.
Tô Ý Niệm bám lên người Cố Nan Vong, nhìn người đàn ông đeo dây chuyền vàng đi ra ngoài: "Aiz, áp lực mà người đàn ông đeo dây chuyền vàng này phải chịu cũng quá lớn?"
Bọn họ còn chưa làm gì mà...
Cố Nan Vong thấy cô quay mặt: "Nếu như vừa rồi em nhìn thấy anh và cô gái khác thân thiết như thế này, anh nghĩ em sẽ giết anh."
Nói xong, Cố Nan Vong lại nở nụ cười.
Tô Ý Niệm nghe thấy câu đó đã nổi giận.
"Anh thử xem."
"Còn nữa, cái gì gọi là anh và cô gái khác thân thiết? Người khó thu phục như anh, còn thân thiết với cô gái khác."
"..."
Nhất thời Cố Nan Vong nghẹn lời.
Anh kéo bàn tay khoát lên người anh xuống: "Xuống."
Lời của anh, như là mệnh lệnh.
Cô không muốn xuống.
"Không."
Cố Nan Vong nhận ra cô đang làm nũng, cả mặt lập tức không tốt lắm.
Bởi vì anh hiểu biết bản lĩnh làm nũng của cô.
Tô Ý Niệm thấy Cố Nan Vong không đẩy ra, cho rằng anh đồng ý để cô tiếp tục bám lên người anh.
Ôm cổ anh, hai chân kẹp ngang hông anh, mặt từ từ tới gần anh.
Đương nhiên Cố Nan Vong biết Tô Ý Niệm muốn làm gì.
Chỉ là bây giờ hai người bọn họ bị nhốt ở trong căn phòng tối nhỏ này, vẫn nên nghĩ làm thế nào để ra ngoài thì tốt hơn.
Vì thế anh nghiêng đầu: “Đi xuống, dieendaanleequuydoon – V.O, anh không dám đảm bảo kế tiếp anh sẽ làm ra chuyện gì.”
Anh chỉ muốn dọa cô, vốn cho là cô sẽ tuột xuống khỏi người anh, nhưng dường như lại khiến cô được một tấc lại tiến một thước.
Tô ý niệm lười phải nhiều lời với anh, nghiêng đầu tiếp tục chôn ở hõm cổ anh, tiến sát vào lỗ tai anh gằn từng tiếng: "Em không hề để ý chút nào, hơn nữa em đã chuẩn bị tinh thần bán mình cho anh, cho nên anh làm gì em cũng đều phối hợp."
Cô nói chuyện như đang thổi khí, Cố Nan Vong thật có thể cảm nhận được rõ ràng một luồng gió nóng truyền vào tai, vành tai vốn là chỗ mẫn cảm nhất của anh.
Cô gái này, hoàn toàn là đang đùa với lửa.
Anh lại ấn chặt đầu cô, miệng đặt vào tai cô: "Em đừng lộn xộn, tình huống hiện tại, vẫn nên nghĩ làm thế nào ra ngoài mới được."
"Nếu không, một giây sau anh có thể ném em xuống khỏi người anh."
"Còn nữa, có ai từng nói với em, em, thật sự, rất, nặng."
Lời nói trước đó, Tô Ý Niệm có thể nhịn, chỉ là câu sau.
Cái gì gọi là cô thật sự rất nặng?
Rõ ràng cô chẳng nặng chút nào có được không?
Tô Ý Niệm nghe câu đó, cho dù cô muốn tiếp tục bám lên người Cố Nan Vong thế nào cũng phải tuột xuống khỏi người anh.
Cô sửa sang lại quần áo bản thân, dường như hơi tức giận.
Cố Nan Vong xoa xoa bả vai bị cô ghìm chặt, thật sự đau quá. . .
Anh nhìn thoáng qua Tô Ý Niệm lúc này đang hờn dỗi: "Được rồi, đừng mày chau ủ dột, em cứ đợi ở đây đi!"
Nghe Cố Nan Vong nói ra những lời này, cho rằng anh sẽ đi.
Kéo góc áo của anh, vẻ mặt tội nghiệp nhìn anh.
"Đừng bỏ lại em, không phải bởi vì em lo anh gặp chuyện không may mới đi theo anh sao, nào biết bây giờ chúng ta bị nhốt!"
Hơn nữa cô cảm thấy lần bắt cóc này, hoàn toàn chỉ là chơi trốn tìm với bọn họ, những người này, thật là ngu bạo!
Chẳng qua như vậy cũng cho cô và Cố Nan Vong có cơ hội ở chung.
Nhưng giấc mơ đêm qua, thật sự rất chân thật.
Nếu đã vậy, ngày hôm nay cũng không xảy ra chuyện gì, nói vậy cũng sẽ không thể xuất hiện chuyện đó.
Mà vấn đề lúc này là, Cố Nan Vong muốn đi!
Thì ra cô gái này, lo lắng chuyện này.
Anh trấn an tâm tình của cô: "Không phải là anh đi, anh chỉ cảm thấy, chuyện bắt cóc lần này thật là nhàm chán, anh phải đi tìm bọn họ nói rõ ràng, huống hồ, ba anh cũng không có nhiều thời giờ như vậy để dây dưa với bọn họ."
Nhưng, công ty ba xảy ra vấn đề, đây là thật.
Nghe thấy Cố Nan Vong nói muốn ném cô xuống khỏi người anh.
Cuối cùng cô cũng thành thật yên tĩnh.
Tuy trong phòng tối, nhưng người đàn ông đeo dây chuyền vàng đứng ở trước cửa có thể nhìn thấy hai người bọn họ đang làm gì.
Ở ngoài cửa, ngược đãi anh ta còn chưa đủ.
Lại tiếp tục ngược ở trong này? Người đàn ông đeo dây chuyên vàng dứt khoát: "Tôi cho các cậu thời gian, có chuyện gì thì gọi tôi."
Sau đó, bọn họ chỉ thấy người đàn ông đeo dây chuyền vàng đen mặt, đi ra cửa.
Tô Ý Niệm bám lên người Cố Nan Vong, nhìn người đàn ông đeo dây chuyền vàng đi ra ngoài: "Aiz, áp lực mà người đàn ông đeo dây chuyền vàng này phải chịu cũng quá lớn?"
Bọn họ còn chưa làm gì mà...
Cố Nan Vong thấy cô quay mặt: "Nếu như vừa rồi em nhìn thấy anh và cô gái khác thân thiết như thế này, anh nghĩ em sẽ giết anh."
Nói xong, Cố Nan Vong lại nở nụ cười.
Tô Ý Niệm nghe thấy câu đó đã nổi giận.
"Anh thử xem."
"Còn nữa, cái gì gọi là anh và cô gái khác thân thiết? Người khó thu phục như anh, còn thân thiết với cô gái khác."
"..."
Nhất thời Cố Nan Vong nghẹn lời.
Anh kéo bàn tay khoát lên người anh xuống: "Xuống."
Lời của anh, như là mệnh lệnh.
Cô không muốn xuống.
"Không."
Cố Nan Vong nhận ra cô đang làm nũng, cả mặt lập tức không tốt lắm.
Bởi vì anh hiểu biết bản lĩnh làm nũng của cô.
Tô Ý Niệm thấy Cố Nan Vong không đẩy ra, cho rằng anh đồng ý để cô tiếp tục bám lên người anh.
Ôm cổ anh, hai chân kẹp ngang hông anh, mặt từ từ tới gần anh.
Đương nhiên Cố Nan Vong biết Tô Ý Niệm muốn làm gì.
Chỉ là bây giờ hai người bọn họ bị nhốt ở trong căn phòng tối nhỏ này, vẫn nên nghĩ làm thế nào để ra ngoài thì tốt hơn.
Vì thế anh nghiêng đầu: “Đi xuống, dieendaanleequuydoon – V.O, anh không dám đảm bảo kế tiếp anh sẽ làm ra chuyện gì.”
Anh chỉ muốn dọa cô, vốn cho là cô sẽ tuột xuống khỏi người anh, nhưng dường như lại khiến cô được một tấc lại tiến một thước.
Tô ý niệm lười phải nhiều lời với anh, nghiêng đầu tiếp tục chôn ở hõm cổ anh, tiến sát vào lỗ tai anh gằn từng tiếng: "Em không hề để ý chút nào, hơn nữa em đã chuẩn bị tinh thần bán mình cho anh, cho nên anh làm gì em cũng đều phối hợp."
Cô nói chuyện như đang thổi khí, Cố Nan Vong thật có thể cảm nhận được rõ ràng một luồng gió nóng truyền vào tai, vành tai vốn là chỗ mẫn cảm nhất của anh.
Cô gái này, hoàn toàn là đang đùa với lửa.
Anh lại ấn chặt đầu cô, miệng đặt vào tai cô: "Em đừng lộn xộn, tình huống hiện tại, vẫn nên nghĩ làm thế nào ra ngoài mới được."
"Nếu không, một giây sau anh có thể ném em xuống khỏi người anh."
"Còn nữa, có ai từng nói với em, em, thật sự, rất, nặng."
Lời nói trước đó, Tô Ý Niệm có thể nhịn, chỉ là câu sau.
Cái gì gọi là cô thật sự rất nặng?
Rõ ràng cô chẳng nặng chút nào có được không?
Tô Ý Niệm nghe câu đó, cho dù cô muốn tiếp tục bám lên người Cố Nan Vong thế nào cũng phải tuột xuống khỏi người anh.
Cô sửa sang lại quần áo bản thân, dường như hơi tức giận.
Cố Nan Vong xoa xoa bả vai bị cô ghìm chặt, thật sự đau quá. . .
Anh nhìn thoáng qua Tô Ý Niệm lúc này đang hờn dỗi: "Được rồi, đừng mày chau ủ dột, em cứ đợi ở đây đi!"
Nghe Cố Nan Vong nói ra những lời này, cho rằng anh sẽ đi.
Kéo góc áo của anh, vẻ mặt tội nghiệp nhìn anh.
"Đừng bỏ lại em, không phải bởi vì em lo anh gặp chuyện không may mới đi theo anh sao, nào biết bây giờ chúng ta bị nhốt!"
Hơn nữa cô cảm thấy lần bắt cóc này, hoàn toàn chỉ là chơi trốn tìm với bọn họ, những người này, thật là ngu bạo!
Chẳng qua như vậy cũng cho cô và Cố Nan Vong có cơ hội ở chung.
Nhưng giấc mơ đêm qua, thật sự rất chân thật.
Nếu đã vậy, ngày hôm nay cũng không xảy ra chuyện gì, nói vậy cũng sẽ không thể xuất hiện chuyện đó.
Mà vấn đề lúc này là, Cố Nan Vong muốn đi!
Thì ra cô gái này, lo lắng chuyện này.
Anh trấn an tâm tình của cô: "Không phải là anh đi, anh chỉ cảm thấy, chuyện bắt cóc lần này thật là nhàm chán, anh phải đi tìm bọn họ nói rõ ràng, huống hồ, ba anh cũng không có nhiều thời giờ như vậy để dây dưa với bọn họ."
Nhưng, công ty ba xảy ra vấn đề, đây là thật.
Danh sách chương