Cả hai rời khỏi bữa tiệc, anh đưa cô vào một căn phòng tránh ánh mắt của những người qua lại. Thấy mọi chuyện đã ổn, Sở Sinh Trang khẽ vỗ nhẹ vào vai người đang bế mình, nói:
"A...anh thả tôi xuống được rồi."
Ngụy Thế Quân không đáp lại, trực tiếp bế người phụ nữ trên tay đi lại giường lớn, hung hăng ném cô xuống giường. Cô lồm cồm ngồi dậy trong choáng váng, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn anh, cô kêu anh thả cô xuống nhưng anh có nhất thiết phải làm mạnh như vậy không? Tên đàn ông này ra ngoài bị ai chọc sao giờ lại trút giận lên cô chứ? Nhìn người phụ nữ đối diện đang nhăn mặt nhìn mình, Ngụy Thế Quân lại nhớ đến dáng vẻ tươi cười của cô đối với tên họ Hàn kia... Quả là khác một trời một vực! Anh đã cố không để tâm đến chuyện Mặc Kiều Khâm vừa về nước cô đã một mực sống chết đòi ly hôn, nhưng bây giờ thì sao? Rõ ràng cô biết Hàn Dạ Nam là kẻ thù không đội trời chung với anh trên thương trường, vậy mà lại còn tỏ ra thân thiết với hắn ta như vậy. Có phải gần đây anh đã chiều cô quá nên cô hư rồi không? Xem ra tối nay anh phải dạy dỗ lại rồi!
"A...anh...làm gì vậy?"
Sở Sinh Trang hốt hoảng khi thấy anh đột ngột tiến lại gần, đè lên người mình, hai tay anh chống ngang hai bên hông, giam cô trong lồng ngực, từng hơi thở nóng rẫy tràn ngập hương rượu phả vào chóp mũi như thiêu như đốt, ánh mắt tựa loài sói dữ đầy nguy hiểm bắn thẳng về phía con mồi. Cô nhất thời bị á khẩu, toàn thân lạnh toát có chút run rẩy. So với việc khi giận dữ anh liền quát mắng, từng lời nói ra đều là những câu từ đay nghiến thì hiện tại, sự im lặng này lại mang đến cho cô loại cảm giác không lành hơn, cứ như thể nó là bình yên trước cơn bão vậy.
"Sở Sinh Trang, em có biết mình đang làm gì không hả? Em thừa biết mối quan hệ giữa tôi và tên đó là như thế nào mà."
"Anh đang nói cái gì vậy? Tên đó là ai chứ? Tôi đã làm gì? Anh mau buông tôi ra!"_Sở Sinh Trang khó chịu nói, hai tay dùng sức đẩy vai anh ra
Ngụy Thế Quân liền nắm lấy tay cô, dùng một tay to lớn ghì chặt ra sau lưng không cho phản kháng. Cô càng giẫy giụa muốn thoát ra anh lại càng siết chặt hơn.
"Em còn giả vờ không biết nữa sao? Sở Sinh Trang, tôi nói cho em biết, một khi đã là người phụ nữ của tôi thì đến chết cũng phải làm ma nhà họ Ngụy. Em cứ thử mơ tưởng đến thằng đàn ông khác xem, lúc đó đừng trách tôi không cảnh báo em trước."
Nghe đến đây cô chợt hiểu ra mọi chuyện, người đàn ông này chính là thấy cô tối nay đi cùng tên con trai khác nên giờ mới có biểu hiện như vậy. Nhưng như thế thì đã sao chứ? Hai người chẳng phải sớm muộn cũng ly hôn sao? Bây giờ cứ coi như cô lo trước một bước, đi tìm một người bạn cùng đi đến cuối đời. Cũng hợp lý mà. Anh trước giờ đều chưa từng đặt cô vào mắt, bây giờ lại còn tỏ ra ghen tuông. Con người phải chăng đều giống nhau cả, có được thì không biết trân trọng nhưng khi mất đi rồi lại điên cuồng muốn chiếm hữu!
"Ngụy Thế Quân, anh có quyền gì mà cấm đoán tôi? Là người phụ nữ của anh? Từ bao giờ vậy? Hôm nay tôi chính là đến đây để kiếm đàn ông đó, anh làm gì được tôi?"_Sở Sinh Trang lớn giọng thách thức
"Ha, em đúng là coi lời tôi nói như gió bay rồi. Vậy thì đêm nay tôi sẽ khiến em khóc lóc van xin được làm người phụ nữ của tôi."
Vừa nói Ngụy Thế Quân vừa di chuyển ngón tay cái lướt qua lướt lại trên đôi môi căng mọng màu hoa anh đào, ánh mắt vẩn đục không rời nhắm thẳng đến mà cúi người xuống dùng môi mình khóa chặt hai cánh môi đỏ mọng.
Sở Sinh Trang bất ngờ đến tròn mắt, chỉ ngay giây tiếp theo bả vai nhỏ nhắn đã bị bàn tay to lớn ghì xuống nệm, môi nhỏ bị hôn đến sưng đỏ chỉ có thể phát ra vài tiếng "ư...a..." vô lực. Cho dù cô có dùng sức đến đâu cũng không thể đẩy người đàn ông điên cuồng này ra.
Thấy cô cứ mãi không yên, anh liền bắt lấy hai tay cô ghì chặt lên đỉnh đầu, giọng nói mang theo sự đe dọa:
"Yên lặng đi nếu em mong tôi nhẹ nhàng một chút."
Dứt lời, ánh mắt lộ ra tia độc ác, cúi người cắn lấy chiếc cổ trắng ngần của cô gái đang nằm dưới thân, trượt dần xuống hõm cổ cùng đường xương quai xanh mảnh khảnh.
"Á...đau... Tên khốn nhà anh! Mau buông tôi ra!"_Sở Sinh Trang đau đớn kêu lên, miệng cũng không ngừng chửi bới, tiếp đó lại ra sức vùng vẫy
Chiếc cổ trắng trẻo nhỏ bé đó xuất hiện chi chít những dấu răng nhưng vẫn là chưa đủ, anh liền mút lấy thật mạnh để lại dấu vết đỏ hồng. Từng nơi anh dạo qua đều để lại những vết đỏ ửng trông đến là đáng thương, nhìn thành quả mà mình tạo ra Ngụy Thế Quân khẽ nhếch miệng cười thỏa mãn. Anh ghé sát vào tai cô, dùng răng cắn nhẹ lên vành tai mềm mại khiến cả người cô khẽ run lên mềm nhũn. Vậy mà anh trước đây lại không biết điểm yếu của cô là vị trí này đấy.
"Đánh dấu chủ quyền! Sau này không được phép cho ai khác chạm vào nơi này của em, ngoại trừ tôi ra."
Nói xong anh liền cưng chiều hôn lên môi cô, cả hai lại bắt đầu nụ hôn dài nhưng lần này có chút khác biệt, đó là một nụ hôn kiểu pháp. Hơi thở cả hai hòa quyện vào nhau, hai đầu lưỡi ẩm ướt quấn quýt không rời, một người trốn một người lại đuổi, từng sợi dây cảm giác được kích thích khiến cả người nóng bừng lên. Cô bị anh dẫn vào cuộc chơi một cách ngây ngốc, đầu óc cũng dần trở nên trống rỗng đến quên phản kháng lại.
Người đàn ông kia dần đạt được mục đích liền thẳng tay xé bỏ chiếc váy cô đang mặc trên người rồi lạnh lùng ném xuống đất, đồi núi nhấp nhô trập trùng liền lộ ra đầy khiêu khích.
Hành động thô bạo đó lập tức kéo ý thức của cô trở lại, cố gắng dùng hết sức lực đẩy người bên trên ra, ánh mắt chứa đầy hoảng sợ, dùng đôi tay mảnh khảnh che đi phần cơ thể đang không mảnh vải nào trước ngực. Tuy không phải lần đầu tiên tiếp xúc thân mật nhưng ở trong phòng điện sáng trưng như vậy...quả thực không giấu được sự ngại ngùng.
Nhìn cô gái dưới thân mặt đỏ bừng bừng, đôi môi sưng đỏ mím chặt lại, ánh mắt ngượng ngùng né tránh. A, đáng yêu chết mất! Cô gái này bày ra vẻ mặt đó là đang muốn câu dẫn ai đây hả?
"Em mà còn mang cái biểu cảm đó thì đừng mong tôi dừng lại."_Ngụy Thế Quân lên tiếng đe dọa
Nghe vậy cô lại bày ra vẻ ngơ ngác, cô rốt cuộc nên mang biểu cảm nào để tên đàn ông này buông tha cho mình đây?
Bất ngờ anh lại ghé vào tai cô mà thì thầm:
"Thật ra dù em có biểu cảm như nào thì đêm nay cũng không thoát được đâu."
"Đáng chết! Tôi đúng là ngu ngốc khi lúc đó lại tin tưởng mà đi theo anh."
"Bây giờ có hối hận cũng không kịp đâu."
Ngụy Thế Quân liền nắm lấy hai tay cô giật mạnh ra, ghì chặt trên đỉnh đầu. Nhìn núi tuyết nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp thở, chưa cần chạm vào cũng biết, chắc chắn là rất mềm! Há miệng, anh cúi xuống ngoạm lấy, dùng lưỡi đảo quanh rồi cắn nuốt từng chút một. Ha, quả thực rất mềm mại! Bàn tay cũng không yên phận mà nhào nặn bên còn lại, chiếc bánh trắng trẻo mũm mĩm bị bóp nắn thành đủ loại hình dạng trông vô cùng đáng thương.
Cảm nhận đầu ngực bị trêu ghẹo đến căng cứng lại có hơi nhói nhói, xen lẫn cảm giác muốn trốn tránh lại có chút hưng phấn len lỏi. Sở Sinh Trang cong người muốn trốn, lại vô tình càng khiến cho cơ thể trở nên gần sát với người đó hơn.
Anh nhếch miệng cười quỷ quyệt, cố tình không hiểu mà nói:
"Em đây là gấp đến không nhịn nổi nữa rồi?"
Ngụy Thế Quân nằm đè lên người cô, chen vào giữa hai chân, tiếp tục công việc nhào bột, động tác cũng nhanh chóng hơn khiến cả người cô run rẩy, hơi thở gấp rút theo từng động tác của người phía trên, miệng nhỏ chỉ có thể phát ra mấy câu nói đứt quãng.
Người đàn ông thở dốc, buông tha cho ngọn núi đôi đã ướt đẫm, anh thẳng người lên, ánh mắt đã mất đi lý trí, đỏ ngầu, mông lung nhưng lại nhìn chằm chằm vào cô gái nằm dưới thân. Ngón tay thon dài uy lực cởi bỏ từng chiếc cúc áo, rồi đến thắt lưng...đến khi cả người trần trụi.
Sở Sinh Trang nhân lúc khoảng cách được nới lỏng liền trườn bò lên phía trên muốn chạy trốn nhưng rất nhanh đã bị tóm chân kéo lại.
"Muốn trốn?"_Ngụy Thế Quân dùng chất giọng khàn khàn lên tiếng
Bàn tay anh lần mò xuống vùng cấm địa kia, thẳng tay cởi bỏ nốt chiếc quần nhỏ vướng víu, ngón tay thon dài mạnh mẽ vuốt ve dọc theo hai bên cánh hoa mẫn cảm sau đó không chút thông báo mà cho vào bên trong.
"Á!"
Sở Sinh Trang hét lên, bàn tay nhỏ nhắn đưa xuống nắm lấy cổ tay anh muốn kéo ra nhưng không thể. Ngón tay kia ở bên trong không ngừng chuyển động ngày một nhanh hơn, một ngón rồi lại hai ngón...khuấy đảo liên tục bên trong hoa ngu**t ẩm ướt. Cả người cô đã mềm nhũn, run lên từng hồi vì kích thích, hai tay siết chặt mép chăn đến trắng bệch lộ rõ từng khớp xương.
"A...anh thả tôi xuống được rồi."
Ngụy Thế Quân không đáp lại, trực tiếp bế người phụ nữ trên tay đi lại giường lớn, hung hăng ném cô xuống giường. Cô lồm cồm ngồi dậy trong choáng váng, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn anh, cô kêu anh thả cô xuống nhưng anh có nhất thiết phải làm mạnh như vậy không? Tên đàn ông này ra ngoài bị ai chọc sao giờ lại trút giận lên cô chứ? Nhìn người phụ nữ đối diện đang nhăn mặt nhìn mình, Ngụy Thế Quân lại nhớ đến dáng vẻ tươi cười của cô đối với tên họ Hàn kia... Quả là khác một trời một vực! Anh đã cố không để tâm đến chuyện Mặc Kiều Khâm vừa về nước cô đã một mực sống chết đòi ly hôn, nhưng bây giờ thì sao? Rõ ràng cô biết Hàn Dạ Nam là kẻ thù không đội trời chung với anh trên thương trường, vậy mà lại còn tỏ ra thân thiết với hắn ta như vậy. Có phải gần đây anh đã chiều cô quá nên cô hư rồi không? Xem ra tối nay anh phải dạy dỗ lại rồi!
"A...anh...làm gì vậy?"
Sở Sinh Trang hốt hoảng khi thấy anh đột ngột tiến lại gần, đè lên người mình, hai tay anh chống ngang hai bên hông, giam cô trong lồng ngực, từng hơi thở nóng rẫy tràn ngập hương rượu phả vào chóp mũi như thiêu như đốt, ánh mắt tựa loài sói dữ đầy nguy hiểm bắn thẳng về phía con mồi. Cô nhất thời bị á khẩu, toàn thân lạnh toát có chút run rẩy. So với việc khi giận dữ anh liền quát mắng, từng lời nói ra đều là những câu từ đay nghiến thì hiện tại, sự im lặng này lại mang đến cho cô loại cảm giác không lành hơn, cứ như thể nó là bình yên trước cơn bão vậy.
"Sở Sinh Trang, em có biết mình đang làm gì không hả? Em thừa biết mối quan hệ giữa tôi và tên đó là như thế nào mà."
"Anh đang nói cái gì vậy? Tên đó là ai chứ? Tôi đã làm gì? Anh mau buông tôi ra!"_Sở Sinh Trang khó chịu nói, hai tay dùng sức đẩy vai anh ra
Ngụy Thế Quân liền nắm lấy tay cô, dùng một tay to lớn ghì chặt ra sau lưng không cho phản kháng. Cô càng giẫy giụa muốn thoát ra anh lại càng siết chặt hơn.
"Em còn giả vờ không biết nữa sao? Sở Sinh Trang, tôi nói cho em biết, một khi đã là người phụ nữ của tôi thì đến chết cũng phải làm ma nhà họ Ngụy. Em cứ thử mơ tưởng đến thằng đàn ông khác xem, lúc đó đừng trách tôi không cảnh báo em trước."
Nghe đến đây cô chợt hiểu ra mọi chuyện, người đàn ông này chính là thấy cô tối nay đi cùng tên con trai khác nên giờ mới có biểu hiện như vậy. Nhưng như thế thì đã sao chứ? Hai người chẳng phải sớm muộn cũng ly hôn sao? Bây giờ cứ coi như cô lo trước một bước, đi tìm một người bạn cùng đi đến cuối đời. Cũng hợp lý mà. Anh trước giờ đều chưa từng đặt cô vào mắt, bây giờ lại còn tỏ ra ghen tuông. Con người phải chăng đều giống nhau cả, có được thì không biết trân trọng nhưng khi mất đi rồi lại điên cuồng muốn chiếm hữu!
"Ngụy Thế Quân, anh có quyền gì mà cấm đoán tôi? Là người phụ nữ của anh? Từ bao giờ vậy? Hôm nay tôi chính là đến đây để kiếm đàn ông đó, anh làm gì được tôi?"_Sở Sinh Trang lớn giọng thách thức
"Ha, em đúng là coi lời tôi nói như gió bay rồi. Vậy thì đêm nay tôi sẽ khiến em khóc lóc van xin được làm người phụ nữ của tôi."
Vừa nói Ngụy Thế Quân vừa di chuyển ngón tay cái lướt qua lướt lại trên đôi môi căng mọng màu hoa anh đào, ánh mắt vẩn đục không rời nhắm thẳng đến mà cúi người xuống dùng môi mình khóa chặt hai cánh môi đỏ mọng.
Sở Sinh Trang bất ngờ đến tròn mắt, chỉ ngay giây tiếp theo bả vai nhỏ nhắn đã bị bàn tay to lớn ghì xuống nệm, môi nhỏ bị hôn đến sưng đỏ chỉ có thể phát ra vài tiếng "ư...a..." vô lực. Cho dù cô có dùng sức đến đâu cũng không thể đẩy người đàn ông điên cuồng này ra.
Thấy cô cứ mãi không yên, anh liền bắt lấy hai tay cô ghì chặt lên đỉnh đầu, giọng nói mang theo sự đe dọa:
"Yên lặng đi nếu em mong tôi nhẹ nhàng một chút."
Dứt lời, ánh mắt lộ ra tia độc ác, cúi người cắn lấy chiếc cổ trắng ngần của cô gái đang nằm dưới thân, trượt dần xuống hõm cổ cùng đường xương quai xanh mảnh khảnh.
"Á...đau... Tên khốn nhà anh! Mau buông tôi ra!"_Sở Sinh Trang đau đớn kêu lên, miệng cũng không ngừng chửi bới, tiếp đó lại ra sức vùng vẫy
Chiếc cổ trắng trẻo nhỏ bé đó xuất hiện chi chít những dấu răng nhưng vẫn là chưa đủ, anh liền mút lấy thật mạnh để lại dấu vết đỏ hồng. Từng nơi anh dạo qua đều để lại những vết đỏ ửng trông đến là đáng thương, nhìn thành quả mà mình tạo ra Ngụy Thế Quân khẽ nhếch miệng cười thỏa mãn. Anh ghé sát vào tai cô, dùng răng cắn nhẹ lên vành tai mềm mại khiến cả người cô khẽ run lên mềm nhũn. Vậy mà anh trước đây lại không biết điểm yếu của cô là vị trí này đấy.
"Đánh dấu chủ quyền! Sau này không được phép cho ai khác chạm vào nơi này của em, ngoại trừ tôi ra."
Nói xong anh liền cưng chiều hôn lên môi cô, cả hai lại bắt đầu nụ hôn dài nhưng lần này có chút khác biệt, đó là một nụ hôn kiểu pháp. Hơi thở cả hai hòa quyện vào nhau, hai đầu lưỡi ẩm ướt quấn quýt không rời, một người trốn một người lại đuổi, từng sợi dây cảm giác được kích thích khiến cả người nóng bừng lên. Cô bị anh dẫn vào cuộc chơi một cách ngây ngốc, đầu óc cũng dần trở nên trống rỗng đến quên phản kháng lại.
Người đàn ông kia dần đạt được mục đích liền thẳng tay xé bỏ chiếc váy cô đang mặc trên người rồi lạnh lùng ném xuống đất, đồi núi nhấp nhô trập trùng liền lộ ra đầy khiêu khích.
Hành động thô bạo đó lập tức kéo ý thức của cô trở lại, cố gắng dùng hết sức lực đẩy người bên trên ra, ánh mắt chứa đầy hoảng sợ, dùng đôi tay mảnh khảnh che đi phần cơ thể đang không mảnh vải nào trước ngực. Tuy không phải lần đầu tiên tiếp xúc thân mật nhưng ở trong phòng điện sáng trưng như vậy...quả thực không giấu được sự ngại ngùng.
Nhìn cô gái dưới thân mặt đỏ bừng bừng, đôi môi sưng đỏ mím chặt lại, ánh mắt ngượng ngùng né tránh. A, đáng yêu chết mất! Cô gái này bày ra vẻ mặt đó là đang muốn câu dẫn ai đây hả?
"Em mà còn mang cái biểu cảm đó thì đừng mong tôi dừng lại."_Ngụy Thế Quân lên tiếng đe dọa
Nghe vậy cô lại bày ra vẻ ngơ ngác, cô rốt cuộc nên mang biểu cảm nào để tên đàn ông này buông tha cho mình đây?
Bất ngờ anh lại ghé vào tai cô mà thì thầm:
"Thật ra dù em có biểu cảm như nào thì đêm nay cũng không thoát được đâu."
"Đáng chết! Tôi đúng là ngu ngốc khi lúc đó lại tin tưởng mà đi theo anh."
"Bây giờ có hối hận cũng không kịp đâu."
Ngụy Thế Quân liền nắm lấy hai tay cô giật mạnh ra, ghì chặt trên đỉnh đầu. Nhìn núi tuyết nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp thở, chưa cần chạm vào cũng biết, chắc chắn là rất mềm! Há miệng, anh cúi xuống ngoạm lấy, dùng lưỡi đảo quanh rồi cắn nuốt từng chút một. Ha, quả thực rất mềm mại! Bàn tay cũng không yên phận mà nhào nặn bên còn lại, chiếc bánh trắng trẻo mũm mĩm bị bóp nắn thành đủ loại hình dạng trông vô cùng đáng thương.
Cảm nhận đầu ngực bị trêu ghẹo đến căng cứng lại có hơi nhói nhói, xen lẫn cảm giác muốn trốn tránh lại có chút hưng phấn len lỏi. Sở Sinh Trang cong người muốn trốn, lại vô tình càng khiến cho cơ thể trở nên gần sát với người đó hơn.
Anh nhếch miệng cười quỷ quyệt, cố tình không hiểu mà nói:
"Em đây là gấp đến không nhịn nổi nữa rồi?"
Ngụy Thế Quân nằm đè lên người cô, chen vào giữa hai chân, tiếp tục công việc nhào bột, động tác cũng nhanh chóng hơn khiến cả người cô run rẩy, hơi thở gấp rút theo từng động tác của người phía trên, miệng nhỏ chỉ có thể phát ra mấy câu nói đứt quãng.
Người đàn ông thở dốc, buông tha cho ngọn núi đôi đã ướt đẫm, anh thẳng người lên, ánh mắt đã mất đi lý trí, đỏ ngầu, mông lung nhưng lại nhìn chằm chằm vào cô gái nằm dưới thân. Ngón tay thon dài uy lực cởi bỏ từng chiếc cúc áo, rồi đến thắt lưng...đến khi cả người trần trụi.
Sở Sinh Trang nhân lúc khoảng cách được nới lỏng liền trườn bò lên phía trên muốn chạy trốn nhưng rất nhanh đã bị tóm chân kéo lại.
"Muốn trốn?"_Ngụy Thế Quân dùng chất giọng khàn khàn lên tiếng
Bàn tay anh lần mò xuống vùng cấm địa kia, thẳng tay cởi bỏ nốt chiếc quần nhỏ vướng víu, ngón tay thon dài mạnh mẽ vuốt ve dọc theo hai bên cánh hoa mẫn cảm sau đó không chút thông báo mà cho vào bên trong.
"Á!"
Sở Sinh Trang hét lên, bàn tay nhỏ nhắn đưa xuống nắm lấy cổ tay anh muốn kéo ra nhưng không thể. Ngón tay kia ở bên trong không ngừng chuyển động ngày một nhanh hơn, một ngón rồi lại hai ngón...khuấy đảo liên tục bên trong hoa ngu**t ẩm ướt. Cả người cô đã mềm nhũn, run lên từng hồi vì kích thích, hai tay siết chặt mép chăn đến trắng bệch lộ rõ từng khớp xương.
Danh sách chương