Sở Sinh Trang vừa rời đi được một lúc thì Uyên Hạ cũng lấy cớ rồi ra ngoài luôn, cô ta vào phòng nghỉ chỗ cô đang pha cà phê vừa hay đúng lúc bắt gặp cảnh cô đang thất thần đứng trước máy pha cà phê tự động:
“Cô Sở tính để tôi về rồi mới mang cà phê tới sao?”
“Phó tổng Uyên, sao cô lại ra đây? Cô cần gì sao?”
“Cần anh Thế Quân, cô làm được không?”
“Chuyện này...”_Sở Sinh Trang ngơ ngác, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao
Uyên Hạ nhếch miệng cười, dùng ánh mắt dò xét người đối diện một lượt từ trên xuống:
“Tôi thật thắc mắc cô rốt cuộc có năng lực gì lại có thể khiến Ngụy phu nhân một mực bắt ép anh ấy phải cưới cô? Từ những gì cô đã làm với Ngụy Tô Linh, anh ấy vậy mà vẫn chưa tống cô vào tù được?”
“Phó tổng Uyên, chắc cô cũng biết vu oan cho người khác là không nên, tôi hoàn toàn có thể kiện cô ra tòa.”
“Cô nghĩ là tôi sợ lời đe dọa này? Cũng phải nhìn xem thân phận của tôi và cô như thế nào đã, cô nhắm hầu tòa được không rồi hãy kiện. Một người với gia cảnh tầm thường...thật sự là khó đấy.”_Uyên Hạ nói với giọng điệu dè bỉu
Sở Sinh Trang cũng không đối đáp lại với cô ta làm gì, về gia thế cô lại càng hơn Uyên Hạ nhưng chuyện dựa vào gia cảnh để lên mặt với người đời vốn không có gì là hay cả.
Sau khi cho đường vào cà phê để giảm vị đắng nguyên chất, cô khẽ cúi đầu chào cho phải phép rồi bưng khay cà phê ra ngoài nhưng liền bị Uyên Hạ giữ tay lại:
“Cô nhớ cho kĩ lời tôi nói ngày hôm nay, cái chức Ngụy thiếu phu nhân mà cô đang ngồi sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về tôi.”
“Tôi chỉ biết hiện tại tôi mới là thiếu phu nhân Ngụy Gia và tương lai cũng vẫn sẽ là tôi, những lời người khác nói đều không có giá trị. Tôi xin phép đi trước.”_Nói xong Sở Sinh Trang liền bưng khay cà phê trở về phòng họp
Thấy không đe dọa được mà ngược lại còn bị chính thất khẳng định vị thế của mình, Uyên Hạ không khỏi tức giận nhưng lại chẳng thể làm gì được, cô ta chỉ biết dậm mạnh chân xuống sàn thể hiện sự phẫn nộ.
Một lát sau Uyên Hạ cũng trở lại phòng họp và cuộc thảo luận về hợp đồng được diễn ra. Vì tứ thiếu gia nhà họ Ngụy vừa tốt nghiệp đại học sân khấu điện ảnh nên hợp đồng lần này đánh dấu lần đầu tiên tập đoàn Ngụy Bắc lấn sân sang lĩnh vực nghệ thuật. Mọi thứ đều phải được bàn bạc một cách kĩ lưỡng và tất nhiên công ty giải trí hợp tác cùng cũng đã được chọn lọc cẩn thận.
Phó tổng Uyên Nhạc Thị lại vừa hay là Uyên Hạ, bạn thân hồi còn ở Canada của Ngụy Thế Quân nên cô ta đã thay mặt tổng giám đốc Uyên Nhạc Thị đến để bàn hợp đồng.
Cuộc thảo luận bàn bạc về dự án hợp tác giữa hai tập đoàn Ngụy Bắc và Uyên Nhạc Thị cuối cùng cũng kết thúc. Mọi người bắt đầu rời khỏi phòng, Uyên Hạ ngỏ ý muốn mời cơm trưa.
Khi tất cả đang trên đường xuống sảnh chính công ty để ra nhà hàng gần đó dùng bữa thì đột nhiên Sở Sinh Trang khụy xuống, một tay cầm tài liệu một tay ôm bụng. Sắc mặt cô tái nhợt đi, môi cũng trắng bệch, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, cả người run rẩy.
“Này, cô làm sao vậy?”
Uyên Hạ đi cạnh trông thấy thì không khỏi hoảng hốt. Ngụy Thế Quân nghe thấy tiếng động cũng lập tức quay đầu lại, anh nhanh chóng bước đến đỡ lấy Sở Sinh Trang rồi trừng mắt lên nhìn Uyên Hạ.
“Em không có làm gì hết, cô ấy tự dưng như vậy mà.”_Uyên Hạ lập tức lắc đầu, xua tay minh oan
Những người có mặt ở dưới sảnh đều bị thu hút bởi sự bất thường mà xúm lại xem và một hành động không ai ngờ tới đã xảy ra, Ngụy Thế Quân đi tới bế cô lên rồi gấp gáp quay sang nói với Kha Vĩnh:
“Mau chuẩn bị xe tới bệnh viện!”
Kha Vĩnh bị bất ngờ nên nhất thời chưa thể tiêu hóa được, đến khi trông thấy ánh mắt sắc như dao đang nhắm thẳng về phía mình mới tức tốc đi chuẩn bị xe. Chiếc Mayback đen lao thẳng đến bệnh viện Cố Thập Y...
“Thế Quân, cậu lại có thể để vợ mình nhịn đói đến ngất xỉu như vậy sao? Cô ấy còn chưa khỏe hẳn mà cậu đã bóc lột sức lao động rồi? Làm gì có thiếu phu nhân của một đại gia tộc nào lại như cô ấy hả?”
Ngụy Thế Quân im lặng không nói gì, Cố Phong cũng đành lắc đầu chịu thua. Cậu cũng thừa biết Nghi Sinh Trang vốn là cái gai trong mắt Ngụy Thế Quân, việc anh đối xử với vợ mình như vậy cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
“Ngụy tổng, đồ ăn đã mang đến rồi ạ.”
Kha Vĩnh cho người mang vào một loạt những chiếc xe đẩy đầy ắp đồ ăn vẫn còn nóng hổi vào phòng, bày ra trước mặt Sở Sinh Trang. Ai nấy đều ngơ ngác trước lượng thức ăn đủ để mở cả một bữa tiệc đông người đến dự.
“Ăn hết chỗ này đi, đừng để người ta nói nhân viên của Ngụy Bắc đến đồ ăn cũng còn không có.”
“Thế Quân, con người ta có thể chết vì đói nhưng cũng có trường hợp chết vì no đấy.”
Ngụy Thế Quân nghe xong liền quay sang Cố Phong nói với giọng đầy cay nghiệt:
“Vậy thì tôi cũng muốn được tận mắt chứng kiến người vì no mà chết.”
Dứt lời, Ngụy Thế Quân liền liếc mắt về phía người con gái yếu ớt đang ngồi trên giường. Đó là ánh nhìn đầy thù hận xen lẫn sự bất lực khi bản thân biết rất rõ đối phương đã làm ra những loại chuyện xấu gì nhưng lại không thể khiến hắn phải cúi đầu nhận tội. Trong khi người bị hại đang phải chịu đựng những ngày tháng sống trong đau khổ thì hắn ta lại vui vẻ tận hưởng cuộc sống khi đã đạt được mục đích của mình.
Đối diện với ánh nhìn đầy chết chóc ấy Sở Sinh Trang chẳng thể nói nên lời nào, đôi mắt sáng long lanh giờ đây lại ngập tràn trong nỗi thất vọng. Cứ nghĩ rằng đằng sau lớp sương mù sẽ là một con đường mới đưa mình thoát khỏi nguy hiểm, nhưng đến khi sương tan đi, hiện hữu trước mắt ta lại là một vực thẳm sâu không thấy đáy.
Trước khi mọi thứ trở nên tối đen, gương mặt hoảng hốt của người con trai ấy vội vã lao về phía cô, Sở Sinh Trang vẫn còn nhớ rất rõ. Cô đã rất bất ngờ khi trông thấy biểu cảm ấy xuất hiện trên gương mặt anh, và cũng không thể phủ nhận được việc ngay lúc đó cô từng có suy nghĩ rằng Ngụy Thế Quân anh đang thực sự lo lắng cho cô. Nhưng dường như Sở Sinh Trang lại một lần nữa tự mình đa tình, chẳng có sự lo lắng hay quan tâm gì ở đây cả. Hiện thực vốn đang ở ngay trước mắt, Ngụy Thế Quân anh từng giây từng phút chỉ cần cô còn sống trên thế gian này thì sẽ chỉ có sự thù hận dành cho cô mà thôi...
Ngụy Thế Quân bất ngờ lao thẳng đến chiếc giường, nắm lấy cánh tay còn đang cắm ống truyền dịch của cô mà kéo mạnh lên, bắt cô phải ngồi dậy. Tay kia của anh liền kéo một khay thức ăn đầy ắp đến trước mặt cô rồi dùng tay không bốc lấy một nắm xôi nhét thẳng vào miệng cô.
“Cô ăn hết chỗ này cho tôi, ăn đến chết luôn cũng được, đừng có làm ma đói rồi đến quấy phá tôi.”
“Thế Quân! Cậu làm cái gì vậy?”_Cố Phong bức xúc đẩy Ngụy Thế Quân ra
“Nhớ lấy. Ăn rồi chết luôn đi.”_Ngụy Thế Quân chỉ thẳng mặt cô cùng những lời lẽ đay nghiến, sau cùng anh quay đầu rời đi
“Cậu đứng lại đó!”_Cố Phong hét lên nhưng Ngụy Thế Quân coi như không nghe thấy mà làm ngơ
Sở Sinh Trang nhìn theo bóng lưng anh rời đi, nước mắt cô không kìm được mà rơi xuống mặn chát, ngay bây giờ cô rất muốn khóc cho thật lớn, khóc để rửa trôi đi hết thảy những gì bản thân vừa phải đối diện. Những lời chì chiết, chửi rủa cô mau chết đi lại được phát ra từ chính miệng người đàn ông mà cô dành cả thanh xuân để theo đuổi. Còn gì đau đớn hơn? Bây giờ cô bỗng chợt nghi ngờ có phải lúc trước khi ngất đi là do bản thân gặp ảo giác mà trông thấy dáng vẻ lo lắng của anh dành cho mình? Ánh mắt như muốn đòi mạng cô vừa rồi với ánh mắt sốt sắng khi nãy là cùng một người thật sao? Hai tay cô siết chặt lấy chăn mềm đến trắng bệch, cố để bản thân không rơi nước mắt. Nghĩ lại thì cũng đúng, cũng chỉ có một mình cô mong muốn cuộc hôn nhân này mà tìm mọi cách để đạt được. Ngay từ đầu là cô đã sai khi bắt ép anh phải lấy mình, người sai thì làm gì có quyền được lên tiếng. Nghĩ vậy, cô khẽ mỉm cười chua xót, nhìn số thức ăn trên bàn rồi chọn lấy một tô cháo đặt trước mặt bắt đầu ăn.
Cố Phong thấy cô như vậy thì nhịn không nổi liền đi đến giật lấy tô cháo:
“Đừng ăn nữa, nuốt không trôi mà!”
“Đồ ăn có tội gì đâu mà bác sĩ Cố lại nói như vậy?”_Sở Sinh Trang cười nói
“Cô lại có thể công tư phân minh như vậy sao?”
Cố Phong vừa dứt lời Uyên Hạ từ ngoài cửa đi vào cầm theo một đôi đũa, ngồi xuống đối diện với cô sau đó cũng bắt đầu ăn. Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Sở Sinh Trang, cô ta thản nhiên nói:
“Cô tính một mình ăn hết chỗ này thật sao? Sẽ chết thật đó!”
“Vậy nên phó tổng Uyên là đang giúp tôi sao?”
“Cô nhớ cảm ơn tôi đó.”
“... Cảm ơn.”_Sở Sinh Trang khẽ mỉm cười
Cả hai đang ăn thì lại thấy Cố Phong ngồi xuống, tay cầm đũa chuẩn bị gắp thức ăn. Sở Sinh Trang thấy thế liền cười:
“Bác sĩ Cố chắc cũng là một người công tư phân minh ha?”
“Còn không phải vì nhà các người kéo đến đây báo hại tôi muộn giờ ăn trưa hay sao? Giờ này mà xuống căng tin thì chỉ có đi rửa bát thôi.”_Cố Phong bất mãn lên tiếng
“Cô Sở tính để tôi về rồi mới mang cà phê tới sao?”
“Phó tổng Uyên, sao cô lại ra đây? Cô cần gì sao?”
“Cần anh Thế Quân, cô làm được không?”
“Chuyện này...”_Sở Sinh Trang ngơ ngác, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao
Uyên Hạ nhếch miệng cười, dùng ánh mắt dò xét người đối diện một lượt từ trên xuống:
“Tôi thật thắc mắc cô rốt cuộc có năng lực gì lại có thể khiến Ngụy phu nhân một mực bắt ép anh ấy phải cưới cô? Từ những gì cô đã làm với Ngụy Tô Linh, anh ấy vậy mà vẫn chưa tống cô vào tù được?”
“Phó tổng Uyên, chắc cô cũng biết vu oan cho người khác là không nên, tôi hoàn toàn có thể kiện cô ra tòa.”
“Cô nghĩ là tôi sợ lời đe dọa này? Cũng phải nhìn xem thân phận của tôi và cô như thế nào đã, cô nhắm hầu tòa được không rồi hãy kiện. Một người với gia cảnh tầm thường...thật sự là khó đấy.”_Uyên Hạ nói với giọng điệu dè bỉu
Sở Sinh Trang cũng không đối đáp lại với cô ta làm gì, về gia thế cô lại càng hơn Uyên Hạ nhưng chuyện dựa vào gia cảnh để lên mặt với người đời vốn không có gì là hay cả.
Sau khi cho đường vào cà phê để giảm vị đắng nguyên chất, cô khẽ cúi đầu chào cho phải phép rồi bưng khay cà phê ra ngoài nhưng liền bị Uyên Hạ giữ tay lại:
“Cô nhớ cho kĩ lời tôi nói ngày hôm nay, cái chức Ngụy thiếu phu nhân mà cô đang ngồi sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về tôi.”
“Tôi chỉ biết hiện tại tôi mới là thiếu phu nhân Ngụy Gia và tương lai cũng vẫn sẽ là tôi, những lời người khác nói đều không có giá trị. Tôi xin phép đi trước.”_Nói xong Sở Sinh Trang liền bưng khay cà phê trở về phòng họp
Thấy không đe dọa được mà ngược lại còn bị chính thất khẳng định vị thế của mình, Uyên Hạ không khỏi tức giận nhưng lại chẳng thể làm gì được, cô ta chỉ biết dậm mạnh chân xuống sàn thể hiện sự phẫn nộ.
Một lát sau Uyên Hạ cũng trở lại phòng họp và cuộc thảo luận về hợp đồng được diễn ra. Vì tứ thiếu gia nhà họ Ngụy vừa tốt nghiệp đại học sân khấu điện ảnh nên hợp đồng lần này đánh dấu lần đầu tiên tập đoàn Ngụy Bắc lấn sân sang lĩnh vực nghệ thuật. Mọi thứ đều phải được bàn bạc một cách kĩ lưỡng và tất nhiên công ty giải trí hợp tác cùng cũng đã được chọn lọc cẩn thận.
Phó tổng Uyên Nhạc Thị lại vừa hay là Uyên Hạ, bạn thân hồi còn ở Canada của Ngụy Thế Quân nên cô ta đã thay mặt tổng giám đốc Uyên Nhạc Thị đến để bàn hợp đồng.
Cuộc thảo luận bàn bạc về dự án hợp tác giữa hai tập đoàn Ngụy Bắc và Uyên Nhạc Thị cuối cùng cũng kết thúc. Mọi người bắt đầu rời khỏi phòng, Uyên Hạ ngỏ ý muốn mời cơm trưa.
Khi tất cả đang trên đường xuống sảnh chính công ty để ra nhà hàng gần đó dùng bữa thì đột nhiên Sở Sinh Trang khụy xuống, một tay cầm tài liệu một tay ôm bụng. Sắc mặt cô tái nhợt đi, môi cũng trắng bệch, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, cả người run rẩy.
“Này, cô làm sao vậy?”
Uyên Hạ đi cạnh trông thấy thì không khỏi hoảng hốt. Ngụy Thế Quân nghe thấy tiếng động cũng lập tức quay đầu lại, anh nhanh chóng bước đến đỡ lấy Sở Sinh Trang rồi trừng mắt lên nhìn Uyên Hạ.
“Em không có làm gì hết, cô ấy tự dưng như vậy mà.”_Uyên Hạ lập tức lắc đầu, xua tay minh oan
Những người có mặt ở dưới sảnh đều bị thu hút bởi sự bất thường mà xúm lại xem và một hành động không ai ngờ tới đã xảy ra, Ngụy Thế Quân đi tới bế cô lên rồi gấp gáp quay sang nói với Kha Vĩnh:
“Mau chuẩn bị xe tới bệnh viện!”
Kha Vĩnh bị bất ngờ nên nhất thời chưa thể tiêu hóa được, đến khi trông thấy ánh mắt sắc như dao đang nhắm thẳng về phía mình mới tức tốc đi chuẩn bị xe. Chiếc Mayback đen lao thẳng đến bệnh viện Cố Thập Y...
“Thế Quân, cậu lại có thể để vợ mình nhịn đói đến ngất xỉu như vậy sao? Cô ấy còn chưa khỏe hẳn mà cậu đã bóc lột sức lao động rồi? Làm gì có thiếu phu nhân của một đại gia tộc nào lại như cô ấy hả?”
Ngụy Thế Quân im lặng không nói gì, Cố Phong cũng đành lắc đầu chịu thua. Cậu cũng thừa biết Nghi Sinh Trang vốn là cái gai trong mắt Ngụy Thế Quân, việc anh đối xử với vợ mình như vậy cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
“Ngụy tổng, đồ ăn đã mang đến rồi ạ.”
Kha Vĩnh cho người mang vào một loạt những chiếc xe đẩy đầy ắp đồ ăn vẫn còn nóng hổi vào phòng, bày ra trước mặt Sở Sinh Trang. Ai nấy đều ngơ ngác trước lượng thức ăn đủ để mở cả một bữa tiệc đông người đến dự.
“Ăn hết chỗ này đi, đừng để người ta nói nhân viên của Ngụy Bắc đến đồ ăn cũng còn không có.”
“Thế Quân, con người ta có thể chết vì đói nhưng cũng có trường hợp chết vì no đấy.”
Ngụy Thế Quân nghe xong liền quay sang Cố Phong nói với giọng đầy cay nghiệt:
“Vậy thì tôi cũng muốn được tận mắt chứng kiến người vì no mà chết.”
Dứt lời, Ngụy Thế Quân liền liếc mắt về phía người con gái yếu ớt đang ngồi trên giường. Đó là ánh nhìn đầy thù hận xen lẫn sự bất lực khi bản thân biết rất rõ đối phương đã làm ra những loại chuyện xấu gì nhưng lại không thể khiến hắn phải cúi đầu nhận tội. Trong khi người bị hại đang phải chịu đựng những ngày tháng sống trong đau khổ thì hắn ta lại vui vẻ tận hưởng cuộc sống khi đã đạt được mục đích của mình.
Đối diện với ánh nhìn đầy chết chóc ấy Sở Sinh Trang chẳng thể nói nên lời nào, đôi mắt sáng long lanh giờ đây lại ngập tràn trong nỗi thất vọng. Cứ nghĩ rằng đằng sau lớp sương mù sẽ là một con đường mới đưa mình thoát khỏi nguy hiểm, nhưng đến khi sương tan đi, hiện hữu trước mắt ta lại là một vực thẳm sâu không thấy đáy.
Trước khi mọi thứ trở nên tối đen, gương mặt hoảng hốt của người con trai ấy vội vã lao về phía cô, Sở Sinh Trang vẫn còn nhớ rất rõ. Cô đã rất bất ngờ khi trông thấy biểu cảm ấy xuất hiện trên gương mặt anh, và cũng không thể phủ nhận được việc ngay lúc đó cô từng có suy nghĩ rằng Ngụy Thế Quân anh đang thực sự lo lắng cho cô. Nhưng dường như Sở Sinh Trang lại một lần nữa tự mình đa tình, chẳng có sự lo lắng hay quan tâm gì ở đây cả. Hiện thực vốn đang ở ngay trước mắt, Ngụy Thế Quân anh từng giây từng phút chỉ cần cô còn sống trên thế gian này thì sẽ chỉ có sự thù hận dành cho cô mà thôi...
Ngụy Thế Quân bất ngờ lao thẳng đến chiếc giường, nắm lấy cánh tay còn đang cắm ống truyền dịch của cô mà kéo mạnh lên, bắt cô phải ngồi dậy. Tay kia của anh liền kéo một khay thức ăn đầy ắp đến trước mặt cô rồi dùng tay không bốc lấy một nắm xôi nhét thẳng vào miệng cô.
“Cô ăn hết chỗ này cho tôi, ăn đến chết luôn cũng được, đừng có làm ma đói rồi đến quấy phá tôi.”
“Thế Quân! Cậu làm cái gì vậy?”_Cố Phong bức xúc đẩy Ngụy Thế Quân ra
“Nhớ lấy. Ăn rồi chết luôn đi.”_Ngụy Thế Quân chỉ thẳng mặt cô cùng những lời lẽ đay nghiến, sau cùng anh quay đầu rời đi
“Cậu đứng lại đó!”_Cố Phong hét lên nhưng Ngụy Thế Quân coi như không nghe thấy mà làm ngơ
Sở Sinh Trang nhìn theo bóng lưng anh rời đi, nước mắt cô không kìm được mà rơi xuống mặn chát, ngay bây giờ cô rất muốn khóc cho thật lớn, khóc để rửa trôi đi hết thảy những gì bản thân vừa phải đối diện. Những lời chì chiết, chửi rủa cô mau chết đi lại được phát ra từ chính miệng người đàn ông mà cô dành cả thanh xuân để theo đuổi. Còn gì đau đớn hơn? Bây giờ cô bỗng chợt nghi ngờ có phải lúc trước khi ngất đi là do bản thân gặp ảo giác mà trông thấy dáng vẻ lo lắng của anh dành cho mình? Ánh mắt như muốn đòi mạng cô vừa rồi với ánh mắt sốt sắng khi nãy là cùng một người thật sao? Hai tay cô siết chặt lấy chăn mềm đến trắng bệch, cố để bản thân không rơi nước mắt. Nghĩ lại thì cũng đúng, cũng chỉ có một mình cô mong muốn cuộc hôn nhân này mà tìm mọi cách để đạt được. Ngay từ đầu là cô đã sai khi bắt ép anh phải lấy mình, người sai thì làm gì có quyền được lên tiếng. Nghĩ vậy, cô khẽ mỉm cười chua xót, nhìn số thức ăn trên bàn rồi chọn lấy một tô cháo đặt trước mặt bắt đầu ăn.
Cố Phong thấy cô như vậy thì nhịn không nổi liền đi đến giật lấy tô cháo:
“Đừng ăn nữa, nuốt không trôi mà!”
“Đồ ăn có tội gì đâu mà bác sĩ Cố lại nói như vậy?”_Sở Sinh Trang cười nói
“Cô lại có thể công tư phân minh như vậy sao?”
Cố Phong vừa dứt lời Uyên Hạ từ ngoài cửa đi vào cầm theo một đôi đũa, ngồi xuống đối diện với cô sau đó cũng bắt đầu ăn. Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Sở Sinh Trang, cô ta thản nhiên nói:
“Cô tính một mình ăn hết chỗ này thật sao? Sẽ chết thật đó!”
“Vậy nên phó tổng Uyên là đang giúp tôi sao?”
“Cô nhớ cảm ơn tôi đó.”
“... Cảm ơn.”_Sở Sinh Trang khẽ mỉm cười
Cả hai đang ăn thì lại thấy Cố Phong ngồi xuống, tay cầm đũa chuẩn bị gắp thức ăn. Sở Sinh Trang thấy thế liền cười:
“Bác sĩ Cố chắc cũng là một người công tư phân minh ha?”
“Còn không phải vì nhà các người kéo đến đây báo hại tôi muộn giờ ăn trưa hay sao? Giờ này mà xuống căng tin thì chỉ có đi rửa bát thôi.”_Cố Phong bất mãn lên tiếng
Danh sách chương