Xe Lục Thần Hòa vừa đi khỏi, Thị Y Thần giống như một con gà vừa bị đánh bại, toàn thân mất hết sức lực, nước mắt chua xót đã tràn ngập nơi khóe mắt. Cô ra sức cắn môi, cố ép cho nước mắt nén ngược trở lại, đè xuống không cho nó chảy ra.
Thị Y Thần cố chịu bước chân đau đớn, khó khăn đi về phía trước. Cô không ngờ thời gian lại dài đến vậy, sự mệt mỏi theo thời gian từng chút, từng chút một tăng thêm.
Qua khỏi khúc quanh, Thị Y Thần nhìn thấy một chiếc xe đậu cách đó không xa, khó đè nén được sự xúc động trong lòng, thế nhưng chiếc xe màu bạc quen thuộc này làm cho Thị Y Thần có chút do dự.
Thân hình cao lớn của Lục Thần Hòa dựa vào thân xe, đứng ở phía xa nhìn Thị Y Thần khập khiễng bước chậm rãi từng bước đi về phía trước.
Cô bướng bỉnh đi qua mặt Lục Thần Hòa, anh đưa tay kéo cánh tay Thị Y Thần, nói: "Nhiệt độ trung bình ngoài trời hôm nay là 36 độ."
Thị Y Thần muốn nói "Liên quan gì đến anh" nhưng một chút sức lực cũng không có, lắc lắc cánh tay, chẳng muốn nhìn anh một lần.
Lục Thần Hòa mím môi, lại một lần nữa kéo Thị Y Thần lại, trực tiếp đẩy cô vào trong xe.
Cô trừng mắt muốn vùng dậy.
"Cô gái, có biết chữ cố chấp viết như thế nào không? Nếu như cô thật sự muốn bị nắng thiêu thành cái thây khô cho dù có mang đến bệnh viện cũng không cứu được, Ok, vậy thì xuống xe." Giọng nói của Lục Thần Hòa lạnh lùng, vẻ mặt cũng có chút phức tạp. Anh không hiểu được tại sao mình lại tức giận nữa.
Thị Y Thần ngoan ngoãn ngồi lại trong xe, nước mắt cố nén cuối cùng cũng rơi xuống, lăn dài trên má. Nghe theo Lục Thần Hòa nói, nếu cô lại không nghe lời, quan trọng không phải ai đúng ai sai, mà quan trọng là suy nghĩ cho đúng. Trừ khi ý chí của cô thật sự kiên định, kiên cường đến thà chết không chịu khuất phục.
Lục Thần Hòa quay trở lại ghế lái, thấy Thị Y Thần lại chảy nước mắt, không khỏi thở dài một hơi, rút khăn giấy trong hộp đưa cho cô, sau đó lại đưa một chai nước suối cùng đồ ăn ra phía sau cho Thị Y Thần.
Anh nói: "Yên tâm mà ăn, tôi không có hạ độc."
Cô nhận lấy, muốn nói tiếng cảm ơn, thế nhưng không thể nào mở miệng ra được, cắn mấy miếng bánh ngọt, nước mắt không thể nào kiềm nén được lại bắt đầu lũ lượt chảy ra ngoài.
Lục Thần Hòa lặng lẽ lái xe.
Dần dần, giống như đêm qua, suốt đoạn đường yên tĩnh chỉ còn lại hơi thở của hai người.
Vào đến trung tâm thành phố, Lục Thần Hòa theo lời Thị Y Thần nói, lái xe đến Jessie' s.
Xuống xe, Thị Y Thần bước nhanh vào Jessie' s.
Lục Thần Hòa không đi theo cô, dừng xe một lúc, đứng dựa vào xe, nhìn áo cưới và lễ phục được trưng bày trong tủ kính Jessie' s, trong lòng có loại cảm giác kỳ lạ. Trước đây đã từng đi ngang qua nhiều cửa hàng áo cưới, những bộ trang phục hoa lệ cùng những món trang sức lấp lánh, ngay cả nhìn Lục Thần Hòa cũng không nhìn một lần, thế nhưng từ lúc Thị Y Thần đi vào trong cửa hàng. Lúc đầu là nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, sau đó lại nhìn đến áo cưới trong cửa hiệu, mùa hè nóng bức như vậy, thế mà anh có thể đứng ngoài xe nhìn vào hơn mười phút.
Từ lúc Lục Thần Hòa mới đứng ngoài cửa tiệm, hai cô nhân viên Lưu Sa Sa và Vương Manh Manh đã ngay lập tức phát hiện ra anh.
Hai người ra sức bàn tán sôi nổi.
"Cái anh đẹp trai đó đã đứng trước cửa tiệm của chúng ta được một lúc rồi, vậy mà cũng không sợ bị cảm nắng."
"Tớ cảm thấy xác suất anh ta đến đây đặt áo cưới không nhiều."
"Sai, sai. Là từ lúc Boss vừa mới bước vào cửa, hơn nữa còn mặc bộ đồ hôm qua, bây giờ chưa đến hai giờ chiều, cậu không cảm thấy rất kỳ lạ sao?"
"Đúng nha, sáng nay vừa mở cửa liền nhận được điện thoại của... mẹ Boss gọi đến. Nói mùa hè năm nay tình trạng này đã xảy ra hai lần rồi."
"Lẽ nào anh chàng đẹp trai đó đến đây vì Boss?"
"Bạn trai mới?!"
Lưu Sa Sa và Vương Manh Manh bốn mắt nhìn nhau, vui vẻ như những nhà thám hiểm tìm được châu lục mới.
Lục Thần Hòa lúc nãy vẫn còn đứng bên ngoài đột nhiên đẩy cửa bước vào, hai cô gái tỏ vẻ kinh ngạc bước đến chào hỏi.
"Vị tiên sinh này, xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì cho anh không?"
"Là muốn đặt làm lễ phục, hay là muốn đặt làm thường phục?"
Lục Thần Hòa tỉ mỉ quan sát cách bày trí trong cửa tiệm, hoa lệ hơn so với tưởng tượng của anh. Ánh mắt nhìn lướt qua một lượt, anh đi đến khu trang phục nam, nhìn một vòng, sau đó ưu nhã ngồi xuống ghê sa lon, nói: "Tôi muốn đặt một bộ âu phục."
"Được, đây là catalogue các mẫu âu phục có ở cửa tiệm chúng tôi, anh có thể xem thử một chút." Lưu Sa Sa liền đưa cuốn catalogue cho Lục Thần Hòa, "Toàn bộ lễ phục và thường phục đều do cô chủ của chúng tôi tự mình thiết kế, một nhà thiết kế chuyên nghiệp. Rất nhiều khách hàng đến cửa hiệu của chúng tôi là do khách quen giới thiệu, trăm phần trăm sẽ quay trở lại, thậm chí cả gia đình họ đều đến đây đặt trang phục."
Lục Thần Hòa nhíu mày, nói: "Thật không? Cảm giác cứ giống như bác sĩ chữa bệnh, chỉ cần một người đến khám, sau đó mọi người sẽ lũ lượt kéo đến để khám trở thành bác sĩ nổi tiếng."
Khóe miệng Lưu Sa Sa và Vương Manh Manh không nhịn được giật giật. Chuyện này thật không giống như tưởng tượng của hai cô! Lục Thần Hòa tùy ý lật vài trang, sự chú ý hoàn toàn không nằm trên quyển catalogue.
"Sa Sa, mang bản báo cáo nguyên liệu nhập kho ở quý trước đến cho chị xem một chút." Thị Y Thần day huyệt thái dương, mệt mỏi ra khỏi phòng làm việc.
Sa Sa lên tiếng trả lời, đồng thời giới thiệu cho Lục Thần Hòa, "Tiên sinh, người này chính là cô chủ kiêm nhà thiết kế cho cửa hiệu Jessie' s chúng tôi Jessie tiểu thư."
Khi thấy Lục Thần Hòa ngồi trên sa lon ở khu dành cho khách hàng, cả người Thị Y Thần giống như bị một chậu nước lạnh tạt vào mặt làm cho tỉnh hẳn. Ngại vì Sa Sa và Manh Manh ở đây, vẻ mặt cô rất nhanh khôi phục lại như bình thường, lập tức xoay người quay về phòng làm việc.
Thị Y Thần còn chưa kịp bước đến cửa phòng, liền nghe được giọng nói của Lục Thần Hòa truyền đến, "Cô chủ của các cô hôm nay tâm trạng không tốt sao? Vẻ mặt giống như không muốn kinh doanh vậy."
Thị Y Thần biết mình chạy không khỏi, không thể làm gì khác hơn là xoay người bước nhanh về phía Lục Thần Hòa, đến gần tỏ vẻ tươi cười, nói: "Xin hỏi vị tiên sinh này, muốn đặt thường phục hay là lễ phục?"
Lục Thần Hòa buông quyển catalogue xuống, hai chân bắt chéo, nhìn Thị Y Thần như đang suy nghĩ điều gì đó.
Rõ ràng giả vờ như không quen biết.
Lục Thần Hòa khẽ nâng khóe môi, cố tình nói: "Cô cứ nói đi?"
Hai cô nhân viên Lưu Sa Sa và Vương Manh Manh đồng loạt nhìn Boss, rõ ràng đang che giấu gian tình.
Thị Y Thần nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng cam chịu siết chặt nắm tay, nếu không phải Sa Sa và Manh Manh ở đây, cô nhất định sẽ xông lên bóp chết anh ta, "Vị tiên sinh này thật biết nói đùa, anh muốn đặt trang phục loại gì, tôi làm sao có thể biết được?" Trong lòng Thị Y Thần bổ sung thêm một câu "Tôi cũng không phải mẹ anh."
Đôi mắt thâm sâu của Lục Thần Hòa sáng như sao, nói: "Xem ra “quý nhân” thật mau quên. Một đêm nào đó hai tháng trước, cô đã ói lên người của tôi..."
Thị Y Thần vừa định nói "Tiền giặt quần áo tôi đã bồi thường cho anh rồi", nhưng thấy ánh mắt của Sa Sa và Manh Manh cứ nhìn chằm chằm như muốn biết tột cùng đã xảy ra chuyện gì, đành phải cố gắng đối phó, vỗ đầu một cái, giả vờ nhớ đến chuyện nào đó, vội vàng trưng ra khuôn mặt tươi cười, nói: "À... Lần đó ở K.O. Thật sự thấy ngại, khiến cho y phục của anh phải mang vứt thùng rác, như vậy đi, để tạ lỗi, cửa hàng sẽ biếu tặng miễn phí cho anh một bộ âu phục mùa thu."
"Biếu tặng miễn phí " bốn chữ, Thị Y Thần gần như phải nghiến răng nghiến lợi mới nói ra được.
Thị Y Thần cố chịu bước chân đau đớn, khó khăn đi về phía trước. Cô không ngờ thời gian lại dài đến vậy, sự mệt mỏi theo thời gian từng chút, từng chút một tăng thêm.
Qua khỏi khúc quanh, Thị Y Thần nhìn thấy một chiếc xe đậu cách đó không xa, khó đè nén được sự xúc động trong lòng, thế nhưng chiếc xe màu bạc quen thuộc này làm cho Thị Y Thần có chút do dự.
Thân hình cao lớn của Lục Thần Hòa dựa vào thân xe, đứng ở phía xa nhìn Thị Y Thần khập khiễng bước chậm rãi từng bước đi về phía trước.
Cô bướng bỉnh đi qua mặt Lục Thần Hòa, anh đưa tay kéo cánh tay Thị Y Thần, nói: "Nhiệt độ trung bình ngoài trời hôm nay là 36 độ."
Thị Y Thần muốn nói "Liên quan gì đến anh" nhưng một chút sức lực cũng không có, lắc lắc cánh tay, chẳng muốn nhìn anh một lần.
Lục Thần Hòa mím môi, lại một lần nữa kéo Thị Y Thần lại, trực tiếp đẩy cô vào trong xe.
Cô trừng mắt muốn vùng dậy.
"Cô gái, có biết chữ cố chấp viết như thế nào không? Nếu như cô thật sự muốn bị nắng thiêu thành cái thây khô cho dù có mang đến bệnh viện cũng không cứu được, Ok, vậy thì xuống xe." Giọng nói của Lục Thần Hòa lạnh lùng, vẻ mặt cũng có chút phức tạp. Anh không hiểu được tại sao mình lại tức giận nữa.
Thị Y Thần ngoan ngoãn ngồi lại trong xe, nước mắt cố nén cuối cùng cũng rơi xuống, lăn dài trên má. Nghe theo Lục Thần Hòa nói, nếu cô lại không nghe lời, quan trọng không phải ai đúng ai sai, mà quan trọng là suy nghĩ cho đúng. Trừ khi ý chí của cô thật sự kiên định, kiên cường đến thà chết không chịu khuất phục.
Lục Thần Hòa quay trở lại ghế lái, thấy Thị Y Thần lại chảy nước mắt, không khỏi thở dài một hơi, rút khăn giấy trong hộp đưa cho cô, sau đó lại đưa một chai nước suối cùng đồ ăn ra phía sau cho Thị Y Thần.
Anh nói: "Yên tâm mà ăn, tôi không có hạ độc."
Cô nhận lấy, muốn nói tiếng cảm ơn, thế nhưng không thể nào mở miệng ra được, cắn mấy miếng bánh ngọt, nước mắt không thể nào kiềm nén được lại bắt đầu lũ lượt chảy ra ngoài.
Lục Thần Hòa lặng lẽ lái xe.
Dần dần, giống như đêm qua, suốt đoạn đường yên tĩnh chỉ còn lại hơi thở của hai người.
Vào đến trung tâm thành phố, Lục Thần Hòa theo lời Thị Y Thần nói, lái xe đến Jessie' s.
Xuống xe, Thị Y Thần bước nhanh vào Jessie' s.
Lục Thần Hòa không đi theo cô, dừng xe một lúc, đứng dựa vào xe, nhìn áo cưới và lễ phục được trưng bày trong tủ kính Jessie' s, trong lòng có loại cảm giác kỳ lạ. Trước đây đã từng đi ngang qua nhiều cửa hàng áo cưới, những bộ trang phục hoa lệ cùng những món trang sức lấp lánh, ngay cả nhìn Lục Thần Hòa cũng không nhìn một lần, thế nhưng từ lúc Thị Y Thần đi vào trong cửa hàng. Lúc đầu là nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, sau đó lại nhìn đến áo cưới trong cửa hiệu, mùa hè nóng bức như vậy, thế mà anh có thể đứng ngoài xe nhìn vào hơn mười phút.
Từ lúc Lục Thần Hòa mới đứng ngoài cửa tiệm, hai cô nhân viên Lưu Sa Sa và Vương Manh Manh đã ngay lập tức phát hiện ra anh.
Hai người ra sức bàn tán sôi nổi.
"Cái anh đẹp trai đó đã đứng trước cửa tiệm của chúng ta được một lúc rồi, vậy mà cũng không sợ bị cảm nắng."
"Tớ cảm thấy xác suất anh ta đến đây đặt áo cưới không nhiều."
"Sai, sai. Là từ lúc Boss vừa mới bước vào cửa, hơn nữa còn mặc bộ đồ hôm qua, bây giờ chưa đến hai giờ chiều, cậu không cảm thấy rất kỳ lạ sao?"
"Đúng nha, sáng nay vừa mở cửa liền nhận được điện thoại của... mẹ Boss gọi đến. Nói mùa hè năm nay tình trạng này đã xảy ra hai lần rồi."
"Lẽ nào anh chàng đẹp trai đó đến đây vì Boss?"
"Bạn trai mới?!"
Lưu Sa Sa và Vương Manh Manh bốn mắt nhìn nhau, vui vẻ như những nhà thám hiểm tìm được châu lục mới.
Lục Thần Hòa lúc nãy vẫn còn đứng bên ngoài đột nhiên đẩy cửa bước vào, hai cô gái tỏ vẻ kinh ngạc bước đến chào hỏi.
"Vị tiên sinh này, xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì cho anh không?"
"Là muốn đặt làm lễ phục, hay là muốn đặt làm thường phục?"
Lục Thần Hòa tỉ mỉ quan sát cách bày trí trong cửa tiệm, hoa lệ hơn so với tưởng tượng của anh. Ánh mắt nhìn lướt qua một lượt, anh đi đến khu trang phục nam, nhìn một vòng, sau đó ưu nhã ngồi xuống ghê sa lon, nói: "Tôi muốn đặt một bộ âu phục."
"Được, đây là catalogue các mẫu âu phục có ở cửa tiệm chúng tôi, anh có thể xem thử một chút." Lưu Sa Sa liền đưa cuốn catalogue cho Lục Thần Hòa, "Toàn bộ lễ phục và thường phục đều do cô chủ của chúng tôi tự mình thiết kế, một nhà thiết kế chuyên nghiệp. Rất nhiều khách hàng đến cửa hiệu của chúng tôi là do khách quen giới thiệu, trăm phần trăm sẽ quay trở lại, thậm chí cả gia đình họ đều đến đây đặt trang phục."
Lục Thần Hòa nhíu mày, nói: "Thật không? Cảm giác cứ giống như bác sĩ chữa bệnh, chỉ cần một người đến khám, sau đó mọi người sẽ lũ lượt kéo đến để khám trở thành bác sĩ nổi tiếng."
Khóe miệng Lưu Sa Sa và Vương Manh Manh không nhịn được giật giật. Chuyện này thật không giống như tưởng tượng của hai cô! Lục Thần Hòa tùy ý lật vài trang, sự chú ý hoàn toàn không nằm trên quyển catalogue.
"Sa Sa, mang bản báo cáo nguyên liệu nhập kho ở quý trước đến cho chị xem một chút." Thị Y Thần day huyệt thái dương, mệt mỏi ra khỏi phòng làm việc.
Sa Sa lên tiếng trả lời, đồng thời giới thiệu cho Lục Thần Hòa, "Tiên sinh, người này chính là cô chủ kiêm nhà thiết kế cho cửa hiệu Jessie' s chúng tôi Jessie tiểu thư."
Khi thấy Lục Thần Hòa ngồi trên sa lon ở khu dành cho khách hàng, cả người Thị Y Thần giống như bị một chậu nước lạnh tạt vào mặt làm cho tỉnh hẳn. Ngại vì Sa Sa và Manh Manh ở đây, vẻ mặt cô rất nhanh khôi phục lại như bình thường, lập tức xoay người quay về phòng làm việc.
Thị Y Thần còn chưa kịp bước đến cửa phòng, liền nghe được giọng nói của Lục Thần Hòa truyền đến, "Cô chủ của các cô hôm nay tâm trạng không tốt sao? Vẻ mặt giống như không muốn kinh doanh vậy."
Thị Y Thần biết mình chạy không khỏi, không thể làm gì khác hơn là xoay người bước nhanh về phía Lục Thần Hòa, đến gần tỏ vẻ tươi cười, nói: "Xin hỏi vị tiên sinh này, muốn đặt thường phục hay là lễ phục?"
Lục Thần Hòa buông quyển catalogue xuống, hai chân bắt chéo, nhìn Thị Y Thần như đang suy nghĩ điều gì đó.
Rõ ràng giả vờ như không quen biết.
Lục Thần Hòa khẽ nâng khóe môi, cố tình nói: "Cô cứ nói đi?"
Hai cô nhân viên Lưu Sa Sa và Vương Manh Manh đồng loạt nhìn Boss, rõ ràng đang che giấu gian tình.
Thị Y Thần nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng cam chịu siết chặt nắm tay, nếu không phải Sa Sa và Manh Manh ở đây, cô nhất định sẽ xông lên bóp chết anh ta, "Vị tiên sinh này thật biết nói đùa, anh muốn đặt trang phục loại gì, tôi làm sao có thể biết được?" Trong lòng Thị Y Thần bổ sung thêm một câu "Tôi cũng không phải mẹ anh."
Đôi mắt thâm sâu của Lục Thần Hòa sáng như sao, nói: "Xem ra “quý nhân” thật mau quên. Một đêm nào đó hai tháng trước, cô đã ói lên người của tôi..."
Thị Y Thần vừa định nói "Tiền giặt quần áo tôi đã bồi thường cho anh rồi", nhưng thấy ánh mắt của Sa Sa và Manh Manh cứ nhìn chằm chằm như muốn biết tột cùng đã xảy ra chuyện gì, đành phải cố gắng đối phó, vỗ đầu một cái, giả vờ nhớ đến chuyện nào đó, vội vàng trưng ra khuôn mặt tươi cười, nói: "À... Lần đó ở K.O. Thật sự thấy ngại, khiến cho y phục của anh phải mang vứt thùng rác, như vậy đi, để tạ lỗi, cửa hàng sẽ biếu tặng miễn phí cho anh một bộ âu phục mùa thu."
"Biếu tặng miễn phí " bốn chữ, Thị Y Thần gần như phải nghiến răng nghiến lợi mới nói ra được.
Danh sách chương