Cao Minh Dương ngẩn ra, một giây tiếp theo, lại một lần nữa mang Thị Y Thần kéo vào lòng, đôi môi mỏng chạm khẽ vào tóc cô, giọng nói run run: "Y Y, đừng làm loạn, ngay lúc này anh xin em, đừng làm loạn nữa. Hơn nửa năm qua, anh thật sự đã chịu đủ những ngày không có em rồi. Anh không muốn tiếp tục như vậy nữa, cho anh một cơ hội nữa có được không?"
Ở trong ngực Cao Minh Dương, Thị Y Thần ra sức cắn môi, cố gắng kiềm nén, nhưng nước mắt vẫn như những hạt trân châu không ngừng rơi xuống, từng giọt, từng giọt không ngớt.
Gương mặt Cao Minh Dương chôn trong tóc cô, thở dài chờ đợi cô tha thứ cho anh ta.
Mưa chẳng biết đã ngừng từ bao giờ, người ở tiểu khu gần đó ra ngoài đi dạo cũng nhiều hơn, xung quanh đều là tiếng sủa chói tai của mấy con chó pomeranian.
Thị Y Thần bị tiếng chó sủa làm cho sợ hãi lấy lại tinh thần, tầm nhìn hướng về phía hai người đang sóng vai nhau đứng đối diện ở phía siêu thị, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, cố sức đẩy Cao Minh Dương ra, không quay đầu lại, chạy về hướng nhà mình.
Cao Minh Dương siết chặt quả đấm, nhìn chằm chằm theo bóng lưng đang dần biến mất của cô, nơi lòng ngực giống như bị người ta đấm vào một cái.
Lúc xoay người lại, anh nhìn thấy người đang băng qua đường chính là Thị Y Vân.
Đang trên đường đi tới, ánh mắt Cao Minh Dương khóa chặt Thị Y Vân, hai hàng lông mày nhíu lại tỏ vẻ không thích, nhưng rất nhanh biến mất giống như chỉ là gió thoáng qua.
"Ra ngoài mua một ít thức ăn, không ngờ rằng trời lại mưa thế này, cơn mưa hôm nay kéo dài thật, nhanh nhanh về nhà thôi." Mẹ Thị Y Vân bà Thị Quế Bình vừa đi trên đường vừa lẩm bẩm, ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy Cao Minh Dương đứng cách đó không xa, ngạc nhiên nói: "A? Tiểu Cao, sao cháu lại rảnh rỗi đến đây thế này? Không nghe Y Vân nói qua, đi, về nhà chúng ta nói chuyện một chút."
"Chào dì." Theo phép lịch sự, Cao Minh Dương hơi cúi đầu. Đối với lời mời này, vẻ mặt anh ta tỏ ra có chút khó xử, mím chặt đôi môi mỏng không nói lời nào.
"Mẹ, Minh Dương đêm nay có việc, chỉ đúng lúc đi ngang đây thôi." Thị Y Vân đúng lúc đứng ra giải vây cho anh.
Cao Minh Dương rất muốn giải thích, nhưng nghĩ đến lời cảnh cáo của Thị Y Thần, không được làm tổn thương người nhà của cô, anh cố gắng nhịn xuống, thuận theo lời Thị Y Vân giọng điệu thay đổi: "Cháu khát nước, đúng lúc đi ngang đây, biết ở đây có một siêu thị, định đi đến siêu thị mua chai nước."
"Mua nước uống? Chúng ta mới vừa mua nhiều lắm, ở đây có này." Thị Quế Bình lấy một chai nước từ trong túi đồ mới mua đưa cho anh ta một cách nhiệt tình.
Cao Minh Dương nhận lấy, nói: "Cảm ơn dì, cháu còn có việc phải đi trước, hôm nào sẽ đến thăm dì." Cao Minh Dương quay về phía Thị Y Vân gật đầu nhẹ một cái, cảm ơn cô ấy đã giúp anh.
Thị Y Vân nghiêng đầu, ra hiệu bảo anh đi nhanh lên.
Không lưu lại thêm nữa, Cao Minh Dương nhanh chóng đi về phía bãi đậu xe.
Về đến nhà vẻ mặt Thị Y Thần trở nên suy sụp, bà Thị thấy vậy nói: "Không dầm mưa đó chứ?"
Cô lắc đầu, không có sức lực ngã lên ghế sô pha.
Bà Thị nói tiếp: "Dì của con cùng Vân Vân vừa đi siêu thị mua đồ, cũng không mang theo dù, bây giờ mưa đã tạnh, chắc là sắp về đến rồi. Chờ hai mẹ con họ trở về rồi ăn cơm. Đi sang bên đó bảo họ qua đây cùng ăn luôn."
Lúc nghe đến tên Thị Y vân, Thị Y Thần lập tức tỉnh táo lại, đáp lại một tiếng ra khỏi cửa.
Thị Y Vân và Thị Quế Bình đúng lúc vừa bước ra khỏi thang máy. Cô nhìn lướt qua Thị Y Vân, hai người nhìn nhau. Một người đứng ở hành lang, một người đứng trong thang máy, cách nhau khoảng ba mét, mặc dù hai người chỉ yên lặng nhìn nhau không nói lời nào, tư thế lại giống như “gươm súng sẵn sàng”.
Thị Y Thần đi qua người Thị Y Vân, cô có cảm giác tâm tình đang chuyển biến rõ rệt.
Thị Y Vân bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: " Mỗi lần thấy tôi cùng Cao Minh Dương đi cùng nhau, có phải chị có cảm giác như đang đứng cô đơn một mình trong bóng tối mịt mờ đúng không? Đương niên, bản thân tôi cũng có cảm giác như vậy, thế giới của tôi cũng chỉ có đêm đen, không có ban ngày."
Thị Y Thần không cam lòng chịu yếu kém, dùng giọng nói yếu ớt trả lời: "Muốn ca hát, em quay về phòng mình mà hát."
"Tức giận nhanh đến vậy sao? Tôi không giống như chị."
"Em muốn thế nào?"
"Không muốn thế nào hết. Chỉ là hơn nửa tháng không gặp nhau, muốn tâm sự với chị một chút thôi."
"Chị với em không có chuyện gì để tâm sự với nhau hết."
"Tôi lại không cảm thấy vậy. Nếu như chị còn đang tức giận chuyện của Minh Dương, tôi nghĩ không cần thiết nữa. Bởi vì không đáng phải làm vậy."
"Nếu như không phải..., lúc đó em cần gì phải gửi bức ảnh đó đến đây? Với bản lĩnh của em, hoàn toàn không cần phải sử dụng phương pháp đê tiện đến vậy."
"Tôi thấy vui vẻ, tôi thích! Ai bảo chị quan tâm đến anh ta như vậy. Không mạnh tay một chút, làm sao có thể khiến chị ghi nhớ được lâu đúng không? Không biết hôm qua và hôm nay vô tình gặp lại người yêu cũ có cảm giác thế nào? Nói một chút cảm giác xem, có đúng là hồi tưởng lại vẫn rất có ý nghĩa đúng không?"
Thị Y Thần kích động, "Liên quan gì đến em?"
"A, không vui sao? Trái lại, từ hôm qua đến hôm nay tôi lại thấy cực kỳ vui vẻ, bởi vì tôi muốn Cao Minh Dương nhìn thấy cái người tên Chu Tân Vũ còn có người đàn ông hôm qua đã mang chị rời khỏi đó nữa. Chị nói xem tôi nên ra tay với ai trước? Hay là hai người cùng một lúc?"
Sắc mặt Thị Y Thần trở nên khó coi, lạnh nhạt nói: "Chuyện này không liên quan đến Chu Tân Vũ, em đừng lôi anh ta xuống nước."
"Còn người đang ông dẫn chị đi thì sao?"
"Chuyện này cũng không liên quan đến anh ta."
"Vậy nên chị mới không chịu buông tha Cao Minh Dương, có đúng vậy không?"
"Có phải chị buông tay Cao Minh Dương, em cũng sẽ buông tha cho anh ta? Có đúng chỉ cần một ngày nào đó chị có bạn trai, em sẽ không buông tha cho chị, chỉ cần chị muốn kết hôn lập gia đình, em nhất định sẽ phá hỏng nó?"
"Đúng vậy. Lẽ nào đến hôm nay chị mới biết chuyện này sao?"
"Ok, sẽ làm em hài lòng. Ngày mai chị sẽ lập tức đi xem mắt, sau đó mang về một người nói là “bạn trai” của chị, có muốn đi cùng chị không? Sau này chỉ cần chị đi xem mắt, chị nhất định sẽ thông báo cho em. Chị trực tiếp dẫn em đi, ngồi bên cạnh chị, như vậy sẽ nhanh hơn một chút."
Thị Y Vân đơ ra, trong chớp mắt đã lấy lại bộ dáng tươi cười cố hữu, "Tôi chính là muốn thấy chị như vậy, càng vội vàng lo lắng, tôi càng thấy thích. Chị càng đau khổ, tôi càng cảm thấy hài lòng. Thật ra chị nên cảm ơn tôi, nếu như không có tôi, chị sẽ không phát hiện ra bộ mặt xấu xa của mấy tên đàn ông đó, coi như tôi làm chuyện tốt giúp chị lau dọn đống bụi bặm bám trên người."
Thị Y Thần cắn môi, bỗng nhiên bật cười. Vậy ra, mấy năm nay, cô sống là để làm cho người khác thấy vui vẻ thoải mái sao? "Vậy em cũng phải cảm ơn chị, năm đó em vẫn còn trẻ người non dạ đi sai đường, là chị đã kéo em quay về con đường đúng đắn."
Gương mặt vẫn luôn nở nụ cười của Thị Y Vân cuối cùng cũng có sự thay đổi, tròng mắt đen láy của cô trong nháy mắt dấy lên ngọn lửa tức giận, chỗ khóe miệng cố nén xuống cũng khẽ động.
Thị Y Thần nhìn thấy khuôn mặt luôn nở nụ cười của Thị Y Vân cuối không cười nữa.
"Thế nào? Cuối cùng cũng không cười được nữa. Chị còn tưởng rằng em vẫn luôn trang bị sẵn sàng, hóa ra chỉ là chưa chạm đến giới hạn mà thôi."
Thị Y Vân cười lạnh một tiếng: "Tôi nghĩ chị hoàn toàn không có tư cách để nhắc lại chuyện năm đó, chị nên thấy mừng vì tôi vẫn còn sống, nếu không dì hai sẽ vì chuyện này mà hối hận cả đời."
Thị Y Thần nổi giận, ánh mắt giận dữ nhìn Thị Y Vân một lúc lâu, mới đè nén lửa giận đang nhen nhóm trong lòng xuống, nói: "Thị Y Vân, hở một tí là nhắc đến người nhà và mẹ chị. Chị không nợ em cái gì, chị cũng không có lỗi gì với em. Chính là em đã làm sai, lại cố chấp. Chị đã nhường nhịn em nhiều rồi, không phải là chị sợ em, mà là vì người lớn trong nhà, họ đã lớn tuổi rồi, sẽ không chịu nổi đả kích. Chị không phải em, sẽ không ích kỷ như vậy, không muốn giống như em năm đó, không quan tâm chuyện gì, mang mọi chuyện làm cho loạn lên. Chuyện của Cao Minh Dương, chị không so đo với em, còn chuyện em có thật sự thích anh ta, hay chỉ vì muốn trả thù, chị đều không quan tâm, nhưng đây là lần cuối cùng, sau này chị sẽ không cho em có cơ hội làm ra chuyện như vậy nữa. Độ nhẫn nại của chị có hạn, tốt nhất đừng ... có ý định chọc giận chị. Tốt xấu tự em phân biệt lấy!"
Thị Y Vân gần như phát điên trả lời: "Thị Y Thần, là chị nợ tôi! Cả đời này chị đều nợ tôi! Là chị làm tôi tổn thương, chị không thể cho rằng mất mấy người đàn ông không chung thủy là có thể coi như xong chuyện được."
Thị Y Thần lạnh lùng nhếch khóe môi, nói: "Cứ việc giữ lấy đi, em muốn lấy bao nhiêu thì cứ lấy. I don' t care!"
Thị Y Vân nhìn Thị Y Thần chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi lấy lại bình tĩnh, khôi phục dáng vẻ ban đầu, "Mong là chị đêm nay sẽ có giấc mơ đẹp." Nói xong liền ưu nhã bước vào nhà.
Thị Y Vân vừa đi khỏi, thân thể gắng gượng của Thị Y Thần lập tức nhũn ra, giống như quả bóng bị xì hơi. Ký ức người con gái trẻ tuổi tươi cười càng lúc càng mờ nhạt, cảm giác đau khổ dần dần càng trở nên rõ ràng. Có lẽ đây chính là con đường cô phải đi, mặc dù con đường không hề bằng phẳng, thế nhưng cô vẫn phải đi tiếp. Ai bảo cô là người mạnh mẽ nhất Thị gia Thị Y Thần cơ chứ?
Ở trong ngực Cao Minh Dương, Thị Y Thần ra sức cắn môi, cố gắng kiềm nén, nhưng nước mắt vẫn như những hạt trân châu không ngừng rơi xuống, từng giọt, từng giọt không ngớt.
Gương mặt Cao Minh Dương chôn trong tóc cô, thở dài chờ đợi cô tha thứ cho anh ta.
Mưa chẳng biết đã ngừng từ bao giờ, người ở tiểu khu gần đó ra ngoài đi dạo cũng nhiều hơn, xung quanh đều là tiếng sủa chói tai của mấy con chó pomeranian.
Thị Y Thần bị tiếng chó sủa làm cho sợ hãi lấy lại tinh thần, tầm nhìn hướng về phía hai người đang sóng vai nhau đứng đối diện ở phía siêu thị, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, cố sức đẩy Cao Minh Dương ra, không quay đầu lại, chạy về hướng nhà mình.
Cao Minh Dương siết chặt quả đấm, nhìn chằm chằm theo bóng lưng đang dần biến mất của cô, nơi lòng ngực giống như bị người ta đấm vào một cái.
Lúc xoay người lại, anh nhìn thấy người đang băng qua đường chính là Thị Y Vân.
Đang trên đường đi tới, ánh mắt Cao Minh Dương khóa chặt Thị Y Vân, hai hàng lông mày nhíu lại tỏ vẻ không thích, nhưng rất nhanh biến mất giống như chỉ là gió thoáng qua.
"Ra ngoài mua một ít thức ăn, không ngờ rằng trời lại mưa thế này, cơn mưa hôm nay kéo dài thật, nhanh nhanh về nhà thôi." Mẹ Thị Y Vân bà Thị Quế Bình vừa đi trên đường vừa lẩm bẩm, ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy Cao Minh Dương đứng cách đó không xa, ngạc nhiên nói: "A? Tiểu Cao, sao cháu lại rảnh rỗi đến đây thế này? Không nghe Y Vân nói qua, đi, về nhà chúng ta nói chuyện một chút."
"Chào dì." Theo phép lịch sự, Cao Minh Dương hơi cúi đầu. Đối với lời mời này, vẻ mặt anh ta tỏ ra có chút khó xử, mím chặt đôi môi mỏng không nói lời nào.
"Mẹ, Minh Dương đêm nay có việc, chỉ đúng lúc đi ngang đây thôi." Thị Y Vân đúng lúc đứng ra giải vây cho anh.
Cao Minh Dương rất muốn giải thích, nhưng nghĩ đến lời cảnh cáo của Thị Y Thần, không được làm tổn thương người nhà của cô, anh cố gắng nhịn xuống, thuận theo lời Thị Y Vân giọng điệu thay đổi: "Cháu khát nước, đúng lúc đi ngang đây, biết ở đây có một siêu thị, định đi đến siêu thị mua chai nước."
"Mua nước uống? Chúng ta mới vừa mua nhiều lắm, ở đây có này." Thị Quế Bình lấy một chai nước từ trong túi đồ mới mua đưa cho anh ta một cách nhiệt tình.
Cao Minh Dương nhận lấy, nói: "Cảm ơn dì, cháu còn có việc phải đi trước, hôm nào sẽ đến thăm dì." Cao Minh Dương quay về phía Thị Y Vân gật đầu nhẹ một cái, cảm ơn cô ấy đã giúp anh.
Thị Y Vân nghiêng đầu, ra hiệu bảo anh đi nhanh lên.
Không lưu lại thêm nữa, Cao Minh Dương nhanh chóng đi về phía bãi đậu xe.
Về đến nhà vẻ mặt Thị Y Thần trở nên suy sụp, bà Thị thấy vậy nói: "Không dầm mưa đó chứ?"
Cô lắc đầu, không có sức lực ngã lên ghế sô pha.
Bà Thị nói tiếp: "Dì của con cùng Vân Vân vừa đi siêu thị mua đồ, cũng không mang theo dù, bây giờ mưa đã tạnh, chắc là sắp về đến rồi. Chờ hai mẹ con họ trở về rồi ăn cơm. Đi sang bên đó bảo họ qua đây cùng ăn luôn."
Lúc nghe đến tên Thị Y vân, Thị Y Thần lập tức tỉnh táo lại, đáp lại một tiếng ra khỏi cửa.
Thị Y Vân và Thị Quế Bình đúng lúc vừa bước ra khỏi thang máy. Cô nhìn lướt qua Thị Y Vân, hai người nhìn nhau. Một người đứng ở hành lang, một người đứng trong thang máy, cách nhau khoảng ba mét, mặc dù hai người chỉ yên lặng nhìn nhau không nói lời nào, tư thế lại giống như “gươm súng sẵn sàng”.
Thị Y Thần đi qua người Thị Y Vân, cô có cảm giác tâm tình đang chuyển biến rõ rệt.
Thị Y Vân bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: " Mỗi lần thấy tôi cùng Cao Minh Dương đi cùng nhau, có phải chị có cảm giác như đang đứng cô đơn một mình trong bóng tối mịt mờ đúng không? Đương niên, bản thân tôi cũng có cảm giác như vậy, thế giới của tôi cũng chỉ có đêm đen, không có ban ngày."
Thị Y Thần không cam lòng chịu yếu kém, dùng giọng nói yếu ớt trả lời: "Muốn ca hát, em quay về phòng mình mà hát."
"Tức giận nhanh đến vậy sao? Tôi không giống như chị."
"Em muốn thế nào?"
"Không muốn thế nào hết. Chỉ là hơn nửa tháng không gặp nhau, muốn tâm sự với chị một chút thôi."
"Chị với em không có chuyện gì để tâm sự với nhau hết."
"Tôi lại không cảm thấy vậy. Nếu như chị còn đang tức giận chuyện của Minh Dương, tôi nghĩ không cần thiết nữa. Bởi vì không đáng phải làm vậy."
"Nếu như không phải..., lúc đó em cần gì phải gửi bức ảnh đó đến đây? Với bản lĩnh của em, hoàn toàn không cần phải sử dụng phương pháp đê tiện đến vậy."
"Tôi thấy vui vẻ, tôi thích! Ai bảo chị quan tâm đến anh ta như vậy. Không mạnh tay một chút, làm sao có thể khiến chị ghi nhớ được lâu đúng không? Không biết hôm qua và hôm nay vô tình gặp lại người yêu cũ có cảm giác thế nào? Nói một chút cảm giác xem, có đúng là hồi tưởng lại vẫn rất có ý nghĩa đúng không?"
Thị Y Thần kích động, "Liên quan gì đến em?"
"A, không vui sao? Trái lại, từ hôm qua đến hôm nay tôi lại thấy cực kỳ vui vẻ, bởi vì tôi muốn Cao Minh Dương nhìn thấy cái người tên Chu Tân Vũ còn có người đàn ông hôm qua đã mang chị rời khỏi đó nữa. Chị nói xem tôi nên ra tay với ai trước? Hay là hai người cùng một lúc?"
Sắc mặt Thị Y Thần trở nên khó coi, lạnh nhạt nói: "Chuyện này không liên quan đến Chu Tân Vũ, em đừng lôi anh ta xuống nước."
"Còn người đang ông dẫn chị đi thì sao?"
"Chuyện này cũng không liên quan đến anh ta."
"Vậy nên chị mới không chịu buông tha Cao Minh Dương, có đúng vậy không?"
"Có phải chị buông tay Cao Minh Dương, em cũng sẽ buông tha cho anh ta? Có đúng chỉ cần một ngày nào đó chị có bạn trai, em sẽ không buông tha cho chị, chỉ cần chị muốn kết hôn lập gia đình, em nhất định sẽ phá hỏng nó?"
"Đúng vậy. Lẽ nào đến hôm nay chị mới biết chuyện này sao?"
"Ok, sẽ làm em hài lòng. Ngày mai chị sẽ lập tức đi xem mắt, sau đó mang về một người nói là “bạn trai” của chị, có muốn đi cùng chị không? Sau này chỉ cần chị đi xem mắt, chị nhất định sẽ thông báo cho em. Chị trực tiếp dẫn em đi, ngồi bên cạnh chị, như vậy sẽ nhanh hơn một chút."
Thị Y Vân đơ ra, trong chớp mắt đã lấy lại bộ dáng tươi cười cố hữu, "Tôi chính là muốn thấy chị như vậy, càng vội vàng lo lắng, tôi càng thấy thích. Chị càng đau khổ, tôi càng cảm thấy hài lòng. Thật ra chị nên cảm ơn tôi, nếu như không có tôi, chị sẽ không phát hiện ra bộ mặt xấu xa của mấy tên đàn ông đó, coi như tôi làm chuyện tốt giúp chị lau dọn đống bụi bặm bám trên người."
Thị Y Thần cắn môi, bỗng nhiên bật cười. Vậy ra, mấy năm nay, cô sống là để làm cho người khác thấy vui vẻ thoải mái sao? "Vậy em cũng phải cảm ơn chị, năm đó em vẫn còn trẻ người non dạ đi sai đường, là chị đã kéo em quay về con đường đúng đắn."
Gương mặt vẫn luôn nở nụ cười của Thị Y Vân cuối cùng cũng có sự thay đổi, tròng mắt đen láy của cô trong nháy mắt dấy lên ngọn lửa tức giận, chỗ khóe miệng cố nén xuống cũng khẽ động.
Thị Y Thần nhìn thấy khuôn mặt luôn nở nụ cười của Thị Y Vân cuối không cười nữa.
"Thế nào? Cuối cùng cũng không cười được nữa. Chị còn tưởng rằng em vẫn luôn trang bị sẵn sàng, hóa ra chỉ là chưa chạm đến giới hạn mà thôi."
Thị Y Vân cười lạnh một tiếng: "Tôi nghĩ chị hoàn toàn không có tư cách để nhắc lại chuyện năm đó, chị nên thấy mừng vì tôi vẫn còn sống, nếu không dì hai sẽ vì chuyện này mà hối hận cả đời."
Thị Y Thần nổi giận, ánh mắt giận dữ nhìn Thị Y Vân một lúc lâu, mới đè nén lửa giận đang nhen nhóm trong lòng xuống, nói: "Thị Y Vân, hở một tí là nhắc đến người nhà và mẹ chị. Chị không nợ em cái gì, chị cũng không có lỗi gì với em. Chính là em đã làm sai, lại cố chấp. Chị đã nhường nhịn em nhiều rồi, không phải là chị sợ em, mà là vì người lớn trong nhà, họ đã lớn tuổi rồi, sẽ không chịu nổi đả kích. Chị không phải em, sẽ không ích kỷ như vậy, không muốn giống như em năm đó, không quan tâm chuyện gì, mang mọi chuyện làm cho loạn lên. Chuyện của Cao Minh Dương, chị không so đo với em, còn chuyện em có thật sự thích anh ta, hay chỉ vì muốn trả thù, chị đều không quan tâm, nhưng đây là lần cuối cùng, sau này chị sẽ không cho em có cơ hội làm ra chuyện như vậy nữa. Độ nhẫn nại của chị có hạn, tốt nhất đừng ... có ý định chọc giận chị. Tốt xấu tự em phân biệt lấy!"
Thị Y Vân gần như phát điên trả lời: "Thị Y Thần, là chị nợ tôi! Cả đời này chị đều nợ tôi! Là chị làm tôi tổn thương, chị không thể cho rằng mất mấy người đàn ông không chung thủy là có thể coi như xong chuyện được."
Thị Y Thần lạnh lùng nhếch khóe môi, nói: "Cứ việc giữ lấy đi, em muốn lấy bao nhiêu thì cứ lấy. I don' t care!"
Thị Y Vân nhìn Thị Y Thần chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi lấy lại bình tĩnh, khôi phục dáng vẻ ban đầu, "Mong là chị đêm nay sẽ có giấc mơ đẹp." Nói xong liền ưu nhã bước vào nhà.
Thị Y Vân vừa đi khỏi, thân thể gắng gượng của Thị Y Thần lập tức nhũn ra, giống như quả bóng bị xì hơi. Ký ức người con gái trẻ tuổi tươi cười càng lúc càng mờ nhạt, cảm giác đau khổ dần dần càng trở nên rõ ràng. Có lẽ đây chính là con đường cô phải đi, mặc dù con đường không hề bằng phẳng, thế nhưng cô vẫn phải đi tiếp. Ai bảo cô là người mạnh mẽ nhất Thị gia Thị Y Thần cơ chứ?
Danh sách chương