Thị Y Thần liếc mắt nhìn anh, thấp giọng phát ra âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được: "Tôi nói anh có thể tìm một công việc tốt một chút đừng làm việc vô nghĩa như vậy có được không? Ở khu nhà cấp cao, lái xe sang trọng, rõ ràng là playboy, không nhất thiết phải tự mình lao đầu vào công việc nghiên cứu nông nghiệp, nói thẳng ra là bản thân không cần phải làm công việc bán mặt cho đất, bán lưng cho trời - chiến sĩ cải tạo địa cầu, dù nhìn thế nào cũng thấy vô nghĩa." Bộ dạng anh ta đào hoa như vậy, còn nghiên cứu nông nghiệp? Có quỷ mới tin.
Lục Thần Hòa quay đầu đi, khẽ cong khóe môi nói: "Nếu nói không thể nhìn người qua tướng mạo, nước biển không thể cân đo. Không phải cũng không thể nhìn ra được cô đã gần ba mươi sao?"
"Anh muốn chết sao?" Thị Y Thần âm thầm nghiến răng, lại chọc vào chỗ đau của cô, cô phiền nhất chính là chuyện mọi người hay nhắc đến việc cô đã gần ba mươi tuổi. Thị Y Thần không chút nể nang lấy chân giẫm mạnh vào chân anh một cái.
Lục Thần Hòa vẫn xem như không có chuyện gì xảy ra, với anh mà nói, một đạp này giống như gãi ngứa mà thôi.
"Tiểu Lục này, cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Người hỏi chính là cha của Thị Y Thần.
"Năm nay hai mươi tám."
"Hả? Hai mươi tám sao, tuổi thật? Tuổi mụ?" Ông Thị vừa nghe đến tuổi, vùng xung quanh lông mày bỗng chốc hơi cau lại.
"Tuổi thật."
"Cái này..." Ông Thị thở dài một hơi, khiến cho ánh mắt cả nhà đều hướng về phía Thị Y Thần. Đây chính là càng tìm càng nhỏ mà.
Ngụy Hành Chi đang gặm cánh gà liền giống như tìm được lục địa mới, hưng phấn nói với Thị Y Thần: "Chị hai, nhỏ hơn chị một tuổi nha, chị “trâu già gặm cỏ non” sao?"
Con gái Thị Y Nhu đang học tiểu học tò mò hỏi: "Bà ngoại, trâu già gặm cỏ non là gì vậy?"
Thị Quế Hoa lập tức trừng mắt với cháu gái, nói: "Cái gì mà trâu già gặm cỏ non, chưa từng nghe câu nữ lớn hơn một, ngọt ngào như mật, nữ lớn hơn hai, vàng bạc chất đầy."
Gò má của Thị Y Thần nóng như bị lửa đốt, gắp một cái cánh gà nhét vào trong chén Ngụy Hành Chi, "Ăn cánh gà của em đi, cánh gà cũng không nhét đầy miệng em được."
Cô xấu hổ cùng bực bội nhìn về phía Lục Thần Hòa, anh ta sao có thể nhỏ hơn cô một tuổi cơ chứ? Tại sao tự nhiên cô lại trở thành trâu già thế này? Rõ ràng cô thấy mình tràn đầy sức sống, vẫn còn trẻ đẹp. Sự đả kích đêm nay không phải tàn khốc đến vậy chứ...
Lục Thần Hòa cười nhạt, nhìn cô lắc lắc ly nước uống, ý muốn hỏi có thể uống với anh một ly không.
Cô lờ anh đi, liếc một cái, ánh mắt dời đi nơi khác. Vừa dời đi, không ngờ, tầm nhìn trùng hợp hướng về phía Cao Minh Dương đang ngồi đối diện.
Cô cùng Lục Thần Hòa trao đổi từng ánh mắt, từng động tác, từng lời nói, mặc dù cử chỉ nhỏ nhặt không để lộ ra ngoài, nhưng trong mắt Cao Minh Dương, đây chính là liếc mắt đưa tình một cách trắng trợn.
Trong lòng Cao Minh Dương cảm thấy đắng chát, cầm ly rượu trong tay, mang ly rượu trắng, một hơi uống sạch.
Con ngươi đen láy Thị Y Thần lập tức trở nên ảm đạm, cô vội vàng dời ánh mắt né tránh.
Mọi chuyện đều thu vào tầm mắt Thị Y Vân, khóe miệng cô mỉm cười, bỗng dưng để đũa xuống, mở miệng hỏi Lục Thần Hòa: "Anh thấy chị hai của em thế nào?" Một tiếng "Chị hai" này gọi hết sức thân mật, giống như hai người chưa từng có khoảng cách.
Thị Y Thần ngước mắt nhìn về phía Thị Y Vân, hình như người nói nhiều như cô ấy từ khi mở cửa đến giờ vẫn chưa thấy mở miệng nói gì. Thị Y Thần suýt chút nữa quên mất cô em họ có sở thích đặc biệt này. Tuy nói Lục Thần Hòa chỉ là đến lúc cho có, nhưng Thị Y Thần cũng không hy vọng anh bị cuốn vào mâu thuẫn của chị em cô.
Lục Thần Hòa theo bản năng nhìn thoáng qua Thị Y Thần, chỉ thấy mi tâm của cô cau lại, vẻ mặt đề phòng. Anh suy nghĩ một chút, mới trả lời: "Lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy đang cùng người khác xem mắt."
Thị Y Thần có chút kinh ngạc nhìn Lục Thần Hòa, anh ta lại nhớ rõ lần đầu tiên anh và cô gặp mặt là lúc cô đi xem mắt. Đêm đó thật sự có nhiều bực bội, nhất là nụ cười trong thang máy kia, đến bây giờ cô vẫn nhớ rất rõ. Thị Y Thần bắt đầu nhớ lại lần thứ hai cô và anh gặp mặt là ở đâu.
Lục Thần Hòa nói tiếp: "Lần thứ hai gặp mặt, là một buổi tối, ở quán bar."
Đột nhiên, hai tròng mắt của cô trừng lớn. Cái đêm lần thứ hai cô và anh gặp nhau cả đời này cô cũng sẽ không bao giờ quên. Thị Y Thần cúi đầu, dùng sức đạp anh một cái, ý bảo anh không nên nói lung tung, không được nói lung tung. Nếu anh dám tiết lộ chuyện đêm đó dù chỉ một chút, cô thề dù có lên núi đao, xuống chảo dầu cũng sẽ giết chết anh.
Ai ngờ Ngụy Hành Chi ngồi bên cạnh thét lên: "Chị hai, sao chị lại đạp chân em?"
Đôi mắt như chim ưng của bà Thị bắn thẳng về phía cô, nha đầu chết tiệt, không đi xem mắt tìm bạn trai, lại đi quán bar, còn có ý đồ che giấu tội lỗi.
Cô đỡ trán, không nói gì hỏi trời xanh, một lúc kích động đạp sai chân, mẹ nó, bi kịch...
Lục Thần Hòa mím môi, khóe môi cong lên, đôi mắt đen láy sáng rực... Đôi mắt quyến rũ như tơ. Có thể không nên dùng từ như vậy để hình dung một người đàn ông, nhưng trong mắt cô, thật sự phải dùng từ như vậy để hình dung.
Cô nhìn đôi môi mỏng khẽ mở của anh, "Lần thứ ba gặp nhau, là ở nhà của tôi."
Chiếc ly trong tay Thị Y Thần khẽ run lên, thức uống bên trong suýt chút nữa là đổ cả ra ngoài.
Lục Thần Hòa quay đầu đi, khẽ cong khóe môi nói: "Nếu nói không thể nhìn người qua tướng mạo, nước biển không thể cân đo. Không phải cũng không thể nhìn ra được cô đã gần ba mươi sao?"
"Anh muốn chết sao?" Thị Y Thần âm thầm nghiến răng, lại chọc vào chỗ đau của cô, cô phiền nhất chính là chuyện mọi người hay nhắc đến việc cô đã gần ba mươi tuổi. Thị Y Thần không chút nể nang lấy chân giẫm mạnh vào chân anh một cái.
Lục Thần Hòa vẫn xem như không có chuyện gì xảy ra, với anh mà nói, một đạp này giống như gãi ngứa mà thôi.
"Tiểu Lục này, cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Người hỏi chính là cha của Thị Y Thần.
"Năm nay hai mươi tám."
"Hả? Hai mươi tám sao, tuổi thật? Tuổi mụ?" Ông Thị vừa nghe đến tuổi, vùng xung quanh lông mày bỗng chốc hơi cau lại.
"Tuổi thật."
"Cái này..." Ông Thị thở dài một hơi, khiến cho ánh mắt cả nhà đều hướng về phía Thị Y Thần. Đây chính là càng tìm càng nhỏ mà.
Ngụy Hành Chi đang gặm cánh gà liền giống như tìm được lục địa mới, hưng phấn nói với Thị Y Thần: "Chị hai, nhỏ hơn chị một tuổi nha, chị “trâu già gặm cỏ non” sao?"
Con gái Thị Y Nhu đang học tiểu học tò mò hỏi: "Bà ngoại, trâu già gặm cỏ non là gì vậy?"
Thị Quế Hoa lập tức trừng mắt với cháu gái, nói: "Cái gì mà trâu già gặm cỏ non, chưa từng nghe câu nữ lớn hơn một, ngọt ngào như mật, nữ lớn hơn hai, vàng bạc chất đầy."
Gò má của Thị Y Thần nóng như bị lửa đốt, gắp một cái cánh gà nhét vào trong chén Ngụy Hành Chi, "Ăn cánh gà của em đi, cánh gà cũng không nhét đầy miệng em được."
Cô xấu hổ cùng bực bội nhìn về phía Lục Thần Hòa, anh ta sao có thể nhỏ hơn cô một tuổi cơ chứ? Tại sao tự nhiên cô lại trở thành trâu già thế này? Rõ ràng cô thấy mình tràn đầy sức sống, vẫn còn trẻ đẹp. Sự đả kích đêm nay không phải tàn khốc đến vậy chứ...
Lục Thần Hòa cười nhạt, nhìn cô lắc lắc ly nước uống, ý muốn hỏi có thể uống với anh một ly không.
Cô lờ anh đi, liếc một cái, ánh mắt dời đi nơi khác. Vừa dời đi, không ngờ, tầm nhìn trùng hợp hướng về phía Cao Minh Dương đang ngồi đối diện.
Cô cùng Lục Thần Hòa trao đổi từng ánh mắt, từng động tác, từng lời nói, mặc dù cử chỉ nhỏ nhặt không để lộ ra ngoài, nhưng trong mắt Cao Minh Dương, đây chính là liếc mắt đưa tình một cách trắng trợn.
Trong lòng Cao Minh Dương cảm thấy đắng chát, cầm ly rượu trong tay, mang ly rượu trắng, một hơi uống sạch.
Con ngươi đen láy Thị Y Thần lập tức trở nên ảm đạm, cô vội vàng dời ánh mắt né tránh.
Mọi chuyện đều thu vào tầm mắt Thị Y Vân, khóe miệng cô mỉm cười, bỗng dưng để đũa xuống, mở miệng hỏi Lục Thần Hòa: "Anh thấy chị hai của em thế nào?" Một tiếng "Chị hai" này gọi hết sức thân mật, giống như hai người chưa từng có khoảng cách.
Thị Y Thần ngước mắt nhìn về phía Thị Y Vân, hình như người nói nhiều như cô ấy từ khi mở cửa đến giờ vẫn chưa thấy mở miệng nói gì. Thị Y Thần suýt chút nữa quên mất cô em họ có sở thích đặc biệt này. Tuy nói Lục Thần Hòa chỉ là đến lúc cho có, nhưng Thị Y Thần cũng không hy vọng anh bị cuốn vào mâu thuẫn của chị em cô.
Lục Thần Hòa theo bản năng nhìn thoáng qua Thị Y Thần, chỉ thấy mi tâm của cô cau lại, vẻ mặt đề phòng. Anh suy nghĩ một chút, mới trả lời: "Lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy đang cùng người khác xem mắt."
Thị Y Thần có chút kinh ngạc nhìn Lục Thần Hòa, anh ta lại nhớ rõ lần đầu tiên anh và cô gặp mặt là lúc cô đi xem mắt. Đêm đó thật sự có nhiều bực bội, nhất là nụ cười trong thang máy kia, đến bây giờ cô vẫn nhớ rất rõ. Thị Y Thần bắt đầu nhớ lại lần thứ hai cô và anh gặp mặt là ở đâu.
Lục Thần Hòa nói tiếp: "Lần thứ hai gặp mặt, là một buổi tối, ở quán bar."
Đột nhiên, hai tròng mắt của cô trừng lớn. Cái đêm lần thứ hai cô và anh gặp nhau cả đời này cô cũng sẽ không bao giờ quên. Thị Y Thần cúi đầu, dùng sức đạp anh một cái, ý bảo anh không nên nói lung tung, không được nói lung tung. Nếu anh dám tiết lộ chuyện đêm đó dù chỉ một chút, cô thề dù có lên núi đao, xuống chảo dầu cũng sẽ giết chết anh.
Ai ngờ Ngụy Hành Chi ngồi bên cạnh thét lên: "Chị hai, sao chị lại đạp chân em?"
Đôi mắt như chim ưng của bà Thị bắn thẳng về phía cô, nha đầu chết tiệt, không đi xem mắt tìm bạn trai, lại đi quán bar, còn có ý đồ che giấu tội lỗi.
Cô đỡ trán, không nói gì hỏi trời xanh, một lúc kích động đạp sai chân, mẹ nó, bi kịch...
Lục Thần Hòa mím môi, khóe môi cong lên, đôi mắt đen láy sáng rực... Đôi mắt quyến rũ như tơ. Có thể không nên dùng từ như vậy để hình dung một người đàn ông, nhưng trong mắt cô, thật sự phải dùng từ như vậy để hình dung.
Cô nhìn đôi môi mỏng khẽ mở của anh, "Lần thứ ba gặp nhau, là ở nhà của tôi."
Chiếc ly trong tay Thị Y Thần khẽ run lên, thức uống bên trong suýt chút nữa là đổ cả ra ngoài.
Danh sách chương