Trần Thắng gọi điện thoại tới, Bùi Anh nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình đã vội vàng nuốt nốt miếng bánh mỳ ngồi thẳng ở trên ghế sa long: “Tổng giám đốc Trần.”
“Ừ, Tiểu Bùi à, anh có một bộ web drama thần tượng, Tằng Phi Minh làm đạo diễn, cần một nữ phụ. vốn Phiến Phương muốn để Đào Đào nhận vai, nhưng lịch trình hiện tại của em ấy không sắp xếp được, em xem có muốn nhận không? Lông mi dài nhỏ của Bùi Anh khẽ run lên, cô cảm thấy không phải Đào Đào không sắp xếp được lịch trình mà là không muốn nhận vai nữ phụ thì có, dù sao bộ phim truyền hình đang chiếu của cô ấy thu được kết quả khá khả quan, hiện đang là nghệ sĩ hot nhất công ty. Nhưng với tình huống của Bùi Anh, xưa nay đều là công việc chọn cô chứ không phải cô chọn công việc, cho nên cô cầm điện thoại di động gật gật đầu: “Em muốn.”
Trần Thắng nói: “Vậy anh sẽ gửi hồ sơ cá nhân của em cho Phiến Phương, có tin tức anh sẽ báo cho em. Tuy chỉ là nữ phụ, nhưng vai diễn lần này lại là bạn tốt của nữ chính, hơn nữa được đầu tư lớn hơn lần trước nhiều.”
“Em biết rồi, cảm ơn tổng giám đốc Trần.”
Trần Thắng ừ một tiếng, cúp điện thoại.
Bùi Anh còn tưởng ít nhất cũng phải qua một hai ngày mới có tin tức, không ngờ ổ bánh mỳ cô còn chưa gặm xong, Trần Thắng đã nhắn tin cho cô: “Bây giờ Đạo diễn Tằng đang ở Thiên Hạ Cư dùng cơm với nhà sản xuất, em qua đó luôn đi.”
Cuối cùng còn gửi kèm địa chỉ cụ thể.
Bùi Anh suy nghĩ một chút, trả lời: “Vâng.”
Trần Thắng: “Anh gửi tài liệu của vai diễn vào hộp thư cho em, nhân lúc đi đường em xem qua đi nhé, biểu hiện tốt một chút.”
Bùi Anh: “Em biết rồi”.
Bùi Anh cất điện thoại di động, đi tới trước mặt Nhậm San San: “San San, bây giờ tôi phải đi gặp đạo diễn, không ăn cơm với cô được rồi.”
Nhậm San San ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn còn vấn vương nhìn mấy bức ảnh trên màn hình: “Gặp đạo diễn gì, sao vội thế? Cô chưa ăn cơm trưa đâu đấy.”
“Haizzz, biết làm sao được, khó khăn lắm mới có một công việc, đương nhiên phải tích cực một chút.” Bùi Anh khoác túi lên vai, không chờ Nhậm San San trả lời đã vội vã xuống lầu.
Ra khỏi cửa hàng, cô vẫy xe đi tới Thiên Hạ Cư. Trên đường đi, cô mở di động xem qua tài liệu mà Trần Thắng gửi mình, nhân vật này vẫn là một thiên kim đại tiểu thư, nhưng mà khác ở chỗ lần này lại là một áo bông nhỏ tri kỷ, hiền lành dịu dàng.
Với Bùi Anh mà nói, kiểu nhân vật thế này không quá khó với cô, mặc dù cô không phải là xuất thân chính quy, nhưng vào nghề ba năm nay, cô đã học được không ít thứ, không những thế công ty còn sắp xếp lớp học diễn xuất, cộng thêm trong suốt quá trình làm việc, ở hiện trường quay phim thực tế, cô cũng tích lũy được không ít kinh nghiệm.
Sau khi nắm được đại khái nhân vật cũng là lúc xe taxi vừa hay dừng trước cửa Thiên Hạ Cư.
Đây là một nhà hàng Trung Quốc cao cấp, bình thường rất ít khi Bùi Anh đến đây, cô báo thông tin phòng bao với lễ tân, rất nhanh sau đó đã có phục vụ chuyên môn tới dẫn cô đi vào.
Lúc cánh cửa đôi rộng lớn được người phục vụ đẩy ra, Bùi Anh nhẹ nhàng hít một hơi.
Động tĩnh bên này hấp dẫn sự chú ý của mọi người bên trong, tất cả đều đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa.
Giữa những gương mặt xa lạ ở bên trong, Bùi Anh liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đàn ông nọ — anh chàng đầu tư 20 triệu, tiến quân vào lĩnh vực điện ảnh, Tam công tử nhà họ Tống, Tống Nam Xuyên.
Anh mặc một bộ âu phục nhạt màu, hơi nghiêng đầu nhìn về phía bên này, mái tóc ngắn đen nhánh trong ánh đèn mờ ảo có vẻ hơi xám màu.
Ở góc độ này Bùi Anh mới nhận ra, dưới góc mắt trái của anh ta có một nốt ruồi lệ, màu không đậm nhưng lại như vẽ rồng điểm mắt [2], gợi cảm tới mức khiến cho người ta không thể nào bỏ qua.
[2] Vẽ rồng điểm mắt: làm nổi bật nét chính (ví như thêm vài câu quan trọng ở phần then chốt trong bài văn hoặc bài nói làm nội dung phong phú sinh động hơn).
“Tiểu Bùi đến rồi à?” Một giọng nam trung niên hùng hậu kéo sự chú ý của Bùi Anh trở lại, cô không nhìn Tống Nam Xuyên nữa, quay về phía giữa phòng nói một câu quấy rầy rồi.
Đạo diễn Tằng Phi Minh đứng lên khỏi ghế, chỉ vào Bùi Anh rồi giới thiệu với mọi người: “Đây là Bùi Anh, Bùi đại mỹ nữ, tổng giám đốc Trần tiến cử cô ấy diễn vai Đường Phỉ Phỉ, tôi mới gọi cô ấy tới đây.”
Ông ấy nói xong lại giới thiệu với cô từng người trong bữa tiệc: “Vị này là nhà sản xuất tổng giám đốc Chu, nhà đầu tư lớn nhất của chúng ta, vị này...” Ông ấy đưa bàn tay về phía Tống Nam Xuyên, “Vị này tôi phải giới thiệu trịnh trọng một chút, bây giờ đang là thanh niên tuấn kiệt danh tiếng vang xa, tổng giám đốc Tống Tống Nam Xuyên.”
“Chào tổng giám đốc Tống.” Bùi Anh lịch sự nhìn anh ta gật đầu chào hỏi, trong giọng nói có chút gì đó căng thẳng mà chỉ mình cô mới có thể nhận ra.
Đôi môi của Tống Nam Xuyên hơi nhếch lên, cũng nhìn cô gật đầu.
“Trước không phải nói Đào Đào nhận vai sao, sao tự nhiên lại đổi người?”
Người vừa nói là tổng giám đốc Chu, năm nay ông ta đã hơn bốn mươi, dáng người hơi mập, cũng không thiếu bụng bia biểu trưng của đàn ông trung niên. Bùi Anh nhìn về phía ông ta, lúc này mới chú ý tới người ngồi bên cạnh ông ta chính là Tạ Hàm, không sai, là người hôm qua vẫn cùng Tống Nam Xuyên “nhìn rất thân mật”, Tạ Hàm.
Ánh mắt Bùi Anh lóe lên, Tạ Hàm đang bị tổng giám đốc Chu ôm vào trong ngực, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Đây là tình trạng gì đương nhiên là Bùi Anh hiểu rõ, ban nãy lúc xem tài liệu, cô đã biết Tạ Hàm sẽ là nữ chính của bộ web drama này.
“Đào Đào không sắp xếp được lịch trình nên tổng giám đốc Trần tiến cử Bùi Anh tới.” Tằng Phi Minh cười trả lời vấn đề của tổng giám đốc Chu. Ánh mắt ông ta quét lui quét lại vài lần ở trên người Bùi Anh, cười đến sắp không thấy mắt ở đâu: “Cô Bùi còn tốt hơn Đào Đào nhiều nhỉ, tôi rất xem trọng cô đó.”
Khóe miệng Bùi Anh giật giật, trên mặt vẫn duy trì nụ cười mỉm nhẹ, Tằng Phi Minh vẫy vẫy tay với cô: “Tới đây, mời tổng giám đốc Chu một chén rượu.”
Bùi Anh đi tới, nhìn rượu đế ông ta đưa tới, có hơi khó xử: “Tửu lượng của tôi không tốt, rượu đế không dám đụng vào, tôi có thể uống rượu đỏ không?”
Tằng Phi Minh còn chưa nói gì, Tạ Hàm ở trong lòng tổng giám đốc Chu đã cười nói: “Nói không chừng tổng giám đốc Chu lại thích cô tửu lượng không tốt đó. [vẻ mặt khiêu khích]”
Ông Chu cười hô hố, Bùi Anh tỉnh bơ nhìn Tạ Hàm. Cô biết, Tạ Hàm muốn lấy cô làm nhánh cỏ cứu mạng, cô tới, biết đâu cô ta còn có thể thoát thân.
Nhưng mà cuối cùng Tằng Phi Minh vẫn cho cô đổi thành rượu đỏ: “Rượu đỏ thì rượu đỏ, quan trọng là tấm lòng.”
Bùi Anh cảm kích liếc nhìn ông ta, nâng ly rượu chạm ly cùng ông Chu. Cô uống một hơi hết non nửa ly rượu đỏ, tổng giám đốc Chu ở bên cạnh vỗ tay nói: “Sảng khoái, Tiểu Bùi qua bên này ngồi cạnh anh đi.”
Tất cả mọi người không nói gì, Bùi Anh cũng không tiện làm ông ta mất mặt, đành kéo ghế ngồi xuống bên cạnh. Mọi người trên bàn cơm lại nhanh chóng tiếp tục trò chuyện, trong không khí ăn uống linh đình, Bùi Anh cảm thấy bàn tay Chu tổng đang sờ lên bắp đùi mình.
Cô cố gắng nghiêng người sang bên cạnh, né tránh tay ông ta, rất nhanh, tay ông Chu sờ tới, hơn nữa lần này lại càng càn rỡ hơn so với khi nãy. Bùi Anh nhíu mày không tránh được, mặc dù biết rằng lấy lòng được tổng giám đốc Chu thì rất có lợi cho việc nhận vai diễn của mình, nhưng mỗi người đều có một giới hạn riêng mình, có một số việc thực sự cô không làm được.
Cô lại cố gắng nghiêng người sang bên cạnh, định tính lấy lý do cơ thể không khỏe mà xin về sớm.
Mới vừa đặt đũa xuống, một giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng như tiếng đàn violon vang lên từ phía đối diện: “Cô Bùi chỉ kính rượu tổng giám đốc Chu thôi thì có phải không được hay lắm không?”
Là Tống Nam Xuyên.
Giọng nói của anh làm Bùi Anh thất thần trong nháy mắt, cuối cùng vẫn là Tằng Phi Minh kéo thần trí cô về: “Trách tôi trách tôi, là tôi thiếu sót, Tiểu Bùi à, nhanh đi kính tổng giám đốc Tống một ly.”
“À, được.” Bùi Anh đứng lên, cầm lấy ly rượu đỏ trước mặt, đi tới trước mặt Tống Nam Xuyên, “Tổng giám đốc Tống, tôi kính ngài.”
Tống Nam Xuyên cũng cầm chén rượu lên, nhẹ nhàng cụng ly với cô, tiếng pha lê trong trẻo khẽ khãng như thể đã chạm vào đầu trái tim Bùi Anh: “Cô lại định một hơi uống cạn à? Rượu đỏ không nên uống như vậy, ngồi xuống từ từ thưởng thức.”
Như là để chứng minh cho lời nói của mình, anh chỉ khẽ nhấp môi một ngụm rượu đỏ, sau đó nhìn Bùi Anh, khóe môi khẽ cong lên một độ cong thật nhẹ.
Bùi Anh sửng sốt trong nháy mắt, ngơ ngơ ngác ngác nhấp một ngụm rượu đỏ theo anh, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
Bầu không khí trên bàn hình như hơi thay đổi, sắc mặt tổng giám đốc Chu đối diện có vẻ khá khó coi, nhưng cũng không nói gì, mà đột nhiên Tạ Hàm lại cầm ly rượu đứng lên: “Vậy tôi cũng qua mời tổng giám đốc Tống một ly đi.”
Cô ta nói xong làm như muốn chạy, lại bị tổng giám đốc Chu kéo về: “Làm gì vậy, thấy tổng giám đốc Tống người ta đẹp trai tuấn tú nên muốn chạy qua bên kia phải không?”
Tạ Hàm lúng túng gượng cười, lại ngồi xuống: “Tổng giám đốc Chu nói gì vậy, ly này em mời anh, xem như bồi tội.”
Tổng giám đốc Chu thấy cô ta uống cạn chén rượu xong, sắc mặt mới hơi hòa hoãn.
Bùi Anh gắp thức ăn trước mặt mình, yên lặng ăn cơm.
Do những vị đang ngồi ở đây ai ai cũng có vai vế hơn cô, cho nên cô cũng không dám tùy tiện di chuyển bàn tròn, nhưng món ăn trước mặt cô vẫn thay đổi liên tục, cô ăn một lúc mới phát hiện ra, là Tống Nam Xuyên.
Mỗi lần sau khi tay của anh ta đặt lên đĩa quay sẽ có một món ăn mới dừng lại ở trước mặt Bùi Anh.
Chỉ một động tác không đáng kể như vậy lại dễ dàng khiến Bùi Anh ầm ầm cảm động. Dù rằng nét mặt cô không thể hiện điều gì, nhưng trong lòng thiện cảm đối với Tống Nam Xuyên lại ào ào tăng vọt.
Không chỉ vóc dáng tuấn tú, mới vừa rồi còn giúp cô giải vây, bây giờ lại còn tỉ mỉ giúp cô chuyển món ăn, quan trọng nhất là cô ngồi bên cạnh anh ta lâu như vậy, anh ta cũng không có bất cứ cử chỉ mờ ám vượt qua lẽ thường nào, từ đầu đến cuối vẫn duy trì một khoảng cách vừa phải với cô.
Bùi Anh nghĩ đây mới thực sự là công tử thế gia, lịch sự nho nhã có tu dưỡng, còn biết tôn trọng phụ nữ. Chẳng trách ngày hôm qua lúc Tạ Hàm ở bên anh ta “nhìn rất thân mật”, miệng lại cười đến mức không khép được như thế, còn bây giờ ngồi bên cạnh tổng giám đốc Chu vẻ mặt lại cực kì nhẫn nhịn.
Bữa cơm vẫn tiếp tục, sau khi Bùi Anh uống xong ly rượu đỏ vừa mời Tống Nam Xuyên, cô không uống rượu nữa. Thanh toán xong tổng giám đốc Chu còn muốn đi hát, ông ta nhiệt tình mời Bùi Anh: “Cô Bùi cùng đi KTV đi.”
Bùi Anh khẽ cười với ông ta: “Ngại quá tổng giám đốc Chu à, lát nữa tôi còn có việc, không đi KTV với mọi người được rồi, mọi người chơi vui vẻ.”
Tổng giám đốc Chu nhếch mép cười giễu cợt: “Tôi đã lên tiếng mời rồi mà Bùi đại mỹ nữ vẫn không chịu nể mặt sao?”
Bùi Anh vẫn cười làm lành nói: “Thật là ngại quá, tôi không đi được thật.”
Ông Chu nhếch miệng lạnh tanh, ôm lấy Tạ Hàm ỡm ờ từ chối đi ra ngoài. Bùi Anh đi một mình ra khỏi Thiên Hạ Cư, định vẫy taxi về nhà. Một chiếc Maybach màu đen lao tới, vừa hay đỗ ở trước mặt cô.
Tống Nam Xuyên vốn đang vừa đi vừa nói chuyện với đạo diễn Tằng bước ra, đứng nói với Bùi Anh: “Nếu cô Bùi không ngại thì tôi đưa cô về nhà?”
“A...?” Bùi Anh còn chưa kịp phản ứng, Tống Nam Xuyên đã ngồi vào trong chiếc Maybach kia, hơi ngẩng đầu nhìn cô.
Lại đúng cái góc chết này, nốt ruồi lệ dưới góc trái mắt của anh được ánh đèn nhuộm thẫm, dường như càng khiến người ta mê hoặc.
Hình tượng Tống Nam Xuyên ở trong lòng Bùi Anh bây giờ chính xác là một chính nhân quân tử cao vời vợi, cho nên cô không do dự nhiều, ngồi vào luôn: “Cảm ơn tổng giám đốc Tống.”
Tống Nam Xuyên cười nhẹ gật đầu với cô, cửa xe nhẹ nhàng đóng lại.
Trong xe rất yên tĩnh, Bùi Anh lại cảm thấy lúng túng, cô nghĩ đến chuyện vừa rồi, cười hỏi Tống Nam Xuyên: “Tổng giám đốc Tống không đi hát cùng mọi người sao?”
Tống Nam Xuyên nói: “Không, tôi có việc cần xử lý.”
“Ồ...” Kết thúc ngắn gọn xúc tích, trong xe lại tiếp tục chìm vào yên tĩnh. Bùi Anh vắt hết óc ra muốn tìm một đề tài khác trò chuyện cùng anh ta, sau khi nỗ lực nửa ngày, cô mới phát hiện mình và một tổng giám đốc giá trị tiền tỉ căn bản không có đề tài nào chung để mà trò chuyện.
Tống Nam Xuyên vẫn không lên tiếng, hình như có tiếng khẽ cười, sau đó anh cầm máy tính lên bắt đầu xem tin tức.
Bùi Anh nhìn về phía anh ta, để tránh hai người nhìn nhau lúng túng nên anh ta mới xem tin đấy à?
Dù thế nào đi nữa, bởi vì anh ta chăm chú đọc tin, đúng là cô cũng không còn lúng túng thế nữa. Nghiêng đầu qua một bên, cô chuyên tâm nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Sau khi đến nơi, Bùi Anh khẽ thở phào nhẹ nhõm, cô cởi dây an toàn, lễ độ nói với Tống Nam Xuyên: “Tổng giám đốc Tống, tôi tới rồi, cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Tống Nam Xuyên ngẩng đầu nhìn cửa sổ khu nhà, sau đó khẽ cười với Bùi Anh: “Không cần gọi là tổng giám đốc Tống đâu, gọi tên tôi là được.”
Vì một câu nói này của anh ta, trong lòng Bùi Anh khẽ nhảy lên thình thịch. Cô không biết nên đáp lại thế nào, đành phải nhìn anh ta nói tiếng cảm ơn rồi mở cửa xuống xe.
Cơn gió đêm vừa lúc thổi qua, trong bóng đêm, làn váy đỏ rực của Bùi Anh càng thêm hút mắt, khẽ tung bay theo gió.
Tống Nam Xuyên ngồi trong xe, nhìn bóng dáng cô bước trên cánh hoa dần dần bước đi xa, anh buột miệng nhếch mày huýt sáo: “Đôi chân này không tệ.”
“Ừ, Tiểu Bùi à, anh có một bộ web drama thần tượng, Tằng Phi Minh làm đạo diễn, cần một nữ phụ. vốn Phiến Phương muốn để Đào Đào nhận vai, nhưng lịch trình hiện tại của em ấy không sắp xếp được, em xem có muốn nhận không? Lông mi dài nhỏ của Bùi Anh khẽ run lên, cô cảm thấy không phải Đào Đào không sắp xếp được lịch trình mà là không muốn nhận vai nữ phụ thì có, dù sao bộ phim truyền hình đang chiếu của cô ấy thu được kết quả khá khả quan, hiện đang là nghệ sĩ hot nhất công ty. Nhưng với tình huống của Bùi Anh, xưa nay đều là công việc chọn cô chứ không phải cô chọn công việc, cho nên cô cầm điện thoại di động gật gật đầu: “Em muốn.”
Trần Thắng nói: “Vậy anh sẽ gửi hồ sơ cá nhân của em cho Phiến Phương, có tin tức anh sẽ báo cho em. Tuy chỉ là nữ phụ, nhưng vai diễn lần này lại là bạn tốt của nữ chính, hơn nữa được đầu tư lớn hơn lần trước nhiều.”
“Em biết rồi, cảm ơn tổng giám đốc Trần.”
Trần Thắng ừ một tiếng, cúp điện thoại.
Bùi Anh còn tưởng ít nhất cũng phải qua một hai ngày mới có tin tức, không ngờ ổ bánh mỳ cô còn chưa gặm xong, Trần Thắng đã nhắn tin cho cô: “Bây giờ Đạo diễn Tằng đang ở Thiên Hạ Cư dùng cơm với nhà sản xuất, em qua đó luôn đi.”
Cuối cùng còn gửi kèm địa chỉ cụ thể.
Bùi Anh suy nghĩ một chút, trả lời: “Vâng.”
Trần Thắng: “Anh gửi tài liệu của vai diễn vào hộp thư cho em, nhân lúc đi đường em xem qua đi nhé, biểu hiện tốt một chút.”
Bùi Anh: “Em biết rồi”.
Bùi Anh cất điện thoại di động, đi tới trước mặt Nhậm San San: “San San, bây giờ tôi phải đi gặp đạo diễn, không ăn cơm với cô được rồi.”
Nhậm San San ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn còn vấn vương nhìn mấy bức ảnh trên màn hình: “Gặp đạo diễn gì, sao vội thế? Cô chưa ăn cơm trưa đâu đấy.”
“Haizzz, biết làm sao được, khó khăn lắm mới có một công việc, đương nhiên phải tích cực một chút.” Bùi Anh khoác túi lên vai, không chờ Nhậm San San trả lời đã vội vã xuống lầu.
Ra khỏi cửa hàng, cô vẫy xe đi tới Thiên Hạ Cư. Trên đường đi, cô mở di động xem qua tài liệu mà Trần Thắng gửi mình, nhân vật này vẫn là một thiên kim đại tiểu thư, nhưng mà khác ở chỗ lần này lại là một áo bông nhỏ tri kỷ, hiền lành dịu dàng.
Với Bùi Anh mà nói, kiểu nhân vật thế này không quá khó với cô, mặc dù cô không phải là xuất thân chính quy, nhưng vào nghề ba năm nay, cô đã học được không ít thứ, không những thế công ty còn sắp xếp lớp học diễn xuất, cộng thêm trong suốt quá trình làm việc, ở hiện trường quay phim thực tế, cô cũng tích lũy được không ít kinh nghiệm.
Sau khi nắm được đại khái nhân vật cũng là lúc xe taxi vừa hay dừng trước cửa Thiên Hạ Cư.
Đây là một nhà hàng Trung Quốc cao cấp, bình thường rất ít khi Bùi Anh đến đây, cô báo thông tin phòng bao với lễ tân, rất nhanh sau đó đã có phục vụ chuyên môn tới dẫn cô đi vào.
Lúc cánh cửa đôi rộng lớn được người phục vụ đẩy ra, Bùi Anh nhẹ nhàng hít một hơi.
Động tĩnh bên này hấp dẫn sự chú ý của mọi người bên trong, tất cả đều đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa.
Giữa những gương mặt xa lạ ở bên trong, Bùi Anh liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đàn ông nọ — anh chàng đầu tư 20 triệu, tiến quân vào lĩnh vực điện ảnh, Tam công tử nhà họ Tống, Tống Nam Xuyên.
Anh mặc một bộ âu phục nhạt màu, hơi nghiêng đầu nhìn về phía bên này, mái tóc ngắn đen nhánh trong ánh đèn mờ ảo có vẻ hơi xám màu.
Ở góc độ này Bùi Anh mới nhận ra, dưới góc mắt trái của anh ta có một nốt ruồi lệ, màu không đậm nhưng lại như vẽ rồng điểm mắt [2], gợi cảm tới mức khiến cho người ta không thể nào bỏ qua.
[2] Vẽ rồng điểm mắt: làm nổi bật nét chính (ví như thêm vài câu quan trọng ở phần then chốt trong bài văn hoặc bài nói làm nội dung phong phú sinh động hơn).
“Tiểu Bùi đến rồi à?” Một giọng nam trung niên hùng hậu kéo sự chú ý của Bùi Anh trở lại, cô không nhìn Tống Nam Xuyên nữa, quay về phía giữa phòng nói một câu quấy rầy rồi.
Đạo diễn Tằng Phi Minh đứng lên khỏi ghế, chỉ vào Bùi Anh rồi giới thiệu với mọi người: “Đây là Bùi Anh, Bùi đại mỹ nữ, tổng giám đốc Trần tiến cử cô ấy diễn vai Đường Phỉ Phỉ, tôi mới gọi cô ấy tới đây.”
Ông ấy nói xong lại giới thiệu với cô từng người trong bữa tiệc: “Vị này là nhà sản xuất tổng giám đốc Chu, nhà đầu tư lớn nhất của chúng ta, vị này...” Ông ấy đưa bàn tay về phía Tống Nam Xuyên, “Vị này tôi phải giới thiệu trịnh trọng một chút, bây giờ đang là thanh niên tuấn kiệt danh tiếng vang xa, tổng giám đốc Tống Tống Nam Xuyên.”
“Chào tổng giám đốc Tống.” Bùi Anh lịch sự nhìn anh ta gật đầu chào hỏi, trong giọng nói có chút gì đó căng thẳng mà chỉ mình cô mới có thể nhận ra.
Đôi môi của Tống Nam Xuyên hơi nhếch lên, cũng nhìn cô gật đầu.
“Trước không phải nói Đào Đào nhận vai sao, sao tự nhiên lại đổi người?”
Người vừa nói là tổng giám đốc Chu, năm nay ông ta đã hơn bốn mươi, dáng người hơi mập, cũng không thiếu bụng bia biểu trưng của đàn ông trung niên. Bùi Anh nhìn về phía ông ta, lúc này mới chú ý tới người ngồi bên cạnh ông ta chính là Tạ Hàm, không sai, là người hôm qua vẫn cùng Tống Nam Xuyên “nhìn rất thân mật”, Tạ Hàm.
Ánh mắt Bùi Anh lóe lên, Tạ Hàm đang bị tổng giám đốc Chu ôm vào trong ngực, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Đây là tình trạng gì đương nhiên là Bùi Anh hiểu rõ, ban nãy lúc xem tài liệu, cô đã biết Tạ Hàm sẽ là nữ chính của bộ web drama này.
“Đào Đào không sắp xếp được lịch trình nên tổng giám đốc Trần tiến cử Bùi Anh tới.” Tằng Phi Minh cười trả lời vấn đề của tổng giám đốc Chu. Ánh mắt ông ta quét lui quét lại vài lần ở trên người Bùi Anh, cười đến sắp không thấy mắt ở đâu: “Cô Bùi còn tốt hơn Đào Đào nhiều nhỉ, tôi rất xem trọng cô đó.”
Khóe miệng Bùi Anh giật giật, trên mặt vẫn duy trì nụ cười mỉm nhẹ, Tằng Phi Minh vẫy vẫy tay với cô: “Tới đây, mời tổng giám đốc Chu một chén rượu.”
Bùi Anh đi tới, nhìn rượu đế ông ta đưa tới, có hơi khó xử: “Tửu lượng của tôi không tốt, rượu đế không dám đụng vào, tôi có thể uống rượu đỏ không?”
Tằng Phi Minh còn chưa nói gì, Tạ Hàm ở trong lòng tổng giám đốc Chu đã cười nói: “Nói không chừng tổng giám đốc Chu lại thích cô tửu lượng không tốt đó. [vẻ mặt khiêu khích]”
Ông Chu cười hô hố, Bùi Anh tỉnh bơ nhìn Tạ Hàm. Cô biết, Tạ Hàm muốn lấy cô làm nhánh cỏ cứu mạng, cô tới, biết đâu cô ta còn có thể thoát thân.
Nhưng mà cuối cùng Tằng Phi Minh vẫn cho cô đổi thành rượu đỏ: “Rượu đỏ thì rượu đỏ, quan trọng là tấm lòng.”
Bùi Anh cảm kích liếc nhìn ông ta, nâng ly rượu chạm ly cùng ông Chu. Cô uống một hơi hết non nửa ly rượu đỏ, tổng giám đốc Chu ở bên cạnh vỗ tay nói: “Sảng khoái, Tiểu Bùi qua bên này ngồi cạnh anh đi.”
Tất cả mọi người không nói gì, Bùi Anh cũng không tiện làm ông ta mất mặt, đành kéo ghế ngồi xuống bên cạnh. Mọi người trên bàn cơm lại nhanh chóng tiếp tục trò chuyện, trong không khí ăn uống linh đình, Bùi Anh cảm thấy bàn tay Chu tổng đang sờ lên bắp đùi mình.
Cô cố gắng nghiêng người sang bên cạnh, né tránh tay ông ta, rất nhanh, tay ông Chu sờ tới, hơn nữa lần này lại càng càn rỡ hơn so với khi nãy. Bùi Anh nhíu mày không tránh được, mặc dù biết rằng lấy lòng được tổng giám đốc Chu thì rất có lợi cho việc nhận vai diễn của mình, nhưng mỗi người đều có một giới hạn riêng mình, có một số việc thực sự cô không làm được.
Cô lại cố gắng nghiêng người sang bên cạnh, định tính lấy lý do cơ thể không khỏe mà xin về sớm.
Mới vừa đặt đũa xuống, một giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng như tiếng đàn violon vang lên từ phía đối diện: “Cô Bùi chỉ kính rượu tổng giám đốc Chu thôi thì có phải không được hay lắm không?”
Là Tống Nam Xuyên.
Giọng nói của anh làm Bùi Anh thất thần trong nháy mắt, cuối cùng vẫn là Tằng Phi Minh kéo thần trí cô về: “Trách tôi trách tôi, là tôi thiếu sót, Tiểu Bùi à, nhanh đi kính tổng giám đốc Tống một ly.”
“À, được.” Bùi Anh đứng lên, cầm lấy ly rượu đỏ trước mặt, đi tới trước mặt Tống Nam Xuyên, “Tổng giám đốc Tống, tôi kính ngài.”
Tống Nam Xuyên cũng cầm chén rượu lên, nhẹ nhàng cụng ly với cô, tiếng pha lê trong trẻo khẽ khãng như thể đã chạm vào đầu trái tim Bùi Anh: “Cô lại định một hơi uống cạn à? Rượu đỏ không nên uống như vậy, ngồi xuống từ từ thưởng thức.”
Như là để chứng minh cho lời nói của mình, anh chỉ khẽ nhấp môi một ngụm rượu đỏ, sau đó nhìn Bùi Anh, khóe môi khẽ cong lên một độ cong thật nhẹ.
Bùi Anh sửng sốt trong nháy mắt, ngơ ngơ ngác ngác nhấp một ngụm rượu đỏ theo anh, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
Bầu không khí trên bàn hình như hơi thay đổi, sắc mặt tổng giám đốc Chu đối diện có vẻ khá khó coi, nhưng cũng không nói gì, mà đột nhiên Tạ Hàm lại cầm ly rượu đứng lên: “Vậy tôi cũng qua mời tổng giám đốc Tống một ly đi.”
Cô ta nói xong làm như muốn chạy, lại bị tổng giám đốc Chu kéo về: “Làm gì vậy, thấy tổng giám đốc Tống người ta đẹp trai tuấn tú nên muốn chạy qua bên kia phải không?”
Tạ Hàm lúng túng gượng cười, lại ngồi xuống: “Tổng giám đốc Chu nói gì vậy, ly này em mời anh, xem như bồi tội.”
Tổng giám đốc Chu thấy cô ta uống cạn chén rượu xong, sắc mặt mới hơi hòa hoãn.
Bùi Anh gắp thức ăn trước mặt mình, yên lặng ăn cơm.
Do những vị đang ngồi ở đây ai ai cũng có vai vế hơn cô, cho nên cô cũng không dám tùy tiện di chuyển bàn tròn, nhưng món ăn trước mặt cô vẫn thay đổi liên tục, cô ăn một lúc mới phát hiện ra, là Tống Nam Xuyên.
Mỗi lần sau khi tay của anh ta đặt lên đĩa quay sẽ có một món ăn mới dừng lại ở trước mặt Bùi Anh.
Chỉ một động tác không đáng kể như vậy lại dễ dàng khiến Bùi Anh ầm ầm cảm động. Dù rằng nét mặt cô không thể hiện điều gì, nhưng trong lòng thiện cảm đối với Tống Nam Xuyên lại ào ào tăng vọt.
Không chỉ vóc dáng tuấn tú, mới vừa rồi còn giúp cô giải vây, bây giờ lại còn tỉ mỉ giúp cô chuyển món ăn, quan trọng nhất là cô ngồi bên cạnh anh ta lâu như vậy, anh ta cũng không có bất cứ cử chỉ mờ ám vượt qua lẽ thường nào, từ đầu đến cuối vẫn duy trì một khoảng cách vừa phải với cô.
Bùi Anh nghĩ đây mới thực sự là công tử thế gia, lịch sự nho nhã có tu dưỡng, còn biết tôn trọng phụ nữ. Chẳng trách ngày hôm qua lúc Tạ Hàm ở bên anh ta “nhìn rất thân mật”, miệng lại cười đến mức không khép được như thế, còn bây giờ ngồi bên cạnh tổng giám đốc Chu vẻ mặt lại cực kì nhẫn nhịn.
Bữa cơm vẫn tiếp tục, sau khi Bùi Anh uống xong ly rượu đỏ vừa mời Tống Nam Xuyên, cô không uống rượu nữa. Thanh toán xong tổng giám đốc Chu còn muốn đi hát, ông ta nhiệt tình mời Bùi Anh: “Cô Bùi cùng đi KTV đi.”
Bùi Anh khẽ cười với ông ta: “Ngại quá tổng giám đốc Chu à, lát nữa tôi còn có việc, không đi KTV với mọi người được rồi, mọi người chơi vui vẻ.”
Tổng giám đốc Chu nhếch mép cười giễu cợt: “Tôi đã lên tiếng mời rồi mà Bùi đại mỹ nữ vẫn không chịu nể mặt sao?”
Bùi Anh vẫn cười làm lành nói: “Thật là ngại quá, tôi không đi được thật.”
Ông Chu nhếch miệng lạnh tanh, ôm lấy Tạ Hàm ỡm ờ từ chối đi ra ngoài. Bùi Anh đi một mình ra khỏi Thiên Hạ Cư, định vẫy taxi về nhà. Một chiếc Maybach màu đen lao tới, vừa hay đỗ ở trước mặt cô.
Tống Nam Xuyên vốn đang vừa đi vừa nói chuyện với đạo diễn Tằng bước ra, đứng nói với Bùi Anh: “Nếu cô Bùi không ngại thì tôi đưa cô về nhà?”
“A...?” Bùi Anh còn chưa kịp phản ứng, Tống Nam Xuyên đã ngồi vào trong chiếc Maybach kia, hơi ngẩng đầu nhìn cô.
Lại đúng cái góc chết này, nốt ruồi lệ dưới góc trái mắt của anh được ánh đèn nhuộm thẫm, dường như càng khiến người ta mê hoặc.
Hình tượng Tống Nam Xuyên ở trong lòng Bùi Anh bây giờ chính xác là một chính nhân quân tử cao vời vợi, cho nên cô không do dự nhiều, ngồi vào luôn: “Cảm ơn tổng giám đốc Tống.”
Tống Nam Xuyên cười nhẹ gật đầu với cô, cửa xe nhẹ nhàng đóng lại.
Trong xe rất yên tĩnh, Bùi Anh lại cảm thấy lúng túng, cô nghĩ đến chuyện vừa rồi, cười hỏi Tống Nam Xuyên: “Tổng giám đốc Tống không đi hát cùng mọi người sao?”
Tống Nam Xuyên nói: “Không, tôi có việc cần xử lý.”
“Ồ...” Kết thúc ngắn gọn xúc tích, trong xe lại tiếp tục chìm vào yên tĩnh. Bùi Anh vắt hết óc ra muốn tìm một đề tài khác trò chuyện cùng anh ta, sau khi nỗ lực nửa ngày, cô mới phát hiện mình và một tổng giám đốc giá trị tiền tỉ căn bản không có đề tài nào chung để mà trò chuyện.
Tống Nam Xuyên vẫn không lên tiếng, hình như có tiếng khẽ cười, sau đó anh cầm máy tính lên bắt đầu xem tin tức.
Bùi Anh nhìn về phía anh ta, để tránh hai người nhìn nhau lúng túng nên anh ta mới xem tin đấy à?
Dù thế nào đi nữa, bởi vì anh ta chăm chú đọc tin, đúng là cô cũng không còn lúng túng thế nữa. Nghiêng đầu qua một bên, cô chuyên tâm nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Sau khi đến nơi, Bùi Anh khẽ thở phào nhẹ nhõm, cô cởi dây an toàn, lễ độ nói với Tống Nam Xuyên: “Tổng giám đốc Tống, tôi tới rồi, cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Tống Nam Xuyên ngẩng đầu nhìn cửa sổ khu nhà, sau đó khẽ cười với Bùi Anh: “Không cần gọi là tổng giám đốc Tống đâu, gọi tên tôi là được.”
Vì một câu nói này của anh ta, trong lòng Bùi Anh khẽ nhảy lên thình thịch. Cô không biết nên đáp lại thế nào, đành phải nhìn anh ta nói tiếng cảm ơn rồi mở cửa xuống xe.
Cơn gió đêm vừa lúc thổi qua, trong bóng đêm, làn váy đỏ rực của Bùi Anh càng thêm hút mắt, khẽ tung bay theo gió.
Tống Nam Xuyên ngồi trong xe, nhìn bóng dáng cô bước trên cánh hoa dần dần bước đi xa, anh buột miệng nhếch mày huýt sáo: “Đôi chân này không tệ.”
Danh sách chương