Kiều Tẫn chưa từng đi suối nước nóng, nhìn ao nước khói trắng bốc lên nghi ngút liền có chút lui bước. Hơn nữa xung quanh chỉ có rào tre che chắn, tuy rằng nhiệt độ không lạnh như dưới chân núi nhưng suy cho cùng vẫn là không có gì che chắn.
Lục Hàm Châu thấy cậu chần chờ, đoán là cậu thẹn thùng, giả vờ không rõ hỏi cậu: "Sao vậy? Không dám xuống?"
Kiều Tẫn nhỏ giọng hỏi hắn: "Phải, phải cởi quần áo sao?"
"Không cởi thì sao mà ngâm? Em đã thấy ai không cởi quần áo mà xuống ngâm suối nước nóng chưa?" Lục Hàm Châu đương nhiên là đang lừa cậu nói: "Nước trong suối có chất khoáng sản tốt cho cơ thể của em, mặc quần áo sẽ không có hiệu quả. Sao, không nghe lời?"
Kiều Tẫn cắn môi cách xa hắn một chút, tại thời điểm hắn giục cậu cởi quần áo thử thăm dò nhúng ta xuống nước, "Thật nóng."
"Lại đây một chút, bên đó là gần nguồn. Ngậm mình xuống một lúc sẽ quen ngay."
Kiều Tẫn sợ hết hồn đến bên cạnh hắn, nhìn hắn đã bắt đầu cởi nút áo, xuống nước trước, còn vỗ vỗ vai cậu: "Xuống thôi."
Kiều Tẫn còn chưa bước xuống đã thẹn thùng mà đỏ bừng cả người, cẩn thận thử nắm tay hắn lại bị hắn kéo xuống một cái.
"A!"
Đợt trước Lục Hàm Châu đã dạy cậu học bơi bây giờ lại bị một màn này dọa đến quên mất. Ở trong nước đạp loạn thiếu chút nửa sặc, được Lục Hàm Châu ôm eo mới sợ hãi không thôi mà ôm cổ hắn thở dốc.
"Rất cạn, đừng sợ."
Lúc này Kiều Tẫn mới phát hiện nơi sâu nhất cũng chỉ đến eo cậu, nơi Lục Hàm Châu đang ngồi nước cũng chưa qua miệng cậu.
"Anh lại làm em sợ!"
Lục Hàm Châu đưa tay niết trán cậu hai cái, "Sao em lại dễ dọa như vậy, hơn nữa tôi còn phát hiện lúc em sợ sẽ ôm tôi rất chặt, không buông tay. Còn có..."
Kiều Tẫn cúi đầu xuống nhìn động tác của mình mặt lập tức hồng thấu, đẩy vai hắn, "Em không không có, anh cố ý..."
"Kiều Kiều, em đè lên tôi." Lục Hàm Châu sợ cậu cảm lạnh, lấy tay tưới nước lên người cậu, ghé vào tai cậu nói: "Thích nó như thế sao?"
"Không cho nói, không cho nói." Kiều Tẫn cuống quýt che miệng hắn, Lục Hàm Châu làm việc xấu mà lại đi cáo trạng nói: "Tôi nói là suối nước nóng, Kiều Kiều nghĩ đến chỗ nào? Hửm?"
Kiều Tẫn biết rõ hắn đang bắt nạt mình, lại không phản bác được. Rõ ràng hắn là... Là có ý đó, còn nói cậu hiểu lầm.
"Không nghĩ, không nghĩ gì hết."
Lục Hàm Châu trầm thấp khẽ cười, khoang ngực hơi rung lên làm cho cậu mặt đỏ tim đập, hơi thở cũng như muốn bốc nhiệt.
"Em không nghĩ, là tôi nghĩ."
Hô hấp Kiều Tẫn lập tức rối loạn, "Đàn anh..."
"Gọi tôi là gì?"
Kiều Tẫn theo phản xạ muốn túm lấy quần áo nhưng lại chỉ bắt được nước trong, lông mi ướt nhẹp nhẹ nhàng theo hô hấp mà lay động, "Ừm... Tiên sinh."
"Không đúng."
Trong đầu Kiều Tẫn hiện ra hai chữ kia nhưng không làm sao nói ra miệng được, mặt đỏ tới mang tai xin tha, "Em không biết, anh buông... Tay."
"Tôi kiểm tra xem có nóng không."
"Không nóng, không nóng." Kiều Tẫn run run chân, ngồi không vững, sợ lại sẽ ngã vào trong nước. Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, cậu đưa tay muốn đi lấy lại bị Lục Hàm Châu kéo trở lại.
"Làm gì?"
"Có thể là giáo sư Phó tìm em, anh để em xem một chút, anh ấy tìm em có việc, một chút thôi."
"Không cho nhìn, nhìn tôi là được rồi."
Kiều Tẫn bị hắn nắm lấy cổ tay, mặt nước bay lên từng luồng hơi nóng làm cậu mơ mơ màng màng, ngoan ngoãn thu tay về không tìm điện thoại nữa. Bỗng nhiên như chợt nhớ ra cái gì mà nói: "À đúng rồi, hôm qua anh Chúc Xuyên nói..."
Lục Hàm Châu không hiểu sao nghe Kiều Tẫn mềm mại gọi "anh Chúc Xuyên" liền thấy chói tai, hừ lạnh nói: "Sau này gọi Chúc Xuyên là được rồi, không cần gọi anh."
"Tại sao?"
Lục Hàm Châu nắm cằm cậu, đặt cậu lên ven bờ, cố ý hăm dọa nói: "Tôi không thích, không được gọi bất kỳ người nào là anh, nghe rõ chưa?!"
Kiều Tẫn không biết lấy linh cảm ở đâu, nghiêng người nằm nhoài bên tai Lục Hàm Châu, nhỏ giọng mang theo chút nghẹn ngào: "Anh ơi."
Cổ tay Lục Hàm Châu hơi run, nháy mắt bạo phát một trận tin tức tố, hoa mắt chóng mặt. Đứa nhỏ này rốt cuộc là khờ thật hay là giả ngốc!
Lục Hàm Châu còn đang không chịu được va chạm tin tức tố thì đừng nói đến Kiều Tẫn. Cậu lập tức ngã ngồi xuống, thiếu chút nữa va vào bệ đá, đáng thương hề hề gọi hắn: "Anh ơi."
"Ai dạy em gọi như vậy?"
Kiều Tẫn mờ mịt nháy mắt mấy cái: "Anh không thích sao? Vậy sau này em không gọi nữa."
"Lại gọi một tiếng đi." Lục Hàm Châu nắm lấy tuyến thể của cậu, uy hiếp nói: "Mềm mại một chút, nếu không sẽ cắn hỏng tuyến thể của em, làm em không khống chế được tin tức tố tràn ra, để em mang theo tin tức tố lên sân khấu biểu diễn."
Kiều Tẫn bị hắn dọa sợ, nhào vào lồng ngực kẻ đầu xỏ liên mồm gọi: "Anh ơi, đừng làm hỏng... Em mềm, em sẽ mềm một chút, anh ơi..."
"Kiều Kiều, tôi hỏi em một việc."
"Vâng, anh nói đi..."
"Tôi phải cứu bao nhiêu ngân hà mới có thể có em." Lục Hàm Châu ôm lấy cậu, cằm tựa lên vai cậu, trầm thấp thở dài một hơi, "Không đúng, phải nói em chính là dải ngân hà của tôi."
Kiều Tẫn thẹn thùng cà cà má, thấp giọng nói: "Em tốt như vậy sao? Nhưng cái gì em cũng không biết, không giúp được anh, chỉ toàn là cản trở. Anh thật sự không chê em sao?"
"Em đến bên tôi đã là việc tốt nhất trên đời này, tôi không cần em giúp tôi bất kỳ việc gì. Tôi chỉ cần em ở cạnh tôi, mười năm, hai mươi năm, cả đời." Lục Hàm Châu đỡ cậu dậy, nhìn vào mắt cậu hỏi: "Tôi chỉ yêu cầu chuyện này, em làm được không?"
Kiều Tẫn không chút nghĩ ngợi gật đầu: "Có thể!"
Lục Hàm Châu để Kiều Tẫn tự mình ngâm, hắn mặc áo tắm đi ra ngoài một lúc. Thời điểm trở lại trên tay còn cầm theo hai quả trứng gà, đặt một quả ở đầu nguồn nước.
Kiều Tẫn hơi kinh ngạc: "Suối nước nóng cũng có thể luộc trứng sao?"
"Ừm."
Lục Hàm Châu trở lại ôm lấy cậu, dựa trên vai cậu nhẹ nhàng hít một hơi, "Tôi muốn kiểm tra xem Kiều Kiều khống chế tin tức tố tốt chưa, phóng ra một chút đi."
Kiều Tẫn thử thăm dò phóng ra một chút tin tức tố, rồi ngay lập tức dừng lại, vị sữa nhàn nhạt lan tỏa bên trong suối nước nóng.
"Thêm chút nữa."
Kiều Tẫn nhắm mắt lại, phóng ra một chút tin tức tố, cảm giác nước dường như nóng hơn một chút liền vội vàng ngăn lại tin tức tố.
Lục Hàm Châu nhúng tay xuống nước, thấp giọng dụ dỗ cậu: "Ngoan, để tôi kiểm tra một chút."
Kiều Tẫn vịn vai hắn thử nâng lên cho hắn kiểm tra, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, cắn môi nhỏ giọng nghẹn ngào: "Đàn anh..."
"Đừng sợ."
Lục Hàm Châu nhìn hai má cậu bị hơi nước hun đến đỏ chót, ngoan ngoãn mềm mại núp trong lồng ngực hắn, da dẻ trắng mịn còn mang theo mùi sữa thơm tinh khiết, con thú dữ trong lòng kia liền không giam được nữa.
"Kiều Tẫn."
"Dạ?"
"Bây giờ còn đang bên ngoài, nhớ nhỏ giọng một chút. Không nhịn được thì cắn vai tôi." Lục Hàm Châu nói xong, ngón tay đột nhiên cong lên, Kiều Tẫn lập tức trợn to mắt, thét lên một tiếng như muốn vang vọng lưng chừng núi.
**
Lúc xuống núi Kiều Tẫn là được ôm xuống, chỉ có thời điểm xuống đến chân núi cậu thật sự thẹn không muốn bị người khác nhìn thấy mới để Lục Hàm Châu đỡ vai khập khiễng bước đi.
"Kiều Kiều." Lục Hàm Châu nắn nắn hai má cậu, thấp giọng lấy lòng: "Giận sao?"
Kiều Tẫn nghiêng đầu đi không để ý tới hắn.
"Đàn anh xin lỗi em được không? Lần sau sẽ không như vậy nữa, chẳng phải em cũng nói đàn anh sâu một ưm..." Lục Hàm Châu nói được một nửa liền bị cậu che miệng lại, mỉm cười chớp mắt nhìn cậu, hàm hồ nói: "Bảo bối ngoan, đừng giận đàn anh, phạt tôi để Kiều Kiều đánh một trận có được không?"
Kiều Tẫn nhỏ giọng nói: "Em không đánh."
"Không nỡ sao?" Lục Hàm Châu cố ý xuyên tạc lời cậu.
Nửa ngày, Kiều Tẫn lại thật sự nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Ừm."
Lục Hàm Châu mềm lòng bật cười, "Cái suối nước nóng trên núi kia không chỉ là ngoài trời, còn là bên trong một cái phòng, mỗi ngày chỉ có một người đi lên. Cho nên sau khi Phương Nhuế xuống liền không có ai, em gọi cũng không ai nghe thấy, lúc trước là tôi đùa em thôi."
Kiều Tẫn hơi mở lớn mắt.
"Không giận?"
Giọng Kiều Tẫn khàn khàn, vừa nghe liền biết bị sử dụng quá độ: "Giận, anh lúc nào cũng bắt nạt em."
"Vậy em muốn phạt cái gì, tôi chịu phạt."
Kiều Tẫn ngẩng đầu: "Phạt cái gì cũng được sao?"
Lục Hàm Châu mỉm cười: "Ừm, cái gì cũng được. Chỉ cần có thể khiến Kiều Kiều tha thứ, em bảo tôi làm cái gì tôi cũng đều nghe theo em."
Phương Nhuế từ vườn hoa trở về vừa vặn nghe thấy lời nói ôn nhu cơ hồ có thể hóa thành nước này của Lục Hàm Châu, tim liền hơi xót. Hóa ra Lục Hàm Châu cũng sẽ có lúc ôn nhu, sủng nịch dỗ một người như vậy.
Cô cho là Lục Hàm Châu sẽ mãi chỉ có thể sát phạt quyết đoán như lúc ở trên bàn đàm phán, sẽ không bao giờ bị thuần phục bởi một người.
Nhưng lại không phải, hắn chỉ là chưa gặp được người kia thôi.
Kiều Tẫn xuất hiện như mở ra cũng như chiếm đoạt hết tất cả ôn nhu của hắn. Một Lục Hàm Châu ôn nhu người khác muốn cũng không được, ngay cả cô cũng chưa từng thấy.
Tầm mắt dừng lại trên mặt Kiều Tẫn một lúc, cô có chút nghĩ không ra. Đứa nhỏ này cũng đã mười tám mười chín tuổi, nhưng lại chỉ một mặt ngây ngô thẹn thùng, không hề có gia cảnh hùng hậu, không làm được hậu thuẫn cho Lục Hàm Châu.
Cậu khiêu vũ không bằng cô, đối nhân xử thế càng không so được, ngay cả gia thế so với cô cũng là không đáng nhắc tới. Chỉ có dung mạo có chút xinh đẹp, ngoan ngoan mềm mềm. Nhưng Phương Nhuế cô cũng xinh đẹp.
Lục Hàm Châu từ trước đến giờ không phải loại người trông mặt bắt hình dong, càng không phải người thích dạng Omega mềm mềm ngoan ngoãn kia. Vậy đến cùng là hắn thích Kiều Tẫn ở điểm nào? Cô siết sặt ngón tay, nửa ngày lại chậm rãi buông ra.
Có lẽ đây chính là tình yêu, mọi tiêu chuẩn đặt ra trước đó đều hóa thành bột mịn. Hắn không phải thích người ngoan mềm, cũng không phải thích người xinh đẹp.
Hắn chỉ là thích Kiều Tẫn.
Phương Nhuế nhìn về phía trước, giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống. Thời điểm rũ mắt xuống vừa vặn đụng phải tầm mắt Kiều Tẫn, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Kiều Tẫn có chút mất tự nhiên nhưng lại vẫn lễ phép nhìn cô mỉm cười, Phương Nhuế như bị đâm đau mà quay đi.
Cô tới nơi này là vì nghe Phương Kha nói Lục Hàm Châu có hứng thú với nó.
Nếu như cô mua lại nơi này có phải là sẽ có thể một sợi dây liên hệ giữa hai người không.
Phương Nhuế mất tập trung trở về phòng, kết quả bước hụt liền ngã xuống cầu thang, cũng may chỉ có bốn bước, nhưng vẫn là bị trật chân.
Cơn đau từ cổ chân truyền đến, Phương Nhuế ngồi sụp xuống đất mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Thời điểm kiên cường chống tay đứng dậy lại được một người đỡ lấy.
Cô vừa quay đầu lại, "Kiều Tẫn?"
Kiều Tẫn đỡ tay cô, nhìn cô mồ hôi lạnh đầy đầu liền lo lắng hỏi: "Phương lão sư, cô không... Không sao chứ?"
Phương Nhuế sững sờ nhìn cậu, ngay cả lắc đầu cũng đều quên mất, "Cậu..."
Kiều Tẫn sức không lớn, nhưng Phương Nhuế lại rất gầy cho nên cũng đủ sức đỡ cô đứng dậy, "Cô, cô có thể đứng không? Để tôi tìm đàn anh giúp cô..."
Phương Nhuế nắm tay cậu: "Không cần."
"Tôi đã bị trật chân, rất đau."
Phương Nhuế bỗng nhiên nở nụ cười, "Lúc trước tôi châm chọc cậu như vậy cậu không hận tôi sao?"
Kiều Tẫn ngẩn ngơ, ngu ngốc lắc đầu, "Phương lão sư nói đều là sự thật, tôi sẽ không... Không giận."
14/07/2020, tìm lại được cảm giác edit sau 2 ngày không đọc qt nữa TT. Không biết tui không nhắc mọi người có biết không, từ chương trước đến chương này là có kha khá H kéo rèm rồi nhá =)).
Lục Hàm Châu thấy cậu chần chờ, đoán là cậu thẹn thùng, giả vờ không rõ hỏi cậu: "Sao vậy? Không dám xuống?"
Kiều Tẫn nhỏ giọng hỏi hắn: "Phải, phải cởi quần áo sao?"
"Không cởi thì sao mà ngâm? Em đã thấy ai không cởi quần áo mà xuống ngâm suối nước nóng chưa?" Lục Hàm Châu đương nhiên là đang lừa cậu nói: "Nước trong suối có chất khoáng sản tốt cho cơ thể của em, mặc quần áo sẽ không có hiệu quả. Sao, không nghe lời?"
Kiều Tẫn cắn môi cách xa hắn một chút, tại thời điểm hắn giục cậu cởi quần áo thử thăm dò nhúng ta xuống nước, "Thật nóng."
"Lại đây một chút, bên đó là gần nguồn. Ngậm mình xuống một lúc sẽ quen ngay."
Kiều Tẫn sợ hết hồn đến bên cạnh hắn, nhìn hắn đã bắt đầu cởi nút áo, xuống nước trước, còn vỗ vỗ vai cậu: "Xuống thôi."
Kiều Tẫn còn chưa bước xuống đã thẹn thùng mà đỏ bừng cả người, cẩn thận thử nắm tay hắn lại bị hắn kéo xuống một cái.
"A!"
Đợt trước Lục Hàm Châu đã dạy cậu học bơi bây giờ lại bị một màn này dọa đến quên mất. Ở trong nước đạp loạn thiếu chút nửa sặc, được Lục Hàm Châu ôm eo mới sợ hãi không thôi mà ôm cổ hắn thở dốc.
"Rất cạn, đừng sợ."
Lúc này Kiều Tẫn mới phát hiện nơi sâu nhất cũng chỉ đến eo cậu, nơi Lục Hàm Châu đang ngồi nước cũng chưa qua miệng cậu.
"Anh lại làm em sợ!"
Lục Hàm Châu đưa tay niết trán cậu hai cái, "Sao em lại dễ dọa như vậy, hơn nữa tôi còn phát hiện lúc em sợ sẽ ôm tôi rất chặt, không buông tay. Còn có..."
Kiều Tẫn cúi đầu xuống nhìn động tác của mình mặt lập tức hồng thấu, đẩy vai hắn, "Em không không có, anh cố ý..."
"Kiều Kiều, em đè lên tôi." Lục Hàm Châu sợ cậu cảm lạnh, lấy tay tưới nước lên người cậu, ghé vào tai cậu nói: "Thích nó như thế sao?"
"Không cho nói, không cho nói." Kiều Tẫn cuống quýt che miệng hắn, Lục Hàm Châu làm việc xấu mà lại đi cáo trạng nói: "Tôi nói là suối nước nóng, Kiều Kiều nghĩ đến chỗ nào? Hửm?"
Kiều Tẫn biết rõ hắn đang bắt nạt mình, lại không phản bác được. Rõ ràng hắn là... Là có ý đó, còn nói cậu hiểu lầm.
"Không nghĩ, không nghĩ gì hết."
Lục Hàm Châu trầm thấp khẽ cười, khoang ngực hơi rung lên làm cho cậu mặt đỏ tim đập, hơi thở cũng như muốn bốc nhiệt.
"Em không nghĩ, là tôi nghĩ."
Hô hấp Kiều Tẫn lập tức rối loạn, "Đàn anh..."
"Gọi tôi là gì?"
Kiều Tẫn theo phản xạ muốn túm lấy quần áo nhưng lại chỉ bắt được nước trong, lông mi ướt nhẹp nhẹ nhàng theo hô hấp mà lay động, "Ừm... Tiên sinh."
"Không đúng."
Trong đầu Kiều Tẫn hiện ra hai chữ kia nhưng không làm sao nói ra miệng được, mặt đỏ tới mang tai xin tha, "Em không biết, anh buông... Tay."
"Tôi kiểm tra xem có nóng không."
"Không nóng, không nóng." Kiều Tẫn run run chân, ngồi không vững, sợ lại sẽ ngã vào trong nước. Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, cậu đưa tay muốn đi lấy lại bị Lục Hàm Châu kéo trở lại.
"Làm gì?"
"Có thể là giáo sư Phó tìm em, anh để em xem một chút, anh ấy tìm em có việc, một chút thôi."
"Không cho nhìn, nhìn tôi là được rồi."
Kiều Tẫn bị hắn nắm lấy cổ tay, mặt nước bay lên từng luồng hơi nóng làm cậu mơ mơ màng màng, ngoan ngoãn thu tay về không tìm điện thoại nữa. Bỗng nhiên như chợt nhớ ra cái gì mà nói: "À đúng rồi, hôm qua anh Chúc Xuyên nói..."
Lục Hàm Châu không hiểu sao nghe Kiều Tẫn mềm mại gọi "anh Chúc Xuyên" liền thấy chói tai, hừ lạnh nói: "Sau này gọi Chúc Xuyên là được rồi, không cần gọi anh."
"Tại sao?"
Lục Hàm Châu nắm cằm cậu, đặt cậu lên ven bờ, cố ý hăm dọa nói: "Tôi không thích, không được gọi bất kỳ người nào là anh, nghe rõ chưa?!"
Kiều Tẫn không biết lấy linh cảm ở đâu, nghiêng người nằm nhoài bên tai Lục Hàm Châu, nhỏ giọng mang theo chút nghẹn ngào: "Anh ơi."
Cổ tay Lục Hàm Châu hơi run, nháy mắt bạo phát một trận tin tức tố, hoa mắt chóng mặt. Đứa nhỏ này rốt cuộc là khờ thật hay là giả ngốc!
Lục Hàm Châu còn đang không chịu được va chạm tin tức tố thì đừng nói đến Kiều Tẫn. Cậu lập tức ngã ngồi xuống, thiếu chút nữa va vào bệ đá, đáng thương hề hề gọi hắn: "Anh ơi."
"Ai dạy em gọi như vậy?"
Kiều Tẫn mờ mịt nháy mắt mấy cái: "Anh không thích sao? Vậy sau này em không gọi nữa."
"Lại gọi một tiếng đi." Lục Hàm Châu nắm lấy tuyến thể của cậu, uy hiếp nói: "Mềm mại một chút, nếu không sẽ cắn hỏng tuyến thể của em, làm em không khống chế được tin tức tố tràn ra, để em mang theo tin tức tố lên sân khấu biểu diễn."
Kiều Tẫn bị hắn dọa sợ, nhào vào lồng ngực kẻ đầu xỏ liên mồm gọi: "Anh ơi, đừng làm hỏng... Em mềm, em sẽ mềm một chút, anh ơi..."
"Kiều Kiều, tôi hỏi em một việc."
"Vâng, anh nói đi..."
"Tôi phải cứu bao nhiêu ngân hà mới có thể có em." Lục Hàm Châu ôm lấy cậu, cằm tựa lên vai cậu, trầm thấp thở dài một hơi, "Không đúng, phải nói em chính là dải ngân hà của tôi."
Kiều Tẫn thẹn thùng cà cà má, thấp giọng nói: "Em tốt như vậy sao? Nhưng cái gì em cũng không biết, không giúp được anh, chỉ toàn là cản trở. Anh thật sự không chê em sao?"
"Em đến bên tôi đã là việc tốt nhất trên đời này, tôi không cần em giúp tôi bất kỳ việc gì. Tôi chỉ cần em ở cạnh tôi, mười năm, hai mươi năm, cả đời." Lục Hàm Châu đỡ cậu dậy, nhìn vào mắt cậu hỏi: "Tôi chỉ yêu cầu chuyện này, em làm được không?"
Kiều Tẫn không chút nghĩ ngợi gật đầu: "Có thể!"
Lục Hàm Châu để Kiều Tẫn tự mình ngâm, hắn mặc áo tắm đi ra ngoài một lúc. Thời điểm trở lại trên tay còn cầm theo hai quả trứng gà, đặt một quả ở đầu nguồn nước.
Kiều Tẫn hơi kinh ngạc: "Suối nước nóng cũng có thể luộc trứng sao?"
"Ừm."
Lục Hàm Châu trở lại ôm lấy cậu, dựa trên vai cậu nhẹ nhàng hít một hơi, "Tôi muốn kiểm tra xem Kiều Kiều khống chế tin tức tố tốt chưa, phóng ra một chút đi."
Kiều Tẫn thử thăm dò phóng ra một chút tin tức tố, rồi ngay lập tức dừng lại, vị sữa nhàn nhạt lan tỏa bên trong suối nước nóng.
"Thêm chút nữa."
Kiều Tẫn nhắm mắt lại, phóng ra một chút tin tức tố, cảm giác nước dường như nóng hơn một chút liền vội vàng ngăn lại tin tức tố.
Lục Hàm Châu nhúng tay xuống nước, thấp giọng dụ dỗ cậu: "Ngoan, để tôi kiểm tra một chút."
Kiều Tẫn vịn vai hắn thử nâng lên cho hắn kiểm tra, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, cắn môi nhỏ giọng nghẹn ngào: "Đàn anh..."
"Đừng sợ."
Lục Hàm Châu nhìn hai má cậu bị hơi nước hun đến đỏ chót, ngoan ngoãn mềm mại núp trong lồng ngực hắn, da dẻ trắng mịn còn mang theo mùi sữa thơm tinh khiết, con thú dữ trong lòng kia liền không giam được nữa.
"Kiều Tẫn."
"Dạ?"
"Bây giờ còn đang bên ngoài, nhớ nhỏ giọng một chút. Không nhịn được thì cắn vai tôi." Lục Hàm Châu nói xong, ngón tay đột nhiên cong lên, Kiều Tẫn lập tức trợn to mắt, thét lên một tiếng như muốn vang vọng lưng chừng núi.
**
Lúc xuống núi Kiều Tẫn là được ôm xuống, chỉ có thời điểm xuống đến chân núi cậu thật sự thẹn không muốn bị người khác nhìn thấy mới để Lục Hàm Châu đỡ vai khập khiễng bước đi.
"Kiều Kiều." Lục Hàm Châu nắn nắn hai má cậu, thấp giọng lấy lòng: "Giận sao?"
Kiều Tẫn nghiêng đầu đi không để ý tới hắn.
"Đàn anh xin lỗi em được không? Lần sau sẽ không như vậy nữa, chẳng phải em cũng nói đàn anh sâu một ưm..." Lục Hàm Châu nói được một nửa liền bị cậu che miệng lại, mỉm cười chớp mắt nhìn cậu, hàm hồ nói: "Bảo bối ngoan, đừng giận đàn anh, phạt tôi để Kiều Kiều đánh một trận có được không?"
Kiều Tẫn nhỏ giọng nói: "Em không đánh."
"Không nỡ sao?" Lục Hàm Châu cố ý xuyên tạc lời cậu.
Nửa ngày, Kiều Tẫn lại thật sự nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Ừm."
Lục Hàm Châu mềm lòng bật cười, "Cái suối nước nóng trên núi kia không chỉ là ngoài trời, còn là bên trong một cái phòng, mỗi ngày chỉ có một người đi lên. Cho nên sau khi Phương Nhuế xuống liền không có ai, em gọi cũng không ai nghe thấy, lúc trước là tôi đùa em thôi."
Kiều Tẫn hơi mở lớn mắt.
"Không giận?"
Giọng Kiều Tẫn khàn khàn, vừa nghe liền biết bị sử dụng quá độ: "Giận, anh lúc nào cũng bắt nạt em."
"Vậy em muốn phạt cái gì, tôi chịu phạt."
Kiều Tẫn ngẩng đầu: "Phạt cái gì cũng được sao?"
Lục Hàm Châu mỉm cười: "Ừm, cái gì cũng được. Chỉ cần có thể khiến Kiều Kiều tha thứ, em bảo tôi làm cái gì tôi cũng đều nghe theo em."
Phương Nhuế từ vườn hoa trở về vừa vặn nghe thấy lời nói ôn nhu cơ hồ có thể hóa thành nước này của Lục Hàm Châu, tim liền hơi xót. Hóa ra Lục Hàm Châu cũng sẽ có lúc ôn nhu, sủng nịch dỗ một người như vậy.
Cô cho là Lục Hàm Châu sẽ mãi chỉ có thể sát phạt quyết đoán như lúc ở trên bàn đàm phán, sẽ không bao giờ bị thuần phục bởi một người.
Nhưng lại không phải, hắn chỉ là chưa gặp được người kia thôi.
Kiều Tẫn xuất hiện như mở ra cũng như chiếm đoạt hết tất cả ôn nhu của hắn. Một Lục Hàm Châu ôn nhu người khác muốn cũng không được, ngay cả cô cũng chưa từng thấy.
Tầm mắt dừng lại trên mặt Kiều Tẫn một lúc, cô có chút nghĩ không ra. Đứa nhỏ này cũng đã mười tám mười chín tuổi, nhưng lại chỉ một mặt ngây ngô thẹn thùng, không hề có gia cảnh hùng hậu, không làm được hậu thuẫn cho Lục Hàm Châu.
Cậu khiêu vũ không bằng cô, đối nhân xử thế càng không so được, ngay cả gia thế so với cô cũng là không đáng nhắc tới. Chỉ có dung mạo có chút xinh đẹp, ngoan ngoan mềm mềm. Nhưng Phương Nhuế cô cũng xinh đẹp.
Lục Hàm Châu từ trước đến giờ không phải loại người trông mặt bắt hình dong, càng không phải người thích dạng Omega mềm mềm ngoan ngoãn kia. Vậy đến cùng là hắn thích Kiều Tẫn ở điểm nào? Cô siết sặt ngón tay, nửa ngày lại chậm rãi buông ra.
Có lẽ đây chính là tình yêu, mọi tiêu chuẩn đặt ra trước đó đều hóa thành bột mịn. Hắn không phải thích người ngoan mềm, cũng không phải thích người xinh đẹp.
Hắn chỉ là thích Kiều Tẫn.
Phương Nhuế nhìn về phía trước, giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống. Thời điểm rũ mắt xuống vừa vặn đụng phải tầm mắt Kiều Tẫn, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Kiều Tẫn có chút mất tự nhiên nhưng lại vẫn lễ phép nhìn cô mỉm cười, Phương Nhuế như bị đâm đau mà quay đi.
Cô tới nơi này là vì nghe Phương Kha nói Lục Hàm Châu có hứng thú với nó.
Nếu như cô mua lại nơi này có phải là sẽ có thể một sợi dây liên hệ giữa hai người không.
Phương Nhuế mất tập trung trở về phòng, kết quả bước hụt liền ngã xuống cầu thang, cũng may chỉ có bốn bước, nhưng vẫn là bị trật chân.
Cơn đau từ cổ chân truyền đến, Phương Nhuế ngồi sụp xuống đất mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Thời điểm kiên cường chống tay đứng dậy lại được một người đỡ lấy.
Cô vừa quay đầu lại, "Kiều Tẫn?"
Kiều Tẫn đỡ tay cô, nhìn cô mồ hôi lạnh đầy đầu liền lo lắng hỏi: "Phương lão sư, cô không... Không sao chứ?"
Phương Nhuế sững sờ nhìn cậu, ngay cả lắc đầu cũng đều quên mất, "Cậu..."
Kiều Tẫn sức không lớn, nhưng Phương Nhuế lại rất gầy cho nên cũng đủ sức đỡ cô đứng dậy, "Cô, cô có thể đứng không? Để tôi tìm đàn anh giúp cô..."
Phương Nhuế nắm tay cậu: "Không cần."
"Tôi đã bị trật chân, rất đau."
Phương Nhuế bỗng nhiên nở nụ cười, "Lúc trước tôi châm chọc cậu như vậy cậu không hận tôi sao?"
Kiều Tẫn ngẩn ngơ, ngu ngốc lắc đầu, "Phương lão sư nói đều là sự thật, tôi sẽ không... Không giận."
14/07/2020, tìm lại được cảm giác edit sau 2 ngày không đọc qt nữa TT. Không biết tui không nhắc mọi người có biết không, từ chương trước đến chương này là có kha khá H kéo rèm rồi nhá =)).
Danh sách chương