Buổi diễn thuyết của ông Mã diễn ra trước sinh nhật của Diệu Hương một ngày. Nhưng vì Mã Anh Kỳ sợ khi về sẽ bận bịu nhiều thứ nên mới chuẩn bị quà từ trước.

Ngồi ở trong phòng nhìn ba chiếc kẹp tóc nhỏ xinh, cô lại nhớ đến lúc mình cùng Thạch Dị Quy ở cửa hàng văn phòng phẩm. Đó là hôn, chính xác là hôn. Anh không nói rõ rằng mình thích cô, nhưng mấy lời nói ẩn ý cùng với hành động đó như ngầm thừa nhận. Vậy ra không phải chỉ mỗi mình cô đơn phương, mà anh cũng có tình ý.

Mã Anh Kỳ tủm tỉm cười, khó mà giấu được sự hạnh phúc ôm lấy mấy chiếc kẹp. Bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô sợ người đi vào là mẹ nên vội vàng cất kẹp tóc vào trong ngăn tủ. Mở cửa ra, thấy đó là cha thì cô mới phần nào nhẹ nhõm.

"Cha?"

"Cha con mình tâm sự chút nhé!"

"Dạ vâng."

Cô mời ông Mã vào phòng, sau đó hai cha con cùng ngồi xuống giường tâm sự. Người ta cứ nghĩ con cái khi sinh ra thì gần gũi với mẹ nhiều hơn, nhưng Mã Anh Kỳ lại thích nói chuyện với cha hơn. Ông có vẻ thoải mái hơn bà Mã, hơn nữa còn rất ôn hoà và vui tính.

"Ngày mai Dị Quy đến đón con phải không?"

Nghe nhắc đến tên anh, cô không thể không chột dạ. Có điều người ngồi trước mặt là cha, dù cô có phần thoải mái hơn cũng không thể để lộ tâm tư quá nhiều. Khẽ gật đầu, cô đáp.

"Dạ phải."

"Mẹ nói với cha rằng mẹ sợ con sẽ yêu sớm. Con thấy chuyện này thế nào?"

Mã Anh Kỳ suýt nữa đã tái xanh cả mặt. Cha cô nói như vậy thì khác nào vào thẳng vấn đề quá rồi. Bây giờ cả cha mẹ cô đều nhìn ra được tâm ý của cô, mà còn vờ như không biết, còn hỏi dò cô như vậy. Cô căng thẳng vô cùng, nhìn cha mà không biết trả lời sao cho phải. Ông Mã nhìn cô cười hiền, vỗ vỗ mu bàn tay cô bảo.

"Đừng căng thẳng! Chuyện này ở độ tuổi của con là bình thường mà phải không?"

Cô cười gượng. Nếu người ủng hộ cô trong chuyện này là cha vậy thì quá tốt. Ban đầu khi nghe nhắc đến các bác sĩ tình nguyện ông đã có ấn tượng tốt rồi. Sau khi gặp mặt Thạch Dị Quy và biết anh cũng làm công việc đó, hai người còn rất hiểu ý nhau. Lần trước mẹ cô cũng đã từng nói, cha mẹ nào cũng mong con cái mình được hạnh phúc.

Nếu được bên cạnh một người thấu hiểu và chu đáo như Thạch Dị Quy, chính là may mắn cả đời này của Mã Anh Kỳ.



Ông Mã nhẹ nhàng bảo con gái.

"Cha còn nhìn ra được, con có ý với Dị Quy."

Ông vừa nói tới đây, sắc mặt của cô đã căng như sắp nứt ra rồi, vô cùng khó coi. Cô không biết mình nên căng thẳng hay sợ hãi, mà tim thì muốn nhào ra khỏi lồng ngực.

"Chỉ là bây giờ con còn nhỏ, phải đỗ Đại học đã có hiểu không?"

Mã Anh Kỳ thở phào trong lòng.

"Dị Quy là người tốt như vậy, để con cho cậu ấy chăm sóc cha cũng sẽ yên tâm hơn nữa. Nhưng mà con cũng biết tính của mẹ con rồi đấy! Phải đỗ Đại học đã."

Cô vui mừng như mở cờ trong bụng, cười híp mắt nhìn ông Mã. Thấy cô như vậy, tâm trạng của ông cũng nhẹ nhõm hơn. Ở độ tuổi này rất dễ sinh ra những bồng bột nông nổi. Ông chỉ mong rằng nếu như cô thật lòng yêu thích Thạch Dị Quy, có thể cố gắng hoàn thiện bản thân và ước mơ của mình trở thành một hoạ sĩ. Còn nếu như chỉ là rung động nhất thời, thì cũng xem như là một kỉ niệm đẹp.

Mã Anh Kỳ sau khi được sự ủng hộ từ cha, rất tò mò mà hỏi thêm.

"Cha không ngại... Vấn đề tuổi tác sao ạ?"

Ông Mã phì cười.

"Giờ là thời đại nào rồi chứ? Chỉ cần con hạnh phúc và không hối hận với quyết định của mình, cha mẹ đều sẽ ủng hộ."

Sáng hôm sau.

Mã Anh Kỳ dậy từ sớm chuẩn bị váy áo để đợi Thạch Dị Quy đến đón mình. Cô đứng trước gương, cẩn thận xem lại thật kĩ một lượt rồi kẹp những chiếc kẹp kia lên tóc. Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cùng với mái tóc dài bồng bềnh, cô mỉm cười vui vẻ chạy ra khỏi phòng rồi xuống lầu.

Mẹ của cô lúc này đã đến phòng tranh, hôm nay bà bận rộn cho buổi triển lãm quyên góp từ thiện nên không thể đến trường. Cha cô vừa mới rời đi. Cô khoá cửa cẩn thận rồi ra bên ngoài đứng đợi Thạch Dị Quy. Vừa ra đến nơi thì anh cũng kịp thời lái xe đến. Mã Anh Kỳ định sẽ tự mình mở cửa xe vì không muốn anh phải xuống, nhưng lúc nào anh cũng nhanh hơn cô một bước. Anh cẩn thận chú ý từng chi tiết nhỏ nhặt, khi cô ngồi vào xe còn đưa tay ra chắn sợ cô sẽ va đập.



"Mình đi thôi ạ!"

Cô hào hứng, anh cũng dịu dàng mỉm cười. Hai người dừng xe trước khuôn viên rộng lớn của Trường Đại học Nam Kinh. Sau này, đây sẽ là nơi mà Mã Anh Kỳ theo học và thực hiện ước mơ trở thành hoạ sĩ của mình. Vừa xuống xe, các học sinh trường đã chú ý đến sự xinh đẹp, thuần khiết của cô. Một vài nam sinh đi ngang không nhịn được mà cứ nhìn mãi, đi xa một đoạn vẫn ngoái lại nhìn. Thạch Dị Quy thì được mấy nữ sinh để mắt, cứ thẹn thùng không thôi.

Mã Anh Kỳ sốt ruột, còn chưa kịp kéo anh đi để họ thôi mơ mộng, thì anh đã tự nguyện nắm tay cô đi vào sân trường.

"Đi thôi nào!"

"Dạ?"

Anh dắt tay cô đi, nhưng vì vẫn chưa đến giờ diễn thuyết nên hai người tìm một băng ghế đá để ngồi. Giờ này có lẽ cha cô bận chuẩn bị trong hội trường, nên cả hai chỉ có thể đợi có thông báo rồi vào trong.

"Phải rồi! Anh chợt nhớ đến một chuyện, không biết có tiện hỏi Kỳ Kỳ không?"

Mã Anh Kỳ ngồi bên cạnh nhìn anh, sau đó mím môi gật đầu. Thạch Dị Quy ho nhẹ, sau đó nhìn sâu xa, nói cũng với vẻ úp mở.

"Cậu bạn lần trước ở bệnh viện đấm anh một cái, có vẻ như đang để ý em nhỉ?"

Cô đỏ mặt, sau đó chuyển sang cảm giác chột dạ bồn chồn. Thấy cô không nói gì, anh lại hỏi tiếp.

"Đã để ý em lâu chưa?"

"Từ lúc em vừa vào học cấp hai ạ."

Thạch Dị Quy tỏ ra trầm trồ, nhưng thái độ cứ giống như không thích.

"Ồ! Vậy ư? Trông thái độ của cậu ta khi thấy anh, chắc đã xem anh là tình địch rồi?"

...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện