Hiện tại khó khăn lắm mọi người mới gặp lại nhau, hơn nữa còn toàn là đồng nghiệp nên chuyện bát quái nghe ngóng được đương nhiên là không ít.
Lâm Tiện Dư và Lục Du Châu cụng ly, cô ấy nói: “May là bây giờ trong tay chúng ta không có vụ án nào chung, nếu không cũng không thể cùng nhau ăn bữa cơm này.”
Lục Du Châu rót cạn chai bia: “Đúng vậy, không phải trước đây luôn có câu nói— mời khách nhất định phải mời bạn bè làm công - kiểm - pháp sao, bởi vì bọn họ làm gì có thời gian, mà cho dù là có thời gian cũng không dám ăn.” Anh ta nói xong, có vẻ như bị những lời của mình nói đến buồn cười, nên cũng cười lên không ngừng.
Mọi người trò chuyện rất vui vẻ, sau một hồi đề tài nói chuyện đề tài liền chuyển đến việc tại sao bọn họ lại học ngành luật.
Có rất nhiều lý do tại sao.
Lục Du Châu nói: “Nói gì cũng là giả hết, tất cả đều không phải vì mưu sinh sao, kiếm tiền rất quan trọng.”
Lâm Tiện Dư tỏ vẻ tán đồng.
Tô Dư suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra một cái lý do, nghĩ đến có chút choáng váng đầu, liền nói: “Có lẽ là do tôi lương thiện, tôi muốn làm việc cho công lý.”
Không có gì ngạc nhiên khi cô nhận được ánh mắt xem thường từ Lâm Tiện Dư.
Lục Du Châu uống một ngụm bia, nhướng mày: “Tô Dư chính là nữ chính.”
Lâm Tiện Dư tiếp tục trợn trắng mắt: “Tôi nhưng chưa thấy qua một nữ chính thanh thuần ngây thơ trong sáng thích tiêu tiền cả. Cậu biết không, lúc trước còn học cấp ba, lúc cậu ấy nói cho tôi nghe, tôi còn hoài nghi tam quan của bản thân.”
Tô Dư cười cong đôi mắt.
Hoắc Nhiên không trả lời vì sao anh lại học luật, Lục Du Châu cũng không hỏi.
Tô Dư nhìn sườn mặt của anh, sau khi thu hồi tầm mắt, cô mím môi. Cô biết vì điều gì, nhưng cô không biết liệu bây giờ anh đã thoát ra khỏi nhà tù vô hình đã nhốt anh nhiều năm qua hay chưa.
Sau bữa tối, trời vẫn còn sớm, mọi người đi ra ngoài dạo chơi một lát.
Lục Du Châu nghĩ thầm muốn để cho Hoắc Nhiên và Tô Dư ở chung với nhau nhiều hơn, anh ta liếc nhìn banner quảng cáo của rạp chiếu phim rồi đề nghị: “Hay là chúng ta đi xem phim đi.”
“Được nha, gần đây có rất nhiều phim hay.”
Nhưng họ đến không đúng lúc, phải đợi tới giờ chiếu khá lâu, cuối cùng họ quyết định sang rạp 9D bên kia để trải nghiệm một chút.
Trong rạp chiếu phim 9D có các cabin xem phim hình cầu kín, mỗi cabin có thể ngồi hai người, Lục Dư Châu và Lâm Tiện Dư ngồi một khoang, Tô Dư và Hoắc Nhiên ngồi một khoang.
Nhân viên cho bọn họ ngồi thử, sau khi kiểm tra sơ qua rồi liền rời khỏi.
Tô Dư cảm thấy ngồi không thoải mái, chiếc ghế quá xa, cô cảm giác như sắp nằm xuống, vì vậy cô di chuyển rất cẩn thận trong phạm vi nhỏ. Hoắc Nhiên quay mặt sang một bên, nhẹ giọng nói: “Cô cảm thấy không thoải mái thì có thể điều chỉnh chỗ ngồi.”
Rạp chiếu phim còn chưa bắt đầu chiếu, nhưng ánh đèn đã từ từ mờ đi, cả không gian dần chìm vào trong bóng tối.
Nhân viên nói: “Phim sẽ bắt đầu sau ba phút nữa.”
Tô Dư loay hoay điều chỉnh ghế, nhưng vẫn không tìm thấy nút điều chỉnh.
Động tác của cô đột nhiên cứng đờ.
Hoắc Nhiên rướn người tới gần cô, xoay nửa người, mặt đối mặt, ngay trước mặt cô, một tay anh đưa trước mặt cô, chạm vào nút điều chỉnh chỗ ngồi.
Tô Dư nâng mí mắt, tầm nhìn đều là đường cong chiếc cằm của anh.
Hai người quá gần, cả người cô như được bao bọc trong vòng tay anh, khoang mũi của cô tràn ngập hơi thở nhàn nhạt của cơ thể anh, thoang thoảng mùi thuốc lá và hương thơm nhẹ nam tính.
Cô nín thở ngả người ra sau ghế, cố gắng giữ khoảng cách với anh.
Hoắc Nhiên bình tĩnh nói: “Đừng lộn xộn.” Giọng nói của anh trầm ấm từ tính, như thể tiếng đàn Cello lướt qua tai cô.
Hơi thở ấm áp của anh phả lên má cô, anh nói rồi cúi xuống, bấm nút sau đó liền buông ra. Đúng lúc đó, lưng ghế bất ngờ dịch về phía trước, theo quán tính, cô lắc lư về phía trước, môi cô vô tình va vào má anh. Tô Dư xấu hổ quay mặt đi, không ngờ anh cũng quay đầu lại xoa xoa vành tai cô.
Má cô hơi lạnh, tai cũng vậy, chỉ có môi là ấm áp và hơi ướt át.
Tô Dư hơi mất tự nhiên, trái tim cô kịch liệt nhảy lên.
Cô siết chặt ngón tay, cảm giác từng lỗ chân lông trên người đều bị nhiệt độ của anh nhuộm đỏ.
Hoắc Nhiên cúi đầu nhìn cô, nghiêng người về phía cô, hơi thở có chút phập phồng, phả vào trán cô.
Cho đến khi Tô Dư nhịn không được nữa vươn ngón tay chọc chọc vào lồng ngực rắn chắc của anh, nhỏ giọng nói: “Phim sắp bắt đầu rồi, anh ngồi đàng hoàng lại đi.”
Anh nhướng mày, trong đôi mắt đen láy hiện lên ý cười rạng rỡ, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, sau đó ngoan ngoãn trở lại ghế ngồi.
Sau khi xem phim, bầu không khí giữa Tô Dư và Hoắc Nhiên có chút vi diệu.
Lâm Tiện Dư gọi điện thoại về nhà, nói muốn ở lại nhà Tô Dư, hai người tạm biệt đám người Hoắc Nhiên sau đó liền trở về chung cư của Tô Dư.
Dì Lâm mở cửa cho bọn họ, tiếp lấy áo khoác của hai người, gạt những bông tuyết đậu trên áo khoác xuống, rồi nói: “Ngoài trời tuyết rơi rồi, à, A Dư, trên bàn có thư chuyển phát nhanh của con.”
Tô Dư cảm thấy có chút kỳ lạ, gần đây cô cũng không mua đồ gì trên mạng, cô đi đến phòng bếp lấy con dao nhỏ từ từ mở chiếc hộp ra .
Khi nhìn rõ đồ vật trong hộp, đồng tử cô đột nhiên co rút lại, cô buông tay ra, con dao “rắc” rơi xuống bàn.
Ngón tay cô hơi cứng, sống lưng có chút lạnh, cô buộc mình phải bình tĩnh.
Lâm Tiện Dư cảm thấy tò mò, khẽ cau mày, đi tới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Cô liếc nhìn những bức ảnh, cau mày thật chặt rồi lấy những bức ảnh đó từ trong hộp ra.
Chỉ có ba bức ảnh, tất cả đều là Tạ Tuế Tinh. Tất cả ảnh đều là hiện trường bi thảm về cái chết của Tạ Tuế Tinh, máu vương vãi khắp sàn, bụng cô ấy vẫn không ngừng chảy máu, khuôn mặt cô ấy tái nhợt và cứng đờ, đôi mắt mở to như thể đang trừng mắt nhìn người khác.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Ba bức ảnh được chụp từ các góc độ khác nhau.
Lâm Tiện Dư nói: “Đây là hình ảnh hiện trường vụ án do cảnh sát chụp, làm sao lại có kẻ có thể gửi cho cậu được?”
Tô Dư rũ mắt, ánh mắt yên lặng quan sát ba bức ảnh, sắc mặt có chút trắng bệch.
Lâm Tiện Dư nhíu mày, trực tiếp đoạt lấy mấy bức ảnh, xé nát chúng rồi ném vào hộp, sau đó lại ném vào túi đựng rác.
Trên hộp không có bất kỳ thông tin nào của người gửi.
Tô Dư rũ mắt, không biết suy nghĩ điều gì. Hơn nửa ngày, cô mới mở miệng nói với dì Lâm: “ Sau này nếu không có thông tin về người gửi, dì đừng ký nhận.”
Có lẽ là vì cả đêm ngủ không ngon, nên lúc đi làm, tinh thần Tô Dư không phấn chấn lắm.
Ngón tay cô lướt trên bàn phím, giọng nói trầm thấp lười biếng của Hoắc Nhiên chợt vang lên sau lưng cô: “Còn chưa tỉnh ngủ à? Đánh loạn cái gì vậy?”
Lúc này Tô Dư mới phát hiện trên màn hình xuất hiện mấy con số bị đánh sai, cô vội vàng xóa bỏ chúng.
Cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Nhiên, dường như muốn nói điều gì nhưng Hoắc Nhiên đã đi ra ngoài. Một lát sau, anh lại tiến vào, trong tay cầm một ly cà phê. Anh ngồi xuống sofa, vắt chéo đôi chân dài, đặt chiếc máy tính xách tay màu trắng lên đùi, ngón tay mảnh khảnh lướt trên touchpad, ánh sáng trắng lạnh lẽo từ màn hình chiếu vào khuôn mặt anh tuấn, làm cho lông mày anh càng thêm nổi bật.
Có lẽ chú ý được ánh mắt của cô, anh ngước mắt lên nhìn cô một cách dịu dàng, nói: “ Em không cần để ý mấy bức ảnh kia, chỉ là một con chuột nhát mà thôi.” Anh dừng một chút, lại nói tiếp: “Lâm Tiện Dư đã nói cho tôi rồi.”
Anh đứng lên, quay lưng về phía ánh sáng, những đường nét trên cơ thể anh hiện ra mờ ảo dưới ánh sáng và bóng tối. Anh đi đến trước mặt Tô Dư, hơi nghiêng người, hơi thở lạnh lẽo trong nháy mắt bao trùm lấy cô.
“Không phải sợ.”
Tô Dư hơi giật mình, nhìn bóng dáng anh dưới ánh sáng, sau đó lại nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
Trái tim bồn chồn của cô chợt bình tĩnh trở lại. Quả thật không có gì phải sợ, chỉ là phá án mà thôi, khi cô làm kiểm sát viên cũng thường xuyên bị uy hiếp.
Mấy năm nay Hoắc Nhiên hẳn là cũng gặp phải không ít chuyện như vậy.
Thời gian bận rộn trôi qua nhanh chóng, ở thành phố B tuyết rơi càng dày đặc báo hiệu một mùa giáng sinh sắp đến, khắp đường phố đã tràn ngập hơi thở Giáng sinh.
Lúc Trần Ngôn Tắc gọi đến, Tô Dư còn đang thúc giục mấy ông chủ trả tiền, sau khi cô lịch sự cúp điện thoại mới nghe điện thoại của Trần Ngôn Tắc.
Trần Ngôn Tắc đang ở trong xe, anh ta nhẹ nhàng lên tiếng: “Giữa trưa cùng nhau ăn cơm nhé?”
Tô Dư liếc Hoắc Nhiên, nhẹ nhàng mà “Ừm” một tiếng.
Cô hơi do dự một chút, không biết có nên nói với Hoắc Nhiên hay không, với những lời nói của mình cô cũng không biết nên dùng lý do gì. Cô và Hoắc Nhiên suy cho cùng bây giờ chẳng có quan hệ gì, điều duy nhất hiện tại là sự ái muội.
Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn xuống lầu.
Cổ cô quấn một chiếc khăn quàng lớn, mái tóc đen xoăn mềm mại buông xuống được nhét vào trong khăn càng làm cô thêm trắng trẻo, dịu dàng và nhỏ nhắn hơn.
Vừa đi xuống lầu cô đã thấy xe của Trần Ngôn Tắc đang đỗ ở góc đường.
Vừa vào xe, hơi ấm đã bao trùm cả người, cô chớp chớp mắt.
Trần Ngôn Tắc sờ sờ tóc cô, cười nói: “Gần đây công việc thế nào?”
“Khá tốt, em học được rất nhiều.”
“Hôm nay là Giáng Sinh, đợi chút nữa ăn cơm xong, buổi tối anh sẽ đến đón em rồi đi xem buổi biểu diễn của Jay nhé.” Anh ta nhìn cô, trong ánh mắt chỉ thấy một mảnh đen nhánh.
Đúng là Tô Dư muốn đến buổi biểu diễn của Jay nhưng gần đây văn phòng luật luôn bận rộn nên cô cũng đã quên mất ý định này. Bây giờ nhắc lại cô có hơi lưỡng lự.
Ánh mắt Trần Ngôn Tắc hơi ảm đạm: “A Dư, chúng ta đã lâu không ở bên nhau rồi.”
Tô Dư ngẩng đầu lên, ánh mắt cô đen láy: “Ngôn Tắc, những điều em nói lần trước là nghiêm túc, chúng ta có thể giải quyết việc hôn ước giả trước, nhưng chúng ta không thể kết hôn được. Anh căn bản không thích em, anh chỉ xem em là em gái.”
“Suy nghĩ của anh, anh tự nhiên hiểu được rất rõ. Nhưng mà A Dư, anh biết rõ hai chúng ta là thích hợp nhất, chúng ta hiểu biết nhau, có thiện cảm với nhau, sẽ không cảm thấy phiền chán, cho nên chúng ta sẽ không tách ra, thậm chí nếu kết hôn cũng có thể mang đến nhiều lợi ích cho gia điình hai bên.”
Tô Dư hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói: “Đó là bởi vì giữa chúng ta cũng chỉ có tình thân, cho nên anh mới có thể cảm thấy không phiền chán, sẽ không tách ra.”
Ánh mắt Trần Ngôn Tắc khẽ tối lại nhưng trên mặt anh ta lại lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Anh ta luôn như vậy, dù vui hay buồn, trên môi vẫn luôn nở nụ cười. Anh ta nhướng mày, ngữ khí bình tĩnh nói: “A Dư, bây giờ anh không ép em, em cứ chơi đùa vui vẻ đi.”
Có lẽ vẫn còn tức giận, anh ta nhìn cô, một tay ôm lấy cô, ngay trước khi cô phản kháng, anh liền buông lỏng cô ra, thu lại tươi cười trên mặt, nhàn nhạt nói: “Tạm thời không ăn trưa, tối nay anh cho người tới đón em.”
Lúc xuống xe, trong tay Tô Dư đã cầm hai tấm vé vip của buổi hòa nhạc tối nay.
Cô không ăn cơm còn phải chịu đựng.
Tô Dư thở ra một hơi, đi về phía tiệm bánh ở góc đường.
Cô đứng bên ngoài cửa kính nhìn trong chốc lát, con người đen nhánh nhìn chằm chằm vào quầy pha lê đựng các loại bánh kem đủ kiểu dáng, sau đó mới đứng dậy đi vào. Cô cầm lấy mâm đựng, chọn một lần hơn năm miếng phô mai, ba miếng bánh hoa hồng và bốn miếng bánh đậu đỏ matcha, sau đó đến cửa hàng bên cạnh mua mười ly trà sữa của thương hiệu nổi tiếng.
Mua được đồ ngọt, tâm tình của Tô Dư cũng dần trở nên tốt lên.
Trở lại văn phòng luật, cô chào hỏi mọi người sau đó đem trà sữa và bánh kem đặt trên bàn, cười nói: “Tôi mua trà sữa, mời mọi người đến lấy uống nhé.”
Đám người thực tập sinh hoan hô nhảy nhót, hào hứng nhao nhao lên.
“Em đã muốn uống trà sữa lâu rồi, chị Dư, chị xếp hàng mua sao? Cảm động quá.”
“Chắc chắn không phải là chị Dư nha.” Một thực tập sinh cười hì hì: “Lúc nãy chúng ta đi mua cơm hộp không phải thấy chị Dư lên một chiếc siêu xe sao? Là xe của bạn trai chị sao?”
Tô Dư muốn phủ nhận, phía sau chợt có người đẩy cửa ra.
Lục Du Châu cao giọng nói: “Bà tám gì đây, mau đi làm việc đi, bây giờ là giờ nghỉ hả, đêm nay giáng sinh không ai muốn nghỉ sớm đúng không?”
Hoắc Nhiên không có biểu tình gì chỉ liếc Tô Dư một cái.
Anh nhìn thấy trên bàn có hai tấm vé của buổi biểu diễn, không rõ ý vị cười một chút, có vẻ tâm tình không hề kém cỏi: “Tô Dư, cô có nhận thư chuyển phát nhanh của tôi không?”
Tô Dư giật mình, cô đang hút trà sữa phô mai, đôi mắt tròn xoe, rất giống một chú hamster nhỏ đáng yêu, cô theo bản năng lắc đầu: “Không có nha.”
Hoắc Nhiên nhíu mày, sau đó khẽ liếc nhìn tấm vé, mím môi, yết hầu khẽ nhúc nhích, chợt như đã hiểu ra điều gì.
Một sự châm chọc thoáng qua giữa hai hàng lông mày của anh.
Quầy lễ tân báo với Tô Dư có bưu kiện chuyển phát nhanh của luật sư Hoắc, vốn dĩ là Tô Dư đi ký nhận, nhưng lúc này Hoắc Nhiên lại tự mình đi. Anh cũng không nhìn Tô Dư, chỉ nhàn nhạt nói: “Để tôi đi lấy.”
“À.”
Tâm tình của luật sư Hoắc có vẻ không phải rất tốt, mọi người đều nhìn ra được, mặc dù khóe miệng của anh vẫn treo ý cười nhợt nhạt, vẫn như bình thường nghiêm túc thực hiện công việc, nhưng việc ghét bỏ người khác ngày càng thể hiện rõ, đặc biệt anh rất thích ghét bỏ luật sư thực tập Tô Dư.
Bởi vì là đêm giáng sinh cho nên Tô Dư đúng giờ liền tan tầm.
Tô Dư nhận được điện thoại của trợ lý Trần Ngôn Tắc, trợ lý nói chuyện rất lịch sự: “Tô tiểu thư, thật xin lỗi, Trần tổng mới có cuộc điện thoại, đột nhiên có việc gấp nên đã chạy đến sân bay, nhưng anh ấy đã đặt chỗ ở nhà hàng rồi, Tô tiểu thư, cô có thể đến nhà hàng không?”
Lâm Tiện Dư và Lục Du Châu cụng ly, cô ấy nói: “May là bây giờ trong tay chúng ta không có vụ án nào chung, nếu không cũng không thể cùng nhau ăn bữa cơm này.”
Lục Du Châu rót cạn chai bia: “Đúng vậy, không phải trước đây luôn có câu nói— mời khách nhất định phải mời bạn bè làm công - kiểm - pháp sao, bởi vì bọn họ làm gì có thời gian, mà cho dù là có thời gian cũng không dám ăn.” Anh ta nói xong, có vẻ như bị những lời của mình nói đến buồn cười, nên cũng cười lên không ngừng.
Mọi người trò chuyện rất vui vẻ, sau một hồi đề tài nói chuyện đề tài liền chuyển đến việc tại sao bọn họ lại học ngành luật.
Có rất nhiều lý do tại sao.
Lục Du Châu nói: “Nói gì cũng là giả hết, tất cả đều không phải vì mưu sinh sao, kiếm tiền rất quan trọng.”
Lâm Tiện Dư tỏ vẻ tán đồng.
Tô Dư suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra một cái lý do, nghĩ đến có chút choáng váng đầu, liền nói: “Có lẽ là do tôi lương thiện, tôi muốn làm việc cho công lý.”
Không có gì ngạc nhiên khi cô nhận được ánh mắt xem thường từ Lâm Tiện Dư.
Lục Du Châu uống một ngụm bia, nhướng mày: “Tô Dư chính là nữ chính.”
Lâm Tiện Dư tiếp tục trợn trắng mắt: “Tôi nhưng chưa thấy qua một nữ chính thanh thuần ngây thơ trong sáng thích tiêu tiền cả. Cậu biết không, lúc trước còn học cấp ba, lúc cậu ấy nói cho tôi nghe, tôi còn hoài nghi tam quan của bản thân.”
Tô Dư cười cong đôi mắt.
Hoắc Nhiên không trả lời vì sao anh lại học luật, Lục Du Châu cũng không hỏi.
Tô Dư nhìn sườn mặt của anh, sau khi thu hồi tầm mắt, cô mím môi. Cô biết vì điều gì, nhưng cô không biết liệu bây giờ anh đã thoát ra khỏi nhà tù vô hình đã nhốt anh nhiều năm qua hay chưa.
Sau bữa tối, trời vẫn còn sớm, mọi người đi ra ngoài dạo chơi một lát.
Lục Du Châu nghĩ thầm muốn để cho Hoắc Nhiên và Tô Dư ở chung với nhau nhiều hơn, anh ta liếc nhìn banner quảng cáo của rạp chiếu phim rồi đề nghị: “Hay là chúng ta đi xem phim đi.”
“Được nha, gần đây có rất nhiều phim hay.”
Nhưng họ đến không đúng lúc, phải đợi tới giờ chiếu khá lâu, cuối cùng họ quyết định sang rạp 9D bên kia để trải nghiệm một chút.
Trong rạp chiếu phim 9D có các cabin xem phim hình cầu kín, mỗi cabin có thể ngồi hai người, Lục Dư Châu và Lâm Tiện Dư ngồi một khoang, Tô Dư và Hoắc Nhiên ngồi một khoang.
Nhân viên cho bọn họ ngồi thử, sau khi kiểm tra sơ qua rồi liền rời khỏi.
Tô Dư cảm thấy ngồi không thoải mái, chiếc ghế quá xa, cô cảm giác như sắp nằm xuống, vì vậy cô di chuyển rất cẩn thận trong phạm vi nhỏ. Hoắc Nhiên quay mặt sang một bên, nhẹ giọng nói: “Cô cảm thấy không thoải mái thì có thể điều chỉnh chỗ ngồi.”
Rạp chiếu phim còn chưa bắt đầu chiếu, nhưng ánh đèn đã từ từ mờ đi, cả không gian dần chìm vào trong bóng tối.
Nhân viên nói: “Phim sẽ bắt đầu sau ba phút nữa.”
Tô Dư loay hoay điều chỉnh ghế, nhưng vẫn không tìm thấy nút điều chỉnh.
Động tác của cô đột nhiên cứng đờ.
Hoắc Nhiên rướn người tới gần cô, xoay nửa người, mặt đối mặt, ngay trước mặt cô, một tay anh đưa trước mặt cô, chạm vào nút điều chỉnh chỗ ngồi.
Tô Dư nâng mí mắt, tầm nhìn đều là đường cong chiếc cằm của anh.
Hai người quá gần, cả người cô như được bao bọc trong vòng tay anh, khoang mũi của cô tràn ngập hơi thở nhàn nhạt của cơ thể anh, thoang thoảng mùi thuốc lá và hương thơm nhẹ nam tính.
Cô nín thở ngả người ra sau ghế, cố gắng giữ khoảng cách với anh.
Hoắc Nhiên bình tĩnh nói: “Đừng lộn xộn.” Giọng nói của anh trầm ấm từ tính, như thể tiếng đàn Cello lướt qua tai cô.
Hơi thở ấm áp của anh phả lên má cô, anh nói rồi cúi xuống, bấm nút sau đó liền buông ra. Đúng lúc đó, lưng ghế bất ngờ dịch về phía trước, theo quán tính, cô lắc lư về phía trước, môi cô vô tình va vào má anh. Tô Dư xấu hổ quay mặt đi, không ngờ anh cũng quay đầu lại xoa xoa vành tai cô.
Má cô hơi lạnh, tai cũng vậy, chỉ có môi là ấm áp và hơi ướt át.
Tô Dư hơi mất tự nhiên, trái tim cô kịch liệt nhảy lên.
Cô siết chặt ngón tay, cảm giác từng lỗ chân lông trên người đều bị nhiệt độ của anh nhuộm đỏ.
Hoắc Nhiên cúi đầu nhìn cô, nghiêng người về phía cô, hơi thở có chút phập phồng, phả vào trán cô.
Cho đến khi Tô Dư nhịn không được nữa vươn ngón tay chọc chọc vào lồng ngực rắn chắc của anh, nhỏ giọng nói: “Phim sắp bắt đầu rồi, anh ngồi đàng hoàng lại đi.”
Anh nhướng mày, trong đôi mắt đen láy hiện lên ý cười rạng rỡ, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, sau đó ngoan ngoãn trở lại ghế ngồi.
Sau khi xem phim, bầu không khí giữa Tô Dư và Hoắc Nhiên có chút vi diệu.
Lâm Tiện Dư gọi điện thoại về nhà, nói muốn ở lại nhà Tô Dư, hai người tạm biệt đám người Hoắc Nhiên sau đó liền trở về chung cư của Tô Dư.
Dì Lâm mở cửa cho bọn họ, tiếp lấy áo khoác của hai người, gạt những bông tuyết đậu trên áo khoác xuống, rồi nói: “Ngoài trời tuyết rơi rồi, à, A Dư, trên bàn có thư chuyển phát nhanh của con.”
Tô Dư cảm thấy có chút kỳ lạ, gần đây cô cũng không mua đồ gì trên mạng, cô đi đến phòng bếp lấy con dao nhỏ từ từ mở chiếc hộp ra .
Khi nhìn rõ đồ vật trong hộp, đồng tử cô đột nhiên co rút lại, cô buông tay ra, con dao “rắc” rơi xuống bàn.
Ngón tay cô hơi cứng, sống lưng có chút lạnh, cô buộc mình phải bình tĩnh.
Lâm Tiện Dư cảm thấy tò mò, khẽ cau mày, đi tới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Cô liếc nhìn những bức ảnh, cau mày thật chặt rồi lấy những bức ảnh đó từ trong hộp ra.
Chỉ có ba bức ảnh, tất cả đều là Tạ Tuế Tinh. Tất cả ảnh đều là hiện trường bi thảm về cái chết của Tạ Tuế Tinh, máu vương vãi khắp sàn, bụng cô ấy vẫn không ngừng chảy máu, khuôn mặt cô ấy tái nhợt và cứng đờ, đôi mắt mở to như thể đang trừng mắt nhìn người khác.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Ba bức ảnh được chụp từ các góc độ khác nhau.
Lâm Tiện Dư nói: “Đây là hình ảnh hiện trường vụ án do cảnh sát chụp, làm sao lại có kẻ có thể gửi cho cậu được?”
Tô Dư rũ mắt, ánh mắt yên lặng quan sát ba bức ảnh, sắc mặt có chút trắng bệch.
Lâm Tiện Dư nhíu mày, trực tiếp đoạt lấy mấy bức ảnh, xé nát chúng rồi ném vào hộp, sau đó lại ném vào túi đựng rác.
Trên hộp không có bất kỳ thông tin nào của người gửi.
Tô Dư rũ mắt, không biết suy nghĩ điều gì. Hơn nửa ngày, cô mới mở miệng nói với dì Lâm: “ Sau này nếu không có thông tin về người gửi, dì đừng ký nhận.”
Có lẽ là vì cả đêm ngủ không ngon, nên lúc đi làm, tinh thần Tô Dư không phấn chấn lắm.
Ngón tay cô lướt trên bàn phím, giọng nói trầm thấp lười biếng của Hoắc Nhiên chợt vang lên sau lưng cô: “Còn chưa tỉnh ngủ à? Đánh loạn cái gì vậy?”
Lúc này Tô Dư mới phát hiện trên màn hình xuất hiện mấy con số bị đánh sai, cô vội vàng xóa bỏ chúng.
Cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Nhiên, dường như muốn nói điều gì nhưng Hoắc Nhiên đã đi ra ngoài. Một lát sau, anh lại tiến vào, trong tay cầm một ly cà phê. Anh ngồi xuống sofa, vắt chéo đôi chân dài, đặt chiếc máy tính xách tay màu trắng lên đùi, ngón tay mảnh khảnh lướt trên touchpad, ánh sáng trắng lạnh lẽo từ màn hình chiếu vào khuôn mặt anh tuấn, làm cho lông mày anh càng thêm nổi bật.
Có lẽ chú ý được ánh mắt của cô, anh ngước mắt lên nhìn cô một cách dịu dàng, nói: “ Em không cần để ý mấy bức ảnh kia, chỉ là một con chuột nhát mà thôi.” Anh dừng một chút, lại nói tiếp: “Lâm Tiện Dư đã nói cho tôi rồi.”
Anh đứng lên, quay lưng về phía ánh sáng, những đường nét trên cơ thể anh hiện ra mờ ảo dưới ánh sáng và bóng tối. Anh đi đến trước mặt Tô Dư, hơi nghiêng người, hơi thở lạnh lẽo trong nháy mắt bao trùm lấy cô.
“Không phải sợ.”
Tô Dư hơi giật mình, nhìn bóng dáng anh dưới ánh sáng, sau đó lại nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
Trái tim bồn chồn của cô chợt bình tĩnh trở lại. Quả thật không có gì phải sợ, chỉ là phá án mà thôi, khi cô làm kiểm sát viên cũng thường xuyên bị uy hiếp.
Mấy năm nay Hoắc Nhiên hẳn là cũng gặp phải không ít chuyện như vậy.
Thời gian bận rộn trôi qua nhanh chóng, ở thành phố B tuyết rơi càng dày đặc báo hiệu một mùa giáng sinh sắp đến, khắp đường phố đã tràn ngập hơi thở Giáng sinh.
Lúc Trần Ngôn Tắc gọi đến, Tô Dư còn đang thúc giục mấy ông chủ trả tiền, sau khi cô lịch sự cúp điện thoại mới nghe điện thoại của Trần Ngôn Tắc.
Trần Ngôn Tắc đang ở trong xe, anh ta nhẹ nhàng lên tiếng: “Giữa trưa cùng nhau ăn cơm nhé?”
Tô Dư liếc Hoắc Nhiên, nhẹ nhàng mà “Ừm” một tiếng.
Cô hơi do dự một chút, không biết có nên nói với Hoắc Nhiên hay không, với những lời nói của mình cô cũng không biết nên dùng lý do gì. Cô và Hoắc Nhiên suy cho cùng bây giờ chẳng có quan hệ gì, điều duy nhất hiện tại là sự ái muội.
Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn xuống lầu.
Cổ cô quấn một chiếc khăn quàng lớn, mái tóc đen xoăn mềm mại buông xuống được nhét vào trong khăn càng làm cô thêm trắng trẻo, dịu dàng và nhỏ nhắn hơn.
Vừa đi xuống lầu cô đã thấy xe của Trần Ngôn Tắc đang đỗ ở góc đường.
Vừa vào xe, hơi ấm đã bao trùm cả người, cô chớp chớp mắt.
Trần Ngôn Tắc sờ sờ tóc cô, cười nói: “Gần đây công việc thế nào?”
“Khá tốt, em học được rất nhiều.”
“Hôm nay là Giáng Sinh, đợi chút nữa ăn cơm xong, buổi tối anh sẽ đến đón em rồi đi xem buổi biểu diễn của Jay nhé.” Anh ta nhìn cô, trong ánh mắt chỉ thấy một mảnh đen nhánh.
Đúng là Tô Dư muốn đến buổi biểu diễn của Jay nhưng gần đây văn phòng luật luôn bận rộn nên cô cũng đã quên mất ý định này. Bây giờ nhắc lại cô có hơi lưỡng lự.
Ánh mắt Trần Ngôn Tắc hơi ảm đạm: “A Dư, chúng ta đã lâu không ở bên nhau rồi.”
Tô Dư ngẩng đầu lên, ánh mắt cô đen láy: “Ngôn Tắc, những điều em nói lần trước là nghiêm túc, chúng ta có thể giải quyết việc hôn ước giả trước, nhưng chúng ta không thể kết hôn được. Anh căn bản không thích em, anh chỉ xem em là em gái.”
“Suy nghĩ của anh, anh tự nhiên hiểu được rất rõ. Nhưng mà A Dư, anh biết rõ hai chúng ta là thích hợp nhất, chúng ta hiểu biết nhau, có thiện cảm với nhau, sẽ không cảm thấy phiền chán, cho nên chúng ta sẽ không tách ra, thậm chí nếu kết hôn cũng có thể mang đến nhiều lợi ích cho gia điình hai bên.”
Tô Dư hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói: “Đó là bởi vì giữa chúng ta cũng chỉ có tình thân, cho nên anh mới có thể cảm thấy không phiền chán, sẽ không tách ra.”
Ánh mắt Trần Ngôn Tắc khẽ tối lại nhưng trên mặt anh ta lại lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Anh ta luôn như vậy, dù vui hay buồn, trên môi vẫn luôn nở nụ cười. Anh ta nhướng mày, ngữ khí bình tĩnh nói: “A Dư, bây giờ anh không ép em, em cứ chơi đùa vui vẻ đi.”
Có lẽ vẫn còn tức giận, anh ta nhìn cô, một tay ôm lấy cô, ngay trước khi cô phản kháng, anh liền buông lỏng cô ra, thu lại tươi cười trên mặt, nhàn nhạt nói: “Tạm thời không ăn trưa, tối nay anh cho người tới đón em.”
Lúc xuống xe, trong tay Tô Dư đã cầm hai tấm vé vip của buổi hòa nhạc tối nay.
Cô không ăn cơm còn phải chịu đựng.
Tô Dư thở ra một hơi, đi về phía tiệm bánh ở góc đường.
Cô đứng bên ngoài cửa kính nhìn trong chốc lát, con người đen nhánh nhìn chằm chằm vào quầy pha lê đựng các loại bánh kem đủ kiểu dáng, sau đó mới đứng dậy đi vào. Cô cầm lấy mâm đựng, chọn một lần hơn năm miếng phô mai, ba miếng bánh hoa hồng và bốn miếng bánh đậu đỏ matcha, sau đó đến cửa hàng bên cạnh mua mười ly trà sữa của thương hiệu nổi tiếng.
Mua được đồ ngọt, tâm tình của Tô Dư cũng dần trở nên tốt lên.
Trở lại văn phòng luật, cô chào hỏi mọi người sau đó đem trà sữa và bánh kem đặt trên bàn, cười nói: “Tôi mua trà sữa, mời mọi người đến lấy uống nhé.”
Đám người thực tập sinh hoan hô nhảy nhót, hào hứng nhao nhao lên.
“Em đã muốn uống trà sữa lâu rồi, chị Dư, chị xếp hàng mua sao? Cảm động quá.”
“Chắc chắn không phải là chị Dư nha.” Một thực tập sinh cười hì hì: “Lúc nãy chúng ta đi mua cơm hộp không phải thấy chị Dư lên một chiếc siêu xe sao? Là xe của bạn trai chị sao?”
Tô Dư muốn phủ nhận, phía sau chợt có người đẩy cửa ra.
Lục Du Châu cao giọng nói: “Bà tám gì đây, mau đi làm việc đi, bây giờ là giờ nghỉ hả, đêm nay giáng sinh không ai muốn nghỉ sớm đúng không?”
Hoắc Nhiên không có biểu tình gì chỉ liếc Tô Dư một cái.
Anh nhìn thấy trên bàn có hai tấm vé của buổi biểu diễn, không rõ ý vị cười một chút, có vẻ tâm tình không hề kém cỏi: “Tô Dư, cô có nhận thư chuyển phát nhanh của tôi không?”
Tô Dư giật mình, cô đang hút trà sữa phô mai, đôi mắt tròn xoe, rất giống một chú hamster nhỏ đáng yêu, cô theo bản năng lắc đầu: “Không có nha.”
Hoắc Nhiên nhíu mày, sau đó khẽ liếc nhìn tấm vé, mím môi, yết hầu khẽ nhúc nhích, chợt như đã hiểu ra điều gì.
Một sự châm chọc thoáng qua giữa hai hàng lông mày của anh.
Quầy lễ tân báo với Tô Dư có bưu kiện chuyển phát nhanh của luật sư Hoắc, vốn dĩ là Tô Dư đi ký nhận, nhưng lúc này Hoắc Nhiên lại tự mình đi. Anh cũng không nhìn Tô Dư, chỉ nhàn nhạt nói: “Để tôi đi lấy.”
“À.”
Tâm tình của luật sư Hoắc có vẻ không phải rất tốt, mọi người đều nhìn ra được, mặc dù khóe miệng của anh vẫn treo ý cười nhợt nhạt, vẫn như bình thường nghiêm túc thực hiện công việc, nhưng việc ghét bỏ người khác ngày càng thể hiện rõ, đặc biệt anh rất thích ghét bỏ luật sư thực tập Tô Dư.
Bởi vì là đêm giáng sinh cho nên Tô Dư đúng giờ liền tan tầm.
Tô Dư nhận được điện thoại của trợ lý Trần Ngôn Tắc, trợ lý nói chuyện rất lịch sự: “Tô tiểu thư, thật xin lỗi, Trần tổng mới có cuộc điện thoại, đột nhiên có việc gấp nên đã chạy đến sân bay, nhưng anh ấy đã đặt chỗ ở nhà hàng rồi, Tô tiểu thư, cô có thể đến nhà hàng không?”
Danh sách chương