Nhân viên dọn vệ sinh của khách sạn là người đã gọi báo cảnh sát, cô ấy phát hiện trong phòng có người chết. Khi cảnh sát đến nơi, họ phát hiện trên thi thể người phụ nữ đầy những vết bầm tím do bị đánh đập, ga trải giường màu trắng ướt đẫm máu đỏ tươi, bên cạnh thi thể còn có một con dao gọt trái cây.

Theo nhhận định của chuyên gia pháp y, trên thi thể của người phụ nữ này có rất nhiều vết đâm ở cổ, ngực và thắt lưng, trong đó động mạch chủ bên phải bị đứt hoàn toàn, gan phải bị đâm khiến nạn nhân tử vong do sốc mất máu cấp tính.

Hung thủ không có mặt ở hiện trường, cảnh sát thông qua camera và hồ sơ đặt phòng của khách sạn đã điều tra được phòng là do Tạ Thân đặt, dấu vân tay ở trên con dao gọt trái cây cũng là dấu vân tay của Tạ Thân. Theo như camera của khách sạn cho thấy, Tạ Thân sau khi giết chết người phụ nữ đã bình tĩnh thay một bộ quần áo khác rồi mới bước ra khỏi phòng khách sạn. Khi cảnh sát tìm được anh ta, anh ta đang thong thả uống cà phê trong một quán cà phê, cảnh sát ngay lập tức bắt giữ anh ta vì nghi ngờ anh ta cố ý gây thương tích dẫn đến chết người.

Ở trong tài liệu còn có hình ảnh của Tạ Thân.

Tô Dư chợt suy nghĩ đến điều gì đó, chậm rãi hỏi: “Từ hình ảnh có thể nhìn thấy được trên mặt của Tạ Thân hình như còn có vết thương, nhưng hình như anh ta đã uống thuốc.”

Hoắc Nhiên ngước mắt lên liếc nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau: “Không chỉ là trên mặt, trên ngực của anh ta cũng có vết đâm, vết thương khá sâu. Các bác sĩ pháp y đã xác định con dao tạo ra vết thương trên người anh ta cũng chính là con dao gọt trái cây đã giết chết người phụ nữ đó.”

Tô Dư cau mày, cô vẫn còn chưa đọc hồ sơ.

Hoắc Nhiên đứng dậy, cầm lấy chiếc áo khoác bên cạnh lên, cười nói: “Chúng ta đi gặp Tạ Thân trước đi.”

Đôi môi đỏ mọng của Tô Dư mấp máy: “Em vẫn còn chưa đọc xong hồ sơ.”

“Quay về rồi xem tiếp, lần này em hãy nghe xem nghi phạm nói như thế nào.”

Tình trạng của Tạ Thân ở trong trại giam khá tốt, phải nói là rất tốt mới đúng.

Anh ta bị cai ngục áp giải vào, trên người mặc đồ của tù nhân, hai tay bị còng, tóc hơi bù xù. Quản ngục quay người đi ra ngoài, cánh cửa sắt cũng nặng nề đóng sầm lại.

Tạ Thân ngước mắt lên, xuyên qua làn tóc mịn màng phủ trên trán, anh ta lặng lẽ nhìn chằm chằm Tô Dư và Hoắc Nhiên.

Anh ta cũng không đi đến gần, hơi dựa vào tường, nhìn Hoắc Nhiên, nhếch môi nói: “Thật trùng hợp, hóa ra anh thật sự là luật sư của tôi.” Anh ta bất cần “chậc” một tiếng, đôi mắt lạnh lùng đảo quanh người Tô Dư, cười nói: “Đại tiểu thư nhà họ Tô sao?”

Anh ta cúi đầu cười nhẹ, cụp mi xuống, không biết là đang nghĩ gì, nhưng trên mặt lại lộ ra một cảm giác u sầu: “Thật đúng là diễm phúc không nông cạn, luật sư Hoắc.”

Hoắc Nhiên ngồi dựa vào lưng ghế, bắt chéo đôi chân dài, nhìn chằm chằm vào Tạ Thân ở phía bên kia tấm kính không chớp mắt. Anh đợi Tạ Thân nói xong, cụp mắt nhìn đồng hồ ở trên cổ tay, nhẹ nhàng bình tĩnh nói: “Chào anh, tôi là Hoắc Nhiên, luật sư bào chữa của anh, đây là trợ lý của tôi, Tô Dư.” Anh nói xong, hơi thẳng người dậy, bước vào trạng thái làm việc.

Tô Dư tìm một cây bút, chuẩn bị ghi lại những lời nói quan trọng của Tạ Thân.

Hoắc Nhiên hỏi Tạ Thân: “Anh với người chết có quan hệ như thế nào?”

Tạ Thân không trả lời, ngược lại còn hỏi: “Anh không biết sao?”

Hoắc Nhiên cũng không thèm để ý dáng vẻ bất cần của anh ta, tiếp tục hỏi: “Tại sao anh lại giết cô ấy? Anh giết cô ấy như thế nào?”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

“Cô ta là đồ rẻ tiền.” Lần này Tạ Thân trả lời rất nhanh, thậm chí còn đứng thẳng lưng, chậm rãi đi đến trước mặt của Hoắc Nhiên, chống hai tay lên bàn, cười một cách đầy khiêu khích: “Đúng rồi nhỉ, không biết là Lục Du Châu như thế nào rồi?”

Anh ta cười khẩy: “Nếu sớm biết mình sẽ vào trại giam thì lần trước tôi nên đánh Lục Du Châu nhiều hơn nữa, đánh đến khi anh ta tàn phế thì càng tốt.”

Hoắc Nhiên không nói gì, nhìn anh ta một hồi rất lâu, đôi mắt đen láy của anh hơi tối lại.

Tạ Thân vẫn cười cợt nói: “Tức giận rồi sao?”

Hoắc Nhiên vẫn im lặng không nói gì.

Tạ Thân đứng một lúc, rồi đột nhiên kéo ghế ra, chân ghế cọ trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai. Anh ta ngồi xuống rồi hỏi: “Anh lần này đến đây là vì để bào chữa cho tôi trắng án đúng không?” Anh ta không đợi Hoắc Nhiên trả lời liền nói thẳng: “Nhưng tôi không nói gì cho anh biết đâu.”

“Nhưng anh đã nói cho cảnh sát biết rồi.” Quai hàm của Hoắc Nhiên trở nên căng thẳng, ánh mắt anh trầm xuống: “Còn ký vào hai biên bản khác nhau!”

Tạ Thân nở nụ cười, ánh mắt mang theo sự khiêu khích: “Phải, vậy thì làm sao?”

Trên mặt của Hoắc Nhiên không có một chút biểu cảm.

Tạ Thân muốn nhanh chóng kết thúc buổi gặp mặt này, anh ta đứng dậy, khinh thường nhìn Tô Dư một cái, sau đó nói với Hoắc Nhiên: “Thật không ngờ Hoắc Nhiên anh sẽ mang theo một thực tập sinh, còn là một nữ thực tập sinh. Phụ nữ rất phiền phức, ở nhà phục vụ đàn ông không phải là tốt rồi sao? Còn nhất quyết ra ngoài gây rắc rối phiền phức cho xã hội. Những nữ luật sư đó, nữ công tố viên, nữ cảnh sát và nữ thẩm phán, hoặc là nghiện công việc, hoặc là có lòng nhân ái quá mức, hoặc là ngu ngốc…”

Lời của anh ta còn chưa nói xong, Tô Dư đột nhiên dừng ghi âm lại, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Tạ Thân.

Tạ Thân cười nói: “Cô có ý kiến gì sao?”

Tô Dư mím môi, trong đôi mắt đen láy không có ý cười, cô dừng lại một chút rồi nói: “Thật đáng tiếc, anh sẽ bị những nữ nhân ưu tú xuất sắc này tống cổ vào ngục tù.”

Đường cong khóe môi của Tạ Thân dần dần mở rộng, giống như anh ta vừa nghe được lời gì đó buồn cười vậy: “Hoắc Nhiên, thị lực của anh không được tốt, nữ luật sư thực tập này của anh không có chuyên môn, tòa án còn chưa phán xét, vậy mà cô ta đã vội vàng kết tội cho tôi rồi. Đại tiểu thư Tô, tôi, Tạ Thân, vẫn còn chưa thừa nhận tội ác của mình mà.”

Tô Dư nắm chặt các ngón tay, tức giận cắn môi.

Đôi mắt đen láy của Hoắc Nhiên tràn ngập sự lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú trở nên căng thẳng.

Tạ Thân gõ cửa sắt một cách khiêu khích, trực tiếp hét lớn với cai ngục: “Buổi gặp mặt kết thúc rồi.”

Các cai ngục bước vào áp giải anh ta đi, nhưng anh ta đột nhiên lại dừng bước, quay đầu lại nói: “Tôi là một kẻ giết người, nhưng tôi làm vậy là để tự vệ. Anh ở trước tòa không được phép kéo tôi lại, có hiểu không?”

Hoắc Nhiên nhếch khóe miệng lên, ánh mắt anh đầy tối tăm lạnh lùng.

Trên đường quay về, Hoắc Nhiên lái xe, trong lúc đợi đèn đỏ, ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ vào vô lăng, đôi mắt đen láy đầy cảm xúc thăng trầm.

Tô Dư cũng cau mày, đối với Tạ Thân, cô thực sự không có cảm tình chút nào.

Tạ Thân hoàn toàn không tôn trọng phụ nữ, thậm chí còn phân biệt đối xử, ở trong mắt của anh ta, phụ nữ không có quyền lực gì trong công việc. Khi anh ta xem nhẹ phụ nữ, không xem trọng quyền lực của phụ nữ như vậy, vậy việc anh ta tùy ý giết chết người tình của anh ta không phải cũng là chuyện hợp tình hợp lý quá hay sao?

Vừa trở về tới văn phòng luật, Tô Dư đã bắt đầu xem xét các giấy tờ.

Người đã chết tên là Thịnh Vãn, có hoàn cảnh gia đình nghèo khó, là sinh viên năm cuối khoa múa. Ba năm trước cô ấy làm việc trong một quán cà phê, rồi tình cờ gặp được Tạ Thân, sau đó Tạ Thân bao nuôi cô ấy, nhưng lúc đó Tạ Thân vừa mới kết hôn.

Trong ba năm này, Thịnh Vãn đã phá thai hai lần, Tạ Thân nhấn mạnh, sau mỗi lần phá thai, anh ta đều dùng tiền bạc và túi hàng hiệu để bồi thường cho cô ấy. Cách đây một tháng, anh ta cảm thấy đã chán cô ấy nên đã đề nghị chia tay với cô ấy, nhưng cô ấy không chịu. Đêm trước khi xảy ra chuyện, cô ấy đến quán bar để uống rượu, còn uống say đến nỗi gục trên phố bar. Anh ta nhận được điện thoại của cô ấy, cảm thấy dù gì cũng từng ở bên nhau, nên đã đến đón cô ấy về khách sạn. Nhưng không ngờ sáng sớm ngày hôm sau, anh ta cảm thấy đau nhói ở lồng ngực, mở mắt ra thì đã nhìn thấy cô ấy dùng dao đâm mình, may mắn thay anh ta phản ứng nhanh nên chỉ bị thương nhẹ ở ngực, nhưng trong lúc hai người tranh chấp, anh ta đã bị dao cứa vào mặt, trong lúc nóng giận nhất thời, anh ta đã giật lấy con dao, rồi đâm thẳng vào ngực của cô ấy. Sau đó, anh ta thấy cô ấy nằm bất tỉnh trên sàn chảy máu lênh láng, nhưng anh ta vẫn điềm nhiên đứng dậy đi thay quần áo, ra ngoài mua thuốc, sau đó còn đột nhiên nảy ra ý định đến quán cà phê, cuối cùng là đi uống cà phê.

Đằng sau biên bản lời khai này còn có chữ ký của Tạ Thân.

Còn có một bản khác, anh ta nói rằng Thịnh Vãn tham lam, muốn có thêm phí chia tay, lúc anh ta mở mắt ra đã nhìn thấy Thịnh Vãn cầm dao đe dọa anh ta, còn cứa vào mặt anh ta. Anh ta không đồng ý, nên Thịnh Vãn đã đâm vào ngực của anh ta, anh ta vì tự vệ bản thân nên mới vô tình đâm chết người.

Thật sự là một kẻ “tra nam”, đàn ông cặn bã của xã hội.

Hoắc Nhiên đứng trước mặt Tô Dư, sắc mặt của người đàn ông thâm trầm, vẻ mặt lạnh lùng như gió mùa đông.

Anh nói: “Tạ Thân đang nói dối.”

Tô Dư hắng giọng, gần như đồng thời nói với anh: “Anh ta đang nói dối.”

Tạ Thân đã ký cả hai biên bản lời khai, nhưng nội dung của hai biên bản lại không giống nhau, hơn nữa anh ta ở trong hai biên bản còn đang đẩy hết tội lỗi cho Thịnh Vãn.

Thịnh Vãn trong biên bản của anh ta là một kẻ “đào mỏ” vô độ, hơn nữa anh ta còn nói chính là Thịnh Vãn đã ra tay trước, anh ta chỉ là đang tự vệ chính đáng mà thôi.

Anh ta là một luật sư, anh ta biết nên làm gì để kiểm soát cảm xúc của mình, nên làm thế nào để dẫn hướng gió.

Tô Dư dùng bút highlight để khoanh lại.

Thịnh Vãn đã phá thai hai lần, ba năm trước, hai người gặp nhau ở quán cà phê, ba năm sau, Tạ Thân giết chết Thịnh Vãn rồi lại đi đến quán cà phê đó.

Tô Dư ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Nhiên.

“Em muốn nói cái gì?” Giọng điệu của người đàn ông ôn hòa, mang theo chút khàn khàn.

Tô Dư nói: “Không có, em chỉ là cảm thấy… vợ của Tạ Thân đang mang thai, ông nội của anh ta vì anh ta chạy tứ phương tìm anh để nhờ bào chữa, người mà anh ta có thể nhìn thấy bây giờ chỉ có chúng ta, nhưng anh ta lại không hỏi thăm gì về họ cả.”

Hoắc Nhiên không nói lời nào.

Bỗng có người đẩy cửa văn phòng. Chàng trai bước vào đột một chiếc mũ lưỡi trai, chỉ nhìn thấy quai hàm mịn màng, rất bén, trên người còn mặc một chiếc áo khoác rất to, sau khi bước vào, người nọ liền lấy chiếc mũ xuống.

Bên ngoài dường như là đang có tuyết, những bông tuyết trắng rơi đầy vai của đối phương.

Sắc mặt của Lục Tầm có hơi tái, dưới mắt còn có quầng thâm, hình như là có chút mệt mỏi. Cậu ấy nhẹ nhàng nheo mắt, quen thuộc nằm xuống ghế sofa, lật ngược chiếc mũ úp xuống mặt.

“Anh Nhiên, lần này lại là điều tra chuyện gì vậy?” Giọng điệu của cậu ấy hơi ngẹt do cái mũ chặn lại.

Hoắc Nhiên bước tới, lấy mũ của cậu ấy xuống rồi nói: “Lần này cậu giúp tôi điều tra một chút về luật sư Tạ Thân, cả người tình của cậu ta, Thịnh Vãn nữa.”

“Được.”

Lục Tẩm nhận xong nhiệm vụ liền ngồi dậy, đặt tay lên trán: “Có gì ăn không?”

“Không có.” Hoắc Nhiên đưa phong bì cho cậu ấy: “Phí của lần trước.”

Lục Tầm tùy ý nhận lấy phong bì, sau đó hai mắt sáng ngời lên, nhìn vào chiếc bánh phô mai đang ăn dở trên bàn của Tô Dư.

Tô Dư nở một nụ cười nhẹ, khóe miệng cong lên như quả lê nhỏ, đưa bánh kem cho cậu ấy.

Lục Tẩm có lẽ là đang rất đói, liền cầm lấy chiếc bánh lên ăn một cách ngấu nghiến. Cậu ấy có một làn da trắng trẻo, quầng thâm dưới mắt rất rõ ràng, lông mi của cậu ấy tạo thành một bóng mờ mờ dưới mắt.

Tô Dư hỏi: “Cậu đã mấy ngày rồi không ăn vậy?”

Lục Tẩm nói: “Mấy ngày trước em theo dõi tin tức, ngồi xổm ở ga xe lửa mấy ngày trời nhưng cũng không thu được thông tin gì.” Ăn xong, cậu ấy lại đội mũ, đứng dậy đi ra ngoài, trước khi đi ra còn vẫy tay chào: “Em đi đây..”

Văn phòng lại trở nên yên tĩnh, Tô Dư và Hoắc Nhiên tiếp tục cùng nhau làm việc.

Tô Dư đột nhiên nhớ ra điều gì đó, rồi cầm báo cáo khám nghiệm tử thi ra, xem từng dòng một, sau đó dừng lại rồi nói: “Ở trong báo cáo khám nghiệm tử thi nói rằng Thịnh Vãn đã bị đánh đập trước khi chết, là Tạ Thân đã đánh cô ấy sao?”

“Tạ Thân chưa bao giờ thừa nhận, nhưng chắc chắn là anh ta, có lẽ là lúc anh ta và Thịnh Vãn xảy ra tranh chấp, Thịnh Vãn đã chọc giận anh ta.”

Tô Dư cau mày: “Trong tình huống như vậy, thật sự cũng không biết là nên bắt đầu từ đâu.”

Hoắc Nhiên cũng đang lật xem hồ sơ, anh bình tĩnh nói: “Chỉ có thể bắt đầu điều tra từ hồ sơ thôi.”

Sau hai ngày.

Hoắc Nhiên gặp lại Tạ Thân một lần nữa, tâm tình của Tạ Thân vẫn như cũ không được tốt, anh ta nhìn thấy Hoắc Nhiên thì có hơi khó chịu, lông mày nhíu lại, trong mắt lộ rõ sự tức giận.

Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Tạ Thân, anh nói thẳng: “Anh và Thịnh Vãn đã ở cùng nhau ba năm, xem ra anh cũng khá thích cô ấy.”

Tạ Thân dựa vào ghế, khóe miệng cong lên: “Thích à, tôi không thích mà có thể mua cho cô ta nhiều món đồ xa xỉ như vậy được sao? Có thể nuôi cô ta ba năm được sao?

“Anh đã ký cả hai biên bản, nội dung trong hai biên bản đều không giống nhau, nhưng anh lại ký cả hai?”

“Tôi quên rồi.” Biểu hiện của Tạ Thân có hơi lãnh đạm.

Hoắc Nhiên mím môi: “Anh cũng là luật sư, anh nên biết là khi anh ký vào biên bản thì có nghĩa là gì.”

Tạ Thân nói: “Tôi đương nhiên biết hết, nhưng tôi từ đầu đến cuối là vô tội. Có thể trong mắt mọi người, tôi là người có tính cách bại hoại, lừa dối trong hôn nhân, bao nuôi Thịnh Vãn, còn bắt Thịnh Vãn phá thai hai lần. Nhưng mà, tôi nuôi cô ta ba năm, cho cô ta nhiều tiền như vậy, cô ta trả cho tôi những thứ này thì có vấn đề gì sao? Tôi nói cô ta làm phiền tôi nên tôi muốn chia tay, nhưng cô ta là một người phụ nữ tham lam, cô ta vừa nghe vậy đã cầm dao đâm tôi, tôi là vì tự vệ cho bản thân nên mới đâm chết người.”

“Những vết bầm tím trên người của cô ấy có phải là do anh đánh không?”

“Anh cảm thấy có phải không?”

Hoắc Nhiên bình tĩnh nhẹ nhàng trả lời: “Phải.”

“Ơ, vậy thì không phải, tôi không đánh cô ta.”

Hoắc Nhiên tiếp tục hỏi: “Anh trực tiếp lấy con dao gọt trái cây trong tay cô ấy đâm cô ấy sao?”

Tạ Thân: “Tôi không nhớ, cũng có thể là vậy, hình như tôi dùng dao đâm cô ta mấy nhát, nhưng tôi nhớ lúc cô ta nằm bất động, tôi còn tát vào cổ bên phải của cô ta.”

Cổ bên phải còn bị thương, Hoắc Nhiên nghe đến dây thì hai má cũng dần căng lên.

Lúc Thịnh Vãn đã bất động rồi, cũng có nghĩa là Tạ Thân đã thoát khỏi cảnh xâm phạm trái pháp luật, nhưng anh ta vẫn chủ động đánh vào cổ của Thịnh Vãn.

Hoắc Nhiên nhướng mắt, hỏi: “Tạ Thân, thật may mắn là trong biên bản anh không ghi điều này, nếu không, khoảng cách của anh với án chung thân chắc chắn là rất ngắn.”

Tạ Thân cười nhẹ, nói: “Nhưng mặc dù tôi có nói ra điều này hay không, tôi cũng là đang bảo vệ chính mình, tình cảnh của tôi lúc đó có đủ toàn bộ năm yếu tố tự vệ chính đáng: Thứ nhất, cô ta muốn giết tôi, là đang thực hiện hành động vi phạm pháp luật; thứ hai, mặc dù cô ta đã bất động nhưng ai biết cô ta có đột nhiên tỉnh dậy đâm tôi một lần nữa không? Hành vi trái pháp luật lại đang tiếp tục diễn ra; thứ ba, tôi có ý thức phòng vệ, tôi không muốn giết cô ta; thứ tư, người tôi đâm chỉ có cô ta, tôi là đang chống lại kẻ xâm hại mình; thứ năm, cô ta rõ ràng muốn giết tôi, tôi giết chết cô ta là trong quá trình tự vệ chính đáng, rõ ràng vẫn chưa vượt quá giới hạn tự vệ chính đáng.” Ánh mắt của anh ta nhìn thoáng qua khuôn mặt của Hoắc Nhiên: “Luật sư Hoắc, những kiến thức cơ bản này không cần tôi nhắc nhở anh nhỉ? Nếu như anh quên rồi, tôi khuyên anh vẫn nên về nhà học lại các điều khoản của pháp luật đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện