Tô Dư ngay lập tức cúp điện thoại, vội vàng lên tiếng, rồi nhanh chóng bước xuống giường.
Tô Dư với đôi chân trần chạy đến mở cửa phòng ngủ. Nhìn thấy Hoắc Nhiên đang bưng một tô cháo trắng trên tay, anh đưa mắt xuống nhìn đôi chân trần của cô, hai hàng chân mày của anh đã khẽ cau lại: “Đừng đi chân trần.”
Mái tóc đen mượt mềm mại xõa trên vai của Tô Dư, cô mím môi, với đôi mắt thâm quầng, cau mày nói: “Người mà Giang Hàn Đinh bắt tối hôm qua đã qua đời rồi, sáng sớm hôm nay anh ta đã bị cảnh sát bắt rồi, có thể sẽ bị buộc tội cẩu thả trong khi làm nhiệm vụ.”
Nếp nhăn giữa hai hàng chân mày của Hoắc Nhiên ngày càng rõ hơn.
Anh híp mắt lại, hai hàng chân mày nặng nề níu lại với nhau thêm chút nữa, nhớ đến người đàn ông đó tối hôm qua muốn chạy trốn nhưng lại bị Giang Hàn Đinh bắt lại.
Sau khi anh định thần lại, anh đặt tô cháo xuống, nhướng mày, rồi chậm rãi nói: “Em ăn trước đi, anh đi tắm rửa một chút.” Anh dừng lại một chút: “Anh có mua cho em một chiếc váy mới, ăn xong thì thay nó nhé.”
Chiếc váy mà Hoắc Nhiên mua rất vừa vặn, tuy nhiên tính thẩm mỹ thì lại rất “nam tính”.
Tô Dư đứng trước gương, cô lôi các đồ mỹ phẩm trong túi xách ra, cô trang điểm đơn giản, sau đó ăn sáng một cách vội vàng, rồi hai người cùng đến công ty luật.
Hai người đến văn phòng chưa được bao lâu thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng huýt sáo.
Đã có người ngăn cản lại: “Đợi một chút, anh à, luật sư Hoắc đang tiếp khách, anh không thể xông vào một cách tùy tiện như vậy được đâu ạ.”
“Tránh ra cho tôi!” Không vào được, người này đã tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Có tiếng chân vội vã chạy đến, trong giây tiếp theo, cửa phòng làm việc đã bị người này đá tung ra không một chút do dự nào.
Hai người ngẩng đầu lên nhìn, liền nhìn thấy hai người vệ sĩ cao lớn cường tráng lực lưỡng đang đứng ở cửa, Tạ Lão đang cầm cây gậy đầu rồng đừng trước mặt họ với vẻ mặt u ám. Ánh mắt của ông ta hơi nặng nề, các ngón tay trắng bệch, các đường gân trên mu bàn tay nổi lên rất đáng sợ.
“Hoắc Nhiên!” Ông ta bước vào, cầm cây gậy đập xuống đất, lời nói rõ ràng, đôi mắt sắc bén của ông ta đang nhìn về phía Hoắc Nhiên đang ngồi trên ghế sofa, cười một cách nửa vời nói: “Cậu đã đồng ý bào chữa cho Tạ Thân rồi.”
Hoắc Nhiên cứ ngồi vậy mà không nói lời nào.
Sắc mặt của Tạ Lão càng ngày càng trở nên tối đen: “Hoắc Nhiên, không phải là tôi đã nói cho cậu biết rồi sao, đừng có mà chọc giận tôi! Cậu bây giờ vốn dĩ không muốn bào chữa cho Tạ Thân! Từ đó đến này, cậu chỉ gặp Tạ Thân có hai lần, vậy nên cho thấy cậu vốn dĩ không thèm quan tâm tới vụ án này sao?”
Hoắc Nhiên vẫn không nói lời nào.
Tạ Lão nắm chặt hai tay, ông ta vừa giơ tay lên thì vệ sĩ ở cửa đã nhận tín hiệu rồi đóng cửa văn phòng lại.
Tạ Lão ngồi xuống, ông ta dường như đã bình tĩnh trở lại, từ từ nới lỏng đôi tay đang siết chặt vào nhau, liếc nhìn Tô Dư, nói: “Hoắc Nhiên, muốn trở thành một người đàn ông thành công thì không nên để con cái chuyện tình cảm ảnh hưởng đến, có phải là cậu chịu sự ảnh hưởng từ cô ta không? Nếu như tôi nhớ không nhầm, luật sư thực tập của cậu là con gái của nhà họ Tô, lúc đầu là một công tố viên chuyên về công lý.” Giọng điệu của ông ta chứa đầy sự mỉa mai.
Tô Dư mím môi.
Tạ Lão cười một cách đầy sự mỉa mai: “Một ngày là công tố viên thì suốt đời chỉ là công tố viên thôi, cô ta không thể làm luật sư được. Cô ta chỉ có thể kéo cậu xuống, vì cô ta luôn nghĩ cho công bằng và chính nghĩa.”
Các đầu ngón tay của Tô Dư dần dần siết chặt lại, đôi môi đỏ mọng run lên như sắp muốn nói điều gì đó.
Hoắc Nhiên chậm rãi lên tiếng: “Ông nên tin tưởng vào đạo đức làm nghề của tôi.”
“Cậu bảo tôi tin cậu như thế nào đây hả?” Các đường gân trên trán của Tạ Lão nổi lên: “Cậu và đám sâu bọ của văn phòng công tố viên đó đứng một phía, vốn dĩ không muốn bào chữa cho Tạ Thân vô tội.” Tạ Lão đột ngột đứng dậy: “Lần này tôi đến đây là cho cậu một cơ hội cuối cùng, để cho cậu tôn trọng nghề nghiệp của cậu, làm những chuyện mà một người luật sư nên làm, không có đạo đức, cũng không biết xấu hổ hổ thẹn trong lòng, trong tay cầm lấy số tiền bẩn, toàn tâm toàn ý, giống như một con chó làm việc chăm chỉ để xóa tội cho Tạ Thân.” Ông ta cười khẩy một cái, giọng điệu đầy sự khinh thường và xem nhẹ đối với nghề luật sư.
Tô Dư khi nghe những lời đó thì tức giận mím chặt môi, đang muốn nói gì thì đã bị Hoắc Nhiên nắm chặt tay.
Lòng bàn tay đầy sự ấm áp của Hoắc Nhiên, với những ngón tay hơi thô cứng, anh đã từ từ nắm chặt lấy tay cô, dùng đôi mắt đen láy nhìn Tạ Lão.
“Tạ Lão, ở trong phiên tòa trước, tất cả mọi người đều vô tội, họ không có tội danh nào cần xóa hết, Tạ Thân cũng như vậy.” Giọng điệu của Hoắc Nhiên rất nhẹ nhàng bình tĩnh.
Tạ Lão nheo mắt lại, sau đó đột nhiên cười lên: “Cậu có thể nghĩ thông như vậy thì tốt, sẽ không có người nào gặp rắc rối về vấn đề tiền bạc, dù sao cậu cùng với cái lương tâm của mình khiến không ít tội phạm thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật, giết người hay không không phải nhờ một công tố viên nói nhảm.”
Đôi mắt đen láy của Hoắc Nhiên trầm xuống, ngữ khí lạnh lùng: “Quả thực công tố viên và luật sư là hai phía đối lập nhau trên tòa án, nhưng không có nghĩa là họ hoàn toàn đối lập nhau, tất cả những người làm về luật đều lấy pháp luật ra làm tiêu chuẩn. Tạ Thân là thân chủ của tôi, là người bị truy tố, điều tôi làm với tư cách là một luật sư chỉ là đảm bảo anh ta chấp nhận một phiên tòa công bằng, ở trước tòa xem xét các bằng chứng của bên truy tố có phải là thật hay không, có hợp pháp hay không, đủ điều kiện để kết tội anh ta hay không. Không chỉ là anh ta, tôi cũng đã làm như vậy với tất cả các thân chủ của tôi, họ có thể được phán vô tôi, là vì bằng chứng bên truy tố không đủ hoặc là không hợp pháp, tôi không biết và tôi cũng không có quyền phán xét họ có giết người hay không.”
Nói cách khác, chính là Hoắc Nhiên không thể bảo đảm là Tạ Thân có thể được vô tội hay không, cũng không quan tâm đến việc Tạ Thân có giết người hay không, bây giờ chỉ có thể dựa vào bằng chứng ở bên kiểm sát.
Tạ Lão thu lại nụ cười đắc ý vừa rồi nói: “Luật sư Hoắc, tôi không thể thắng cậu bằng cách dở trò nào đó, nhưng, tôi hy vọng rằng cậu hành động chính nghĩa, hay là sai trái, thì cậu nên nghĩ cho cha mẹ của mình ở nhà. Những người trẻ đừng nên nói quá nhiều.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Hoắc Nhiên nắm chặt hai tay đặt ở trên đầu gối, các đốt ngón tay nhô ra, các đường gân xanh nổi lên. Anh rõ ràng đang cố kìm nén, các cơ ở bên má căng lên rất rõ.
Cánh cửa văn phòng lại đóng lại.
Tô Dư mím môi, quay mặt lại nhìn Hoắc Nhiên, nhìn từ góc độ của cô, có thể nhìn thấy được bóng tối đang mờ nhạt dưới ánh mắt của anh.
Cô đưa bàn tay ra không nhịn được mà nắm lấy tay của anh, che lấy mu bàn tay của anh, sờ vào nó một cách ấm áp và mềm mại.
Hoắc Nhiên cúi đầu nhìn đôi bàn tay trắng sáng của cô, sau đó lại quay đầu lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô. Làn da của cô trắng nõn, với đôi mắt đen ẩm ướt, màu nước giống như sương mù, khi nhìn mọi người thì rất chân thành, chân thật lại có chút ngốc nghếch. Ở trong ánh mắt của cô dường như có muôn vàn ánh sao.
Yết hầu của Hoắc Nhiên khẽ khàng chuyển động, khi nhìn thấy cô, anh cảm thấy toàn thân trở nên ớn lạnh, anh cúi người lại gần cô, ghé sát vào tai cô, hôn lên trái tai của cô.
Dái tai của cô vốn đang lạnh lẽo lại trở nên mềm mại, dịu dàng, khiến người ta muốn nuốt trọn lấy cô. Anh nới lỏng lòng bàn tay to lớn của mình, lật nó lại, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên mu bàn tay của mình, sau đó đan xen các ngón tay vào nhau, xoa chúng một cách nhẹ nhàng.
Tô Dư cảm thấy hơi rùng mình một chút.
Đây là lần đầu tiên sau khi hai người quay lại, Hoắc Nhiên hôn lên trái tai của cô.
Cô rất thích Hoắc Nhiên hôn lên trái tai của cô, thích đến nỗi cô nghĩ ra một ý tưởng có phần ngớ ngẩn nhưng lại đầy mong chờ. Mấy năm nay, Hoắc Nhiên có phải không hề quên cô không?
Khi cô còn học đại học, hội liên hiệp luật sư F đã tổ chức lễ kỷ niệm thành lập, cô và Hoắc Nhiên quả thực vẫn chưa xác nhận mối quan hệ nam nữ.
Lần đó, Tô Dư được chọn làm người dẫn chương trình.
Buổi lễ hôm đó, cô ở hậu trường thay lễ phục, lúc xoay người lại định đi ra ngoài thì bắt gặp một bóng người cao lớn đang đứng đứng chắn ánh sáng ở trước cửa.
Người đó đứng dựa vào khung cửa, hai hàng chân mày khẽ cử động.
Hai người họ không một ai nói lời nào cứ im lặng nhìn nhau như vậy.
Hoắc Nhiên lặng lẽ mỉm cười, trong ánh mắt anh có chút mờ ám, anh cúi đầu xuống, ánh mắt đưa qua nhìn toàn bộ khuôn mặt của Tô Dư.
Dưới ánh đèn, làn da trắng nõn của cô sáng lên trông rất đẹp, ẩm ướt và dịu dàng, đôi mắt to tròn đen láy, kẻ đường viền mắt kéo dài đến cuối mắt, đặc biệt là có một nốt ruồi son ở dưới mí mắt trái, đôi mắt di chuyển như sóng trông thật dễ thương.
Chiếc váy cô đang mặc là váy hai dây, xẻ thấp, để lộ xương quai xanh trông thật xinh đẹp và thanh tú.
Hoắc Nhiên bước về phía cô.
Tô Dư không biết tại sao theo ý thức bản năng thì lùi lại về sau mấy bước, rồi dựa vào mép bàn trang điểm.
Hoắc Nhiên có hơi nghiêng người xuống, đặt đôi bàn tay dài mảnh khảnh nhưng lại mạnh mẽ của mình lên bàn trang điểm.
Tô Dư vô thức dơ tay lên đặt vào ngực anh, muốn đẩy anh ra. Các sợi lông mi của cô run run, không dám nhìn vào đôi mắt đen láy của anh.
Hoắc Nhiên mở miệng, giọng có hơi khàn nói: “Tô Dư.”
Tô Dư không nói lời nào, nhưng tim lại giống như bị nghẹn ở cổ họng, anh dường như không thể nhịn được nữa, đôi môi mỏng khẽ run lên, muốn hôn lên mí mắt của cô.
Tô Dư cảm thấy căng thẳng, đầu óc rối bời, lắp bắp nói: “Đừng có hôn vào mặt, lớp trang điểm sẽ bị trôi mất.”
Cô lại quay đầu lại, gần như tự cắn vào lưỡi mình.
Nhưng sau đó khi cô nhận ra phản ứng lại, không phải vấn đề là hôn ở đâu, nhưng với mối quan hệ của họ hiện tại, căn bản không thể hôn nhau.
Nhưng đã không kịp nữa rồi, Hoắc Nhiên mỉm cười, trong đôi mắt đen láy của anh hiện lên một nụ cười chói mắt, tỏa sáng rực rỡ.
Giây tiếp theo, anh đặt đôi môi ấm áp của anh lên trái tai của cô, trái tim của cô gần như tê dại.
Cả buổi lễ kỷ niệm, điều mà tất cả mọi người mong chờ nhất chính là màn vũ đạo do các cô gái của khoa khiêu vũ của trường kế bên biểu diễn, nhưng trong cả buổi lễ Hoắc Nhiên chỉ khi nhìn thấy sự xuất hiện của người dẫn chương trình là Tô Dư mới cảm thấy có chút sức lực.
Anh dựa lưng vào thành ghế, duỗi thẳng hai chân, lười biếng nhìn Tô Dư trên sân khấu.
Vòng hai của cô rất gầy, gầy đến nỗi mà anh muốn dùng một tay để nhéo.
Làn da của cô trắng như sữa, đồng tử đen như ngọc trai, đôi chân trắng nõn, thẳng tắp và gầy gò.
Giọng nói của cô du dương, mang theo một chút sự mềm mại, giống như tiếng suối chảy trong núi vậy, gió thanh giữa rừng trúc, tuyết rơi nơi núi xa, từng tiếng một xuyên vào trong tai, khiến người ta cảm thấy toàn thân đều dễ chịu.
Lúc các cô gái trong khoa khiêu vũ biểu diễn, Hoắc Nhiên vừa nhìn liền thấy chóng mặt, anh dựa vào lưng ghế rồi nhắm mắt lại để đầu óc thư giãn.
Lục Du Châu vỗ vai anh: “Anh Nhiên, nhanh xem các nàng chân dài đi, sau lần này sẽ không còn lần nào nữa đâu!”
Hoắc Nhiên phớt lờ không để ý đến lời của anh ta.
Lục Du Châu hỏi: “Các mỹ nữ ở trên sân khấu không đẹp sao?”
Hoắc Nhiên thu đôi chân dài của mình lại, ngồi thẳng dậy nói: “Thôi được rồi đó.”
Lục Du Châu bĩu môi chua chát nói: “Vậy thì ai đẹp chứ?”
Hoắc Nhiên lười biếng nhướng mi, mím môi mỏng, ánh mắt nhìn lên sân khấu, màn khiêu vũ của các cô gái đã kết thúc, người dẫn chương trình lại bước lên.
Lục Du Châu đã hiểu: “Là tiểu công chúa à?”
Đôi môi mỏng của Hoắc Nhiên nhẹ nhàng mở ra, giọng điệu lười biếng, thấp giọng nói: “Ừm.”
Anh đã rời khỏi đám đông, cùng Tô Dư nhìn nhau mất mấy giây, liền nhìn thấy hai hàng lông mi của Tô Dư khẽ run rẩy.
Anh không nhịn được mà bật cười, quay mặt đi chỗ khác, khóe miệng nở một nụ cười đắc ý.
Đối với những cô gái khác xung quanh mà nói, Hoắc Nhiên như vậy khiến người khác khó có thể cưỡng lại được. Mái tóc đen được cắt ngắn gọn gàng, đôi mắt đen láy, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú với các đường nét nhẹ nhàng, anh nhẹ nhàng nhướng mày rồi mỉm cười, nụ cười lạnh lùng nhưng lại vô cùng thu hút.
Lục Du Châu tức giận liếc mắt nhìn Hoắc Nhiên, anh ta tức giận hơn người, chua chát nói: “Cóc mà muốn ăn thịt thiên nga.”
Hoắc Nhiên cười, nắm tay đấm vào vai của Lục Du Châu.
Sau lần đó, Hoắc Nhiên rất thích hôn lên trái tai của Tô Dư.
Có một lần cô đến lớp trễ, vội vàng đến giảng đường, nhưng may mắn thay giáo viên cũng bị kẹt xe ở trên đường nên vẫn chưa đến lớp.
Tô Dư lén la lén lút xuống hàng cuối ngồi, tùy tiện tìm một chỗ để ngồi, nhưng trong giờ học ở trường đại học F thì hầu như không có chỗ nào trống cả, thậm chí còn có nhiều sinh viên phải mượn ghế của chú bảo vệ rồi ngồi ở khoảng trống cuối lớp học.
Tô Dư nhìn quanh một vòng, cuối cùng cũng tìm được một chỗ trống bên cạnh Hoắc Nhiên.
Cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn đi qua đó để ngồi.
Hoắc Nhiên nhìn thấy Tô Dư đi tới, không biết là cố ý hay vô ý mà liền duỗi chân ra, Tô Dư muốn đi qua, chỉ có thể bảo anh đứng dậy, cô thấp giọng cầu xin: “Bạn học, một lần thôi, để cho tôi qua đi, có được không?”
Hoắc Nhiên nhìn cô một lúc, rồi mới chậm chạp nhấc chân lên, nhưng lại không đứng dậy.
Tô Dư chỉ có thể cẩn thận bám vào chiếc bàn phía trước, từ khoảng không gian hẹp mà Hoắc Nhiên chừa ra mà chen vào.
Giây tiếp theo, một đôi tay mạnh mẽ đột nhiên duỗi ra ôm lấy eo của cô, giữ chặt lấy eo của cô, cô không thể đứng vững được mà ngã về phía sau, ngồi lên đùi của Hoắc Nhiên.
Bởi vì đang trong giờ học nên cô không muốn thu hút sự chú ý của mọi người, vì vậy chỉ dám vùng vẫy nhẹ nhàng, nhưng chút sức lực đó đối với Hoắc Nhiên mà nói thì không khác gì gãi ngứa.
Tô Dư cắn môi dưới, hai má đỏ bừng lên.
“Cậu mau thả tôi ra!”
Hoắc Nhiên cười “ừm” một cái, thấp giọng gọi tên cô: “Tô Dư.”
Giây tiếp theo, đôi môi mỏng của anh chạm vào trái tai của cô từ phía sau.
“Bụp” một tiếng, sự xấu hổ bắn thẳng từ sâu trong trái tim của Tô Dư lên đến thẳng da đầu.
Cô mím chặt đôi môi hồng hào của mình, làn da trắng sữa nhuốm đầy màu đỏ ửng.
Cô nắm chặt tay, cố vắt óc suy nghĩ, dùng hết những lời chửi thề mà cô nhớ được, nhưng lặp đi lặp lại chỉ có một số ít từ như đồ vô lại, đồ khốn, lưu manh.
Hoắc Nhiên cong khóe miệng, lười biếng mỉm cười rồi buông cô ra. Cô là cô gái duy nhất anh từng thấy mà dễ thương như vậy ngay cả khi cô đang chửi bới.
Khi Tô Dư chuẩn bị tan làm, Lục Tầm đã mang theo tài liệu điều tra đến công ty luật. Cậu ấy ngồi xuống ghế sofa, trực tiếp nói: “Tài liệu về Tạ Thân không dễ điều tra chút nào, ông nội của anh ta đã phong tỏa tất cả thông tin nên làm em mất rất nhiều thời gian. Nhưng tài liệu về Thịnh Vãn thì đã để trong túi rồi.”
Tô Dư xé túi tài liệu ra.
Mấy ngày nay Lục Tầm về quê của Thịnh Vãn để thu thập tài liệu, đó là một ngôi làng ở miền núi nghèo nàn, nhưng phong cảnh núi sông ở đó rất đẹp, tất cả mọi người ở đây hầu như ai cũng giỏi ca hát, đặc biệt là Thịnh Vãn.
Tô Dư với đôi chân trần chạy đến mở cửa phòng ngủ. Nhìn thấy Hoắc Nhiên đang bưng một tô cháo trắng trên tay, anh đưa mắt xuống nhìn đôi chân trần của cô, hai hàng chân mày của anh đã khẽ cau lại: “Đừng đi chân trần.”
Mái tóc đen mượt mềm mại xõa trên vai của Tô Dư, cô mím môi, với đôi mắt thâm quầng, cau mày nói: “Người mà Giang Hàn Đinh bắt tối hôm qua đã qua đời rồi, sáng sớm hôm nay anh ta đã bị cảnh sát bắt rồi, có thể sẽ bị buộc tội cẩu thả trong khi làm nhiệm vụ.”
Nếp nhăn giữa hai hàng chân mày của Hoắc Nhiên ngày càng rõ hơn.
Anh híp mắt lại, hai hàng chân mày nặng nề níu lại với nhau thêm chút nữa, nhớ đến người đàn ông đó tối hôm qua muốn chạy trốn nhưng lại bị Giang Hàn Đinh bắt lại.
Sau khi anh định thần lại, anh đặt tô cháo xuống, nhướng mày, rồi chậm rãi nói: “Em ăn trước đi, anh đi tắm rửa một chút.” Anh dừng lại một chút: “Anh có mua cho em một chiếc váy mới, ăn xong thì thay nó nhé.”
Chiếc váy mà Hoắc Nhiên mua rất vừa vặn, tuy nhiên tính thẩm mỹ thì lại rất “nam tính”.
Tô Dư đứng trước gương, cô lôi các đồ mỹ phẩm trong túi xách ra, cô trang điểm đơn giản, sau đó ăn sáng một cách vội vàng, rồi hai người cùng đến công ty luật.
Hai người đến văn phòng chưa được bao lâu thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng huýt sáo.
Đã có người ngăn cản lại: “Đợi một chút, anh à, luật sư Hoắc đang tiếp khách, anh không thể xông vào một cách tùy tiện như vậy được đâu ạ.”
“Tránh ra cho tôi!” Không vào được, người này đã tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Có tiếng chân vội vã chạy đến, trong giây tiếp theo, cửa phòng làm việc đã bị người này đá tung ra không một chút do dự nào.
Hai người ngẩng đầu lên nhìn, liền nhìn thấy hai người vệ sĩ cao lớn cường tráng lực lưỡng đang đứng ở cửa, Tạ Lão đang cầm cây gậy đầu rồng đừng trước mặt họ với vẻ mặt u ám. Ánh mắt của ông ta hơi nặng nề, các ngón tay trắng bệch, các đường gân trên mu bàn tay nổi lên rất đáng sợ.
“Hoắc Nhiên!” Ông ta bước vào, cầm cây gậy đập xuống đất, lời nói rõ ràng, đôi mắt sắc bén của ông ta đang nhìn về phía Hoắc Nhiên đang ngồi trên ghế sofa, cười một cách nửa vời nói: “Cậu đã đồng ý bào chữa cho Tạ Thân rồi.”
Hoắc Nhiên cứ ngồi vậy mà không nói lời nào.
Sắc mặt của Tạ Lão càng ngày càng trở nên tối đen: “Hoắc Nhiên, không phải là tôi đã nói cho cậu biết rồi sao, đừng có mà chọc giận tôi! Cậu bây giờ vốn dĩ không muốn bào chữa cho Tạ Thân! Từ đó đến này, cậu chỉ gặp Tạ Thân có hai lần, vậy nên cho thấy cậu vốn dĩ không thèm quan tâm tới vụ án này sao?”
Hoắc Nhiên vẫn không nói lời nào.
Tạ Lão nắm chặt hai tay, ông ta vừa giơ tay lên thì vệ sĩ ở cửa đã nhận tín hiệu rồi đóng cửa văn phòng lại.
Tạ Lão ngồi xuống, ông ta dường như đã bình tĩnh trở lại, từ từ nới lỏng đôi tay đang siết chặt vào nhau, liếc nhìn Tô Dư, nói: “Hoắc Nhiên, muốn trở thành một người đàn ông thành công thì không nên để con cái chuyện tình cảm ảnh hưởng đến, có phải là cậu chịu sự ảnh hưởng từ cô ta không? Nếu như tôi nhớ không nhầm, luật sư thực tập của cậu là con gái của nhà họ Tô, lúc đầu là một công tố viên chuyên về công lý.” Giọng điệu của ông ta chứa đầy sự mỉa mai.
Tô Dư mím môi.
Tạ Lão cười một cách đầy sự mỉa mai: “Một ngày là công tố viên thì suốt đời chỉ là công tố viên thôi, cô ta không thể làm luật sư được. Cô ta chỉ có thể kéo cậu xuống, vì cô ta luôn nghĩ cho công bằng và chính nghĩa.”
Các đầu ngón tay của Tô Dư dần dần siết chặt lại, đôi môi đỏ mọng run lên như sắp muốn nói điều gì đó.
Hoắc Nhiên chậm rãi lên tiếng: “Ông nên tin tưởng vào đạo đức làm nghề của tôi.”
“Cậu bảo tôi tin cậu như thế nào đây hả?” Các đường gân trên trán của Tạ Lão nổi lên: “Cậu và đám sâu bọ của văn phòng công tố viên đó đứng một phía, vốn dĩ không muốn bào chữa cho Tạ Thân vô tội.” Tạ Lão đột ngột đứng dậy: “Lần này tôi đến đây là cho cậu một cơ hội cuối cùng, để cho cậu tôn trọng nghề nghiệp của cậu, làm những chuyện mà một người luật sư nên làm, không có đạo đức, cũng không biết xấu hổ hổ thẹn trong lòng, trong tay cầm lấy số tiền bẩn, toàn tâm toàn ý, giống như một con chó làm việc chăm chỉ để xóa tội cho Tạ Thân.” Ông ta cười khẩy một cái, giọng điệu đầy sự khinh thường và xem nhẹ đối với nghề luật sư.
Tô Dư khi nghe những lời đó thì tức giận mím chặt môi, đang muốn nói gì thì đã bị Hoắc Nhiên nắm chặt tay.
Lòng bàn tay đầy sự ấm áp của Hoắc Nhiên, với những ngón tay hơi thô cứng, anh đã từ từ nắm chặt lấy tay cô, dùng đôi mắt đen láy nhìn Tạ Lão.
“Tạ Lão, ở trong phiên tòa trước, tất cả mọi người đều vô tội, họ không có tội danh nào cần xóa hết, Tạ Thân cũng như vậy.” Giọng điệu của Hoắc Nhiên rất nhẹ nhàng bình tĩnh.
Tạ Lão nheo mắt lại, sau đó đột nhiên cười lên: “Cậu có thể nghĩ thông như vậy thì tốt, sẽ không có người nào gặp rắc rối về vấn đề tiền bạc, dù sao cậu cùng với cái lương tâm của mình khiến không ít tội phạm thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật, giết người hay không không phải nhờ một công tố viên nói nhảm.”
Đôi mắt đen láy của Hoắc Nhiên trầm xuống, ngữ khí lạnh lùng: “Quả thực công tố viên và luật sư là hai phía đối lập nhau trên tòa án, nhưng không có nghĩa là họ hoàn toàn đối lập nhau, tất cả những người làm về luật đều lấy pháp luật ra làm tiêu chuẩn. Tạ Thân là thân chủ của tôi, là người bị truy tố, điều tôi làm với tư cách là một luật sư chỉ là đảm bảo anh ta chấp nhận một phiên tòa công bằng, ở trước tòa xem xét các bằng chứng của bên truy tố có phải là thật hay không, có hợp pháp hay không, đủ điều kiện để kết tội anh ta hay không. Không chỉ là anh ta, tôi cũng đã làm như vậy với tất cả các thân chủ của tôi, họ có thể được phán vô tôi, là vì bằng chứng bên truy tố không đủ hoặc là không hợp pháp, tôi không biết và tôi cũng không có quyền phán xét họ có giết người hay không.”
Nói cách khác, chính là Hoắc Nhiên không thể bảo đảm là Tạ Thân có thể được vô tội hay không, cũng không quan tâm đến việc Tạ Thân có giết người hay không, bây giờ chỉ có thể dựa vào bằng chứng ở bên kiểm sát.
Tạ Lão thu lại nụ cười đắc ý vừa rồi nói: “Luật sư Hoắc, tôi không thể thắng cậu bằng cách dở trò nào đó, nhưng, tôi hy vọng rằng cậu hành động chính nghĩa, hay là sai trái, thì cậu nên nghĩ cho cha mẹ của mình ở nhà. Những người trẻ đừng nên nói quá nhiều.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Hoắc Nhiên nắm chặt hai tay đặt ở trên đầu gối, các đốt ngón tay nhô ra, các đường gân xanh nổi lên. Anh rõ ràng đang cố kìm nén, các cơ ở bên má căng lên rất rõ.
Cánh cửa văn phòng lại đóng lại.
Tô Dư mím môi, quay mặt lại nhìn Hoắc Nhiên, nhìn từ góc độ của cô, có thể nhìn thấy được bóng tối đang mờ nhạt dưới ánh mắt của anh.
Cô đưa bàn tay ra không nhịn được mà nắm lấy tay của anh, che lấy mu bàn tay của anh, sờ vào nó một cách ấm áp và mềm mại.
Hoắc Nhiên cúi đầu nhìn đôi bàn tay trắng sáng của cô, sau đó lại quay đầu lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô. Làn da của cô trắng nõn, với đôi mắt đen ẩm ướt, màu nước giống như sương mù, khi nhìn mọi người thì rất chân thành, chân thật lại có chút ngốc nghếch. Ở trong ánh mắt của cô dường như có muôn vàn ánh sao.
Yết hầu của Hoắc Nhiên khẽ khàng chuyển động, khi nhìn thấy cô, anh cảm thấy toàn thân trở nên ớn lạnh, anh cúi người lại gần cô, ghé sát vào tai cô, hôn lên trái tai của cô.
Dái tai của cô vốn đang lạnh lẽo lại trở nên mềm mại, dịu dàng, khiến người ta muốn nuốt trọn lấy cô. Anh nới lỏng lòng bàn tay to lớn của mình, lật nó lại, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên mu bàn tay của mình, sau đó đan xen các ngón tay vào nhau, xoa chúng một cách nhẹ nhàng.
Tô Dư cảm thấy hơi rùng mình một chút.
Đây là lần đầu tiên sau khi hai người quay lại, Hoắc Nhiên hôn lên trái tai của cô.
Cô rất thích Hoắc Nhiên hôn lên trái tai của cô, thích đến nỗi cô nghĩ ra một ý tưởng có phần ngớ ngẩn nhưng lại đầy mong chờ. Mấy năm nay, Hoắc Nhiên có phải không hề quên cô không?
Khi cô còn học đại học, hội liên hiệp luật sư F đã tổ chức lễ kỷ niệm thành lập, cô và Hoắc Nhiên quả thực vẫn chưa xác nhận mối quan hệ nam nữ.
Lần đó, Tô Dư được chọn làm người dẫn chương trình.
Buổi lễ hôm đó, cô ở hậu trường thay lễ phục, lúc xoay người lại định đi ra ngoài thì bắt gặp một bóng người cao lớn đang đứng đứng chắn ánh sáng ở trước cửa.
Người đó đứng dựa vào khung cửa, hai hàng chân mày khẽ cử động.
Hai người họ không một ai nói lời nào cứ im lặng nhìn nhau như vậy.
Hoắc Nhiên lặng lẽ mỉm cười, trong ánh mắt anh có chút mờ ám, anh cúi đầu xuống, ánh mắt đưa qua nhìn toàn bộ khuôn mặt của Tô Dư.
Dưới ánh đèn, làn da trắng nõn của cô sáng lên trông rất đẹp, ẩm ướt và dịu dàng, đôi mắt to tròn đen láy, kẻ đường viền mắt kéo dài đến cuối mắt, đặc biệt là có một nốt ruồi son ở dưới mí mắt trái, đôi mắt di chuyển như sóng trông thật dễ thương.
Chiếc váy cô đang mặc là váy hai dây, xẻ thấp, để lộ xương quai xanh trông thật xinh đẹp và thanh tú.
Hoắc Nhiên bước về phía cô.
Tô Dư không biết tại sao theo ý thức bản năng thì lùi lại về sau mấy bước, rồi dựa vào mép bàn trang điểm.
Hoắc Nhiên có hơi nghiêng người xuống, đặt đôi bàn tay dài mảnh khảnh nhưng lại mạnh mẽ của mình lên bàn trang điểm.
Tô Dư vô thức dơ tay lên đặt vào ngực anh, muốn đẩy anh ra. Các sợi lông mi của cô run run, không dám nhìn vào đôi mắt đen láy của anh.
Hoắc Nhiên mở miệng, giọng có hơi khàn nói: “Tô Dư.”
Tô Dư không nói lời nào, nhưng tim lại giống như bị nghẹn ở cổ họng, anh dường như không thể nhịn được nữa, đôi môi mỏng khẽ run lên, muốn hôn lên mí mắt của cô.
Tô Dư cảm thấy căng thẳng, đầu óc rối bời, lắp bắp nói: “Đừng có hôn vào mặt, lớp trang điểm sẽ bị trôi mất.”
Cô lại quay đầu lại, gần như tự cắn vào lưỡi mình.
Nhưng sau đó khi cô nhận ra phản ứng lại, không phải vấn đề là hôn ở đâu, nhưng với mối quan hệ của họ hiện tại, căn bản không thể hôn nhau.
Nhưng đã không kịp nữa rồi, Hoắc Nhiên mỉm cười, trong đôi mắt đen láy của anh hiện lên một nụ cười chói mắt, tỏa sáng rực rỡ.
Giây tiếp theo, anh đặt đôi môi ấm áp của anh lên trái tai của cô, trái tim của cô gần như tê dại.
Cả buổi lễ kỷ niệm, điều mà tất cả mọi người mong chờ nhất chính là màn vũ đạo do các cô gái của khoa khiêu vũ của trường kế bên biểu diễn, nhưng trong cả buổi lễ Hoắc Nhiên chỉ khi nhìn thấy sự xuất hiện của người dẫn chương trình là Tô Dư mới cảm thấy có chút sức lực.
Anh dựa lưng vào thành ghế, duỗi thẳng hai chân, lười biếng nhìn Tô Dư trên sân khấu.
Vòng hai của cô rất gầy, gầy đến nỗi mà anh muốn dùng một tay để nhéo.
Làn da của cô trắng như sữa, đồng tử đen như ngọc trai, đôi chân trắng nõn, thẳng tắp và gầy gò.
Giọng nói của cô du dương, mang theo một chút sự mềm mại, giống như tiếng suối chảy trong núi vậy, gió thanh giữa rừng trúc, tuyết rơi nơi núi xa, từng tiếng một xuyên vào trong tai, khiến người ta cảm thấy toàn thân đều dễ chịu.
Lúc các cô gái trong khoa khiêu vũ biểu diễn, Hoắc Nhiên vừa nhìn liền thấy chóng mặt, anh dựa vào lưng ghế rồi nhắm mắt lại để đầu óc thư giãn.
Lục Du Châu vỗ vai anh: “Anh Nhiên, nhanh xem các nàng chân dài đi, sau lần này sẽ không còn lần nào nữa đâu!”
Hoắc Nhiên phớt lờ không để ý đến lời của anh ta.
Lục Du Châu hỏi: “Các mỹ nữ ở trên sân khấu không đẹp sao?”
Hoắc Nhiên thu đôi chân dài của mình lại, ngồi thẳng dậy nói: “Thôi được rồi đó.”
Lục Du Châu bĩu môi chua chát nói: “Vậy thì ai đẹp chứ?”
Hoắc Nhiên lười biếng nhướng mi, mím môi mỏng, ánh mắt nhìn lên sân khấu, màn khiêu vũ của các cô gái đã kết thúc, người dẫn chương trình lại bước lên.
Lục Du Châu đã hiểu: “Là tiểu công chúa à?”
Đôi môi mỏng của Hoắc Nhiên nhẹ nhàng mở ra, giọng điệu lười biếng, thấp giọng nói: “Ừm.”
Anh đã rời khỏi đám đông, cùng Tô Dư nhìn nhau mất mấy giây, liền nhìn thấy hai hàng lông mi của Tô Dư khẽ run rẩy.
Anh không nhịn được mà bật cười, quay mặt đi chỗ khác, khóe miệng nở một nụ cười đắc ý.
Đối với những cô gái khác xung quanh mà nói, Hoắc Nhiên như vậy khiến người khác khó có thể cưỡng lại được. Mái tóc đen được cắt ngắn gọn gàng, đôi mắt đen láy, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú với các đường nét nhẹ nhàng, anh nhẹ nhàng nhướng mày rồi mỉm cười, nụ cười lạnh lùng nhưng lại vô cùng thu hút.
Lục Du Châu tức giận liếc mắt nhìn Hoắc Nhiên, anh ta tức giận hơn người, chua chát nói: “Cóc mà muốn ăn thịt thiên nga.”
Hoắc Nhiên cười, nắm tay đấm vào vai của Lục Du Châu.
Sau lần đó, Hoắc Nhiên rất thích hôn lên trái tai của Tô Dư.
Có một lần cô đến lớp trễ, vội vàng đến giảng đường, nhưng may mắn thay giáo viên cũng bị kẹt xe ở trên đường nên vẫn chưa đến lớp.
Tô Dư lén la lén lút xuống hàng cuối ngồi, tùy tiện tìm một chỗ để ngồi, nhưng trong giờ học ở trường đại học F thì hầu như không có chỗ nào trống cả, thậm chí còn có nhiều sinh viên phải mượn ghế của chú bảo vệ rồi ngồi ở khoảng trống cuối lớp học.
Tô Dư nhìn quanh một vòng, cuối cùng cũng tìm được một chỗ trống bên cạnh Hoắc Nhiên.
Cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn đi qua đó để ngồi.
Hoắc Nhiên nhìn thấy Tô Dư đi tới, không biết là cố ý hay vô ý mà liền duỗi chân ra, Tô Dư muốn đi qua, chỉ có thể bảo anh đứng dậy, cô thấp giọng cầu xin: “Bạn học, một lần thôi, để cho tôi qua đi, có được không?”
Hoắc Nhiên nhìn cô một lúc, rồi mới chậm chạp nhấc chân lên, nhưng lại không đứng dậy.
Tô Dư chỉ có thể cẩn thận bám vào chiếc bàn phía trước, từ khoảng không gian hẹp mà Hoắc Nhiên chừa ra mà chen vào.
Giây tiếp theo, một đôi tay mạnh mẽ đột nhiên duỗi ra ôm lấy eo của cô, giữ chặt lấy eo của cô, cô không thể đứng vững được mà ngã về phía sau, ngồi lên đùi của Hoắc Nhiên.
Bởi vì đang trong giờ học nên cô không muốn thu hút sự chú ý của mọi người, vì vậy chỉ dám vùng vẫy nhẹ nhàng, nhưng chút sức lực đó đối với Hoắc Nhiên mà nói thì không khác gì gãi ngứa.
Tô Dư cắn môi dưới, hai má đỏ bừng lên.
“Cậu mau thả tôi ra!”
Hoắc Nhiên cười “ừm” một cái, thấp giọng gọi tên cô: “Tô Dư.”
Giây tiếp theo, đôi môi mỏng của anh chạm vào trái tai của cô từ phía sau.
“Bụp” một tiếng, sự xấu hổ bắn thẳng từ sâu trong trái tim của Tô Dư lên đến thẳng da đầu.
Cô mím chặt đôi môi hồng hào của mình, làn da trắng sữa nhuốm đầy màu đỏ ửng.
Cô nắm chặt tay, cố vắt óc suy nghĩ, dùng hết những lời chửi thề mà cô nhớ được, nhưng lặp đi lặp lại chỉ có một số ít từ như đồ vô lại, đồ khốn, lưu manh.
Hoắc Nhiên cong khóe miệng, lười biếng mỉm cười rồi buông cô ra. Cô là cô gái duy nhất anh từng thấy mà dễ thương như vậy ngay cả khi cô đang chửi bới.
Khi Tô Dư chuẩn bị tan làm, Lục Tầm đã mang theo tài liệu điều tra đến công ty luật. Cậu ấy ngồi xuống ghế sofa, trực tiếp nói: “Tài liệu về Tạ Thân không dễ điều tra chút nào, ông nội của anh ta đã phong tỏa tất cả thông tin nên làm em mất rất nhiều thời gian. Nhưng tài liệu về Thịnh Vãn thì đã để trong túi rồi.”
Tô Dư xé túi tài liệu ra.
Mấy ngày nay Lục Tầm về quê của Thịnh Vãn để thu thập tài liệu, đó là một ngôi làng ở miền núi nghèo nàn, nhưng phong cảnh núi sông ở đó rất đẹp, tất cả mọi người ở đây hầu như ai cũng giỏi ca hát, đặc biệt là Thịnh Vãn.
Danh sách chương