5.
Tôi bước ra khỏi biệt thự.
Phùng Hoan vậy mà đuổi được người.
Trong mắt ẻm hiện lên vẻ bối rối, không nhịn được hỏi tôi: "Mày đang chơi cái trò gì thế? Sao có thể cam tâm tình nguyện rời khỏi đây?"
Có lẽ trong mắt Phùng Hoan.
Nhà này rất tốt, béo bở như được làm bằng vàng.
Nhưng đối với tôi, nó hơi quá sức.
Không có thứ gọi là tình cảm gia đình.
Cũng không có thứ gì gọi là sự yêu chiều của cha mẹ.
Chỉ có những trận chiến cạnh tranh tàn khốc, những bữa tiệc tưởng chừng như yên bình, anh em họ bề ngoài tỏ ra hòa thuận.
Thực tế lại ở trong tối thọc nhau một đao.
Suy cho cùng, nếu có thể huỷ được một đứa, ngày sau có thể lấy thêm một chút cổ phần tập đoàn.
Thật khó để đề phòng những âm mưu trong tối.
Tôi đưa tay chạm vào tai trái của mình.
Cô chị họ bằng tuổi tôi, nhìn có vẻ hiền lành dễ thương, tôi dành toàn bộ lòng tin cho cô ta nhưng cô ta lại cố gắng hủy hoại khuôn mặt của tôi.
Một thiên kim hào môn bị huỷ dung không lấy được cổ phần cũng không có bất kỳ giá trị sử dụng nào.
Đặc biệt là chị em cùng tuổi, một thiên kim xuất sắc sẽ càng có cơ hội khi ở trước mặt thông gia.
Còn đứa bị vứt bỏ? Cuối sống còn tồi tệ hơn cả ăn mày.
Ai mà không hiểu đạo lý đuổi tận giết tuyệt?
Tuy thoát khỏi âm mưu lần đó nhưng tai trái tôi đã mất hết thính lực.
May là bề mặt không bị hư hại, như cũ vẫn còn giá trị sử dụng.
Vì vậy tôi mới có thể tiếp tục sống sót.
Sau đó tôi không bao giờ tin tưởng ai nữa.
Bố ruột thì đã sao, em gái lại thế nào?
Không một ai có thể tin tưởng.
Tin nữa? Thì thua rồi.
Tôi không chịu được kết quả của sự thất bại.
Bây giờ đã không còn quan hệ huyết thống thì tôi không có tư cách để cạnh tranh với họ.
Không cần phải chặn minh thương ám tiễn, thể xác và tinh thần cực kỳ khoan khoái.
Đáng tiếc Phùng Hoan nhìn có vẻ nhu nhược này, dường như không biết bản thân sắp gặp phải chuyện gì.
“Vũ đạo, piano, cắm hoa, còn có mấy cái quản lý từ nay về sau đều là của cô.”
Dù sao đã thay cô nàng này sống nhiều năm như vậy, cho nên tôi vẫn có lòng tốt nhắc nhở ẻm:
"Khiến bản thân có giá trị để có thể sống lâu hơn nhé."
Cuối cùng, tôi chậm rãi bước ra khỏi cửa trước ánh mắt bối rối và nghi ngờ của ẻm.
Tôi bước ra khỏi biệt thự.
Phùng Hoan vậy mà đuổi được người.
Trong mắt ẻm hiện lên vẻ bối rối, không nhịn được hỏi tôi: "Mày đang chơi cái trò gì thế? Sao có thể cam tâm tình nguyện rời khỏi đây?"
Có lẽ trong mắt Phùng Hoan.
Nhà này rất tốt, béo bở như được làm bằng vàng.
Nhưng đối với tôi, nó hơi quá sức.
Không có thứ gọi là tình cảm gia đình.
Cũng không có thứ gì gọi là sự yêu chiều của cha mẹ.
Chỉ có những trận chiến cạnh tranh tàn khốc, những bữa tiệc tưởng chừng như yên bình, anh em họ bề ngoài tỏ ra hòa thuận.
Thực tế lại ở trong tối thọc nhau một đao.
Suy cho cùng, nếu có thể huỷ được một đứa, ngày sau có thể lấy thêm một chút cổ phần tập đoàn.
Thật khó để đề phòng những âm mưu trong tối.
Tôi đưa tay chạm vào tai trái của mình.
Cô chị họ bằng tuổi tôi, nhìn có vẻ hiền lành dễ thương, tôi dành toàn bộ lòng tin cho cô ta nhưng cô ta lại cố gắng hủy hoại khuôn mặt của tôi.
Một thiên kim hào môn bị huỷ dung không lấy được cổ phần cũng không có bất kỳ giá trị sử dụng nào.
Đặc biệt là chị em cùng tuổi, một thiên kim xuất sắc sẽ càng có cơ hội khi ở trước mặt thông gia.
Còn đứa bị vứt bỏ? Cuối sống còn tồi tệ hơn cả ăn mày.
Ai mà không hiểu đạo lý đuổi tận giết tuyệt?
Tuy thoát khỏi âm mưu lần đó nhưng tai trái tôi đã mất hết thính lực.
May là bề mặt không bị hư hại, như cũ vẫn còn giá trị sử dụng.
Vì vậy tôi mới có thể tiếp tục sống sót.
Sau đó tôi không bao giờ tin tưởng ai nữa.
Bố ruột thì đã sao, em gái lại thế nào?
Không một ai có thể tin tưởng.
Tin nữa? Thì thua rồi.
Tôi không chịu được kết quả của sự thất bại.
Bây giờ đã không còn quan hệ huyết thống thì tôi không có tư cách để cạnh tranh với họ.
Không cần phải chặn minh thương ám tiễn, thể xác và tinh thần cực kỳ khoan khoái.
Đáng tiếc Phùng Hoan nhìn có vẻ nhu nhược này, dường như không biết bản thân sắp gặp phải chuyện gì.
“Vũ đạo, piano, cắm hoa, còn có mấy cái quản lý từ nay về sau đều là của cô.”
Dù sao đã thay cô nàng này sống nhiều năm như vậy, cho nên tôi vẫn có lòng tốt nhắc nhở ẻm:
"Khiến bản thân có giá trị để có thể sống lâu hơn nhé."
Cuối cùng, tôi chậm rãi bước ra khỏi cửa trước ánh mắt bối rối và nghi ngờ của ẻm.
Danh sách chương