Sở dĩ kẻ tình nghi bị truy lùng mạo hiểm nổ súng là có lý do, gã chưa từng bị một con chó đuổi đến chật vật như vậy!
Không, con chó lai sói như ẩn như hiện sau lưng kia con mẹ nó không thể dùng chó để hình dung, nó đơn giản chính là một con sói hoang ăn thịt người.
Gã thanh niên chạy trốn đã chơi đồ, trạng thái cơ thể không được tốt, cộng thêm con chó sói khiến gã cảm giác rợn cả tóc gáy, đến nỗi gã mới chạy một đoạn đã cảm thấy bắp chân mềm nhũn, cơ thể như đang bị bệnh sốt rét.
Không còn cách nào khác, nên mới hốt hoảng lựa chọn nổ súng.
Đạn lạc có làm gì được Otis không? Không, nhưng hắn bị chọc giận.
Nơi sâu trong ký ức cũng có tiếng súng vang lên đã gần như lấy mạng của hắn. Nếu hắn chết, sẽ không có toàn bộ những chuyện sau này, sẽ không gặp được Alexander ngọt ngào trong lòng hắn.
Con người này đáng chết.
Otis lộ răng nanh, phát ra tiếng gầm gừ làm người sợ hãi từ trong cổ họng. Mặc dù không trầm mạnh như gấu Bắc cực, cũng không dũng mãnh như sư tử, nhưng cực kỳ hung ác, như cọng rơm cuối cùng đè bẹp lạc đà, đánh nát tâm lý của kẻ tình nghi.
Kiều Thất Tịch nghe tiếng nhanh chóng đuổi tới, chỉ thấy bốn chân cậu nhanh như chớp, cơ thể nhẹ nhàng thon dài nâng lên hạ xuống nhịp nhàng, cúi thấp đầu về phía trước tăng tốc phi nước đại từng chút một.
Đây là tư thế chuẩn mực thường thấy trên đường đua, thường dùng để thi đấu. Khác với việc tốc độ quyết định thắng thua trên đường đua, chó nghiệp vụ có chứng nhận vào cương vị thì tốc độ quyết định sống chết, không phải nó chết thì chính là kẻ tình nghi chết.
Kẻ tình nghi băng qua đường cái, vượt qua bờ ruộng, đâm đầu vào ruộng ngô, đây là tự tìm đường chết!
Trước đó Otis không dám đuổi sát nút vì sợ bại lộ hành tung của mình, cho đối phương có cơ hội ngắm chuẩn, hiện tại vào ruộng ngô, đó chính là thiên đường đi săn của hắn.
Kẻ tình nghi không biết mình sắp phải đối mặt với điều gì, chợt nghe thấy tiếng động, giống như có gì đó sột soạt lướt qua thân cây ngô xung quanh mình.
Bất chợt gã quay đầu dùng súng hướng vào lối đi, lại chẳng phát hiện bất cứ thứ gì, bên trái không có, bên phải không có, bấy giờ gã mới phát hiện mình mắc sai lầm.
Trái tim trong ngực nhảy thình thịch, phụ tải quá lớn làm phổi gã đau nhức, đầu cũng choáng váng từng cơn.
Đôi con ngươi màu ô liu nhìn chằm chằm tên tội phạm bỏ trốn trong bóng tối, nhẹ nhàng hô hấp, động tác của hắn hờ hững với con mồi trong tình huống này.
Lúc hắn đi đường đè thấp hai vai, chứng tỏ hắn không có dự định tấn công. Mãi đến khi hắn chậm rãi đè thấp vòng eo gầy săn chắc xuống, bốn chân tụ lực, mới là điềm báo trước khi đi săn.
Nước bọt trên đầu lưỡi chó sói lặng yên không tiếng động nhỏ xuống đất, một giây sau, miệng dã thú càn rỡ há lớn.
Kẻ tình nghi xoay người lại, đôi mắt vốn đục ngầu phóng to, cái bóng của con sói dữ cuồng ngạo hiện lên trước mặt gã.
Tay cầm súng mới giương cao, răng sói đã cắm thật sâu vào cổ tay gã, lập tức đâm thành lỗ sâu không ngừng chảy máu.
Kiều Thất Tịch nghe thấy tiếng con người kêu thảm thiết tê tâm liệt phế vang lên trong ruộng ngô.
Chạy tới xem xét, Otis đã quật kẻ tình nghi ngã xuống đất, khẩu súng rơi bên cạnh, mà kẻ tình nghi còn đang giãy dụa dùng bàn tay còn nguyên vẹn để nhặt súng.
"Nằm mơ!"
Ngài Trứng lập tức chạy nhanh tới, ngậm cây súng nguy hiểm kia đi, thế là kẻ tình nghi đã mất vũ khí, chỉ có thể dùng sức để đối phó với chó nghiệp vụ.
"Otis, cẩn thận gã cắn anh!"
Kiều Thất Tịch tính đi tính lại, uy hiếp lớn nhất trên người kẻ tình nghi chính là răng, còn những cái khác chẳng là gì.
Otis dừng lại, con người cũng cắn hả? Lần đầu nghe nói đấy, lạ thật.
"Được, biết rồi."
An ủi gấu nhỏ, Otis nghiêm túc liếm liếm răng nanh, tuy nhiên nếu bàn về vật lộn cắn xé, hắn có chấp tên người này một móng vuốt thì đối phương cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
Kẻ tình nghi nằm trong ruộng ngô, ôm tay lăn lộn rên rỉ, nhìn như đã không còn sức phản công, nhưng một tay lành lặn khác của gã bỗng vươn về phía túi.
Nhưng còn chưa kịp lấy dao giấu ở chỗ nào đó ra, cổ tay gã lần nữa bị chó nghiệp vụ tấn công.
"A..."
Lần này hai cánh tay đều bị phế, kẻ tình nghi gào ra cả nước mắt nước mũi.
Kiều Thất Tịch không đành lòng nhìn thẳng, quay đầu lại: Bất ngờ chưa? Chưa từng thấy chó nghiệp vụ hung ác vậy sao?
Tất nhiên rồi, bạn trai cậu không phải chó nghiệp vụ, là dã thú chân thật đấy.
Con người sợ hãi mở mắt, thấy con chó nghiệp vụ hạ miệng tàn nhẫn lạnh băng nhìn gã, dường như đang nói: Còn có lần sau thì răng ta sẽ cắm vào động mạch chủ của ngươi.
Kẻ tình nghi không dám động đậy.
Ở khu chung cư có tất cả tám người, hai tay ôm đầu đàng hoàng ngồi xổm ở trong một căn phòng, do Phùng Kiêu trông coi bọn họ.
Ngu Thiệu không yên lòng hai con sói lần đầu tiên vào cương vị, hắn theo sau chạy tới.
Trứng Trứng và Bình An làm kẻ tình nghi chảy máu, nằm trên mặt đất chưa rõ sống chết, huấn luyện viên không quan tâm, đời này có cảnh tượng gì mà hắn chưa thấy chứ?
Chỉ thì thầm một tiếng: "Một lát nữa cục trưởng Phùng sẽ lại nói chúng ta không được tích sự gì."
Đầu tiên hắn lấy khẩu súng trong miệng Trứng Trứng, cầm trong tay xem xét, đúng là súng tự chế, quả thật được làm rất ra dáng.
Huấn luyện viên nhét súng vào trong thắt lưng, nét mặt nghiêm túc áp giải kẻ tình nghi, không nghe lời còn đá một phát vào đùi: "Tàng trữ súng ống còn dám nổ súng hả? Tôi thấy anh đúng là ăn gan hùm mật báo!"
Mười phút sau, toàn bộ kẻ tình nghi đều được áp giải trong phòng, ngay sau đó người của phân cục đến, đi đến trước mặt Phùng Kiêu báo cáo: "Cục trưởng Phùng!"
"Lục soát bên dưới mấy chiếc xe, cả ngôi nhà này nữa." Phùng Kiêu phân phó.
Lúc này, chó nghiệp vụ phát hiện khác thường, huấn luyện viên đi theo nó xuống, đi vào một cánh cửa nào đó ở lầu một.
"Bên trong có người à?"
Đúng thật, bên trong căn phòng ẩn giấu này là chủ nhân căn nhà, cũng chính là người dân thôn này, phát hiện cảnh sát tới nhà mình lùng bắt những kẻ kia, bọn họ căn bản không dám động đậy, cũng không dám chạy trốn.
Hơn mười phút sau, các nhân viên cảnh sát tìm thấy tất cả tang vật trong căn phòng ẩn giấu này, trong xe không tìm thấy đồ vật trái phép, nhưng lại tìm được một tủ sắt trong phòng, bên trong có một ít tiền mặt, đồng hồ đeo tay hàng hiệu và trang sức đắt đỏ.
Về phần hàng cấm đều bày trên bàn, số lượng không ít.
Cảnh sát giải những kẻ này về thẩm vấn, hỏi ra mới biết rằng bọn chúng là lừa đảo và bắt chẹt, những đồng hồ trang sức kia có vài thứ do bắt chẹt được, vài thứ do trộm được.
Về phần ma túy, đám người này kiên quyết không thừa nhận mình buôn bán ma túy, chỉ khai ma túy đến từ thị trường giao dịch.
Hơn nữa còn không phải tại thành phố.
Phân cục không tra được gì, trước mắt chỉ có thể căn cứ vào tội mà bọn chúng phạm để trình lên trên.
Quá trình đi đến bước này, Kiều Thất Tịch rất lo lắng sẽ xử nhẹ những kẻ này, cậu sợ đến lúc đó giam một hai năm, đưa chút tiền đút lót, đám gậy quấy phân heo này lại giao vạ cho xã hội.
Thế thì cậu và Otis cực cực khổ khổ mạo hiểm tính mạng đuổi bắt tội phạm, chẳng phải một chút ý nghĩa cũng không có sao?
Otis không hiểu: "Bọn chúng ghê tởm vậy, tại sao không trực tiếp cắn chết?"
Nói xong liếm liếm răng mình, dường như muốn nói nếu cần anh có thể làm thay.
Kiều Thất Tịch trợn trắng mắt, lười nói chuyện với cái người thiếu kiến thức pháp luật này, à, không đúng, việc này nhất định phải nói rõ ràng mới được.
Không phải nói đùa.
"Otis, anh nghe nè, cắn chết con người là phạm pháp, lần tới thi hành nhiệm vụ, trong tình huống không cần thiết, anh nhất định phải cắn nhẹ chút nha, nếu không gã chết anh cũng gặp phiền phức."
Một lúc lâu sau, Kiều Thất Tịch lại bổ sung: "Tất nhiên em nói là trong tình huống đảm bảo an toàn bản thân, nếu gã uy hiếp an toàn của anh thì anh xé gã thành tám mảnh em cũng không ý kiến."
Nếu dám tổn thương một sợi lông của Otis, cậu chắc chắn sẽ xé đối phương thành mười tám mảnh.
Cần thiết hay không, ai sẽ bình phẩm?
Otis nhìn gấu nhỏ: "Anh cho rằng cần thiết nên anh mới cắn gã, nếu pháp luật con người cho rằng anh sai, chẳng lẽ anh làm sai sao?"
Đám người thiếu kiến thức pháp luật có đặc điểm gì?
Chính là cảm thấy ông đây là trung tâm vũ trụ, quan trọng là ta cảm thấy, không cần ngươi cảm thấy!
Gặp phải kiểu bạn trai này, ngài Trứng có thể làm gì đây? Đương nhiên là kiên nhẫn giải thích cho đối phương: "Pháp luật sẽ không đặc biệt làm khó chó nghiệp vụ, trong lịch sử chưa từng xuất hiện phán quyết không công bằng với chó nghiệp vụ."
Đối với cảnh khuyển và quân khuyển, quốc gia rất bảo vệ, bởi vì cống hiến của chúng cho xã hội là thứ mà những phần tử phạm tội kia tám đời cũng không đuổi kịp.
Quốc gia thà muốn một con chó nghiệp vụ còn sống, cũng không muốn một tên tội phạm tiếp tục làm hại xã hội.
Giờ khắc này, Kiều Thất Tịch cực kỳ sợ hãi đám người này không bị nhận trừng phạt tương xứng, tuy nhiên lo lắng của cậu là dư thừa, chuyện này rất nhanh đã có kết quả rõ ràng.
Qua hai ngày, công an tỉnh lân cận tới đây bắt người, hóa ra địa điểm phạm tội của nhóm người là ở tỉnh họ, người mất đồ cũng là dân tỉnh họ.
Công an hai tỉnh hợp tác, cùng nhau tiến công phần tử phạm tội, việc này mang tính điển hình, không thể phán nhẹ, chỉ có phán nặng.
Ngày giao tội phạm, có mấy phóng viên đến phỏng vấn.
Hôm nay là ngày làm việc, là lực lượng chính xuất cảnh ngày hôm đó, Kiều Thất Tịch và Otis hai nô lệ tư bản 995*, cũng mặc đồng phục có mặt, cảnh tượng này nếu không có hai con chó nghiệp vụ uy vũ ở đây thì đúng thật là thiêu thiếu cái gì đó.
* 955 đề cập đến hệ thống làm việc đi làm lúc 9 giờ sáng và tan sở lúc 5 giờ chiều vào các ngày trong tuần và làm việc 5 ngày một tuần. Còn được gọi là "9 đến 5", nó từng được sử dụng để mô tả công việc và cuộc sống không thay đổi của những"nô lệ" công ty.
Cục trưởng Phùng đầy mặt hồng quang, cười mỉm đứng ở đằng kia, bắt tay với công an tỉnh lân cận cho truyền thống quay lại một video quý giá.
"Cục trưởng Phùng của bọn mày đẹp trai không?" Huấn luyện viên vừa nhìn vừa toét miệng, cuối cùng không kìm lòng nổi xoa nhẹ lên đầu Trứng Trứng, sức quá lớn, lông sắp bị y lột trọc.
Kiều Thất Tịch ngoẹo đầu, nghĩ thầm: Đừng có phát tiết sức trai tráng của anh lên người tui, cẩn thận tui thả bạn trai cắn người.
Otis chăm chú làm nhiệm vụ ghé mắt, lỗ tai thính nhẹ nhàng run run, chậm rãi hỏi: "Không phải em nói cắn người là phạm pháp à?"
Còn là cắn huấn luyện viên, bé đắng yêu gan to thật.
"..." Anh cắn mà đâu phải em cắn...
Có sao nói vậy, cục trưởng Phùng đẹp trai thật!
Tuy huấn luyện viên cũng không kém, khác ở chỗ tính tình huấn luyện viên nội liễm khiêm tốn, dường như không thích hợp với hoạt động xã hội. Còn cục trưởng Phùng, nhìn tuổi còn trẻ thật ra làm người lại chu toàn, khéo đưa đẩy, vị trí này rất hợp với anh.
Trong hai ngày chờ kết án, bên trong phân cục tổ chức một buổi tiệc chào mừng, không phải cho huấn luyện viên mà hoàn toàn là cho hai con chó nghiệp vụ vừa vào cương vị đã lập được công.
Địa điểm liên hoan ngay tại cục, lãnh đạo của bọn họ tự mình đi mua thức ăn về làm, Kiều Thất Tịch và Otis cũng đi, dù sao hai bọn chúng là nhân vật chính, phải xem chúng thích ăn gì.
Chợ bán thức ăn sau giờ tan làm có thể nói là người đông nghìn nghịt. Người dân thành phố trông thấy cảnh sát dẫn theo chó nghiệp vụ ra đường đều rất kính trọng tránh ra một lối đi, trên mặt là ý cười xán lạn thân mật.
Đó là đương nhiên, có cảnh sát và chó nghiệp vụ ở đây, mọi người đi dạo trong chợ có cảm giác cực kỳ an toàn.
Đừng nói ăn trộm cũng không dám trộm đồ.
Xe điện để ven đường cũng an toàn.
"Otis, anh muốn ăn cái gì?"
Thực phẩm trong chợ rực rỡ muôn màu, Kiều Thất Tịch hút nước miếng vừa chảy ra, mắt không kịp nhìn, một bên là gia cầm, một bên là gia súc, đối diện còn có khu hải sản, đồ ăn ngon hơi nhiều nha.
"Em bảo huấn luyện viên mua thịt, anh bảo huấn luyện viên mua cá."
"Thông minh!"
Đôi vợ chồng tính toán xong, Alexander lập tức kéo huấn luyện viên nũng nịu, mục tiêu là một sạp bán thịt bò, ríu ra ríu rít. Tiếp theo là một quầy bán đùi gà.
"Thật tham lam." Huấn luyện viên hít khí lạnh, ví tiền của hắn.
Kiều Thất Tịch cười gian: Đây đã là gì?!
Đến lượt Otis kén ăn, đối phương chọn tôm bự và cá rô đồng, đều quý!
Huấn luyện viên: "..."
Đã khóc choáng trong nhà vệ sinh.
Đồ ăn tốt như vậy nằm ngoài định mức tiêu dùng, đơn vị không chi trả. May là không phải ngày nào cũng ăn như thế, nếu không tiền lương của y sẽ đổ hết lên hai con chó.
Mua đồ ăn về, Phùng Kiêu và nhân viên cảnh sát trực ban cùng nhau nấu cơm, Ngu Thiệu chuyên môn xử lý cơm tối cho hai con chó nghiệp vụ... Bỏ vỏ tôm bự, lọc thịt cá rô đồng, sau đó trộn thịt cá và thịt tôm vào nhau, đập thêm mấy trái trứng vào rồi quấy, cuối cùng dùng lồng hấp bánh bao chưng hai mươi phút.
Hương bay bốn phía.
Chảy nước miếng, chảy nước miếng.
Thật không dám giấu diếm, Kiều Thất Tịch cũng không muốn không có tiền đồ như thế, nhưng đây là bản tính của chó, cậu chỉ là phạm vào sai lầm mà chó khắp thiên hạ đều phạm phải.
Otis: ???
Thật hả? Không phải do em thèm ăn à?
Tôm nõn đặc biệt được huấn luyện viên chế biến.
Kết hợp với trứng và thịt cá, vừa ra lò nóng hôi hổi, vị tươi xông vào mũi, sau khi hạ nhiệt ăn ngụm lớn, cắn tôm bóc vỏ ở trong miệng cảm giác thơm ngon trơn mềm.
Nhân viên cảnh sát bên cạnh đều thèm đến khóc.
Vài ngày sau, vụ án này thuận lợi kết án ở tỉnh lân cận, cuối cùng nhóm người kia bị phán án tù có thời hạn tám năm, ở nước ta đây được coi là hình phạt khá nặng. Nếu không mang tính điển hình, nhiều lắm sẽ chỉ phán bốn năm năm tù.
Tin tức xuống tới, bầu không khí toàn bộ phân cục vui mừng hớn hở, nhất là ngài Trứng, dứt khoát nghĩ múa một đoạn Thái Y Lâm ngay trong cục!
Xoay tròn ~ nhảy vọt ~ tui không ngừng nghỉ ~
Tuy nhiên cậu nhịn được, cục công an là nơi nghiêm túc, đoan chính, nghiêm cẩn.
Cùng với kết án, thành phố và tỉnh đều có khen ngợi xuống, nhấn mạnh khen ngợi hai con chó nghiệp vụ lần đầu vào cương vị.
Những điều này đều được ghi vào hồ sơ của chúng.
Nhân viên cảnh sát phân cục đều biết, ban đầu Bình An và Trứng Trứng tham gia lục soát cứu nạn vụ sụt lún, còn được lên báo chí và thời sự tỉnh. Hiện tại đối mặt với chúng, đều mở miệng một tiếng ngài Trứng, mở miệng một tiếng Ngài An.
Hiện tại Otis không cần Kiều Thất Tịch phiên dịch tiếng Trung thật ra không biết rõ tôn kính của con người, hắn cho rằng nhiệm vụ mấy ngày trước hắn còn chưa kịp làm nóng người.
Con mồi quá yếu, còn không bằng linh dương hăng hái trên thảo nguyên.
------
Tác giả có lời muốn nói:
Làm nóng người ~
Eo của O tổng rất được nha.
Không, con chó lai sói như ẩn như hiện sau lưng kia con mẹ nó không thể dùng chó để hình dung, nó đơn giản chính là một con sói hoang ăn thịt người.
Gã thanh niên chạy trốn đã chơi đồ, trạng thái cơ thể không được tốt, cộng thêm con chó sói khiến gã cảm giác rợn cả tóc gáy, đến nỗi gã mới chạy một đoạn đã cảm thấy bắp chân mềm nhũn, cơ thể như đang bị bệnh sốt rét.
Không còn cách nào khác, nên mới hốt hoảng lựa chọn nổ súng.
Đạn lạc có làm gì được Otis không? Không, nhưng hắn bị chọc giận.
Nơi sâu trong ký ức cũng có tiếng súng vang lên đã gần như lấy mạng của hắn. Nếu hắn chết, sẽ không có toàn bộ những chuyện sau này, sẽ không gặp được Alexander ngọt ngào trong lòng hắn.
Con người này đáng chết.
Otis lộ răng nanh, phát ra tiếng gầm gừ làm người sợ hãi từ trong cổ họng. Mặc dù không trầm mạnh như gấu Bắc cực, cũng không dũng mãnh như sư tử, nhưng cực kỳ hung ác, như cọng rơm cuối cùng đè bẹp lạc đà, đánh nát tâm lý của kẻ tình nghi.
Kiều Thất Tịch nghe tiếng nhanh chóng đuổi tới, chỉ thấy bốn chân cậu nhanh như chớp, cơ thể nhẹ nhàng thon dài nâng lên hạ xuống nhịp nhàng, cúi thấp đầu về phía trước tăng tốc phi nước đại từng chút một.
Đây là tư thế chuẩn mực thường thấy trên đường đua, thường dùng để thi đấu. Khác với việc tốc độ quyết định thắng thua trên đường đua, chó nghiệp vụ có chứng nhận vào cương vị thì tốc độ quyết định sống chết, không phải nó chết thì chính là kẻ tình nghi chết.
Kẻ tình nghi băng qua đường cái, vượt qua bờ ruộng, đâm đầu vào ruộng ngô, đây là tự tìm đường chết!
Trước đó Otis không dám đuổi sát nút vì sợ bại lộ hành tung của mình, cho đối phương có cơ hội ngắm chuẩn, hiện tại vào ruộng ngô, đó chính là thiên đường đi săn của hắn.
Kẻ tình nghi không biết mình sắp phải đối mặt với điều gì, chợt nghe thấy tiếng động, giống như có gì đó sột soạt lướt qua thân cây ngô xung quanh mình.
Bất chợt gã quay đầu dùng súng hướng vào lối đi, lại chẳng phát hiện bất cứ thứ gì, bên trái không có, bên phải không có, bấy giờ gã mới phát hiện mình mắc sai lầm.
Trái tim trong ngực nhảy thình thịch, phụ tải quá lớn làm phổi gã đau nhức, đầu cũng choáng váng từng cơn.
Đôi con ngươi màu ô liu nhìn chằm chằm tên tội phạm bỏ trốn trong bóng tối, nhẹ nhàng hô hấp, động tác của hắn hờ hững với con mồi trong tình huống này.
Lúc hắn đi đường đè thấp hai vai, chứng tỏ hắn không có dự định tấn công. Mãi đến khi hắn chậm rãi đè thấp vòng eo gầy săn chắc xuống, bốn chân tụ lực, mới là điềm báo trước khi đi săn.
Nước bọt trên đầu lưỡi chó sói lặng yên không tiếng động nhỏ xuống đất, một giây sau, miệng dã thú càn rỡ há lớn.
Kẻ tình nghi xoay người lại, đôi mắt vốn đục ngầu phóng to, cái bóng của con sói dữ cuồng ngạo hiện lên trước mặt gã.
Tay cầm súng mới giương cao, răng sói đã cắm thật sâu vào cổ tay gã, lập tức đâm thành lỗ sâu không ngừng chảy máu.
Kiều Thất Tịch nghe thấy tiếng con người kêu thảm thiết tê tâm liệt phế vang lên trong ruộng ngô.
Chạy tới xem xét, Otis đã quật kẻ tình nghi ngã xuống đất, khẩu súng rơi bên cạnh, mà kẻ tình nghi còn đang giãy dụa dùng bàn tay còn nguyên vẹn để nhặt súng.
"Nằm mơ!"
Ngài Trứng lập tức chạy nhanh tới, ngậm cây súng nguy hiểm kia đi, thế là kẻ tình nghi đã mất vũ khí, chỉ có thể dùng sức để đối phó với chó nghiệp vụ.
"Otis, cẩn thận gã cắn anh!"
Kiều Thất Tịch tính đi tính lại, uy hiếp lớn nhất trên người kẻ tình nghi chính là răng, còn những cái khác chẳng là gì.
Otis dừng lại, con người cũng cắn hả? Lần đầu nghe nói đấy, lạ thật.
"Được, biết rồi."
An ủi gấu nhỏ, Otis nghiêm túc liếm liếm răng nanh, tuy nhiên nếu bàn về vật lộn cắn xé, hắn có chấp tên người này một móng vuốt thì đối phương cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
Kẻ tình nghi nằm trong ruộng ngô, ôm tay lăn lộn rên rỉ, nhìn như đã không còn sức phản công, nhưng một tay lành lặn khác của gã bỗng vươn về phía túi.
Nhưng còn chưa kịp lấy dao giấu ở chỗ nào đó ra, cổ tay gã lần nữa bị chó nghiệp vụ tấn công.
"A..."
Lần này hai cánh tay đều bị phế, kẻ tình nghi gào ra cả nước mắt nước mũi.
Kiều Thất Tịch không đành lòng nhìn thẳng, quay đầu lại: Bất ngờ chưa? Chưa từng thấy chó nghiệp vụ hung ác vậy sao?
Tất nhiên rồi, bạn trai cậu không phải chó nghiệp vụ, là dã thú chân thật đấy.
Con người sợ hãi mở mắt, thấy con chó nghiệp vụ hạ miệng tàn nhẫn lạnh băng nhìn gã, dường như đang nói: Còn có lần sau thì răng ta sẽ cắm vào động mạch chủ của ngươi.
Kẻ tình nghi không dám động đậy.
Ở khu chung cư có tất cả tám người, hai tay ôm đầu đàng hoàng ngồi xổm ở trong một căn phòng, do Phùng Kiêu trông coi bọn họ.
Ngu Thiệu không yên lòng hai con sói lần đầu tiên vào cương vị, hắn theo sau chạy tới.
Trứng Trứng và Bình An làm kẻ tình nghi chảy máu, nằm trên mặt đất chưa rõ sống chết, huấn luyện viên không quan tâm, đời này có cảnh tượng gì mà hắn chưa thấy chứ?
Chỉ thì thầm một tiếng: "Một lát nữa cục trưởng Phùng sẽ lại nói chúng ta không được tích sự gì."
Đầu tiên hắn lấy khẩu súng trong miệng Trứng Trứng, cầm trong tay xem xét, đúng là súng tự chế, quả thật được làm rất ra dáng.
Huấn luyện viên nhét súng vào trong thắt lưng, nét mặt nghiêm túc áp giải kẻ tình nghi, không nghe lời còn đá một phát vào đùi: "Tàng trữ súng ống còn dám nổ súng hả? Tôi thấy anh đúng là ăn gan hùm mật báo!"
Mười phút sau, toàn bộ kẻ tình nghi đều được áp giải trong phòng, ngay sau đó người của phân cục đến, đi đến trước mặt Phùng Kiêu báo cáo: "Cục trưởng Phùng!"
"Lục soát bên dưới mấy chiếc xe, cả ngôi nhà này nữa." Phùng Kiêu phân phó.
Lúc này, chó nghiệp vụ phát hiện khác thường, huấn luyện viên đi theo nó xuống, đi vào một cánh cửa nào đó ở lầu một.
"Bên trong có người à?"
Đúng thật, bên trong căn phòng ẩn giấu này là chủ nhân căn nhà, cũng chính là người dân thôn này, phát hiện cảnh sát tới nhà mình lùng bắt những kẻ kia, bọn họ căn bản không dám động đậy, cũng không dám chạy trốn.
Hơn mười phút sau, các nhân viên cảnh sát tìm thấy tất cả tang vật trong căn phòng ẩn giấu này, trong xe không tìm thấy đồ vật trái phép, nhưng lại tìm được một tủ sắt trong phòng, bên trong có một ít tiền mặt, đồng hồ đeo tay hàng hiệu và trang sức đắt đỏ.
Về phần hàng cấm đều bày trên bàn, số lượng không ít.
Cảnh sát giải những kẻ này về thẩm vấn, hỏi ra mới biết rằng bọn chúng là lừa đảo và bắt chẹt, những đồng hồ trang sức kia có vài thứ do bắt chẹt được, vài thứ do trộm được.
Về phần ma túy, đám người này kiên quyết không thừa nhận mình buôn bán ma túy, chỉ khai ma túy đến từ thị trường giao dịch.
Hơn nữa còn không phải tại thành phố.
Phân cục không tra được gì, trước mắt chỉ có thể căn cứ vào tội mà bọn chúng phạm để trình lên trên.
Quá trình đi đến bước này, Kiều Thất Tịch rất lo lắng sẽ xử nhẹ những kẻ này, cậu sợ đến lúc đó giam một hai năm, đưa chút tiền đút lót, đám gậy quấy phân heo này lại giao vạ cho xã hội.
Thế thì cậu và Otis cực cực khổ khổ mạo hiểm tính mạng đuổi bắt tội phạm, chẳng phải một chút ý nghĩa cũng không có sao?
Otis không hiểu: "Bọn chúng ghê tởm vậy, tại sao không trực tiếp cắn chết?"
Nói xong liếm liếm răng mình, dường như muốn nói nếu cần anh có thể làm thay.
Kiều Thất Tịch trợn trắng mắt, lười nói chuyện với cái người thiếu kiến thức pháp luật này, à, không đúng, việc này nhất định phải nói rõ ràng mới được.
Không phải nói đùa.
"Otis, anh nghe nè, cắn chết con người là phạm pháp, lần tới thi hành nhiệm vụ, trong tình huống không cần thiết, anh nhất định phải cắn nhẹ chút nha, nếu không gã chết anh cũng gặp phiền phức."
Một lúc lâu sau, Kiều Thất Tịch lại bổ sung: "Tất nhiên em nói là trong tình huống đảm bảo an toàn bản thân, nếu gã uy hiếp an toàn của anh thì anh xé gã thành tám mảnh em cũng không ý kiến."
Nếu dám tổn thương một sợi lông của Otis, cậu chắc chắn sẽ xé đối phương thành mười tám mảnh.
Cần thiết hay không, ai sẽ bình phẩm?
Otis nhìn gấu nhỏ: "Anh cho rằng cần thiết nên anh mới cắn gã, nếu pháp luật con người cho rằng anh sai, chẳng lẽ anh làm sai sao?"
Đám người thiếu kiến thức pháp luật có đặc điểm gì?
Chính là cảm thấy ông đây là trung tâm vũ trụ, quan trọng là ta cảm thấy, không cần ngươi cảm thấy!
Gặp phải kiểu bạn trai này, ngài Trứng có thể làm gì đây? Đương nhiên là kiên nhẫn giải thích cho đối phương: "Pháp luật sẽ không đặc biệt làm khó chó nghiệp vụ, trong lịch sử chưa từng xuất hiện phán quyết không công bằng với chó nghiệp vụ."
Đối với cảnh khuyển và quân khuyển, quốc gia rất bảo vệ, bởi vì cống hiến của chúng cho xã hội là thứ mà những phần tử phạm tội kia tám đời cũng không đuổi kịp.
Quốc gia thà muốn một con chó nghiệp vụ còn sống, cũng không muốn một tên tội phạm tiếp tục làm hại xã hội.
Giờ khắc này, Kiều Thất Tịch cực kỳ sợ hãi đám người này không bị nhận trừng phạt tương xứng, tuy nhiên lo lắng của cậu là dư thừa, chuyện này rất nhanh đã có kết quả rõ ràng.
Qua hai ngày, công an tỉnh lân cận tới đây bắt người, hóa ra địa điểm phạm tội của nhóm người là ở tỉnh họ, người mất đồ cũng là dân tỉnh họ.
Công an hai tỉnh hợp tác, cùng nhau tiến công phần tử phạm tội, việc này mang tính điển hình, không thể phán nhẹ, chỉ có phán nặng.
Ngày giao tội phạm, có mấy phóng viên đến phỏng vấn.
Hôm nay là ngày làm việc, là lực lượng chính xuất cảnh ngày hôm đó, Kiều Thất Tịch và Otis hai nô lệ tư bản 995*, cũng mặc đồng phục có mặt, cảnh tượng này nếu không có hai con chó nghiệp vụ uy vũ ở đây thì đúng thật là thiêu thiếu cái gì đó.
* 955 đề cập đến hệ thống làm việc đi làm lúc 9 giờ sáng và tan sở lúc 5 giờ chiều vào các ngày trong tuần và làm việc 5 ngày một tuần. Còn được gọi là "9 đến 5", nó từng được sử dụng để mô tả công việc và cuộc sống không thay đổi của những"nô lệ" công ty.
Cục trưởng Phùng đầy mặt hồng quang, cười mỉm đứng ở đằng kia, bắt tay với công an tỉnh lân cận cho truyền thống quay lại một video quý giá.
"Cục trưởng Phùng của bọn mày đẹp trai không?" Huấn luyện viên vừa nhìn vừa toét miệng, cuối cùng không kìm lòng nổi xoa nhẹ lên đầu Trứng Trứng, sức quá lớn, lông sắp bị y lột trọc.
Kiều Thất Tịch ngoẹo đầu, nghĩ thầm: Đừng có phát tiết sức trai tráng của anh lên người tui, cẩn thận tui thả bạn trai cắn người.
Otis chăm chú làm nhiệm vụ ghé mắt, lỗ tai thính nhẹ nhàng run run, chậm rãi hỏi: "Không phải em nói cắn người là phạm pháp à?"
Còn là cắn huấn luyện viên, bé đắng yêu gan to thật.
"..." Anh cắn mà đâu phải em cắn...
Có sao nói vậy, cục trưởng Phùng đẹp trai thật!
Tuy huấn luyện viên cũng không kém, khác ở chỗ tính tình huấn luyện viên nội liễm khiêm tốn, dường như không thích hợp với hoạt động xã hội. Còn cục trưởng Phùng, nhìn tuổi còn trẻ thật ra làm người lại chu toàn, khéo đưa đẩy, vị trí này rất hợp với anh.
Trong hai ngày chờ kết án, bên trong phân cục tổ chức một buổi tiệc chào mừng, không phải cho huấn luyện viên mà hoàn toàn là cho hai con chó nghiệp vụ vừa vào cương vị đã lập được công.
Địa điểm liên hoan ngay tại cục, lãnh đạo của bọn họ tự mình đi mua thức ăn về làm, Kiều Thất Tịch và Otis cũng đi, dù sao hai bọn chúng là nhân vật chính, phải xem chúng thích ăn gì.
Chợ bán thức ăn sau giờ tan làm có thể nói là người đông nghìn nghịt. Người dân thành phố trông thấy cảnh sát dẫn theo chó nghiệp vụ ra đường đều rất kính trọng tránh ra một lối đi, trên mặt là ý cười xán lạn thân mật.
Đó là đương nhiên, có cảnh sát và chó nghiệp vụ ở đây, mọi người đi dạo trong chợ có cảm giác cực kỳ an toàn.
Đừng nói ăn trộm cũng không dám trộm đồ.
Xe điện để ven đường cũng an toàn.
"Otis, anh muốn ăn cái gì?"
Thực phẩm trong chợ rực rỡ muôn màu, Kiều Thất Tịch hút nước miếng vừa chảy ra, mắt không kịp nhìn, một bên là gia cầm, một bên là gia súc, đối diện còn có khu hải sản, đồ ăn ngon hơi nhiều nha.
"Em bảo huấn luyện viên mua thịt, anh bảo huấn luyện viên mua cá."
"Thông minh!"
Đôi vợ chồng tính toán xong, Alexander lập tức kéo huấn luyện viên nũng nịu, mục tiêu là một sạp bán thịt bò, ríu ra ríu rít. Tiếp theo là một quầy bán đùi gà.
"Thật tham lam." Huấn luyện viên hít khí lạnh, ví tiền của hắn.
Kiều Thất Tịch cười gian: Đây đã là gì?!
Đến lượt Otis kén ăn, đối phương chọn tôm bự và cá rô đồng, đều quý!
Huấn luyện viên: "..."
Đã khóc choáng trong nhà vệ sinh.
Đồ ăn tốt như vậy nằm ngoài định mức tiêu dùng, đơn vị không chi trả. May là không phải ngày nào cũng ăn như thế, nếu không tiền lương của y sẽ đổ hết lên hai con chó.
Mua đồ ăn về, Phùng Kiêu và nhân viên cảnh sát trực ban cùng nhau nấu cơm, Ngu Thiệu chuyên môn xử lý cơm tối cho hai con chó nghiệp vụ... Bỏ vỏ tôm bự, lọc thịt cá rô đồng, sau đó trộn thịt cá và thịt tôm vào nhau, đập thêm mấy trái trứng vào rồi quấy, cuối cùng dùng lồng hấp bánh bao chưng hai mươi phút.
Hương bay bốn phía.
Chảy nước miếng, chảy nước miếng.
Thật không dám giấu diếm, Kiều Thất Tịch cũng không muốn không có tiền đồ như thế, nhưng đây là bản tính của chó, cậu chỉ là phạm vào sai lầm mà chó khắp thiên hạ đều phạm phải.
Otis: ???
Thật hả? Không phải do em thèm ăn à?
Tôm nõn đặc biệt được huấn luyện viên chế biến.
Kết hợp với trứng và thịt cá, vừa ra lò nóng hôi hổi, vị tươi xông vào mũi, sau khi hạ nhiệt ăn ngụm lớn, cắn tôm bóc vỏ ở trong miệng cảm giác thơm ngon trơn mềm.
Nhân viên cảnh sát bên cạnh đều thèm đến khóc.
Vài ngày sau, vụ án này thuận lợi kết án ở tỉnh lân cận, cuối cùng nhóm người kia bị phán án tù có thời hạn tám năm, ở nước ta đây được coi là hình phạt khá nặng. Nếu không mang tính điển hình, nhiều lắm sẽ chỉ phán bốn năm năm tù.
Tin tức xuống tới, bầu không khí toàn bộ phân cục vui mừng hớn hở, nhất là ngài Trứng, dứt khoát nghĩ múa một đoạn Thái Y Lâm ngay trong cục!
Xoay tròn ~ nhảy vọt ~ tui không ngừng nghỉ ~
Tuy nhiên cậu nhịn được, cục công an là nơi nghiêm túc, đoan chính, nghiêm cẩn.
Cùng với kết án, thành phố và tỉnh đều có khen ngợi xuống, nhấn mạnh khen ngợi hai con chó nghiệp vụ lần đầu vào cương vị.
Những điều này đều được ghi vào hồ sơ của chúng.
Nhân viên cảnh sát phân cục đều biết, ban đầu Bình An và Trứng Trứng tham gia lục soát cứu nạn vụ sụt lún, còn được lên báo chí và thời sự tỉnh. Hiện tại đối mặt với chúng, đều mở miệng một tiếng ngài Trứng, mở miệng một tiếng Ngài An.
Hiện tại Otis không cần Kiều Thất Tịch phiên dịch tiếng Trung thật ra không biết rõ tôn kính của con người, hắn cho rằng nhiệm vụ mấy ngày trước hắn còn chưa kịp làm nóng người.
Con mồi quá yếu, còn không bằng linh dương hăng hái trên thảo nguyên.
------
Tác giả có lời muốn nói:
Làm nóng người ~
Eo của O tổng rất được nha.
Danh sách chương