"Thử.Nói.Lại.Về.Chị.Tôi.Xem?!"

Giờ là giờ giải lao, mọi người hầu hết đều sẽ chạy xuống canteen mua chút gì đó nên chả có mấy ai ở đây. Nếu có thì chắc chắn rằng sẽ không ai chịu được cái nhiệt độ lạnh ngắt giữa một ngày nắng ấm này.

Nói cách khác, con người nhỏ bé kia đang toả ra một luồng khí lạnh đến thấu xương.

Đám người đi theo đằng sau cậu đều cùng lúc cảm thấy rợn người, họ không dám nhìn thẳng trực tiếp vào đôi mắt đỏ rực đang lườm họ. Chỉ mới ban nãy còn mạnh miệng nói xấu người bạn cùng lớp sau lưng Chloé, còn nói xấu ngay trước mặt cậu mà giờ lại run sợ đứng khép nép với nhau.

Leo, khuôn mặt hoàn toàn bị biến dạng và chả thể giấu nổi cơn phẫn nộ đang tuôn trào bên trong. Bàn tay bóp chặt hai lon nước khiến nó như bị méo xẹo thành phế liệu, hiện tại cơn tức giận đã lên đến đỉnh điểm.

Cô ta và đồng bọn đã chọc một con quỷ nổi giận rồi.

"Chị dám phun những từ ngữ tục tiễu để ám chỉ chị tôi ngay trước mặt tôi. Giờ nói lại thử xem?!"

Cô ta cứng họng không thể nói, những người bên cạnh thì chỉ nhìn cô ta rồi lùi về phía sau và chạy mất. Cô ta không thể chạy, không thể đi, nhưng đối diện với con người này cô không thể.

Leo từng bước từng bước đi lại chỗ cô ta.

"Nói đi, nói lại xem. Nãy to mồm lắm cơ mà?! Này, điếc à? Hay câm? Hay tôi nói không hiểu?"

Cô ta lùi dần về phía sau cho đến khi lưng chạm thành tường thì dừng lại. Hết đường để quay đầu, không thể lùi tiếp. Chỉ trong giây lát cô ta đã thấy cậu giơ bàn tay về phía cổ của mình.

"Leo! Em đây rồi!"

Bàn tay nhỏ bé kia khựng lại và nhanh chóng bỏ xuống, cậu lập tức quay người về phía tiếng gọi kia, khuôn mặt lập tức trở về trạng thái bình thường.

"Chị Chloé?"

Chloé thở dốc khi chỉ vừa chạy đến bên cạnh Leo. Mới ban nãy tự dưng hội con gái trong lớp chạy xồng xộc vào trong lớp, mặt ai nấy đều tái mét cả đi. Linh cảm có chuyện không lành, Chloé quyết định chạy đi tìm cậu trước khi có chuyện gì đó thực sự xảy ra. May mắn thay, cô đến kịp lúc rồi.

"Em đang đứng ở đây làm gì với Anastasia vậy? Còn chưa về lớp sao?"

"Em chỉ đứng nói chuyện một lúc thôi ạ." Leo lấy trong túi áo chiếc khăn tay và lau mặt cho cô "Chị tìm em có chuyện gì à?"

"À thì..."

Mục đích chính là vì nhìn thấy Leo sắp có hàng động không mấy tốt đẹp với Anastasia, cô mới chạy lại ngăn cản. Nhưng mà đâu thể nói thẳng ra lí do đấy được.

"Leo vừa đứng nói chuyện riêng với Anastasia ở hành lang vắng người này, liệu có phải Leo chán chị nên muốn đi tìm người khác đúng không?"

Chloé làm bộ khoanh tay và quay lưng về phía cậu. Leo liền chạy lên phía trước, nắm lấy bàn tay cô lắc qua lắc lại, mặt không thể nào mất bình tĩnh hơn.

"Chị, chị hãy nghe em nói. Em không quen biết chị ta, chị ta cùng bạn đi theo em từ lúc rời khỏi lớp chị đến bây giờ chứ em không có làm gì hết. Em không thích chị ta, em chỉ muốn ở bên cạnh chị thôi."

"Nhưng hành động vừa rồi chị thấy không vui."

"Em xin lỗi, lần sau em không dám nữa ạ."

Nhìn bộ dạng ủ rũ này của Leo khiến cô như mềm nhũn hẳn ra, cô không thể vờ cứng nhắc với cậu lâu được. Vẻ đẹp trai hoàn mĩ này thật sự là một lưỡi dao sắc bén có thể đâm thủng bức tường băng

"Lần này chị tạm tha cho em, lần sau không được như vậy nữa. Rõ chưa?"

"Vâng!" Leo gật đầu lìa lịa.

Tình hình đã được giải quyết ổn thoả trong êm đềm. Chloé không còn việc gì ở đây nữa, nhưng để chắc ăn hơn, cô sẽ đi cùng cậu về lớp học để đảm bảo cậu không còn hành xử nào bạo lực hơn.

Cô nắm lấy bàn tay cậu và dắt đi, để lại Anastasia đứng ở đằng sau vẫn còn bất thần về chuyện vừa rồi giữa đám đông người. Cho đến khi hoàn toàn bình thường trở lại, cô ta mới chú ý đến mảnh giấy bị nhàu nát trên tay. Có vẻ như khi nhìn thấy Chloé chạy đến từ phía cuối hành lang, Leo đã lén dúi vào tay cô một mảnh giấy kì lạ. Chỉ vừa mở ra và nhìn thấy chữ viết bên trong, Anastasia liền trở nên cực kì bất ngờ.

-•X•-

"S.O.S....S.O.S..."

Anastasia đi vòng qua vòng lại trong phòng một cách vô thức, miệng không ngừng lẩm bẩm một cụm từ. Từ sau khi nhìn thấy dòng chữ trên mảnh giấy nhàu nát kia, cô đã không ngừng suy nghĩ về việc đó dù ở trường hay về đến nhà.

"Tại sao em ấy lại phải làm như vậy? Không lẽ đang gặp nguy hiểm sao?"

Nếu một ai đó ra dấu hiệu "S.O.S" thì tức có nghĩa rằng họ đang gặp nguy hiểm và cần sự trợ giúp của người khác. Tuy nhiên, điều mà Anastasia không thể hiểu tại sao khi cô nói về Chloé, con người cậu liền trở nên cực kỳ đáng sợ. Thế nhưng đối với một con người nổi giận đến mức như vậy mà lại gửi mảnh giấy yêu cầu sự trợ giúp thì có phải kì lạ quá không? Thật sự cô không tài nào có thể suy nghĩ ra được.

Càng nghĩ càng bế tắc, Anastasia bất lực thả tấm lưng mình xuống chiếc giường bông mềm mại của mình, ánh mắt hướng lên phía trần nhà.

"...Không biết em ấy..."

"Anastasia! Nhà mình hết vài thứ mất rồi, con đi mua hộ mẹ nhé!" Giọng nói vang vọng từ phòng bếp lên.

"Vâng, con đi ngay đây ạ."

Anastasia với lấy chiếc áo khoác và chạy vội xuống dưới nhà, cầm lấy tờ giấy mà mẹ cô đã ghi sẵn rồi đi ra ngoài. Vì gần nhà cô có một cửa hàng tiện lợi nên không cần phải cất công ra trung tâm thương mại để mua đồ, ngoài ra giá cũng rất rẻ nữa.

"Cháu về cẩn thận nhé, trời cũng tối rồi."

Bác chủ quán cười thân thiện vẫy tay chào Anastasia.

"Vâng, cháu chào bác."

Cô ta xách lấy hai túi đồ quay người lại chào tạm biệt bác chủ quán rồi mới rời đi. Bác ấy thân thiện lắm, vì nhà Anastasia luôn ghé qua đấy mua đồ nên bác dần quen luôn, thi thoảng mua vài cái kẹo bác còn cho luôn không lấy tiền. Bác ấy quả là một người tốt tính.

Đi ngang qua những dãy nhà to lớn quen thuộc, vừa đi vừa có thế ngắm nhìn Paris hoa lệ đang dần hiện ra giữa màn đêm. Ánh đèn điện từng nơi dần hiện lên, rực sáng cả con đường đi đông người này.

Chỉ vừa đi được một đoạn từ cửa hàng, Anastasia vô tình nhìn thấy một cậu bé đang ngồi khuất trong bóng tối ở khe hở bên cạnh hai toà nhà. Chẳng có gì khiến cô ta cần phải để tâm dù sao cũng chỉ là một cậu nhóc bị đánh bầm dập và chạy ra khỏi nhà thôi. Thế nhưng khi nhìn kĩ lại khuôn mặt cô ta mới sực nhớ ra và chạy lại chỗ cậu.

"L..Leo?!"

Leo ngẩng mặt lên nhìn con người đối diện, như tìm thấy được một tia sáng hy vọng, cậu chồm tới ôm lấy Anastasia bằng đôi tay đầy vết bầm tím. Nước mắt bắt đầu rơi lã chã làm ướt phần áo cô ta.

"Chị ơi, xin cứu em, cứu em với."

Anastasia bỏ hai túi đồ xuống nền đất rồi ôm lấy cậu, vỗ về hỏi han.

"Có chuyện gì sao? Sao tự dưng cả người em lại bầm tím thế này? Và sao lại ngồi một mình ở đây?"

"Em...em bị chị Chloé đánh, trong lúc giằng co em đã vội chạy trốn được ra ngoài...em...em không muốn về nhà nữa...cứ về là bị đánh thôi..."

Thay vì ngay lúc này cần sự cảm thông, Anastasia lại cười đắc ý trong lòng. Đúng như cô ta đã nói cho mọi người cùng lớp biết, chính xác là Chloé chỉ biết lợi dụng và đánh đập cậu bé này chứ không hề có yêu thương gì ai. Lần này nếu có thể có được Leo, vừa tố cáo Chloé bạo hành trẻ con, vừa có thể trở nên nổi tiếng vì có một người em trai xuất chúng này, như thế còn gì bằng hơn.

Trước hết phải giả vờ tốt bụng lấy lòng Leo hẵng.

"Leo, bình tĩnh, đừng khóc nữa. Chúng ta ra chỗ khuất khác để nói chuyện, chứ cứ đứng ở mấy nơi đông người này chắc chắn con ả kia sẽ tìm thấy mất."

"V..vâng..."

Anastasia dẫn Leo đến gần một khu vực đang thi công vắng người, đúng lúc là giờ các công nhân nghỉ ngơi nên chẳng có mấy người qua lại. Tuy khá gần trung tâm thành phố nhưng chỗ này đủ an toàn để Chloé không nhận ra. Đồng thời đằng sau khu vực thi công này là địa điểm mà ngày xưa cô ta hay trốn bố ra đây ngồi mỗi khi bị đánh vì hư. Thế nên, chỉ có cô ta là biết địa điểm nào dễ trốn mà không dễ bị phát hiện.

"....ra là mọi chuyện là như vậy. Em được gửi ra Paris để học, vì biết nhà có tiền thế nên Chloé đã lợi dụng em để có được một khoảng tiền lớn từ gia đình mà không sợ bị người khác phát hiện. Đồng thời nếu em không nghe lời thì sẽ đánh đập em...thật sự quá dã man..."

"..." Leo sụt sịt mũi, lấy tay áo lau nước mắt

"Thế tại sao lúc sáng nay em lại tỏ ra cực kì phẫn nộ khi chị nhắc về Chloé?"

"Tại...chị ấy muốn mọi người phải khen ngợi chị ta rằng tình cảm giữa hai chị em cực kì tốt...chị ta đưa tiền cho em để giả vờ mỗi lần đến giờ giải lao thì tự giác mua đồ ăn đến... Chị ta cấm em không được bắt chuyện với ai, thế nhưng chị ta đã biết em nói chuyện với chị và..."

"Chị hiểu rồi, em sợ chị ta nổi giận nên mới giả vờ làm như vậy. Quả là một người ác độc, tại sao lại có thể hành hạ một cậu bé dễ thương như thế này chứ? Leo, em yên tâm, cứ đi với chị về nhà còn việc chuyện của em bị bạo hành thì chị sẽ bàn với ba mẹ, đồng thời tìm cách giải thoát giúp em khỏi con điên kia mới được."

"Thật sao ạ...? Em cảm ơn chị nhiều lắm."

Leo mừng rỡ ôm chầm lấy người Anastasia, khỏi phải nói cô ta đã đắc ý như thế nào. Lần này danh tiếng của người giải cứu cậu bé sẽ được lên trang báo và tin tức trên mạng cho xem. Đúng là một việc hai đôi lợi.

Phập....

Bỗng nhiên phần bụng dưới của cô ta đau dữ dội, Anastasia có thể cảm thấy được đang có vật gì sắc nhọn ở bên trong da thịt mình. Cô ta không khỏi hoảng hốt khi nhìn thấy dòng máu chảy ra, chính cậu bé đang ôm mình này đã đâm cô ta bằng một con dao dài sắc nhọn cùng nụ cười quái dị trên khuôn mặt mà cô ta cho là hoàn mĩ kia.

Quá hoảng hốt, Anastasia dùng sức cố gắng hất cả người cậu ra, vết đâm quá sâu khiến cô kiệt quệ đi vì mất máu. Bản năng không cho phép ở lại bên cạnh con người này lâu hơn được nữa, đôi chân đã bắt đầu đứng dậy và chạy đi.

"Này, chị định đi đâu? Không phải chị bảo tôi hãy đi theo chị à? Chị định thất lời hay sao?"

Chạy thêm được một lúc lâu nữa chân cô ta liền quỵ xuống vì mất sức, cô ta nằm thoi thóp trên mặt đường, vì vết thương chưa được cầm máu mà cô ta đã chạy như thế ắt hẳn đã mất quá nhiều máu rồi. Mắt mũi hoa hết cả đi, đầu lảo đảo, cố gắng dùng chút sức lực để bò tiếp. Nhưng, không kịp nữa rồi.

Leo đã xuất hiện ngay trước mặt cô ta, dùng con dao trên tay và cắm xuống bàn tay trái của cô ta.

"AHHH!!!"

Anastasia hét lên đầy đau đớn, điều đó như kích thích con quỷ ở bên trong. Cậu phá lên cười lớn một cách quỷ dị.

"Hét nữa đi, hét lớn hơn xem nào, khu vực này chả có ai đi lại vào giờ này đâu nên cứ hét thoải mái."

"Cậu...tại sao lại làm....thế này với tôi..?!"

"Tại sao á?" Cậu bóp cằm cô ta và nâng lên, một tay cầm lấy chiếc kìm kẹp vào lưỡi "Chị đã xúc phạm đến chị Chloé của tôi, tội này thật đáng chết!"

Vừa dứt lời, Leo cầm chặt kìm dùng sức rút một lực dứt khoát, máu từ trong miệng phun ra, bắn lên vài giọt máu lên khuôn mặt của cậu. Cô ta trợn tròn mắt lên và tắt thở, cậu ngắm nhìn thành quả vừa đạt được của mình mà cười thích thú.

"Chị nên cảm thấy biết ơn vì chị là người đầu tiên tôi rút lưỡi đi, con ả khốn nạn."

Leo tặc lưỡi nhìn cái xác be bét máu trước mặt, cảm thấy như thế này vẫn chưa là gì bèn nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó.

Có rồi, một hòn đá to và nặng, vừa đủ để đập nát đầu của người đã nghĩ ra những thứ thô tục về Chloé yêu dấu của cậu. Cô ta dám nói ra những lời lẽ kinh tởm đó với vài đứa trong lớp để bêu xấu cô. Những con người như thế này không đáng để chết một cách đơn giản như vậy.

Móc đôi mắt của cô ta vì dám nhìn Chloé bằng ánh mắt khinh bỉ. Rút lưỡi cô ta vì dám nói xấu về cô. Đập nát đầu cô ta vì nghĩ ra những thứ như vậy. Mổ bụng moi ruột gan vì lòng dạ chẳng mấy tốt đẹp và đâm sau lưng Chloé. Quăng xác cô ta vào một cái bao rỗng bên cạnh chồng bao xi măng, đem ruột gan của cô ta vứt ra cho chó gặm đầu ngõ. Chỉ có như thế cậu mới hả dạ.

Thi thể đã khử xong. Leo lấy chai nước trong túi đồ cô ta để rửa sạch máu dính trên mặt và tay, xoá đi dấu vân tay trên hung khí giết người sau đó mới ung dung đi về nhà với chị cậu.

"Ah Leo, em đi mua đồ về rồi sao? Ủa, chị tưởng em chỉ mua mỗi giấy ăn thôi chứ?"

"À, đống đồ mới này là do em bốc thăm trúng thưởng đấy chị."

"Thế thì tốt quá, Leo đúng là may mắn thật."

Người chị yêu dấu của cậu, người cậu yêu thương nhất, không một ai có thể lăng mạ hay động đến một sợi tóc nào của cô cả, bằng không đừng trách sao chính cậu sẽ là người ra tay trừ khử chúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện