Cố Y Phán vẫn làm việc như bình thường, dường như vẫn chưa bị những tin đồn ầm trời đó ảnh hưởng, nên làm cái gì thì làm cái đó, tất cả hoạt động cô đều tham dự. Trong công việc, cô biểu hiện vô cùng chuyên nghiệp, tuyệt đối sẽ không vì việc tư mà ảnh hưởng đến trạng thái làm việc. Cô xinh đẹp tham dự một hoạt động, sau khi hoạt động kết thúc, nụ cười trên mặt cô lập tức biến mất, A Viễn mau chóng tiến lên đưa nước cho cô. Bất kể tham dự hoạt động gì, sau khi hoạt động kết thúc, chuyện đầu tiên cô làm, nhất định chính là uống nước.

Cố Y Phán nhận nước uống một chai lớn, rồi đi thẳng vào hậu đài, hôm nay cô mặc chiếc váy rất dài, đi đường không tiện, cũng không thoải mái, dù rằng rất nhiều người khen cô mặc chiếc váy kiểu sườn xám này vô cùng đoan trang và có khí chất, nhưng cô không thích, đẹp hơn nữa cũng vô dụng.

Cô đi vào phòng thay đồ, đóng cửa lại liền cởi váy, tháo khuy áo, rút tay từ ống tay áo, váy dài rơi xuống đất. Khi cầm lấy một bộ trang phục khác, cô đảo mắt qua gương, nhất thời trợn mắt.

Vậy mà cô không phát hiện trong phòng còn có một người đang ngồi nữa.

Lúc này cô cũng chỉ mặc… Cô khẽ cắn môi, nhanh chóng mặc quần áo vào, bất chấp tất cả.

Ngược lại Giang Dật Phàm ngồi rất bình tĩnh, ánh mắt đó giống như đang thưởng thức mỗi một tấc trên người cô. Cô trợn trừng mắt nhìn anh, anh hơi vểnh khóe miệng, “Em vừa vào đã cởi váy ngay, anh còn chưa kịp lên tiếng.”

Tin anh thì có ma à, coi cô là đồ ngốc chắc.

“Ha.” Cô không nhìn anh, dù sao anh nhìn rồi cũng không đụng chạm đến được, hừ.

Anh đứng lên, đi đến trước mặt cô, “Chúng ta nói chuyện.”

“Lần trước đã có kết quả rồi, tôi quan tâm kết quả, quá trình như thế nào, không quan trọng.” Cô chải tóc, nghiễm nhiên không muốn nhìn anh thêm.

“Em không thể không công bằng với anh như vậy được.”

Cô liếc xéo anh, nghĩ đến hồi nhỏ anh nhốt mình vào phòng sách, nhốt cái là tận mấy tiếng, đó mới là không công bằng đấy có được không, bây giờ có là gì? So sánh với nhau, chuyện vặt thôi.

Cô vẫn không có ý định để ý đến anh, anh thở dài, “Không phải như em nghĩ đâu.”

“Vậy anh nói xem, tôi nghĩ cái gì?” Cô khẽ cười một tiếng, “Mấy tháng trước, tôi đến thành phố B, muốn tặng anh một bất ngờ, thật không ngờ anh lại khiến tôi kinh ngạc, ăn cơm với người đẹp có cảm giác thế nào? Không phải đám phóng viên đó chỗ nào cũng thò tay vào sao, sao không chụp được, tiện thể bới móc ra tình sử trước đây của anh luôn… Trông đó, ngôi sao của scandal…”

Giang Dật Phàm bắt lấy tay cô, “Anh không biết hôm ấy em ở đó.”

“Aha, anh đang chọc cười đấy à?”

“Anh không có gì với cô ấy cả.”

“Không có gì mà cố ý chọn nơi như vậy?”

“Anh chỉ muốn giảm bớt phiền toái không cần thiết, hơn nữa…” Anh khép mắt, “Sự việc thực sự không phải như em nghĩ đâu.”

Cô đẩy tay anh ra, “Thật ra có phải hay không cũng không quan trọng, quan trọng là ba năm trước, anh ôm cô ta để cô ta khỏi bị thương, mà làm cho tôi bị thương.”

Mọi người đều thích hỏi nếu cùng ai đó rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai. Cô chưa từng biết, thì ra cảm giác bị vứt bỏ lại khó chịu như vậy.

Trong nháy mắt cô bị xe đâm, cô nhìn thấy anh ôm lấy Từ Tư Đồng, khoảnh khắc đó, cô đột nhiên quyết định, cô đừng bao giờ yêu người đàn ông này nữa.

Cô nằm viện hơn một tháng, lúc tỉnh lại cố tình quên đi tất cả những thứ cô không muốn đối mặt đó, còn quên cả quyết định của cô – cô đừng bao giờ yêu anh nữa.

Hiện giờ nhớ tới những thứ đó rồi, vậy cô phải thi hành quyết định của mình lúc đó.

Cô không yêu nữa, liền thực sự không yêu nữa.

Nếu hôn nhân của cô, chỉ là sự mắc nợ mà anh cảm thấy với mình, vậy không cần cũng được.

Ngẫm lại vẫn rất khó chịu, anh đối tốt với cô, không liên quan chút nào đến tình yêu, tất cả đều chỉ là áy náy mà thôi.

Giang Dật Phàm vừa mới định mở miệng, cô liền ngăn cản anh, “Tôi không muốn nghe gì hết, cứ kết thúc như vậy đi, chúng ta thế này, có ý nghĩa không?”

Cô đi mở cửa, A Viễn đã đứng ở cửa, nhìn thấy ánh mắt trách móc của cô, A Viễn có phần oan ức, “Vừa rồi chị đã gọi em, nhưng em chỉ chăm chăm đi về phía trước…”

“Tiễn khách.” Cố Y Phán chỉ lạnh lùng mở miệng.

A Viễn không dám nói gì, trộm nhìn Giang Dật Phàm.

“Chị ra ngoài trước đi.” Giang Dật Phàm nhìn A Viễn.

A Viễn xoay người trốn biệt, tuyệt đối không muốn đứng trước mặt hai người đó. Đi được một khoảng chị mới đột nhiên phát hiện, việc gì chị phải nghe lời Giang Dật Phàm chứ, người có thể khiến chị mất việc là Cố Y Phán mà… Hối hận thì đã muộn.

“Vẫn chưa ăn cơm, cùng đi ăn nhé?”

Ngữ khí đề nghị, lại không có tự giác đề nghị một chút nào. Cứ tiếp tục ở lại, không có gì lợi cho cô cả, chỉ cần anh ở đây, hơn nữa anh lại không có việc gì ở bên này, đương nhiên là đến gặp cô rồi…

Cô không nói gì đảo mắt, mắng một tiếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện