Cố Y Phán còn nhớ lần đầu tiên khi mình nhìn thấy Từ Tư Đồng và Giang Dật Phàm đi cùng nhau, cô phẫn nộ uất ức, đủ loại cảm xúc đan trộn, khiến cô đau khổ không thôi, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là người mình yêu nhất và bạn tốt nhất của mình ở bên nhau, thứ cảm giác đó khó chịu đến mức cô cảm thấy mình chỉ muốn khóc, nhưng lại không khóc được.

Sau đó cô lại thấy được nhật kí của Từ Tư Đồng, Từ Tư Đồng viết tỉ mỉ chi tiết mình thích Giang Dật Phàm như thế nào, vì Giang Dật Phàm làm bao nhiêu chuyện. Cô càng đọc càng phẫn nộ, cô tin tưởng Từ Tư Đồng như vậy, nhưng Từ Tư Đồng lại nghĩ là phải làm thế nào mới có được Giang Dật Phàm, hơn nữa còn làm nhiều chuyện sau lưng cô như vậy.

Vì thế cô gần như bất chấp tất cả đi tìm Từ Tư Đồng, cãi nhau với cô ấy trên đường cái.

“Cậu quá đáng quá rồi đấy, biết rõ anh Dật Phàm là người tôi thích, cậu còn giấu tôi làm những việc đó, sao cậu có thể như vậy, tôi tin tưởng cậu như vậy cơ mà.” Cô cầm lấy tay Từ Tư Đồng không ngừng lắc.

Trước đó, cô không hiểu phản bội là gì.

Cô không muốn thừa nhận, cô sợ hãi, sợ Giang Dật Phàm sẽ thật sự thích Từ Tư Đồng tốt về mọi mặt.

Giống như mẹ cô, mãi mãi đều là – Con xem Tư Đồng kia kìa, nghe lời ngoan ngoãn biết bao, nếu con có thể bằng một nửa con bé, mẹ nằm mơ cũng có thể cười mà tỉnh lại.

“Cậu phản bội tôi, Từ Tư Đồng tôi hận cậu. Cậu là bạn tốt nhất của tôi, nhưng lại làm thế với tôi.”

“Mỗi ngày cậu nghe tôi nhắc tới anh Dật Phàm, có phải đang thầm cười tôi là kẻ ngốc đúng không? Vậy mà tôi còn nói hết tất cả tin tức cậu muốn cho cậu biết nữa?”

“Người có tâm kế như cậu, tôi sẽ không tha thứ cho cậu.”

Từ Tư Đồng vốn đi cùng Giang Dật Phàm, Giang Dật Phàm đi gọi người, Từ Tư Đồng chờ ở đây. Cố Y Phán kéo Từ Tư Đồng đi, không cho Từ Tư Đồng ở cạnh anh Dật Phàm của cô, vì thế liền kéo đến trên đường cái.

Giang Dật Phàm quay lại, nhìn thấy hai người lôi kéo nhau trên đường cái, lập tức biến sắc, chạy nhanh tới, “Hai người đang làm gì thế hả?”

Anh nhìn Cố Y Phán mà nói, lòng cô tê dại, anh thế này là đang quát mình, anh thế này là đang bảo vệ Từ Tư Đồng? Khó chịu ấm ức khiến cô phẫn nộ không thôi, cô trực tiếp đẩy Từ Tư Đồng một phen. Giang Dật Phàm kinh hãi, bởi vì phía đối diện có xe đi tới, anh không kịp nói gì, chỉ có thể kéo Từ Tư Đồng lại theo bản năng.

Nhưng anh không thấy, ở một phía khác cũng có xe đi tới, lúc anh nhìn thấy, đã nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Cố Y Phán, còn cả máu trên người cô nữa.

Khoảnh khắc đó, Cố Y Phán nhìn thấy anh cứu Từ Tư Đồng, anh lựa chọn Từ Tư Đồng, cô tự nói với mình, cô đừng yêu người đàn ông này nữa, anh yêu người khác, người mà anh yêu không phải mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện