Giang Dật Phàm và Cố Y Phán về nhà một lần, mẹ Giang bố Giang hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào, bởi vì họ đều hiểu, cái vòng luẩn quẩn này chính là như vậy, khắp đường phố đều là tin tức giả, lại không biết, tin này thiếu chút nữa thì thành thực luôn rồi.
Ở lại nhà họ Giang cả buổi sáng, rồi đến nhà họ Cố.
Cố Y Phán lại cãi nhau với mẹ một trận, nguyên nhân là cô khen bố mình tính cách tốt, mẹ Cố trực tiếp nói chen vào: “Chị cũng biết bố chị tính cách tốt, sao chị không di truyền nửa điểm của ông ấy?”
“Đúng vậy ạ, tính cách con rất không tốt, không di truyền ưu điểm của bố con, toàn di truyền khuyết điểm của người nảo người nào thôi. Mẹ, mẹ nói đúng, quả thực con không có mắt.”
Hai mẹ con giương cung bạt kiếm.
Bố Cố và Giang Dật Phàm tiếp tục chơi cờ, coi như không nghe thấy, chiến tranh của phụ nữ nhất định đừng xen vào, nếu không khi người ta bắn nhau, bản thân mình cũng sẽ bị đạn bay đến mà bị thương mất.
Nói ngắn gọn, ngoại trừ cãi nhau mấy câu với mẹ, cuộc sống vẫn rất tốt đẹp.
Sau khi về Cố Y Phán liền gọi điện cho bố Cố.
Trong điện thoại bố Cố không ngừng dặn con gái bây giờ lớn rồi, đừng quá tùy hứng, tính tình đừng quá nóng vội. Mẹ Cố ở bên cạnh, làm bộ không thèm để ý, rồi lại dựng lỗ tai lên, muốn nghe xem con gái nói gì. Bố Cố nhìn dáng vẻ của bạn già, mặt mày đều là ý cười, thấy chưa, làm con gái tức đi mất rồi, trong lòng lại nhớ thương, nhưng ông vẫn không thể nói lời đó ra, nếu không bà nhất định sẽ nói – Ai nhớ cái con oắt không tim không phổi đó, nuôi nó công toi rồi.
Đúng vậy, nuôi công toi rồi, nhưng mỗi lần cô về, vẫn sẽ nấu những món cô con gái nuôi công toi đó thích ăn nhất.
Bố Cố lắc đầu, rồi lại nở nụ cười.
Cố Y Phán vẫn làm việc như bình thường, nhưng vẫn bị phóng viên tóm lấy.
Bây giờ trên mạng có vài lời tỏ vẻ bất mãn với cô, nói ly hôn là cô nói, mới mấy ngày thôi, lại hòa hảo rồi, thực sự coi người ta là kẻ ngốc à.
“Tôi đột nhiên không muốn ly hôn nữa đấy, sao, có ý kiến?” Cô mất hứng nhìn phóng viên đó, “Ừm, có ý kiến thì có thể tới tìm tôi, tôi sẽ cân nhắc xem.”
Cô nói chuyện vẫn thẳng như vậy, không khéo đưa đẩy, fan của cô vẫn khen cô đủ điều như trước, quên chuyện ly hôn trước đó, chú ý đến động thái gần nhất của cô, tieba lại trở về trạng thái như bình thường.
Mà rất nhiều fan của Giang Dật Phàm vẫn không thích cô như cũ, mà đối với chuyện đó, cô vẫn nói một câu sắc bén: “Vốn định buông tha nam thần nhà mấy người, nhưng sau đó lại nghĩ, buông tha thì mấy người vẫn muốn mắng tôi, cho nên tôi quyết định tiếp tục gây tai họa vậy.”
Những lời này khiến fan của Giang Dật Phàm tức đến bật cười, mọi người cũng không mắng nữa, cảm thấy hình như cô thật sự rất thú vị, trước kia sao không phát hiện nhỉ? Không bao lâu, Giang Dật Phàm mở một buổi biểu diễn miễn phí ở thành phố này, thật sự là miễn phí, nhưng yêu cầu phải có vé vào cửa, vé vào cửa là ảnh chụp chung của anh và Cố Y Phán, nhờ vào bức ảnh thì sẽ được tiến vào hội trường. Trên mạng vẫn bàn tán chuyện này mãi, đây quả thực chính là ân ân ái ái trắng trợn mà.
Hơn nữa trong buổi biểu diễn, Giang Dật Phàm và Cố Y Phán cùng nhảy bài hát kinh điển của Giang Dật Phàm <Mãi mãi ở bên nhau>, kĩ năng nhảy của hai người rất điêu luyện, nhảy ca khúc đó rung động đến tâm can, các fan trong hội trường buổi biểu diễn đều hô lớn tên hai người, rất nhiều người hô hai người mãi mãi ở bên nhau.
Mà sau khi kết thúc màn nhảy đôi, Giang Dật Phàm cầm mic, đột nhiên cười với mọi người, “Rất ít khi nói chuyện trong buổi biểu diễn, vẫn luôn cảm thấy dùng việc nỗ lực làm việc chính là báo đáp mọi người rồi, nhưng hôm nay, tôi muốn nói mấy câu. Cả đời này của tôi, người tôi phải cảm ơn có lẽ rất nhiều, nhưng hôm nay, tôi muốn cảm ơn vợ tôi. Bây giờ nhớ lại, cô ấy đã ở bên tôi hai mươi mấy năm rồi, bắt đầu từ lúc cô ấy sinh ra thì đã tiến vào trong sinh mệnh của tôi. Lúc cô ấy được sinh ra, tôi ở ngoài phòng phẫu thuật chờ cô ấy được sinh ra, thấy khuôn mặt nhỏ bé nhăn nheo của cô ấy, sau đó thấy cô ấy mọc răng, thấy cô ấy cười với tôi, thấy cô ấy vì ăn kẹo mà sún hơn một nửa số răng, thấy cơ thể nhỏ bé mập mạp của cô ấy, còn cả khi cô ấy mới chỉ ba tuổi nhưng đã nói với tôi sau khi lớn lên muốn làm vợ tôi. Cả đời này của tôi, thật ra tôi cũng không biết có bao nhiêu người yêu mến tôi thích tôi, có lẽ là bởi thành tích xuất sắc của tôi, có lẽ là bởi diện mạo của tôi, có lẽ là bởi cách nói năng của tôi, hoặc có lẽ là bởi phương diện tri thức của tôi, nhiều người thích tôi vì sự ưu tú của tôi rồi có hảo cảm với tôi như vậy, nhưng cả đời này của tôi, tôi chỉ có thể gặp được một người như vậy, khi cô ấy ngây ngô nhất không có nhận thức không biết ưu tú là gì đã sẵn lòng làm vợ tôi. Lúc này, tôi muốn cảm ơn cô ấy, hi vọng cả đời này tôi sẽ không khiến cô ấy phải thất vọng, cũng không khiến cô ấy hối hận vì đã lựa chọn lấy tôi.”
Cố Y Phán đỏ viền mắt, đi lên trước ôm anh.
Không cần nhiều lời thêm nữa.
Cô biết, cả một đời liệu con người ta có thể gặp được mấy người muốn sống cả đời với mình ở thời điểm mình không ưu tú nhất chứ?
Có lẽ sự gặp gỡ của hai người, cần rất nhiều nhân tố, nhưng hai người ở bên nhau, tất cả sự ngẫu nhiên đều trở thành lẽ tất nhiên.
Buổi biểu diễn này, làm rất nhiều người trầm mặc.
Sau buổi biểu diễn đó, mọi người mới biết, thì ra hai người là thanh mai trúc mã, lãng mạn biết bao, tốt đẹp biết bao, anh chứng kiến cô sinh ra, bầu bạn bên cô cả đời, mà khi cô ba tuổi liền quyết định gả cho anh.
Đêm đó, đối với Cố Y Phán và Giang Dật Phàm, vẫn là một đêm rất bình thường.
Cố Y Phán đang ngủ, đột nhiên vô cùng tỉnh táo, cô kéo người bên cạnh, “Anh xác định anh thích em?”
“Không thì sao?”
“Anh thích em mà còn nhốt em vào phòng sách hả?”
“Anh nhốt em vào phòng sách lúc nào?”
Cái gì, còn không thừa nhận.
Cô lần lượt quở trách, tổng cộng bảy lần, cô nhớ rõ rành rành, ngay cả nguyên nhân mỗi lần đều nhớ như in.
Giang Dật Phàm xoay người, tiếp tục ngủ, miệng lầm bầm, “Không phải chìa khóa ở trên bàn trong phòng sách hay sao?”
Hả?
Cô mở to mắt, mẹ kiếp.
Cô bị nhốt trong phòng sách mấy tiếng đồng hồ, là bản thân cô ngu xuẩn không đi lấy chìa khóa mở cửa sao?
Đêm hôm khuya khoắt, một người ngủ say đến thâm trầm, một người tức giận đến thâm trầm.
~ HẾT ~
Ở lại nhà họ Giang cả buổi sáng, rồi đến nhà họ Cố.
Cố Y Phán lại cãi nhau với mẹ một trận, nguyên nhân là cô khen bố mình tính cách tốt, mẹ Cố trực tiếp nói chen vào: “Chị cũng biết bố chị tính cách tốt, sao chị không di truyền nửa điểm của ông ấy?”
“Đúng vậy ạ, tính cách con rất không tốt, không di truyền ưu điểm của bố con, toàn di truyền khuyết điểm của người nảo người nào thôi. Mẹ, mẹ nói đúng, quả thực con không có mắt.”
Hai mẹ con giương cung bạt kiếm.
Bố Cố và Giang Dật Phàm tiếp tục chơi cờ, coi như không nghe thấy, chiến tranh của phụ nữ nhất định đừng xen vào, nếu không khi người ta bắn nhau, bản thân mình cũng sẽ bị đạn bay đến mà bị thương mất.
Nói ngắn gọn, ngoại trừ cãi nhau mấy câu với mẹ, cuộc sống vẫn rất tốt đẹp.
Sau khi về Cố Y Phán liền gọi điện cho bố Cố.
Trong điện thoại bố Cố không ngừng dặn con gái bây giờ lớn rồi, đừng quá tùy hứng, tính tình đừng quá nóng vội. Mẹ Cố ở bên cạnh, làm bộ không thèm để ý, rồi lại dựng lỗ tai lên, muốn nghe xem con gái nói gì. Bố Cố nhìn dáng vẻ của bạn già, mặt mày đều là ý cười, thấy chưa, làm con gái tức đi mất rồi, trong lòng lại nhớ thương, nhưng ông vẫn không thể nói lời đó ra, nếu không bà nhất định sẽ nói – Ai nhớ cái con oắt không tim không phổi đó, nuôi nó công toi rồi.
Đúng vậy, nuôi công toi rồi, nhưng mỗi lần cô về, vẫn sẽ nấu những món cô con gái nuôi công toi đó thích ăn nhất.
Bố Cố lắc đầu, rồi lại nở nụ cười.
Cố Y Phán vẫn làm việc như bình thường, nhưng vẫn bị phóng viên tóm lấy.
Bây giờ trên mạng có vài lời tỏ vẻ bất mãn với cô, nói ly hôn là cô nói, mới mấy ngày thôi, lại hòa hảo rồi, thực sự coi người ta là kẻ ngốc à.
“Tôi đột nhiên không muốn ly hôn nữa đấy, sao, có ý kiến?” Cô mất hứng nhìn phóng viên đó, “Ừm, có ý kiến thì có thể tới tìm tôi, tôi sẽ cân nhắc xem.”
Cô nói chuyện vẫn thẳng như vậy, không khéo đưa đẩy, fan của cô vẫn khen cô đủ điều như trước, quên chuyện ly hôn trước đó, chú ý đến động thái gần nhất của cô, tieba lại trở về trạng thái như bình thường.
Mà rất nhiều fan của Giang Dật Phàm vẫn không thích cô như cũ, mà đối với chuyện đó, cô vẫn nói một câu sắc bén: “Vốn định buông tha nam thần nhà mấy người, nhưng sau đó lại nghĩ, buông tha thì mấy người vẫn muốn mắng tôi, cho nên tôi quyết định tiếp tục gây tai họa vậy.”
Những lời này khiến fan của Giang Dật Phàm tức đến bật cười, mọi người cũng không mắng nữa, cảm thấy hình như cô thật sự rất thú vị, trước kia sao không phát hiện nhỉ? Không bao lâu, Giang Dật Phàm mở một buổi biểu diễn miễn phí ở thành phố này, thật sự là miễn phí, nhưng yêu cầu phải có vé vào cửa, vé vào cửa là ảnh chụp chung của anh và Cố Y Phán, nhờ vào bức ảnh thì sẽ được tiến vào hội trường. Trên mạng vẫn bàn tán chuyện này mãi, đây quả thực chính là ân ân ái ái trắng trợn mà.
Hơn nữa trong buổi biểu diễn, Giang Dật Phàm và Cố Y Phán cùng nhảy bài hát kinh điển của Giang Dật Phàm <Mãi mãi ở bên nhau>, kĩ năng nhảy của hai người rất điêu luyện, nhảy ca khúc đó rung động đến tâm can, các fan trong hội trường buổi biểu diễn đều hô lớn tên hai người, rất nhiều người hô hai người mãi mãi ở bên nhau.
Mà sau khi kết thúc màn nhảy đôi, Giang Dật Phàm cầm mic, đột nhiên cười với mọi người, “Rất ít khi nói chuyện trong buổi biểu diễn, vẫn luôn cảm thấy dùng việc nỗ lực làm việc chính là báo đáp mọi người rồi, nhưng hôm nay, tôi muốn nói mấy câu. Cả đời này của tôi, người tôi phải cảm ơn có lẽ rất nhiều, nhưng hôm nay, tôi muốn cảm ơn vợ tôi. Bây giờ nhớ lại, cô ấy đã ở bên tôi hai mươi mấy năm rồi, bắt đầu từ lúc cô ấy sinh ra thì đã tiến vào trong sinh mệnh của tôi. Lúc cô ấy được sinh ra, tôi ở ngoài phòng phẫu thuật chờ cô ấy được sinh ra, thấy khuôn mặt nhỏ bé nhăn nheo của cô ấy, sau đó thấy cô ấy mọc răng, thấy cô ấy cười với tôi, thấy cô ấy vì ăn kẹo mà sún hơn một nửa số răng, thấy cơ thể nhỏ bé mập mạp của cô ấy, còn cả khi cô ấy mới chỉ ba tuổi nhưng đã nói với tôi sau khi lớn lên muốn làm vợ tôi. Cả đời này của tôi, thật ra tôi cũng không biết có bao nhiêu người yêu mến tôi thích tôi, có lẽ là bởi thành tích xuất sắc của tôi, có lẽ là bởi diện mạo của tôi, có lẽ là bởi cách nói năng của tôi, hoặc có lẽ là bởi phương diện tri thức của tôi, nhiều người thích tôi vì sự ưu tú của tôi rồi có hảo cảm với tôi như vậy, nhưng cả đời này của tôi, tôi chỉ có thể gặp được một người như vậy, khi cô ấy ngây ngô nhất không có nhận thức không biết ưu tú là gì đã sẵn lòng làm vợ tôi. Lúc này, tôi muốn cảm ơn cô ấy, hi vọng cả đời này tôi sẽ không khiến cô ấy phải thất vọng, cũng không khiến cô ấy hối hận vì đã lựa chọn lấy tôi.”
Cố Y Phán đỏ viền mắt, đi lên trước ôm anh.
Không cần nhiều lời thêm nữa.
Cô biết, cả một đời liệu con người ta có thể gặp được mấy người muốn sống cả đời với mình ở thời điểm mình không ưu tú nhất chứ?
Có lẽ sự gặp gỡ của hai người, cần rất nhiều nhân tố, nhưng hai người ở bên nhau, tất cả sự ngẫu nhiên đều trở thành lẽ tất nhiên.
Buổi biểu diễn này, làm rất nhiều người trầm mặc.
Sau buổi biểu diễn đó, mọi người mới biết, thì ra hai người là thanh mai trúc mã, lãng mạn biết bao, tốt đẹp biết bao, anh chứng kiến cô sinh ra, bầu bạn bên cô cả đời, mà khi cô ba tuổi liền quyết định gả cho anh.
Đêm đó, đối với Cố Y Phán và Giang Dật Phàm, vẫn là một đêm rất bình thường.
Cố Y Phán đang ngủ, đột nhiên vô cùng tỉnh táo, cô kéo người bên cạnh, “Anh xác định anh thích em?”
“Không thì sao?”
“Anh thích em mà còn nhốt em vào phòng sách hả?”
“Anh nhốt em vào phòng sách lúc nào?”
Cái gì, còn không thừa nhận.
Cô lần lượt quở trách, tổng cộng bảy lần, cô nhớ rõ rành rành, ngay cả nguyên nhân mỗi lần đều nhớ như in.
Giang Dật Phàm xoay người, tiếp tục ngủ, miệng lầm bầm, “Không phải chìa khóa ở trên bàn trong phòng sách hay sao?”
Hả?
Cô mở to mắt, mẹ kiếp.
Cô bị nhốt trong phòng sách mấy tiếng đồng hồ, là bản thân cô ngu xuẩn không đi lấy chìa khóa mở cửa sao?
Đêm hôm khuya khoắt, một người ngủ say đến thâm trầm, một người tức giận đến thâm trầm.
~ HẾT ~
Danh sách chương