Sáng sớm hôm sau bắt đầu thi đấu lúc tám giờ, cả đội phải đi sớm nên xuất phát lúc năm giờ hơn.

Sau khi đến nhà thi đấu, Ngô Gia Niên mang theo một túi to bự phát cho mọi người.

Tôn Mập nhận túi nilon nhìn thử, thất vọng nói: “Chỉ có bánh bao và sữa đậu nành thôi à?” Anh ta bẻ bánh ra, phát hiện vẫn là bánh bao nhân chay.

Ngô Gia Niên tới gần, khẽ giọng nói: “Hôm qua là huấn luyện viên trả, hôm nay là huấn luyện viên trưởng mua.”

Mọi người nhìn nhau ngầm hiểu rõ, đành ngậm miệng lại.

Đội tuyển trường tham gia thi đấu, chi phí đều do nhà trường chi trả, nhưng khoản phí này chỉ duy trì ở mức độ đủ để không chết đói, chỉ có Lý Tầm sẵn sàng bỏ tiền ra cho bọn họ được hưởng tiêu chuẩn cao nhất.

Khi túi được chuyền tới tay Tống Ngưỡng thì chỉ còn lại một cái bánh nhân dưa chua và một cái bánh nhân đậu phụ.

Cậu bẻ ra nếm thử, đều không phải hương vị cậu thích, bèn rướn cổ lên hỏi: “Thầy ơi, nhân của anh là gì đấy?”

Lý Tầm đã cắn được nửa cái bánh nhưng phát hiện ra nó vẫn chỉ là một cục bột trắng nhởn, lúng búng nói không rõ: “Không có nhân.”

“…”

Một lát sau, Lý Tầm bỗng nhiên vỗ cánh tay cậu.

Tống Ngưỡng quay đầu, nhìn lướt qua bánh bao trong tay anh, phụt cười thành tiếng.

Lý Tầm phải cắn khoảng ba miếng mới thấy rõ nhân thịt của cái bánh bao này, bé tí như cái móng tay, phải dùng kính lúp mới có thể thấy rõ.

“Là bánh nhân thịt, em muốn đổi với anh không?” Lý Tầm hỏi.

Tống Ngưỡng rụt rè nói: “Cái này anh ăn được một nửa rồi.”

Lý Tầm hết cách: “Thì anh ăn được một nửa mới có thể phát hiện ra nhân thịt của nó mà?”

“…” Không thể nào phản bác được.

“Tóm lại có muốn không? Không muốn thì anh ăn này.”

“Muốn muốn muốn!” Tống Ngưỡng đưa hai cái của mình tới, “Anh tự chọn đi, vừa nãy em bẻ ra bằng tay, không bẩn đâu.”

Lý Tầm cắn một miếng bánh nhân dưa chua, gương mặt trông sinh động hẳn lên.

Anh uống liền một phát mấy ngụm sữa đậu nành, nhăn nhó nuốt sữa xuống, càu nhàu nói: “Anh cũng đoán hương vị chỉ đến mức này thôi.”

Tống Ngưỡng buồn cười suýt chút nữa bị nghẹn bánh bao.

Vòng loại đơn nam được sắp xếp thi đấu lúc mười giờ, vẫn còn nhiều thời gian.

Tống Ngưỡng ăn xong thì tới sân tập khởi động làm nóng người trước, sau đó làm vài trận bóng bàn với nhóm đàn anh, mãi đến chín giờ mới vào đăng ký nhận bảng số.

“Hôm nay còn căng thẳng không?” Lý Tầm quan tâm hỏi: “Không còn căng thẳng như hôm qua nữa đúng không?”

Tống Ngưỡng lắc đầu một cái.

Trải qua một ngày thi đấu, cậu đã hết sức quen thuộc với sự bố trí của cuộc thi này.

Sáng nay khi xuống xe, thậm chí cậu còn có cảm giác thân thiết khó tin.

“Không lo lắng là được, lát nữa em đấu với Lưu Hạo Thiên của Đại học Nam Kinh(*), vòng xếp hạng đứng thứ 42.

Anh đã tra thử thành tích thi đấu của cậu ta rồi, trình độ không bằng em, em ổn định ở vòng số 8 trở lên là được.”

(*) Một trong những trường đại học tốt nhất ở Trung Quốc, là một thành viên của C9 League.

Trường này có lịch sử từ năm 258 CE, là một trong các trường học lâu đời nhất thế giới, tọa lạc tại thành phố Nam Kinh.

Bọn họ vừa nói vừa di chuyển đến khu vực tập luyện, quan sát đối thủ.

Vóc người của Lưu Hạo Thiên hơi gầy, xương gò má gồ lên, dáng vẻ như không được bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng.

Anh ta co người trong góc, hai tay ôm ly thủy tinh, trạng thái hoàn toàn khác với Trương Sâm ngày hôm qua.

Nhìn thấy anh ta, Tống Ngưỡng chợt cảm thấy tràn đầy tự tin.

Rất nhanh sau đó, trận đấu bắt đầu.

Tống Ngưỡng đứng dậy vào vị trí, các đồng đội của cậu thì gân cổ họng góp phần tăng thêm khí thế cho cậu.

Lưu Hạo Thiên từ từ đứng dậy khỏi chỗ, tựa như không có sức lực gì, phải cài rất nhiều lần mới có thể móc được đuôi mũi tên lên dây cung.

Phía dưới vang lên tiếng xì xào bàn tán của tuyển thủ: “Hình như trạng thái của cậu ta hơi lạ.”

Tống Ngưỡng và Lý Tầm chuyên tâm thi đấu, không quan tâm đến anh ta.

Mãi đến khi mũi tên đầu tiên của Lưu Hạo Thiên bắn ra ngoài, họ mới có biểu cảm kinh ngạc.

Tống Ngưỡng quay đầu trao đổi ánh mắt với Lý Tầm———6 điểm?!

Trong các cuộc thi, ngoại trừ sự cố ngoài ý muốn không bắn trúng bia ra, thường sẽ không xuất hiện những điểm số từ 7 trở xuống.

Huấn luyện viên của Lưu Hạo Thiên cũng phát hiện ra bất thường, tiến lên ân cần hỏi han: “Em sao thế?”

Vài phút ngắn ngủi trôi qua, màu môi của Lưu Hạo Thiên đã không còn sắc hồng, một tay anh ta ôm bụng, đau đớn vặn vẹo hàng lông mày, “Bụng em hơi đau.”

“Có thể đấu nữa không? Không đấu được thì thôi vậy.”

Lưu Hạo Thiên gật đầu nói được.

Anh ta gắng gượng bắn xong sáu mũi tên, kết cục dĩ nhiên đã thảm càng thêm thảm, mũi tên cuối cùng còn bắn trúng vòng 3 điểm.

Tống Ngưỡng tiến vào top 12 dễ như ăn bánh.

Một trận đấu trôi qua chớp nhoáng, các đồng đội ào tới vây quanh chúc mừng cậu.

Ngô Gia Niên cười nói: “Được đó Cừu nhỏ! Vận may của cậu tốt thật đấy!”

Vu Thận Vi vẫn duy trì phong cách thích cà khịa người khác như cũ, cười nhạo nói: “Thắng nhờ may mắn thì có gì thú vị? Cậu cũng định trông chờ vận may ở Đại hội thể thao quốc gia như vậy ư? Chỉ có thế thôi sao?”

Ngô Gia Niên quay người liếc cậu ta một cái: “Cậu không thể nói năng dễ nghe tí được à?”

Vu Thận Vi nhún vai: “Tôi đây chỉ thích nói thật.”

Sau một tiếng, các cặp đấu còn lại cũng đã kết thúc.

Lý Tầm đến chỗ nhân viên công tác kiểm tra bảng đấu buổi chiều.

Tống Ngưỡng đấu với một sinh viên đại học, còn bọn Ngô Gia Niên và Vu Thận Vi đều đấu với sinh viên trường thể thao.

Lúc anh xoay người rời khỏi, đúng lúc nhìn thấy một sinh viên nữ có đeo phù hiệu hùng hùng hổ hổ chạy tới: “Thầy Vương, Trương Phong của Đại học Nam Kinh nói muốn bỏ quyền.”

“Bỏ quyền?!” Thầy Vương hỏi: “Vì sao bỏ quyền?”

“Sức khỏe không ổn, hình như là đau bụng, trông nghiêm trọng lắm.

Em thấy sắc mặt của anh ấy trắng bệch, trông rất đau đớn, huấn luyện viên của bọn họ đã đưa thẳng đến bệnh viện rồi.”

“Lại đau bụng? Có phải trận đấu vừa nãy cũng có người đau bụng đúng không?”

“Hình như vậy, dù sao cũng là bụng không thoải mái.”

“Thời tiết lạnh rồi, còn không chú ý giữ ấm, chắc do rét quá đây mà.”

“Em cũng không biết rõ tình huống lắm…” Cô gái vẫn còn thở hồng hộc, chỉ vào tên Tống Ngưỡng rồi hỏi: “Thế vận động viên này cứ thế vào vòng trong thôi chứ ạ?”

Lý Tầm trợn mắt há hốc mồm nghe bọn họ nói chuyện xong, nhìn lên màn hình.

Thầy Vương đóng khung tên của Tống Ngưỡng, hệ thống thông báo được vào vòng chung kết tiếp theo.

Anh còn chưa kịp cảm khái vận may của Tống Ngưỡng thì chuông điện thoại di động vang lên.

“Huấn luyện viên, thầy ở đâu thế?” Ngô Gia Niên ngay cả “Alo” cũng bỏ qua luôn, nói nhanh gọn: “Thầy nhanh trở về đi.”

“Tôi đang ở cổng ra bên kia, sao thế?”

“Tôn Mập nói cậu ta bị đau bụng! Còn có cả Chu Húc cũng thế, Tôn Mập đau đến mức lăn lộn ra đất rồi… A a a, Béo ơi! Béo ơi! Cậu đừng đừng đừng đừng———-”

Cuộc gọi bị ngắt.

Lại đau bụng!

Lý Tầm ngứa ngáy cả đầu, bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành.

Anh chạy vội về khu thi đấu, nhìn thấy một đám người vây quanh thành một vòng tựa như xem xiếc ảo thuật, mồm năm miệng mười hóng hớt.

“Mau gọi xe cấp cứu đi vẫn còn kịp!”

“Có nước không? Chẳng phải cậu ta vừa mới uống nước sao?”

“A!” Theo tiếng kêu sợ hãi của mọi người, vòng tròn nhanh chóng tản đi trong nháy mắt.

Những người vẫn còn vây xem thì ánh mắt tỏ ra ghét bỏ, che miệng đi ra.

Tôn Mập nôn đầy đất, mãi đến khi Lý Tầm đi tới, anh ta vẫn còn chống lên sàn nhà nôn mửa.

Chất bẩn tỏa ra mùi khó ngửi, Lý Tầm vô thức hơi nhíu mày.

Nếu như cần dùng từ miêu tả chính xác hơn, vậy thì không thể dùng từ nôn mà phải là phun.

Có lẽ Tôn Mập uống quá nhiều nước, anh ta quỳ trên mặt đất, eo lưng cong thành hình bán cung, cứ mỗi lần co giật là có một đống chất lỏng thối hoắc phun ra ngoài, hiện trường hỗn loạn không chịu nổi.

Áo, quần, hai tay của anh ta đều dính đầy chất bẩn, nhóm người đứng cách ra xa, chỉ có huấn luyện viên trưởng quỳ một chân trên đất, một tay xốc dưới nách anh ta, ngẩng đầu hỏi: “Có ai có khăn giấy không?”

Vừa hỏi xong thì có rất nhiều sinh viên sờ lên túi, chủ động đưa khăn giấy ra.

Lý Tầm vội vàng ngồi xổm xuống giúp, đỡ lấy cánh tay bên kia của Tôn Mập: “Sao rồi? Đứng dậy được không?”

Tôn Mập lau miệng xong, đặt mông ngồi phịch xuống đất, giống như vừa chạy xong 10 km, miệng há lớn thở dốc.

Tình trạng của anh ta giống hệt Lưu Hạo Thiên, đau đến mức không đứng dậy nổi, không bao lâu sau thì bắt đầu nôn thốc nôn tháo.

“Cậu ăn phải thứ gì rồi?” Ngô Gia Niên đưa nước ấm cho anh ta.

Tôn Mập lắc đầu một cái, giờ phút này trong dạ dày trống rỗng sau khi đã nôn sạch ra, vẫn còn có thể cảm giác được nó đang co rút.

Anh ta thở yếu ớt, nói: “Không ăn gì, tôi ăn giống với mọi người mà.”

Ngô Gia Niên hỏi: “Có phải bánh bao có vấn đề không?”

Việc này liên quan đến vấn đề an toàn thực phẩm, huấn luyện viên trưởng giật mình, lập tức phủ nhận: “Không thể nào, tôi cũng ăn nhưng không sao, mọi người cũng ăn mà đúng không?”

“Cũng đúng.”

Lý Tầm vung tay lên: “Trước tiên đừng lo nghĩ quá nhiều như vậy! Tranh thủ thời gian đưa cậu ấy đến bệnh viện xem có bị viêm dạ dày không.

Tôn Tiểu Quân, em vẫn đi được chứ?”

“Thầy dìu em với…”

Tôn Mập vừa dứt lời, Lý Tầm liền nghe thấy giọng nói căng thẳng của Tống Ngưỡng: “Thầy ơi, còn cả Chu Húc nữa.

Tình trạng của anh ấy cũng không ổn lắm!”

Lý Tầm nghe thấy nhìn sang, cả người Chu Húc gần như đu trên người Tống Ngưỡng, màu môi trắng bệch nứt nẻ, dáng vẻ yếu ớt kiệt quệ.

“Mau mau mau, nhanh lên, gọi xe cứu thương! Mọi người nhường đường một chút!”

Không bao lâu sau, xe cứu thương đến nơi.

Tôn Mập và Chu Húc một trước một sau được đỡ lên xe.

Tống Ngưỡng chui vào trong xe ngồi xuống, Lý Tầm vỗ cánh tay cậu, nói: “Em cứ tập trung thi đấu trước đi, người để anh chăm sóc là được.”

“Nhưng mà anh…”

“Nghe lời!”

Tống Ngưỡng bị anh lườm, bĩu môi ngoan ngoãn xuống xe.

Thi đấu vẫn còn phải tiếp tục, Lý Tầm cũng bảo huấn luyện viên trưởng ở lại, còn đâu gọi thêm một thành viên không cần thi đấu lên xe.

Bọn họ mỗi người đỡ một bệnh nhân, nghiêng nghiêng ngả ngả thảo luận nguyên nhân căn bệnh trong buồng xe.

Bữa trưa còn chưa kịp ăn, vậy thì chỉ có thể do đồ ăn sáng xảy ra vấn đề.

A Hồng nói: “Có phải vì sữa đậu nành không tươi không? Lúc em thử cái ly đó thấy nhạt nhẽo lắm, không có vị gì cả nên em không uống.”

Lý Tầm cau ấn đường lại: “Sữa đậu nành tôi cũng uống, Tống Ngưỡng cũng uống, đều không xảy ra vấn đề gì.”

“Thế thì lạ thật.”

Gần câu lạc bộ nơi thi đấu có một bệnh viện hạng II, phòng cấp cứu và giường bệnh đều đã kín chỗ.

Lúc đang chờ bác sĩ đến khám thì Tôn Mập lại nôn ra một lúc, bây giờ tất cả những gì phun ra đều là dịch chua.

Chu Húc không nôn nhưng ngồi trong nhà vệ sinh không ra được.

A Hồng sốt ruột như con quay, chốc lại đi gõ cửa nhà vệ sinh, chốc lại ra ngoài hỏi: “Phải làm sao bây giờ huấn luyện viên? Anh ấy sẽ không sao chứ?”

Lý Tầm đã từng gặp qua tình huống tương tự khi ra nước ngoài thi đấu, triệu chứng thường thấy là do viêm dạ dày hoặc do không quen khí hậu.

So với một thằng nhóc hai mươi tuổi còn vắt mũi chưa sạch, trông anh có vẻ trấn tĩnh hơn rất nhiều.

“Yên tâm, chúng ta đã tới bệnh viện rồi nên không sao đâu.

Em đợi ở bên này, tôi đi với cậu béo sang bên kia đo huyết áp, chờ cậu ta ra ngoài thì đến phòng cấp cứu tìm bọn tôi.”

“Vâng.”

Hơn hai mươi phút sau, cuối cùng bác sĩ trực ban cũng hết bận đi tới, rút hai ống máu rồi làm xét nghiệm cho bọn họ.

Tôn Mập yếu ớt đến mức không nhấc nổi chân, Lý Tầm thuê một cái xe lăn, đưa cậu ta xuống dưới tầng.

Toàn bộ quá trình còn chưa đến hai tiếng nhưng Tôn Mập đã lạnh cóng đến run lẩy bẩy, Lý Tầm thì mệt đến mức mồ hôi tuôn ra như mưa.

Đã có kết quả xét nghiệm, bác sĩ chỉ vào tờ đơn nói: “Tình trạng của cả hai người đều giống nhau, ba chỉ số này quá thấp, trong ruột vẫn còn tích nhiều dịch, là chứng viêm.”

“Do đồ ăn không sạch sẽ hay do nguyên nhân nào khác?”

“Hừm, trưa hôm nay cũng có một người có tình trạng giống vậy…” Bác sĩ quét mắt qua thẻ công tác trước ngực Lý Tầm, “Có phải các cậu ở cùng một chỗ không? Vận động viên à?”

“Đúng vậy, thi đấu ở cung thể thao bên kia.”

Bác sĩ vừa đánh bệnh án vừa nói: “Tôi đoán có lẽ do ngộ độc thức ăn, độc tính phát tác có người nhanh có người chậm.

Tốt nhất mọi người nên thông báo cho nhau sớm, xảy ra vấn đề phải nhanh chóng vào viện, để chậm trễ sẽ rất nguy hiểm.”

Nếu là ngộ độc thức ăn thì cũng hợp lý, giải thích được nguyên nhân mấy người lần lượt đều mắc cùng một triệu chứng.

Cơ thể béo ú đầy mỡ của Tôn Mập run lên.

Bác sĩ kê cho một loại thuốc nước tiêu viêm, Lý Tầm xuống dưới pha thuốc, sau đó tìm giường bệnh cho bọn họ truyền nước, tất cả đều diễn ra một cách im lặng.

Xe lăn của Tôn Mập để trên hành lang bị người khác tiện thể dùng luôn, phải kiểm tra hệ thống camera mới tìm lại được.

Đến khi được nghỉ ngơi thì đã đến giờ cơm tối.

WeChat có hơn 60 tin nhắn mới, anh lướt qua từng cái một, phát hiện ra có một nửa là của Tống Ngưỡng gửi tới.

—— Thầy ơi! Em sắp lên thớt rồi! ヾ(◍°∇°◍)ノ゙

—— Thế mà em lại đấu với Vu Thận Vi! > 皿 < Tại sao chúng ta lại phải chém giết lẫn nhau!

—— TAT thầy ơi, em chỉ được hạng bốn.

—— Đối phương đã hủy bỏ cuộc gọi video.

—— Thầy ơi! Em đến tìm anh nhé, mọi người ở viện nào vậy? —— Đối phương đã hủy bỏ cuộc gọi video.

—— À em biết rồi, em vừa mới hỏi huấn luyện viên trưởng.

—— Đối phương đã hủy bỏ cuộc gọi video.

—— Là bệnh viện chi nhánh Nam Thành sao? Sao tài xế lại nói không có bệnh viện này… Cạn lời luôn.

—— Đối phương đã hủy bỏ cuộc gọi âm thanh.

—— Được rồi, là em nghe nhầm, bệnh viện Nam Thành số 3.

Orz.

Lý Tầm vừa đọc vừa cười, tin nhắn còn chưa kịp đọc xong thì cuộc gọi video nháy lên một lần nữa.

Tống Ngưỡng trang bị đầy đủ xuất hiện trên màn hình, sau lưng là phòng bảo vệ của bệnh viện.

Tóc cậu đã vương đầy tuyết trắng, Lý Tầm quan sát tỉ mỉ một lúc mới ngạc nhiên phát hiện ra, ấy vậy mà bên ngoài có tuyết rơi rồi.

Chóp mũi Tống Ngưỡng đỏ ửng, cậu nhảy tưng tưng tại chỗ, nói: “Thầy ơi, em đến rồi, anh đang ở đâu thế?”

“Anh đang ở…” Lý Tầm chợt nhớ ra Tống Ngưỡng là dân mù đường, đứng dậy nói: “Anh xuống dưới đón em, em vào phòng bảo vệ chờ trước một lát đi không bị cảm lạnh bây giờ.”

“Vâng.” Tống Ngưỡng khịt mũi, ngắt cuộc gọi.

Những bông tuyết mềm mại lác đác rơi xuống, cây cỏ xanh mướt hai bên đường được phủ một lớp tuyết mỏng, dưới ánh đèn đường hiện lên ánh bạc dịu dàng.

Mặt đất ướt nhẹp, hoa tuyết vừa đáp xuống đã tan ra.

Lý Tầm từ đằng xa chạy như bay đến, giẫm lên vũng nước đọng bắn tung tóe.

Anh chưa kịp phủi tuyết trên đầu xuống đã hỏi: “Em sao rồi? Bụng không có vấn đề gì chứ?”

“Em thì có vấn đề gì đâu, bác sĩ nói thế nào?”

Lý Tầm nói: “Chẩn đoán là ngộ độc thức ăn, còn nói độc tính phát tác lúc nhanh lúc chậm, cho nên anh lo vẫn còn người sẽ bị nữa, những người khác trong đội thế nào?”

“Đều ổn.”

“Vậy thì tốt.”

Bọn họ vừa nói vừa đi về khu nội trú.

Tống Ngưỡng chậm rãi kéo khóa áo khoác xuống, móc từ bên trong ra hai củ khoai đỏ thẫm.

Lúc mua cậu nhờ ông chủ bọc kĩ tận ba lớp, sau đó còn cho vào ủ ấm trong người, đến bây giờ vẫn còn nóng.

“Anh vẫn chưa ăn cơm tối đúng không?” Cậu đưa khoai lang cho Lý Tầm, “Cái này rất ngon.”

“Cảm ơn.” Đúng là Lý Tầm chưa kịp ăn tối, nhìn thấy đồ ăn là miệng tự động tiết nước bọt.

Củ khoai to cỡ hai nắm tay, khi bẻ ra có độ ẩm mướt, màu vàng cam, mùi thơm ngào ngạt, đã được quết nước đường nướng cháy sém thơm mùi caramel.

Nó chảy xuống theo khe nứt trên vỏ ngoài, sờ vào có hơi dính tay, nhưng khoai lang được nướng ở mức độ này là ngon nhất.

Mùi thơm này khiến anh nhớ lại khi còn bé.

Nhà bọn họ có một mảnh đất nhỏ trồng khoai lang, đến mùa sẽ đi đào khoai trong đất.

Ông nội chọn những củ to nhất giữ lại, còn đâu bán đi hết.

Lúc nấu cơm, bà nội sẽ vùi khoai lang vào đống củi lửa dưới kệ bếp, đợi đến giờ ăn cơm là khoai lang cũng có thể ăn được luôn.

Anh và chị gái thường xuyên cãi cọ vì mấy củ khoai to nhỏ không đều nhau.

Miếng khoai lang cắn đầu tiên sẽ luôn nóng hổi, Lý Tầm hít hà một tiếng, ngẩng đầu hít một hơi khí lạnh.

“Vị sao anh?” Ánh mắt Tống Ngưỡng chờ mong.

“Ăn ngon lắm.” Lý Tầm bẻ một nửa ra, “Em muốn thử không?”

“Em ăn trên đường rồi.” Tống Ngưỡng nói.

“Vậy em cầm ủ tay đi.”

Đi vào tòa nhà khu nội trú, trong nháy mắt liền cảm nhận được bầu không khí ấm áp ngập tràn mùi thuốc sát trùng.

Tống Ngưỡng cởi mũ xuống, tán gẫu chuyện thi đấu với Lý Tầm, lại hỏi: “Bọn anh Tôn Mập truyền dịch ạ?”

“Ừ, mấy bịch lận, không biết khi nào mới xong.” Lý Tầm nhớ tới chuyện này là thấy đau đầu, “Lát nữa em thăm họ xong rồi cùng huấn luyện viên trưởng về sớm đi.

Sáng sớm mai còn phải thi đấu, nghỉ ngơi cho tốt.”

“Còn anh thì sao?”

“Chắc anh phải ở lại chăm sóc, hai ma ốm hiện tại không xuống giường được.”

“Tối nay anh về thế nào?”

“Xem tình hình đã, nếu muộn quá thì anh không về nữa, xem có giường nào trống thì ngủ tạm một đêm vậy.”

“Vậy em cũng ở đây cùng…” Tống Ngưỡng kịp thời phanh kịp trước khi bật thốt ra chữ “anh”, “… bọn họ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện