Sau khi bộ phim kết thúc, bọn họ đi ăn đồ Nhật ở trung tâm thương mại, lúc đi dạo mua thêm chút đồ ăn vặt và văn phòng phẩm cho Sơ Chi, cuối cùng dừng bước tại nhà sách ở tầng hai.
Khu đọc sách miễn phí đã kín chỗ ngồi, Lý Tầm gọi hai tách cà phê và bánh ngọt, ngồi trong góc đọc sách.
Cách bài trí của nhà sách giống như quán cà phê, thiên về phong cách châu Âu.
Vị trí cạnh cửa sổ rất sáng sủa, dây leo trang trí màu xanh lục buông thõng đung đưa.
Trong không khí ngập tràn hương thơm của cà phê, khung cảnh ấm áp hòa thuận.
Bọn họ ngồi đối diện nhau trên sô pha, ở giữa có một cái bàn ăn nhỏ hình tròn, do chiều cao hạn chế nên không có chỗ để chân mà phải ôm sát vào xung quanh bàn ăn, thi thoảng mắt cá chân sượt qua nhau.
Tống Ngưỡng ngồi tựa lên sô pha nghỉ ngơi, nghịch chán văn phòng phẩm của Sơ Chi, khi ngẩng đầu lên phát hiện Lý Tầm cũng đang dựa lên sô pha, rất yên tĩnh lật một trang sách.
Đây không phải là một hình ảnh thường gặp.
Gần như toàn bộ thời gian bọn họ ở cùng nhau đều làm bạn với cung tên, cho dù không tiếp tục tập bắn cung thì cũng là chạy bộ hoặc tập thể hình, tóm lại toàn là nhật ký hoạt động thể thao.
Ngẫu nhiên nhìn thấy cảnh tượng này khiến cậu không nhịn được muốn lấy điện thoại ra chụp lại.
Sờ đến túi mới nhớ ra đồ đang trong tay Lý Tầm, vì vậy cậu với tay qua bàn sờ vào túi áo anh.
“Em làm gì đấy?” Lý Tầm dùng sức đè lại đồ trong túi áo xuống, “Đã bảo khi nào về sẽ trả lại cho em cơ mà.”
“Em chán quá.”
Tống Ngưỡng dứt khoát chuyển sang ngồi vào sô pha của Lý Tầm.
Cơ thể hai người đàn ông đều cao lớn, sô pha một người chật hẹp không chứa được, bắp đùi chen vào nhau đến biến dạng.
Lý Tầm không thể không nghiêng người né tránh, chuyển điện thoại của Tống Ngưỡng từ túi áo sang túi quần.
“Nơi này rất nhiều sách, tạo điều kiện cho em đọc em còn kêu chán hả?”
“Em muốn chụp ảnh.”
Tống Ngưỡng mắt tinh, nhìn ngay thấy hành vi mờ ám của anh, duỗi tay sang sờ lên bắp đùi anh, vừa mới mó tay được vào cái điện thoại thì Lý Tầm lại rút nó ra, giấu ra đằng sau.
Tống Ngưỡng vồ tới, hai tay vòng sang hai bên, tư thế này gần như cậu ôm chặt lấy Lý Tầm.
Cho đến lúc này cậu mới ngửi thấy mùi hương thoang thoảng chui vào xoang mũi mình.
Trong ký ức, Tống Ngưỡng chưa từng ngửi thấy mùi này trên người Lý Tầm.
Tầm mắt của cậu chuyển từ sô pha lên đôi mắt anh, Lý Tầm cũng đang nhìn cậu như thế.
“Chụp ảnh cái gì? Đến nhà sách thì phải bỏ điện thoại xuống để đọc.
Em chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè để khoe mình đọc sách hả?”
Bọn họ áp sát vào nhau quá gần, thậm chí Tống Ngưỡng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Lý Tầm.
Tai cậu đang nóng lên, lại không nỡ lòng tránh ra.
Ngón tay mò tới được một góc điện thoại, cậu cắn răng rút mạnh ra ngoài, lực tay Lý Tầm cũng không chịu thua kém.
Cứ giằng co như vậy, Lý Tầm chạm vào ngón tay cậu.
Cả hai người đồng thời sững sờ.
Tống Ngưỡng bất đắc dĩ, “Em không chụp sách mà.”
Lý Tầm bị cậu áp chế, toàn bộ phía sau lưng gần như ngã lên ghế sô pha, “Vậy em chụp gì đó?”
“Anh còn quản em cái này nữa à?”
Lý Tầm liếc thấy vài người qua đường đã nhìn sang bên này, duỗi tay đẩy ngực cậu về, “Ngồi về chỗ đi.”
Giọng điệu như thể ra lệnh.
Tống Ngưỡng không thể làm gì khác hơn đành ngoan ngoãn nghe theo, ánh mắt vẫn cứ dừng ở phía đối diện.
Không biết áo len của Lý Tầm cuộn lên eo từ lúc nào, da thịt và đường cơ bụng đã lộ ra một mảng.
Ồ.
Hẳn là do cậu vừa làm rồi.
Hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Lý Tầm cũng có cảm giác hơi mát mẻ, ngồi thẳng dậy kéo áo lại, sau đó chỉnh lại dây thắt lưng cho ngay ngắn.
Tống Ngưỡng gác chéo hai chân, âm thầm lấy cái đệm phía sau đặt lên đùi, gương mặt ửng hồng lật menu đồ uống và bánh ngọt để trên bàn.
Hang loose…
(Thả lỏng nào)
Cậu hít một hơi thật sâu.
Don’t be so sensitive…
(Đừng quá nhạy cảm)
Lý Tầm nhìn cậu một cái, “Bữa trưa em ăn nhiều thế rồi mà vẫn còn đói bụng à?”
“À.” Tống Ngưỡng cầm menu quạt gió, “Em chỉ xem chơi thôi, anh đọc sách đi, cứ nhìn em chằm chằm là em dễ ngại lắm.”
Nếu trước đây nói câu này thì Lý Tầm thật sự không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ anh không nhịn được hỏi: “Ai làm gì mà em ngại? Vì sao em xấu hổ?”
Tống Ngưỡng vừa lúng túng vừa ngượng ngùng cười: “Bởi vì em là cây xấu hổ.”
Lý Tầm không nhìn thấu được rốt cuộc mấy câu cậu nói có ý gì, đáy mắt dâng lên nụ cười, “Cây xấu hổ phải chạm vào mới thẹn thùng, anh có chạm vào em đâu?”
(*) Loài cây này có đặc điểm là các lá kép gập vào trong và cụp xuống mỗi khi bị chạm vào hoặc bị rung lắc.
“Ban nãy anh vừa chạm vào mà.” Tống Ngưỡng nói: “Em là cây xấu hổ có cung phản xạ tương đối dài.”
Lý Tầm cúi đầu, đọc chăm chú quyển tiểu thuyết trinh thám trong tay, cảnh sát nhận được báo án nói có người mới mất tích.
Tầm mắt của anh dừng ở đoạn này rất lâu, nghĩ đến việc mình vừa chạm thử vào phiến lá cây xấu hổ, không hiểu sao lại mỉm cười.
Cửa hàng đèn đuốc sáng choang, gần như không cảm giác được thời gian đang trôi.
Bọn họ ở nhà sách khá muộn, mãi đến khi người nhà Tống Ngưỡng gọi điện thoại hỏi lúc nào hai người mới về thì cả hai mới nhận ra đã hơn 5 giờ.
Tống Ngưỡng cúp điện thoại nói: “Mẹ em nói Sơ Chi vẫn đang ở nhà em, hay là anh cũng đến nhà em ăn cơm đi.”
Lý Tầm gật đầu: “Vậy chúng ta đi mua ít thức ăn.”
Tống Ngưỡng do dự chớp mắt một cái, tuy rằng cậu vẫn luôn rất mong chờ tay nghề của Lý Tầm nhưng lần đầu tiên đến nhà ăn Tết, cậu sao nỡ để thần tượng đích thân ra tay.
Lỡ như sau này anh không muốn đến nhà cậu làm khách nữa thì phải làm sao bây giờ? Vì vậy cậu vội vàng từ chối: “Cũng ít món thôi, chắc chắn nhà em đã chuẩn bị xong rồi, hôm khác rồi mua.”
“Nhưng anh đến tay không thì không ổn lắm.”
“Chẳng phải buổi sáng anh biếu quà rồi sao?”
“Chỉ là một chút đồ ngọt, không thể nói là quà biếu.”
“Không sao, với nhà em anh còn khách sáo làm gì.” Tống Ngưỡng trả quyển sách trong tay anh về chỗ cũ, đẩy lưng anh ra ngoài, “Sau này anh có thể coi nhà em là nhà mình, không vấn đề gì hết.
À đúng rồi, hợp đồng thuê nhà anh ký với cô Tôn là bao lâu?”
“Ký một năm, thanh toán nửa năm một.”
Tống Ngưỡng ôm bả vai anh vào trong ngực mình, “Hay là sau này anh ký với nhà em cũng được.
Nhà em cũng có phòng trống, anh thuê hời lắm luôn.
Cô Tôn ra giá với anh bao nhiêu một tháng? Em sẽ chiết khấu cho anh.”
“Còn chiết khấu hẳn cơ.” Lý Tầm kéo cổ cậu xuống, “Bố mẹ em biết rõ liệu có đánh gãy chân em không?”
“Dù sao phòng trống thì vẫn cứ chình ình ở đó, giá cả nhất định sẽ rẻ, anh suy nghĩ thử đi.” Cánh tay Tống Ngưỡng trượt lên eo anh, chỉ tiếc quần áo mùa đông quá dày, thật sự không xơ múi được cái gì sất.
Lúc về đến nhà, mặt trời đã sắp lặn, ánh nắng chia đôi sân nhà thành hai nửa, bóng cây hoa quế nghiêng nghiêng kéo dài trên mặt đất.
Bạn nhỏ Lý Sơ Chi đang thể hiện sự sáng tạo trên sân, phần lông lộn xộn ở cổ của Niệu Niệu được chải mượt mà, đã vậy nhúm lông còn được tết lại theo phong cách tây.
Tính tình Niệu Niệu tốt bụng dễ gần, ai vuốt lông cho là nó sẽ dính với người đó, có đau cũng không nháo, nằm nghiêng trên sân cỏ, đôi mắt to tròn cứ nhìn chằm chằm cô nhóc, giống như đang canh giữ kho báu.
Bà Lý Tuệ Anh bưng một đĩa hoa quả đi ra ngoài sân, gọi: “Cục cưng ơi, ăn bưởi nào.”
Tống Ngưỡng còn tưởng mẹ gọi mình, trong lòng thầm bảo sao tự dưng hôm nay mẹ dịu dàng như chú cá vàng thế nhỉ, thật là quái lạ, vì vậy nhảy nhót tung tăng vào từ cửa sân.
Còn Lý Tuệ Anh thấy con trai vào cửa thì ngẩn người ra rõ ràng, “Hai đứa về rồi đấy à? Nhanh thế.”
“Chân dài đấy.”
Trên đĩa toàn là phần thịt bưởi đã được bóc ra, óng ánh lấp lánh, trông rõ là mọng nước.
Tống Ngưỡng chìa tay muốn bốc thì Lý Tuệ Anh bảo vệ cái đĩa vào trong ngực, “Cái này cho Sơ Chi, trong nhà còn nửa quả, con muốn ăn thì tự đi mà bóc.”
Tống Ngưỡng kinh ngạc ngẩn cả người, mãi mới nghẹn ra được một câu: “Mẹ, mẹ đúng là trọng nữ khinh nam!”
Lý Tuệ Anh thản nhiên hất mái tóc mới làm, “Thì làm sao?”
“…”
Lý Tầm cười trộm.
Những họ hàng thân thích đánh bài tán gẫu trên sân buổi sáng đã về hết rồi, bây giờ trông quạnh quẽ hẳn đi, bầu không khí thấm hơi lạnh ẩm ướt.
Lý Tầm theo sau Tống Ngưỡng vào nhà, còn chưa kịp cảm khái một câu “Vẫn là trong nhà ấm áp hơn” thì lại một lần nữa nhìn thấy ông bà nội của cậu.
Hai người lớn tuổi rất nhiệt tình gọi anh ngồi xuống.
Lý Tầm mang vẻ mặt ngoan ngoãn đi qua.
Theo phép lịch sự, anh phải gọi câu gì đó.
Nhưng vấn đề là xưng hô thế nào?
Đại não anh nhanh chóng vạch ra vài đường phân tích, nếu như dựa theo cách gọi của Sơ Chi, anh nên gọi là chú, dì đúng không? Nhưng mà vừa gọi thế này… Lý Tầm ngước mắt nhìn những nếp nhăn lớn nhỏ sắp bay khỏi gương mặt của hai ông bà, trong nháy mắt cảm giác mình già đi vài tuổi.
Quách Phú Thành(*) gọi mẹ vợ chắc cũng chỉ lúng túng đến mức này mà thôi.
(*) Nam ca sĩ, diễn viên điện ảnh Hồng Kông.
Lý Tầm khẽ cắn răng, vô liêm sỉ bắt chước Tống Ngưỡng gọi ông bà.
Lần đầu tiên Tống Ngưỡng nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo bối rối như thế của anh, lén lút cười thầm trong góc.
Trong lúc đó, Tống Cảnh Sơn đang bận rộn nấu bữa tối trong bếp———-Hai mươi phút trước ông nhận được tin nhắn của con trai, nói là Lý Tầm sẽ tới, cần ông chuẩn bị thêm vài món, nhất là vị Tứ Xuyên, bởi vì Lý Tầm thích ăn cay.
Trên bàn ăn đã bày sẵn không ít các món ăn nóng hổi, cá sóc(*), tôm sốt cà chua, canh thịt bò, ruột già kho, thịt khô xào củ từ, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi.
(*) Một món ăn nổi tiếng trong ẩm thực Giang Tô, có nguồn gốc từ Tô Châu.
Tống Ngưỡng nếm thử một miếng thịt khô, lông mày nhướng cao lên, “Ngon, thầy ơi anh nếm thử cái này đi! Cái này là bạn em gửi cho, quê nhà họ tự phơi đấy, thơm quá.”
“Không cần đâu, em ăn đi.”
Lý Tầm hệt như lần đầu tiên ở rể, vô cùng rụt rè ngồi trên ghế sô pha xem ti vi———Trên đó đang chiếu phim hoạt hình mà Lý Sơ Chi hay xem, bởi vì ông bà đều đang xem rất nghiêm túc nên anh cũng không thể không biết ngại đổi kênh.
Hai chú lợn hồng đầu như cái máy sấy tóc(*) đang nói chuyện điện thoại, còn lảm nhảm cái gì thì anh nghe không lọt tai được câu nào.
(*) Chỉ nhân vật hoạt hình Peppa Pig.
Điện thoại di động cũng hết pin rồi.
Tống Ngưỡng còn đang mải miết ra sức ăn.
Thật sự là không có việc gì để làm, anh đành ngồi bóc bưởi.
“Ông nghe Tiểu Ngưỡng nói, trước đây cháu là vận động viên của đội tuyển quốc gia à?” Ông nội Tống hỏi.
“Vâng.”
Ông nội pha cho anh một chén trà Long Tĩnh nóng hổi, “Vận động viên tốt lắm, tố chất cơ thể chắc chắn cứng cáp hơn người bình thường.”
Bà nội nói: “Chứ còn gì nữa, nhìn thôi đã thấy rất rắn chắc.” Nói xong, bà cũng nhéo thử cánh tay Lý Tầm, “Ồ, bà nắm thử không xi nhê gì luôn.”
“Cháu luyện bắn cung, vì thế thân trên được rèn luyện sức chịu đựng và khả năng cân bằng tương đối nhiều.” Lý Tầm nhận chén trà, nói tiếng cảm ơn.
Ông nội thuận miệng hỏi: “Sau đó sao cháu không luyện nữa? Bị chấn thương hay do đãi ngộ không tốt?”
Lý Tầm gãi gáy, quả thực không biết nên trả lời thế nào.
Liên quan đến vấn đề giải nghệ, các nhân tố cá nhân và hoàn cảnh có liên quan đến nhau, không phải vài ba câu là có thể giải thích rõ ràng được.
“Đãi ngộ cũng tạm được, chỉ là cháu cảm thấy mình không tiếp tục luyện được nữa.”
Bà nội hiền từ cười nói: “Về sớm chăm sóc gia đình cũng rất tốt.
Bà có người bạn cũng có cháu làm vận động viên, suốt ngày tập huấn bên ngoài, quanh năm suốt tháng không về nhà được mấy lần, người nhà lúc nào cũng ngóng trông.”
Ông nội nói: “Có phải đứa cháu nhà ông Hứa không? Lần trước ông Hứa nói với tôi cháu trai nhà họ năm nay hai mươi sáu tuổi, tôi còn tưởng nó ba mươi sáu, trông già dặn hơn so với tuổi.”
“Hôm nào cũng thấy nó chạy bộ bên ngoài, phơi nắng đen như than, sao có thể không già đi? Người nhà cũng khuyên nó nên giải nghệ sớm, đừng tiếp tục tốn sức đi đi lại lại nữa.
Hè năm nào tôi còn nhìn thấy nó, cánh tay và đùi đều dính chấn thương, dây chằng còn đứt.
Bà bảo xem đến lúc có tuổi thì phải làm sao, đều là di chứng sau này cả.”
Ông nội thổi lá trà trôi trong chén, không mặn không nhạt nói: “Anh bạn ấy đặt cho mình mục tiêu quá xa vời, dạng như Thế vận hội Olympic rồi mấy giải vô địch thế giới.
Thi đấu được trên những đấu trường đó đều là những đội quân tinh nhuệ nhất, đứng hàng đầu trong nước, chỉ cần luân phiên thay vài thế hệ, đến cuối cùng nó sẽ bị đào thải thôi.”
Lý Tầm im lặng không nói gì, dường như anh chỉ vừa mới nghe một tin tức không quá quan trọng, sắc mặt trầm tĩnh nhét một múi bưởi nhỏ vào trong miệng nhai.
Trong cái ngọt còn mang theo vị chan chát.
Còn sự im lặng ngắn ngủi này giống như đang đâm thẳng vào trái tim Tống Ngưỡng.
Cậu rầu rĩ muốn khóc, hương vị đồ ăn trong miệng cũng thay đổi.
Rất nhiều người không thể hiểu được giấc mơ của vận động viên, nhưng lại muốn vận động viên đón nhận sự đánh giá của bọn họ.
Không biết có phải ông bà nội nói gì kích động Lý Tầm không, lúc ăn cơm tối, Tống Ngưỡng để ý anh ăn không nhiều, ít nhất là không nhiều như bình thường.
Một bữa cơm mà trong đĩa chỉ lác đác vài cái vỏ tôm và vài miếng sườn, vỏ tôm còn là do anh bóc cho Lý Sơ Chi để lại.
Nhưng anh lại uống nhiều rượu với bố và ông nội.
Lý Tầm không phải kiểu uống rượu vào là thể hiện hết trên gương mặt.
Hai chai rượu vang đỏ anh uống rất tự nhiên điềm tĩnh, sắc da cũng không thay đổi gì.
Mãi đến cuối cùng khi tất cả mọi người đứng dậy, anh mới lắc lư duỗi tay vịn lên lưng ghế dựa.
Khi ấy Tống Ngưỡng mới nhận ra anh không tỉnh táo nữa rồi.
Bản thân Lý Tầm cũng lơ mơ, theo lý mà nói tửu lượng của anh không kém như vậy.
Trước đây ở trong đội, có vài vận động viên là người phương Bắc, uống cực kỳ giỏi, cứ tụ tập là nhất định sẽ gọi rượu Erguotou(*), vì thế anh cũng dần luyện được chút tửu lượng theo bọn họ.
(*) Một loại rượu độc đáo của các huyện vùng cao phía Bắc Bắc Kinh, Trung Quốc.
Tên gọi của nó có nghĩa là “chưng cất rượu lần thứ nhì” và sẽ có nồng độ cồn rất mạnh (khoảng 56%).
Vì thế loại rượu này thường được người dân nơi đây sử dụng để chống lại cái lạnh tuyết giá vùng núi cao phía Bắc Trung Quốc.
Có lẽ hôm nay ăn ít thức ăn, cũng có lẽ tốc độ ngấm của loại rượu này vừa chậm vừa mạnh, anh mở mắt ra nhìn toàn thấy bóng chồng, nhưng lý trí vẫn còn tồn tại.
“Anh muốn đi rửa mặt, không biết phòng vệ sinh nhà mình…”
Tống Ngưỡng quay đầu nhìn, phòng vệ sinh tầng dưới đang sáng đèn, chắc là bà nội đang ở trong, một tay cậu đỡ lấy cổ tay anh, nói: “Phòng em có một cái.”
Tầng trên không có ai, Tống Ngưỡng đi trước tìm công tắc bật đèn.
Lý Tầm đến gần bồn rửa, thở phào một hơi thật dài, cúi người xuống, vốc nước lạnh hòa tan men say, bắp thịt căng lên trong nháy mắt.
Một bàn tay chuyền cho anh chiếc khăn mặt sạch.
“Cảm ơn.” Anh lau sạch sẽ gương mặt, lúc vò khăn mặt thì phát hiện ra trong gương, Tống Ngưỡng liên tục nhìn chằm chằm vào mình.
Anh ném khăn mặt xuống xoay người, đang muốn hỏi có nước sôi không thì bỗng nhiên Tống Ngưỡng nhào tới, ở ngay trước mặt ôm lấy anh.
Đồng tử Lý Tầm chợt mở to, lưng thẳng lên theo phản xạ, hai tay khẽ giơ lên giống như nghi phạm bị cảnh sát chĩa súng vào, ngập tràn vẻ lo lắng và bối rối.
Cả gương mặt Tống Ngưỡng đều vùi trên vai anh, anh nghe thấy cậu bạn nhỏ rầu rĩ nói: “Anh đừng buồn thầy ơi, tại ông bà nội em không biết.”
Vào giờ phút này, trong đầu Lý Tầm vang lên tiếng ong ong, chất cồn khiến phản ứng của anh trở nên vô cùng chậm chạp.
Anh im lặng vài giây phân tích mới hiểu được chuyện buồn mà Tống Ngưỡng đang nhắc đến là gì, mỉm cười nói: “Anh không buồn.”
“Nhưng mà bữa tối anh ăn rất ít, em cảm giác anh rất không vui.” Tống Ngưỡng nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh, cảm nhận một ít nhiệt độ truyền qua lớp vải vóc.
“Anh đừng để lời họ nói trong lòng, cho dù sự lựa chọn của anh là gì cũng không sao cả.
Anh đã từng khiến rất nhiều người cảm thấy tự hào, cũng có người vì anh mà thích bộ môn này, anh đã làm rất tốt rồi.”
Đuôi mắt Lý Tầm cong lên, “Em đang tự nói bản thân đấy à?”
“Đúng vậy.” Tống Ngưỡng tì cằm lên vai anh, “Hơn nữa em cảm thấy năng lực của anh thật sự không có vấn đề gì, chỉ thiếu một chút kinh nghiệm và may mắn thôi.
Đội tuyển Trung Quốc cũng thế, áp lực trên sàn thi đấu quá lớn nên mới căng thẳng, không phải em con hát mẹ khen hay đâu, đội tuyển bắn cung của chúng ta sớm muộn cũng có ngày đánh bại được thế độc tôn của đội Hàn Quốc.”
Lý Tầm cảm thấy rất ấm áp, đồng thời toàn bộ sự chú ý của anh đã bị hấp dẫn bởi cặp móng vuốt đang không biết an phận sau lưng.
Rõ ràng anh có mặc áo khoác nhưng Tống Ngưỡng lại luồn tay vào xoa xoa trong áo len của anh.
“Anh bạn nhỏ, em đang sưởi ấm hay sàm sỡ anh đấy?” Lý Tầm nắm chặt hai tay Tống Ngưỡng, chậm rãi trượt đến vị trí cổ tay, chỉ chạm thôi chứ cũng không cưỡng chế bắt cậu buông ra.
Tống Ngưỡng chơi lưu manh thất bại, ngước mắt nhìn anh, trong mắt ánh lên tia sáng, gương mặt trắng trẻo giờ đã ửng hồng, có lẽ uống nhiều rồi, cậu nhắm mắt tìm bậc thang cho mình tự xuống, “Em đang nói chuyện nghiêm túc mà, anh có thể phối hợp một chút được không?”
“Được rồi…” Ngoài miệng thì đáp ứng nhưng Lý Tầm vẫn nhếch miệng cười, bả vai run run với biên độ nhỏ.
Rượu vang đỏ ngấm dần ảnh hưởng đến tầm mắt của anh, anh buộc phải tới gần Tống Ngưỡng mới có thể quan sát được sự thay đổi biểu cảm nhỏ bé trên gương mặt cậu.
“Em đang nói chuyện nghiêm túc thì đỏ mặt cái gì?”
Bọn họ rất gần nhau, hơi thở vấn vít.
Nhiệt độ cơ thể Tống Ngưỡng tăng vọt, sắp bị hương rượu trên người Lý Tầm xông cho xây xẩm mặt mày.
Cậu cúi đầu xuống, nhỏ giọng lầu bầu: “Anh quên rồi hả? Em là một cái cây xấu hổ.”
Lý Tầm chìa ngón trỏ ra, dùng bụng ngón tay mềm mại chấm lên lông mày cậu, “Em là tên nhóc lừa đảo.”Chuyên mục ẩm thực
(*) Cá sóc: Một món ăn nổi tiếng trong ẩm thực Giang Tô, có nguồn gốc từ Tô Châu.
Nó được chuẩn bị bằng cách ra mắt và khắc một con cá quýt thành một hình dạng trang trí tương tự như một con sóc, sau đó chiên sâu trong bột trước khi cho nó vào nước sốt chua ngọt..
Khu đọc sách miễn phí đã kín chỗ ngồi, Lý Tầm gọi hai tách cà phê và bánh ngọt, ngồi trong góc đọc sách.
Cách bài trí của nhà sách giống như quán cà phê, thiên về phong cách châu Âu.
Vị trí cạnh cửa sổ rất sáng sủa, dây leo trang trí màu xanh lục buông thõng đung đưa.
Trong không khí ngập tràn hương thơm của cà phê, khung cảnh ấm áp hòa thuận.
Bọn họ ngồi đối diện nhau trên sô pha, ở giữa có một cái bàn ăn nhỏ hình tròn, do chiều cao hạn chế nên không có chỗ để chân mà phải ôm sát vào xung quanh bàn ăn, thi thoảng mắt cá chân sượt qua nhau.
Tống Ngưỡng ngồi tựa lên sô pha nghỉ ngơi, nghịch chán văn phòng phẩm của Sơ Chi, khi ngẩng đầu lên phát hiện Lý Tầm cũng đang dựa lên sô pha, rất yên tĩnh lật một trang sách.
Đây không phải là một hình ảnh thường gặp.
Gần như toàn bộ thời gian bọn họ ở cùng nhau đều làm bạn với cung tên, cho dù không tiếp tục tập bắn cung thì cũng là chạy bộ hoặc tập thể hình, tóm lại toàn là nhật ký hoạt động thể thao.
Ngẫu nhiên nhìn thấy cảnh tượng này khiến cậu không nhịn được muốn lấy điện thoại ra chụp lại.
Sờ đến túi mới nhớ ra đồ đang trong tay Lý Tầm, vì vậy cậu với tay qua bàn sờ vào túi áo anh.
“Em làm gì đấy?” Lý Tầm dùng sức đè lại đồ trong túi áo xuống, “Đã bảo khi nào về sẽ trả lại cho em cơ mà.”
“Em chán quá.”
Tống Ngưỡng dứt khoát chuyển sang ngồi vào sô pha của Lý Tầm.
Cơ thể hai người đàn ông đều cao lớn, sô pha một người chật hẹp không chứa được, bắp đùi chen vào nhau đến biến dạng.
Lý Tầm không thể không nghiêng người né tránh, chuyển điện thoại của Tống Ngưỡng từ túi áo sang túi quần.
“Nơi này rất nhiều sách, tạo điều kiện cho em đọc em còn kêu chán hả?”
“Em muốn chụp ảnh.”
Tống Ngưỡng mắt tinh, nhìn ngay thấy hành vi mờ ám của anh, duỗi tay sang sờ lên bắp đùi anh, vừa mới mó tay được vào cái điện thoại thì Lý Tầm lại rút nó ra, giấu ra đằng sau.
Tống Ngưỡng vồ tới, hai tay vòng sang hai bên, tư thế này gần như cậu ôm chặt lấy Lý Tầm.
Cho đến lúc này cậu mới ngửi thấy mùi hương thoang thoảng chui vào xoang mũi mình.
Trong ký ức, Tống Ngưỡng chưa từng ngửi thấy mùi này trên người Lý Tầm.
Tầm mắt của cậu chuyển từ sô pha lên đôi mắt anh, Lý Tầm cũng đang nhìn cậu như thế.
“Chụp ảnh cái gì? Đến nhà sách thì phải bỏ điện thoại xuống để đọc.
Em chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè để khoe mình đọc sách hả?”
Bọn họ áp sát vào nhau quá gần, thậm chí Tống Ngưỡng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Lý Tầm.
Tai cậu đang nóng lên, lại không nỡ lòng tránh ra.
Ngón tay mò tới được một góc điện thoại, cậu cắn răng rút mạnh ra ngoài, lực tay Lý Tầm cũng không chịu thua kém.
Cứ giằng co như vậy, Lý Tầm chạm vào ngón tay cậu.
Cả hai người đồng thời sững sờ.
Tống Ngưỡng bất đắc dĩ, “Em không chụp sách mà.”
Lý Tầm bị cậu áp chế, toàn bộ phía sau lưng gần như ngã lên ghế sô pha, “Vậy em chụp gì đó?”
“Anh còn quản em cái này nữa à?”
Lý Tầm liếc thấy vài người qua đường đã nhìn sang bên này, duỗi tay đẩy ngực cậu về, “Ngồi về chỗ đi.”
Giọng điệu như thể ra lệnh.
Tống Ngưỡng không thể làm gì khác hơn đành ngoan ngoãn nghe theo, ánh mắt vẫn cứ dừng ở phía đối diện.
Không biết áo len của Lý Tầm cuộn lên eo từ lúc nào, da thịt và đường cơ bụng đã lộ ra một mảng.
Ồ.
Hẳn là do cậu vừa làm rồi.
Hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Lý Tầm cũng có cảm giác hơi mát mẻ, ngồi thẳng dậy kéo áo lại, sau đó chỉnh lại dây thắt lưng cho ngay ngắn.
Tống Ngưỡng gác chéo hai chân, âm thầm lấy cái đệm phía sau đặt lên đùi, gương mặt ửng hồng lật menu đồ uống và bánh ngọt để trên bàn.
Hang loose…
(Thả lỏng nào)
Cậu hít một hơi thật sâu.
Don’t be so sensitive…
(Đừng quá nhạy cảm)
Lý Tầm nhìn cậu một cái, “Bữa trưa em ăn nhiều thế rồi mà vẫn còn đói bụng à?”
“À.” Tống Ngưỡng cầm menu quạt gió, “Em chỉ xem chơi thôi, anh đọc sách đi, cứ nhìn em chằm chằm là em dễ ngại lắm.”
Nếu trước đây nói câu này thì Lý Tầm thật sự không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ anh không nhịn được hỏi: “Ai làm gì mà em ngại? Vì sao em xấu hổ?”
Tống Ngưỡng vừa lúng túng vừa ngượng ngùng cười: “Bởi vì em là cây xấu hổ.”
Lý Tầm không nhìn thấu được rốt cuộc mấy câu cậu nói có ý gì, đáy mắt dâng lên nụ cười, “Cây xấu hổ phải chạm vào mới thẹn thùng, anh có chạm vào em đâu?”
(*) Loài cây này có đặc điểm là các lá kép gập vào trong và cụp xuống mỗi khi bị chạm vào hoặc bị rung lắc.
“Ban nãy anh vừa chạm vào mà.” Tống Ngưỡng nói: “Em là cây xấu hổ có cung phản xạ tương đối dài.”
Lý Tầm cúi đầu, đọc chăm chú quyển tiểu thuyết trinh thám trong tay, cảnh sát nhận được báo án nói có người mới mất tích.
Tầm mắt của anh dừng ở đoạn này rất lâu, nghĩ đến việc mình vừa chạm thử vào phiến lá cây xấu hổ, không hiểu sao lại mỉm cười.
Cửa hàng đèn đuốc sáng choang, gần như không cảm giác được thời gian đang trôi.
Bọn họ ở nhà sách khá muộn, mãi đến khi người nhà Tống Ngưỡng gọi điện thoại hỏi lúc nào hai người mới về thì cả hai mới nhận ra đã hơn 5 giờ.
Tống Ngưỡng cúp điện thoại nói: “Mẹ em nói Sơ Chi vẫn đang ở nhà em, hay là anh cũng đến nhà em ăn cơm đi.”
Lý Tầm gật đầu: “Vậy chúng ta đi mua ít thức ăn.”
Tống Ngưỡng do dự chớp mắt một cái, tuy rằng cậu vẫn luôn rất mong chờ tay nghề của Lý Tầm nhưng lần đầu tiên đến nhà ăn Tết, cậu sao nỡ để thần tượng đích thân ra tay.
Lỡ như sau này anh không muốn đến nhà cậu làm khách nữa thì phải làm sao bây giờ? Vì vậy cậu vội vàng từ chối: “Cũng ít món thôi, chắc chắn nhà em đã chuẩn bị xong rồi, hôm khác rồi mua.”
“Nhưng anh đến tay không thì không ổn lắm.”
“Chẳng phải buổi sáng anh biếu quà rồi sao?”
“Chỉ là một chút đồ ngọt, không thể nói là quà biếu.”
“Không sao, với nhà em anh còn khách sáo làm gì.” Tống Ngưỡng trả quyển sách trong tay anh về chỗ cũ, đẩy lưng anh ra ngoài, “Sau này anh có thể coi nhà em là nhà mình, không vấn đề gì hết.
À đúng rồi, hợp đồng thuê nhà anh ký với cô Tôn là bao lâu?”
“Ký một năm, thanh toán nửa năm một.”
Tống Ngưỡng ôm bả vai anh vào trong ngực mình, “Hay là sau này anh ký với nhà em cũng được.
Nhà em cũng có phòng trống, anh thuê hời lắm luôn.
Cô Tôn ra giá với anh bao nhiêu một tháng? Em sẽ chiết khấu cho anh.”
“Còn chiết khấu hẳn cơ.” Lý Tầm kéo cổ cậu xuống, “Bố mẹ em biết rõ liệu có đánh gãy chân em không?”
“Dù sao phòng trống thì vẫn cứ chình ình ở đó, giá cả nhất định sẽ rẻ, anh suy nghĩ thử đi.” Cánh tay Tống Ngưỡng trượt lên eo anh, chỉ tiếc quần áo mùa đông quá dày, thật sự không xơ múi được cái gì sất.
Lúc về đến nhà, mặt trời đã sắp lặn, ánh nắng chia đôi sân nhà thành hai nửa, bóng cây hoa quế nghiêng nghiêng kéo dài trên mặt đất.
Bạn nhỏ Lý Sơ Chi đang thể hiện sự sáng tạo trên sân, phần lông lộn xộn ở cổ của Niệu Niệu được chải mượt mà, đã vậy nhúm lông còn được tết lại theo phong cách tây.
Tính tình Niệu Niệu tốt bụng dễ gần, ai vuốt lông cho là nó sẽ dính với người đó, có đau cũng không nháo, nằm nghiêng trên sân cỏ, đôi mắt to tròn cứ nhìn chằm chằm cô nhóc, giống như đang canh giữ kho báu.
Bà Lý Tuệ Anh bưng một đĩa hoa quả đi ra ngoài sân, gọi: “Cục cưng ơi, ăn bưởi nào.”
Tống Ngưỡng còn tưởng mẹ gọi mình, trong lòng thầm bảo sao tự dưng hôm nay mẹ dịu dàng như chú cá vàng thế nhỉ, thật là quái lạ, vì vậy nhảy nhót tung tăng vào từ cửa sân.
Còn Lý Tuệ Anh thấy con trai vào cửa thì ngẩn người ra rõ ràng, “Hai đứa về rồi đấy à? Nhanh thế.”
“Chân dài đấy.”
Trên đĩa toàn là phần thịt bưởi đã được bóc ra, óng ánh lấp lánh, trông rõ là mọng nước.
Tống Ngưỡng chìa tay muốn bốc thì Lý Tuệ Anh bảo vệ cái đĩa vào trong ngực, “Cái này cho Sơ Chi, trong nhà còn nửa quả, con muốn ăn thì tự đi mà bóc.”
Tống Ngưỡng kinh ngạc ngẩn cả người, mãi mới nghẹn ra được một câu: “Mẹ, mẹ đúng là trọng nữ khinh nam!”
Lý Tuệ Anh thản nhiên hất mái tóc mới làm, “Thì làm sao?”
“…”
Lý Tầm cười trộm.
Những họ hàng thân thích đánh bài tán gẫu trên sân buổi sáng đã về hết rồi, bây giờ trông quạnh quẽ hẳn đi, bầu không khí thấm hơi lạnh ẩm ướt.
Lý Tầm theo sau Tống Ngưỡng vào nhà, còn chưa kịp cảm khái một câu “Vẫn là trong nhà ấm áp hơn” thì lại một lần nữa nhìn thấy ông bà nội của cậu.
Hai người lớn tuổi rất nhiệt tình gọi anh ngồi xuống.
Lý Tầm mang vẻ mặt ngoan ngoãn đi qua.
Theo phép lịch sự, anh phải gọi câu gì đó.
Nhưng vấn đề là xưng hô thế nào?
Đại não anh nhanh chóng vạch ra vài đường phân tích, nếu như dựa theo cách gọi của Sơ Chi, anh nên gọi là chú, dì đúng không? Nhưng mà vừa gọi thế này… Lý Tầm ngước mắt nhìn những nếp nhăn lớn nhỏ sắp bay khỏi gương mặt của hai ông bà, trong nháy mắt cảm giác mình già đi vài tuổi.
Quách Phú Thành(*) gọi mẹ vợ chắc cũng chỉ lúng túng đến mức này mà thôi.
(*) Nam ca sĩ, diễn viên điện ảnh Hồng Kông.
Lý Tầm khẽ cắn răng, vô liêm sỉ bắt chước Tống Ngưỡng gọi ông bà.
Lần đầu tiên Tống Ngưỡng nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo bối rối như thế của anh, lén lút cười thầm trong góc.
Trong lúc đó, Tống Cảnh Sơn đang bận rộn nấu bữa tối trong bếp———-Hai mươi phút trước ông nhận được tin nhắn của con trai, nói là Lý Tầm sẽ tới, cần ông chuẩn bị thêm vài món, nhất là vị Tứ Xuyên, bởi vì Lý Tầm thích ăn cay.
Trên bàn ăn đã bày sẵn không ít các món ăn nóng hổi, cá sóc(*), tôm sốt cà chua, canh thịt bò, ruột già kho, thịt khô xào củ từ, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi.
(*) Một món ăn nổi tiếng trong ẩm thực Giang Tô, có nguồn gốc từ Tô Châu.
Tống Ngưỡng nếm thử một miếng thịt khô, lông mày nhướng cao lên, “Ngon, thầy ơi anh nếm thử cái này đi! Cái này là bạn em gửi cho, quê nhà họ tự phơi đấy, thơm quá.”
“Không cần đâu, em ăn đi.”
Lý Tầm hệt như lần đầu tiên ở rể, vô cùng rụt rè ngồi trên ghế sô pha xem ti vi———Trên đó đang chiếu phim hoạt hình mà Lý Sơ Chi hay xem, bởi vì ông bà đều đang xem rất nghiêm túc nên anh cũng không thể không biết ngại đổi kênh.
Hai chú lợn hồng đầu như cái máy sấy tóc(*) đang nói chuyện điện thoại, còn lảm nhảm cái gì thì anh nghe không lọt tai được câu nào.
(*) Chỉ nhân vật hoạt hình Peppa Pig.
Điện thoại di động cũng hết pin rồi.
Tống Ngưỡng còn đang mải miết ra sức ăn.
Thật sự là không có việc gì để làm, anh đành ngồi bóc bưởi.
“Ông nghe Tiểu Ngưỡng nói, trước đây cháu là vận động viên của đội tuyển quốc gia à?” Ông nội Tống hỏi.
“Vâng.”
Ông nội pha cho anh một chén trà Long Tĩnh nóng hổi, “Vận động viên tốt lắm, tố chất cơ thể chắc chắn cứng cáp hơn người bình thường.”
Bà nội nói: “Chứ còn gì nữa, nhìn thôi đã thấy rất rắn chắc.” Nói xong, bà cũng nhéo thử cánh tay Lý Tầm, “Ồ, bà nắm thử không xi nhê gì luôn.”
“Cháu luyện bắn cung, vì thế thân trên được rèn luyện sức chịu đựng và khả năng cân bằng tương đối nhiều.” Lý Tầm nhận chén trà, nói tiếng cảm ơn.
Ông nội thuận miệng hỏi: “Sau đó sao cháu không luyện nữa? Bị chấn thương hay do đãi ngộ không tốt?”
Lý Tầm gãi gáy, quả thực không biết nên trả lời thế nào.
Liên quan đến vấn đề giải nghệ, các nhân tố cá nhân và hoàn cảnh có liên quan đến nhau, không phải vài ba câu là có thể giải thích rõ ràng được.
“Đãi ngộ cũng tạm được, chỉ là cháu cảm thấy mình không tiếp tục luyện được nữa.”
Bà nội hiền từ cười nói: “Về sớm chăm sóc gia đình cũng rất tốt.
Bà có người bạn cũng có cháu làm vận động viên, suốt ngày tập huấn bên ngoài, quanh năm suốt tháng không về nhà được mấy lần, người nhà lúc nào cũng ngóng trông.”
Ông nội nói: “Có phải đứa cháu nhà ông Hứa không? Lần trước ông Hứa nói với tôi cháu trai nhà họ năm nay hai mươi sáu tuổi, tôi còn tưởng nó ba mươi sáu, trông già dặn hơn so với tuổi.”
“Hôm nào cũng thấy nó chạy bộ bên ngoài, phơi nắng đen như than, sao có thể không già đi? Người nhà cũng khuyên nó nên giải nghệ sớm, đừng tiếp tục tốn sức đi đi lại lại nữa.
Hè năm nào tôi còn nhìn thấy nó, cánh tay và đùi đều dính chấn thương, dây chằng còn đứt.
Bà bảo xem đến lúc có tuổi thì phải làm sao, đều là di chứng sau này cả.”
Ông nội thổi lá trà trôi trong chén, không mặn không nhạt nói: “Anh bạn ấy đặt cho mình mục tiêu quá xa vời, dạng như Thế vận hội Olympic rồi mấy giải vô địch thế giới.
Thi đấu được trên những đấu trường đó đều là những đội quân tinh nhuệ nhất, đứng hàng đầu trong nước, chỉ cần luân phiên thay vài thế hệ, đến cuối cùng nó sẽ bị đào thải thôi.”
Lý Tầm im lặng không nói gì, dường như anh chỉ vừa mới nghe một tin tức không quá quan trọng, sắc mặt trầm tĩnh nhét một múi bưởi nhỏ vào trong miệng nhai.
Trong cái ngọt còn mang theo vị chan chát.
Còn sự im lặng ngắn ngủi này giống như đang đâm thẳng vào trái tim Tống Ngưỡng.
Cậu rầu rĩ muốn khóc, hương vị đồ ăn trong miệng cũng thay đổi.
Rất nhiều người không thể hiểu được giấc mơ của vận động viên, nhưng lại muốn vận động viên đón nhận sự đánh giá của bọn họ.
Không biết có phải ông bà nội nói gì kích động Lý Tầm không, lúc ăn cơm tối, Tống Ngưỡng để ý anh ăn không nhiều, ít nhất là không nhiều như bình thường.
Một bữa cơm mà trong đĩa chỉ lác đác vài cái vỏ tôm và vài miếng sườn, vỏ tôm còn là do anh bóc cho Lý Sơ Chi để lại.
Nhưng anh lại uống nhiều rượu với bố và ông nội.
Lý Tầm không phải kiểu uống rượu vào là thể hiện hết trên gương mặt.
Hai chai rượu vang đỏ anh uống rất tự nhiên điềm tĩnh, sắc da cũng không thay đổi gì.
Mãi đến cuối cùng khi tất cả mọi người đứng dậy, anh mới lắc lư duỗi tay vịn lên lưng ghế dựa.
Khi ấy Tống Ngưỡng mới nhận ra anh không tỉnh táo nữa rồi.
Bản thân Lý Tầm cũng lơ mơ, theo lý mà nói tửu lượng của anh không kém như vậy.
Trước đây ở trong đội, có vài vận động viên là người phương Bắc, uống cực kỳ giỏi, cứ tụ tập là nhất định sẽ gọi rượu Erguotou(*), vì thế anh cũng dần luyện được chút tửu lượng theo bọn họ.
(*) Một loại rượu độc đáo của các huyện vùng cao phía Bắc Bắc Kinh, Trung Quốc.
Tên gọi của nó có nghĩa là “chưng cất rượu lần thứ nhì” và sẽ có nồng độ cồn rất mạnh (khoảng 56%).
Vì thế loại rượu này thường được người dân nơi đây sử dụng để chống lại cái lạnh tuyết giá vùng núi cao phía Bắc Trung Quốc.
Có lẽ hôm nay ăn ít thức ăn, cũng có lẽ tốc độ ngấm của loại rượu này vừa chậm vừa mạnh, anh mở mắt ra nhìn toàn thấy bóng chồng, nhưng lý trí vẫn còn tồn tại.
“Anh muốn đi rửa mặt, không biết phòng vệ sinh nhà mình…”
Tống Ngưỡng quay đầu nhìn, phòng vệ sinh tầng dưới đang sáng đèn, chắc là bà nội đang ở trong, một tay cậu đỡ lấy cổ tay anh, nói: “Phòng em có một cái.”
Tầng trên không có ai, Tống Ngưỡng đi trước tìm công tắc bật đèn.
Lý Tầm đến gần bồn rửa, thở phào một hơi thật dài, cúi người xuống, vốc nước lạnh hòa tan men say, bắp thịt căng lên trong nháy mắt.
Một bàn tay chuyền cho anh chiếc khăn mặt sạch.
“Cảm ơn.” Anh lau sạch sẽ gương mặt, lúc vò khăn mặt thì phát hiện ra trong gương, Tống Ngưỡng liên tục nhìn chằm chằm vào mình.
Anh ném khăn mặt xuống xoay người, đang muốn hỏi có nước sôi không thì bỗng nhiên Tống Ngưỡng nhào tới, ở ngay trước mặt ôm lấy anh.
Đồng tử Lý Tầm chợt mở to, lưng thẳng lên theo phản xạ, hai tay khẽ giơ lên giống như nghi phạm bị cảnh sát chĩa súng vào, ngập tràn vẻ lo lắng và bối rối.
Cả gương mặt Tống Ngưỡng đều vùi trên vai anh, anh nghe thấy cậu bạn nhỏ rầu rĩ nói: “Anh đừng buồn thầy ơi, tại ông bà nội em không biết.”
Vào giờ phút này, trong đầu Lý Tầm vang lên tiếng ong ong, chất cồn khiến phản ứng của anh trở nên vô cùng chậm chạp.
Anh im lặng vài giây phân tích mới hiểu được chuyện buồn mà Tống Ngưỡng đang nhắc đến là gì, mỉm cười nói: “Anh không buồn.”
“Nhưng mà bữa tối anh ăn rất ít, em cảm giác anh rất không vui.” Tống Ngưỡng nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh, cảm nhận một ít nhiệt độ truyền qua lớp vải vóc.
“Anh đừng để lời họ nói trong lòng, cho dù sự lựa chọn của anh là gì cũng không sao cả.
Anh đã từng khiến rất nhiều người cảm thấy tự hào, cũng có người vì anh mà thích bộ môn này, anh đã làm rất tốt rồi.”
Đuôi mắt Lý Tầm cong lên, “Em đang tự nói bản thân đấy à?”
“Đúng vậy.” Tống Ngưỡng tì cằm lên vai anh, “Hơn nữa em cảm thấy năng lực của anh thật sự không có vấn đề gì, chỉ thiếu một chút kinh nghiệm và may mắn thôi.
Đội tuyển Trung Quốc cũng thế, áp lực trên sàn thi đấu quá lớn nên mới căng thẳng, không phải em con hát mẹ khen hay đâu, đội tuyển bắn cung của chúng ta sớm muộn cũng có ngày đánh bại được thế độc tôn của đội Hàn Quốc.”
Lý Tầm cảm thấy rất ấm áp, đồng thời toàn bộ sự chú ý của anh đã bị hấp dẫn bởi cặp móng vuốt đang không biết an phận sau lưng.
Rõ ràng anh có mặc áo khoác nhưng Tống Ngưỡng lại luồn tay vào xoa xoa trong áo len của anh.
“Anh bạn nhỏ, em đang sưởi ấm hay sàm sỡ anh đấy?” Lý Tầm nắm chặt hai tay Tống Ngưỡng, chậm rãi trượt đến vị trí cổ tay, chỉ chạm thôi chứ cũng không cưỡng chế bắt cậu buông ra.
Tống Ngưỡng chơi lưu manh thất bại, ngước mắt nhìn anh, trong mắt ánh lên tia sáng, gương mặt trắng trẻo giờ đã ửng hồng, có lẽ uống nhiều rồi, cậu nhắm mắt tìm bậc thang cho mình tự xuống, “Em đang nói chuyện nghiêm túc mà, anh có thể phối hợp một chút được không?”
“Được rồi…” Ngoài miệng thì đáp ứng nhưng Lý Tầm vẫn nhếch miệng cười, bả vai run run với biên độ nhỏ.
Rượu vang đỏ ngấm dần ảnh hưởng đến tầm mắt của anh, anh buộc phải tới gần Tống Ngưỡng mới có thể quan sát được sự thay đổi biểu cảm nhỏ bé trên gương mặt cậu.
“Em đang nói chuyện nghiêm túc thì đỏ mặt cái gì?”
Bọn họ rất gần nhau, hơi thở vấn vít.
Nhiệt độ cơ thể Tống Ngưỡng tăng vọt, sắp bị hương rượu trên người Lý Tầm xông cho xây xẩm mặt mày.
Cậu cúi đầu xuống, nhỏ giọng lầu bầu: “Anh quên rồi hả? Em là một cái cây xấu hổ.”
Lý Tầm chìa ngón trỏ ra, dùng bụng ngón tay mềm mại chấm lên lông mày cậu, “Em là tên nhóc lừa đảo.”Chuyên mục ẩm thực
(*) Cá sóc: Một món ăn nổi tiếng trong ẩm thực Giang Tô, có nguồn gốc từ Tô Châu.
Nó được chuẩn bị bằng cách ra mắt và khắc một con cá quýt thành một hình dạng trang trí tương tự như một con sóc, sau đó chiên sâu trong bột trước khi cho nó vào nước sốt chua ngọt..
Danh sách chương