Tình yêu của tôi và anh năm năm trước không kéo dài lâu, chỉ nửa năm. Tôi quen anh trên mạng, tìm hiểu và yêu anh qua những lần gọi điện chuyện trò suốt đêm thâu. Anh dìu tôi bước sang tuổi mười tám, với kì thi đại học trọng đại, với những bỡ ngỡ đầu trong cuộc sống xa gia đình, rồi lạnh lùng rời bỏ tôi. Khi mới bắt đầu, tôi không nghĩ bản thân sẽ yêu anh nhiều đến thế, rồi chẳng biết từ lúc nào anh đã trở thành một phần không thể thiếu của cuộc sống. Vì yêu anh, tôi một mình đi Sài Gòn để được gặp anh, được ở bên chăm sóc anh, nấu cơm cho anh, vui đùa cùng anh, như những gì hai đứa đã từng tưởng tượng. Nhưng một tuần đó chỉ có nước mắt chờ đợi tôi, anh lạnh lùng như kẻ xa lạ, để cuối cùng kết thúc tất cả, bỏ lại một khoảng trống thật lớn trong tim. Tôi trở về Hà Nội, sống vật vã trong những nhớ, những thương và mong ngóng vô vọng. Đó là quãng thời gian đen tối nhất cuộc đời tôi, cứ cố gượng dậy lại bị đánh gục, lê lết với vết thương anh gây ra, nhưng tôi vẫn có thể tiếp tục chịu đựng, vì một niềm tin nhỏ nhoi chưa tắt. Có lẽ vì cái niềm tin ấy mà khoảng thời gian đó tôi sống đau đớn như vậy, cho đến khi, chính anh bóp nát nó, cuộc đời tôi mới rẽ sang hướng khác như ngày hôm nay.

Năm năm, đã năm năm rồi kể từ đó. Tôi đã chờ đợi năm năm, cuối cùng thì cũng gặp lại anh, chỉ là, tôi không còn là một Lu cuồng nhiệt và nông nổi như ngày ấy nữa. Đau thương của cuộc đời khiến tôi trở thành đứa âm mưu và chai lì hơn.

Hai chúng tôi im lặng một lúc lâu, anh mới lên tiếng.

– Mấy người cùng phòng em còn ở đây không? Suýt nữa thì tôi cười bật thành tiếng, năm năm rồi, chẳng ai còn phải ở cái xóm trọ này nữa, đến tôi cũng đã khác cơ mà.

– Không, ra trường, có việc, mỗi người một phương rồi.

– Vậy à, chỗ anh cũng chẳng còn ai nữa. Nam với Huy cũng chuyển chỗ rồi.

Nam? Ồ, con người này, tôi vẫn còn nhớ, là người mà không bao giờ tôi vượt qua được. Bên anh, tôi lo sợ vì người đó, xa anh, tôi vẫn không bằng một góc của người đó trong tim anh. Buồn cười lắm nhỉ! Tôi đã từng ghen tị, nhưng cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Nói thật ra thì tôi quý người đó, một tuần vào Sài Gòn trước đây, cũng chỉ có người đó mới khiến tôi cảm thấy vui vẻ nhất. Còn anh Huy, không biết giờ thế nào rồi, tình cảm có còn cộng dồn sáu với năm là mười một năm không?

Những con người thuộc về quá khứ…

– Về thôi, cũng muộn lắm rồi.

Tôi nói rồi dứt điểm nhìn, quay bước đi trước, chẳng biết bao lâu sau tôi mới nghe tiếng bước chân anh phía sau. Trước khi tạm biệt, anh trả lại tôi chiếc găng tay mấy hôm trước tôi cho anh mượn, nói vài lời cảm ơn.

– Mấy ngày vừa rồi, cảm ơn em đã dắt anh đi chơi Hà Nội.

– Không có gì, em tự giúp mình thôi. – tôi trả lời cố tỏ vẻ không có gì – Hẹn anh một ngày nào đó gặp lại.

– Uhm.

Rồi anh quay bước đi, vẫn là tôi đứng nhìn theo dáng anh xa dần. Tiếng phanh xe, chiếc ô tô xanh đã đến. Đợi tôi ngồi yên vị trong xe, Phong nhấn ga rồi hỏi tôi.

– Còn gặp nữa không?

– Không.

– Anh không thích em đi gặp hắn.

– Em đâu phải là của anh. – Tôi nhếch mép, cười cho câu anh giới thiệu với người đó: “tôi là người yêu của nhóc này”.

– Là của anh!

Anh gằn giọng, đảo vô lăng, làm xe lắc mạnh một cái qua khúc cua. “Của anh”, uhm, tôi là vật sở hữu của anh, anh “bao” tôi mà, nhưng….

– Em đã giao hẹn trước rồi, hai ngày cuối tuần thì em chẳng là của ai cả.

Phong không nói gì nữa trên suốt quãng đường về, nhưng vẻ mặt anh đủ nói lên tất cả. Anh là dân chơi, anh không chịu được mấy lời ngông cuồng. Anh cũng là một tay làm ăn lão làng, nên anh cũng không chịu được một cuộc trao đổi thiệt thòi cho mình. Anh là một thằng đàn ông có cái mã ưa nhìn, có cái khí chất kiêu ngạo của kẻ kiếm được cả đống tiền, nên càng không chịu được “thứ đồ” của mình bị văng từ tay người này sang tay kẻ khác. Anh giống như bất kể thằng nhà giàu nào tôi đã cặp trước đó, có điều, anh cưng chiều tôi hơn, cũng thả cho tôi một chút không khí để thở. Nếu nói tất cả những thứ ấy là vì anh yêu tôi, thì có lẽ tôi đến sái quai hàm vì cười mất. Yêu à, chẳng ai đi yêu một đứa “điếm cao cấp”!

Lần này Phong không về ngay sau khi đưa tôi đến khu chung cư, anh thô bạo lôi tôi ra khỏi ô tô, đóng sập cánh cửa lại, ép tôi tựa lưng vào thành xe. Hai tay anh chống hai bên, chân kẹp vào giữa chân tôi, khuôn mặt thì dí sát đến mức tôi nghe rõ tiếng thở hổn hển của anh.

– Nói! Em là của anh!

Tôi chẳng thèm chống cự, cũng chẳng thèm đôi co, thản nhiên buông một câu.

– Phải, em là của anh.

Anh nghiến răng, ép chặt tôi hơn, người anh còn nóng hơn cả động cơ xe sau lưng tôi. Anh không hôn, mà đang tì đôi môi mình vào môi tôi, rồi đay nghiến giận dữ. Tôi mặc kệ, cho đến khi cảm thấy khó thở mới đẩy mạnh anh ra.

– Đi đi!

Tôi nói qua kẽ răng, không vùng vằng, mắt nhìn thẳng vào mắt anh, lạnh lùng. Anh cũng lườm lại tôi, chẳng nói gì nữa mà thô bạo cởi áo khoác của tôi, động tác của anh như muốn xé toạc từng mảnh vải trên người tôi. Tôi không ngại, cũng chẳng sợ, mà không kiêng nể gì còn tọng một đấm vào bụng anh. Ngay lập tức anh co người, vòng vây với tôi cũng lỏng ra, thừa cơ tôi đẩy mạnh anh rồi thoát ra ngoài, thản nhiên bỏ đi vừa chỉnh lại quần áo. Phía sau, anh gầm lên như một con thú.

– LU! ĐỨNG LẠI!

Tôi không thèm ngoảng lại, vẫn giữ nguyên tốc độ đi vào khu chung cư. Tiếng gió đêm đông rít qua tai khiến tôi có đôi chút rùng mình. Tôi biết, anh không bỏ qua cho tôi dễ dàng như thế. Vừa mở được cửa của căn nhà, tôi đã bị đẩy mạnh một cái vào trong, suýt chút nữa ngã bổ nhào ra đất. Không nén được nụ cười khấy, tôi khinh miệt nói, chẳng thèm nhìn kẻ mới đẩy mình.

– Anh chẳng khác gì một con lợn giống.

Đèn phòng không được bật lên, không gian yên tĩnh cho tôi nghe rõ tiếng thở dồn dập của anh. Anh vòng tay ôm chặt lấy tôi từ phía sau, mạnh bạo đè tôi xuống nền gạch lạnh như tảng băng. Anh hôn tôi mãnh liệt, anh vẫn không quên nguyên tắc của tôi, nếu tôi không yêu, tôi sẽ không cho phép ai hôn môi mình. Tôi chẳng có cảm giác gì, chỉ khóc, khóc vì đã để người đó nhìn thấy tình cảnh của mình lúc ở bãi đậu xe. Trong thoáng chốc vùng ra khỏi Phong lúc đó, tôi đã nhìn thấy người đó ở phía bên kia đường, trầm mặc quan sát tất cả. Tôi không muốn, không muốn bị nhìn thấy mình nhơ nhuốc đến thế nào. Bỗng dưng cơn uất hận dồn nén trào ra, tôi vươn tay, bấu mạnh vào lưng của kẻ đang trên tôi, dùng hết lực mà ấn móng tay vào sâu da thịt hắn. Thế nhưng, tôi cũng hiểu, hành động của mình chẳng khác nào kích thích thêm cho cơn hoan lạc của hắn, hắn càng điên cuồng hơn. Nước mắt càng tuôn rơi… Giá mà, giá mà tôi không bẩn thỉu như thế này, tôi đã có thể vui vẻ mà cười với người đó… một lần cuối…

Trước khi thiếp đi vì mệt, tôi vẫn còn nghe được tiếng Phong thì thầm bên tai…Em…là của anh….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện