Editor: Trà Đá.
Hai người đối mặt một lúc, trên hành lang truyền đến tiếng nói chuyện.
Lục Trì lập tức đứng lên, đẩy tay cô ra, quay mặt rời đi.
Đường Nhân đứng lên sát theo sau, nhìn thấy tay anh rủ xuống, nhanh chóng cầm lấy: “Chỉ mình tớ thấy cậu đẹp trai là được rồi.”
Mặc dù cô nói như vậy, nhưng cũng sợ nếu câu nói này không khiến tâm trạng anh khá lên, thì sợ rằng hai người sẽ như người xa lạ.
Lục Trì mím môi, không đáp lại cô.
Đường Nhân đang đợi phản ứng tiếp theo của Lục Trì, cũng cảm giác được tay cô đang được anh nắm lấy, một giây sau anh kéo tay cô đi về phía trước.
Anh không buông tay cô ra.
Đường Nhân cực kỳ ngạc nhiên, trong lòng mừng rỡ như muốn nhảy lên.
Cô biết rõ loại ám ảnh tâm lý này khó có thể vượt qua, cũng định bụng sẽ chuyển chủ đề, nhưng cô không ngờ lại có kết quả như thế này.
Nói cách khác, Lục Trì không bài xích cô nữa.
Trong lòng Đường Nhân thở phào nhẹ nhõm, mặc dù cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế cô cũng hiểu rõ tầm nghiêm trọng của sự việc.
Nhất là chuyện khiến Lục Trì bị ám ảnh tâm lý tạo nên hậu quả nghiêm trọng như vậy, nếu như cô nói không đúng lúc, thì hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.
Nhưng cho đến hiện tại mọi thứ cũng đang rất tốt.
Hành lang không dài, chưa được mấy phút hai người đã đi đến cuối hành lang, trời bên ngoài rất sáng, cũng chiếu vào cuối hành lang một chút, có thể thấy học sinh đang đi tới đi lui.
Trước khi tới cửa, Lục Trì rút tay về.
Đường Nhân cũng đoán được, chỉ thầm cười trộm, trước khi ra ngoài, còn vẫy tay về phía anh: “Chiều gặp cậu sau.”
Khuôn mặt cười tươi sáng rỡ, ngũ quan sinh động.
Lục Trì nhìn cô, trong đầu không khỏi suy nghĩ anh chưa từng thấy cô có cảm giác tự ti về bản thân, cả ngày chỉ thấy cô tự tin tỏa sáng.
Nhưng mà… Về điểm này thì anh luôn luôn thiếu sót.
Những lời nói cười nhạo ngày xưa vang lên bên tai, sắc mặt anh dần dần tối đi, lồng ngực cũng có cảm giác rất khó chịu.
Trong thoáng chốc, câu nói kia của cô lại đột ngột xuất hiện, xua tan mọi bóng tối trong lòng anh.
Lục Trì đưa mắt nhìn bóng dáng Đường Nhân biến mất vào bên trong ký túc xá, khóe môi không nhịn được cong lên.
~
Thi cũng nhanh, kết thúc cũng nhanh, điểm số cũng có rất nhanh.
Tất cả ánh mắt của giáo viên hoàn toàn tập trung vào bảng điểm.
Tuy đây không phải là bài thi chính thức, nhưng độ khó cũng ngang ngửa bài thi vào đại học, hơn nữa bảng xếp hạng thành tích của toàn tỉnh cũng được công bố cho tất cả các trường, để thầy cô giáo dễ dàng nhìn ra việc học tập của trường mình như thế nào.
Nhà trường đương nhiên lo lắng, phát phiếu điểm cho từng giáo viên, tặng thêm mỗi giáo viên một bảng thành tích toàn tỉnh.
Toàn bộ phòng làm việc ở tầng ba cao trung cầm bảng thành tích, cực kỳ vui sướng.
Chủ nhiệm lớp tự nhiên, thầy giáo Ngô cầm bảng thành tích, thấy Lục Trì đứng nhất toàn tỉnh thì dường như muốn bay lên.
Đương nhiên là thầy giáo Ngô biết rõ Lục Trì là thiên tài, thỉnh thoảng cũng có sai vài chỗ.
Đây là học sinh mà thầy giáo Ngô cực kỳ thích, mặc dù rất thông minh, nhưng lại không kiêu ngạo, mỗi lần thầy giáo Ngô vô tình thấy Lục Trì thì anh đang đọc sách, tham khảo sách vở tài liệu cũng nhiều hơn các học sinh khác, hơn nữa đối với những bài toán dạng hình học thì đều nắm vững trọng tâm.
Các giáo viên đã không ít lần khen ngợi Lục Trì, thông minh lại chịu khó học tập, sao có thể không thành danh cho được.
“Nếu cứ tiếp tục giữ vững phong độ như vậy thì chắc chắn dành được ghế thủ khoa.”
“Nhìn điểm số này, ôi trời, nếu năm đó tôi mà đạt được số điểm này, thì không phải đã đậu vào đại học Thanh Hoa rồi sao?”
“Thầy giáo Ngô chuẩn bị tiền thưởng mời mọi người ăn cơm nhé!”
Không chỉ thủ khoa được bộ giáo dục tặng thưởng, mà trường học cũng sẽ thưởng cho giáo viên chủ nhiệm lớp thủ khoa, cực kỳ xa xỉ.
Thầy giáo Ngô cười nói: “Đương nhiên rồi.”
Lâm Nhữ xem bảng điểm, không khỏi có chút lo lắng.
Trong khoảng thời gian này, điểm số của Đường Nhân vẫn rất tốt, điểm số môn vật lý rất ổn định, nhưng chỉ sợ giữa chừng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, thì có sẽ rất nguy hiểm.
Sau khi thấy tên Đường Nhân đứng thứ ba toàn tỉnh thì mới thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn đến môn vật lý, quả nhiên chỉ thiếu hai điểm.
Ngày xưa toàn mất tám chín điểm môn vật lý, bây giờ có thể tạm yên tâm rồi.
Vào giờ tự học buổi tối, cô gọi Đường Nhân: “Đường Nhân, điểm thi lần này của em rất tốt, tiếp tục phát huy, em đã tiến đến gần cổng trường đại học rồi. Chỉ còn hai lần thi thử nữa thôi, nhất định không được lơ là.”
Rất nhiều học sinh đạt được thành tích tốt rồi thì lập tức lơ là, đến khi thi thử lần hai lập tức bị thấp điểm, nếu như còn hăng hái thì tốt hơn một chút, nếu vẫn tuột dốc không phanh thì cơ hội vào đại học coi như chấm hết.
Lâm Nhữ cũng không hi vọng chuyện này sẽ xảy ra với Đường Nhân.
Đường Nhân cầm lấy bảng điểm, ánh mắt rơi vào điểm số môn vật lý, hơi nhíu mày, cô vậy mà không nghĩ bản thân có thể làm tốt đến vậy…
Sau đó cô đưa mắt nhìn thấy số “3” chói mắt.
Đường Nhân đột nhiên không vui.
Thành tích của Lục Trì đã sớm được truyền ra khắp toàn trường, anh đứng thứ nhất toàn tỉnh, cô đứng thứ ba, còn có một người đứng thứ hai, khiến cho cô không vui.
“Cô Lâm, cô biết điểm của người đứng thứ hai không ạ?”
Lâm Nhữ sững sờ, hỏi lại: “Người đứng thứ hai?”
Đường Nhân gật đầu: “Đứng thứ hai toàn tỉnh ý cô.”
Lâm Nhữ lắc đầu: “Cái này cô không rõ, cô mới vừa cầm bảng điểm thôi, để cô đi hỏi thầy Ngô, chắc thầy ấy biết.”
Nói xong, cô giáo Lâm quay lại phòng làm việc.
Thầy giáo Ngô đương nhiên ngoại giao nhiều, biết được nhiều giáo viên ở các trường khác, vừa nghe Lâm Nhữ hỏi, suy nghĩ một chút thì trả lời: “Người đứng thứ hai á? Hình như là nam sinh học Nhất Trung, tên gì thì tôi quên rồi, nghe đâu là học sinh đứng nhất Nhất Trung.”
Lâm Nhữ nói lại với Đường Nhân, còn muốn hỏi cô vì sao, sau khi quay lại phòng làm việc mới nghĩ đến việc bản thân bị Đường Nhân lợi dụng lấy đáp án.
Trở lại lớp học, Đường Nhân chống cằm đờ đẫn.
Tô Khả Tây còn chưa biết điểm số của mình, cô nhìn bộ dáng của Đường Nhân, suy đoán không biết có chuyện gì, hỏi: “Sao vậy?”
“Tớ đứng thứ ba toàn tỉnh.”
“Thành tích vậy mà còn rầu rĩ không vui gì hả?” Tô Khả Tây trừng mắt, “Vậy chắc tớ phải khóc chết mất.”
“Người đứng thứ hai ở Nhất Trung.”
Tô Khả Tây hỏi: “Mắc gì cậu đi hỏi chuyện đó, đâu có liên quan gì đến cậu.”
Đường Nhân nghiêng đầu nhìn cô ta, nói: “Tớ với Lục Trì bị ngăn cách bởi người đứng thứ hai, đương nhiên cần phải biết rõ là ai chứ.”
“…” Tô Khả Tây nhịn không được nói, “Ghen gì mà ghen kinh vậy, đến cái này cũng nghĩ ra được.”
Sau giờ tự học tối, Đường Nhân chạm mặt Lục Trì ở bậc cầu thang.
Hai người đi xuống cầu thang cùng nhau, Đường Nhân đột nhiên lên tiếng: “Tớ chỉ đứng thứ ba.”
Lục Trì đột nhiên nghe thấy cô nói như vậy, không hiểu, ngược lại còn cảm thấy trong giọng nói cô có chút khó chịu, mở miệng: “Tốt… Tốt lắm.”
Mượn ánh sáng mơ hồ ở cầu thang, Đường Nhân sâu kín nhìn anh: “Cậu đứng nhất, ở giữa tớ và cậu còn một người đứng thứ hai chen vào.”
Ngụ ý rất rõ ràng.
Lục Trì thiếu chút nữa bị hụt chân: “…”
~
Ba ngày sau khi bảng thành tích được công bố, bài thi cũng được giảng giải hết, thì lớp đặc biệt cũng bắt đầu.
Lớp đặc biệt hội tụ những học sinh có thành tích cao trong kỳ thi vừa rồi, giáo viên giảng dạy lớp đặc biệt cũng là giáo viên giỏi nhất, chủ nhiệm lớp cũng là người có kinh nghiệm nhiều năm.
Đường Nhân đương nhiên cũng có tên trong lớp đặc biệt.
Lớp đặc biệt được bắt đầu hoạt động sau kỳ nghỉ phép về nhà, cho nên mọi người cũng không gấp gáp.
Đường Nhân thích nhất là việc mọi học sinh trong lớp đặc biệt có thể tự chọn chỗ ngồi.
Có thể bước chân vào lớp đặc biệt thì đều là những học sinh có tính tự giác cao, nên chỗ ngồi cũng tùy ý do bọn họ chọn, lúc đầu khi quy định này được đưa ra thì cũng có vài giáo viên không hài lòng, nhưng về sau thấy học trò không có phản đối gì thì cũng nhắm mắt làm ngơ.
Sau khi về nhà thì khá rảnh rỗi, ăn cơm tối xong, Đường Nhân cầm di động chơi nửa ngày, đăng nhập Wechat.
Không biết Lục Trì đang làm gì.
Cô gởi tin nhắn đi.
Rất nhanh, bên kia trả lời lại bằng một dấu chấm hỏi.
Bản thân đã ít nói rồi, đến Wechat chỉ thích dùng ký hiệu.
Đường Nhân vào thẳng vấn đề chính: “Mai ra ngoài không?”
Lục Lục Lục: Không.
Đường Đường Đường: Ra ngoài với tớ đi.
Lục Lục Lục: Không.
Đường Nhân không hài lòng, xuất chiêu: “Điểm thi môn vật lý của tớ thiếu hai điểm, nên mới rớt xuống hạng ba, tớ cần học phụ đạo!”
Lục Lục Lục: …
Đường Đường Đường: Cậu nói giúp tớ học phụ đạo mà, đã làm thì làm cho trót, không được đổi ý.
Một lúc sau, vẫn chưa thấy anh trả lời, Đường Nhân hừ hừ hai tiếng, ném điện thoại sang một bên, bắt đầu ăn vặt.
Ngay sau đó, tiếng điện thoại di động vang lên.
Cô vội vàng cầm lên, quả nhiên là Lục Trì trả lời: “…Được.”
Cảm thấy rất miễn cưỡng, Đường Nhân chép miệng.
Thêm một tin nhắn mới: “Chiều mai tại hiệu sách.”
“Không cho mình cơ hội chọn lựa luôn.” Đường Nhân nhìn màn hình di động, làm mặt quỷ.
Cô muốn mượn lý do đi mua tài liệu tham khảo để ra ngoài đi chơi với anh, ai ngờ lại bị Lục Trì phát giác ra kế hoạch của cô.
Nhưng cũng thật thú vị.
Bộ dáng thú vị này của anh khiến cô yêu thích không muốn buông tay.
~
Thứ bảy tuyết vừa mới rơi, chủ nhật đã ngừng, nhưng trên đường vẫn đọng lại không ít tuyết, được quét qua hai bên đường.
Đường Nhân gần đi tới trước cửa hiệu sách đã thấy Lục Trì đứng đó.
Anh mặc áo ấm dày, dài đến đầu gối, thân hình anh cao lớn vững chãi, trên cổ được quấn khăn quàng cổ caro màu tối, từ góc độ của cô thấy nửa khuôn mặt anh bị chôn trong khăn quàng cổ, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt tinh xảo.
Chuyện khiến cô ngạc nhiên nhất chính là hôm nay Lục Trì không đeo mắt kính.
Tim Đường Nhân đập mạnh, trực tiếp chạy vội đến trước mặt anh: “Con mọt sách!”
Lục Trì theo phản xạ quay đầu lại.
Không còn mắt kính che đi đôi mắt dài hẹp xinh đẹp của anh, khiến đôi mắt anh sáng ngời trong suốt, hết lần này đến lần khác cố ý quyến rũ người khác, hình ảnh tương phản này thật sự khiến người ta kích động.
Đường Nhân ngây người nhìn anh.
Cô cực kỳ thích ngắm bộ dáng nghiêm túc sạch sẽ của Lục Trì.
Cô đột nhiên nhướn người tới, mặt dày nhỏ giọng nói: “Hôm nay tớ rất nhớ cậu.”
Lục Trì khẽ há miệng, gò má đỏ lên, khiến đôi mắt nổi bật sáng ngời, tim có chút đập nhanh, ánh mắt lay động, hỏi ngược lại: “Chẳng… Chẳng lẽ cậu không có việc… Việc gì làm sao?”
“Đương Nhiên là có chuyện cần làm chứ.” Đường Nhân thả lỏng.
Cô lập tức nhón chân lên, môi cô cách môi anh chỉ vài milimet, nhẹ nhàng nói: “Ví dụ như… Nhớ cậu nè.”
Hai người đối mặt một lúc, trên hành lang truyền đến tiếng nói chuyện.
Lục Trì lập tức đứng lên, đẩy tay cô ra, quay mặt rời đi.
Đường Nhân đứng lên sát theo sau, nhìn thấy tay anh rủ xuống, nhanh chóng cầm lấy: “Chỉ mình tớ thấy cậu đẹp trai là được rồi.”
Mặc dù cô nói như vậy, nhưng cũng sợ nếu câu nói này không khiến tâm trạng anh khá lên, thì sợ rằng hai người sẽ như người xa lạ.
Lục Trì mím môi, không đáp lại cô.
Đường Nhân đang đợi phản ứng tiếp theo của Lục Trì, cũng cảm giác được tay cô đang được anh nắm lấy, một giây sau anh kéo tay cô đi về phía trước.
Anh không buông tay cô ra.
Đường Nhân cực kỳ ngạc nhiên, trong lòng mừng rỡ như muốn nhảy lên.
Cô biết rõ loại ám ảnh tâm lý này khó có thể vượt qua, cũng định bụng sẽ chuyển chủ đề, nhưng cô không ngờ lại có kết quả như thế này.
Nói cách khác, Lục Trì không bài xích cô nữa.
Trong lòng Đường Nhân thở phào nhẹ nhõm, mặc dù cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế cô cũng hiểu rõ tầm nghiêm trọng của sự việc.
Nhất là chuyện khiến Lục Trì bị ám ảnh tâm lý tạo nên hậu quả nghiêm trọng như vậy, nếu như cô nói không đúng lúc, thì hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.
Nhưng cho đến hiện tại mọi thứ cũng đang rất tốt.
Hành lang không dài, chưa được mấy phút hai người đã đi đến cuối hành lang, trời bên ngoài rất sáng, cũng chiếu vào cuối hành lang một chút, có thể thấy học sinh đang đi tới đi lui.
Trước khi tới cửa, Lục Trì rút tay về.
Đường Nhân cũng đoán được, chỉ thầm cười trộm, trước khi ra ngoài, còn vẫy tay về phía anh: “Chiều gặp cậu sau.”
Khuôn mặt cười tươi sáng rỡ, ngũ quan sinh động.
Lục Trì nhìn cô, trong đầu không khỏi suy nghĩ anh chưa từng thấy cô có cảm giác tự ti về bản thân, cả ngày chỉ thấy cô tự tin tỏa sáng.
Nhưng mà… Về điểm này thì anh luôn luôn thiếu sót.
Những lời nói cười nhạo ngày xưa vang lên bên tai, sắc mặt anh dần dần tối đi, lồng ngực cũng có cảm giác rất khó chịu.
Trong thoáng chốc, câu nói kia của cô lại đột ngột xuất hiện, xua tan mọi bóng tối trong lòng anh.
Lục Trì đưa mắt nhìn bóng dáng Đường Nhân biến mất vào bên trong ký túc xá, khóe môi không nhịn được cong lên.
~
Thi cũng nhanh, kết thúc cũng nhanh, điểm số cũng có rất nhanh.
Tất cả ánh mắt của giáo viên hoàn toàn tập trung vào bảng điểm.
Tuy đây không phải là bài thi chính thức, nhưng độ khó cũng ngang ngửa bài thi vào đại học, hơn nữa bảng xếp hạng thành tích của toàn tỉnh cũng được công bố cho tất cả các trường, để thầy cô giáo dễ dàng nhìn ra việc học tập của trường mình như thế nào.
Nhà trường đương nhiên lo lắng, phát phiếu điểm cho từng giáo viên, tặng thêm mỗi giáo viên một bảng thành tích toàn tỉnh.
Toàn bộ phòng làm việc ở tầng ba cao trung cầm bảng thành tích, cực kỳ vui sướng.
Chủ nhiệm lớp tự nhiên, thầy giáo Ngô cầm bảng thành tích, thấy Lục Trì đứng nhất toàn tỉnh thì dường như muốn bay lên.
Đương nhiên là thầy giáo Ngô biết rõ Lục Trì là thiên tài, thỉnh thoảng cũng có sai vài chỗ.
Đây là học sinh mà thầy giáo Ngô cực kỳ thích, mặc dù rất thông minh, nhưng lại không kiêu ngạo, mỗi lần thầy giáo Ngô vô tình thấy Lục Trì thì anh đang đọc sách, tham khảo sách vở tài liệu cũng nhiều hơn các học sinh khác, hơn nữa đối với những bài toán dạng hình học thì đều nắm vững trọng tâm.
Các giáo viên đã không ít lần khen ngợi Lục Trì, thông minh lại chịu khó học tập, sao có thể không thành danh cho được.
“Nếu cứ tiếp tục giữ vững phong độ như vậy thì chắc chắn dành được ghế thủ khoa.”
“Nhìn điểm số này, ôi trời, nếu năm đó tôi mà đạt được số điểm này, thì không phải đã đậu vào đại học Thanh Hoa rồi sao?”
“Thầy giáo Ngô chuẩn bị tiền thưởng mời mọi người ăn cơm nhé!”
Không chỉ thủ khoa được bộ giáo dục tặng thưởng, mà trường học cũng sẽ thưởng cho giáo viên chủ nhiệm lớp thủ khoa, cực kỳ xa xỉ.
Thầy giáo Ngô cười nói: “Đương nhiên rồi.”
Lâm Nhữ xem bảng điểm, không khỏi có chút lo lắng.
Trong khoảng thời gian này, điểm số của Đường Nhân vẫn rất tốt, điểm số môn vật lý rất ổn định, nhưng chỉ sợ giữa chừng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, thì có sẽ rất nguy hiểm.
Sau khi thấy tên Đường Nhân đứng thứ ba toàn tỉnh thì mới thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn đến môn vật lý, quả nhiên chỉ thiếu hai điểm.
Ngày xưa toàn mất tám chín điểm môn vật lý, bây giờ có thể tạm yên tâm rồi.
Vào giờ tự học buổi tối, cô gọi Đường Nhân: “Đường Nhân, điểm thi lần này của em rất tốt, tiếp tục phát huy, em đã tiến đến gần cổng trường đại học rồi. Chỉ còn hai lần thi thử nữa thôi, nhất định không được lơ là.”
Rất nhiều học sinh đạt được thành tích tốt rồi thì lập tức lơ là, đến khi thi thử lần hai lập tức bị thấp điểm, nếu như còn hăng hái thì tốt hơn một chút, nếu vẫn tuột dốc không phanh thì cơ hội vào đại học coi như chấm hết.
Lâm Nhữ cũng không hi vọng chuyện này sẽ xảy ra với Đường Nhân.
Đường Nhân cầm lấy bảng điểm, ánh mắt rơi vào điểm số môn vật lý, hơi nhíu mày, cô vậy mà không nghĩ bản thân có thể làm tốt đến vậy…
Sau đó cô đưa mắt nhìn thấy số “3” chói mắt.
Đường Nhân đột nhiên không vui.
Thành tích của Lục Trì đã sớm được truyền ra khắp toàn trường, anh đứng thứ nhất toàn tỉnh, cô đứng thứ ba, còn có một người đứng thứ hai, khiến cho cô không vui.
“Cô Lâm, cô biết điểm của người đứng thứ hai không ạ?”
Lâm Nhữ sững sờ, hỏi lại: “Người đứng thứ hai?”
Đường Nhân gật đầu: “Đứng thứ hai toàn tỉnh ý cô.”
Lâm Nhữ lắc đầu: “Cái này cô không rõ, cô mới vừa cầm bảng điểm thôi, để cô đi hỏi thầy Ngô, chắc thầy ấy biết.”
Nói xong, cô giáo Lâm quay lại phòng làm việc.
Thầy giáo Ngô đương nhiên ngoại giao nhiều, biết được nhiều giáo viên ở các trường khác, vừa nghe Lâm Nhữ hỏi, suy nghĩ một chút thì trả lời: “Người đứng thứ hai á? Hình như là nam sinh học Nhất Trung, tên gì thì tôi quên rồi, nghe đâu là học sinh đứng nhất Nhất Trung.”
Lâm Nhữ nói lại với Đường Nhân, còn muốn hỏi cô vì sao, sau khi quay lại phòng làm việc mới nghĩ đến việc bản thân bị Đường Nhân lợi dụng lấy đáp án.
Trở lại lớp học, Đường Nhân chống cằm đờ đẫn.
Tô Khả Tây còn chưa biết điểm số của mình, cô nhìn bộ dáng của Đường Nhân, suy đoán không biết có chuyện gì, hỏi: “Sao vậy?”
“Tớ đứng thứ ba toàn tỉnh.”
“Thành tích vậy mà còn rầu rĩ không vui gì hả?” Tô Khả Tây trừng mắt, “Vậy chắc tớ phải khóc chết mất.”
“Người đứng thứ hai ở Nhất Trung.”
Tô Khả Tây hỏi: “Mắc gì cậu đi hỏi chuyện đó, đâu có liên quan gì đến cậu.”
Đường Nhân nghiêng đầu nhìn cô ta, nói: “Tớ với Lục Trì bị ngăn cách bởi người đứng thứ hai, đương nhiên cần phải biết rõ là ai chứ.”
“…” Tô Khả Tây nhịn không được nói, “Ghen gì mà ghen kinh vậy, đến cái này cũng nghĩ ra được.”
Sau giờ tự học tối, Đường Nhân chạm mặt Lục Trì ở bậc cầu thang.
Hai người đi xuống cầu thang cùng nhau, Đường Nhân đột nhiên lên tiếng: “Tớ chỉ đứng thứ ba.”
Lục Trì đột nhiên nghe thấy cô nói như vậy, không hiểu, ngược lại còn cảm thấy trong giọng nói cô có chút khó chịu, mở miệng: “Tốt… Tốt lắm.”
Mượn ánh sáng mơ hồ ở cầu thang, Đường Nhân sâu kín nhìn anh: “Cậu đứng nhất, ở giữa tớ và cậu còn một người đứng thứ hai chen vào.”
Ngụ ý rất rõ ràng.
Lục Trì thiếu chút nữa bị hụt chân: “…”
~
Ba ngày sau khi bảng thành tích được công bố, bài thi cũng được giảng giải hết, thì lớp đặc biệt cũng bắt đầu.
Lớp đặc biệt hội tụ những học sinh có thành tích cao trong kỳ thi vừa rồi, giáo viên giảng dạy lớp đặc biệt cũng là giáo viên giỏi nhất, chủ nhiệm lớp cũng là người có kinh nghiệm nhiều năm.
Đường Nhân đương nhiên cũng có tên trong lớp đặc biệt.
Lớp đặc biệt được bắt đầu hoạt động sau kỳ nghỉ phép về nhà, cho nên mọi người cũng không gấp gáp.
Đường Nhân thích nhất là việc mọi học sinh trong lớp đặc biệt có thể tự chọn chỗ ngồi.
Có thể bước chân vào lớp đặc biệt thì đều là những học sinh có tính tự giác cao, nên chỗ ngồi cũng tùy ý do bọn họ chọn, lúc đầu khi quy định này được đưa ra thì cũng có vài giáo viên không hài lòng, nhưng về sau thấy học trò không có phản đối gì thì cũng nhắm mắt làm ngơ.
Sau khi về nhà thì khá rảnh rỗi, ăn cơm tối xong, Đường Nhân cầm di động chơi nửa ngày, đăng nhập Wechat.
Không biết Lục Trì đang làm gì.
Cô gởi tin nhắn đi.
Rất nhanh, bên kia trả lời lại bằng một dấu chấm hỏi.
Bản thân đã ít nói rồi, đến Wechat chỉ thích dùng ký hiệu.
Đường Nhân vào thẳng vấn đề chính: “Mai ra ngoài không?”
Lục Lục Lục: Không.
Đường Đường Đường: Ra ngoài với tớ đi.
Lục Lục Lục: Không.
Đường Nhân không hài lòng, xuất chiêu: “Điểm thi môn vật lý của tớ thiếu hai điểm, nên mới rớt xuống hạng ba, tớ cần học phụ đạo!”
Lục Lục Lục: …
Đường Đường Đường: Cậu nói giúp tớ học phụ đạo mà, đã làm thì làm cho trót, không được đổi ý.
Một lúc sau, vẫn chưa thấy anh trả lời, Đường Nhân hừ hừ hai tiếng, ném điện thoại sang một bên, bắt đầu ăn vặt.
Ngay sau đó, tiếng điện thoại di động vang lên.
Cô vội vàng cầm lên, quả nhiên là Lục Trì trả lời: “…Được.”
Cảm thấy rất miễn cưỡng, Đường Nhân chép miệng.
Thêm một tin nhắn mới: “Chiều mai tại hiệu sách.”
“Không cho mình cơ hội chọn lựa luôn.” Đường Nhân nhìn màn hình di động, làm mặt quỷ.
Cô muốn mượn lý do đi mua tài liệu tham khảo để ra ngoài đi chơi với anh, ai ngờ lại bị Lục Trì phát giác ra kế hoạch của cô.
Nhưng cũng thật thú vị.
Bộ dáng thú vị này của anh khiến cô yêu thích không muốn buông tay.
~
Thứ bảy tuyết vừa mới rơi, chủ nhật đã ngừng, nhưng trên đường vẫn đọng lại không ít tuyết, được quét qua hai bên đường.
Đường Nhân gần đi tới trước cửa hiệu sách đã thấy Lục Trì đứng đó.
Anh mặc áo ấm dày, dài đến đầu gối, thân hình anh cao lớn vững chãi, trên cổ được quấn khăn quàng cổ caro màu tối, từ góc độ của cô thấy nửa khuôn mặt anh bị chôn trong khăn quàng cổ, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt tinh xảo.
Chuyện khiến cô ngạc nhiên nhất chính là hôm nay Lục Trì không đeo mắt kính.
Tim Đường Nhân đập mạnh, trực tiếp chạy vội đến trước mặt anh: “Con mọt sách!”
Lục Trì theo phản xạ quay đầu lại.
Không còn mắt kính che đi đôi mắt dài hẹp xinh đẹp của anh, khiến đôi mắt anh sáng ngời trong suốt, hết lần này đến lần khác cố ý quyến rũ người khác, hình ảnh tương phản này thật sự khiến người ta kích động.
Đường Nhân ngây người nhìn anh.
Cô cực kỳ thích ngắm bộ dáng nghiêm túc sạch sẽ của Lục Trì.
Cô đột nhiên nhướn người tới, mặt dày nhỏ giọng nói: “Hôm nay tớ rất nhớ cậu.”
Lục Trì khẽ há miệng, gò má đỏ lên, khiến đôi mắt nổi bật sáng ngời, tim có chút đập nhanh, ánh mắt lay động, hỏi ngược lại: “Chẳng… Chẳng lẽ cậu không có việc… Việc gì làm sao?”
“Đương Nhiên là có chuyện cần làm chứ.” Đường Nhân thả lỏng.
Cô lập tức nhón chân lên, môi cô cách môi anh chỉ vài milimet, nhẹ nhàng nói: “Ví dụ như… Nhớ cậu nè.”
Danh sách chương