Editor: Trà Đá.

Nói xong câu đó, Lục Trì mau chóng đứng thẳng dậy, vẻ mặt lạnh lùng nhưng hai tai thì đỏ ửng bán đứng anh.

Đường Nhân che mặt.

Lúc Lục Trì nói hai chữ đó cực kỳ nghiêm túc cứng nhắc, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy anh đang cố ý quyến rũ cô.

Bây giờ mà thầy giám thị thấy cảnh này chắc sẽ tức chết mất.

Đường Nhân giữ lời đứng dậy.

Cô có chút tiếc nuối, nói: “Cậu cũng có cố gắng đó, nhưng đúng ra cậu phải trực tiếp hôn tớ luôn mới phải.”

Lục Trì: “…”

Nếu vậy thì chắc không đi về được mất.

Nhớ lại cánh môi non mềm của cô khiến lồng ngực anh nóng lên, ánh mắt anh vô tình dừng lại trên sắc môi tươi hồng của cô, cổ họng anh động động nhưng cuối cùng vẫn dời ánh mắt đi chỗ khác.

Đường Nhân thấy da mặt anh quá mỏng, cô cười cười nhưng không trêu chọc anh nữa, ăn xong ly kem rồi hai người chia tay nhau ai về nhà nấy.

Thời gian kiểm điểm bản thân chỉ ở nhà không bước chân ra khỏi cửa.

Ba ngày trôi qua mau chóng, Đường Nhân và Lục Trì quay lại trường.

Hai nhân vật chính xuất hiện khiến cho mọi người nhớ lại lần đọc kiểm điểm vào giờ chào cờ mấy bữa trước.

Trường học công khai đưa ra hình phạt, bởi vì hành động vi phạm nội quy nhà trường cho nên bị đình chỉ học ba ngày, hiệu trưởng Đường cũng đồng ý.

Hiện tại hai người vừa mới đến trường, vô tình trở thành tâm điểm chú ý của toàn trường, bất kể là sơ trung hay cao trung, nếu gặp phải trên đường đi, thì ai nấy đều tủm tỉm cười.

Lúc trước trong phòng ngủ của nữ sinh thường hay tám về chuyện các anh chàng soái ca, lớp học như thế nào, giáo viên ra làm sao, gần đây chủ đề bàn tán đều xoay quanh chuyện Đường Nhân và Lục Trì.

Đại khái là chuyện yêu đương của hai người bọn họ đã trở thành truyền thuyết của trường.

Quay lại trường không có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc, thầy giám thị nói không cho hai người ngồi cùng bàn nữa là thật.

Ban đầu mọi người chỉ nghĩ thầy giám thị dọa nạt, ai ngờ sau khi bọn họ quay lại trường thì vị trí cũng bị đổi.

Đường Nhân thích ngồi cuối lớp, thầy giám thị cũng không thể ép buộc cô lên phía trên ngồi, hơn nữa vóc dáng của cô khá cao nên cũng không thích hợp ngồi phía trước. Vóc dáng Lục Trì cũng cao, càng không thể ngồi ở hàng phía trước.

Kết quả cuối cùng là hai người bị tách ra hai phía cuối lớp, một người ngồi sát tường, một người ngồi sát cửa sau, cực kỳ xa cách.

Để phòng ngừa chuyện hai người bọn họ bằng mặt mà không bằng lòng, thầy giám thị còn cẩn thận cách vài tiết lại đến kiểm tra.

Giống như thầy chủ nhiệm tới kiểm tra lớp vậy.

Lộc Dã và Tô Tuân nhìn có chút hả hê, nhất là Tô Tuân, lần trước bị dọa sợ hết hồn bởi vì Đường Nhân nhờ viết bản kiểm điểm, lần này nhìn thấy hai người bọn họ bị tách ra có một loại cảm giác sảng khoái khó hiểu.

Tiết tiếp theo là sinh học.

Giáo viên sinh học là giáo viên nữ, trước kia có dạy lớp tự nhiên, mặc dù không nói chuyện dịu dàng như cô giáo vật lý, nhưng tính cách cởi mở cũng thu hút được không ít học sinh.

Năm ngoái vì lý do sức khỏe cho nên không thể đứng lớp, học kỳ này quay lại được chỉ định dạy lớp đặc biệt, các học sinh còn cực kỳ thích.

So với sự cởi mở của giáo viên vật lý, thì giáo viên sinh học càng hòa đồng cởi mở hơn rất nhiều.

Trước đây trường học có đợt kiểm tra cặp sách, cô giáo còn giúp một nữ sinh giấu đi quyển truyện ngôn tình, hơn nữa bản thân cô giáo cũng thích đọc tiểu thuyết ngôn tình.

Có thể nói sự thoải mái mà giáo viên sinh học mang lại cũng không kém giáo viên vật lý, cho nên mỗi lần giảng bài đều thu hút được sự chú ý từ học sinh.

Đường Nhân học sinh học rất tốt, lần trước thi thử cũng chỉ sai một chút xíu bởi vì làm qua loa.

Thời gian còn lại của học sinh cuối cấp chỉ là ôn tập, Đường Nhân không lo sợ môn sinh học, cô chỉ lo lắng về phần toán hình môn toán và vật lý.

Lộc Dã chống cằm nói: “Tối hôm qua còn chưa sửa bài trắc nghiệm, tớ vừa ở văn phòng về, nghe cô giáo nói tiết này giảng đề.”

Hiện tại vì để tiết kiệm thời gian, các học sinh đều tranh thủ học hỏi trao đổi với nhau.

Đường Minh chính là cán bộ môn sinh học, anh ta đang đi trả lại bài kiểm tra, hơn nữa còn cố ý đưa bài của Đường Nhân cho Lục Trì.

Lộc Dã trơ mắt nhìn, nói: “Á á, tớ muốn xem qua bài thi của học sinh giỏi mà, bạn bè vậy đó.”

Đường Minh cười hì hì: “Ai bảo năm trăm năm trước tớ với Đường Nhân là người một nhà làm chi, ha ha ha.”

Đường Nhân ở góc bên kia đã tỉnh ngủ.

Lục Trì mở bài thi ra, chữ viết quen thuộc đập vào mi mắt, gọn gàng sạch sẽ, rất giống với con người cô, nhưng cũng có chút không giống.

Anh quay đầu nhìn về phía cô, vừa đúng lúc thấy người ngồi cùng bàn với cô ngồi xuống.

Lớp đặc biệt nam nhiều hơn nữ, mà vóc dáng nữ sinh lại nhỏ con, Đường Nhân ngồi cuối lớp, không có nữ sinh nào có thể ngồi chung với cô, cho nên cuối cùng chỉ có thể nam nữ ngồi chung bàn.

Ngồi phía trên cô chính là Tô Tuân.

Lục Trì nheo mắt, Tô Tuân quay đầu lại không biết đang nói gì với Đường Nhân, miệng lúc mở lúc đóng, tâm tình đương nhiên không tệ.

Đường Nhân chống cằm, sau khi tỉnh ngủ lười biếng nhìn xung quanh một cái.

Tô Tuân nói: “Chị Nhân, giúp em một chút thôi mà.”

“Cậu mời Văn Nguyệt nhiều lần như vậy rồi, người ta đã không chịu thì có nhờ tớ cũng bằng thừa.” Đường Nhân chậm rãi nói.

Tô Tuân chắp tay trước ngực: “Giúp em lần này nữa thôi, muốn ăn gì em đãi hết.”

Đường Nhân mơ màng như đang suy nghĩ.

Bên cạnh đột nhiên có bóng người, tiếng kéo ghế như đánh thức hai người.

Đường Nhân nghiêng đầu nhìn thấy Lục Trì ngồi bên cạnh mình, nghi ngờ nói: “Sao cậu lại ngồi đây? Sắp vào lớp rồi.”

Cô nhìn về phía bàn anh, thấy bạn học ngồi cùng bàn với cô đang vui vẻ nói chuyện phiếm với Lộc Dã.

Lục Trì lạnh nhạt, nói: “Đổi… Đổi chỗ ngồi.”

Tô Tuân vừa thấy Lục Trì đến, trực tiếp quay lên, quyết định đánh chết cũng không quay lại nói chuyện với Đường Nhân.

Tiếng chuông vào lớp vang lên.

Đối với chỗ ngồi cố định trong lớp, các giáo viên cơ bản đều nắm rõ.

Giáo viên sinh học vừa vào lớp chưa phát hiện ra, chỉ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại tìm không ra.

“Hôm nay ôn tập về xác suất, vẫn có người làm sai dạng bài này.” Cô giáo đang nói, ánh mắt đảo quanh một vòng lớp học.

Cô giáo nhanh chóng phát hiện ra điểm không đúng.

Cô giáo ho nhẹ một tiếng: “Lục Trì, em đổi chỗ ngồi hả?”

Trước sự tình chấn động đó, không ai mà không biết, hơn nữa chuyện thầy giám thị yêu cầu bọn họ đổi chỗ ngồi cũng đã truyền ra khắp toàn trường.

Thầy giám thị đôi khi còn đến kiểm tra, còn cả thầy chủ nhiệm Chu Thành nữa.

Học sinh trong phòng học đồng loạt quay đầu lại.

Bọn họ ngồi phía trước hoặc là đang giải đề, hoặc là đang ngủ, hoàn toàn không chú ý đến cuối lớp, vì cô giáo lên tiếng hỏi nên mới biết Lục Trì lén lút đổi chỗ sang ngồi cùng bàn với Đường Nhân.

Thật sự là quá to gan, không sợ thầy giám thị đột ngột đến kiểm tra sao.

Cô giáo nhịn cười, trêu chọc: “Lục Trì, sao em làm chuyện lộ liễu quá vậy.”

Đâu phải lộ liễu, mà là quang minh chính đại.

Các bạn học cũng không nhịn được cười, từ sau lần đó, mọi người cũng không né tránh nữa, ăn thức ăn cho chó cũng đủ vui vẻ rồi.

Bị trêu chọc như vậy, cho dù là người mặt dày đến đâu cũng phải ửng hồng, huống chi là Lục Trì.

Thế nhưng biểu cảm của Lục Trì không thay đổi, anh trực tiếp giơ bài thi lên, che mặt mình, chỉ có Đường Nhân ngồi bên cạnh thấy rõ ràng.

Anh lại xấu hổ rồi.

Đáng yêu chết mất, cô lén lút vươn tay nhéo má anh: “Bình dấm chua.”

Lục Trì hơi nghiêng đầu nhìn cô, trong ánh mắt dường như có chút đáng thương.

Đường Nhân thật sự muốn ôm anh vào lòng để dỗ dành.

Cũng may cô giáo chỉ trêu chọc một câu, cũng không yêu cầu gì, sau đó bắt đầu bài giảng.

Nhưng vẫn có vài bạn học vụng trộm liếc nhìn về cuối lớp.

Có điều chẳng nhìn được gì, chỉ có thể thấy tờ đề thi.

Sau giờ nghỉ trưa, Đường Nhân và Tô Khả Tây cùng nhau quay trở lại lớp.

Vì thời tiết không nóng cũng không lạnh, cho nên lần này Đường Nhân đi đường lớn.

Kết quả đi chưa được bao lâu thì thấy bóng dáng Lục Trì, Lộc Dã và Đường Minh đang đi cùng nhau.

Cô nở nụ cười, sau đó vẫy vẫy tay với các bạn cùng phòng rồi chạy lên phía trước.

Có lẽ thời gian còn nhiều, cho nên tốc độ của bọn họ cũng không nhanh, nếu không kể bước chân của nam sinh khá dài, thì không chừng cô có thể đuổi kịp bọn họ.

“Tối nay lại kiểm tra môn lý nữa.” Lộc Dã than thở, không cẩn thận làm rơi bút.

Hiện tại bọn họ cũng thường xuyên mang sách vở bút viết cần thiết về ký túc xá, buổi trưa ôn tập, còn lại cặp sách và những thứ linh tinh khác thì để lại trong phòng học.

Lộc Dã cúi đầu nhặt bút thì phát hiện ra Đường Nhân ở phía sau.

Anh ta muốn lên tiếng, nhưng thấy Đường Nhân nhìn anh lắc đầu, Lộc Dã hiểu ngay, nhanh chân chạy tới bên cạnh Đường Minh.

Đường Nhân rón rén, vươn tay chuẩn bị ôm lấy bả vai Lục Trì.

Ai ngờ vào đúng lúc này, Lục Trì đột nhiên quay đầu lại, hai người trực tiếp mặt đối mặt với nhau.

Nhìn vẻ mặt của anh chắc chắn là đã sớm biết cô ở phía sau rồi.

Đường Nhân: “…”

Bộ dáng của cô lúc này có chút ngớ ngẩn.

“Ha ha ha.” Thấy cô bị quê, Lộc Dã và Đường Minh phá lên cười.

Trong mắt Lục Trì cũng thoáng qua một tia vui vẻ.

Tiến vào khu hành chính, nhân viên trong này cũng ít đi rất nhiều.

Mặc dù Lục Trì yêu cầu chuyện gì cũng để sau khi thi đại học, nhưng Đường Nhân cũng để ngoài tai.

“Nếu tớ ngủ trong tiết vật lý, thì cậu phải đánh thức tớ dậy đó.” Đường Nhân nói, “Hình như giáo viên môn lý rất thích đặt câu hỏi với tớ.”

Lục Trì thầm nghĩ có thể là do cô quá ngang ngược.

“Haizz…”

Cô còn chưa thở dài xong, thì trước mắt đột nhiên đột nhiên tối đen.

Một bàn tay to lớn che kín đôi mắt cô, cảm giác lạnh buốt chạm vào làn da cô.

Đường Nhân túm lấy bàn tay anh: “Sao lại che mắt tớ?”

Đang đi trên đường lại giở trò gì đây, mặc dù cô cũng thích cái loại động chạm thân mật này.

Đúng lúc này, cách đó không xa có tiếng của một vật nặng rơi xuống đất.

Bên tai cô lập tức vang lên những tiếng thét chói tai, xung quanh cũng là tiếng bước chân hỗn loạn.

Một tay của Lục Trì không thể bịt hai tai cô lại được, trong lòng anh suy nghĩ, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Nhắm mắt… Mắt lại.”

Bên tai cô hơi ngứa ngáy, mặc dù không hiểu, nhưng Đường Nhân vẫn rất nghe lời nhắm mắt, níu lấy cánh tay anh.

Lục Trì thấy được cảnh tượng ở cách đó không xa, môi anh mím lại thành một đường, trong đáy mắt là một màu đỏ tươi.

Có thầy giáo chạy đến, giải tán những học sinh đang vây xem.

Anh biết rõ đã xảy ra chuyện gì, dời mắt đi, cuối cùng nắm chặt tay cô, kéo cô chạy.

Đường Nhân không rõ chuyện gì, nhưng không ngờ Lục Trì lại dùng lực rất mạnh, cô không thể nào cạy tay anh ra được, đành phải ngoan ngoãn theo sau anh.

Cô muốn mở mắt, nhưng nghĩ lại Lục Trì bắt cô nhắm mắt là có lý do, chắc anh không muốn cô thấy hình ảnh nào đó nên mới phải làm như vậy.

Cũng giống như lần ở hiệu sách, vì anh không muốn cô thấy người đàn ông say rượu đang đứng tiểu ở góc hẻm nên che chắn cho cô.

Bây giờ cô giống như người mù, không thấy gì chỉ có thể dựa vào những giác quan còn lại.

Có rất nhiều tiếng thét chói tai ở xung quanh, tiếng nói chuyện lộn xộn, còn có cả học sinh nói tiếng địa phương nữa, không thể biết được đã xảy ra chuyện gì.

Cái loại cảm giác dị thường này cực kỳ kích thích, khiến tim cô đập nhanh hơn một chút.

Có người không cẩn thận đụng vào cô, Đường Nhân lảo đảo một cái, xém chút nữa trượt chân.

Lục Trì nhanh chóng đỡ lấy cô rồi tiếp tục kéo cô chạy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện