Sáng hôm sau, Eothur đã chuẩn bị đồ đạc đầy đủ. Rowan sẽ dẫn hắn tới doanh trại của kỵ binh Thiên Nga, địa điểm nơi này thì chính hắn cũng không rõ ràng lắm, ngay cả dân thường sống ở đây cũng chỉ biết hướng, chứ không biết xác thực nó nằm ở đâu.

Chờ đợi một lát thì Rowan cũng vừa tới. Ông dẫn Eothur tới một chuồng ngựa, kêu hắn chọn lấy con nào mà hắn muốn. Lướt nhìn xung quanh một chút, cuối cùng hắn quyết định lấy con ngựa màu nâu, vì nó khiến hắn cảm thấy nhớ một chút về quê nhà.

“ Chọn tinh mắt đấy,… một con ngựa lai giống Rohan. “

Eothur mỉm cười không đáp lại, Rowan thì tiến đến một con ngựa đen, ông sờ bờm của nó rồi tự hào nói.

“ Đây là chiến hữu của ta, Silas. “

“ Một con ngựa chiến màu đen rất đẹp. “

“ Ha ha, phải, nhưng đẹp là chưa đủ đâu, nó hung hăng, dũng cảm, khỏe mạnh hơn cậu nghĩ đấy, có thể chịu đựng được trọng lượng của ta với bộ giáp nặng mà chạy liên tục cả ngày trời. “ Dừng một chút, rồi ông nhìn hắn hỏi một câu, trông ông cũng có vẻ tò mò.

“ À, cậu có bao giờ thấy giống ngựa Mearas thuần chủng nào chưa? “

Mearas thuần chủng, hay còn gọi là con cháu của vua ngựa Felarof. Nếu nói về nguồn gốc thật sự của chúng thì người ta thường kể rằng, chúng không thuộc về Trung địa, mà từ thời xa xưa Valar Orome, chúa tể của những cánh rừng, người bảo hộ vĩ đại của những kỵ binh, thợ săn, chính ông đã đem giống loài này từ Valinor tới đây.

Con ngựa đầu tiên mà loài người chinh phục được từ giống ngựa này là Felarof, thật sự thì hắn cũng không rõ ràng lắm. Nhưng theo tư liệu lịch sử còn được ghi chép lại, đúng là vậy, và ai đã chinh phục được sinh vật hoang dã, nhanh nhẹn, thông minh, kiêu căng này, tổ tiên người Rohan, Eorl The Young.

Theo câu chuyện được kể lại, cha của anh là Leod đã bắt được một con thần mã. Tuy nhiên nó lại rất hoang dã và kiêu căng, ông đã cố gắng chinh phục nó, nhưng đã thất bại, ông rớt xuống ngựa bị đánh bật ra đập đầu vào đá và qua đời.

Eorl khi đó mới 16 tuổi, liền đã tiếp quyền lãnh đạo người Eotheod, anh đã đi tìm dấu vết con ngựa đã giết cha mình. Vào lúc đấy, có lẽ anh đã nghĩ lại, thay vì giết nó, anh đã thể hiện sức mạnh của mình bằng cách khuất phục nó, bắt nó làm nô lệ của gia tộc Eorl.

Về sau con ngựa đó được đặt tên là Felarof, vua của loài ngựa, tổ tiên của giống ngựa thuộc Mearas. Đến tận bây giờ, chúng chỉ phục vụ cho Vua của Rohan và các con trai của họ, không hơn không kém, bất kỳ ai khác mà leo lên chúng, cũng sẽ bị đánh bật.

“ Có, vài con, trong chúng có hai con được ấn tượng nhất, Snowmane và Shadowfas. “



Hành trình của họ kéo dài hai tiếng đồng hồ, vượt qua những cánh rừng âm u, những ngọn đồi cao lớn. Vừa đi trên đường, Rowan kể cho hắn nghe về những gì ông và cha hắn, từng trải qua ở thời thiếu niên, cả hai người họ đã sát cánh bên nhau, chiến đấu cho Gondor, hay lang thang, phiêu bạt ở nhiều nơi khắp vùng đất này.

Vào thời đó, Ithilien vẫn còn đang thuộc về Gondor, Osgiliath vẫn là một thành phố nằm giữa dòng sông, một thành phố nghệ thuật, học giả bậc nhất của loài người…

Hai người họ từng lặn lội xuống vùng đất của người Hadarim, lẻn vào cảng Umbar của lũ hải tặc đen, rồi lại lặn đến tận Far Harad, chứng kiến những sinh vật to lớn mang tên là Mumakil,…

Đi tận cùng phía Nam, vùng đất đã trở nên khô cằn, những cái ánh nắng oi bức khó chịu, khiến hai người họ cũng dần mệt mỏi, không thích ứng được. Và lúc đấy, họ đều nhận ra, chuyến phiêu lưu của họ đến đây là có thể kết thúc được rồi, vì cho dù đi sâu thêm nữa, cũng chỉ là người Hadarim càng phiền toái hơn hết, họ có thể bị phát hiện, thế nên hai người họ đã quay trở về Gondor.

Đấy cũng là chuyến hành trình cuối cùng của hai người, Theoden đã phải trở về Rohan, ông còn nhiều thứ phải học tập, để trở thành một nhà Vua, Rowan thì trở về Dol Amroth, cha ông đã bị bệnh nặng,… cho đến tận bây giờ, cả hai người họ không còn gặp lại nhau.

Eothur ngẫm nghĩ trong đầu về vùng đất Far Harad, dựa theo lời kể của Rowan, hắn cảm thấy nơi này khá giống với vùng đất Châu Phi của kiếp trước. Con sinh vật Mumakil thì là những con voi, chỉ là chúng là phiên bản cao cấp hơn, với độ cao, những chiếc ngà khổng lồ,… Voi Ma mút chỉ có thể gọi những con Mumakil này là tổ sư.

“ Eothur, nhìn kìa. “

Do đang mãi mê suy nghĩ về hình tượng sinh vật khổng lồ, Eothur không tập trung xung quanh lắm, hắn để ngựa tự di chuyển theo đoàn người. Và khi có tiếng kêu, hắn mới chợt nhận ra, từ lúc nào mình đã bước vào một thung lũng nằm sâu bên trong các ngọn đồi.

Đứng từ trên cao, hắn nhìn thấy một doanh trại nằm sâu bên trong thung lũng, với những túp lều trắng, những ngôi nhà bằng gỗ, hay những tháp canh quan sát được đặt xung quanh,… cùng với đó hắn thấy nhiều con ngựa với đủ màu sắc khác nhau đang được chăm sóc kỹ lưỡng trong một khuôn viên lớn.

“ Cuối cùng đã tới nơi. “ Eothur thì thầm trong miệng.

“ Này tiểu tử! “ Rowan gọi lớn, hắn nhìn qua ông thấy khuôn mặt đang cười cười.

“ Hãy chuẩn bị tinh thần đi, sẽ khá nhiều người muốn “chơi” với cậu đấy. “



Vài tháng sau, trong một cánh rừng hoang, Eothur và một nhóm người đang ngồi xung quanh một đống lửa, hắn nhìn chăm chú vào con heo rừng đang được nướng ở trên đó.

“ Eothur, đây là con heo rừng to lớn nhất mà tôi từng thấy đấy. “ Amrothos ngồi cạnh hắn, cậu ta đang dùng con dao đâm vào miếng da dày, cứng rắn và giòn, vừa nói.

Eothur lắc đầu nói. “ Tin tôi đi anh bạn, đây là may mắn thôi. “

“ Đừng chối nữa Eothur, không nghi ngờ gì nữa, Orome đã phù hộ cho cậu, nếu không thì tại sao mỗi lần chúng ta vào rừng, là cậu lại giết được một con mồi quý hiếm thế này. “ Corbin ở đối diện phản bác hắn.

Eothur nhấc môi cười không trả lời lại. Hắn nhẹ nhàng sờ lấy chiếc dây chuyền đang đeo trước ngực, với mặt dây là hình của một con Thiên Nga đang sải cánh, còn hai đôi mắt được gắn viên ngọc đỏ khá quý giá, tất cả đều được làm bằng bạc nguyên chất, đây là món quà ý nghĩa nhất hắn được tặng trong chuyến phiêu lưu này, sợi dây chuyền tượng trưng cho hắn là một Hiệp Sĩ Dol Amroth.

“ Chết tiệt Eothur, cậu dám khoe nó trước mặt tôi nữa à. “ Corbin nhìn thấy hành động này, cậu ta nguyền rủa hắn, khiến mọi người xung quanh cười lớn.

Nhờ công lao lần trước, Corbin đã tiến vào mắt của Amrathos, cậu ta đã được anh đề cử với cha mình, trở thành một viên kỵ sĩ của Thiên Nga Trắng, nhưng đâu phải từ một vệ binh có thể hóa thành kỵ sĩ là dễ dàng. Con đường cậu ta còn khá dài, cậu phải rèn thể lực, quen thuộc với giáp nặng, quen thuộc cưỡi ngựa,… tóm tắt lại, cậu ta bây giờ chỉ có thể gọi là một kỵ sĩ dự bị.

Eothur mặc kệ cậu ta, quay đầu nhìn lại sợi dây chuyền trầm tư suy nghĩ.

Từ lúc ở trong doanh trại này, hắn đã hiểu được nhiều lý do tại sao số lượng người của quân đoàn kỵ binh Dol Amroth lại ít vậy. Thứ nhất, người bình thường ở Gondor không giỏi thuần hóa, nuôi dưỡng một con ngựa, chưa nói đến chất lượng loại giống, mà việc đào tạo ra một chiến mã tinh nhuệ cũng rất khó khăn nhiều lần, hơn việc tạo ra một con ngựa di chuyển bình thường, nên số lượng chiến mã của Gondor cũng rất ít.

Thứ hai, họ cũng rất ít giỏi trong việc cưỡi trên lưng ngựa. Nếu như ở Rohan, một đứa trẻ 12 tuổi đã được đào tạo nhiều cái về thứ này, thì ở đây, có khi một người đàn ông 30 tuổi, cũng chưa biết cái cảm giác ngồi trên lưng của một con ngựa là thế nào.

Thứ ba, cũng là vấn đề quan trọng nhất, một bộ giáp sắt đầy đủ cho một kỵ sĩ lẫn một con chiến mã của kỵ binh Dol Amroth không phải là rẻ tiền,… mà là cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ đắt.

Điều quan trọng được nhắc lại ba lần.

Tất nhiên, đây chỉ là ba yếu tố chính, còn nhiều yếu tố phụ khác như Gondor bây giờ đang trong thời kỳ suy yếu, quá nhiều cuộc chiến tranh dẫn đến số lượng trai tráng bị giảm mạnh, hay mục tiêu đào tạo của họ cũng chuyển đổi qua thủy chiến nhiều hơn,…

“ Eothur,… “ Amrothos gọi hắn.

“ Sao? “

“ Cậu tính rời khỏi đây thật sao? “

Eothur gật đầu nhẹ nhàng rồi đáp. “ Phải, à đừng cố khuyên tôi ở lại nữa Amrothos, tôi nghĩ mình đã đến lúc khởi hành rồi. “

“ Vậy cậu tính khi nào rời đi. “ Biết mình không thể kêu Eothur ở lại thêm một thời gian, Amrothos hỏi hắn khi nào bắt đầu rời khỏi.

“ Khoảng vài ngày nữa. “



Sáng hôm sau, bọn họ trở về doanh trại, Eothur lướt nhìn những khuôn mặt thân quen, nó làm hắn nhớ đến khi mình vừa tới nơi này, khỉ thật, ăn không ngon, ngủ không yên, vào lúc ấy, hắn đã hiểu tại sao Rowan lại kêu hãy chuẩn bị tinh thần đi.

Danh hiệu Hiệp Sĩ Dol Amroth tuy rằng đã lỗi thời, nhưng nó vẫn được giữ nguyên giá trị trong lòng của những kỵ sĩ Thiên Nga. Với họ nó là một thứ gì đó rất cao cả, quý giá, nó là mục tiêu của bọn họ ở đây, cống hiến cả đời mình để nhận cái danh hiệu đấy.

Thật ra danh hiệu này còn khá nhiều công dụng hơn là Rowan nói, mỗi tội trong đầu ông chỉ nghĩ đến những thứ sức mạnh, chiến tranh nên không thèm quan tâm tới chúng, ví dụ như nếu có người được ban tặng danh hiệu này, anh ta sẽ được cung cấp miễn phí một ngôi nhà tại Dol Amroth, ngoài ra được nhận số tiền trợ cấp rất lớn hàng tháng, chúng thậm chí là được duy trì đến cả ba đời,…

Mà khổ nỗi, nhiều năm gần đây, chưa có ai được ban tặng cái danh hiệu này, mà Eothur lại trẻ tuổi, không nổi danh, cũng chẳng phải là dân bản địa, nên khá nhiều người coi thường, đòi khiêu chiến với hắn.

Cứ tưởng tượng xem, ba tuần trời, vừa đụng một miếng cơm, có người đứng trước mặt hắn đòi chiến đấu, vừa nằm xuống giường chưa kịp nhắm mắt, là có người hô lớn tên hắn trước lều, mà càng điên đầu hơn, càng đánh thắng càng khiến số lượng người khiêu chiến tăng nhiều lần.

Phải đến gần 1 tháng trời, Eothur mới khiến họ tâm phục khẩu phục dừng lại việc đó. Tuy nhiên, không phải hắn lúc nào cũng thắng, cũng có nhiều lần thất bại dưới tay vài người tài giỏi nhất trong việc đua ngựa, đấu kỵ,… ngoài trừ việc đấu kiếm, hắn vẫn đang giữ kỷ lục vô địch ở đây.

Điên đầu thì điên đầu thật, nhưng Eothur có lẽ nên cảm ơn họ, nhờ họ mà hắn đã học hỏi thêm một số kiến thức hay ho, các kỹ năng chiến đấu của hắn cũng đã tăng lên rất nhiều, nhất là kiếm thuật, hắn đã hấp thu được những kỹ xảo mà Tithirg đã chỉ bảo.

Không chỉ Eothur được lợi, mà mọi người đều được lợi, hắn cũng không ngần ngại chia sẻ những gì mình biết, như thế nào để phân biệt một con ngựa non tốt theo kiểu Rohan, làm thế nào để khiến chúng bớt kiêu căng, sợ hãi,… kiếm thuật của hắn cũng chia sẻ cho mọi người xung quanh, nhất là những ai yêu thích sử dụng loại vũ khí này.

Và từ từ, mối quan hệ của hắn và nơi này cũng gắn chặt nhau hơn, không còn là kẻ xa lạ như trước, mọi người ai cũng tôn trọng hắn, chiến binh trẻ tuổi xứ Rohan.

“ Eothur!!! “ Vừa xuống ngựa, liền có tiếng gầm lớn kêu tên hắn.

“ Chết tiệt, Rowan “ Eothur lẩm nhẩm trong miệng.

“ Chuyến đi lần này thế nào? “

“ Rất tốt, một con lợn rừng và vài con thỏ. “

“ Chán vậy, không một con gấu nào à. “ Eothur bó tay với ông, thì ra tới đây để hỏi con gấu thôi à, chẳng phải lần trước cái đầu, bộ lông của nó hắn đã cho ông rồi sao.

“ À, còn một chuyện nữa, tối nay tại khu đất trống lều trại chính, hãy nhớ tới đó, có nhiều người muốn hạ cậu lần này đấy. “

Hạ ở đây là muốn Eothur nằm gục dưới đất, bằng bia. Ngoài đấu kiếm, hắn đang là người đang giữ vị trí thứ hai trong đấu bia tại doanh trại này, còn người thứ nhất là Rowan, thế mà chả ai dám thách đấu ông cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện