Vị người lùn kia ngồi dậy sau cú va chạm mạnh. Ông ta lấy tay lắc lắc cái đầu của mình, vì trên đó là những chú chim đang bay quanh. Ngoài ra trông ông không có dáng vẻ gì gọi là bị thương nặng.

Biết rằng đòn tấn công phần đầu của con quái vật đã bị chệch hướng, hai chiếc răng nanh không thể gây hại tới ông ta. Nhưng với cái thể hình đồ sộ của nó, cộng thêm lực của đòn tấn công ủi đất. Bất kỳ ai cũng chẳng dám vỗ ngực, mà cho mình có thể đứng dậy sau khi dính một phát.

Eothur tắc lưỡi trong lòng. Người lùn không hổ danh là chủng tộc khỏe nhất trong ba tộc chính của thế giới Arda, đồng hành cùng loài Elves, người phàm.

Đừng nhìn dáng vóc nhỏ con của họ mà coi thường. Ngược lại với con mắt thường, thể chất của họ cực kỳ tốt nào là sức chịu đựng, sức mạnh cơ bắp,... khả năng chịu nóng, chịu lạnh tất cả đều vượt trội so với hai giống loài còn lại.

Vì vậy mặc dù đã ăn một đòn thấm thía đến thế, người lùn trước mặt hắn vẫn chẳng thấy xi nhê gì.

Sau khi đã đuổi hết lũ chim bay vòng tròn, ông ta ngước đầu lên nhìn thẳng vào mắt Eothur. Hai ánh mắt họ nhìn nhau. Và sau một lúc, người lùn liền...

“ Ha ha ha ha,... Đây là lần chiến đấu hay nhất mà ta từng trải qua. “ Vị người lùn bật cười, âm thanh của ông oang oang khắp xung quanh.

Tiếng cười, dáng vẻ của ông đang cho Eothur thấy. Cuộc rượt đuổi sinh tử vừa nãy đối với ông chỉ là một trò đùa như những trò rượt bắt của bọn trẻ con ở vùng nông thôn.

“ Tính cách người lùn là thế này à? Hay chỉ là ông ta thôi. “ Eothur tự hỏi trong lòng.

“ Nhìn con vật ngu ngốc này xem,... ha ha ha,... nó đâm đầu vô gốc cây,... “ Người lùn lăn xả dưới đất ôm bụng cười, khi ông nhớ về khoảnh khắc hai người họ cho nó ăn một phát vào cây cổ thụ lớn.

Hình ảnh trước mắt tác động mạnh đến Eothur, làm cho hắn cũng phải khẽ cười thành tiếng.

Và rồi con quạ vừa nãy cũng từ đâu bay trở lại, nó đậu trên cành nhìn hai người họ rồi kêu. “ Quác,... Quác,... Quác. “

Đi cùng với âm thanh xui xẻo của nó là tiếng “ Ụt ịt,... Ụt ịt,... “ Tiếng nói của con lợn rừng lại từ đâu xuất hiện. Hai người họ cứng họng lại mà nhìn nhau, trong mắt chỉ hiện lên đúng một chữ.

“ Chạy,...!!! “ Không để âm thanh mình phát ra, họ cắm đầu cắm đít rời xa khỏi khu này. Một phút sau, từ trong bụi cây xuất hiện là một con lợn rừng nhỏ, chỉ cao khoảng tầm 15 Inch, nó nghiêng đầu với cái dáng vẻ ngu ngơ nhìn mọi thứ xung quanh bãi đất trống.

...

Sau một hồi chạy nước rút, khi đã xác định là mình thoát khỏi khu vực nguy hiểm. Hai người bọn họ dừng chân lại thở phì phò bên cạnh một dòng sông.

“ Ông chạy nhanh đấy,... người lùn. “

“ Hừ,... hừ,... cậu cũng,... có kém gì đâu,... “ Vị người lùn không nhận ra lời trêu đùa từ câu nói của Eothur.

Cảm nhận mặt trời đang lặn, Eothur quay người nhìn lên cao. Rồi lại nhìn người lùn không mang trên người thứ gì ngoài bộ quần áo, đôi ủng.

“ Tôi sẽ tìm một chỗ cắm trại,... “

“ Thế thì tuyệt vời. “

“ Vậy ông,... “

“ Cậu còn nhìn gì nữa. Không thấy lão già ta không mang trên mình thứ gì à. Ta cần cậu hỗ trợ một chút thức ăn,... ta sẽ,... trả chúng lại cho cậu sau. “

Eothur nhìn chằm chằm ông ta rồi đáp. “ Không cần đâu,... “

“ Này,... đừng coi thường ta thế chứ,... ta nói nhất định là ta sẽ trả cho cậu. Nếu không phải con,... khốn kiếp vừa nãy khiến ta,... mất hết đồ đạc,... “

“ Được rồi, được rồi,... tôi nghĩ chúng ta tìm chỗ nghỉ càng nhanh càng tốt. “

“ Ờ,... Mà tiểu tử, cậu tên gì nhỉ? “

“ Eothur xứ Rohan. “

“ Ồ,... ta là Bombir. “

...

Sau một hồi trò chuyện, Eothur biết được Bombir là một người lùn thuộc về dòng Durin. Một trong bảy dòng họ của người lùn, cũng là dòng họ nổi tiếng nhất của Trung Địa.

Mặc dù thế, nhưng thật chất ông cũng chẳng phải mang trong mình dòng máu hoàng gia gì cả. Một cư dân người lùn bình thường.

“ Tiểu tử,... cậu đã từng thấy vương quốc người lùn nào chưa? “

Eothur không mặn không nhạt đáp lại.

“ Chưa,... “

“ Không thể tin được. Cậu đang phí phạm cuộc đời mình đấy. “

“... “ Eothur không đáp lại.

“ Thế vậy đi,… nếu cậu chịu khó dẫn ta trở về vương quốc của mình. Đổi lại ta cho cậu thấy nơi ta ở. “

Hơi chút nhíu mày, Eothur buồn cười trong lòng. Thì ra mục đích của ông ta là như vậy à. Mà cũng chẳng vòng vèo gì nhiều, người lùn đúng là dân thẳng thắn.

Đó là những gì Eothur nghĩ.

Nhưng chúng vẫn còn quá đơn giản. Nếu như hắn không có một cuộc gặp gỡ kỳ lạ này. Thì với tính cách bảo thủ, đa nghi của người lùn thì đừng có mơ mà hắn bước vào vương quốc của họ, cho dù là nửa bước chân.

Bombir miệng nói thế, trong đầu ông lại nghĩ khác. Như bao người lùn khác, ông rất tôn trọng tình bạn và sự trung thành.

Và từ khi Eothur phóng con dao, hấp dẫn lợn rừng giúp ông với tư cách là một người xa lạ, cùng với những hành vi xả thân khác. Thì trong thâm tâm của ông đã đồng ý, hắn là một người bạn của mình.

“ Được rồi, chúng ta giao kèo vậy đi. Mà khoan, nơi ông là ở đâu mới được? “ Eothur cần hỏi cho chắc, biết đâu ông ta không định cư trên dãy núi xanh mà tuốt tận dãy núi xám. Phía bên kia dãy núi sương mù là toi.

“ Gần đây thôi, đi bộ theo con sông vài ngày là tới. “

“ Vương quốc Thorin’s Halls à? “

“ Đúng vậy. “

...

Vài ngày sau đó, Eothur cùng Bombir men theo con sông chảy từ Vịnh Lune vượt qua dãy núi xanh mà di chuyển. Trong chuyến đi du hành, hắn từ những cuộc nói chuyện, mà cũng dần dần hiểu được tính cách của ông ta.

Phải nói sao nhỉ? Ông ta cũng giống như những người lùn khác. Đôi khi tính cách vui vẻ, hoạt bát như những đứa trẻ. Rồi thỉnh thoảng nóng tính, bực bội, như có lần.

“ Mẹ nó,... lũ chim đáng chết!!! “ Thét lớn, chửi và chỉ tay vào lũ chim đang bay trên trời dám thả,... bom lên đầu ông.

Hay có lần. “ Cây cối,... cây cối,... chết tiệt sao tụi mày cứ làm khó tao vậy hả? “ Rồi vung chân đạp mạnh vào một cái cây, có chiếc rễ cao làm ông ngã xuống do bất cẩn.

Ngoài những tính cách đó, ông ta cũng “ nổ “ khá nhiều.

“ Nếu cậu không xuất hiện. Thì ta đã cho con heo rừng ấy một nhát búa đứt đầu,... “

Eothur thật sự là nghi ngờ về điều đó, khi ông vừa nói vừa cầm chiếc bình chứa rượu của hắn và uống cạn sạch, say mê man. Không chừa một giọt nào trong chiếc bình.

Đấy chỉ là những tính cách tốt đẹp của người lùn. Còn những thứ xấu xa như đa nghi, bảo thủ,... thì hắn vẫn chưa gặp được ở ông ta.

...

Eothur ngước đầu lên cao nhìn bức tường thành được nối liền với ngọn núi. Nó,... phải cao ngang ngửa với bức tường thành của Minas Tirith, và có chiếc cổng to lớn y hệt như vậy.

Càng hay ho thêm, khi những tảng đá xám của họ như được đúc ra thành một. Hắn không thấy được những khe hở của từng tảng đá chồng lên nhau giống với các thành trì con người, kể cả Minas Tirith.

Có lẽ chúng vốn dĩ là những tảng đá lớn được điêu khắc, hay người lùn đã sáng chế ra xi măng rồi nhỉ.

“ Chà,... chà,... đây là niềm tự hào của chủng tộc ta. “ Đứng bên cạnh hắn là Bombir thốt lên.

Eothur âm thầm gật đầu. Người lùn không chỉ giỏi trong việc luyện kim, chế tạo, đào khoáng, mà họ còn là những thợ xây dựng tài ba.

“ Thorin’s Halls “

“ Này, đứng yên đó. “ Hai người lính gác được trang bị bộ giáp nặng nề và sáng bóng ngăn cản hắn lại.

“ Ây,... ây bình tĩnh nào các anh em của ta. “ Bombir đứng bên cạnh lên tiếng.

“ Bombir? Không phải ông đi đến dãy núi bên kia, để xem xét mỏ vàng sao? Mới vài ngày sao về sớm vậy. “ Một người nhận ra ông liền hỏi thăm thân mật.

“ Có chút chuyện xảy ra trên đường, nên ta trở về. “

“ Đây là? “

“ Một người bạn của ta. “

“ Ồ,... Vậy ông biết quy củ rồi đó. “

“ Đừng lo, ta đã nhắc cậu ta rồi. “ Quy định của vương quốc người lùn là khi có người chủng tộc khác bước vào bên trong. Họ phải được một người lùn thân cận, kèm cặp bên cạnh. Và tuyệt đối cấm để họ đi lung tung một mình trong này.

Hai người kia nhìn nhau, rồi quay trở lại chỗ canh gác. Để Eothur bước vào cùng Bombir.

Tiến qua chiếc cổng to lớn, Eothur đến được khu vực sảnh chính, còn gọi là đại lễ đường. Nơi đang chứa một bức tượng đá to lớn, cao phải tầm 30 mét, tay người được điêu khắc là cầm một cây búa giơ lên, trông rất oai phong, và hùng tráng.

“ Đây là,...? ” Eothur không nhận ra người này.

“ Thorin II Oakenshield “ Bombir đứng cạnh hắn nói với cái giọng đầy tự hào, tay phải của ông đặt xéo lên trái tim mình.

Eothur lẩm bẩm trong miệng. “ Thorin II “ Hắn biết người này. Một nhà vua, một anh hùng của người lùn dòng Durin.

“ Đi thôi, nếu cậu muốn nghe lịch sử của chúng ta. Ta sẽ kể cho cậu những gì mà ta biết. “

Khi bước vào Thorin’s Halls. Sự tò mò, khao khát hiểu biết trong trái tim của Eothur đã nổi dậy trở lại, sau những ngày tháng đau buồn, im chìm.

Vừa đi Eothur vừa hỏi Bombir.

“ Nơi đây trước kia là,...? “

“ Như cậu đã biết. Chúng ta chỉ mới chiếm lại vương quốc này trong nhiều năm trước,... ”

“ À,... thật ra tôi cũng không biết tin này. “ Eothur ngắt lời ông. Quả thật là, hắn nghe được tin về nơi này cũng là nhờ Ewen. Chứ nếu không hắn làm gì biết tin có người lùn sống ở đây, tại Lindon xử sở của người Elves.

“ Nó cũng chẳng quan trọng gì lắm. Thôi hãy từ quá khứ trước đi. Câu chuyện bắt đầu từ đâu nhỉ, Erebor, ừ, từ lúc Erebor,... mà cậu biết nó chứ.

Biết à, vậy thôi ta tóm tắt lại.

Erebor, thủ đô vĩ đại của người lùn dòng Durin nằm dưới chân ngọn núi cô đơn. Sự phồn vinh và giàu có của nó là không thể nào diễn tả bằng lời,... khi vàng của vương quốc nhiều đến nỗi mà họ có thể trải rộng nó khắp dưới chân cả mảnh đất xung quanh ngọn núi.

Nhưng giàu có, phát triển luôn luôn đi kèm với một thứ gọi là kẻ thù.

Vào khoảng thời đại thứ ba, năm 2770, chỉ mới cách đây khoảng 300 năm trước, con rồng đỏ Smaug đã giáng xuống vương quốc của chúng ta. Chỉ với thân hình khổng lồ với những lớp vảy cứng như đá, hơi thở nóng bỏng của ngọn lửa. Nó đã thổi tung cánh cổng, thành trì bảo vệ, giết vô vàn vô vàn những cư dân người lùn tội nghiệp, rồi chiếm lấy vùng đất, cùng số của cải đó cho riêng mình.

Nhà vua trị vì khi đó là Thror, ông và những người dân của vương quốc mình đã phải thoát chạy. Rời xa những thứ mà chính họ xây dựng nên, trong đó có cả cha mẹ của ta. “ Bombir dừng lại một chút, ông thở dài rồi kể tiếp.

“ Ban đầu, những người lùn không quê nhà đã phải sinh sống ở ngọn đồi Dunlend, làm việc cật lực để sống qua ngày. Và mãi cho đến khi Thror, người đã không chịu nổi sự nghèo khó, ông lên đường tới Moria, vương quốc cổ xưa của chúng ta.

Sau một chuyến hành trình dài, ông đã đến nơi. Đáng buồn thứ mà ông tìm kiếm được ở đó không phải là vàng bạc, châu báu. Mà là bóng tối, ông đã chết dưới tay của tên Orc ghê tởm mang tên Azog. Kẻ thống trị lũ Orc nơi đó... “ Bombir tiếp tục dừng lại.

Eothur có thể cảm nhận nỗi lòng của vị người lùn bên cạnh mình. Một nỗi buồn, thương tiếc,... cho tổ tiên.

“ Eothur, cậu có biết về trận chiến của người lùn và Orc không? “ Bombir quay đầu hỏi và Eothur gật đầu, hắn biết nó.

“ Phải, đây chính là nguyên nhân dẫn ra cuộc chiến. Con trai của Thror là Thrain II, người đã khóc thương cho cha mình nhiều ngày trời. Và vào ngày thứ bảy, ngày cuối cùng trong một tuần, ông đã đứng dậy và thét lớn.

“ Điều này không thể được sinh ra! “

Những người đưa tin đã được cử đi khắp miền đất Trung Địa. Bất kể nơi nào có người lùn sinh sống, họ đều đã nhận được tin người thống trị của dòng dõi Durin bị giết bởi lũ sinh vật ghê tởm.

Một cuộc trả thù được bắt đầu. Tất cả các vương quốc người lùn, các dòng dõi anh em khác nhau,... chúng ta đã tập trung lại. Mỗi nơi, mỗi chỗ đều có những lò rèn ngày đêm làm việc cật lực, với ngọn lửa không bao giờ tắt.

Mục đích duy nhất của chúng là tạo ra bộ giáp chắc chắn, vũ khí sắc bén nhất mà người lùn có thể làm được dành cho các chiến binh can đảm. “
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện