Ngày hôm sau, khi mà quả cầu lửa của thế giới Arda vừa mới trỗi dậy. Cũng là lúc những tia nắng của nó vẫn chưa thể nào xuyên qua làn sương mù dày đặc, của ngọn đồi xung quanh nhà Tom Bombadil. Và đấy, cơ thể Eothur như đã được cài đặt một cái đồng hồ báo thức sẵn sàng, nó khiến hắn không thể nào chìm vào trong giấc ngủ mặc dù khí trời vẫn còn se lạnh và các ánh sáng chưa chiếu qua cái ô cửa sổ gần giường.
Đã không ngủ được thế nên Eothur cũng ngồi dậy. Hắn tới gần chậu nước được đặt gần đó, lấy hai tay chụm vào nhau rồi múc cái làn nước lạnh lẽo mà tạt vào mặt mình.
Nhiệt độ của nước khiến Eothur có cảm giác, như đang đắp trên mặt mình một tảng băng giá rét. Và cũng nhờ nó, đã khiến hai con mắt lười biếng của hắn phải mở toang ra, như hai cánh cửa sổ mở hết cỡ để đón chào một ngày mới.
...
Sau khi đã xử lý vệ sinh cá nhân xong, Eothur cũng rời khỏi căn phòng của mình. Nó có cánh cửa nằm trong một góc khuất ở nhà Tom Bombadil.
“ Chào buổi sáng, Eothur... “ Vừa tới phòng chính là Eothur gặp được Goldberry. Bà ấy đang chuẩn bị các thức ăn trên chiếc bàn dài.
“ Chúc ngài có một buổi sáng vui vẻ, phu nhân Goldberry. “ Eothur cũng không kiệm lời gì.
“ Cậu quả thật là một nhà lữ hành rất có tài ăn nói. “ Goldberry vừa khen vừa cười lấy.
Eothur cũng mỉm cười theo bà. Rồi hắn nhìn qua đống tro tàn ở trong chiếc lò sưởi. Có vẻ như đã có công việc sáng sớm cho hắn đây.
Nói chuyện với Goldberry vài câu. Sau đấy hắn rời khỏi chỗ đó, tiến ra ngoài hiên nhà, hít một hơi thật là sâu. Cảm nhận lấy cái gọi là không khí trong lành vào buổi sáng sớm.
“ Ngày hôm nay hình như khí trời khá ẩm thấp. “ Eothur chà xát hai tay mình vào nhau.
“ Đến giờ vẫn chưa có tia nắng chói chang nào,... Xem ra sẽ có một cơn mưa đến đây vào ngày hôm nay. “
Eothur bước vào phòng kho. Nơi này ngoài chứa đựng những tạp vật thì nó cũng chứa lấy những miếng gỗ đã được bẻ đôi một cách cẩn thận. Hắn ôm lấy khoảng 10 miếng như thế mà quay trở về căn nhà.
“ Whoa,... Cảm ơn cậu Eothur. Trời ngày hôm nay tôi nghĩ rằng sẽ khá lạnh đây. “ Đang cất tiếng hát thì nghe thấy tiếng động từ cánh cửa, Goldberry nghiêng đầu lại thấy Eothur ôm đống gỗ trở về.
“ Thậm chí là một cơn mưa lớn,... “ Eothur nghĩ trong đầu mình., nhưng không nói ra ngoài.
“ Tom Bombadil,... “ Vẫn như mọi ngày, khi ông Tom vừa tỉnh dậy là đã cất tiếng hát của mình. Nó như là một ma thuật, bùa chú giúp cho ông có thể tràn đầy năng lượng vào mỗi buổi sáng và cả một ngày dài.
“ Cậu muốn uống cà phê không Eothur,... tôi nghĩ trong tủ vẫn còn một chút. “
“ Thế thì tuyệt quá phu nhân. Ngài cứ để đó cho tôi,... lát nữa tôi sẽ tự pha lấy. “
“ Được thôi. Hãy nhớ là nó nằm ở trong góc ngăn thứ ba ấy. Giờ thì tạm biệt cậu. “
Goldberry nói, sau đó bà rời khỏi căn nhà như buổi sáng nào cũng vậy. Eothur cũng không tò mò, thắc mắc gì nhiều. Vì ngôi nhà này vốn đã chứa nhiều sự huyền bí, kỳ diệu.
...
Các chàng Hobbit hôm nay cũng dậy khá sớm. Chỉ sau Eothur khoảng một canh giờ, và khi họ bước tới căn phòng thì cái mùi thơm của cà phê đã lan tỏa khắp nơi. Eothur tháo chiếc bình ra khỏi ngọn lửa, hắn tự mình rót lấy vào một chiếc ly màu nâu đỏ.
“ Bữa sáng đã sẵn sàng. “ Eothur ngồi trên chiếc ghế bành như là một chủ nhà đích thực chứ không phải là Tom hay Goldberry.
“ Tôi có thể xin một chút cà phê được không? “ Frodo hỏi rồi cậu ngáp lấy một hơi ngắn ngủn.
“ Sao lại không. “ Eothur chia số lượng cà phê ít ỏi ra thành năm chiếc ly khác nhau.
...
Thời gian cứ như thế mà trôi qua. Bữa sáng bắt đầu rồi lại kết thúc, các chàng Hobbit rời khỏi bàn lâu hơn ba người khác. Họ ngồi trong căn phòng chính của ngôi nhà, cảm nhận lấy từng chút các tia ấm áp từ cái ngọn lửa ở bên cạnh.
Từ chiếc cửa sổ đang mở toang ra. Frodo và các người bạn của mình đã nhìn thấy những hạt mưa và cơn gió đang đổ ập xuống xung quanh. Chúng cũng như là một lớp màn dày đặc, che phủ đi cái cảnh sắc của khu rừng già và các ngọn đồi nhỏ sau lưng chúng. Tạo nên một cảnh trời màu trắng xám. Nó còn dày đặc hơn lớp sương vào sáng sớm mà họ từng thấy được.
Thỉnh thoảng, họ lại nghe thấy được âm thanh lục đục từ phía sau nhà của Tom Bombadil hay cái âm thanh của nồi xoong va vào nhau. Rồi lại tiếng bước chân lên xuống cầu thang và có khi là những tiếng hát, chúng như đang hòa điệu vào tiếng chuông nhỏ trong trí tưởng tượng của họ. Không những là ông Tom cất tiếng.
Phía trên cao, các chàng Hobbit cũng đã lắng nghe được tiếng hát của phu nhân Goldberry. Một bài hát đơn điệu mà lại nhẹ nhàng, họ có thể hiểu được lời ca của nó. Về một dòng sông chảy xuống ngọn núi và đổ ra biển cả.
Chờ khi tiếng hát kết thúc, Frodo nghiêng đầu mình mà hỏi lấy Eothur.
“ Vết thương,... anh thế nào? “ Từ khi đi theo Eothur về nhà và thưởng thức bữa tối của Tom Bombadil. Cậu đã nhìn thấy được cái dãy băng màu trắng đang quấn quanh người hắn, cùng với đó là chút lấm thấm màu đỏ nhạt. Chỉ cần suy nghĩ một chút, là cậu có thể hiểu được hắn đang bị thương. Nhưng phải đến sáng nay, thì cậu mới có cơ hội để hỏi về nó.
Cả ba chàng Hobbit còn lại đều nghe được và nhìn lấy Eothur.
“ Không phải tôi vẫn đi đứng như bình thường sao. Nó chẳng có thể trở ngại gì cho tôi được rồi. “ Eothur uống lấy ngụm cà phê cuối cùng trong chiếc ly của mình và đáp.
“ Nói vậy anh có thể,... “ Pippin lên tiếng.
“ Pippin,... “ Merry liền ngăn cậu ta lại.
Hai người họ đã nghe mọi thứ từ Frodo và Sam kể lại. Nên có thể hiểu được về anh chàng tên Eothur này.
Frodo nhìn chăm chú Eothur. Giờ đây cậu tính nói điều gì đó trong lòng mình, nhưng rồi sự xuất hiện của Tom Bombadil đã khiến nó nuốt trở lại vào trong.
“ Chà,... trông thật là ấm cúng. “ Tom thốt lên khi vừa tháo chiếc giày ra. Ông đến và ngồi vào chiếc ghế to nhất. Một chút sau, ông cất tiếng kể chuyện cho mọi người nghe.
Cứ như vậy mà câu chuyện này kết thúc lại được nối với một câu chuyện khác. Tom Bombadil đã kể rất nhiều thứ, ẩn sâu bên trong mỗi chúng là những điều hay ho, và rất là thú vị. Thi thoảng, có một số cái chỉ là những câu chuyện cười để khiến không khí ngôi nhà trở nên vui tươi hơn.
Eothur trầm tư mà dựa lưng vào chiếc ghế bành. Lắng nghe và không bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào. Từ những các hình ảnh trong các khu rừng này bao gồm ông Liễu già cho đến một gốc hoa hay các sinh vật sống trong nơi đây.
Rồi lại đến các dòng suối và hồ sông. Đến nó Eothur chợt nghĩ đến phu nhân Goldberry. Người mang danh là Con gái của dòng sông,... liệu nó có phải là thật.
Qua chúng, rồi tất cả bọn họ nghe được về vùng đất ở gần đây Barrow-downs. Nó khiến Eothur cảm thấy rất là tò mò.
Không những thế, Tom Bombadil còn kể cho bọn họ nghe về các quốc vương và hoàng hậu của các vương quốc nhỏ. Về các cuộc chiến, thắng lợi và thất bại,... Đến đây, đôi mắt Eothur có chút tia sáng lấp lóe, thứ ông ấy kể là về sự tách rời của vương quốc Arnor. Chia thành ba vương quốc nhỏ khác nhau mà liên tục chiến tranh.
Rồi Tom có kể lại một chi tiết. Về một kẻ đến từ vùng đất đen tối xa xôi, làm cho những bộ xương trắng động đậy trong ngôi mộ,... Các thứ đấy là Eothur cực kỳ lưu ý đến, vì nó có thể là bí mật về tại sao vùng đất Barrow-downs lại nguy hiểm.
Ngược lại với sự để tâm của Eothur, các chàng Hobbit thì lại rùng mình rồi nhìn nhau. Thậm chí nếu bây giờ có một tiếng thét lớn, là đủ để bốn cậu ta ôm chặt thành từng cặp với nhau.
...
Dưới những lời văn và tiếng hát của Tom Bombadil. Khái niệm về thời gian như không có một chút tồn tại nào trong năm người bọn họ, có cả về Eothur. Bữa trưa đã không được tổ chức, tuy thế các chàng Hobbit cũng không hề cất tiếng lên hay cảm thấy mình đói bụng.
Họ ngồi xung quanh Tom Bombadil, tâm trí nhập vào những thế giới mới mà ông ta đã tạo ra cho bọn họ.
Trong khi đó, ở bên ngoài cơn mưa vẫn tiếp tục đổ ập xuống. Nó kéo dài đến tận cả một ngày trời, lúc lớn lúc nhỏ rồi ngược lại. Như một vòng luân hồi luẩn quẩn không bao giờ ngừng lại.
Và khi ánh nắng của trời đất cũng đã hoàn toàn dập tắt. Tom Bombadil như đã buồn ngủ và mệt mỏi. Ông gục đầu xuống và ngay cả chính Eothur cũng không thể nhìn rõ được, có đúng là ông ngủ không.
Trong căn phòng giờ đây ngoài những tia sáng từ cái lò sưởi. Tất cả các cảnh vật xa hầu hết đã chìm vào trong bóng tối. Ít ra ngoài kia thì còn có những ngôi sao tinh tú đang tỏa sáng dưới ánh bầu trời, chúng hiện rõ ràng khi cơn mưa đã bị biến mất chứ không như vài ngày trước. Bị đám mây che khuất mà nửa ẩn nửa hiện.
Frodo ngồi yên đó nhìn ông ta chăm chú. Một chút sau cất tiếng hỏi.
“ Ngài là ai,... thưa chủ nhân của đồi núi, đất rừng và dòng sông? “
“ Hả, cái gì? “ Tom bật dậy, đôi mắt ông sáng lên và nhìn từng người bọn họ.
“ Ta là ai à?,... ưm để xem,... hãy chú ý tới những lời ta nói đây: Ta là người già nhất,... “
Eothur như vốn đã biết đáp án, hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài các ô kính. Và thấy được một cái bóng đen lướt qua.
“ Chắc đó là Goldberry. “
Không những hắn mà các Hobbit như đã phát hiện. Họ đồng loạt quay đầu và khi nhìn trở lại thì phát hiện phu nhân Goldberry đã đứng cạnh cái cửa. Tay bà cầm lấy một cây nến.
“ Đã đến lúc chúng ta nên ăn một chút gì đó cho bữa khuya. “ Goldberry nói và Tom nhảy ra khỏi ghế ngay, ông còn thốt lên.
“ Đó là một ý kiến chính xác,... các câu chuyện đã khiến ta đói khát lắm rồi. Các cậu có thế không? “ Tất cả đều gật đầu lấy.
Bữa khuya nhanh chóng được dọn ra trên bàn. Mọi người vừa ăn uống vừa trò chuyện vui vẻ với nhau như là một gia đình đích thực.Và Frodo có cảm giác bữa ăn lần này có vẻ ngon hơn các lần trước. Cậu với lấy một quả nho đã chín bỏ vào miệng.
Không giống như hôm qua, khi bữa tối kết thúc là lúc mọi người đều nghỉ ngơi. Lần này họ còn ở lại với nhau trên bàn, Goldberry thì cất tiếng hát cho mọi người nghe, như một ca sĩ đang ngồi trước đám Fan cuồng nhiệt. Giọng ca của bà ấy hay đến nỗi khiến Eothur phải nhắm mắt mình lại mà tận hưởng, trong lòng hiện lên là các hình bóng của Ewen.
Một chút sau thì Tom Bombadil tiếp tục các câu chuyện đang dở của mình. Rồi đột nhiên ông nhìn lấy Frodo nói.
“ Hãy cho tôi xem chiếc nhẫn quý. “
“ Nhẫn quý? “ Eothur cũng giật mình. Vẻ mặt không hiểu cho lắm mà nghiêng sang anh bạn đang ngồi bên cạnh.
Frodo sững sờ vài giây, rồi cậu ta tháo chiếc nhẫn ra khỏi dây xích. Bỏ nó ra túi và đưa tới trước mặt Tom. Ông ấy nhận lấy và xòe nó ra trên bàn tay của mình.
Eothur có thể nhìn rõ được nó. Một chiếc nhẫn vàng bình thường đang lấp lóe dưới ngọn lửa. Và rồi hắn thấy ánh mắt của Tom có chút khác thường như xem thứ trên tay mình là một thứ lố bịch lại pha trộn chút sự đáng ngại.
Hắn phát hiện ra hình như mình còn chưa biết điều gì đó. Và tất cả mọi người ở đây đều biết rõ. Tom đút chiếc nhẫn vào ngón út, và hắn có thể thấy cả vẻ mặt há hốc của các anh bạn Hobbit xung quanh.
“ Chuyện gì thế này? “ Eothur tự hỏi trong lòng mình.
Trong khi hắn đang tự hỏi thì Tom đã trả chiếc nhẫn lại cho Frodo với những hành động vui nhộn.
“ Đây là thứ gì? “ Eothur mở miệng.
“ Chiếc nhẫn à,... nó là,... “ Tom vừa nói ra bốn chữ thì đột nhiên Frodo biến mất trên chiếc ghế bên cạnh Eothur.
“ Này anh bạn nhỏ, tháo nó ra đi. Nó không hợp với tay của cậu đâu,... Chúng ta hãy nói về chuyến khởi hành ngày mai. “
Và rồi, trước ánh mắt ngỡ ngàng của Eothur. Frodo lại một lần nữa xuất hiện trên chiếc ghế bên cạnh. Một tay cậu đang cầm lấy chiếc nhẫn vàng.
“ Tàng hình? “ Eothur khó hiểu ngước đầu lên phát hiện ánh mắt Goldberry. Bà như đang báo hiệu cho hắn một lát nữa mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Tom tiếp tục nói với các chàng Hobbit. Những lời khuyên về chuyến hành trình ngày mai của bọn họ, rồi đưa ra một bài hát.
“ Khi có chuyện hãy cất nó lên. Ta sẽ giúp các cậu. “ Sau đó ông dẫn mọi người trở về phòng ngủ. Chỉ riêng Eothur là còn đang ở đó.
Đã không ngủ được thế nên Eothur cũng ngồi dậy. Hắn tới gần chậu nước được đặt gần đó, lấy hai tay chụm vào nhau rồi múc cái làn nước lạnh lẽo mà tạt vào mặt mình.
Nhiệt độ của nước khiến Eothur có cảm giác, như đang đắp trên mặt mình một tảng băng giá rét. Và cũng nhờ nó, đã khiến hai con mắt lười biếng của hắn phải mở toang ra, như hai cánh cửa sổ mở hết cỡ để đón chào một ngày mới.
...
Sau khi đã xử lý vệ sinh cá nhân xong, Eothur cũng rời khỏi căn phòng của mình. Nó có cánh cửa nằm trong một góc khuất ở nhà Tom Bombadil.
“ Chào buổi sáng, Eothur... “ Vừa tới phòng chính là Eothur gặp được Goldberry. Bà ấy đang chuẩn bị các thức ăn trên chiếc bàn dài.
“ Chúc ngài có một buổi sáng vui vẻ, phu nhân Goldberry. “ Eothur cũng không kiệm lời gì.
“ Cậu quả thật là một nhà lữ hành rất có tài ăn nói. “ Goldberry vừa khen vừa cười lấy.
Eothur cũng mỉm cười theo bà. Rồi hắn nhìn qua đống tro tàn ở trong chiếc lò sưởi. Có vẻ như đã có công việc sáng sớm cho hắn đây.
Nói chuyện với Goldberry vài câu. Sau đấy hắn rời khỏi chỗ đó, tiến ra ngoài hiên nhà, hít một hơi thật là sâu. Cảm nhận lấy cái gọi là không khí trong lành vào buổi sáng sớm.
“ Ngày hôm nay hình như khí trời khá ẩm thấp. “ Eothur chà xát hai tay mình vào nhau.
“ Đến giờ vẫn chưa có tia nắng chói chang nào,... Xem ra sẽ có một cơn mưa đến đây vào ngày hôm nay. “
Eothur bước vào phòng kho. Nơi này ngoài chứa đựng những tạp vật thì nó cũng chứa lấy những miếng gỗ đã được bẻ đôi một cách cẩn thận. Hắn ôm lấy khoảng 10 miếng như thế mà quay trở về căn nhà.
“ Whoa,... Cảm ơn cậu Eothur. Trời ngày hôm nay tôi nghĩ rằng sẽ khá lạnh đây. “ Đang cất tiếng hát thì nghe thấy tiếng động từ cánh cửa, Goldberry nghiêng đầu lại thấy Eothur ôm đống gỗ trở về.
“ Thậm chí là một cơn mưa lớn,... “ Eothur nghĩ trong đầu mình., nhưng không nói ra ngoài.
“ Tom Bombadil,... “ Vẫn như mọi ngày, khi ông Tom vừa tỉnh dậy là đã cất tiếng hát của mình. Nó như là một ma thuật, bùa chú giúp cho ông có thể tràn đầy năng lượng vào mỗi buổi sáng và cả một ngày dài.
“ Cậu muốn uống cà phê không Eothur,... tôi nghĩ trong tủ vẫn còn một chút. “
“ Thế thì tuyệt quá phu nhân. Ngài cứ để đó cho tôi,... lát nữa tôi sẽ tự pha lấy. “
“ Được thôi. Hãy nhớ là nó nằm ở trong góc ngăn thứ ba ấy. Giờ thì tạm biệt cậu. “
Goldberry nói, sau đó bà rời khỏi căn nhà như buổi sáng nào cũng vậy. Eothur cũng không tò mò, thắc mắc gì nhiều. Vì ngôi nhà này vốn đã chứa nhiều sự huyền bí, kỳ diệu.
...
Các chàng Hobbit hôm nay cũng dậy khá sớm. Chỉ sau Eothur khoảng một canh giờ, và khi họ bước tới căn phòng thì cái mùi thơm của cà phê đã lan tỏa khắp nơi. Eothur tháo chiếc bình ra khỏi ngọn lửa, hắn tự mình rót lấy vào một chiếc ly màu nâu đỏ.
“ Bữa sáng đã sẵn sàng. “ Eothur ngồi trên chiếc ghế bành như là một chủ nhà đích thực chứ không phải là Tom hay Goldberry.
“ Tôi có thể xin một chút cà phê được không? “ Frodo hỏi rồi cậu ngáp lấy một hơi ngắn ngủn.
“ Sao lại không. “ Eothur chia số lượng cà phê ít ỏi ra thành năm chiếc ly khác nhau.
...
Thời gian cứ như thế mà trôi qua. Bữa sáng bắt đầu rồi lại kết thúc, các chàng Hobbit rời khỏi bàn lâu hơn ba người khác. Họ ngồi trong căn phòng chính của ngôi nhà, cảm nhận lấy từng chút các tia ấm áp từ cái ngọn lửa ở bên cạnh.
Từ chiếc cửa sổ đang mở toang ra. Frodo và các người bạn của mình đã nhìn thấy những hạt mưa và cơn gió đang đổ ập xuống xung quanh. Chúng cũng như là một lớp màn dày đặc, che phủ đi cái cảnh sắc của khu rừng già và các ngọn đồi nhỏ sau lưng chúng. Tạo nên một cảnh trời màu trắng xám. Nó còn dày đặc hơn lớp sương vào sáng sớm mà họ từng thấy được.
Thỉnh thoảng, họ lại nghe thấy được âm thanh lục đục từ phía sau nhà của Tom Bombadil hay cái âm thanh của nồi xoong va vào nhau. Rồi lại tiếng bước chân lên xuống cầu thang và có khi là những tiếng hát, chúng như đang hòa điệu vào tiếng chuông nhỏ trong trí tưởng tượng của họ. Không những là ông Tom cất tiếng.
Phía trên cao, các chàng Hobbit cũng đã lắng nghe được tiếng hát của phu nhân Goldberry. Một bài hát đơn điệu mà lại nhẹ nhàng, họ có thể hiểu được lời ca của nó. Về một dòng sông chảy xuống ngọn núi và đổ ra biển cả.
Chờ khi tiếng hát kết thúc, Frodo nghiêng đầu mình mà hỏi lấy Eothur.
“ Vết thương,... anh thế nào? “ Từ khi đi theo Eothur về nhà và thưởng thức bữa tối của Tom Bombadil. Cậu đã nhìn thấy được cái dãy băng màu trắng đang quấn quanh người hắn, cùng với đó là chút lấm thấm màu đỏ nhạt. Chỉ cần suy nghĩ một chút, là cậu có thể hiểu được hắn đang bị thương. Nhưng phải đến sáng nay, thì cậu mới có cơ hội để hỏi về nó.
Cả ba chàng Hobbit còn lại đều nghe được và nhìn lấy Eothur.
“ Không phải tôi vẫn đi đứng như bình thường sao. Nó chẳng có thể trở ngại gì cho tôi được rồi. “ Eothur uống lấy ngụm cà phê cuối cùng trong chiếc ly của mình và đáp.
“ Nói vậy anh có thể,... “ Pippin lên tiếng.
“ Pippin,... “ Merry liền ngăn cậu ta lại.
Hai người họ đã nghe mọi thứ từ Frodo và Sam kể lại. Nên có thể hiểu được về anh chàng tên Eothur này.
Frodo nhìn chăm chú Eothur. Giờ đây cậu tính nói điều gì đó trong lòng mình, nhưng rồi sự xuất hiện của Tom Bombadil đã khiến nó nuốt trở lại vào trong.
“ Chà,... trông thật là ấm cúng. “ Tom thốt lên khi vừa tháo chiếc giày ra. Ông đến và ngồi vào chiếc ghế to nhất. Một chút sau, ông cất tiếng kể chuyện cho mọi người nghe.
Cứ như vậy mà câu chuyện này kết thúc lại được nối với một câu chuyện khác. Tom Bombadil đã kể rất nhiều thứ, ẩn sâu bên trong mỗi chúng là những điều hay ho, và rất là thú vị. Thi thoảng, có một số cái chỉ là những câu chuyện cười để khiến không khí ngôi nhà trở nên vui tươi hơn.
Eothur trầm tư mà dựa lưng vào chiếc ghế bành. Lắng nghe và không bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào. Từ những các hình ảnh trong các khu rừng này bao gồm ông Liễu già cho đến một gốc hoa hay các sinh vật sống trong nơi đây.
Rồi lại đến các dòng suối và hồ sông. Đến nó Eothur chợt nghĩ đến phu nhân Goldberry. Người mang danh là Con gái của dòng sông,... liệu nó có phải là thật.
Qua chúng, rồi tất cả bọn họ nghe được về vùng đất ở gần đây Barrow-downs. Nó khiến Eothur cảm thấy rất là tò mò.
Không những thế, Tom Bombadil còn kể cho bọn họ nghe về các quốc vương và hoàng hậu của các vương quốc nhỏ. Về các cuộc chiến, thắng lợi và thất bại,... Đến đây, đôi mắt Eothur có chút tia sáng lấp lóe, thứ ông ấy kể là về sự tách rời của vương quốc Arnor. Chia thành ba vương quốc nhỏ khác nhau mà liên tục chiến tranh.
Rồi Tom có kể lại một chi tiết. Về một kẻ đến từ vùng đất đen tối xa xôi, làm cho những bộ xương trắng động đậy trong ngôi mộ,... Các thứ đấy là Eothur cực kỳ lưu ý đến, vì nó có thể là bí mật về tại sao vùng đất Barrow-downs lại nguy hiểm.
Ngược lại với sự để tâm của Eothur, các chàng Hobbit thì lại rùng mình rồi nhìn nhau. Thậm chí nếu bây giờ có một tiếng thét lớn, là đủ để bốn cậu ta ôm chặt thành từng cặp với nhau.
...
Dưới những lời văn và tiếng hát của Tom Bombadil. Khái niệm về thời gian như không có một chút tồn tại nào trong năm người bọn họ, có cả về Eothur. Bữa trưa đã không được tổ chức, tuy thế các chàng Hobbit cũng không hề cất tiếng lên hay cảm thấy mình đói bụng.
Họ ngồi xung quanh Tom Bombadil, tâm trí nhập vào những thế giới mới mà ông ta đã tạo ra cho bọn họ.
Trong khi đó, ở bên ngoài cơn mưa vẫn tiếp tục đổ ập xuống. Nó kéo dài đến tận cả một ngày trời, lúc lớn lúc nhỏ rồi ngược lại. Như một vòng luân hồi luẩn quẩn không bao giờ ngừng lại.
Và khi ánh nắng của trời đất cũng đã hoàn toàn dập tắt. Tom Bombadil như đã buồn ngủ và mệt mỏi. Ông gục đầu xuống và ngay cả chính Eothur cũng không thể nhìn rõ được, có đúng là ông ngủ không.
Trong căn phòng giờ đây ngoài những tia sáng từ cái lò sưởi. Tất cả các cảnh vật xa hầu hết đã chìm vào trong bóng tối. Ít ra ngoài kia thì còn có những ngôi sao tinh tú đang tỏa sáng dưới ánh bầu trời, chúng hiện rõ ràng khi cơn mưa đã bị biến mất chứ không như vài ngày trước. Bị đám mây che khuất mà nửa ẩn nửa hiện.
Frodo ngồi yên đó nhìn ông ta chăm chú. Một chút sau cất tiếng hỏi.
“ Ngài là ai,... thưa chủ nhân của đồi núi, đất rừng và dòng sông? “
“ Hả, cái gì? “ Tom bật dậy, đôi mắt ông sáng lên và nhìn từng người bọn họ.
“ Ta là ai à?,... ưm để xem,... hãy chú ý tới những lời ta nói đây: Ta là người già nhất,... “
Eothur như vốn đã biết đáp án, hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài các ô kính. Và thấy được một cái bóng đen lướt qua.
“ Chắc đó là Goldberry. “
Không những hắn mà các Hobbit như đã phát hiện. Họ đồng loạt quay đầu và khi nhìn trở lại thì phát hiện phu nhân Goldberry đã đứng cạnh cái cửa. Tay bà cầm lấy một cây nến.
“ Đã đến lúc chúng ta nên ăn một chút gì đó cho bữa khuya. “ Goldberry nói và Tom nhảy ra khỏi ghế ngay, ông còn thốt lên.
“ Đó là một ý kiến chính xác,... các câu chuyện đã khiến ta đói khát lắm rồi. Các cậu có thế không? “ Tất cả đều gật đầu lấy.
Bữa khuya nhanh chóng được dọn ra trên bàn. Mọi người vừa ăn uống vừa trò chuyện vui vẻ với nhau như là một gia đình đích thực.Và Frodo có cảm giác bữa ăn lần này có vẻ ngon hơn các lần trước. Cậu với lấy một quả nho đã chín bỏ vào miệng.
Không giống như hôm qua, khi bữa tối kết thúc là lúc mọi người đều nghỉ ngơi. Lần này họ còn ở lại với nhau trên bàn, Goldberry thì cất tiếng hát cho mọi người nghe, như một ca sĩ đang ngồi trước đám Fan cuồng nhiệt. Giọng ca của bà ấy hay đến nỗi khiến Eothur phải nhắm mắt mình lại mà tận hưởng, trong lòng hiện lên là các hình bóng của Ewen.
Một chút sau thì Tom Bombadil tiếp tục các câu chuyện đang dở của mình. Rồi đột nhiên ông nhìn lấy Frodo nói.
“ Hãy cho tôi xem chiếc nhẫn quý. “
“ Nhẫn quý? “ Eothur cũng giật mình. Vẻ mặt không hiểu cho lắm mà nghiêng sang anh bạn đang ngồi bên cạnh.
Frodo sững sờ vài giây, rồi cậu ta tháo chiếc nhẫn ra khỏi dây xích. Bỏ nó ra túi và đưa tới trước mặt Tom. Ông ấy nhận lấy và xòe nó ra trên bàn tay của mình.
Eothur có thể nhìn rõ được nó. Một chiếc nhẫn vàng bình thường đang lấp lóe dưới ngọn lửa. Và rồi hắn thấy ánh mắt của Tom có chút khác thường như xem thứ trên tay mình là một thứ lố bịch lại pha trộn chút sự đáng ngại.
Hắn phát hiện ra hình như mình còn chưa biết điều gì đó. Và tất cả mọi người ở đây đều biết rõ. Tom đút chiếc nhẫn vào ngón út, và hắn có thể thấy cả vẻ mặt há hốc của các anh bạn Hobbit xung quanh.
“ Chuyện gì thế này? “ Eothur tự hỏi trong lòng mình.
Trong khi hắn đang tự hỏi thì Tom đã trả chiếc nhẫn lại cho Frodo với những hành động vui nhộn.
“ Đây là thứ gì? “ Eothur mở miệng.
“ Chiếc nhẫn à,... nó là,... “ Tom vừa nói ra bốn chữ thì đột nhiên Frodo biến mất trên chiếc ghế bên cạnh Eothur.
“ Này anh bạn nhỏ, tháo nó ra đi. Nó không hợp với tay của cậu đâu,... Chúng ta hãy nói về chuyến khởi hành ngày mai. “
Và rồi, trước ánh mắt ngỡ ngàng của Eothur. Frodo lại một lần nữa xuất hiện trên chiếc ghế bên cạnh. Một tay cậu đang cầm lấy chiếc nhẫn vàng.
“ Tàng hình? “ Eothur khó hiểu ngước đầu lên phát hiện ánh mắt Goldberry. Bà như đang báo hiệu cho hắn một lát nữa mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Tom tiếp tục nói với các chàng Hobbit. Những lời khuyên về chuyến hành trình ngày mai của bọn họ, rồi đưa ra một bài hát.
“ Khi có chuyện hãy cất nó lên. Ta sẽ giúp các cậu. “ Sau đó ông dẫn mọi người trở về phòng ngủ. Chỉ riêng Eothur là còn đang ở đó.
Danh sách chương