“ Thế nào có phát hiện tay kỵ sĩ nào không? “ Eothur hỏi Aragorn khi anh ta vừa đi do thám xung quanh trở về. Anh lắc đầu rồi đáp.
“ Không,... không có tên nào cả. Chúng ta có thể băng qua cầu được rồi. “ Tính đến ngày hôm đã là ngày thứ bốn bọn họ rời khỏi Weathertop, vì để tránh các bọn kỵ sĩ. Họ thường hay chú trọng đến những tuyến đường hoang dã, tuy đôi lúc lại cần băng qua con đường chính để có thể tiến vào những cánh rừng khô cằn và thiếu sức sống. Và giờ đây họ bị chặn đường bởi một khúc sông to lớn và chảy xiết khá mạnh mang tên Mitheithel.
Một tin tức vui vẻ cho tất cả mọi người. Họ nhanh chóng đứng dậy và khởi hành, trước khi có một tên kỵ sĩ nào đó có thể xuất hiện ở đây.
Đi qua cây cầu trong sự an toàn. Họ tiếp tục di chuyển mà không dừng lại. Khoảng một dặm sau thì rẽ vào bên trong một khe núi, dẫn đến một khu vực có những ngọn đồi u buồn và hoang tàn.
...
“ Chạy,... chạy đi. “ Merry ở phía trước hoảng hốt thét lên. Aragorn đã phải ngăn cậu ta lại để hỏi.
“ Thứ gì ở phía trước? “
“ Quỷ,... Khổng Lồ. “ Cậu vừa nói vừa thở hổn hển. Eothur nghe được thì nhíu mày, thanh kiếm AngaNim đâu có phát sáng, làm gì một sức mạnh bóng tối nào đang ở gần đây. Trên trời cũng đang có các tia sáng, làm sao chúng có thể di chuyển được vào ban ngày.
“ Để tôi xem xét. “ Eothur nói với mọi người và chui vào bên trong bụi rậm. Ôi khỉ thật,... anh bạn Merry, sự dũng cảm của cậu đã bay đi đâu hết rồi.
Trước mặt Eothur giờ này là ba cái bức tượng đá đồ sộ, với hình dáng của ba tên quỷ Troll. Chúng đã bị hóa thành đá bởi các tia sáng mặt trời, trở thành những bức tượng y như là thật. Với những lớp mỡ dày cộm, mập mạp và khuôn mặt kinh tởm. Thậm chí còn ghê hơn cả một con heo nái nếu nó biết đi bằng hai chân.
“ Không có vấn đề gì cả,... tới đây đi. Chúng đã hóa thành bức tượng từ rất lâu rồi. “ Eothur nói ra phía sau mình, gọi tất cả bọn họ tiến lên.
Merry vỗ ngực của mình vừa khi quay lại. Tự nhiên cả bốn chàng Hobbit đều giương đôi mắt to tròn ra để nhìn nó, rồi bất chợt họ nhìn lại nhau và đồng thanh cùng một câu.
“ Là ba con quỷ bác Bilbo từng kể! “ Eothur nghe thấy liền khá hứng thú và tò mò. Người đàn ông Hobbit kia đã từng đi qua đây à.
Aragorn thì tiến vào một hang động đã bị bỏ hoang từ rất lâu. Anh xem xét mọi thứ cho đến khi nào biết rõ nơi này thực sự an toàn mới chịu bước ra ngoài. Nói với tất cả mọi người.
“ Chúng ta hãy nghỉ lại đây đêm nay. “
“ Ngay tại dưới chân ba con quỷ? “ Sam hỏi lại.
“ Không,... phải nói là,... ba bức tượng khờ khạo. “ Pippin chỉnh sửa lại cho cậu và cả bọn đều cười lên.
Sau đó anh bạn Frodo còn kêu anh chàng Sam đọc bài thơ hay bài hát nào đó. Cái âm điệu vui vẻ của anh ta khiến tất cả mọi người phải cười toe toét, có cả Eothur.
Nhìn cái cảnh tràn đầy vui nhộn, tưng bừng của các chàng Hobbit. Eothur có cảm giác đây không còn là một chuyến hành trình đầy gian khổ nữa. Mà là một chuyến vui chơi dã ngoại thì đúng hơn. Họ hết mày mò các bức tượng đá, rồi làm trò hài hước,... có khi là cùng nhau tìm kho báu. Vết tích năm xưa bác Bilbo và các người lùn để lại.
“ Trông họ như đã quên hết sạch những ngày trước nhỉ. “ Eothur khoanh tay nghiêng đầu nói với Aragorn. Ngay cả anh ta giờ này cũng phải nhấc khóe môi mà mỉm cười, vì chịu không nổi cái không khí vui vẻ trước mặt.
“ Phải,... họ,... ” Aragorn không nghĩ ra từ nào để nói tiếp.
“ Nhỏ bé nhưng lại dũng cảm. Ngốc nghếch nhưng lại ranh ma, ngây thơ nhưng lại khôn khéo,... còn nhiều thứ kỳ lạ nằm ẩn sâu bên trong bọn họ. Những phẩm chất mà chúng ta e rằng sẽ không có được. “ Eothur than thở.
“ Đó là lý do vì sao Gandalf, ông bạn của tôi luôn không bao giờ hết hứng thú với giống người kỳ lạ này. “ Aragorn suy ngẫm một chút, rồi anh vừa nói vừa nhớ lại khoảng khắc kết bạn với phù thủy xám. Hay lúc ông khuyên anh hãy bảo vệ cái miền đất Shire.
“ Gandalf quả thật là bậc thông thái, ông hiểu ra được: Đôi khi những gì nhỏ bé nhất, mới lại là thứ ẩn chứa những điều kỳ diệu và lớn lao của thế giới. “ Eothur cũng thầm nghĩ trong đầu mình.
...
Mặt trời bắt đầu lặn xuống, Eothur và mọi người ngồi quanh cái đống lửa với chiếc chảo đang kêu “ xì xèo “. Trong đó là những đồ ăn hâm nóng cuối cùng của bọn họ. Hết ngày hôm nay, họ sẽ phải dùng trái cây, bánh mì, hay những thực phẩm khô để sinh sống. Aragorn ban đầu cũng khá lo về vấn đề nguồn lương thực dự trữ, may là con ngựa của họ đủ khỏe để có thể đem theo khá nhiều.
Thật ra ở trong hoang dã thế này, anh ta cũng có thể đi săn một con mồi. Hay tìm được những thức ăn từ thiên nhiên. Tuy vậy việc đó sẽ rất là khá lâu, nó sẽ kéo dài cuộc hành trình của họ chậm đi rất nhiều. Nên trừ khi cạn sạch thực phẩm, anh mới phải dùng đến phương cách này.
“ Eothur, hút một chút không? “ Aragorn nói với Eothur, anh ta đưa cho hắn một cái tẩu dài khác, cũng được điêu khắc giống như cái của anh.
“ Anh còn dự trữ một cái à. “ Eothur mặt mày nghiêm túc nhìn anh, cái này sao giống một kẻ nghiện thuốc đang rủ rê hắn phê pha vậy.
“ Luôn phải dự phòng. “ Nhận lấy cái tẩu, Eothur nhìn thấy Aragorn đang tháo ra một chiếc hộp nhỏ làm bằng gỗ, trong đó chứa đựng lá thuốc còn lại của anh ta.
Sau khi đã nhồi thuốc và làm một ít hành động để châm lửa. Eothur hít nhẹ vào một hơi, để khói thuốc thơm lừng tràn xuống cổ họng và nhẹ nhẹ thở ra.
“ Anh từng sống ở Rivendell? “ Thưởng thức vài hơi, Eothur xoay đầu hỏi Aragorn.
“ Từ nhỏ,... từ nhỏ tôi đã được nuôi sống ở đó. Lãnh chúa Elrond đã cho phép giống loài tôi, được sống trong những ngôi nhà êm đềm và yên ả ở Rivendell. “
“ Nhưng,...? “
“ Làm sao tôi có thể chịu đựng được sự yên bình, trong dòng máu của mình. Trái tim cháy bỏng tôi thuộc về hoang dã. Như những người Ranger khác, tôi đã đi khắp nơi để tìm một chút,... sự sống. “ Không cần nói thêm Aragorn đã đáp lại và mỉm cười, sau đó anh ta hút vào một hơi.
“ Còn cậu,...? Đến từ Rohan. Nhưng lại biết ngôn ngữ người Elves, và lang thang tới tận đây. Cậu cũng có kém gì với tôi đâu. “
“ Phải, cũng như anh thôi. Cả hai chúng ta đều là những người sống trong hoang dã. Nay đây mai đó,… Anh từng đến Rohan à? Lần trước nghe ngữ khí của anh thì khá quen thuộc nơi đó. “
“ Từng ở trong một khoảng thời gian. Khi đó tôi là một chiến binh dưới quyền của ông cậu, ngài Thengel. “
“ Ưm ưm,... hai vị. Nếu như không nhanh tay, tôi đảm bảo sẽ không còn gì cho hai vị đâu. “ Sam chững chạc giả vờ ho, cắt đứt cuộc trò chuyện.
Hai người bọn họ nhìn lại, quả thật là các chàng Hobbit đang giành nhau những miếng thịt muối cuối cùng trên chiếc chảo. Cũng may là Sam đã chia phần của hai người họ ra riêng, nếu không thì đã hết từ lâu. Nhưng không có nghĩa là anh ta có thể cản được anh chàng Pippin và Merry. Họ đang có ánh mắt tỏa sáng nào đó hướng về chúng. Eothur lẫn Aragorn hé miệng cười trước hai vẻ mặt đó.
“ Hí,... “ Tiếng ngựa kêu từ đâu đó gần đây. Trong nháy mắt, khuôn mặt của Eothur lẫn Aragorn biến đổi, họ ném cây tẩu xuống đất mà không đoái hoài gì. Aragorn nhanh chóng chụp lấy cây kiếm Narsil của mình ở gần đó, và rút nó ra.
Eothur thì vốn đã để nó sẵn ở bên hông, hắn tính rút AngaNim ra nhưng phát hiện lưỡi kiếm không phát sáng. Chứng tỏ kẻ đến không phải là sinh vật bóng tối hay lũ Nazgul.
“ Aragorn,... không phải là kỵ sĩ đen. “ Hai người họ nhanh chóng bao vây lấy các chàng Hobbit, hắn hơi chút nghiêng đầu nói cho anh.
Và rồi cái gì đến cũng sẽ đến, một người nào đó núp mình trong chiếc áo choàng màu xanh lá, thoát ra khỏi đám cây sum suê. Tay còn nắm lấy dây cương, để dắt con ngựa xinh đẹp với màu trắng như tuyết.
“ Ngươi là ai? “ Không chờ Aragorn lên tiếng, Eothur đã chĩa thanh kiếm của mình vào đối phương. Sử dụng cái chất giọng thô bạo, hung dữ và đầy sự khát máu của mình. Đây là một chiến thuật tâm lý mà hắn thường vận dụng nhiều lần.
“ Eothur,...? “ Nhưng thay vì người kia đáp lại, thì Aragorn đã cất tiếng khá nhỏ nhẹ và,... mềm mại. Đến nỗi mà Eothur không thể tin vào tai của mình. Trời ạ, anh chàng Aragorn dũng cảm và cứng rắn chạy đâu mất rồi.
Bốn chàng Hobbit tò mò, họ ló cái đầu ra một bên để quan sát.
“ Xem ra bạn đồng hành của anh không ưa gì em lắm, Aragorn. “ Trước sự ngỡ ngàng của Eothur, người đó,... không phải gọi là cô ấy. Cô tháo chiếc đầu bồng của mình xuống. Hiện ra là một khuôn mặt của người phụ nữ tộc Elves với hình trái xoan, mái tóc màu đen được thả dài xuống, làn da trắng trẻo không hề thua kém gì với Ewen.
Eothur giật mình nhìn xung quanh, trừ Aragorn ra. Các chàng Hobbit đều đang dùng cái ánh mắt mê ly, họ như đang chìm trong một bức tranh, một giấc mộng, một,... thứ gì đó mà không thể thoát ra được. Cái sự cuốn hút kỳ ảo của cô gái đã khiến tâm trí của họ không thể nào khống chế được bản thân chính mình.
Thậm chí ngay cả anh chàng Sam, trong trí óc của anh đã tự hiện lên hàng ngàn câu chữ, bài thơ để có thể diễn tả cái vẻ đẹp trước mặt mình.
Eothur dùng ánh mắt buồn cười nhìn chằm chằm bọn họ. Sao cái khung cảnh này quen thuộc đến vậy. Hình như khi ở nhà Tom Bombadil đã xuất hiện một lần thì phải.
“ Arwen, sao em lại đến đây? “ Aragorn chạy đến nắm bàn tay của cô. Ôi, tình yêu. Lúc nào nó cũng mạnh mẽ như vậy, có thể khiến cho một chàng trai bao giờ cũng đầy nét mặt u buồn hóa thành một hoàng tử rực rỡ đầy nét ngọt ngào. Một chiến binh trở thành một người bán hoa, một Ranger biến thành,... người làm vườn.
Eothur rất muốn lấy tay che mặt mình lại trước những hình ảnh “ Không thể tin được “. Nó Làm hắn nhớ đến hai người đàn ông khác là Boler và Rowan. Tình yêu cũng đã cảm hóa trái tim họ như Aragorn.
Đâu,... hình như ngay cả chính bản thân hắn cũng thế thôi. Khi bên Ewen, nàng đã khiến hắn trở nên. “ Đần độn, ngu ngốc,... “
“ Gandalf đã quay lại Rivendell từ nhiều ngày trước. Nhưng anh vẫn chưa đến, thế nên em đã đi tìm anh,... Trên đường đi em đã thấy được lũ kỵ sĩ đen, chúng đang truy tìm bọn anh rất ráo riết. “
Aragorn lắc đầu nói: “ Em không nên ở đây. Chỗ này nguy hiểm hơn em tưởng đấy. “
“ Em có thể lo cho mình. Hơn nữa bây giờ em cũng đã tới. “
Eothur vỗ vai hai anh bạn Hobbit bên cạnh là Merry và Pippin. Dùng ánh mắt bảo họ hãy quay trở lại chỗ mình ngồi. Đừng ở đây mà nhìn cặp đôi người ta “ Ứ ừ “ với nhau.
“ Vậy đây là? “ Arwen đi tới trước mặt họ.
“ Tôi là Frodo Baggins, thưa công nương xinh đẹp. “ Frodo cúi chào nàng trước mọi người.
“ Cậu là người mang nhẫn mà Gandalf nói tới. “ Arwen nhận ra được Frodo. Nàng lấy bàn tay mềm mại, dẻo dai của mình kéo Frodo đứng thẳng người dậy.
“ Còn đây là,...? “
“ Đây là Sam, Merry, Pippin và Eothur. Cậu ta là hoàng tử xứ Rohan, hoàn toàn có thể tin tưởng được. “ Aragorn tiến tới giới thiệu thay cho mọi người. Không giống như Frodo, Eothur chỉ dùng một cánh tay phải để lên trái tim của mình, rồi gật đầu nhẹ trước ánh mắt của nàng. Một lời chào hỏi không quá phức tạp.
...
Bọn họ ngồi xuống trở lại, nhưng Eothur lần này thì ngồi chung với các chàng Hobbit. Hắn cũng bắt đầu bữa ăn của mình với họ, còn Aragorn thì đã ăn món quà tình yêu rồi,... anh ta không cần dùng bữa nữa đâu.
Arwen và Aragorn ngồi cạnh nhau trò chuyện, tuy giọng không lớn nhưng với cái âm thanh câm nín của họ thì có thể nghe được. Hình như là về tình hình ở Rivendell và các tình báo của Gandalf. Cô còn kể ra sắp sửa có một cuộc họp mặt nghiêm trọng nào đó được tổ chức, có cả người lùn và đại diện Gondor.
Chỉ cần vài phút, Eothur đã xơi sạch chiếc đĩa của mình. Vì không có việc gì làm, mà tự nhiên ngồi đây nghe họ nói chuyện thì kỳ kỳ. Hắn đứng dậy nói với mọi người.
“ Tôi sẽ dạo quanh đây để do thám một chút. “
“ Tôi đi với,... “ Sam cất lời.
“ Được thôi, nhưng nhớ là theo sát tôi đó. “
“ Không,... không có tên nào cả. Chúng ta có thể băng qua cầu được rồi. “ Tính đến ngày hôm đã là ngày thứ bốn bọn họ rời khỏi Weathertop, vì để tránh các bọn kỵ sĩ. Họ thường hay chú trọng đến những tuyến đường hoang dã, tuy đôi lúc lại cần băng qua con đường chính để có thể tiến vào những cánh rừng khô cằn và thiếu sức sống. Và giờ đây họ bị chặn đường bởi một khúc sông to lớn và chảy xiết khá mạnh mang tên Mitheithel.
Một tin tức vui vẻ cho tất cả mọi người. Họ nhanh chóng đứng dậy và khởi hành, trước khi có một tên kỵ sĩ nào đó có thể xuất hiện ở đây.
Đi qua cây cầu trong sự an toàn. Họ tiếp tục di chuyển mà không dừng lại. Khoảng một dặm sau thì rẽ vào bên trong một khe núi, dẫn đến một khu vực có những ngọn đồi u buồn và hoang tàn.
...
“ Chạy,... chạy đi. “ Merry ở phía trước hoảng hốt thét lên. Aragorn đã phải ngăn cậu ta lại để hỏi.
“ Thứ gì ở phía trước? “
“ Quỷ,... Khổng Lồ. “ Cậu vừa nói vừa thở hổn hển. Eothur nghe được thì nhíu mày, thanh kiếm AngaNim đâu có phát sáng, làm gì một sức mạnh bóng tối nào đang ở gần đây. Trên trời cũng đang có các tia sáng, làm sao chúng có thể di chuyển được vào ban ngày.
“ Để tôi xem xét. “ Eothur nói với mọi người và chui vào bên trong bụi rậm. Ôi khỉ thật,... anh bạn Merry, sự dũng cảm của cậu đã bay đi đâu hết rồi.
Trước mặt Eothur giờ này là ba cái bức tượng đá đồ sộ, với hình dáng của ba tên quỷ Troll. Chúng đã bị hóa thành đá bởi các tia sáng mặt trời, trở thành những bức tượng y như là thật. Với những lớp mỡ dày cộm, mập mạp và khuôn mặt kinh tởm. Thậm chí còn ghê hơn cả một con heo nái nếu nó biết đi bằng hai chân.
“ Không có vấn đề gì cả,... tới đây đi. Chúng đã hóa thành bức tượng từ rất lâu rồi. “ Eothur nói ra phía sau mình, gọi tất cả bọn họ tiến lên.
Merry vỗ ngực của mình vừa khi quay lại. Tự nhiên cả bốn chàng Hobbit đều giương đôi mắt to tròn ra để nhìn nó, rồi bất chợt họ nhìn lại nhau và đồng thanh cùng một câu.
“ Là ba con quỷ bác Bilbo từng kể! “ Eothur nghe thấy liền khá hứng thú và tò mò. Người đàn ông Hobbit kia đã từng đi qua đây à.
Aragorn thì tiến vào một hang động đã bị bỏ hoang từ rất lâu. Anh xem xét mọi thứ cho đến khi nào biết rõ nơi này thực sự an toàn mới chịu bước ra ngoài. Nói với tất cả mọi người.
“ Chúng ta hãy nghỉ lại đây đêm nay. “
“ Ngay tại dưới chân ba con quỷ? “ Sam hỏi lại.
“ Không,... phải nói là,... ba bức tượng khờ khạo. “ Pippin chỉnh sửa lại cho cậu và cả bọn đều cười lên.
Sau đó anh bạn Frodo còn kêu anh chàng Sam đọc bài thơ hay bài hát nào đó. Cái âm điệu vui vẻ của anh ta khiến tất cả mọi người phải cười toe toét, có cả Eothur.
Nhìn cái cảnh tràn đầy vui nhộn, tưng bừng của các chàng Hobbit. Eothur có cảm giác đây không còn là một chuyến hành trình đầy gian khổ nữa. Mà là một chuyến vui chơi dã ngoại thì đúng hơn. Họ hết mày mò các bức tượng đá, rồi làm trò hài hước,... có khi là cùng nhau tìm kho báu. Vết tích năm xưa bác Bilbo và các người lùn để lại.
“ Trông họ như đã quên hết sạch những ngày trước nhỉ. “ Eothur khoanh tay nghiêng đầu nói với Aragorn. Ngay cả anh ta giờ này cũng phải nhấc khóe môi mà mỉm cười, vì chịu không nổi cái không khí vui vẻ trước mặt.
“ Phải,... họ,... ” Aragorn không nghĩ ra từ nào để nói tiếp.
“ Nhỏ bé nhưng lại dũng cảm. Ngốc nghếch nhưng lại ranh ma, ngây thơ nhưng lại khôn khéo,... còn nhiều thứ kỳ lạ nằm ẩn sâu bên trong bọn họ. Những phẩm chất mà chúng ta e rằng sẽ không có được. “ Eothur than thở.
“ Đó là lý do vì sao Gandalf, ông bạn của tôi luôn không bao giờ hết hứng thú với giống người kỳ lạ này. “ Aragorn suy ngẫm một chút, rồi anh vừa nói vừa nhớ lại khoảng khắc kết bạn với phù thủy xám. Hay lúc ông khuyên anh hãy bảo vệ cái miền đất Shire.
“ Gandalf quả thật là bậc thông thái, ông hiểu ra được: Đôi khi những gì nhỏ bé nhất, mới lại là thứ ẩn chứa những điều kỳ diệu và lớn lao của thế giới. “ Eothur cũng thầm nghĩ trong đầu mình.
...
Mặt trời bắt đầu lặn xuống, Eothur và mọi người ngồi quanh cái đống lửa với chiếc chảo đang kêu “ xì xèo “. Trong đó là những đồ ăn hâm nóng cuối cùng của bọn họ. Hết ngày hôm nay, họ sẽ phải dùng trái cây, bánh mì, hay những thực phẩm khô để sinh sống. Aragorn ban đầu cũng khá lo về vấn đề nguồn lương thực dự trữ, may là con ngựa của họ đủ khỏe để có thể đem theo khá nhiều.
Thật ra ở trong hoang dã thế này, anh ta cũng có thể đi săn một con mồi. Hay tìm được những thức ăn từ thiên nhiên. Tuy vậy việc đó sẽ rất là khá lâu, nó sẽ kéo dài cuộc hành trình của họ chậm đi rất nhiều. Nên trừ khi cạn sạch thực phẩm, anh mới phải dùng đến phương cách này.
“ Eothur, hút một chút không? “ Aragorn nói với Eothur, anh ta đưa cho hắn một cái tẩu dài khác, cũng được điêu khắc giống như cái của anh.
“ Anh còn dự trữ một cái à. “ Eothur mặt mày nghiêm túc nhìn anh, cái này sao giống một kẻ nghiện thuốc đang rủ rê hắn phê pha vậy.
“ Luôn phải dự phòng. “ Nhận lấy cái tẩu, Eothur nhìn thấy Aragorn đang tháo ra một chiếc hộp nhỏ làm bằng gỗ, trong đó chứa đựng lá thuốc còn lại của anh ta.
Sau khi đã nhồi thuốc và làm một ít hành động để châm lửa. Eothur hít nhẹ vào một hơi, để khói thuốc thơm lừng tràn xuống cổ họng và nhẹ nhẹ thở ra.
“ Anh từng sống ở Rivendell? “ Thưởng thức vài hơi, Eothur xoay đầu hỏi Aragorn.
“ Từ nhỏ,... từ nhỏ tôi đã được nuôi sống ở đó. Lãnh chúa Elrond đã cho phép giống loài tôi, được sống trong những ngôi nhà êm đềm và yên ả ở Rivendell. “
“ Nhưng,...? “
“ Làm sao tôi có thể chịu đựng được sự yên bình, trong dòng máu của mình. Trái tim cháy bỏng tôi thuộc về hoang dã. Như những người Ranger khác, tôi đã đi khắp nơi để tìm một chút,... sự sống. “ Không cần nói thêm Aragorn đã đáp lại và mỉm cười, sau đó anh ta hút vào một hơi.
“ Còn cậu,...? Đến từ Rohan. Nhưng lại biết ngôn ngữ người Elves, và lang thang tới tận đây. Cậu cũng có kém gì với tôi đâu. “
“ Phải, cũng như anh thôi. Cả hai chúng ta đều là những người sống trong hoang dã. Nay đây mai đó,… Anh từng đến Rohan à? Lần trước nghe ngữ khí của anh thì khá quen thuộc nơi đó. “
“ Từng ở trong một khoảng thời gian. Khi đó tôi là một chiến binh dưới quyền của ông cậu, ngài Thengel. “
“ Ưm ưm,... hai vị. Nếu như không nhanh tay, tôi đảm bảo sẽ không còn gì cho hai vị đâu. “ Sam chững chạc giả vờ ho, cắt đứt cuộc trò chuyện.
Hai người bọn họ nhìn lại, quả thật là các chàng Hobbit đang giành nhau những miếng thịt muối cuối cùng trên chiếc chảo. Cũng may là Sam đã chia phần của hai người họ ra riêng, nếu không thì đã hết từ lâu. Nhưng không có nghĩa là anh ta có thể cản được anh chàng Pippin và Merry. Họ đang có ánh mắt tỏa sáng nào đó hướng về chúng. Eothur lẫn Aragorn hé miệng cười trước hai vẻ mặt đó.
“ Hí,... “ Tiếng ngựa kêu từ đâu đó gần đây. Trong nháy mắt, khuôn mặt của Eothur lẫn Aragorn biến đổi, họ ném cây tẩu xuống đất mà không đoái hoài gì. Aragorn nhanh chóng chụp lấy cây kiếm Narsil của mình ở gần đó, và rút nó ra.
Eothur thì vốn đã để nó sẵn ở bên hông, hắn tính rút AngaNim ra nhưng phát hiện lưỡi kiếm không phát sáng. Chứng tỏ kẻ đến không phải là sinh vật bóng tối hay lũ Nazgul.
“ Aragorn,... không phải là kỵ sĩ đen. “ Hai người họ nhanh chóng bao vây lấy các chàng Hobbit, hắn hơi chút nghiêng đầu nói cho anh.
Và rồi cái gì đến cũng sẽ đến, một người nào đó núp mình trong chiếc áo choàng màu xanh lá, thoát ra khỏi đám cây sum suê. Tay còn nắm lấy dây cương, để dắt con ngựa xinh đẹp với màu trắng như tuyết.
“ Ngươi là ai? “ Không chờ Aragorn lên tiếng, Eothur đã chĩa thanh kiếm của mình vào đối phương. Sử dụng cái chất giọng thô bạo, hung dữ và đầy sự khát máu của mình. Đây là một chiến thuật tâm lý mà hắn thường vận dụng nhiều lần.
“ Eothur,...? “ Nhưng thay vì người kia đáp lại, thì Aragorn đã cất tiếng khá nhỏ nhẹ và,... mềm mại. Đến nỗi mà Eothur không thể tin vào tai của mình. Trời ạ, anh chàng Aragorn dũng cảm và cứng rắn chạy đâu mất rồi.
Bốn chàng Hobbit tò mò, họ ló cái đầu ra một bên để quan sát.
“ Xem ra bạn đồng hành của anh không ưa gì em lắm, Aragorn. “ Trước sự ngỡ ngàng của Eothur, người đó,... không phải gọi là cô ấy. Cô tháo chiếc đầu bồng của mình xuống. Hiện ra là một khuôn mặt của người phụ nữ tộc Elves với hình trái xoan, mái tóc màu đen được thả dài xuống, làn da trắng trẻo không hề thua kém gì với Ewen.
Eothur giật mình nhìn xung quanh, trừ Aragorn ra. Các chàng Hobbit đều đang dùng cái ánh mắt mê ly, họ như đang chìm trong một bức tranh, một giấc mộng, một,... thứ gì đó mà không thể thoát ra được. Cái sự cuốn hút kỳ ảo của cô gái đã khiến tâm trí của họ không thể nào khống chế được bản thân chính mình.
Thậm chí ngay cả anh chàng Sam, trong trí óc của anh đã tự hiện lên hàng ngàn câu chữ, bài thơ để có thể diễn tả cái vẻ đẹp trước mặt mình.
Eothur dùng ánh mắt buồn cười nhìn chằm chằm bọn họ. Sao cái khung cảnh này quen thuộc đến vậy. Hình như khi ở nhà Tom Bombadil đã xuất hiện một lần thì phải.
“ Arwen, sao em lại đến đây? “ Aragorn chạy đến nắm bàn tay của cô. Ôi, tình yêu. Lúc nào nó cũng mạnh mẽ như vậy, có thể khiến cho một chàng trai bao giờ cũng đầy nét mặt u buồn hóa thành một hoàng tử rực rỡ đầy nét ngọt ngào. Một chiến binh trở thành một người bán hoa, một Ranger biến thành,... người làm vườn.
Eothur rất muốn lấy tay che mặt mình lại trước những hình ảnh “ Không thể tin được “. Nó Làm hắn nhớ đến hai người đàn ông khác là Boler và Rowan. Tình yêu cũng đã cảm hóa trái tim họ như Aragorn.
Đâu,... hình như ngay cả chính bản thân hắn cũng thế thôi. Khi bên Ewen, nàng đã khiến hắn trở nên. “ Đần độn, ngu ngốc,... “
“ Gandalf đã quay lại Rivendell từ nhiều ngày trước. Nhưng anh vẫn chưa đến, thế nên em đã đi tìm anh,... Trên đường đi em đã thấy được lũ kỵ sĩ đen, chúng đang truy tìm bọn anh rất ráo riết. “
Aragorn lắc đầu nói: “ Em không nên ở đây. Chỗ này nguy hiểm hơn em tưởng đấy. “
“ Em có thể lo cho mình. Hơn nữa bây giờ em cũng đã tới. “
Eothur vỗ vai hai anh bạn Hobbit bên cạnh là Merry và Pippin. Dùng ánh mắt bảo họ hãy quay trở lại chỗ mình ngồi. Đừng ở đây mà nhìn cặp đôi người ta “ Ứ ừ “ với nhau.
“ Vậy đây là? “ Arwen đi tới trước mặt họ.
“ Tôi là Frodo Baggins, thưa công nương xinh đẹp. “ Frodo cúi chào nàng trước mọi người.
“ Cậu là người mang nhẫn mà Gandalf nói tới. “ Arwen nhận ra được Frodo. Nàng lấy bàn tay mềm mại, dẻo dai của mình kéo Frodo đứng thẳng người dậy.
“ Còn đây là,...? “
“ Đây là Sam, Merry, Pippin và Eothur. Cậu ta là hoàng tử xứ Rohan, hoàn toàn có thể tin tưởng được. “ Aragorn tiến tới giới thiệu thay cho mọi người. Không giống như Frodo, Eothur chỉ dùng một cánh tay phải để lên trái tim của mình, rồi gật đầu nhẹ trước ánh mắt của nàng. Một lời chào hỏi không quá phức tạp.
...
Bọn họ ngồi xuống trở lại, nhưng Eothur lần này thì ngồi chung với các chàng Hobbit. Hắn cũng bắt đầu bữa ăn của mình với họ, còn Aragorn thì đã ăn món quà tình yêu rồi,... anh ta không cần dùng bữa nữa đâu.
Arwen và Aragorn ngồi cạnh nhau trò chuyện, tuy giọng không lớn nhưng với cái âm thanh câm nín của họ thì có thể nghe được. Hình như là về tình hình ở Rivendell và các tình báo của Gandalf. Cô còn kể ra sắp sửa có một cuộc họp mặt nghiêm trọng nào đó được tổ chức, có cả người lùn và đại diện Gondor.
Chỉ cần vài phút, Eothur đã xơi sạch chiếc đĩa của mình. Vì không có việc gì làm, mà tự nhiên ngồi đây nghe họ nói chuyện thì kỳ kỳ. Hắn đứng dậy nói với mọi người.
“ Tôi sẽ dạo quanh đây để do thám một chút. “
“ Tôi đi với,... “ Sam cất lời.
“ Được thôi, nhưng nhớ là theo sát tôi đó. “
Danh sách chương