Tần Gia Ngôn hoàn toàn có thể nhận ra người đàn ông đó chính là chồng của Tô Tình, Lâm Mặc.
Tuy rằng Lâm Mặc đang khống chế đầu của Tô Tình nhưng lúc cô dãy dụa, vẫn có rất nhiều rượu được đổ ra, đổ vào quần áo trắng tinh của cô, tạo nên những đóa hoa trên nền trắng.
Trong lòng Tần Gia Ngôn như bị ai đó nhéo đau, hắn hoàn toàn không thể nào cảm giác được nỗi đau ở bàn tay nữa rồi.
“Tần tiên sinh, anh vẫn ổn chứ?” giám đốc khách sạn thấy hắn một tay chặn cửa thang máy, vẫn trầm mặc đứng như vậy không nhúc nhích, không nhịn được hỏi lần nữa.
Mi mắt Tần Gia Ngôn khẽ động, nhìn chằm chằm bóng người của Tô Tình mấy giây, sau đó nhàn nhạt trả lời: “Tôi không sao!” sau đó lại thu tay về.
Giám đốc khách sạn lại bấm nút đóng cửa thang máy lần nữa, nhìn qua cánh cửa thang máy dần đóng lại, Tần Gia Ngôn thấy bình rượu đó bị đổ hết rồi, Lâm Mặc lại cầm một bình rượu trắng rót vào miệng Tô Tình, Tô Tình không muốn uống, chống cự, lại càng sặc, cô bắt đầu ho, trong phòng có vài người nữa, lại tràn ra tiếng cười trầm thấp.
TayTần Gia Ngôn nắm chặt lại thành đấm.
Cửa thang máy đóng lại, bắt đầu đi lên, môi Tần Gia Ngôn càng nhẫn nhịn đến nỗi mím lại thành một đường.
Đến tầng 12, Tần Gia Ngôn khôi phục lại biểu hiện bình thường, sắc mặt ôn hòa đi theo giám đốc, bước vào phòng 1208, cười thong dong với người quen, sau khi ngồi xuống liền nghe mọi người nói chuyện cười, bưng rượu lên tự phạt ba ly vì đến muộn.
Tần Gia Ngôn không chớp mắt uống một lượt ba ly, sau đó bầu không khí trong phòng lại càng trở nên náo nhiệt hơn, mọi người càng nói càng hăng, rượu cứ uống hết ly này đến ly khác.
Tần Gia Ngôn không khác gì ngày thường, đối mặt với những lời nói đùa của mọi người thì ngôn ngữ đối đáp trôi chảy, chỉ không giống ngày thường là hắn không né rượu mọi người mời mà thôi.
Mọi người thấy hắn thoải mái như vậy, càng góp vui chuốc rượu hắn, Tần Gia Ngôn mới ngồi một chút đã ngà ngà say.
Trong phòng đầy mùi rượu, trong đầu Tần Gia Ngôn có chút choáng váng, hắn sợ mình quá say liền tìm cớ đi nhà vệ sinh, rời khỏi phòng.
Không biết có phải là do chưa ăn cơm tối hay không, trong dạ dạy hắn quặn lên một cái, rượu trong bụng hắn cào càng mạnh, khiến hắn đột nhiên chạy đến bồn rửa tay, khom người nôn.
Nôn hết những thứ vô bổ trong dạ dày xong, hắn đưa tay mở vòi nước, lúc súc miệng, trong đầu không hiểu tại sao lại xuất hiện một hình ảnh nhưng ma xuôi quỷ khiến, một thiếu nữ trẻ xinh đẹp đưa một chén trà mật ong đến trước mặt hắn, còn dịu dàng nói: “Gia Ngôn, hôm nay là sinh nhật anh, sao anh lại uống nhiều như vậy hả, uống trà mật ong một chút sẽ thoải mái hơn!”
“Gia Ngôn, anh không được nghiện rượu, uống nhiều không tốt cho sức khỏe, em cũng sẽ đau lòng, Gia Ngôn….”
Cả người Gia Ngôn run lên, tất cả nước hứng trong lòng bàn tay đều rơi xuống.
Đầu ngón tay hắn cong lại, nắm chặt thành bồn.
Hắn nhớ hình ảnh lúc dừng thang máy ở tầng tám, cũng có hình ảnh trước cửa vàng son lộng lẫy tên khốn đó đánh cô…..
Tần Gia Ngôn đột nhiên đứng lên, bỏ qua những người trong căn phòng kia, liền đi đến thang máy.
Tuy rằng Lâm Mặc đang khống chế đầu của Tô Tình nhưng lúc cô dãy dụa, vẫn có rất nhiều rượu được đổ ra, đổ vào quần áo trắng tinh của cô, tạo nên những đóa hoa trên nền trắng.
Trong lòng Tần Gia Ngôn như bị ai đó nhéo đau, hắn hoàn toàn không thể nào cảm giác được nỗi đau ở bàn tay nữa rồi.
“Tần tiên sinh, anh vẫn ổn chứ?” giám đốc khách sạn thấy hắn một tay chặn cửa thang máy, vẫn trầm mặc đứng như vậy không nhúc nhích, không nhịn được hỏi lần nữa.
Mi mắt Tần Gia Ngôn khẽ động, nhìn chằm chằm bóng người của Tô Tình mấy giây, sau đó nhàn nhạt trả lời: “Tôi không sao!” sau đó lại thu tay về.
Giám đốc khách sạn lại bấm nút đóng cửa thang máy lần nữa, nhìn qua cánh cửa thang máy dần đóng lại, Tần Gia Ngôn thấy bình rượu đó bị đổ hết rồi, Lâm Mặc lại cầm một bình rượu trắng rót vào miệng Tô Tình, Tô Tình không muốn uống, chống cự, lại càng sặc, cô bắt đầu ho, trong phòng có vài người nữa, lại tràn ra tiếng cười trầm thấp.
TayTần Gia Ngôn nắm chặt lại thành đấm.
Cửa thang máy đóng lại, bắt đầu đi lên, môi Tần Gia Ngôn càng nhẫn nhịn đến nỗi mím lại thành một đường.
Đến tầng 12, Tần Gia Ngôn khôi phục lại biểu hiện bình thường, sắc mặt ôn hòa đi theo giám đốc, bước vào phòng 1208, cười thong dong với người quen, sau khi ngồi xuống liền nghe mọi người nói chuyện cười, bưng rượu lên tự phạt ba ly vì đến muộn.
Tần Gia Ngôn không chớp mắt uống một lượt ba ly, sau đó bầu không khí trong phòng lại càng trở nên náo nhiệt hơn, mọi người càng nói càng hăng, rượu cứ uống hết ly này đến ly khác.
Tần Gia Ngôn không khác gì ngày thường, đối mặt với những lời nói đùa của mọi người thì ngôn ngữ đối đáp trôi chảy, chỉ không giống ngày thường là hắn không né rượu mọi người mời mà thôi.
Mọi người thấy hắn thoải mái như vậy, càng góp vui chuốc rượu hắn, Tần Gia Ngôn mới ngồi một chút đã ngà ngà say.
Trong phòng đầy mùi rượu, trong đầu Tần Gia Ngôn có chút choáng váng, hắn sợ mình quá say liền tìm cớ đi nhà vệ sinh, rời khỏi phòng.
Không biết có phải là do chưa ăn cơm tối hay không, trong dạ dạy hắn quặn lên một cái, rượu trong bụng hắn cào càng mạnh, khiến hắn đột nhiên chạy đến bồn rửa tay, khom người nôn.
Nôn hết những thứ vô bổ trong dạ dày xong, hắn đưa tay mở vòi nước, lúc súc miệng, trong đầu không hiểu tại sao lại xuất hiện một hình ảnh nhưng ma xuôi quỷ khiến, một thiếu nữ trẻ xinh đẹp đưa một chén trà mật ong đến trước mặt hắn, còn dịu dàng nói: “Gia Ngôn, hôm nay là sinh nhật anh, sao anh lại uống nhiều như vậy hả, uống trà mật ong một chút sẽ thoải mái hơn!”
“Gia Ngôn, anh không được nghiện rượu, uống nhiều không tốt cho sức khỏe, em cũng sẽ đau lòng, Gia Ngôn….”
Cả người Gia Ngôn run lên, tất cả nước hứng trong lòng bàn tay đều rơi xuống.
Đầu ngón tay hắn cong lại, nắm chặt thành bồn.
Hắn nhớ hình ảnh lúc dừng thang máy ở tầng tám, cũng có hình ảnh trước cửa vàng son lộng lẫy tên khốn đó đánh cô…..
Tần Gia Ngôn đột nhiên đứng lên, bỏ qua những người trong căn phòng kia, liền đi đến thang máy.
Danh sách chương