Tần Chỉ Ái nói được phân nửa liền ngừng lại.

Qua khoảng mười giây, Shary lại mở miệng: "Lương Đậu Khấu, cô nói ai nói xấu sau lưng?"

Mấy người còn lại cũng phản ứng theo Shary, "Lương Đậu Khấu muốn uy hiếp người khác, người thường đều nói xấu sau lưng người khác, mà cô ta lại nói bọn họ đang chửi trước mặt, không phải là đang mắng các cô không có giáo dục sao?"

Sắc mặt mấy người đó liền trở nên khó coi, tất cả mọi người đều nóng lòng muốn mở miệng chống trả.

Tần Chỉ Ái làm sao có thể dễ dàng để cho bọn họ có cơ hội này, ánh mắt thờ ơ nhìn ra ban công từ đầu đến cuối, đều chưa từng nghe thấy tiếng của Tưởng Tiêm Tiêm, sau đó liền nhìn Shary, mở miệng cướp lời: "Tôi cũng không có nói các người không có nói các người không có giáo dục, bốn chữ không có giáo dục này là do Shary tiểu thư nói."

"Cô..." Shary bị Tần Chỉ Ái làm cho tức nghẹn đến trợn mắt lên.

"Xem ra Shary tiểu thư thật sự rất biết người biết ta nha!" Tần Chỉ Ái nhợt nhạt cười với Shary, bù lại một cái hít vai của cô ta.

Vừa rồi là cô đụng trúng cô ta trước sao? Mọi người vừa rồi cùng nhau nói xấu cô, không phải là nói những lời khó nghe nhất sao?

Được thôi, cô liền lấy lại hết mấy thứ đó, làm cho cô ta chịu không nổi!

Tần Chỉ Ái yên lặng trong chốc lát, lại lên tiếng: "... Nếu Shary tiểu thư có thể tự mình biết ta, không biết tiểu thư có chú ý tới làm da của mình bị lệch tone màu không, mà phấn lót này hoàn toàn không phù hợp với cô, khiến cô càng thêm đen..."

Những thiên kim đại tiểu thư này từ nhỏ đã được người trong nhà làm hư, ỷ vào có tiền có thế không coi người khác ra gì quen thói, hiện tại bỗng nhiên bị người khác vạch trần khuyết điểm của mình, sợ là một lát nữa khí chất sẽ không còn vững vàng như lúc này nữa.

Như Tần Chỉ Ái suy nghĩ, lần này Shary hoàn toàn không nói được gì, chỉ tay về phía cô: "Cô cô cô" vài tiếng, cũng không nói nổi một câu đầy đủ, thẹn quá hóa giận trở mặt, quay người giật chén rượu trong tay một người bên cạnh, tạt về phía Tần Chỉ Ái.

Tốc độ của cô ta rất nhanh, Tần Chỉ Ái không khỏe, tất nhiên không thể né được, chỉ có thể quay đầu một chút, rượu lạnh lẽo đều hất vào người cô, theo cổ áo chảy tí tách xuống người.

Cảm giác lạnh lẽo lại càng làm cho bụng Tần Chỉ Ái đau dữ dội, cô ngoẹo cổ, cố gắng bình ổn lại hô hấp, đợi được cơn đau qua, sau đó mới từ từ quay đầu, ánh mắt lạnh lạnh quét qua từng người trước mặt, âm thanh thấp lạnh nói: "Các người không cảm thấy các người nên gọi điện thoại cho 120* sao?"

*120 là số gọi cấp cứu.

"A" Shary nghe thấy hài hước, liền cười nhạo: "Sao chứ? Hất một ly rượu cần phải gọi 120? Chẳng lẽ một ly rượu có thể khiến cho cô bị thương sao? Cô là búp bê sứ hả?"

"Không" Tần Chỉ Ái ôn hòa cắt đứt lời của Sharry, cô nhìn cô ta bằng ánh mắt trầm tĩnh như nước, nhẹ giọng nói, nhưng lại tạo cho người nghe rất nhiều áp lực: "Tôi là nói cô gọi 120 cho chính mình, bởi vì tôi thật sự thấy cô nên đi khám bệnh thần kinh đi, dù sao đầu óc có vấn đề thì phải trị!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện