Tần Chỉ Ái rất vất vả mới nhét được Cố Dư Sinh vào trong xe, mặc dù ngồi ở phía sau xe, cô sợ hắn say đến rối tinh rối mù sẽ ngồi không vững, thắt luôn dây an toàn cho hắn.

Trên đường về nhà, Cố Dư Sinh nhắm chặt mắt, môi lại cử động liên tục.

Tần Chỉ Ái chăm chú lái xe, không nghe hắn nói, lúc xe sắp đến biệt thự, Tần Chỉ Ái dùng tai nghe bluetooth gọi một cú điện thoại về nhà cho quản gia, để quản gia giúp cô đỡ hắn.

Lúc lái xe vào trong khuôn viên biệt thự, quản gia chờ cho xe dừng hắn mới đến đón hai người họ, lúc Tần Chỉ Ái kéo cửa phía sau xe, quản gia mới kinh hãi nhìn Cố Dư Sinh bên trong xe: "Thiếu gia như vậy là sao?"

"Uống say." Tần Chỉ Ái nhàn nhạt trả lời, liền đưa tay kéo Cố Dư Sinh ra ngoài.

Người đàn ông khá nặng, cô phải kéo hết sức, quản gia thấy vậy vội tiến đến giúp, hai người một trái một phải đưa Cố Dư Sinh đẩy lên giường.

"Bà giúp tôi pha một chén trà mật ong trước."

Tần Chỉ Ái nói với quản gia một câu, liền cởi áo khoác dơ trên người Cố Dư Sinh, bỏ vào rổ đồ dơ trong nhà tắm.

Tần Chỉ Ái lấy khăn mặt thấm nước, sau đó vắt khô, lau mặt cho Cố Dư Sinh một hồi, sau đó mở chăn đắp cho hắn.

Tần Chỉ Ái đứng dậy, vừa định đem khăn mặt dẹp trong nhà tắm, lại thấy quản gia bưng trà mật ong vào: "Tiểu thư, khăn mặt đưa cho tôi, cô cho thiếu gia uống trà đi."

Tần Chỉ Ái khẽ gật đầu, nhận ly trà, đưa khăn mặt cho quản gia.

Cô ngồi trên đầu giường, nâng đầu Cố Dư Sinh lên một chút, đưa ly trà tới bên môi hắn.

Cố Dư Sinh say đến không biết gì, chỉ uống hai ngụm trà, lại không mở miệng nữa.

Tần Chỉ Ái bất đắc dĩ chỉ có thể đặt ly nước lên đầu giường, liếc mắt nhìn quản gia bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Bà nghỉ ngơi trước đi."

"Được, tiểu thư." Quản gia đáp một tiếng, lại dừng trong chốc lát, sau đó lại nói: "Tiểu thư, có việc gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi tôi"

Tần Chỉ Ái nhẹ giọng "Ừ" một tiếng, quản gia lúc này mới rón rén rời đi.

Quản gia đóng cửa, phòng ngủ lập tức yên tĩnh lại.

Tần Chỉ Ái sợ Cố Dư Sinh còn nói chuyện, nằm ngửa sẽ bị sặc nên cứ nâng hắn như vậy, không rời.

Cố Dư Sinh cũng không ngủ say, trong miệng không ngừng nói gì đó, bóng đêm ngoài cửa sổ càng ngày càng sâu, thế giới càng ngày càng yên tĩnh, trong miệng hắn nói gì, Tần Chỉ Ái cũng từ từ nghe rõ ràng hơn.

"Không còn, mất hết rồi,... không còn..."

Không còn? Hắn nói cái gì không còn? Tần Chỉ Ái nhíu mày, hướng đến bên môi Cố Dư Sinh.

"Cố đội trưởng... Cố tổng..."

Một giây trước còn nói không còn, sao giây sau lại biến thành Cố Tổng với Cố Đội trưởng rồi? Tần Chỉ Ái không hiểu.

"Cố đội trưởng.... Sơn Hà mộng... Một tấc giang sơn một tấc máu... Nắm mệnh hộ quốc trong tay..."

Sơn hà mộng? Một tấc giang sơn một tấc máu? Nắm mệnh hộ quốc trong tay? Trong đầu Tần Chỉ Ái nháy mắt liền hiện lên hình ảnh tám năm trước khi hắn đứng ở trên sân cỏ, hút thuốc, chậm rãi nói với cô về Sơn hà mộng khiến nhiệt huyết của người ta sôi trào.

Trong lúc Tần Chỉ Ái thất thần, Cố Dư Sinh lại lẩm bẩm trong miệng: "Cố tổng thật là uy phong a... Người người ước ao,... Tôi cũng ao ước.... ha ha......."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện