Khi doanh trại Varden hiện ra trước mặt, trời đã giữa trưa.

Eragon và Arya đứng trên một sườn đồi thấp, nhìn xuống khu vực trải dài những lều vải, với hàng mấy ngàn người, ngựa và những bếp lửa đang bốc khói. Phía tây doanh trại, hàng cây uốn quanh con sông Jiet. Cách nửa dặm về phía đông là doanh trại thứ hai, nhỏ hơn – như hòn đảo nổi gần bờ lục địa mẹ - nơi Urgal thuộc quyền lãnh dạo của Nar Garzhvog. Mấy dặm quanh vành đai doanh trại tấp nập những toán kỵ binh, có những người đang cưỡi ngựa tuần tra, có nhóm giương cao cờ của lính đưa tin, nhiều nhóm sửa soạn lên đường, nhiều nhóm trở về sau nhiệm vụ. Nhìn thấy Eragon và Arya, hai lính tuần tra thổi một tiếng tù và, rồi phóng hết tốc lực về phía hai người.

Eragon hớn hở cười vang:

- Chúng ta thành công rồi! Murtagh, Thorn, mấy trăm lính, đám pháp sư của Galbatorix và Ra’zac... không kẻ nào trong đám đó bắt được chúng ta. Ha ha! Nghe tin này, lão vua già tha hồ nhục nhã, chẳng khác nào bị nắm râu mà kéo.

Arya cảnh giác:

- Và lão sẽ trở nên nguy hiểm gấp đôi.

Eragon toác miệng cười:

- Biết. Nhưng cũng có thể, lão tức điên lên, quên cả trả lương cho lính, và họ sẽ lột bỏ binh phục mà theo Varden.

- Hôm nay anh sảng khoái quá nhỉ.

- Sao không sảng khoái được chứ? Nó nhón người, đứng trên đầu ngón chân, mở rộng tư tưởng, gồng hết sức, phóng ý nghĩ bay qua vùng quê như một mũi giáo, gào lên:

- Saphira!

Không phải chờ lâu, tiếng trả lời đáp lại:

- Eragon!

Tư tưởng hai đứa quấn quýt lấy nhau đến nghẹt thở với những làn sóng ấm áp của thương yêu, hớn hở, lo âu. Hai đứa trao đổi chuyện thời gian xa cách. Saphira an ủi Eragon về việc những người lính bị nó giết, những đau đớn, giận hờn tích luỹ trong nó từ khi vụ việc đó xảy ra.

Eragon nói: "Anh nhớ em quá"

"Em cũng nhớ anh, Tiểu huynh"

Rồi nó gửi hình ảnh những người lính đã đụng độ với Eragon và Arya, nói:

"Rõ ràng mỗi lần xa em, anh luôn tự rước họa vào thân. Lần nào cũng vậy! Em rất ghét phải quay đuôi lại anh, vì sợ em vừa quay đi là anh lại kẹt ngay vào một cụôc đụng độ chết người".

"Công bằng tí đi, cô em. Ở gần em anh cũng gặp cả đống tai hoạ đấy thôi. Đâu chỉ xảy ra khi anh ở một mình như thỏi nam châm thu hút những sự kiện không ngờ."

"Không đâu. Anh là nam châm thu hút những sự kiện đó. Không phải em. Chẳng có gì là bất thường xảy ra khi em một mình cả. Chính anh thu hút những cuộc thách đấu, phục kích, kẻ thù nguy hiểm, những sinh vật hắc ám như Ra’zac, những kẻ thất lạc gia đình từ lâu, những hành xử phép thuật kì bí, cứ như chúng là những con chồn tinh đói khát, còn anh là con thỏ lang thang vào hang ổ của chúng vậy."

"Còn khi em bị bắt làm vật sở hữu của Galbatorix thì sao? Một sự kiện bình thường hả?

"Xì. Lúc đó em chưa nở ra. Anh đừng tính tới vụ đó chứ. Sự khác biệt giữa em và anh là: sự việc xảy ra cho anh, trong khi em chỉ là nguyên nhân của sự việc xảy ra."

"Có thể nhưng nên nhớ là anh đang học tập. Mấy năm nữa coi, anh sẽ giỏi như ông Brom, làm việc gì ra việc đó. Nhưng em không thể nói là, anh đã không nắm thế chủ động trong việc lão Sloan."

"Hừ. Chuyện đó chưa kết thú đâu. Lần sau, anh còn làm em bất ngờ kiểu đó nữa. Em sẽ dí anh xuống đất, liếm từ đầu tới ngón chân."

Eragon rùng mình. Lưỡi cô ả phủ đầy ngạnh như lưỡi câu, chỉ loáng một cái là lột sạch lông, da, thịt một con nai.

"Anh biết em bị bất ngờ, nhưng vì anh không chắc là sẽ giết hay thả tự do cho Sloan, cho đến khi đứng trước mặt lão. Ngoài ra, nếu cho em biết là anh ở lại, chắc chắn em sẽ ngăn cản."

Eragon cảm thấy tiếng gầm gừ trong ngực Saphira khi ả nói:

"Anh nên tin tưởng em khi làm điều phải. Nếu chúng ta không thẳng thắn nói với nhau, thì làm sao chu toàn nhiệm vụ của một con rồng và một kỵ sĩ được?"

"Làm điều phải là bắt anh rời khỏi Helgrind mà không thèm quan tâm tới ý muốn của anh sao?"

"Có thể không như thế đâu."

Saphira yếu ớt biện hộ.

Eragon tủm tỉm cười: "Tuy nhiên em có lý. Đáng lẽ anh nên bàn với em. Xin lỗi, anh hứa lần sau sẽ bàn với em trước khi làm bất cứ điều gì em không muốn. Chấp nhận chứ?"

"Chỉ những gì liên quan tới vũ khí, phép thuật, các ông vua, và những thành viên trong gia đình."

"Hay những đoá hoa ."

"Hay những đoá hoa. Đồng ý. Em không cần biết chuyện, nếu nửa đêm anh ăn chút bánh mì phô-ma đâu."

"Trừ khi lúc đó có một thằng cha cầm kiếm dài thòng chờ anh bên ngoài lều."

"Nếu không hạ nổi thằng cha một mình với thanh kiếm dài thòng, thì thật sự anh không xứng danh một kỵ sĩ rồng."

"Bất kể là chết"

"Ừ..."

"Theo kiểu nói của em, em sẽ thoải mái vì anh là kẻ thu hút nhiều rắc rối hơn người khác, anh hoàn toàn có khả năng thoát khỏi những hoàn cảnh có thể sẽ giết chết nhiều người khác."

"Ngay cả những chiến binh vĩ đại nhất cũng có thể sa vào một cái mồi của bất hạnh. Nhớ vua Kaga không? Ông đã bị giết bởi một tay kiếm mới tập sự, khi vấp chân vào cục đá. Anh phải luôn thận trọng, vì dù tài giỏi đến đâu, anh không thể đoán trước và tránh tất cả bất hạnh nhắm vào anh."

"Đồng ý. Bây giờ bỏ qua những chuyện nặng nề này đi. Anh sắp ngộp thở vì những ý nghĩ về số phận, công lý, và những vấn đề u ám suốt mấy ngày qua rồi. Càng lo lắng, vấn đề triết học chỉ càng làm người ta bối rối và chán nản, thay vì làm người ta phấn khởi hơn."

Eragon quan sát cánh đồng và bầu trời, tìm những cái vảy xanh lóng lánh nổi bật của Saphira:

"Em ở đâu? Anh cảm thấy em đã tới gần, nhưng không thấy."

"Ngay phía trên anh này"

Với một tiếng rống như hồi kèn hoan hỉ, Saphira nhào khỏi đám mây mấy ngàn mét trên cao, hai cánh khép sát thân mình, lượn vòng xuống đất. Cái hàm khiếp đảm của ả mở rộng, lửa cuồn cuộn phun ra, tràn ngược lên đầu và lưng như một cái bờm đang phát cháy. Eragon cười ha hả, dang rộng hai tay về phía cô em rồng. Hình ảnh và âm thanh của Saphira làm mấy con ngựa của nhóm tuần tra đang phóng tới Eragon và Arya, lồng lên, quay đầu chạy ngược lại, trong khi chủ nhân chúng cồ ghìm cương.

Arya nói:

- Tôi đã hy vọng không gây chú ý cho ai khi vào trại, nhưng quên là không thể kín đáo nếu có Saphira ở gần. Một con rồng khó mà không gây chú ý.

"Tôi nghe rồi đấy"

Saphira nói rồi xòe cánh, hạ xuống với một tiếng rền vang như tiếng sấm. Cặp đùi và vai đồ sộ của ả dợn sóng lung linh vì sức va chạm. Một luồng gió mạnh quất vào mặt Eragon, dưới chân nó đất rung bần bật. Xếp gọn hai cánh lên lưng, Saphira bảo Arya: "Nếu muốn, tôi vẫn có thể âm thầm hạ cánh, có sao đâu?"

Đầu gật gù, mắt nháy lia lịa, ngoáy tít chóp đuôi, ả tiếp: "Nhưng hôm nay thì không. Hôm nay tôi là một con rồng, không là con bồ câu sợ sệt, cố lẩn tránh khỏi bị con chim ưng săn mồi nhìn thấy."

Eragon chạy tới, hỏi:"Có khi nào em không là một con rồng đâu?"

Nhẹ nhàng như lông vũ, nó nhảy lên chân trước, leo lên vai, rồi lên chỗ ngồi quen thuộc sau cổ Saphira, cảm nhận những cơ bắp nhấp nhô khi cô ả thở. Nó lại tủm tỉm cười tinh thần hoàn toàn thoải mái.

"Ở bên em thế này mới đúng là chỗ của anh"

Chân nó rung động, khi Saphira ư ử hài lòng.

Arya xoắn bàn tay trước ngực theo cung cách nể trọng của thần tiên:

- Chào Saphira.

Saphira vươn cổ xuống thấp, chạm đầu mõm trên lông mày Arya, giống như khi nó chúc phúc cho Elva trong Farther Dur.

- Xin chào, alfa-kona. Cầu xin gió nâng cánh công nương.

Nó nói với Arya với một giọng trìu mến mà lâu nay nó chỉ dành cho Eragon, như bây giờ nó đã coi Arya là một phần trong gia đình bé nhỏ của nó và cô xứng đáng được quan tâm và thân thiết giống như người nhà. Thái độ của con rồng làm Eragon ngạc nhiên, nhưng sau một thoáng ghen tị ban đầu, nó chấp nhận. Saphira nói tiếp: "Tôi rất biết ơn công nương đã giúp Eragon bình yên trở về. Nếu anh ấy bị bắt, tôi không biết sẽ phải làm gì."

Arya cúi đầu nói:

- Lòng biết ơn của mi rất có ý nghĩa với ta. Vì nếu chẳng may Galbatorix bắt được Eragon, ta biết mi sẽ làm gì. Ôi, mi sẽ bay đi giải cứu anh ta, và ta sẽ phải đi cùng, cho dù vào tận Uru'baen.

Saphira quay nhìn Eragon: " Đúng vậy. Em rất muốn đi cứu anh, nhưng em sợ là mình sẽ phải đầu hàng triều đình để anh được an toàn, bất chấp hậu quả xảy ra cho Alagaesia."

Ả cào móng xuống mặt đất: "Ôi ,toàn chuyện vớ vẩn. Anh đang ở đây và được an toàn, đó là điều thật nhất trên đời. Nhắc mãi những chuyện khó chịu chỉ làm hỏng niềm vui chúgn ta đang có."

Vì mấy con ngựa hốt hoảng, toán tuần tra ngừng lại cách xa hơn mười mét, xin hộ tống cả ba tới gặp Nasuada. Một kỵ binh nhảy xuống, trao ngựa cho Arya, rồi tất cả tiến về phía tây nam, để vào doanh trại. Saphira đủng đỉnh chậm chạp bước theo, để kéo dài niềm vui hai đứa được ở gần nhau, trước khi tiến vào sự ồn ào huyên náo chắc chắn sẽ xảy ra khi nó và Eragon xuất hiện.

Sau khi hỏi thăm về Roran và Katrina, Eragon nói: "Em vẫn ăn đầy đủ cỏ lửa đấy chứ ? Hơi thở của em có vẻ nặng mùi hơn trước."

"Tất nhiên là vẫn ăn đầy đủ. Anh thấy vậy là vì anh đã đi xa nhiều ngày. May mà anh không chê bai, nếu không em quăng anh lộn cổ xuống đất ngay. Loài người các anh thì có gì để mà khoác lác chứ? Toàn mồ hôi, nhớp nháp, hôi rinh rích. Những sinh vậy hoang dã có mùi giống như loài người là lũ dê và tụi gấu ngủ đông. So sánh với anh, mùi của rồng như mùi nước hoa, thơm lừng như hoa núi."

"Ê , chảnh vừa thôi chứ." Eragon chun mũi đánh hơi, rồi nói:"Tuy nhiên, từ sau hội Huyết Thệ, anh thấy hình như con người có vẻ nặng mùi hơn. Nhưng em không thể gom anh vào những người khác được, vì anh đâu còn hoàn toàn là người nữa."

"Có thể. Nhưng anh vẫn cần phải đi tắm đấy."

Trong khi tiếng qua cánh đồng, những đoàn người vây quanh Eragon và Saphira càng lúc càng đông. Sau thời gian quá dài sống trong vùng hoang dã của Alagaesia, Eragon cảm thấy như bị chìm ngập giữa những con người chen chúc nhau, những âm thanh chát chúa của tiếng reo hò, những tư tưởng và tình cảm không được phòng thủ, những tiếng vũ khí va chạm và tiếng vó ngựa nhảy dựng lên.

Eragon rút sâu vào tâm trí, để bản hợp xướng chói tai chỉ còn như tiếng sấm vang vọng từ xa. Tuy nhiên qua những lớp phép thuật bảo vệ, nó vẫn cảm thấy: từ bên kia doanh trại, mười hai thần tiên đang tiếng tới, thon gọn và nhanh nhẹn như những con mèo núi mắt đỏ. Muốn gây ấn tượng thích hợp, Eragon vuốt tóc, ngồi ngay ngắn, khép chặt vòng bảo vệ tư tưởng , chỉ đủ để Saphira nghe được ý nghĩ của nó . Vì thần tiên tới đây là để bảo vệ nó, nhưng nhiệm vụ của họ là trung thành tuyệt đối với nữ hoàng Islanzadí. Trong khi biết ơn sự có mặt của họ, thì đồng thời Eragon cũng nghi ngờ vẻ thanh nhã càng dễ cho phép họ lén lút nghe trộm. Eragon không muốn nữ hoàng biết những bí mật của Varden, cũng không muốn bà kiểm soát nó. Nó biết, nếu có thể kéo nó ra khỏi Nasuada, bà sẽ làm ngay. Tóm lại, từ sau vụ phản bội của Galbatorix, thần tiên không tin tưởng con người. Vì lý do đó, và những lý do khác, nữ hoàng Islanzadí muốn nó và Saphira phải trực tiếp dưới quyền bà. Với những điều chuyên chế mà nó đã thấy, Eragon đặt tối thiểu niềm tin vào nữ hoàng. Bà quá kiêu hãnh và quá thất thường.

Mười hai thần tiên tới trước Saphira, cúi đầu, vặn hai tay trước ngực giống như Arya đã làm, rồi lần lượt tự giới thiệu với Eragon đúng theo cung cách chào hỏi của thần tiên. Eragon đáp lễ. Rồi vị tiên trưởng đoàn - một nam nhân hấp dẫn, cao lớn với lớp lông xanh đen phủ khắp người - tuyên bố mục đích nhiệm vụ của họ và trịnh trọng hỏi Eragon và Saphira có cho phép họ thi hành nhiệm vụ không.

Eragon và Saphira lần lượt nói:

- Các vị được phép.

Sau đó, Eragon hỏi:

- Blodhbarm-vodhr, tôi đã hân hạnh gặp đại nhân trong lễ hội Huyết thệ rồi, phải không?

Vì nó nhớ đã thấy một thần tiên với lớp lông tương tự, nhảy múa giữa những hàng cây trong lễ hội.

Blodhbarm cười , khoe ra những cái nanh của một con thú.

- Tôi tin là ngài đã gặp cô em họ Liotha của tôi. Họ hàng nhà tôi rất giống nhau. Nhưng bộ lông của cô ấy nâu và có đốm, còn tôi thì xanh đen.

- Tôi dám thề đó chính là đại nhân.

- Chẳng may là thời gian đó tôi bận việc khác, không được dự lễ. Hy vọng tôi có cơ hội dự lễ kỳ tới, sẽ tổ chức vào một trăm năm sau.

Saphira hỏi Eragon: "Anh đồng ý là ông ta có mùi thơm dễ thương không?"

Eragon đánh hơi trong không khí: "Anh chẳng ngửi thấy mùi gì cả"

"Kỳ vậy?"

Saphira truyền mùi hương nó phát hiện được sang Eragon. Lập tức,Eragon nhận ra ý ả nói gì.Mùi xạ hương bao quanh Blodhgarm giống như một lớp mây dày, ấm áp thoang thoảng mùi khói chứa trong trái bồ công anh được nghiền nát, làm mũi Saphira nhồn nhột. Nó bảo Eragon: "Tất cả phụ nữ trong Varden hình như đều si mê ông ta. Ông ta đi đâu họ cũng bám theo, muốn nói với ông ta kinh khủng luôn, nhưng thốt không nên lời vì quá e thẹn khi ông ta nhìn họ."

"Có thể chỉ giống cái mới ngửi thấy mùi đó"

Lo lắng liếc sang Arya, Eragon bảo: "Hình như cô ta đâu bị ảnh hưởng gì."

"Cô ấy có phép thuật bảo vệ rồi."

"Anh hy vọng thế ... Em nghĩ chúng ta có nên tìm cách ngăn chặn mùi hương đó của Blodhbarm không? Cách đó chẳng khác nào lén lút chiếm đoạt trái tim của một người đàn bà một cách bất chính."

"Có bất chính hơn cách chải chuốt áo quần để bắt mắt người anh yêu không? Blodhbarm không lợi dụng những phụ nữ mê mệt ông ta, và hình như ông ta không tạo ra mùi hương với ý định quyến rũ phụ nữ của loài người. Hơn nữa, em đoán đó là kết quả ngoài dự tính, và ông ta tạo mùi hương đó để phục vụ cho một mục đích khác. Cho đến khi nào ông ta còn tỏ ra đứng đắn, em nghĩ chúng ta đừng cố can thiệp vào."

"Còn Nasuada ? Cô ấy không bị ông ta hấp dẫn sao?"

"Nasuada khôn ngoan và biết lo xa. Cô ta để Trianna đặt một lớp bảo vệ chống lại ảnh hưởng của Blodhbarm."

"Tốt"

Khi tiến vào khu dựng lều, đám đông lên tới phân nửa lực lượng Varden, tụ tập quanh Saphira. Eragon đưa cao tay chào những người đang hô vang: Bàn tay bạc Khắc-tinh-của-Tà thần. Có những người hỏi:"Ngài đã đi những nơi nào, Khắc-tinh-của-Tà-thần? Hãy kể cho chúng tôi về chuyến phiêu lưu của ngài đi." Một số người lại gọi nó là "Độc dược của Ra'zac". Thích thú sâu sắc cái tên mới này, nó thầm lập lại tới bốn lần. Mọi người còn gào lên chúc sức khỏe nó và cả Saphira, mời cả hai dự tiệc, đề nghị được biếu vàng bạc, ngọc ngà. Có cả những lời cầu xin giúp đỡ: chữa trị cho một đứa trẻ bị mù bẩm sinh, hay lấy một khối u đang giết dần mòn một người vợ, hoặc nối cái chân gãy cho một con ngựa. Có người khẩn khoản nhờ chữa giùm một thanh kiếm bị cong, vì "Đó là di vật của cha tôi!" Hai lần có tiếng đàn bà la lớn:"Khắc-tinh-của-Tà-thần, ngài đồng ý cưới tôi không?" Nhưng khi nhìn, Eragon không thể biết tiếng la đó phát ra từ đâu.

Suốt thời gian ở giữa đám đông huyên náo đó, mười hai thần tiên luôn đi gần, và Eragon biết họ đang nhìn và nghe những thứ mà nó không nghe và thấy được. Vì vậy nó tiếp xúc đám đông với một sự yên tâm mà trước đây chưa hề có.

Thế rồi, từ những dãy lều, dân làng Carvahall bắt đầu xuất hiện. Nhảy xuống khỏi lưng Saphira, Eragon đi giữa bạn bè, người quen từ thuở nhỏ. Những cái vỗ vai, bắt tay, những tiếng cười vang lên với những câu đùa cợt mà nếu không lớn lên quanh vùng Carvahall sẽ không thể nào hiểu nổi. Eragon nắm cánh tay nâu sậm của chú Horst. ông chủ lò rèn hớn hở:

- Mừng cháu trở lại, Eragon. Giỏi lắm. Chúng ta mắc nợ cháu vì đã phục thù được mấy con quái vật đẩy chúng ta ra khỏi mái nhà. Chú mừng là cháu còn nguyên vẹn.

- Nếu chỉ nhanh hơn cháu một thoáng thôi, Ra'zac đã chẻ cháu thành từng mảnh rồi.

Nói xong, nó quay qua chào hỏi hai con trai của chú, Albriech và Blador; rồi tới anh thợ giày Loring và ba con trai; vợ chồng chủ quán rượu, Fisk và Felda; Calitha; Delwin và Lena; khi tới Birgit-mắt-hung-dữ, chị ta nói:

- Cám ơn, Eragon không là con của ai. Cám ơn vì giết được hai quái vật đã ăn thịt chồng tôi. Lò sưởi nhà tôi luôn ấm áp dành cho cậu, bây giờ và mãi mãi.

Eragon chưa kịp trả lời, đám đông đã tách hai người khỏi nhau. Nó ngẫm nghĩ: " Không là con của ai! Ha! Mình có một người cha đấy chứ, và tất cả mọi người đều căm ghét ông ta."

Roran rạng rỡ chen qua đám đông. Katrina theo sát bên anh. Khi hai anh em ôm nhau, Roran làu bàu:

- Đáng lẽ anh phải nện cho em một trận vì đã bỏ anh và Saphira, để ở lại đó một mình. Một việc làm quá ư là ngu ngốc. Lần sau phải báo trước. Phải chi em thấy Saphira đã lo lắng thế nào trên đường bay về.

Eragon đặt tay lên chân trước Saphira, nói:

- Xin lỗi đã không nói trước với anh về quyết định ở lại của em, nhưng vì tới phút chót em mới nhận ra việc em ở lại là điều cần thiết.

- Chính xác thì lý do gì làm em ở lại trong mấy cái hang động ghê tởm đó?

- Vì có vài thứ em phải tìm hiểu.

Câu trả lời không rõ ràng làm mặt Roran rắn lại. Eragon lo ngại anh ta sẽ bắt nó giải thích rõ ràng hơn, nhưng anh ta chỉ nói:

- Được thôi, một người tầm thường như tôi làm gì có hy vọng hiểu được những lý do của một kỵ sĩ rồng, dù ngài đó là em của mình, đúng không? điều quan trọng là ngài đã giúp giải thoát Katrina, và ngài cũng đã trở về an toàn.

Anh ta vươn cổ như đang cố tìm một thứ gì đó trên lưng Saphira, rồi quay nhìn Arya đang đứng cách mấy mét phía sau:

- Ngài làm mất cây gậy của tôi rồi. Tôi đã đi khắp nơi trên nước Alagaesia với cây gậy đó, ngài không giữ thêm được mấy ngày sao?

- Em đã đưa nó cho một người cần nó hơn em.

Katrina kêu lên với Roran:

- Ôi, thôi đi, đừng làm khổ chú ấy nữa.

Ngập ngừng một lúc, cô ôm Eragon, nói:

- Biết không, anh ấy quá mừng gặp lại em, nhưng không tìm ra lời để nói đó thôi.

Ngượng nghịu cười cười, Roran nhún vai:

- Chị ấy chỉ được cái ... .... luôn nói đúng về anh.

Hai anh chị tình tứ liếc nhau.

Eragon quan sát Katrina. Mái tóc màu đồng đã lấy lại vẻ mượt mà trơn bóng, nhưng điều quan trọng nhất là: những dấu vết đau đớn khủng khiếp đã phai mờ, dù cô vẫn còn gầy và xanh hơn trước.

Ghé gần nó hơn, để không người Varden nào nghe được, cô nói:

- Chưa bao giờ chị nghĩ là sẽ phải mang ơn em nhiều đến thế, Eragon, Anh chị nợ em quá nhiều. Từ khi Saphira đưa anh chị tới đây, chị mới tìm hiểu là em đã mạo hiểm đến thế nào để cứu chị, Chị rất biết ơn em, Nếu phải ở lại thêm một tuần nứa trong Helgrind, chị sẽ chết mất. Cám ơn em vô cùng vì đã cứu chị và đã chữa lành vết thương trên vai anh Roran, hơn thế nữa, em còn đem lại sự đoàn tụ cho hai anh chị. Nếu không nhờ em, anh chị sẽ không bao giờ có thể gặp lại nhau.

Eragon nói:

- Bằng cách nào đó, em nghĩ, anh Roran cũng sẽ tìm ra cách đưa chị ra khỏi Helgrind, dù không có em, Anh ấy có tài ăn nói, chắc chắn sẽ thuyết phục được một pháp sư giúp đỡ- có thể là bà lang Angela- và anh cũng sẽ thành công.

Roran mỉa mai:

- Bà lang Angela hả? Cái mụ huyên thuyên đó làm sao có thể là đối thủ của Ra'zac được.

- Lầm to rồi. đừng đánh giá vẻ bề ngoài của bà ta.

Rồi, Eragon liều mình làm một chuyện mà chưa bao giờ nó dám khi còn sống trong thung lũng Palancar, nhưng bây giờ, trên cương vị một kỵ sĩ rồng, nó ... hôn lên trán Katrina. Sau đó, cũng hôn lên trán Roran, nó nói:

- Roran, anh như anh ruột của em, Katrina, chị cũng như chị ruột của em. Nếu gặp khó khăn gì, hãy cho em biết. Dù cần một Eragon kỵ sĩ rồng hay một thằng Eragon nông dân, em sẽ làm tất cả theo ý anh chị:

Roran nói:

- Ngược lại, khi gặp khó khăn gì, em cũng phải cho anh chị biết, anh chị sẽ chạy đến giúp đỡ em.

Eragon gật đầu. Nhưng khó khăn của nó, cả hai người đều không thể giúp. Nó xiết vai Roran và Katrina, nói:

- Chúc anh chị sống lâu, mãi mãi hạnh phúc bên nhau và có nhiều con cháu.

Eragon thắc mắc vì thấy Katrina cười cười lúng túng. Nhưng Saphira thúc dục tất cả tiếp tục tiến tới lều bạt màu đỏ của Nasuada ngay trung tâm doanh trại.

Nasuada đang đứng đợi, bên trái cô là vua Orrin và những nhà quý tộc, phía sau là hai hàng bảo vệ đứng hai bên.

Bộ áo Nasuada mặc bằng lụa màu xanh ngọc, ngời sáng dưới ánh mặt trời, như lông vũ trên ngực của một con chim ruồi, tương phản với màu da đen như lông chồn của cô. Tay áo kéo dài tới khuỷ với những nếp xếp. Băng vải trắng phủ kín phần còn lại tới cổ tay. đối với tất cả đàn ông và phụ nữ đang tụ tập trước mặt, cô nổi bật như viên ngọc bích đặt trên nền lá thu vàng sẫm. Chỉ một mình Saphira là có thể ganh đua nổi với vẻ rực rỡ của cô.

Eragon và Arya trình diện Nasuada rồi tới vua Orrin. Nasuada nhân danh Varden trân trọng chào mừng và ca tụng sự dũng cảm của hai người. để kết thúc, cô nói:

- Ôi! Có thể Galbatorix có một kỵ sĩ và một con rồng chiến đấu cho lão, như Eragon và Saphira chiến đấu cho chúng ta. Lão có thể có một lực lượng đông đúc làm rợp bóng đất nước. Và lão có thể tinh thông những phép thuật quái dị và khủng khiếp. Nhưng với tất cả sức mạnh xấu xa đó, lão đã không thể ngăn nổi Eragon và Saphira xâm nhập vào vương quốc của lão, giết bốn tên đầy tớ trung thành nhất của lão, và Eragon đã vượt qua đế quốc mà không hề hấn gì. Thật sự, cánh tay của kẻ nguỵ quân tử đã yếu rồi, không còn có thể bảo vệ nổi biên cương, không che chở nổi những tên gián điệp ghê tởm của lão ngay trong lòng hang ổ của chúng.

Giữa tiếng hoan hô sôi nổi của những người Varden, Eragon cười thầm vì màn trình diễn tuyệt vời của Nasuada, để thu hút lòng trung thành, niềm tin và nâng cao tinh thần của họ, mặc dù sự thật không quá lạc quan như cô diễn tả. Cô không nói dối họ- theo như nó biết, thì cô không nói dối, kể cả trong cư xử với Hội đồng Tiền Bối hay những đối thủ chính trị khác. Những gì cô đã làm là: báo cáo những sự thật, những điều tốt nhất cho sự ủng hột địa vị và những lý lẽ của cô. Trên phương diện này, Eragon nghĩ, cô ta giống hệt thần tiên.

Khi sự sôi nổi của Varden dịu bớt, vua Orrin chào đón Arya và Saphira cùng cung cách như Nasuada. Lời phát biểu của ông trầm tĩnh hơn. Đám đông lịch sự lắng nghe rồi vỗ tay tán thành, tuy nhiên Eragon thấy rõ, dù rất tôn trọng ông, nhưng ông không được họ yêu qúi như Nasuada. ông không thể thắp sáng những ảo tưởng của họ như Nasuada đã làm, ông vua mặt mày nhẵn nhụi này là một người tài trí, nhưng quá lập dị, kiêu kỳ và tách biệt để có thể làm chỗ dựa cho niềm hy vọng cháy bỏng của những người chống đối Galbatorix.

Eragon nói với Saphira: "Nếu chúng ta lật đổ được Galbatorix, Orrin không nên thay thế lão tại Uru'baen. ông ta không có khả năng liên kết đất nước như Nasuada đã liên kết Varden."

"Đồng ý"

Khi vua Orrin sắp kết thúc, Nasuada thì thầm với Eragon:

- Bây giờ tới lượt anh nói vài lời với những người đã tụ tập tại đây, để được nhìn thấy kỵ sĩ rồng danh tiếng.

- Tôi?

- Đây là điều mọi người chờ đợi.

Eragon quay lại, đối diện đám đông. Lưỡi nó khô như ngói, đầu óc trống rỗng. Trong mấy giây hoảng hốt, nó nghĩ chắc không tìm ra được lời nào để nói và sẽ chỉ làm trò cười cho toàn thể Varden. Ngoài tiếng vó ngựa lộp cộp đâu đó, toàn doanh trại im lặng như tờ. Chính Saphira làm nó tỉnh táo lại. ả dụi mõm vào khuỷu tay nó: " Nói với họ anh vinh hạnh được phục vụ Varden và hạnh phúc được trở về với họ như thế nào."

Với sự khích lệ của cô em rồng, nó lắp bắp mấy câu, rồi ngay khi được mọi người tán thưởng, nó cúi đầu lùi lại một bước.

Cố nở nụ cười trước những tràng pháo tay, những lời hoan hô, những tiếng gươm đập chan chát vào khiên, nó kêu lên với Saphira: "Kinh khủng thật! Thà đánh nhau với tà thần còn hơn phải lặp lại chuyện này lần nữa."

" Không căng đến thế đâu"

" Cũng quá đi chứ"

Ả thích thú khì một cái, một làn khói dập dờn tuôn ra từ hai lỗ mũi: "Một kỵ sĩ rồng tài năng như anh mà lại sợ nói chuyện trước đám đông! Nếu Galbatorix biết chuyện này há? Tóm được anh, lão sẽ bắt anh đọc diễn văn trước đoàn quân của lão. Hì hì!"

"Không phải chuyện đùa"

Eragon càu nhàu, nhưng ả rồng vẫn tỉnh bơ khúc khích cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện