Từ Ellesmera, Saphira và Glaedr bay không nghỉ trên bầu trời của khu rừng cổ, cao vượt lên những cây thông cổ thụ. Sau khi bay qua khu rừng, Eragon thấy 1 cái hồ nối thông với 1 dòng sông lượn quanh co. Đôi lúc nó nhìn thấy những đàn hoẵng nhỏ tụ họp bên bờ sông, và những con thú ngước mắt kinh ngạc nhìn rồng bay qua. Trong suốt hành trình, dù vậy lúc nào Eragon cũng chỉ chú ý một chút đến cảnh vật xung quanh, bởi vì nó đang bận đọc thuộc lòng trong trí mọi từ cổ ngữ mà Oromis đã dạy nó, bởi nếu nó mà quên mất chúng hoặc là mắc lỗi phát âm thì Oromis sẽ liên tục lặp lại từ đó cho tới khi nó nhớ. Họ đến bìa rừng Du Weldenvar lúc chiều muộn của ngày đầu tiên. Tại đó, ngay trên ranh giới giữa khu rừng và đồng cỏ, Glaedr và Saphira liệng vòng cung, Glaedr nói:"Giữ an toàn cho trái tim mình, Saphira, và ý nghĩ cũng vậy". "Sẽ mãi như vậy, thưa sư phụ", Saphira đáp lời. Oromis xuống khỏi lưng rồng,"Cầu chúc những cơn gió nâng cánh cho các con, Eragon, Saphira! Đến lần tới chúng ta gặp lại, hãy là ở trước cổng thành Urubaen". "Cầu chúc những cơn gió lành cũng đến với thầy!" Eragon chào đáp lại. Sau đó Glaedr bay về khu rừng phía tây, theo đường đến bắc hồ Isenstar, và từ đó thẳng đến Gil'ead trong khi Saphira tiếp tục bay về phương nam theo chỉ định trước đó. Saphira bay suốt đêm, chỉ dừng lại 1 lần để uống nước, vì thế nên trong suốt thời gian đó Eragon chỉ có thể co duỗi chân để thư giãn một chút. Khác với chuyến bay đến Ellesmera, bọn nó bị ngược gió thì lúc này thì không khí lại rất mát lành và êm dịu cứ như cả thiên nhiên cũng thiết tha muốn chúng nó trở lại với Varden. Đến hoàng hôn ngày thứ 2, chúng nó đã vào sâu trong sa mạc Hadarac và thẳng đường về phía nam dọc theo bề ngang của Đế quốc. Và lại một lần nữa bóng tối nhận chìm mặt đất, bầu trời bị ghì chặt trong cái thăm thẳm của đêm đen, khiến cho tầm nhìn của Saphira và Eragon bị hạn chế bởi những cồn cát hoang vu cao hơn rất nhiều những cánh đồng xanh rì của Đế quốc. Hành trình của chúng như được kết thúc khi đến giữa Uru'baen và hồ Tudosten trên đường đến thành phố Feinster. Sau khi bay suốt 2 ngày 2 đêm không ngủ, Saphira đã mệt, không thể bay tiếp nữa. Sà xuống 1 bụi cây Bu-lô trắng to bằng cái ao, cô nàng nằm dài trong bóng cây rồi chợp mắt vài tiếng trong khi Eragon canh gác và luyện tập kiếm thuật với thanh Brisingr. Mãi từ khi chúng chia tay với Oromis và Glaedr, Eragon cứ cảm thấy một mối lo mơ hồ đến mức trở nên rắc rối làm cho nó phải suy nghĩ xem cái gì đang chờ đợi nó và Saphira ở Feinster. Nó biết rằng họ đã được bảo vệ tốt hơn từ cái chết và thương tích, nhưng khi nó nghĩ về Cánh đồng cháy và đến trận chiến tại Farthen Dur, và khi nó nhớ đến hình ảnh máu phụt ra dữ dội từ chân tay hay tiếng thét của người bị thương cùng với màu trắng nóng của lưỡi kiếm của nó lia trên da thịt, ruột Eragon quặn thắt và từng thớ thịt trên người nó kích động với nguồn nội lực bị nén lại, và nó không biết có nên đấu tranh với tất cả chiến binh trên mảnh đất này không hay là nên trốn chạy và ẩn nấp trong hang tối. Sự sợ hãi chỉ tệ hơn khi nó và Saphira lại tiếp tục hành trình dấn sâu vào con đường của 1 chiến binh hành quân trên những chặng đường xa. Ở đây vào lúc này, những cột khói xám đang bay lên từ những ngôi làng bị đánh phá. Quang cảnh hủy diệt bừa bãi làm nó phát ốm. Quay đi, nó cố gắng không nhìn cho đến khi thấy được sự thông suốt tinh thần che mờ mắt nó như vết chai trắng trên khớp đốt ngón tay. "Một chút nữa", Saphira nói, suy nghĩ của cô ả chậm rãi và mệt mỏi," Chúng ta đã hoàn thành trước kì hạn. Đừng cho phép bất kì cái gì làm xáo trộn tâm trí anh". Hối hận rằng nó đã làm cô ả thức giấc, nó nói, "Anh xin lỗi...Anh sẽ để ý hơn". Eragon hít và quệt cái sống mũi lạnh cóng bằng cổ tay áo. "Đôi khi anh ước rằng anh đã thích thú với trận chiến nhiều như anh đã từng chiến đấu. Sau đó nó sẽ trở nên dễ dàng hơn". "Nếu anh làm thế", cô ả đáp, "toàn thể thế giới sẽ phải thu mình lại dưới gót giày của chúng ta, bao gồm cả Galbatorix. Nhưng không, sẽ tốt hơn nếu anh không chia sẻ tình cảm của em trong máu. Chúng ta cân nhắc mọi quyết định, Eragon,...Một phần của chúng ta là khiếm khuyết, nhưng ở bên nhau chúng mình là hoàn thiện. Còn bây giờ thì rũ sạch suy nghĩ của anh đi, về cái ý nghĩ tệ hại đó, và hãy nói cho em 1 câu đố giúp em tỉnh táo". "Rất sẵn lòng", nó nói sau khi suy nghĩ một vài giây:
"Tôi có màu đỏ, xanh, vàng và mọi màu sắc khác của cầu vồng. Tôi dài và ngắn, mập và ốm, tôi thường cuộn tròn khi ngủ. Tôi có thể ăn 100 con cừu khi đói. Tôi là gì?".
"Một con rồng, đương nhiên", cô ả trả lời không do dự.
"Sai, một cái thảm len".
"Không thể tin được!".
Ngày thứ 3 trong chuyến hành trình của chúng qua đi chậm chạp trong lo âu, chờ đợi khắc khoải. Chỉ có tiếng đập cánh của Saphira, nhịp thở đều đặn của cô ả, và tiếng rít ào ào của gió làm ù tai Eragon. Chân nó đau nhức vì ngồi trên yên rồng quá lâu, nhưng sự khó chịu của nó không thể so sánh với Saphira, từng thớ thịt trong người cô ả như bị đốt cháy. Tuy vậy nhưng cô nàng vẫn kiên trì chịu đựng không 1 lời phàn nàn, và để từ chối lời đề nghị của nó nhằm xoa dịu cơn đau bằng thần chú, Saphira nói: "Anh sẽ cần dùng đến chúng khi mình đến nơi". Vài tiếng sau trời chạng vạng tối, Saphira chao đảo và hạ thấp xuống một vài feet, lắc lư một cách mệt mỏi. Eragon ngồi thẳng dậy, đề cao cảnh giác, và nhìn quanh tìm kiếm mọi dấu hiệu chứng tỏ là nguyên nhân quấy rầy, nhưng nó chỉ thấy 1 màn đen mịt mùng bên dưới và bầu trời lấp lánh ánh sao trên đầu. "Em nghĩ chúng ta vừa tới sông Jiet", Saphira nói. Không khí ở đây mát và ẩm. Feinster không còn xa nữa. "Em có thể tìm thấy thành phố trong đêm tối không? Chúng mình sắp tới nơi rồi. Anh muốn quan sát nó từ trên cao. Hình như là 100 dặm nữa về phía bắc hay phía nam gì đó! Không, chúng ta không thể. Trực giác của anh không thể nhầm được, nhưng chắc ngoài chúng ta ra còn rất nhiều sinh vật sống khác. Nếu như bản đồ thần tiên chính xác, thì chúng mình không thể hạ cánh quá xa hơn 50 dặm về phía bắc hay nam của Feinster, ở độ cao này bọn mình có thể nhìn bao quát thành phố từ trên cao. Chúng ta còn có thể ngửi thấy khói từ bếp lò của người dân trong thành và còn nhiều điều khác nữa". Sau đêm nay, khi chỉ còn vài giờ nữa là tới bình minh, mặt trời đỏ rực nhô ra từ phía đông đường chân trời. Nhìn nó, Eragon quay qua kiểm tra lại áo giáp trong túi yên rồi mặc vào người cùng với mũ chiến đấu và đeo xà cạp bảo vệ tay. Ước gì lúc này nó có 1 cái khiên, nhưng nó đã để quên khiên của nó ở Varden trước khi đến núi Fathendur với Nar Garzhvog. Sau đó nó thò tay vào túi đồ lục lọi cho đến khi tìm thấy bình rượu bạc mà sư phụ Oromis cho nó. Chiếc bình kim loại mát lạnh khi chạm vào.
"Tôi có màu đỏ, xanh, vàng và mọi màu sắc khác của cầu vồng. Tôi dài và ngắn, mập và ốm, tôi thường cuộn tròn khi ngủ. Tôi có thể ăn 100 con cừu khi đói. Tôi là gì?".
"Một con rồng, đương nhiên", cô ả trả lời không do dự.
"Sai, một cái thảm len".
"Không thể tin được!".
Ngày thứ 3 trong chuyến hành trình của chúng qua đi chậm chạp trong lo âu, chờ đợi khắc khoải. Chỉ có tiếng đập cánh của Saphira, nhịp thở đều đặn của cô ả, và tiếng rít ào ào của gió làm ù tai Eragon. Chân nó đau nhức vì ngồi trên yên rồng quá lâu, nhưng sự khó chịu của nó không thể so sánh với Saphira, từng thớ thịt trong người cô ả như bị đốt cháy. Tuy vậy nhưng cô nàng vẫn kiên trì chịu đựng không 1 lời phàn nàn, và để từ chối lời đề nghị của nó nhằm xoa dịu cơn đau bằng thần chú, Saphira nói: "Anh sẽ cần dùng đến chúng khi mình đến nơi". Vài tiếng sau trời chạng vạng tối, Saphira chao đảo và hạ thấp xuống một vài feet, lắc lư một cách mệt mỏi. Eragon ngồi thẳng dậy, đề cao cảnh giác, và nhìn quanh tìm kiếm mọi dấu hiệu chứng tỏ là nguyên nhân quấy rầy, nhưng nó chỉ thấy 1 màn đen mịt mùng bên dưới và bầu trời lấp lánh ánh sao trên đầu. "Em nghĩ chúng ta vừa tới sông Jiet", Saphira nói. Không khí ở đây mát và ẩm. Feinster không còn xa nữa. "Em có thể tìm thấy thành phố trong đêm tối không? Chúng mình sắp tới nơi rồi. Anh muốn quan sát nó từ trên cao. Hình như là 100 dặm nữa về phía bắc hay phía nam gì đó! Không, chúng ta không thể. Trực giác của anh không thể nhầm được, nhưng chắc ngoài chúng ta ra còn rất nhiều sinh vật sống khác. Nếu như bản đồ thần tiên chính xác, thì chúng mình không thể hạ cánh quá xa hơn 50 dặm về phía bắc hay nam của Feinster, ở độ cao này bọn mình có thể nhìn bao quát thành phố từ trên cao. Chúng ta còn có thể ngửi thấy khói từ bếp lò của người dân trong thành và còn nhiều điều khác nữa". Sau đêm nay, khi chỉ còn vài giờ nữa là tới bình minh, mặt trời đỏ rực nhô ra từ phía đông đường chân trời. Nhìn nó, Eragon quay qua kiểm tra lại áo giáp trong túi yên rồi mặc vào người cùng với mũ chiến đấu và đeo xà cạp bảo vệ tay. Ước gì lúc này nó có 1 cái khiên, nhưng nó đã để quên khiên của nó ở Varden trước khi đến núi Fathendur với Nar Garzhvog. Sau đó nó thò tay vào túi đồ lục lọi cho đến khi tìm thấy bình rượu bạc mà sư phụ Oromis cho nó. Chiếc bình kim loại mát lạnh khi chạm vào.
Danh sách chương