Buổi tối, màn đêm buông xuống, trăng tròn nhô lên cao, vầng trăng huyết hồng như đại diện cho một thứ gì đó…
Tại Trung ngồi ở nơi ma phó dẫn y đến vào ban ngày, một gian phòng rất mới lạ, rất thoải mái.
Nhìn xuyên qua khung cửa sổ sát đất thật lớn, Tại Trung nhìn thấy vầng trăng tròn vành vạch có màu sắc quỷ dị kia, trong lòng nảy sinh một loại cảm tình dị dạng, rất muốn ra ngoài, vì y cảm thấy có cái gì đó đang kêu gọi bản thân…
Hơn nữa, cứ từng phút từng giây trôi qua, cái loại cảm giác này càng thêm mạnh mẽ.
Bước chân giống như bị khống chế mà di chuyển về phía trước, Tại Trung đẩy cửa ra, đi đến một nơi tối tăm sâu hút…
Tòa thành vắng lặng vừa to lớn vừa lạnh lẽo, Tại Trung cẩn thận bước lên bậc thang, y không biết bản thân đã tới nơi này vào lúc nào, dựa vào trực giác mà nói, nơi này dường như đang kêu gọi y.
Trên người vẫn mặc một thân hắc bào lúc tới đây, dưới ánh trăng không cách nào nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của nhân nhi được.
Trên hành lang ngoài trời vốn chỉ có một mình Tại Trung bước đi không biết từ khi nào đã xuất hiện hơn một người, người tới ngạo mạn bước qua người Tại Trung, không đi được bao xa, lại xoay người bước đến gần Tại Trung.
“Hừ, thật to gan, cư nhiên không coi ai ra gì!” Phẫn nộ nắm lấy vai trái của Tại Trung, ngữ khí thập phần khiêu khích.
Tại Trung bị nắm lấy một cách đầy khó hiểu, luống cuống muốn bỏ đi thật nhanh.
Thế nhưng lực đạo lớn mạnh trên vai khiến Tại Trung vô pháp thoát thân.
“Buông ra!” Hắn nắm ta đau quá…
“Cái gì, ngươi đang phản kháng ta sao?! Thật không biết trời cao đất rộng, ngươi biết ta là ai không?” Tay càng gia tăng lực đạo, khiến Tại Trung đau đến mức phải hít một ngụm khí lạnh.
“Còn biết đau cơ à?” Nụ cười trào phúng dưới ánh trăng thanh lãnh khiến người ta cảm thấy gai mắt vô cùng.
Tại Trung càng giãy giụa càng khiến Ma tộc kia tức giận, dùng lực xé hắc bào trên người Tại Trung đi, lời mắng chửi đầy phẫn nộ vừa muốn thốt ra trong nháy mắt liền biến thành vẻ kinh ngạc cùng sự tham lam tột độ.
“Không nghĩ rằng, còn là một mỹ nhân a!” Mạnh mẽ ném y bào sang một bên, Ma tộc đến gần thân thể run rẩy của Tại Trung với nụ cười dâm đãng, dùng lực nâng chiếc cằm xinh xắn của Tại Trung lên, tỉ mỉ nhìn dung nhan khuynh quốc kia.
“Quả nhiên là… tuyệt mỹ a…” Ngón tay thô ráp không chút thương xót mà vỗ lên má Tại Trung, ánh mắt kia giống như muốn đem Tại Trung ăn tươi nuốt sống.
Tại Trung có chút sợ hãi, đôi mắt né tránh dục vọng ngày càng khơi dậy của Ma tộc, “Ngươi là đang câu dẫn ta sao?” Bàn tay chậm rãi kéo vạt áo của Tại Trung, dùng lực lôi xuống, bờ vai trắng nõn cùng xương quai xanh hoàn mỹ lập tức đập vào trong mắt, khiến người khác thèm chảy nước miếng.
“Buông ra!” Vùng vẫy để chạy sang một bên, vạt áo không kịp kéo lên lại tụt xuống dưới vài phần, làn da tuyết trắng giống như sắp bị ánh mắt nóng rực kia thiêu đốt.
“Ngươi đây là dục cự hoàn nghênh1 sao?” Cười tà tiếp cận Tại Trung, từng bước mà ép sát, bức Tại Trung chỉ có thể lui về phía sau.
Nỗi sợ hãi cùng sự hoảng hốt ồ ạt dâng tới, Tại Trung hổn hển thở từng ngụm lớn, bất lực nhìn Ma tộc như dã thú trước mặt.
“Đừng! Đừng tới đây!!”
Mái tóc bạc đầy lộn xộn xen lẫn với làn da tuyết trắng, tử mâu lấp lánh phủ đầy sương.
Ở đằng sau, đã không còn lối đi…
____________
(1) Dục cự hoàn nghênh: Nôm na là giả bộ cự tuyệt nhưng trong lòng lại nghênh đón.
Tại Trung ngồi ở nơi ma phó dẫn y đến vào ban ngày, một gian phòng rất mới lạ, rất thoải mái.
Nhìn xuyên qua khung cửa sổ sát đất thật lớn, Tại Trung nhìn thấy vầng trăng tròn vành vạch có màu sắc quỷ dị kia, trong lòng nảy sinh một loại cảm tình dị dạng, rất muốn ra ngoài, vì y cảm thấy có cái gì đó đang kêu gọi bản thân…
Hơn nữa, cứ từng phút từng giây trôi qua, cái loại cảm giác này càng thêm mạnh mẽ.
Bước chân giống như bị khống chế mà di chuyển về phía trước, Tại Trung đẩy cửa ra, đi đến một nơi tối tăm sâu hút…
Tòa thành vắng lặng vừa to lớn vừa lạnh lẽo, Tại Trung cẩn thận bước lên bậc thang, y không biết bản thân đã tới nơi này vào lúc nào, dựa vào trực giác mà nói, nơi này dường như đang kêu gọi y.
Trên người vẫn mặc một thân hắc bào lúc tới đây, dưới ánh trăng không cách nào nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của nhân nhi được.
Trên hành lang ngoài trời vốn chỉ có một mình Tại Trung bước đi không biết từ khi nào đã xuất hiện hơn một người, người tới ngạo mạn bước qua người Tại Trung, không đi được bao xa, lại xoay người bước đến gần Tại Trung.
“Hừ, thật to gan, cư nhiên không coi ai ra gì!” Phẫn nộ nắm lấy vai trái của Tại Trung, ngữ khí thập phần khiêu khích.
Tại Trung bị nắm lấy một cách đầy khó hiểu, luống cuống muốn bỏ đi thật nhanh.
Thế nhưng lực đạo lớn mạnh trên vai khiến Tại Trung vô pháp thoát thân.
“Buông ra!” Hắn nắm ta đau quá…
“Cái gì, ngươi đang phản kháng ta sao?! Thật không biết trời cao đất rộng, ngươi biết ta là ai không?” Tay càng gia tăng lực đạo, khiến Tại Trung đau đến mức phải hít một ngụm khí lạnh.
“Còn biết đau cơ à?” Nụ cười trào phúng dưới ánh trăng thanh lãnh khiến người ta cảm thấy gai mắt vô cùng.
Tại Trung càng giãy giụa càng khiến Ma tộc kia tức giận, dùng lực xé hắc bào trên người Tại Trung đi, lời mắng chửi đầy phẫn nộ vừa muốn thốt ra trong nháy mắt liền biến thành vẻ kinh ngạc cùng sự tham lam tột độ.
“Không nghĩ rằng, còn là một mỹ nhân a!” Mạnh mẽ ném y bào sang một bên, Ma tộc đến gần thân thể run rẩy của Tại Trung với nụ cười dâm đãng, dùng lực nâng chiếc cằm xinh xắn của Tại Trung lên, tỉ mỉ nhìn dung nhan khuynh quốc kia.
“Quả nhiên là… tuyệt mỹ a…” Ngón tay thô ráp không chút thương xót mà vỗ lên má Tại Trung, ánh mắt kia giống như muốn đem Tại Trung ăn tươi nuốt sống.
Tại Trung có chút sợ hãi, đôi mắt né tránh dục vọng ngày càng khơi dậy của Ma tộc, “Ngươi là đang câu dẫn ta sao?” Bàn tay chậm rãi kéo vạt áo của Tại Trung, dùng lực lôi xuống, bờ vai trắng nõn cùng xương quai xanh hoàn mỹ lập tức đập vào trong mắt, khiến người khác thèm chảy nước miếng.
“Buông ra!” Vùng vẫy để chạy sang một bên, vạt áo không kịp kéo lên lại tụt xuống dưới vài phần, làn da tuyết trắng giống như sắp bị ánh mắt nóng rực kia thiêu đốt.
“Ngươi đây là dục cự hoàn nghênh1 sao?” Cười tà tiếp cận Tại Trung, từng bước mà ép sát, bức Tại Trung chỉ có thể lui về phía sau.
Nỗi sợ hãi cùng sự hoảng hốt ồ ạt dâng tới, Tại Trung hổn hển thở từng ngụm lớn, bất lực nhìn Ma tộc như dã thú trước mặt.
“Đừng! Đừng tới đây!!”
Mái tóc bạc đầy lộn xộn xen lẫn với làn da tuyết trắng, tử mâu lấp lánh phủ đầy sương.
Ở đằng sau, đã không còn lối đi…
____________
(1) Dục cự hoàn nghênh: Nôm na là giả bộ cự tuyệt nhưng trong lòng lại nghênh đón.
Danh sách chương